Coder tu tiên
Phàm Nhân
Người đi nơi xa hỏi còn nhớ
Quê nhà năm ấy, mộng cùng mơ.
Trẻ con nô đùa bên phố vắng
Rộn rã tiếng cười vẻ ngây thơ
Quê nhà năm ấy, mộng cùng mơ.
Trẻ con nô đùa bên phố vắng
Rộn rã tiếng cười vẻ ngây thơ
Một mình lặng lẽ đêm thanh vắngĐi trên con đường một vị đắng
Chỉ người và bóng cùng khói trắng
Hai hình nhấp tửu cười mình ta
Ngừng bước ngủ yên có nên chăng.
Tim đèn thắp lên ngọn lửa nhỏMột mình lặng lẽ đêm thanh vắng
Mây mờ che khuất cả vầng trăng
Nhà ai cửa lớn chưa đóng vội
Nghỉ tạm đêm này có được chăng?
Có thời gian lên đây viết thơ mà ko dành ra nửa phút rep tin nhắn hảChiều hè ấy mình bên cây gạo đỏ
Tôi lén trèo, bạn đứng ngõ canh me
Ba giờ rưỡi chú Bộ về thì phải
Vặt cho nhanh còn kịp chặt cành tre
Gió xào xạc luồn qua cây gạo đỏ
Gửi hương hoa tường tỏ tận chân mây
Dặn một câu, rằng "cây ơi đợi nhớ
Chơi một hồi rồi tớ sẽ về ngay!"
Ngày qua ngày, vẫn là cây gạo đỏ
Vẫn trông chờ vẫn bỏ ngỏ cầu may
Gió vẫn thổi nhưng nào đâu gió ấy
Hứa để rồi như gió thoảng mây bay
"Đông thôi mà", gạo lung lay rồi rụng
Xám xịt trời như nói hộ lòng tôi
Mưa mờ mịt, mưa một hồi chẳng đọng
Hết mây rồi chắc gió sẽ về thôi...
Người nhớ người thương người ở lại. Hoa nở hoa tàn lại xuân sang. Ta đi với cùng bao thương nhớ. Vô thường có đợi ai bao giờ.
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản