Mộ Dung Tuyết
Tầm Tiên
Nhưng mà nguy cơ bị xét tăng trách nhiệm đóng góp xã hội rất là cao nhaTa trốn trong vỏ ốc gần chục năm ròng đấy! Mới chui ra khoảng 2 năm nay. Nên mọi thứ chỉ dùng 2 chữ tùy duyên thôi lão ợ.
Nhưng mà nguy cơ bị xét tăng trách nhiệm đóng góp xã hội rất là cao nhaTa trốn trong vỏ ốc gần chục năm ròng đấy! Mới chui ra khoảng 2 năm nay. Nên mọi thứ chỉ dùng 2 chữ tùy duyên thôi lão ợ.
Chắc xét từ dưới 30 sau đó ế đến trên 30 thôi.Nhưng mà nguy cơ bị xét tăng trách nhiệm đóng góp xã hội rất là cao nha
Cứ về bảo ba mẹ có khi dẫn cho vài chục mối ấy chứ vấn đề tiêu chuẩn thế nào thì ưng thôi Tích nhi à còn chuyện kia thì sống cùng gia đình thì khi đau ốm có người giúp chăm còn sống 1 mình thì xã hội phải bảo trợ nên việc tăng tách nhiệm lúc mới ế là đúng rồi tăng lúc đó để lúc về già đau ốm xã hội có nguồn để lo cho người ế chứChắc xét từ dưới 30 sau đó ế đến trên 30 thôi.
Mà có ai tặng hay bán ck cho mềnh đâu mà lại tính đi phạt mềnh chứ!
Ta đã bảo tùy duyên mà lị. Sống cả hơn nửa đời rồi, có gì mà phải xoắn.Cứ về bảo ba mẹ có khi dẫn cho vài chục mối ấy chứ vấn đề tiêu chuẩn thế nào thì ưng thôi Tích nhi à
Lúc ốm ko ai chăm lúc buồn ko ai hỏi han nghĩ tới những lúc đó đi buồn muốn chết đóTa đã bảo tùy duyên mà lị. Sống cả hơn nửa đời rồi, có gì mà phải xoắn.
Thời đại này còn quan tâm vụ trước - sau nữa sao?Nếu biết trăm năm là hữu hạn - Chương 2: Khoảnh khắc nào thơ dại bỏ ta đi
Trích đoạn
"... Chúng ta vẫn đọc trên các diễn đàn và trên báo chí những tranh luận chưa bao giờ dứt về việc trao gửi thân xác trước hay sau hôn nhân. Đôi khi, chúng ta cười như mếu trước khoảng cách xa lắc giữa các bài học đạo đức và dòng chảy thực tế của cuộc sống. Khi nào là sớm, khi nào là muộn? Nếu bạn muốn nghe, tôi sẽ nói cho bạn nghe điều tôi thực sự nghĩ. Đó là “khi nào” không quan trọng bằng “với ai”. Đây không phải là một bài học đạo đức, mà là điều xảy ra trong thực tế, hôm qua, hôm nay và rất lâu sau nữa. Với ai, đó là vấn đề.
Có rất nhiều người tôi biết đã và đang cảm thấy hối hận, không phải vì sau hay trước mà vì trao thân gửi phận không đúng người. Nghĩa là nếu đã nhầm người thì trước hay sau đám cưới đều khốn khổ như nhau. Khi hai mươi hay khi ba mươi tuổi đều xót xa như nhau. Từ góc nhìn của người ngoài, trao nhầm trước khi cưới thì đáng chê trách hơn. Nhưng với chính cuộc đời bạn, đôi khi, trao nhầm sau khi cưới còn tệ hơn nhiều. Nếu chỉ không đúng thời điểm, có thể người ta sẽ nuối tiếc. Nhưng không hối tiếc. Trái lại, nếu không đúng người, thì ở bất cứ thời điểm nào, người ta cũng sẽ hối tiếc.
Vậy thì, khi nào là đúng thời điểm? Khoảnh khắc nào là hoàn hảo để ta lìa thơ dại? Phải chăng chỉ là một đáp án đúng duy nhất: đêm tân hôn? Phải chăng trước luôn là sai lầm, và sau luôn là tối thượng?
Có người nghĩ rằng chỉ cần bước qua khỏi “tuổi trẻ em” và có đủ hiểu biết để ngăn ngừa việc cho ra đời một đứa trẻ ngoài ý muốn nghĩa là đã sẵn sàng để tiến đế nơi đó – bờ cấm, ranh giới mà ta phải vĩnh biệt thơ ngây. Nơi ta rũ bỏ mọi lớp áo khoác ngoài, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nơi ta tiến đến trước mặt người ấy chỉ với bản thể của ta, chỉ ta, trọn vẹn ta, không gì khác… Nhưng không phải vậy. Sẵn sàng, là khi ta đủ hiểu biết, tin cậy và tôn trọng để ngăn ngừa những vết thương lòng.
Khoảnh khắc ấy sẽ tuyệt diệu nếu có sự yêu thương và trân trọng với đối phương và với chính bản thân mình. Hoặc tối thiểu, là sự tôn trọng. Đôi khi sự tôn trọng còn quan trọng hơn cả tình yêu. Bởi nếu có tình yêu mà thiếu sự tôn trọng, thì vẫn không đủ. Nếu có đủ sự tôn trọng và nhận đủ sự tôn trọng, bạn sẽ biết và sẽ có nhu cầu học cách khiến điều đó trở nên tuyệt diệu. Ngược lại, nếu thiếu sự tôn trọng, đó sẽ chỉ là một trò chơi hay một hình phạt, hay một trải nghiệm của sự đổi chác, lừa dối, ép buộc, chiếm đoạt, phục tùng, cam chịu, sợ hãi, xem thường, chán ghét… Và sẽ có ai đó tổn thương.
Người ta nói nhiều về cảm xúc, về cách ngừa thai, về khoái cảm, nhưng đôi khi người ta quên nói điều này: khoảnh khắc đó là thời điểm ta dễ bị tổn thương. Khi không còn gì giấu giếm, cũng có nghĩa là không còn gì để tự bảo vệ. Khi ta bộc lộ mình rõ nhất, thật nhất, trần trụi nhất, ấy là khi ta trở nên dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Điều đó đúng cho cả nam và nữ.
Khi ta sẵn sàng ở vào trạng thái dễ bị tổn thương với ai đó, là bởi ta tin vào mối quan hệ sâu đậm. Khi ta trút hết lòng mình, cũng như khi ta trút hết xiêm y vậy, là bởi vì ta tin.
Tuổi thơ ngây mãi mãi là thiên đường của đời người. Nếu quyết định lìa xa nó vào thời khắc nào đó, hãy chắc chắn rằng bạn lìa xa nó để đến một thiên đường khác, chứ không phải địa ngục. Và hãy chắc rằng mình chọn đúng bạn đồng hành. Nếu có bất cứ gợn suy nghĩ nào rằng bạn chưa sẵn sàng, rằng bạn chưa đủ tôn trọng hay chưa nhận đủ sự tôn trọng, rằng bạn chưa đủ tin cậy và chưa được tin cậy đủ, thì hãy dừng lại. Chầm chậm thôi, không chỉ để đợi đúng lúc mà đợi để biết chắc rằng ta gặp đúng người... "
Ờm. Biết rồi! Kệ đi!Lúc ốm ko ai chăm lúc buồn ko ai hỏi han nghĩ tới những lúc đó đi buồn muốn chết đó
Đau ốm lẽ ra có người nấu nướng chăm sóc đây thì phải thuê người nếu có tiền còn ko ốm cũng phải tự chăm sóc
Ta trả lời Tuyết lão cái bài chém gió hôm qua thoai mà.Thời đại này còn quan tâm vụ trước - sau nữa sao?![]()
Thời đại này còn quan tâm vụ trước - sau nữa sao?![]()
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản