Đàn ông hai tiếng nặng nềĐàn ông chán vợ tìm vui
Đàn bà sớm tối thủi thui trong nhà
Đàn ông cứ thích la cà
Đàn bà chỉ biết ở nhà chăm con
Đàn ông thích ngắm trăng non
Hai con nàng đã sắc son chẳng con
Đắng cay ngậm quả bồ hòn
Còn đâu cái thuở má son môi đào
Bờ mi hai giọt nước trào
Đầu xù tóc rối xanh xao dáng người
Còn đâu một đóa hoa tươi
Nhụy tàn cánh rũ tiếng cười xót xa.
Chồng nhà phóng khoáng trăng hoa
Màn đêm buông xuống tự ta ôm mình.
Xin đừng có đến trần gianTìm chàng, ta đến nhân gian
Chẳng hay chàng đã phiêu du chốn nào
Tìm chàng, ta đến thôn Đào
Âm thầm lặng lẽ dõi theo bước chàng
Thôn Đào dáng vẻ hào hoa
Nhiều cô thôn nữ thướt tha mặn nồng
Bên chàng là một bóng hồng
Sắc son kiều diễm ta không sánh bằng
Lòng chàng nay đã đổi thay
Yêu người con gái thôn Đào nhân gian
Vong Xuyên, ta vẫn chờ chàng
Một đời chờ đợi bóng hình lẻ loi.
Mạnh Bà một phận muôn đờiXin đừng có đến trần gian
Âm dương xa cách chỉ mang thêm buồn
Âm thầm chỉ có lệ tuôn
Âm thầm chỉ có muôn phương đợi chờ
Thôn đào dáng vẻ nên thơ
Thêm cô tiên nữ kéo tơ cho người
Xin đừng ũ rũ hãy cười
Khi còn son sắc, khi tươi chưa già
Nếu lòng nàng đã cho qua
Quay về chờ đợi người ta làm gì
Uống canh một ngụm mà đi
Luân hồi một kiếp vì tình mà thôi.
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản