[ĐK Dịch] Nơi gửi bản dịch thô Quỷ Bí Chi Chủ

707DefenderOfJustice

Luyện Khí Sơ Kỳ
Dịch Giả Thiên Phủ
Ngọc
47.772,53
Tu vi
20,25
mình gửi bản dịch chương 141 quyển 2 ạ

Chương 141: Câu chuyện về một “Cuộc phiêu lưu” ở quận Đông

Quận Đông thành phố Backlund, tại một ngã t.ư đường.

Mike Joseph nhìn thấy vô số đứa trẻ mặc quần áo rách rưới có vẻ mặt đáng thương ở bên kia đường, anh ta lấy khăn tay ra lau miệng, định đến cho chúng vài penny.

Tuy nhiên, hành động đó đã bị người lang thang là lão Kohler ngăn lại:

“Bọn nó là trộm đấy!”

“Trộm? Cha mẹ chúng đâu? Hay chúng bị khống chế bởi đám băng đảng?” Là một phóng viên có thâm niên, dù Mike chưa tới quận Đông, nhưng cũng lờ mờ nghe nói chỗ này có vài băng đảng chuyên điều khiển đám trẻ con trộm cắp hoặc ăn xin.

“Cha mẹ? Không còn, hoặc cũng từng làm kẻ trộm, hoặc đến giờ vẫn làm kẻ trộm. Tất nhiên, ngài phóng viên đây nói cũng không sai, trong số bọn nó có không ít đứa bị đám băng đảng khống chế, nghe bảo còn dạy cho bọn nó cách trộm cắp. Ví dụ như, treo chiếc áo khoác của một quý ông lên tường, nhét một chiếc khăn tay vào trong túi, bên ngoài treo một cái đồng hồ bỏ túi, cứ luyện tập lặp đi lặp lại, cho đến khi có thể trộm được chiếc khăn mà không làm lay động cái đồng hồ bỏ túi. Ha, đấy là những gì tôi nghe được khi còn lang thang, phải làm việc trong tại tế bần.” Lão Kohler lảm nhảm không ngớt, “Tôi nhớ đứa ăn trộm nhỏ nhất từng bị bắt được ở con phố này chỉ sáu tuổi. Hầy, sáu tuổi…”

Lão như thể đang nhớ lại đứa con đã mất vì bạo bệnh, không nhịn được móc trong túi áo ra một điếu thuốc lá nhăn nhúm, nhưng lại không nỡ hút, chỉ hít hít ngửi ngửi.

“Sáu tuổi…” Mike choáng váng trước con số này.

Klein lẳng lặng nghe, đoạn thở dài:

“Đây chính là quận Đông.”

Hắn nhìn quanh một vòng, điều chỉnh lại tâm tình, nói:

“Nơi này gần rừng rậm hơn là xã hội loài người.”

“Cuộc phỏng vấn của chúng ta phải được coi là một cuộc phiêu lưu, phải vừa tránh được địa bàn của đám sinh vật nguy hiểm, lại vừa phải tránh những thứ mang vẻ không quá nguy hại cho bản thân. Ừm, tôi đang nói đến đám muỗi trong rừng.”

“Mike, nếu anh để lộ chiếc ví dày cộp của mình trước mắt đám trẻ kia, thì dù có giữ kín đáo cẩn thận đến đâu, có không bị bọn nó trộm mất, cũng chắc chắn gặp cướp bóc nguy hiểm trong suốt chuyến đi. Nếu anh dám kháng cự, thì có lẽ sáng mai sẽ có thêm một thi thể trôi nổi trên sông Torquack.”

“Ngài thám tử nói rất chính xác! Quận Đông nhiều người như thế, mỗi ngày có mất tích thêm một thêm hai cũng chả ai để ý đâu.” Lão Kohler đồng tình.

Mike nghe xong lộ vẻ trầm ngâm, im lặng vài giây, anh ta mới mở việng nói:

“135 vạn.”

“Hả?” Đang bị cảm, cổ họng Klein hơi khàn khàn.

Mike tiến bước, nói:

“Đây là ước tính sơ bộ về dân số quận Đông.”

“Nhưng tôi biết thực tế chắc chắn là nhiều hơn.”

“Nhiều đến thế sao?” Lão Kohler giật nảy mình.

Dù lão đã trải qua vài ngày đêm ở quận Đông, biết rằng cư dân ở đây rất đông đúc, nhưng cũng không ngờ rằng lại nhiều thế này.

Nhiều gấp mấy lần nhân khẩu thành phố Tingen… Klein vô thức so sánh với nơi gần gũi nhất.

Hắn nhìn ngã t.ư cách đó vài bước, hỏi:

“Chúng ta nên đi đường nào tiếp?”

Lão Kohler ngẩng đầu bảo:

“Tuyệt đối không phải đường thẳng, khu đó đang bị băng nhóm Zhemage kiểm soát. Chúng rất hung ác, rất vô lý, nếu biết có phóng viên đến phỏng vấn, chắc chắn sẽ đánh chúng ta một trận!”

Băng nhóm Zhemage? Chẳng phải đó là băng nhóm “ngu ngốc” đã khiến mình tốn mất 1 vạn bảng sao? Cái gã đó giống kiểu một dạng người xử phạt. Hừm, mình không nhớ nổi tên gã… Cũng may là dùng 1 vạn bảng đổi được ma dược phối phương đối ứng với “Thầy Bói” là Danh sách 7, 6 và 5, đổi lấy Con Mắt Đen Kịt, đổi mạng với đại sứ Entis… Không biết cuối cùng ai mới là người lấy được bản thảo nghiên cứu máy tính đời thứ ba… Klein hồi tưởng lại chuyện xảy ra đầu tháng trước.

“Băng Zhemage? Băng nhóm chủ yếu là người vùng cao nguyên?” Mike nghĩ nghĩ hỏi.

“Ngài phóng viên đã nghe về chúng rồi sao?” Lão Kohler kinh ngạc.

Mike cười nhạo.

“Chúng tham gia vào không ít vụ việc, tiếng tăm đã lan ra tận bên ngoài quận Đông, nghe nói từng có thành viên liên quan đến vụ án gián điệp Entis.”

…Người bên cạnh anh chính là người trong cuộc, người báo án, cũng là người bị hại đây… Klein thầm bồi một câu.

“Các quý ngài đây đều biết đến băng Zhemage, tại sao không tố cáo cảnh sát bắt chúng đi?” Lão Kohler dùng góc nhìn giai tầng thấp nhất hỏi lại.

Biểu cảm Mike đột nhiên hơi khó coi, anh ta ho hai tiếng.

“Chúng tôi chỉ có thể lùng được những kẻ có bản án, còn nếu không có chứng cứ, không thể bắt giữ. Hơn nữa quận Đông lớn thế này, đông dân như này, muốn giấu người sẽ rất khó tìm ra.”

Vừa nói, anh ta vừa thở dài.

“Triệt phá băng Zhemage cũng dễ thôi, nhưng chừng nào người cao nguyên còn lui tới Backlund, vẫn tiếp tục duy trì phong tục bền vững là chiến đấu tàn nhẫn mà không chịu tìm việc khác mưu sinh, một băng Zhemage mới xuất hiện chỉ còn là vấn đề thời gian.”

Đây chính là vấn đề của xã hội phức tạp… Klein chỉ hai hướng trái phải.

“Chọn một bên đi.”

Lão Kohler nhìn về phía con phố bên phải.

“Đó là nơi băng Hulley hoạt động. Chỉ cần không chọc vào đám gái đứng đường hay mấy quán rượu, chúng sẽ không để ý đến chúng ta. Ha ha, trời còn sáng, không có vấn đề gì, chúng vẫn đang ngủ.”

Từ “Hulley” trong tiếng Ruen nghĩa là “kẻ ngoài vòng pháp luật”, có thể nói băng nhóm đã đặt cho mình một cái tên tự ý thức được.

Mike và Klein không ý kiến gì, cùng người dẫn đường đi vào khu phố.

Những tòa nhà ở đây trông ổn hơn, con phố đỡ bẩn thỉu hơn nhiều. Không khí tràn ngập mùi canh hàu, cá tươi, bia gừng và rất nhiều hương vị khác từ các gian hàng của người bán hàng trên phố, cũng như mùi tanh của các loại hải sản.

Đi đến đây, Klein cảm nhận được một sự quen thuộc khó hiểu, như thể hắn đã quay lại thành phố Tingen, quay về phố Thiết Thập Tự, quay về con phố nơi có căn hộ hắn đã sống ban đầu.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là do Backlund gần biển hơn, giao thông phát triển, có rất nhiều cá biển.

“Đây là một tòa chung cư tương đối tốt trong khu vực này. Trước kia tôi có đi quanh đây vài lần, tôi phát hiện ra những quý ông quý bà ở đây đều ăn mặc, ừm— khá sạch sẽ.” Lão Kohler chỉ vào một tòa nhà ba tầng màu vàng nhạt.

Ba người tiến lại gần, nhận ra có một tấm bảng treo trước cổng chung cư, vẽ hình đồng hồ bỏ túi, đồng hồ treo tường và tua vít, ghi dòng chữ “Sửa chữa đồng hồ”.

“Chỗ này có một thợ đồng hồ?” Klein đào bới hình ảnh tương ứng từ trong ký ức của nguyên chủ ra.

Lúc ấy, Benson, Melissa và hắn cùng đi đến một nơi tương tự để sửa lại chiếc đồng hồ bỏ túi bạc mà người cha quá cố để lại, nhưng dù có sửa bao lần, nó đều nhanh bị hỏng. Đến khi Melissa chơi đùa với nó, cuối cùng hoàn toàn sửa chữa được. Nó đã trở thành vật có thể diện nhất trên người Klein suốt khoảng thời gian đó.

Sau khi Klein “qua đời”, chiếc đồng hồ bỏ túi vừa có giá trị tiền tài, vừa có giá trị tình cảm này lại không đem chôn cùng hắn.

Nó nên thuộc về Benson, nhỉ? Không biết mỗi lần anh ấy lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ấy ra, có lại nghĩ về mình không… Klein bỗng chớp mắt, khóe miệng rủ xuống.

“Có lẽ vậy.” Mike không dám chắc.

Nếu đồng hồ bỏ túi có vấn đề, thường anh ta sẽ gửi nó lại cửa hàng chỗ mình mua, chiếc đồng hồ sẽ được ủy thác cho một thợ sửa chữa hoặc thợ thủ công đã hợp tác từ trước để xử lý.

Vừa bước vào chung cư, họ đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên với bộ râu xồm xoàm.

Người này mới đi từ nhà vệ sinh ra, đang định quay về phòng, chợt thấy ba người lạ bước vào, vội hỏi:

“Các người muốn sửa đồng hồ à?”

Thật khéo… Trực tiếp gặp ngay người thợ đồng hồ kia… Klein cảm thấy kỳ quái.

Mike móc đồng hồ bỏ túi ra, cười nói:

“Đúng thế, đồng hồ bỏ túi của tôi gần đây hay bị lệch giờ, anh xem giúp tôi một chút.”

Anh ta không thể hiện thân phận của mình, chủ ý phỏng vấn thông qua nói chuyện phiếm bình thường.

Người đàn ông trung niên lập tức nở nụ cười, dẫn họ vào một căn hộ có hai phòng ngủ ngăn cách bởi cánh cửa khép hờ, chỉ vào cái ghế bên cạnh bàn gỗ, nói:

“Các anh ngồi chờ chút, để tôi đi lấy dụng cụ.”

“Dụng cụ của anh không để trong nhà?” Mike ngạc nhiên hỏi.

Người thợ đồng hồ lắc đầu cười:

“Sao thế được?”

“Một bộ dụng cụ rất đắt đỏ, đời nào tôi tự mua nổi. Chỉ có cách là mọi người cùng gom tiền vào, mua khoảng ba bốn bộ, ai có việc gì cần thì sử dụng. Thế nên chúng tôi mới chuyển đến cùng một chỗ. Ha ha, thế cũng tiện hơn nhiều. Nếu sống quá xa, chúng tôi sẽ phải chi thêm thời gian và tốn tiền thuê xe ngựa công cộng để đi mượn dụng cụ.”

Vừa nói, anh ta vừa bước khỏi phòng, đi ra bên cạnh.

Hóa ra gặp ngay thợ đồng hồ không phải là trùng hợp, nơi này có rất nhiều hộ gia đình đều hành nghề thợ đồng hồ… Klein chợt bừng tỉnh.

Lão Kohler ngắm nghía kỹ gian phòng, hâm mộ nói:

“Trước khi bị bệnh, tôi cũng sống ở nơi kiểu này, vợ tôi ở nhà sẽ giúp người ta may vá quần áo, còn hai đứa con, hai đứa con tôi…”

Mike thì thở dài, đè thấp giọng xuống:

“Tôi cứ tưởng là thợ đồng hồ thì đều giàu có.”

“Tôi cũng thế…” Klein che miệng.



Sau cuộc trao đổi thân thiết với một số cư dân căn hộ, đám Klein lại tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình.

Họ vừa đi được trăm mét, bỗng nghe thấy tiếng cãi nhau bên kia đường.

Hai người phụ nữ dùng đủ thể loại ngôn từ tục tĩu, hét vào mặt nhau đến khàn cả giọng, khiến Klein mở mang đầu óc, học được bao nhiêu là từ mới.

Nguyên nhân cuộc cãi vã này là người bên trái chỉ trích việc người bên phải đã làm cho căn hộ họ sống trở nên bẩn thỉu và ồn ào. Trong khi người bên phải thì mắng lại người bên trái, cho rằng đấy mới là vấn đề của người đó, chả ai bắt cô ta chào mời khách vào ban đêm rồi ngủ vào ban ngày.

“Đó là một người giúp việc giặt là?” Mike nghe xong hơi cau mày, hỏi.

“Đúng vậy, tôi biết cô ấy, cô ấy là một góa phụ, có hai đứa con đang giúp người khác giặt là quần áo.” Lão Kohler đáp lại chắc chắn.

Mike suy nghĩ vài giây rồi nói:

“Đưa tôi đến chỗ các cô ấy.”

Lão Kohler gật đầu, dẫn hai người đi vòng qua chỗ cãi cọ, tiến vào tòa chung cư đổ nát, trông tệ hơn nhiều so với nơi họ vừa thăm.

Vừa lại gần bên ngoài căn phòng giặt là, Klein ngay lập tức cảm nhận được sự ẩm ướt.

Bên trong căn phòng treo một chiếc váy chưa khô, một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi đang ngồi xổm trước một cái chậu lớn, chà giặt chỗ quần áo dính đầy bọt nước. Một cô gái nữa trông trẻ hơn, đang cầm một chiếc bàn ủi nóng rực được bọc trong tấm vải đay ẩm ướt, cẩn thận là chỗ quần áo đã được giặt sạch và phơi khô. Động tác của cô cẩn thận từng li từng tí, ngụ ý đã bị bỏng hơi nhiều lần.

Đây vừa là nơi làm việc, vừa là chốn ngủ đêm của các cô, hơi ẩm thấm đẫm căn phòng, thấm cả vào thân thể các cô.

Hơn nữa còn có một mùi hôi thối hỗn tạp rất đặc trưng.

“Anh không cảm thấy khó chịu à?” Mike bịt mũi lại.

Klein trả lời bằng giọng ngàn ngạt:

“Tôi bị cảm…”

Chẳng có cảm giác hài hước nào trong lời nói của hắn.

Mike bỏ tay ra, bước vào căn phòng, nói với hai cô gái đang rất đỗi kinh ngạc:

“Tôi là phóng viên, tôi muốn phỏng vấn một người giúp việc giặt là.”

Cô gái đang vò quần áo, chết lặng, lắc đầu nói:

“Chúng tôi còn rất nhiều việc phải làm, không thể lãng phí thời gian.”

Thỉnh cầu phỏng vấn của Mike đã bị từ chối.

Anh ta bước ra ngoài với biểu cảm nặng nề, lặng lẽ qua đường.

Sau khi nhìn ngó một chút, anh ta mím môi lại, lên tiếng:

“Chúng ta đi tiếp.”



Thành Bạch Ngân. Sau khi bị kiểm tra kỹ lưỡng, Dereck Berg, người đã trải qua ảo giác cả về thính giác lẫn thị giác, bị đưa xuống dưới đáy tòa tháp tròn.

——là nơi trông giữ những cư dân có dấu hiệu mất khống chế, cũng dùng nhiều biện pháp để cố cứu vãn bọn họ.

Bước đi trong hành lang u ám và rùng rợn, cậu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

“Cứu mạng!”

Một tiếng hét thảm thiết đột ngột vọng lên từ một căn phòng kín.

“Cứu…”

Thanh âm bỗng im bặt, bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng.
 

707DefenderOfJustice

Luyện Khí Sơ Kỳ
Dịch Giả Thiên Phủ
Ngọc
47.772,53
Tu vi
20,25
mình gửi chương 142 quyển 2 ạ.
Chương 142: Kẻ ngoại lai

Đây là… Trong không khí tĩnh lặng quỷ dị, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Dereck Berg sau khi đã hồi phục lại chính là đi cứu người nọ.

Tuy nhiên, hai hộ vệ đi bên cạnh lại chẳng có chút phản ứng nào, như thể vừa nãy chỉ là tưởng tượng của cậu.

“Có người vừa kêu cứu.” thiếu niên Dereck báo lại với hai vị Kỵ Sĩ Bình Minh.

Đi bên trái cậu là một người kỵ sĩ cao lớn, mặc giáp bạc sáng lóa, bình tĩnh đáp lại:

“Đừng mắc lừa.”

“Chỉ là một trong số những biểu hiện bên ngoài của Người Phi Phàm có dấu hiệu mất khống chế thôi.”

Thật sao? Có lẽ người đó cầu cứu vì không đành lòng chịu bỏ cuộc mất khống chế và biến thành quái vật… Dereck buồn bã nghĩ.

Đi theo cảm giác biến hóa của Dereck là tiếng động vù vù hư ảo bên tai, càng lúc càng rõ ràng.

Sau khi trầm mặc tiến lên vài bước, vị Kỵ Sĩ Bình Minh lúc nãy chỉ vào một cánh cửa bên trái, nói:

“Cậu sẽ ở đó trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ đem đồ ăn và thuốc men đến đúng giờ.”

Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một bình sắt nhỏ màu đen.

Kiểu bình này được làm từ phần tàn dư trông giống rơm rạ còn sót lại của loại lương thực chính ở thành Bạch Ngân, Cỏ Mặt Đen. Nếu đổ chất lỏng vào, sẽ tự sinh ra một lớp màng mỏng, có tác dụng chống thấm nước và bịt kín.

Dereck nhận chiếc bình thuốc và uống nó, cảm giác mát lạnh trượt xuống thực quản, tràn vào dạ dày.

Cả người cậu chớp mắt trở nên trầm tĩnh, cảnh tượng lắc lư trước mắt ổn định lại, ảo giác bên tai cũng dần yếu đi.

Két!

Sau tiếng cửa sắt đóng và khóa trái lại, Dereck đã ở trong căn phòng của mình.

Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là một ngọn nến chập chờn với sáng sáng vàng nhạt, tiếp theo là phân biệt rõ một chiếc giường thấp, một cái ghế, một cái bàn vuông.

Ngoài ra không còn gì cả. Tuy nhiên, bức tường, bao gồm cả cánh cửa, lại được khắc kín bởi những ký hiệu và dấu ấn thần bí phức tạp, chúng tựa như hợp thành một phong ấn hoàn chỉnh.

Cảm xúc của Dereck cũng bị thứ thuốc kia ép xuống, cậu ngồi xuống, không chút tò mò, rồi nằm trên giường.

Không biết được bao lâu sau, cậu bỗng nghe thấy một tiếng động như tiếng ai đập kịch liệt nhằm phá nát cánh cửa, nhưng chúng không ở vị trí cửa ra, mà bắt nguồn ở ngay sát vách tường.

Dereck xoay người ngồi dậy nghe ngóng cẩn thận, trong từng tràng tiếng đập chói tai, có xen lẫn tiếng than khóc rên rỉ.

Lông tơ cậu bỗng dựng đứng, cả người đứng thẳng dậy, vô thức ở trong t.ư thế phòng ngự.

Đúng lúc ấy, âm thanh nện bình bịch truyền đến bức tường kim loại ngăn cách giữa hai gian phòng, chậm rãi đập cho bức tường lúc lõm xuống, lúc lồi lên.

Dereck đang định cầu khẩn ánh sáng thần thánh, thì cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên sáng lên, như thể toàn bộ không gian xung quanh bị đưa ra ngoài trời đúng lúc có tia chớp xẹt qua.

Tiếng đập tường sát vách biến mất, đáy tháp tròn yên tĩnh trở lại.

Đây không phải là sự yên tĩnh tuyệt đối, vẫn có tiếng bước chân nhẹ nhàng văng vẳng từ đằng xa, vọng lại một hồi lâu sau mới thật sự yên ắng.

Dereck đang băn khoăn xem chuyện gì vừa xảy ra với Người Phi Phàm ở phòng bên, thì bước tường kim loại lại vang lên tiếng gõ, nhưng ở hướng khác.

Cốc cốc cốc!

Tựa như người nào vừa gập ngón tay lại gõ nhẹ.

“Ai?” Dereck cao giọng, hoảng sợ hỏi.

Tiếng gõ lập tức dừng lại, vài giây sau, một giọng nói trầm trầm mà già cỗi mơ hồ truyền ra:

“Hóa ra là một đứa trẻ.”

“Ông là?” Dereck thấy đối phương có thể lý trí nói chuyện, liền dựa sát vách tường, ép lỗ tai vào lớp kim loại lạnh ngắt.

Giọng nói già cả kia bật lên tiếng cười, cất tiếng:

“Kẻ bên cạnh ngươi đã suýt mất khống chế nhiều lần rồi, hôm nay rốt cuộc cũng không thể cứu vãn được nữa.”

Người đó thật sự mất khống chế rồi? Dereck hỏi qua bức tường kim loại”

“Giờ người đó đã biến thành quái vật?”

“Không, không phải quái vật, là xác chết. Hắn đã bị vật phẩm phong ấn của chỗ này giải quyết rồi.” Âm thanh già cỗi lại thở dài, “Ta ở đây đã bốn mươi hai năm, ừ, những hộ vệ kia kể cho ta, đã gặp quá nhiều chuyện tương tự.”

Dereck kinh ngạc, hỏi ngược lại:

“Ông ở chỗ này tận bốn mươi hai năm?”

Thông thường mà nói, mất khống chế có thể chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn một là xuất hiện dấu hiệu báo trước, như ảo giác nghe nhầm. Giai đoạn hai, tinh thần và cơ thể đã xuất hiện cảm giác hơi mất khống chế, thỉnh thoảng biểu hiện những trạng thái quỷ dị hoặc đáng sợ. Giai đoạn ba là hoàn toàn suy sụp tinh thần, lột xác thành quái vật dữ tợn.

Trong đó, thời gian từ giai đoạn hai đến giai đoạn ba khá ngắn, có lẽ vừa phát hiện ra, đã thấy một Người Phi Phàm bị biến đổi thành loại quái vật chỉ có từ nơi sâu thẳm hắc ám.

Nói cách khác, Người Phi Phàm vừa bước vào giai đoạn hai sẽ bị đưa xuống đáy tháp tròn. Họ sẽ được điều trị bằng thuốc, nghi lễ và các phương pháp trị liệu khác để từ từ ổn định bản thân. Sau mười tám tháng, họ có thể rời đi. Nếu không thì chẳng mấy chốc sẽ rơi vào trạng thái mất khống chế, bị thanh trừ, tịnh hóa. Chứ không đời nào có người bị giam ở đây tận bốn mươi hai năm.

Mà ở giai đoạn một, Người Phi Phàm chỉ cần vào đây từ vài ngày cho đến hơn chục ngày, đã có thể triệt tiêu dấu hiệu báo trước, phục hồi rời khỏi.

Giọng nói già cả lại cười khùng khục nói:

“Đúng thế, ta cũng chẳng ngờ mình sẽ phải ở đây những bốn mươi hai năm.”

“Ta chả có bất cứ một dấu hiệu mất khống chế nào, nhưng chúng vẫn cho rằng ta là kẻ nguy hiểm, lúc nào cũng có thể biến thành quái vật.”

Dereck hơi cau mày, hiếu kỳ hỏi:

“Rốt cuộc là bốn mươi hai năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc ấy cha mẹ cậu còn chưa sinh ra.

Âm giọng già cỗi im lặng trong chốc lát.

“Ta đã từng là đội trưởng của một tiểu đội thăm dò.”

“Chúng ta phát hiện ra một tòa thành bị hủy diệt, cách thành Bạch Ngân nửa tháng đi bộ. Ha, đây là tính toán dựa trên tốc độ của chúng ta.”

“Tòa thành kia cùng loại với thành Bạch Ngân của chúng ta, có vết tích rất rõ ràng từng bị thống trị bởi Người Khổng Lồ, cũng tôn thờ Chúa Sáng Tạo Hết Thảy – Thần Toàn Trí Toàn Năng.”

“Đáng tiếc, đã bị hủy diệt, bị phá hủy không biết từ bao nhiêu lâu trước rồi.”

Dereck chẳng lạ gì chuyện như này, lập tức đồ đoán:

“Các người đã gặp một số sự cố quỷ dị ở đó, nên mới bị cho rằng lúc nào cũng có thể mất khống chế?”

“Gần như vậy.” Giọng nói già cỗi cười thầm. “Sau khi chúng ta thăm dò đến khu vực hạch tâm, liền phát hiện ra tòa thành đó đã thay đổi tín ngưỡng. Họ hình tượng ra một đấng cứu thế sẽ cứu vớt bọn họ, nhưng vô ích, ngay cả những pho tượng của thần cũng bị hủy hoại, rơi vãi đầy đất.”

Nói đến đây, ông ta bỗng trầm giọng:

“Nhưng mà, tại đó chúng ta đã gặp một người.”

“Đây là lần đầu tiên sau hơn hai ngàn năm, chúng ta gặp được một người còn sống sót mà không phải cư dân thành Bạch Ngân!”

Dereck vô thức hỏi lại:

“Các người mang người đó về thành Bạch Ngân sao?”

Sau hai giây, giọng nói già cỗi mới vang lên:

“Ngươi không thấy chấn động sao?”

“Lý do thành Bạch Ngân cố gắng khám phá xung quanh, chính là để tìm kiếm được những nhân loại như chúng ta. Bốn mươi hai năm trước, cuối cùng chúng ta cũng tìm ra rồi!”

Đây đúng là tin khiến người khác chấn động đấy, nhưng tôi thường xuyên gặp tiểu thư Chính Nghĩa, anh Người Treo Ngược và những người khác, thường xuyên nghe bọn họ kể về vương quốc Ruen và bảy vị thần chính thống. Chẳng phải sự thật rõ ràng là bên ngoài thành Bạch Ngân vẫn còn có người dân, có những thành phố, có các quốc gia khác sao? Dereck gãi gãi đầu, nghiệp dư tỏ vẻ khiếp sợ:

“Tôi, tôi vừa nãy không chú ý đến điều đó.”

“Quả là không thể tin nổi. Ngoài cư dân thành Bạch Ngân ra, lại thực sự có người ở nơi khác tồn tại!”

“…” Chủ nhân của giọng nói già cỗi nghẹn lời hồi lâu, sau mới lên tiếng, “Nền giáo dục của thành Bạch Ngân giờ lại kém thế này sao?”

Không đợi Dereck mở miệng, ông ta lại thở dài một tiếng, nói tiếp:

“Chúng ta đã thận trọng mời người đó đến thành Bạch Ngân làm khách. Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng hắn cũng nhận lời.”

“Chúng ta vừa giám sát, vừa hộ tống hắn suốt dọc đường. Nhưng lúc sắp về tới thành Bạch Ngân, hắn đột ngột biến mất…”

“Chúng ra tìm kiếm khắp xung quanh nhưng không thấy hắn đâu. Mà sau khi trở về thành Bạch Ngân, các đội viên của ta lần lượt nổi điên, mất khống chế. Tất cả! Không trừ một ai!”

“Đoàn nghị sự sáu người nghi ngờ chúng ta bị thứ gì đó ô nhiễm, nghi ngờ tên kia không phải con người, mà là tà linh, là quái vật. Nên họ nhốt ta lại, cách một khoảng thời gian lại đến xác nhận trạng thái của ta, nhưng chưa bao giờ nói cho ta biết vấn đề ở đâu, cũng không thả ra ngoài.”

Dereck thở hắt ra một hơi nặng nề:

“Ông còn nhớ người đó trông thế nào không?”

“…Dáng dấp hắn rất bình thường, chẳng có gì đặc thù, hắn cũng mặc quần áo giống chúng ta, trừ việc ta nhớ kỹ hắn là đàn ông ra, ta không thể nào nhớ được hắn trông ra sao… Có lẽ các trưởng lão có thể dùng phương thức phi phàm để gợi nhớ hình ảnh hắn từ những ký ức mơ hồ, quên lãng của ta.” Giọng nói già cỗi cố hồi tưởng lại, nói với giọng điệu thống khổ.

Dereck thuận miệng truy vấn:

“Kẻ đó có nói tên mình là gì không? Có nói lai lịch của mình ra không?”

Âm thanh già cả “ừm” một tiếng.

“Hắn có nói với chúng ta, tên hắn là…”

Ông ta ngừng lại một chút, mới nói:

“Amon.”



Sáng chủ nhật, khu vực nhà máy.

Hai ngày trước, Klein và Mike đã “thăm quan” rất nhiều địa điểm ở quận Đông dưới sự dẫn dắt của lão Kohler.

Kết quả, Mike đã chứng kiến thế nào là năm, sáu người sống chen chúc trong một căn phòng, và đó còn chưa phải thứ tệ nhất.

Ở nơi bần cùng nhất của quận Đông, một căn phòng ngủ bình thường thậm chí chất chứa đến mười người, chăn nệm trải dưới đất, việc phân chia chính xác quyền sử dụng vào ban ngày và ban đêm khiến cho vị phóng viên này sửng sốt mãi không thôi.

Hơn nữa, nghèo khó không phân biệt nam nữ, những nơi thế này không thể tránh khỏi việc những người khác giới tính bị gò bó trong một nơi ở chật chội, vượt khỏi chuẩn mực xã hội. Những sự cố đủ để đem ra tòa diễn ra liên tục, dù là đàn ông hay phụ nữ, tất cả bọn họ đều có lúc phải đối mặt với bạo lực, uy hiếp.

“…Dơ bẩn, đông đúc, hôi thối, đây chính là ấn tượng trực quan nhất… Tôi nghi ngờ mỗi người ở đây đều nhiễm ký sinh trùng nghiêm trọng… Vì nhà cửa đều xây từ rất lâu về trước ở ngay quảng trường đổ nát này, nên không có hệ thống thoát nước. Phân, nước tiểu, chất nôn và những chất thải khác đều có khắp nơi. Mọi căn nhà đều chỉ có một nhà tắm công cộng, hoặc tệ hơn, mỗi con phố chỉ có đúng một nhà vệ sinh công cộng…”

“Hằng ngày họ đều vô cùng bận rộn, làm việc rất mỏi mệt, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng lấp đầy bụng, chẳng tích cóp được chút nào. Chỉ cần thất nghiệp vài ngày, họ sẽ rơi vào vực sâu không thể cứu vãn… Tôi nghĩ, thậm chí chỉ cần cho họ một tia hy vọng, họ sẵn sàng nhảy vào lửa…”

Mike viết điều tra của mình vào bản thảo.

Hơn nữa, những kẻ vô gia cư trên đường sống du đãng như xác sống, lang thang lúc nửa đêm bị xua đuổi, những người phụ nữ chết lặng dọc phố hoặc trong những quán rượu, những kẻ say rượu phóng túng, họ chẳng ngại sử dụng bạo lực, chẳng hề cân nhắc tới sau này sẽ ra sao. Tất cả những điều đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng vị phóng viên.

Anh ta càng lúc càng trầm mặc.
 

707DefenderOfJustice

Luyện Khí Sơ Kỳ
Dịch Giả Thiên Phủ
Ngọc
47.772,53
Tu vi
20,25
mình gửi chương 143 quyển 2 nhé.

Chương 143: Phí cung cấp thông tin

Khụ khụ!

Mike Joseph lấy khăn tay che miệng, ho sặc sụa mấy tiếng.

Khói bụi ở khu nhà máy dày đặc hơn chỗ khác nhiều, bầu không khí phảng phất màu xám xen lẫn vàng, từng đám bụi trôi nổi giữa không trung, ngẫu nhiên tản ra xung quanh mang theo vị cay nồng đến gắt mũi, khiến cho ngài phóng viên vốn quen thuộc với không khí Backlund cũng không sao chịu nổi.

Anh ta quay đầu về phía Klein, người cũng đang ho khan, nói:

“Tôi luôn một mực ủng hộ việc chính phủ thành lập Uỷ Ban Điều Tra Ô Nhiễm Khí Quyển Vương Quốc và kiểm sát ngành công nghiệp kiềm, nhưng đến hôm nay tôi mới biết vấn đề lại nghiêm trọng thế này.”

“Nếu không áp dụng biện pháp hữu hiệu, nó có thể trở thành một thảm kịch trong tương lai.” Klein cố hết sức thông chiếc mũi nghẹt.

Có lẽ sẽ khiến cho sương mù bao phủ cả Backlund, khoảng cách nhìn còn chưa tới năm mét. Mà trong cảnh tượng như thế, rất có khả năng Tà Thần sẽ hàng lâm hoặc được sinh ra… Hắn lặng lẽ bồi thêm.

Lão Kohler không hiểu rõ cuộc đối thoại của họ, lão nuốt cục đờm trong họng, dẫn ngài phóng viên và ngài thám tử t.ư đi vòng qua người trông coi, lẻn vào một nhà máy chì.

Công nhân ở nơi này chủ yếu là nữ, họ bận rộn làm việc dù không có đồ bảo hộ, mà nhà xưởng thì đầy bụi.

Nhìn những “hạt li ti” lơ lửng trong không khí, Klein cảm thấy mình có thể nhìn ra được khí độc, còn những nữ công nhân trẻ tuổi không mang mặt nạ thì hệt như những con dê chờ đem vào lò mổ.

Trong một khoảnh khắc, hắn tựa như trở về Tingen, nhớ về khoảng thời gian trước đây giúp Tước sĩ Deville giải quyết oán niệm.

Hắn như thể đã nhìn thấy trước tương lai của các nữ công nhân, từng người một, đầu đau nhức, có người mắt mờ đi, người thì trở nên cuồng loạn, người thì trên hàm lợi xuất hiện đường kẻ xanh, cuối cùng, hoặc trở nên mù lòa, hoặc chết.

Giống như một nghi thức hiến tế máu và linh hồn cỡ lớn, chỉ khác ở chỗ mục tiêu là ký hiệu lấp lóe ưcủa tiền… Nếu Hội Cực Quang, Học phái Hoa Hồng hay những tổ chức tà giáo khác có thể lợi dụng được những chuyện tương tự, như cái cách mà Lanlus đã làm, thì đã thành vấn đề to tát rồi… Klein che miệng mũi lại, lẳng lặng nhìn.

Mike Joseph thì vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, thì thầm:

“Sao có thể như vậy?”

“Sao bọn họ lại thành ra thế này?”

“Lúc trước, tất cả các loại báo chí và tạp chí đã tập trung thảo luận về việc trúng độc chì, tại sao bọn họ đều không đề phòng gì cả?”

“Ngay cả một cái khẩu trang cũng không có mà dùng?”

“Những người chủ nhà máy này đều muốn mưu sát người!”

Quả là một vị phóng viên có tinh thần trọng nghĩa, dù tuổi tác không tính là nhỏ, tính cách hơi keo kiệt, diễn xuất cũng khá tốt, nhưng vẫn luôn giữ được động lực trong sáng vốn có… Nhưng sao anh ta có thể biết rõ sự việc ngộ độc chì nhỉ? Phải rồi, mình quên mất, mình đã nhờ Tước sĩ Deville tuyên truyền về sự độc hại của chì trên báo chí… Có vẻ ngài ấy đã thực hiện rất tốt, nhưng với một số người, nếu có một hay hai tên dân đen tầng lớp thấp kém chết đi, thì cũng có ảnh hưởng gì? Còn đầy người đang chờ được làm việc kìa! Klein nghĩ với tâm trạng trĩu nặng.

Là một phóng viên lâu năm, Mike không mất lý trí, lặng yên quan sát và hỏi thăm vài người công nhân thay ca, rồi rời khỏi nhà máy chì.

Sau đó, họ tiến vào từng nhà máy khác, nhưng gặp hoàn cảnh bẩn thỉu, thấy những công nhân phải lao động cường độ cao, liền mất hết tâm trạng thảo luận.

Tới gần giữa trưa, Klein chợt phát hiện trước nhà máy nọ có một đám đông đang tụ tập, chủ yếu là phụ nữ, họ đang kích động hô hào cái gì, định xông thẳng vào bên trong.

“Chuyện gì thế?” Mike nghi hoặc hỏi lão Kohler.

Lão Kohler cũng khó hiểu.

“Tôi qua hỏi xem sao.”

Ông ta chạy chậm đến khu bên ngoài nhà máy nọ, lẩn vào trong đám người, mấy phút sau mới trở lại chỗ Klein và Mike.

“Các cô ấy muốn đập nát những cỗ máy mới kia!” Lão Kohler thở dốc, nói thẳng trọng tâm.

“Tại sao?” Mike chưa từng phụ trách mấy tin tức kiểu vậy trước đây nên không hiểu rõ tình huống. Ngược lại, Klein lại lờ mờ đoán được nguyên nhân.

Lão Kohler chỉ vào gian nhà máy:

“Đây là một xưởng dệt, bọn họ muốn đổi sang dùng loại máy dệt đời mới nhất nên lượng công nhân sử dụng máy sẽ bị giảm bớt. Hình như…hình như họ định sa thải một phần ba số công nhân!”

“Những nữ công nhân kia muốn đập phá máy móc, hi vọng giành lại được công việc, nếu không họ sẽ chẳng sống nổi, không chừng chỉ còn cách làm gái đứng đường.”

Mike mở miệng mấp máy, từ khẩu hình có thể nhìn ra anh ta lờ mờ muốn nói “ngu xuẩn”, nhưng cuối cùng chẳng lên tiếng điều gì, chỉ im lặng nhìn qua, thậm chí không đến gần.

“Về thôi, cũng tạm coi là phỏng vấn điều tra của tôi xong rồi.” Rất lâu sau, Mike mới thở dài nói.

Ba người quay lưng hướng về khu nhà máy, trầm mặc bước đi, không ai mở lời.

Lúc sắp chia tay, Mike nhìn Klein một chút, mở miệng trầm giọng:

“Anh nói xem, nếu đóng cửa những nhà máy không có biện pháp bảo hộ, hoặc đưa chuyện đó lên tòa án, những nữ công nhân kia có thể kiếm được công việc khác không?”

Klein nghiêm túc suy nghĩ, đoạn nói:

“Nếu chỉ là mấy cái nhà máy thì vấn đề không quá lớn, nhưng những nữ công nhân trong thời gian đi tìm việc làm sẽ phải chịu đựng đói khát rét lạnh, rồi dần mất đi sức lao động, vì căn bản họ không dành dụm được gì.”

“Nếu trong thời gian ngắn có quá nhiều nhà máy đóng cửa, sau đó lại thay thế loại máy dệt mới làm cho rất nhiều người mất việc, thì đó là một thảm họa.”

Chỉ tính riêng khu nhà máy Backlund, cũng đã khiến mấy ngàn, thậm chí cả vạn công nhân bị thất nghiệp. Không có cơm ăn áo mặc, vật vờ như xác sống trên đường phố, họ sẽ yêu cầu giảm tiền lương xuống để tranh đoạt bát cơm của những công nhân khác… Ai biết được sẽ có bao nhiêu người ở quận Đông vì điều đó mà chết đi, hoặc sống trong gian nan cơ cực hơn cả vậy. Cảnh tượng ấy chẳng khác gì Địa Ngục, dù cho thế giới này không có sức mạnh phi phàm thì đó vẫn là một thảm họa khổng lồ. Mà hiện tại, các Tà Thần đang ẩn nấp trong bóng tối mong ước, chờ đợi… Klein nuốt hết lời muốn nói xuống bụng.

Mike lại trầm mặc, thanh toán xong thù lao 10 bảng 6 saule, liền ngồi xe ngựa rời khỏi khu nhà máy sặc mùi khói bụi.

Klein nhìn chiếc xe ngựa đi về phía đằng xa, thật lâu sau cũng không nói gì.

Khoảng thời gian còn là Kẻ Gác Đêm, hắn đã biết và tiếp xúc với sinh hoạt của dân nghèo, nhưng cũng không bị ấn tượng sâu sắc như lần này.

Việc quan sát từ góc nhìn đa chiều đã đem vực thẳm nhân gian bày ra hoàn toàn trước mắt hắn.

Quận Đông quả thực là nơi cất giấu nguy hiểm, che đậy mồi lửa, không cẩn thận sẽ bị đám tổ chức tà giáo nổ một kích đốt sạch… Klein trầm ngâm vài giây mới nói:

“Kohler, tôi muốn đề nghị lão giúp tôi để mắt đến tình hình ở quận Đông. À, chỉ sau khi lão đã xong việc.”

“Tôi sẽ thanh toán thù lao, cũng cho lão tiền để xây dựng quan hệ với những công nhân khác. Mỗi tuần, chúng ta sẽ cố định thời gian, gặp mặt ở quán cà phê hôm trước.”

Mắt lão Kohler lập tức sáng lên:

“Không thành vấn đề!”

Lão không đề cập đến giá cả, hoàn toàn tin tưởng vào vị thám tử t.ư tốt bụng.

Klein cân nhắc nói:

“Mỗi lần gặp mặt, tôi sẽ đưa lão 15 saule làm thù lao cũng như bồi thường. Nếu lão cung cấp được tình báo khiến tôi hài lòng, sẽ có thưởng thêm 5 saule.”

“1 bảng?” Lão Kohler ngạc nhiên thốt lên.

Trong những tháng ngày hạnh phúc và ấm áp nhất, lương tuần của ông ta cũng chỉ được trả 21 saule, tức 1 bảng 1 saule.

“Phải.” Klein gật đầu. “Lão phải chú ý đến lời nói của mình, không nên quá vội vàng thu lượm thông tin, phải duy trì trạng thái nói ít nghe nhiều, nếu không lão sẽ gặp nguy hiểm.”

Loại phí cung cấp thông tin như này, trên lý thuyết mà nói thì có thể được hoàn lại, nhưng hiện tại mình là một Đảng Năm Penny(*) tự tài trợ lương khô… Klein nửa thổn thức, nửa tự giễu cười.



Quận Hoàng Hậu, biệt thự xa hoa của nhà Bá tước Hall, bên trong phòng riêng của tiểu thư Audrey.

Vị thiếu nữ tóc vàng mắt xanh đang lắng nghe giáo sư tâm lý học Islant giảng bài, thỉnh thoảng lại dùng tay vuốt ve Susie, chú chó lớn đang ngồi xổm bên cạnh.

Islant Orsisleica có một mái tóc đen dài đến eo, nhận thấy chú chó kia tựa hồ cũng nghe rất chăm chú, không khỏi mỉm cười, dừng lại hai giây.

Sau đó, cô ta tiếp tục giới thiệu:

“Hiện tại, không có một lý thuyết nào hoàn toàn chính thống trong lĩnh vực tâm lý học. Có một số trường phái t.ư tưởng, ví dụ như, trường phái Phân Tâm Học (trường phái Phân Tích Tinh Thần), trường phái Phân tích Nhân Cách, trường phái Tâm Lý Học Hành Vi.”

“Đương nhiên, nghiên cứu tâm linh và tinh thần không chỉ được thực hiện bởi các nhà tâm lý học hay các bác sĩ tâm lý. Rất nhiều nhà thần bí học chuyên nghiệp cũng đang thực hiện công việc tương tự. Trong số đó, nổi tiếng nhất là, a, tôi xin lỗi, tôi lại rời xa chương trình học mất rồi. Quay trở lại chủ đề vừa rồi, trường phái Phân Tâm Học.”

Audrey nhận thấy rõ chỉ dẫn của đối phương, bày ra vẻ ngây thơ tò mò hỏi:

“Thưa cô giáo, ta muốn biết rõ hơn về tình hình nghiên cứu tâm lý lĩnh vực thần bí học.”

“Người biết đấy, ta rất hứng thú với phương diện này.”

Islant mím môi, hơi cau mày, khó xử nói ra:

“Nhưng chuyện này có liên quan đến lời thề bảo mật. Ý tôi là, những lý thuyết và tình hình nghiên cứu này đều là một phần bí mật của thế giới thần bí học, chỉ được truyền bá trong nội bộ.”

“Là vậy sao… Thế, thế ta có thể gia nhập được không?” Audrey hỏi trong mong đợi, “Họ hẳn sẽ không liên quan đến những thứ tà ác đâu, nhỉ?”

“Ha ha, sao có thể chứ? Đó chỉ là một hội thảo do những người đam mê tổ chức thôi.” Islant nhắc một câu rồi chủ động chuyển chủ đề, “Chuyện này để nói sau, giờ chúng ta tiếp tục bài học.”

Mình phải biết nơi để vẽ đường, đi từng bước một mà đến, nếu đây là đặc điểm chung của thành viên Hội Tâm Lý Luyện Kim thì mình không phải lo nơi này chất chứa toàn những kẻ điên biến thái như ngài A… Audrey cố ý bày ra biểu cảm tiếc nuối chủ đề đã qua, nhưng vẫn lịch sự nghe giảng về cơ sở lý luận của trường phái Phân Tâm Học.

Đợi đến khi buổi học kết thúc, tiễn Islant rời đi, cô nàng trở lại thư phòng, cẩn thận đóng cánh cửa gỗ nặng nề lại, ngồi đối diện với chú chó săn lông vàng:

“Susie, mi cảm thấy cô ta thế nào?”

“Cô ta không chân thành!” Susie trực tiếp trả lời.

Sau đó, nó lại nghiêng đầu một chút:

“Tuy nhiên, những điều cô ta nói rất thú vị, còn thú vị hơn thịt và bánh biscuit!”

Susie, chẳng lẽ sau này mi muốn trở thành một bác sĩ tâm lý? Chuyên trị liệu bệnh tâm lý cho động vật? Như là, con ngựa có khả năng bị chứng trầm cảm của nhà Glyrintt… Audrey bỗng rơi vào trầm t.ư, cân nhắc xem có nên chuẩn bị cho Susie một chiếc áo blouse trắng đặc chế và một bộ mắt kính viền vàng, giúp nó trở nên chuyên nghiệp hơn một chút hay không.

(*) Chú thích: nhái lại của Đảng Năm Hào – Ngũ Mao Đảng, là tên gọi của những dư luận viên mạng được chính phủ CHND Trung Hoa thuê (ở Tầng lớp trung tâm và địa phương) hoặc Đảng Cộng sản thuê để đưa các thông tin ủng hộ chính của Đảng nhằm định hình và hướng dẫn dư luận trên các diễn đàn Internet. Các dư luận viên được trả 5 hào cho một bình luận mang tính hướng dư luận ra xa các phê phán Đảng hoặc các nội dung nhạy cảm trên các website trong nước, hệ thống diễn đàn hoặc chat room, hoặc đưa các thông tin ủng hộ Đảng Cộng sản. Trong số các tên gọi, "Ngũ Mao Đảng" (Đảng 50 xu) là tên gọi không chính thức mang ý nghĩa miệt thị, rẻ tiền. Tên gọi này được cư dân mạng Trung Quốc sử dụng như một sự châm biếm, mỉa mai.
 

707DefenderOfJustice

Luyện Khí Sơ Kỳ
Dịch Giả Thiên Phủ
Ngọc
47.772,53
Tu vi
20,25
mình gửi bản dịch chương 144 quyển 2.

Chương 144: Tiếp xúc với đại tiệc

Sau khi trở về phố Minsk từ khu nhà máy, Klein ăn bữa trưa đơn giản, nằm xuống chợp mắt một giấc đến tận khi sắc trời trở tối, chạng vạng mới tỉnh dậy.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn thấy mệt mỏi, là cảm giác mệt mỏi xuất phát từ nội tâm.

Để hồn trên mây một lúc, Klein mới xuống tầng một, đốt đèn khí gas, chuẩn bị ngồi xuống ghế sofa đọc phần báo hôm nay, nhưng khi ánh mắt hắn quét qua, lại trông thấy một tấm thiếp mời trên bàn trà.

Thoạt tiên hắn sững sờ, rồi chợt nhận ra, đây thư mời tới bữa tiệc tối mà phu nhân Stalin Sammer phái hầu gái tới đưa từ mấy ngày trước.

“Xém chút thì quên mất chuyện này… Tiệc mai mối trá hình…” Klein đặt thiệp mời xuống, đi đến nhà vệ sinh tầng một, dùng nước lạnh rửa mặt để khiến bản thân trông hăng hái hơn một chút.

So với khi vừa tới Backlund, dưới miệng và cằm hắn đã có thêm một lớp râu đen khá dày, dù không hoàn toàn làm mất đi phong thái tri thức, nhưng cũng khiến gương mặt hắn trở nên chững chạc và thô kệch hơn.

Nếu không phải người thực sự biết rõ mình, sẽ không dễ dàng nhận ra được… Klein vô thanh thở hắt ra, lau sạch khuôn mặt, đeo cặp kính gọng vàng lên sống mũi.

Hắn nghỉ ngơi trong khoảng thời gian ngắn, thay một chiếc áo sơ mi cổ cứng dựng thẳng phối với áo đuôi tôm đen, rồi cực kỳ trang trọng đội chiếc mũ chóp nửa cao lên, cầm gậy batoong cùng thiếp mời, rời nhà đi tới căn hộ sát vách.

Trong tiếng chuông cửa đinh đoong, hắn nhìn thấy hầu gái Julian ra mở cửa, nhìn thấy phu nhân Stalin với mái tóc vàng được búi cao và đôi tai đeo khuyên bạc.

Klein bỏ mũ xuống, làm một lễ, khách khí ca ngợi:

“Phu nhân Sammer, hôm nay trông chị vô cùng xinh đẹp.”

Dù câu nói khoa trương này chỉ là chiếu lệ, nhưng quả thực hôm nay Stalin trông đẹp hơn mọi khi nhiều. Trang điểm là một phương diện cần sự tỉ mỉ, mà khả năng của chị ta dường như đã lên tầm đột phá đáng kể.

Xem ra là nhờ vụ bắt gian kia, phu nhân Mary và chị ta đã thực sự trở thành “bạn thân”. Hơn nữa, đối phương vốn là một nhà tài phiệt sở hữu mấy vạn bảng, lại được nhận vào Uỷ Ban Điều Tra Ô Nhiễm Khí Quyển Vương Quốc, làm quen không ít người có quyền lực. Hẳn nhiên biết rất nhiều về phương diện trang điểm, trang sức, thời trang… Klein thầm hiểu ra, gật đầu.

Khóe miệng Stalin không khỏi cong lên:

“Đây là khuyên tai mà tôi mới mua, tốn 8 saule.”

Quý cô à, phong cách của chị vẫn chẳng thay đổi chút nào… Klein cười cười, đưa mũ, gậy batoong và áo khoác cho hầu gái.

Lò sưởi và đường ống âm tường trong căn phòng nhẹ nhàng mang đến cảm giác ấm nóng đầu hạ, có không ít tiểu thư, quý cô mặc trang phục thiếu kín đáo, lộ ra cánh tay trắng nõn và bộ ngực trơn mịn.

“Luke đang nói chuyện kinh doanh với một số vị bằng hữu, để tôi thay anh ấy nói lời xin lỗi với cậu.” Stalin đóng vai trò nữ chủ tiệc một cách trọn vẹn, “Cậu cứ dùng bữa trước, lát tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài vị tiểu thư con nhà gia giáo.”

Thật tình, không cần phải làm vậy. Cứ để tôi ăn tối trong yên bình là được rồi… Klein cười cười:

“Tôi ngửi thấy hương thơm của đồ ăn rồi.”

Vì có khá nhiều khách, hơn hai mươi người, dạ tiệc chuyển bữa tối thành kiểu buffet, Klein cầm đĩa ăn dạo quanh một vòng, nhận thấy đồ ăn lần này còn phong phú hơn cả trước.

Cá hồi lạnh, bánh nhân gà, thịt cừu hầm đậu Hà Lan, thịt ức muối, cà ri, thịt bò nướng, gà tây nấu chín, bánh ngọt lưỡi trâu, giăm-bông, salad và bánh kem…

Loại rượu được cung cấp là Champagne và vang đỏ.

Những thứ này rất hợp với khẩu vị của động vật ăn thịt, Klein lấy một đĩa lớn, không tìm ai nói chuyện phiếm, thu mình trong một góc, chậm rãi thưởng thức các món ăn.

“Không ngon bằng đầu bếp câu lạc bộ Cragg làm…” Thỉnh thoảng hắn lại thầm bình luận.

Lúc chuẩn bị đi một vòng lấy đồ ăn lần hai, hắn rốt cuộc cũng bị Stalin phát hiện.

Cùng lúc, hắn nhìn thấy người đứng bên cạnh vị phu nhân này là một người quen, luật sư Jurgen với biểu cảm nghiêm túc.

Phải rồi, Jurgen cũng đang độc thân… Klein mỉm cười lại gần, chủ động hỏi thăm ân cần:

“Phu nhân Doris hồi phục thế nào rồi?”

Jurgen mất tự nhiên giật giật chiếc nơ cổ:

“Cuối tuần là bà ấy có thể xuất viện rồi.”

“Thật tốt quá.” Klein chân thành cảm khái.

Lúc này, Stalin đã dẫn các vị tiểu thư qua, giới thiệu từng người:

“Đây là ngài Jurgen Cooper, một luật sư cao cấp, lương mỗi tuần ít nhất 3 bảng, thường xuyên nhận hoa hồng từ các vụ án, thu nhập hàng năm của anh ta chắc chắn nhiều hơn 200 bảng. Hơn nữa anh ta rất trẻ tuổi và có triển vọng, trong tương lai rất có khả năng sẽ trở thành một luật sư tuyệt vời.”

“Vị này là ngài Sherlock Moriarty, một vị thám tử t.ư nổi tiếng. Thu nhập tuy không ổn định, nhưng mỗi một vụ án đều có thu hoạch rất phong phú, ví dụ như 10 bảng, 50 bảng.”

Quý cô à, giới thiệu kiểu này trực tiếp quá rồi đấy… Klein không nhịn được oán thầm.

Mà Jurgen đứng cạnh hắn thì rõ ràng là đang cau mày.

Stalin hoàn toàn chả cảm thấy vấn đề gì, tiếp tục giới thiệu:

“Tiểu thư Sarah Taylor, cha mẹ cô ấy đều là giáo viên trường văn pháp…”

“Tiểu thư Angelina Watson, cha cô ấy là công chức tại Sở Cảnh sát Backlund…”



Klein cười chết lặng, chào hỏi từng quý cô.

Đợi đến khi Stalin nói xong, Jurgen mới trầm giọng:

“Phu nhân Sammer, đề cập đến thu nhập của một người trước mặt người khác là một hành động rất bất lịch sự.”

Stalin chẳng tức giận, thay vào đó còn hết sức nghiêm túc đáp lại:

“Không, chuyện này cực kỳ quan trọng.”

