Cuộc đời thật lắm trái ngang

Lần đầu tiên trong đời phải đi copy lại truyện mình sáng tác ở page lậu :cuoichet: Bộ này em viết 10 năm, sửa đi sửa lại mà vẫn chưa bao giờ viết tới cuối được do yếu tố phụ là những đối tượng em dùng để xây dựng nhân vật đã tan đàn xẻ nghé, yếu tố chính là em lười.

Chương 1: Gặp gỡ

Y ở đó, nửa thân dưới chìm sâu vào bức tường màu đen, nửa thân trên được ánh trăng chiếu rọi, lộ rõ dưới ánh trăng là gương mặt cùng cơ thể giống như một bức tượng ma thần đã bị tuế nguyệt bào mòn.

- Ai?!

Thanh âm lạnh lẽo kèm theo sát ý cuồn cuộn phát ra từ y khiến thân thể của những con ma thú nhỏ đang chui rúc trong hang động như bị kẻ khác xé toạc ra, thống khổ giãy giụa dưới đất cho đến chết.

- Ha ha, không hổ danh là đệ nhất Ma Quân, bị phong ấn lâu như vậy nhưng xem ra ngài vẫn còn phong độ lắm.

Tiếng cười giòn tan cùng chất giọng nữ nhi trong trẻo vọng đến, một bóng người xuất hiện nơi cửa động, nương theo ánh trăng màu bạc là một thân ảnh màu hồng nhạt từ từ tiến vào.

Người vừa đến là một vị cô nương, tuy đã che giấu rất kỹ nhưng y vẫn cảm nhận được khí tức Lang nhân trên người cô, xen lẫn trong đó là một tia khí tức khác thường yếu ớt đến mức mơ hồ. Cô dừng lại cách y khoảng hai thước, nhìn chằm chằm vào y không chút kiêng dè, ánh mắt của cô ta khiến y cảm thấy khó chịu, bị phong ấn ở đây đã là sự sỉ nhục to lớn nhất trong đời y, nay lại bị một nha đầu dùng ánh mắt soi mói để nhìn như thế khiến y càng khó chịu hơn nữa, y hơi nhíu mày, giọng nói lại lạnh thêm ba phần:

- Ngươi còn dám nhìn thì ta lập tức móc mắt của ngươi!

- Ái chà, không ngờ Sát Thần đại nhân cũng biết dọa nạt người khác nữa đấy. Nhưng mà… đừng có dọa người ta như vậy, người ta sợ lắm.

Cô vốn đang nghĩ đôi mắt của y còn đẹp hơn tất cả hắc diệu thạch trên đời này vạn phần, sau khi nghe được câu nói kia thì bản tính nghịch ngợm trỗi dậy, cô lui về sau một bước, khoa trương đưa hai tay lên che miệng, toàn thân run rẩy, đôi mắt to tròn cũng lấp lánh lệ quang.

Ánh mắt của y càng âm u hơn, trong lòng lại tự giễu, bị giam ở nơi này năm ngàn năm, người đầu tiên y gặp lại là một nha đầu không bình thường.

- Ha ha, ta vốn còn nghĩ một ma đầu khát máu như đệ nhất Ma Quân Sát Thần trong truyền thuyết của Ma Giới ắt hẳn sẽ có vẻ bề ngoài rất đáng sợ, không ngờ sự thật lại khác xa với tưởng tượng của ta như thế!

Cô thản nhiên thu lại vẻ khoa trương nghịch ngợm ban nãy, chậm rãi quan sát phản ứng của y. Nhưng người đối diện lại trở nên trầm mặc, không buồn đưa mắt nhìn cô thêm cái nào khiến cô thoáng thất vọng, nhưng chẳng mấy chốc lại cảm thấy hứng thú với y hơn.

- Ngươi muốn gì?

Y lên tiếng, nhìn bộ dạng và ngữ điệu của nha đầu kia, y liền biết mục đích của cô ta khi đến đây chắc chắn không phải chỉ để bông đùa.

- Nếu ta nói mình đến đây là để giải thoát cho ngươi thì ngươi có tin không?

Ngữ điệu nhẹ nhàng xen chút ý cười của cô khi nói ra câu này khiến y bất giác có phần tin tưởng, nhưng chỉ chợt lóe lên rồi lịm đi ngay nơi đáy mắt, kèm theo đó là cảm giác tự giễu khi bản thân đã sa sút đến mức vì muốn thoát ra mà muốn tin lời một nha đầu xa lạ. Thổ Lam Ấn này là do máu của Thiên Tôn cùng ma lực của ba vị Ma Quân đứng đầu Ma Giới hợp thành, há lại dễ dàng bị phá vỡ? Muốn phá giải Thổ Lam Ấn, ngoại trừ tu vi cực cao ra, còn phải có một trong hai thứ khác, một là kết tinh linh khí hỗn độn, hai là máu của người lập cấm chú.

Kết tinh linh khí kia vốn là vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bởi vì từ khi Chí Tôn Thần quy tịch đến nay, hầu hết hỗn độn linh khí đều bị hủy cùng nguyên thần của ngài. Những tinh thể kết tinh còn lưu lại Tu Chân Giới cũng đã bặt vô âm tín cùng Tịnh Vũ Đế.

Kẻ lập ra phong ấn này lại là Thiên Tôn - Kim Tùng Hạc, Tu Chân Giới hiện tại tìm đâu ra người đủ khả năng trích máu của hắn?

Y cười nhạt:

- Dựa vào ngươi?

- Ta có bản lĩnh ấy hay không thì phải xem thái độ của ngươi đã, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ giải khai ấn chú này cho ngươi.

Cô không mấy quan tâm tới vẻ chế nhạo và khinh thường của y, chỉ bình thản trả lời.

- Điều kiện gì?

Y hỏi.

- Trở thành người của ta!

Cô đáp.

Y nhìn cô với vẻ thoáng kinh ngạc, nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc chẳng giống đùa cợt của cô, y hừ lạnh.

- Nằm mơ!

Cô thừa biết y sẽ có thái độ này, nên vẫn bình thản như không, bước đến hai bước, đưa tay vỗ trán một cái:

- Có phải nằm mơ hay không thì phải chờ quyết định của ngươi.

Nói đoạn cô lại quay sang y:

- Nhưng mà, Sát Thần đại nhân à, chẳng lẽ ngài không muốn trả thù hay sao? Cứ để mặc kẻ đã hãm hại ngài tự do tự tại, bản thân lại ở đây lãng phí thời gian như vậy ư? Còn nữa, Vũ Thủy đại nhân...

- Ngươi là ai?

Y nghiến chặt răng, sát khí cùng hận ý trào lên không cách nào khống chế. Y làm sao cam tâm để như vậy được, dù có chết cũng phải rời khỏi đây, y còn nợ người đó một lời hứa, y nhất định phải hoàn thành.

- Người giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện!

Cô trả lời đầy tự tin.

Y nhìn người trước mặt thật kỹ. Gương mặt thanh tú với bờ mọng đỏ khẽ cong lên, đôi mắt to tròn đen láy nheo lại như hai vành trăng khuyết, tựa như một con hồ ly ranh mãnh có thể nhìn thấu tất cả, nhưng cũng hiền lành vô hại.

Nụ cười trên môi cô vẫn như cũ, chỉ thong dong rút thanh tiểu đao bên hông ra lướt khẽ qua đầu ngón tay. Ngón tay trắng muốt như bạch ngọc hiện một điểm hồng, một giọt máu chảy ra, tựa như giọt châu màu tím từ từ bay lên. Vết thương mau chóng khép lại, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Giọt máu vừa bay lên, đột nhiên phát ra khí tức hỗn độn, uy áp tỏa ra tràn ngập cả khu rừng, đâm thủng màn đêm tĩnh mịch, cũng xé tan mặt nạ vô cảm trên mặt y.

- Thiên Hồ Chi Huyết? Sao có thể?

Y thật sư không ngờ được nha đầu có bề ngoài thoạt nhìn non nớt đầy mùi Lang tộc này lại là hồ ly, chẳng những thế mà còn là hồ ly đã tu luyện đến cấp bậc Thiên Hồ. Dựa vào uy áp phát ra này, không phải lão hồ chín ngàn tuổi thì tuyệt đối không thể nào có được. Nhưng quan trọng nhất là lại có khí tức hỗn độn tuôn trào mãnh liệt từ giọt máu kia, tựa như linh khí hỗn độn ẩn chứa bên trong nó là vô hạn. Chẳng lẽ đây chính là kết tinh linh khí trong truyền thuyết?

- Thế nào? Một giọt máu này đã đủ để đổi lấy hai chữ "Chủ Nhân" của ngươi chưa?

- Được!

Y đã chờ cơ hội này bao lâu nay, sao có thể không đồng ý.

Đôi môi của thiếu nữ cong lên một đường cong hoàn mỹ, giọt máu tử sắc bay thẳng vào bức tường bằng hắc ngọc. Giọt máu chìm vào bức tường không ngờ lại giống như ngũ lôi oanh đả, khiến bức tường rung lên bần bật, từng vết nứt vỡ bắt đầu lan ra như mạn nhện, dễ dàng phá hủy các phù văn bên trên. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, bức tường đã vỡ vụn ra rồi nhanh chóng tan thành bụi phấn.

Lúc này y sừng sững đứng lên, ma khí cùng ma ý được giải phóng giống như thanh thần kiếm lộ ra khỏi vỏ, sát khí lẫm nhiên, phá toái hư không mà bay lên, rạch ngang bầu trời. Gió lốc nổi lên quanh người y như vô số thanh kiếm sắt bén tung hoành, đánh nát vách động xung quanh, hóa thành từng vòng gợn sóng lan ra bốn phía.

Ánh trăng không khỏi bị sát khí làm mờ đi, yêu khí từ giọt máu thiên yêu cũng bị xua tan, thay vào đó là huyết khí ngợp trời, khiến cho người ta có cảm giác như đang đứng giữa sa trường, thiên quân vạn mã giao tranh, thây chất đầy đồng máu chảy thành sông.

Trong phút chốc, một lưỡi kiếm màu đen thẫm xé gió lao thẳng về phía cô nhanh như chớp. Sau đó liền dừng lại ngay sát yết hầu của cô, y nhìn gương mặt chẳng có chút sợ sệt hay bất ngờ gì của cô, chậm rãi thu kiếm lại.

Y lại không hề ngại ngùng gì, toàn thân trần trụi, một chân quỳ xuống hành lễ, để tỏ lòng thần phục của mình.

Cô nhìn người được xưng tụng là Ma Thần trong truyền thuyết đang hành lễ với mình, khóe môi hơi nhấc lên, chậm rãi nói với y:

- Tên ta là t.ư Vũ.

Lời vừa dứt thì lập tức có một đạo phù văn cổ xưa xuất hiện trước mặt cô, y thoáng kinh ngạc, chẳng phải cô muốn y nhận cô làm chủ nhân sao? Sao lại nói ra tự danh cho y biết? Tự danh gắn liền với vận mệnh của một người, đại biểu cho sức mạnh, tự do, cũng như tất thảy mọi thứ của người đó, nói ra tự danh cho một người khác chẳng khác nào giao quyền sinh sát bản thân mình cho đối phương. Y nhìn cô với vẻ nghi hoặc.

Cô chỉ mỉm cười:

- Muốn có một vật gì đó thì phải trả một cái giá tương đương, ta tin ngươi, cũng tin bản thân ta!

Y trầm mặc hồi lâu, sau đó cô chợt nghe thấy thanh âm băng lãnh hờ hững của y vang lên:

- Nại Lạc!

Những lời y nói, mỗi chữ đều mang theo ma khí bức nhân, thanh âm không tiêu tán mà tụ lại thành thực thể, biến thành một dấu ấn màu máu hiện lên trên ngực y.

Văn tự trước mặt cô cũng bị hút vào dấu ấn trước ngực y, đồng thời trên mu bàn tay trái của cô cũng xuất hiện một phương ấn màu tím sẫm, sau đó nhạt dần rồi biến mất.

Cô vui vẻ cởi ngoại bào màu phấn hồng trên người mình khoác lên cho y, sau đó kéo y đứng dậy rồi lôi đi, mặc kệ sự thật là ngoại bào màu hồng của cô khoác lên người y chỉ dài tới gối, trông có vẻ vô cùng nực cười. Đi được một quãng, như chợt nhớ gì đó, cô quay lại y nói:

- Sau này ngươi cứ gọi ta là A Tử đi, mọi người đều gọi như vậy. À, sau này ta sẽ gọi ngươi là Lạc nhé, được không?

Người đi sau chỉ im lặng, cô tự xem sự im lặng của y là đồng ý, nên vui vẻ bước tiếp.

Khế ước của bọn họ cứ như vậy mà thành, khiến số phận cùng cuộc đời của họ và vô số người xung quanh liên kết chặt chẽ với nhau, không cách nào dứt ra được.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top