Cùng cành hoa sứ rụng ràoĐầu đàn con sói tuổi cao
Giờ đây sói trẻ nhao nhao so tài
Sói già nhớ những đêm dài
Những khi còn trẻ cùng ai hận thù
Cuối thu gió nhẹ cúc còn nhao nhao
Trời trong nắng dịu soi ao
Đất xanh phủ kín có thềm điểm sao
Cùng cành hoa sứ rụng ràoĐầu đàn con sói tuổi cao
Giờ đây sói trẻ nhao nhao so tài
Sói già nhớ những đêm dài
Những khi còn trẻ cùng ai hận thù
Đông sang tuyết phủ thôn đàoCùng cành hoa sứ rụng rào
Cuối thu gió nhẹ cúc còn nhao nhao
Trời trong nắng dịu soi ao
Đất xanh phủ kín có thềm điểm sao
Thương người thương cả cái câyĐông sang tuyết phủ thôn đào
Phủ lên phần mộ đêm nào mới xây
Phủ lên luôn cả cành cây
Phủ lên luôn cả ai đây một mình
Tuyết lạnh tuyết rơi, ai buồn ngủThương người thương cả cái cây
Đứng chi ngoài tuyết cho dây đầy mình
Cây đào còn biết rung rinh
Tuyết kia rơi rụng thân mình đơm hoa
Hận thù chi, trời đông vẫn lạnhTuyết lạnh tuyết rơi, ai buồn ngủ
Mộ phần lóe sáng cuối trời thu
Một mình có chi lòng vui thú
Tình cũ còn chi, nỗi hận thù
Hận thù là chi, ai chẳng cóHận thù chi, trời đông vẫn lạnh
Hận thù chi, cây lá vẫn xanh
Một mình hãy cứ tìm lạc thú
Chết rồi còn lại chỉ mồ xanh
Thứ cần buông bỏ là chấp niệmHận thù là chi, ai chẳng có
Hận thù buôn bỏ liệu kịp không
Người đã ra đi, ta còn sống
Mộ phần tuyết trắng, lòng cô đơn
Băng muốn hòa tan, sao mà khóThứ cần buông bỏ là chấp niệm
Và trút hết đi những nỗi niềm
Sống luôn cho trọn phần người ấy
Thế giới bên kia mới nhẹ lòng
Băng muốn hoà tan có khó gìBăng muốn hòa tan, sao mà khó
Tuyết trắng khó phân, màu cánh cò
Trăng tròn rồi khuyết, khi màu đỏ
Liệu rằng từ bỏ, lòng có no
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản