*Event* Drabble Challenge - Chủ đề 2: Dịch bệnh

Status
Not open for further replies.

cglcb

Nguyên Anh Sơ Kỳ
Drabble Challenge - Chủ đề 2: Dịch bệnh

Thể lệ thi:
  1. Thí sinh có thời gian 1 tuần để đăng bài trong topic nộp bài.
  2. Thí sinh chỉ được tham gia nhiều nhất hai bài thi cho một chủ đề.
  3. Bài thi giới hạn nhiều nhất 500 chữ.

Chấm thi:
Ban giám khảo sẽ chấm bài, công bố xếp hạng và phát thưởng trong vòng một tuần sau khi hết hạn nộp bài.

Giải thưởng:

  • Nhất: 10k ngọc
  • Nhì: 6k ngọc
  • Ba: 2k ngọc
  • Tham gia: 1k ngọc
Chủ đề lần 2: Dịch bệnh, thời gian nộp bài tại topic này từ 17/4/2020 cho tới 24/4/2020, 2400h Việt Nam.

Không spam topic, chỉ được đăng bài dự thi.
Tìm hiểu về event và thảo luận tại topic:
*Event* - Drabble challenge - Thử thách theo tuần

cc: @Diên Vĩ @Tường Vy @Nguyễn Thành Sáng @™Çỏ™ @Đoạn Tội @Hoang87 @Ái Phiêu Diêu @HanaMon @Cua Đá @avast1 @Hoa Ly Hi Dạ @Cửu Vĩ Hồ Ly @Đạo Phong @Phúc Linh @Phong Thanh @LãoLê @Waynell @Miêu Như @Hoa Cỏ @lphminh @Everstill @Naht911
 
Last edited by a moderator:

avast1

Chân Tiên Trung Kỳ
Ngọc
106,23
Tu vi
2.518,81
92213810_1273670466151375_4377663996476522496_o.jpg

Trời xanh, mây trắng, nắng vàng,
Mọi người chớ có lang thang ở ngoài,
Mùa dịch Cô Vít còn dài,
Hoa kia dẫu đẹp cũng hoài bỏ không,

Ở nhà chăm vợ, chăm chồng,
Dạy con học tập, bế bồng cháu thơ,
Trước đây đã lỡ thờ ơ,
Nay nghỉ nhiều lắm, chần chờ làm chi?
👍👍👍
 

avast1

Chân Tiên Trung Kỳ
Ngọc
106,23
Tu vi
2.518,81
90783048_1265838596934562_7366005746003083264_o.jpg


Bên đường nở mấy bụi hoa,
Xanh, vàng, tím, đỏ... ây da nhiều màu,

Làm sao cho hết đau đầu?
Làm sao cho hết âu sầu tâm can?
Làm sao cho hết gian nan?
Làm sao cho hết thở than, chần chừ?

Nay là ngày Cá Tháng t.ư,
Người người nghỉ dịch kể từ hôm qua,
Cách ly cho hết phong ba,
Tạm thời dừng việc, ở nhà trồng rau,

Ruộng đồng cùng với hoa màu,
Chăn gà, nuôi lợn, vịt bầu, mèo con,
Tuy rằng kinh tế héo hon,
Nhưng sẽ vực dậy vì còn đôi tay...

P/s: Cho ngày quốc tế tỏ tình.
🐓🐓🐓
 

Cua Đá

Kim Đan Sơ Kỳ
Thanh Ngọc Ký Giả
Ngọc
8.164,83
Tu vi
149,40
Có một mùa như thế

2020c4573d2d-93bd-42d2-9f79-b2206b9922dc.jpg

Tháng t.ư về, khi những bông loa kèn trắng ngập tràn phố xá, khi những bông kèn đỏ lấp ló kiêu hãnh bên góc vườn, khi những đoá ngọc trâm thôi cúi mình nhìn đất mẹ, khi những bông gạo cuối cùng trên cây chỉ kịp vương những đốm lửa cuối cùng, cũng là lúc chúng mình sống chung với tháng thứ ba của mùa cô vít.

Những ngày này mùa cũ, facebook bạn bè ngập tràn màu nắng và màu trắng của loa kèn. Những ngày này năm nay, giá kèn rớt đến thảm hại, 45 ngàn đồng hơn hai chục bông, thế nhưng số người mua cũng không nhiều. Khi cuộc sống tối giản, số người còn giữ được thiên tính yêu hoa còn lại bao nhiêu? Người ta rủ nhau giải cứu dưa hấu, giải cứu bưởi, có ai giải cứu hoa không?

Những ngày này, facebook tràn ngập hình ảnh đồ ăn, các bạn giáo viên từ chính thức đến hợp đồng, ai cũng bán một thứ gì đó. Giáo viên chính thức vẫn còn có lương chứ giáo viên hợp đồng thì lương là một thứ gì đó xa xỉ lắm trong mùa cô vít. Một chị bạn cười rầu rĩ, có khi chưa chết vì dịch mà chết vì đói cũng nên em à.

Ai đó từng bảo mình rằng, Covid19 là một dịp để con người sống chậm lại. Thế nhưng trải nghiệm của mình lại khác hoàn toàn, vào mùa đặc biệt nhất mình từng có trải nghiệm này, mình thấy mình sống vội hơn trước rất nhiều.

Covid19 dạy chúng ta điều gì? Một xã hội có cô vít dạy chúng ta biết từ bỏ rất nhiều thứ, chỉ chú trọng đến những gì "thiết yếu" nhất mà thôi. Đôi khi trong đầu mình hiện lên kịch bản kinh khủng nhất, đó là hệ thống mạng viễn thông bị sập hết, và chúng ta sẽ như những con ốc nhỏ cố thủ trong chiếc vỏ của mình, lặng lẽ đếm thời gian trôi.


Có thứ mùa
Ngày dài đến ba thu
Nhưng chẳng phải mùa yêu,
Cũng không là mùa nhớ
Có thứ mùa
Phải giấu từng hơi thở
Chẳng thể nắm tay, chẳng thể nói thầm
Dẫu loài người sống đủ mấy vạn năm
Dẫu tự hào nào tivi tàu lửa
Đến mùa này họ nấp sau cánh cửa
Vội nhìn nhau mà chẳng thể đến gần
Có thứ mùa
Không trang điểm
Chẳng ai thấy ngại ngần
Thỏi son mãi buồn tênh trong ngăn tủ
Khuôn mặt người với bao ủ rũ
Nép sau chiếc khẩu trang
Có thứ mùa lòng mình thấy ngổn ngang
Bỗng dưng nghĩ vu vơ về những điều rất cũ
Hạnh phúc ư, biết chừng nào là đủ
Khi những mảnh trời chung
Lấp hết mảnh trời riêng?
Có thứ mùa
Lòng chợt thấy chao nghiêng
Những hư vô như cánh diều đón gió
Và con người nhỏ bé như cọng cỏ
Đợi hồi sinh bởi một phép diệu kỳ

Ai đó hỏi mình cô vít-19 có gì vui? Có gì vui nhỉ? Đến giờ - sau gần 3 tháng cô vít đi ngang cửa, những bạn trẻ con trong xóm mình đều đã "mốc lên vì buồn", đều thèm đi chơi đến thảm thương không đỡ nổi, và đến khi được ra đường thì hệt như những chú chim sổ lồng.

Những ngày này, chồng mình khoá luôn hai cái xe đạp thể thao lớn bé vào nhau, để không có bạn nhỏ nào lén lút đạp xe đi chơi ở nhà văn hoá xóm. Vậy là, các bạn chỉ có thể rủ nhau đá bóng, đánh cầu lông, đánh bóng bàn và chơi ô ăn quan. Những đứa trẻ vốn bị trường lớp xoay vần như lồng xoay máy giặt, nay giữa mùa cô vít lại náo nức như được nghỉ hè - dù rằng chẳng có tiếng ve, chẳng có bông phượng, nắng thì chưa đượm và người lớn chẳng có ai vui.

Người lớn làm sao mà vui nổi chứ, bởi vì lý lẽ của người lớn thế này cơ mà:


Từ ngày cô vít đến đây
Thân em cũng phải đổi thay theo thời
Trước em vốn tính ham chơi
Nay ngồi tự kỷ buồn ơi là buồn
Trước em có tính hay "buôn"
Bạ đâu đứng đó miệng tuôn tứ bề
Nay sao bỗng thấy não nề
Vừa gặp đã phải chào về, nhục thay
Trước em mua sắm liền tay
Đồ ăn đồ bếp đồ này đồ kia
Nay dù thích lắm cũng chừa
Phải đồ thiết yếu mới mua về dùng
Trước còn dạo tứ lung tung
Dắt xe xuống phố như rồng gặp mây
Nay ngồi cuốc đất trồng cây
Trồng rau ngắm lá đếm ngày "tự do".

Hôm kia chở bạn Nhím đi mua vợt cầu lông mới, bạn chợt ríu rít như con chim con: "lâu thật lâu con mới được đi con đường ni mẹ ạ", chợt thương vô cùng những đứa trẻ bị nhốt trong nhà mùa cô vít.
Hỏi con, con thấy cô vít có vui không? Anh chàng lắc đầu nguầy nguậy rồi hỏi lại: Mẹ thấy có vui không?
Không con à, mẹ chỉ mong đại dịch chóng qua thôi.


---
Ủng hộ event bằng bài viết đăng nhật ký hôm qua - tiếc là dài quá quy định rồi
 

Nguyễn Thành Sáng

Phàm Nhân
Ngọc
81,10
Tu vi
0,00
ttxvn_0104_ca_chet.jpg


Tâm Tình Gió Và Mây...

Mây hỏi Gió Chàng! Buổi tối qua
Âm thanh giãy nhẹ dưới dòng kia
Động khua gợn nước loang dầy trắng
Rải rác khắp vùng, Chàng có nghe?

Giờ cận mé bờ muôn xác cá
Đủ màu, lắm cỡ nổi lềnh bềnh
Vật vờ gom chết theo làn sóng
Đợi lũ chim trời hoặc vớt lên...

Và Chàng có thấy mái che sương
Ở đó một đôi, bốn ánh buồn
Giọt nhểu in lằn thâm khoé vợ
Còn chồng sắc tím phủ hoàng hôn?...

Nàng ơi! Xuôi ngược khoảng không trung
Từ diệu vợi xa đến nẻo cùng
Hai đứa chúng ta niềm bát ngát
Non thề biển hẹn vẹn lòng chung

Sớm tối quyện nhau lướt dặm ngàn
Mắt nhìn tám hướng tận xa xăm
Làm sao chẳng thấy, không nghe nhỉ
Khi ảnh hình kia trải giữa tầm

Nhưng rồi cũng chỉ biết làm thinh
Trước những đổi thay với sự tình
Bởi cánh lững lờ, thân kết tụ
Phút giây ngắn ngủi, cõi mông mênh

Nay lại ngậm ngùi, nghẹn xót xa
Dịch cô vít-19 hại người ta
Nầy do Thiên Định hay Nhân Định
Tạo Hóa trớ trêu hoặc chỉ là...


09/04/2020
Nguyễn Thành Sáng
 

Nguyễn Thành Sáng

Phàm Nhân
Ngọc
81,10
Tu vi
0,00
batchdscf0454-15314067314311685233624.jpg


Lão Bán Vé Số Dạo

Lặng yên giữa dốc sương mù
Lão ngồi nghỉ mệt, thẫn thờ, chơi vơi
Đôi chân còi cọc rã rời
Đè lên gánh nặng, từng hồi băn khoăn...

Nghe tin lệnh mới vừa ban
Tập trung chống dịch để an sự tình
Mặt hàng kiến thiết tạm dừng
Phát hành nửa tháng, rồi chừng tính sao

Cơm ăn, nợ góp thế nào
Thuốc men rỉ rả cái đau bệnh già
Vợ xui mới trượt hôm qua...
Ôi thôi! Tứ phía chắc là chết luôn!

Lan man bất chợt dòng tuôn
Nhỏ buồn mệnh số đường trần hẩm hiu
Sinh ra con của nhà nghèo
Học hành dang dở, tí teo i tờ

Ai thời hữu phước, đỉnh mơ
Còn ta bạc phận vật vờ, nắng mưa
Nhọc nhằn, vất vả sớm trưa
Chắt chiu tích cóp mong vừa đủ chi...

Vé ngưng chẳng biết làm gì
Trước cơn virus, khắp bề khẩn trương
Khó khăn lây lất dặm đường
Giờ thêm tai ách, đoạn trường tâm can

Lửng lơ vạt xám che tầng
Thênh thang đứng gió, phủ màn âm u
Lão hờn, lão hận, lão thu
Cũng rồi tự lão nhẹ ru lấy mình...


16/04/2020
Nguyễn Thành Sáng
 

Waynell

Phàm Nhân
Ngọc
12,57
Tu vi
0,00
Dịch bệnh, hai chữ đơn giản nhưng không hề đơn giản chút nào. Mỗi khi nhắc đến dịch bệnh là phải nghĩ ngau đến cái chết, tang thương, đầy rẫy bất hạnh,...

Thế giới đã từng trải qua các đại dịch như sau: bệnh dịch Milan (280.000), bệnh dịch hạch Mỹ(5.000.000), bệnh dịch lớn ở London(100.000), Cơn thịnh nộ của ‘con quỷ dịch hạch’ xảy ra lần thứ ba tại Vân Nam – Trung Quốc(12.000.000), Đại ôn dịch ở Châu Âu thời trung cổ(2/3 dân số thời điểm đó), Đại dịch hạch Justinian – Không còn ai để chết,... Và mới nhất là đại dịch cô vít-19.

*số liệu trong ngoặc là số người chết.

Qua những số liệu trên, ta thấy được sức tàn phá và độ khủng khiếp của dịch bệnh. Không ai mong muốn những chuyện này xảy ra cả, dịch bệnh xuất hiện làm thay đổi rất nhiều thứ trong xã hội, gia đình và bản thân.

Lấy ví dụ dịch bệnh cô vít-19 gần đây nhất ta sẽ thấy được ảnh hưởng mà nó gây nên. Người chết khắp nơi, người nhiễm nhiều vô số kể. Đứng trước bối cảnh đó hàng loạt nước đã thực hiện biện pháp đóng cửa. Từ đó kinh tế đối ngoại và các hoạt động khác trở nên trì trệ, thậm chí có nguy cơ khá sản. Qua đó ta thấy được người bị ảnh hưởng trực tiếp lẫn gián tiếp đều phải gánh chịu hậu quả nặng nề: chết, ly tan, mất người thân, thất nghiệp, tài chính cạn kiệt, thức ăn hạn chế,... Nhưng ta không làm được cái gì trước diễn biến đó cả.

Việc gì cũng vậy, luôn tồn tại hai mặt đối lập với nhau. Dịch bệnh cũng thế, bên cạnh những tác hại được nêu trên thì vẫn còn mặt tích cực mà ta phải kể đến. Dịch bệnh là sự thách thức đói với nhà nước lẫn người dân, thách thức đối với khoa học y học. Con người muốn tồn tại phải có những biện pháp( cách ly) thích hợp và sự ra đời của thành tựu khoa học(vaccin) một cách kịp thời. Còn đối với gia đình thì sao? Họ được một diệp để quây quần bên nhau, chia sẽ tâm sự những khoảng lặng trong cuộc sống, làm những điều mà tróc đây họ không có thời gian cũng như hoàn cảnh không cho phép họ làm như thế. Những tấm lòng hảo tâm, những con người tốt, những kẻ xấu không còn trong bóng tối nữa. Và hơn hết, qua đại dịch cô vít-19 Mẹ thiên nhiên Trái Đất có một chút thời gian để hồi phục( tầng ozon hồi phục, cá heo bơi vào gần biển,...).

Theo mọi người thì "dịch bệnh" giống như một liều thuốc thử vậy. Nhưng theo tôi nó là những khoảng lặng trong cuộc sống vậy. Nó làm cho ta phải suy nghĩ về nhiều thứ nhiều điều....
 

Waynell

Phàm Nhân
Ngọc
12,57
Tu vi
0,00
Đại dịch cô vít-19 đến một cách rất bất ngờ và càn quét nhanh chóng. Khi nhận diện được cô vít thì đại dịch đã tồn tại trong cộng đồng, đang lây lan cũng như tiềm tàng khắp nơi. Với chủ đề “Dịch Bệnh” lần này mình sẽ nói về cách mà một đất nước, một cộng đồng và một cá nhân đã làm thế nào để vượt qua đại dịch. Ví dụ điển hình chính là đất nước Việt Nam của chúng ta!

Đứng trước tình hình như thế, nhà nước ta đã có các đối sách sau: Chống dịch như chống giặc, lời kêu gọi hiệu triệu tinh thần đoàn kết, chung sức, đồng lòng, cách ly xã hội – Quyết định hợp lòng dân, Chiến thắng trên từng trận “đánh”,…

Nếu như chỉ có nhà nước chủ động không thì cũng không được, các tập thể các cá nhân phải tiền hô hậu ủng, phối hợp chặc chẽ với nhà nước. Và cộng đồng và cá nhân mình muốn nêu danh ở đây là các bệnh viện, các y bác sĩ. Họ đã chiến đấu ngày đêm, chiến đấu quên gia đình, người thân lẫn bản thân mình.

Qua đó ta thấy được sức mạnh dân tộc, sức mạnh của cộng động người Việt Nam. Họ luôn là những người chiến sĩ thầm lặng, chỉ cần tổ quốc gọi họ sẵn sàng trả lời cho dù chuyện đó có nguy hiểm ra sao. Họ đã ngày đêm chiến đầu để giành giật lại sự sống cho từng cá nhân, giành giật lại môi trường không còn dịch cho đất nước.

Tinh thần của chúng ta được thể hiện một cách sôi sục nhất qua việc phối hợp cách ly toàn xã hội trong vòng 15 ngày và tiếp đó là thêm 1 tuần. Mọi người đã phối hợp vô cùng ăn ý, như đây là một chuyện được làm hằng ngày.

