Mới đi xả hết nỗi buồn về, bây h nhẹ cả ngườiNỗi buồn khổ lắm người ơi
Nỗi buồn là thứ khiến đời màu đen
Nỗi buồn vẫn vậy dù khen
Nỗi buồn sẽ khiến cho đèn tối đi
nhưng ta đã xả đâu nàMới đi xả hết nỗi buồn về, bây h nhẹ cả người![]()
Hét vang đánh thức cả làngĐào tiên năm trái thẳng tề
Thạch đây bảy cục sẽ về tay ai
Ta đây lại tính lần hai
Ai đang chứng thánh, thở dài~ buồn ghê
![]()
Ta đây ta sống kiểu gìHét vang đánh thức cả làng
Bủa vây Minh trộm hết đàng, chạy đâu?
Lạy van, xin xỏ hồi lâu
Được tha, mừng quá, quay đầu về ngay.
Minh ơi phải hứa từ nay
Không bao giờ sống kiểu nầy nữa nha!
Xa rồi cái thuở chập chững yêu
Tính đã nhát gan lại thích liều
Tỏ tình thì quá ư là ngốc
Rồi cứ để trôi vào phiêu diêu
Thuở ấy rằng tôi vào cấp ba
Gói ghém hành trang sống xa nhà
Ngày đi mẹ cha lo lắng lắm
Nước mắt sùi sụt, ngập sân ga
Lớp mới chỉ toàn bạn mới toanh
Khắp nơi tụ họp chốn thị thành
Lâu nay chỉ toàn là bạn cũ
Chợt thấy lẻ loi, thân mong manh
Cô xếp chỗ ngồi theo họ tên
Có một cô bé ngồi kế bên
Cứ muốn làm quen nhưng lại sợ
Ai ngờ bé bắt chuyện làm quen
Bé hỏi bạn ơi, quê ở đâu
Từ giờ hai đứa ngồi cạnh nhau
Mình cháu ba phi, con bà tám
gặp người ít nói cũng thật rầu
Eo ơi mới gặp đã bị quê
Mình mà ít nói thế mới ghê
Chuyện trò dăm câu rồi thân thiết
Năm tiết qua nhanh chả muốn về
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản