Trước tiên thì mình phải tự nhận là mình không phải cây bút hay nhà văn gì, chỉ là đọc cũng kha khá, nên tàm tạm hiểu được yêu cầu của độc giả với tác giả là như thế nào.
Vấn đề viết sao cho hay thì vô bờ bến, ở bài viết này mình chú trọng chủ yếu vào các vấn đề vĩ mô.
1. Lên kế hoạch cho bối cảnh
Một trong những bước đầu tiên là chọn rõ bối cảnh của tác phẩm.
Giả sử mình viết truyện về thuyền trưởng cướp biển, thì cái mình cần xác định sẽ là câu chuyện thuộc thể loại lịch sử (cần chính xác) hay phiêu lưu giả tưởng (thoải mái sáng tạo)?
Nếu là lịch sử thì ở những năm bao nhiêu, diễn ra tại quốc gia nào, có bao nhiêu tài liệu hỗ trợ bạn viết (với văn lịch sử thì tài liệu khoa học là rất quan trọng)?
Nếu là giả tưởng thì bối cảnh mô phỏng theo tác phẩm có sẵn nào? One Piece (phong cách thiếu niên Nhật Bản)? Cướp biển vùng Caribbean (thần thoại châu Âu)?
Bạn cũng có thể tự xây dựng bối cảnh của truyện mình từ A-Z (Tolkien viết Chúa nhẫn tự xây dựng rất nhiều), nhưng tốt nhất là chọn sẵn 1-2 mô hình mẫu và thay đổi dựa trên đó. Ví dụ cũng là cướp biển vùng Caribbean nhưng bạn thay quái vật trong phim bằng quái vật trong thần thoại Việt Nam hoặc thần thoại Bách Việt (Sơn Hải Kinh), thuồng luồng và giao long chẳng hạn.
Lợi dụng sản phẩm sẵn có sẽ mang lại cho bạn hai lợi ích:
2. Xây dựng nhân vật có chiều sâu
Một trong các vấn đề mà cây bút non tay hay gặp phải là nhân vật phụ quá đơn giản về mặt tính cách.
Ví dụ nhân vật nữ phụ phản diện thì đanh đá, nhân vật giáo sư già thì cả đời nghiên cứu chả biết gì về sự đời, nam phụ phản diện thì ngoài đô con thích gây sự ra có khi chẳng ra thá gì. Quanh đi quẩn lại một vài bài tủ miêu tả như trên, độc giả chưa cần đọc hết trang 1 đã biết trang 100 kết thúc ra sao, khỏi cần xem truyện nữa.
Cái tệ của nhân vật thiếu chiều sâu còn ở chỗ là nó phi thực tế. Lấy ví dụ mỗi chúng ta đều đã từng bị người ngoài chỉ trích là đanh đá, dốt nát, lười biếng, vân vân. Cái đó có đúng không? Không... hẳn. Đa phần con người đều đanh đá trong những lúc đanh đá, và hiền hòa trong những lúc hiền hòa. Còn tại sao ác hay hiền thì là do hoàn cảnh và mong muốn tại thời điểm đó.
Hoặc các bạn có thể dành thời gian quan sát bạn bè và người thân. Lấy ví dụ một người thân của mình là nhà báo chẳng hạn. Nói đến nhà báo thì mọi người hay nghĩ đến các câu đùa như "nhà văn nói láo, nhà báo nói phét" rồi thì "sục sạo săn tin", hay là "văn vở". Tuy nhiên những câu trên áp vào người thân của mình thì chẳng đúng lắm. Mà nó cũng hoàn toàn không lột tả được các nét khác trong đời sống như là tài nội trợ, tài ca hát, tài chơi thể thao. Tại vì sao, tại vì chúng ta đang nhận định một con người dựa trên mỗi nghề nghiệp của họ. Xây dựng nhân vật có chiều sâu đòi hỏi bạn nhìn nhận một cá nhân trên nhiều mặt:
Sau câu chuyện dựng cho kĩ một nhân vật, thì bạn cần làm là nhân rộng lên cho các nhân vật khác trong tác phẩm của mình. Thông thường các nhà văn lớn họ xây dựng được kĩ tầm vài chục nhân vật trong chỉ một bộ truyện. Ví dụ Nguyễn Nhật Ánh viết Kính Vạn Hoa có từng câu chuyện cho mỗi thành viên bạn học của Quý ròm (vài chục người, chưa kể người thân của những bạn học trên).
Lí do tại sao cần có nhiều (mà lại còn phải xung khắc nhau):
5. Lên tình tiết và diễn biến
Tình tiết và diễn biến câu chuyện thực chất là hệ quả của các vấn đề chúng ta vừa bàn: bối cảnh và tính cách nhân vật. Tuy nhiên nếu bạn không biết câu chuyện của mình sẽ đi theo hướng nào, thì cách tốt nhất là tham khảo sách vở.
Lại quay về ví dụ của mình về hội cướp biển. Với dạng nhân vật này, người viết cần trả lời các câu hỏi sau:
Trên đây là vài đúc kết của mình trong thời gian gần đây rỗi hơi, mong được góp ý thêm.
Vấn đề viết sao cho hay thì vô bờ bến, ở bài viết này mình chú trọng chủ yếu vào các vấn đề vĩ mô.
1. Lên kế hoạch cho bối cảnh
Một trong những bước đầu tiên là chọn rõ bối cảnh của tác phẩm.
Giả sử mình viết truyện về thuyền trưởng cướp biển, thì cái mình cần xác định sẽ là câu chuyện thuộc thể loại lịch sử (cần chính xác) hay phiêu lưu giả tưởng (thoải mái sáng tạo)?
Nếu là lịch sử thì ở những năm bao nhiêu, diễn ra tại quốc gia nào, có bao nhiêu tài liệu hỗ trợ bạn viết (với văn lịch sử thì tài liệu khoa học là rất quan trọng)?
Nếu là giả tưởng thì bối cảnh mô phỏng theo tác phẩm có sẵn nào? One Piece (phong cách thiếu niên Nhật Bản)? Cướp biển vùng Caribbean (thần thoại châu Âu)?
Bạn cũng có thể tự xây dựng bối cảnh của truyện mình từ A-Z (Tolkien viết Chúa nhẫn tự xây dựng rất nhiều), nhưng tốt nhất là chọn sẵn 1-2 mô hình mẫu và thay đổi dựa trên đó. Ví dụ cũng là cướp biển vùng Caribbean nhưng bạn thay quái vật trong phim bằng quái vật trong thần thoại Việt Nam hoặc thần thoại Bách Việt (Sơn Hải Kinh), thuồng luồng và giao long chẳng hạn.
Lợi dụng sản phẩm sẵn có sẽ mang lại cho bạn hai lợi ích:
- Bạn nhàn hơn
- Độc giả bị cuốn hút vào truyện hơn, vì bối cảnh là thứ họ có sẵn trong đầu, không mất nhiều công tưởng tượng.
2. Xây dựng nhân vật có chiều sâu
Một trong các vấn đề mà cây bút non tay hay gặp phải là nhân vật phụ quá đơn giản về mặt tính cách.
Ví dụ nhân vật nữ phụ phản diện thì đanh đá, nhân vật giáo sư già thì cả đời nghiên cứu chả biết gì về sự đời, nam phụ phản diện thì ngoài đô con thích gây sự ra có khi chẳng ra thá gì. Quanh đi quẩn lại một vài bài tủ miêu tả như trên, độc giả chưa cần đọc hết trang 1 đã biết trang 100 kết thúc ra sao, khỏi cần xem truyện nữa.
Cái tệ của nhân vật thiếu chiều sâu còn ở chỗ là nó phi thực tế. Lấy ví dụ mỗi chúng ta đều đã từng bị người ngoài chỉ trích là đanh đá, dốt nát, lười biếng, vân vân. Cái đó có đúng không? Không... hẳn. Đa phần con người đều đanh đá trong những lúc đanh đá, và hiền hòa trong những lúc hiền hòa. Còn tại sao ác hay hiền thì là do hoàn cảnh và mong muốn tại thời điểm đó.
Hoặc các bạn có thể dành thời gian quan sát bạn bè và người thân. Lấy ví dụ một người thân của mình là nhà báo chẳng hạn. Nói đến nhà báo thì mọi người hay nghĩ đến các câu đùa như "nhà văn nói láo, nhà báo nói phét" rồi thì "sục sạo săn tin", hay là "văn vở". Tuy nhiên những câu trên áp vào người thân của mình thì chẳng đúng lắm. Mà nó cũng hoàn toàn không lột tả được các nét khác trong đời sống như là tài nội trợ, tài ca hát, tài chơi thể thao. Tại vì sao, tại vì chúng ta đang nhận định một con người dựa trên mỗi nghề nghiệp của họ. Xây dựng nhân vật có chiều sâu đòi hỏi bạn nhìn nhận một cá nhân trên nhiều mặt:
- Ngoại hình
- Nghề nghiệp
- Sở thích
- Độ tuổi
- Giới tính
- Kinh nghiệm sống
- Và đủ thứ khác
Sau câu chuyện dựng cho kĩ một nhân vật, thì bạn cần làm là nhân rộng lên cho các nhân vật khác trong tác phẩm của mình. Thông thường các nhà văn lớn họ xây dựng được kĩ tầm vài chục nhân vật trong chỉ một bộ truyện. Ví dụ Nguyễn Nhật Ánh viết Kính Vạn Hoa có từng câu chuyện cho mỗi thành viên bạn học của Quý ròm (vài chục người, chưa kể người thân của những bạn học trên).
Lí do tại sao cần có nhiều (mà lại còn phải xung khắc nhau):
- Tạo cao trào cho tác phẩm
- Tạo cớ cho các nhân vật tương tác bằng hội thoại hoặc hành động. Ví dụ bạn viết văn lịch sử quân sự, mà mọi người yêu nhau cả, thì chém nhau kiểu gì. Cũng không cứ phải ghét nhau, ví dụ yêu nhau thắm thiết cũng là cái cớ để đàm thoại.
- Không xảy ra trường hợp có những nhân vật phụ không cần thiết
- Tăng tính thực tế
- Tạo ra nhiều bối cảnh khác nhau cho nhân vật chính tương tác
5. Lên tình tiết và diễn biến
Tình tiết và diễn biến câu chuyện thực chất là hệ quả của các vấn đề chúng ta vừa bàn: bối cảnh và tính cách nhân vật. Tuy nhiên nếu bạn không biết câu chuyện của mình sẽ đi theo hướng nào, thì cách tốt nhất là tham khảo sách vở.
Lại quay về ví dụ của mình về hội cướp biển. Với dạng nhân vật này, người viết cần trả lời các câu hỏi sau:
- Các nhân vật làm gì? (cướp biển, còn phải hỏi)
- Họ làm ở đâu? (cướp biển thì phải ăn cướp, ví dụ từ dân chài ven biển, từ các thuyền buôn đi ngang qua)
- Các phe phái khác sẽ tương tác ra sao với họ? (sẽ phải có hệ thống nhà buôn để tiêu thụ đồ ăn cướp của băng cướp này, sẽ phải có những người dân nghèo khó bỏ nghề chài để nhập hội cướp, sẽ có các tàu chiến của nhà nước đến dẹp loạn, vân vân)
Trên đây là vài đúc kết của mình trong thời gian gần đây rỗi hơi, mong được góp ý thêm.