Tinh thần của chúng ta đã được thế giới nêu danh. Đó là bằng chứng tốt nhất cho con người của chúng ta. Chúng ta đã làm đươc gì, thành quả ra sao, thực hiện như nào, tất cả đều được lưu lại.


 

Phong Thanh

Trúc Cơ Sơ Kỳ
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
15,87
Tu vi
63,00
Tôi mất việc khi dịch cô vít-19 xảy ra. Điều này cũng đã được dự báo khoảng vài tuần trước, mọi người trong khách sạn bàn nhau khi có dịch thì ai sẽ nghỉ việc. Mọi hoạt động của công ty bị đình trệ, các nhân viên được sắp lịch thay phiên nhau nghỉ.

Quả thật tôi rất hoang mang khi phải nghỉ đột ngột, vì có biết bao nhiêu khoản phải chi trả hàng tháng. Tôi vẫn còn một ít tiền tiết kiệm nhưng không biết liệu đủ cầm cự qua mùa dịch không, nếu không thì về nhà bố mẹ nuôi vậy.

Dù hụt hẫng nhưng tôi vẫn tự xốc lại tinh thần. Tôi tự nghĩ đây chính là khoảng thời gian vàng, có thể nghỉ ngơi sau một thời gian dài làm việc, lại có thể học thêm những điều mới mẻ, chuẩn bị tâm thế và kiến thức rồi sau khi hết dịch lại tiếp tục xông pha.
 

Miêu Như

Phàm Nhân
Ngọc
43,73
Tu vi
2,00
Thư gửi bé gái ở Vũ Hán
Gửi em cô bé mạnh mẽ!

Cách đây không lâu chị vô tình đọc được những dòng nhật ký của em được đăng trên mạng xã hội. Em biết không chị đã phải rơi nước mắt, chị cảm thấy bản thân thật sự quá yếu đuối trước em cô bé à. Không biết bây giờ em đã khỏi bệnh chưa hay em đã là một cô thiên thần bé nhỏ bên cạnh gia đình của mình. Dù thế nào chị vẫn mong em sẽ mạnh mẽ vượt qua mọi chuyện.

Dịch cô vít đã cướp đi bao sinh mạnh, cướp mất đi niềm hạnh phúc của bao người trong đó có em. Chị không thể tưởng tượng ra nỗi đau mà em phải gánh chịu, chị không biết em đã mạnh mẽ vượt qua nó như thế nào. Nhưng nếu có một phép màu thì chị hy vọng mọi thứ sẽ tan biến như một giấc chiêm bao, một cơn ác mộng mang tên cô vít. Cơn ác mộng này dai dẳng quá em nhỉ, chúng ta như những con người đuối nước giữa đại dương mênh mông không có chiếc phao nào để chúng ta bám víu vào.

Gửi đến em cô gái chịu nhiều thương tổn, gửi đến em ngàn câu chúc an lành cùng ngàn lời ca ngợi. Bố mẹ sẽ không quên em đâu, chẳng phải em đã dặn bố là không được quên em, phải luôn nhớ giọng nói của em đó sao, khi em còn nhỏ mẹ dặn em, khi nào lạc lối mẹ sẽ luôn tìm được em bằng những đặc điểm trên cơ thể, mẹ sẽ biết đó là em và sẽ nhận ra em. Em đã làm tốt lắm, em là chỗ dựa cho bố mẹ và là hy vọng cuối cùng của họ. Bố mẹ em sẽ rất tự hào về cô con gái mạnh mẽ và kiên cường. Họ sẽ luôn mãi nhìn về phía em, họ sẽ là những thiên thần hộ mệnh giúp em vượt qua cơn bạo bệnh. Mạnh mẽ lên em cô bé mang nhiều nỗi đau, mạnh mẽ lên em cô bé nạn nhân dịch cô vít!

“ Khó khăn rồi sẽ qua đi .Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào rồi cuối cùng cũng sẽ trời quang mây tạnh”. Chị biết em sẽ rất cô đơn khi chỉ còn mình em chống chọi giữa cuộc đời khi người thân của mình đã đi về một nơi rất xa. Hãy biến những thứ đó là động lực để vươn lên phía trước nhé em, hãy xua tan những mây mù bao quanh em rồi em sẽ nhìn thấy ánh mặt trời tươi đẹp biết bao. Đừng sợ nha em, cả thế giới sẽ cùng em vượt qua cơn đại dịch này!


vgs4mww-png.2544

Nguồn: PNT confession

 
Last edited:
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top