“Nếu các người thích nhau rồi quyết định lập gia đình, thì thu nhập ắt phải có cơ sở.”

“Nghĩ kỹ đi, chung quy lại đều phải có thịt, rau, hoa quả, sữa bò, bánh mì trắng, bơ, mỡ bò trong các bữa ăn hằng ngày. Mỗi tuần ít nhất cũng tiêu hết 1 bảng 5 saule cho tiền ăn, chưa kể rượu. Thêm nữa, phải thuê nơi ở tốt một chút, mỗi tuần lại tốn thêm 1 bảng. Ừm, còn phải mua nước, khí gas, than củi, xà phòng các thứ. Lại còn phải xem xét đến phí di chuyển, trên dưới cộng lại cũng tầm 10 saule.”

“Đây mới chỉ là mức chi tiêu cơ bản nhất, chẳng lẽ cậu không định đưa vợ mình đi xem hòa nhạc hay ca kịch gì?”

“Chẳng lẽ mỗi năm không mua thêm một ít quần áo mới? Các vị tiểu thư, tôi cho rằng, một gia đình mỗi năm ít nhất cũng phải chi hết 30 bảng, mới có thể được coi là có thể hiện.”

“Ngoài ra, còn có tiền lương cho hầu gái, phí giáo dục con cái, tiền dự trữ dành cho phí chữa bệnh, thêm một chút đồ trang sức cần thiết.”

“Chỉ có thu nhập một năm hơn 200 bảng, mới có thể thỏa mãn những nhu cầu này, mới có một gia đình hạnh phúc.”

“Nên là, để không trì hoãn thời gian của mọi người hay gây hiểu lầm, tôi mới cho rằng nên giới thiệu những thứ cần thiết trước.”

Làm một luật sư, Jurgen nhất thời không tìm được lời nào phản bác, may là anh ta vẫn giữ nguyên được hai biểu cảm nghiêm túc và đứng đắn trên gương mặt.

Thật tuyệt vời làm sao… Nhưng lễ nghi cơ bản là nên nói thông tin này cho song phương theo cách riêng t.ư, mà đương nhiên, mình hiểu chính xác tại sao phu nhân Sammer lại giới thiệu trực tiếp trước mặt họ… Klein chất lên nụ cười, nói:

“Đúng vậy, thu nhập rất quan trọng.”

“Chỉ có thu nhập một năm hơn 400 bảng, mới có thể chủ trì một bữa yến tiệc có quy mô như này, mới có thể giúp cho vợ của mình được diện những bộ váy xinh đẹp, khuyên tai tinh xảo.”

Stalin lập tức khẽ nâng cằm lên, cố kiềm chế nụ cười tươi, nói:

“430 bảng, ý tôi là, mỗi năm dành dụm được một chút, đề phòng sự vụ gì, hoặc là đầu t.ư cổ phiếu, trái phiếu.”

Đây chính là thu nhập ước tính hàng năm của chồng chị ta.

Sau khi giúp hai nhóm người xa lạ gợi được chủ đề nói chuyện, chị ta rời đi chào hỏi những vị khách khác. Klein cũng nhận ra rõ ràng là Sarah, Angelina và những tiểu thư khác hứng thú với luật sư Jurgen hơn. Dù sao anh ta cũng có ngoại hình ưa nhìn, công tác hay thu nhập đều cực kỳ ổn định.

Một thám tử t.ư lúc nào cũng có thể bị nhốt trong đồn cảnh sát không phải là đối tượng được ưu tiên hàng đầu của những phụ nữ ở giai tầng trung lưu. Bên cạnh đó, Klein hiện tại còn mang một bộ ria thô kệch, những quý cô kia khó tránh khỏi e ngại.

Hắn tiếp chuyện được vài câu, tìm cớ rời đi, trốn trong một góc phòng, vừa ăn vừa thưởng thức biểu cảm vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ của Jurgen.

Vào lúc này, không biết khả năng hùng biện của một vị luật sư đã đi về nơi đâu.

Vài phút sau, hai đứa trẻ nhà Sammer chơi đùa chạy ngang qua Klein.

Hai đứa bé chú ý đến một quý ngài đứng trong góc, liền dừng lại, mở to đôi mắt tròn, tò mò hỏi:

“Ngài Moriarty, nghe nói ngài là một thám tử?”

“Đúng thế.” Klein cười đáp lại.

Cô bé ngây thơ mở miệng:

“Ngài có thể kể cho chúng cháu nghe một vụ án mà ngài đã phá được không?”

Anh trai song sinh của cô bé cũng liên tục gật đầu.

Vụ án mình phá? Nếu không liên quan đến oan hồn, con rối, con chó Ác Ma, thì cũng là tìm mèo, bắt gian. Chẳng có gì phù hợp để kể cho trẻ con nghe cả… Klein suy t.ư vài giây, cười ha ha:

“Được rồi, đây là một câu chuyện về kho báu.”

“Một vị sĩ quan xuất ngũ vừa trở về từ Đông Balam bất ngờ bị sát hại…”

Hắn đã gần như quên hết tiểu thuyết trinh thám từng đọc ở đời trước, chỉ có thể căn cứ vào những ấn tượng mơ hồ, thuận miệng sáng tạo ra. Mà hai đứa nhỏ cũng chẳng quan tâm tình tiết có hợp lý hay không, nghe cực kỳ chăm chú, thậm chí còn hỏi “Tiếp theo như thế nào”.

Bất tri bất giác, Klein thả lỏng không ít.

Đợi đến khi bữa tiệc gần đi đến hồi kết, hắn định cáo từ rời đi, chợt trông thấy khuôn mặt mừng rỡ của Stalin.

“Có chuyện gì đáng ăn mừng à?”

Stalin hơi ngẩng cao đầu, cười thận trọng trả lời:

“Mary nhận được lời mời ăn trưa từ thư ký trưởng của Uỷ Ban Điều Tra Ô Nhiễm Khí Quyển Vương Quốc, ngài Hibbert Hall.”

“Quý ngài này là con trai cả của Bá tước Hall, một quý tộc chân chính. Ngài ấy mời tất cả thành viên của ủy ban, cũng cho phép họ đưa thêm hai, ba người bạn đi cùng.”

Stalin ngừng lại một chút.

“Mary vừa mời tôi và Luke.”



Giữa trưa thứ hai.

Mặc trang phục lộng lẫy, Stalin Sammer được hộ tống bởi chồng mình là Luke Sammer, đi theo phu nhân Mary đến khu Hoàng Hậu, nơi họ thấy một tòa nhà chiếm diện tích cực lớn.

Tượng đá cẩm thạch, hồ nước, đài phun nước, vườn hoa, bãi cỏ phản chiếu trong mắt cô ta, khiến cô ta trở nên khẩn trương trước cả khi tiến vào biệt thự.

“Luke, sợi dây chuyền của em có hợp với chiếc váy này không?” Cô nghiêng đầu hỏi chồng.

Luke lắc đầu cười:

“Em yêu, em lo lắng quá rồi.”

“Em hoàn toàn không phải bận tâm đến điều đó, so với chúng ta, quý tộc chỉ là sống ở nơi lớn hơn một chút, ăn thức ăn tốt hơn một chút thôi. Chúng ta cũng không kém cạnh cái gì.”

Stalin nghe thì liên tục gật đầu, tựa như đã tìm thấy sự tự tin khi trước.

Bước vào biệt thự, họ có thể thấy một chiếc đèn chùm pha lê hoa lệ, thấy một đại sảnh có rất nhiều người đang khiêu vũ, thấy từng đĩa mỹ thực được bày ra.

Gan ngỗng, Cá Xương Rồng chiên, tôm hùm hấp… Rượu nho Aumir, Champagne sương mù… Đúng như miêu tả trên tạp chí… Stalin tò mò quan sát từng đĩa thức ăn, thầm nghĩ nhà mình nếu tiết kiệm một chút cũng có thể tổ chức một bữa ăn như vậy vào ngày lễ hoặc thời điểm năm mới.

Trừ rượu nho Aumir, Champagne sương mù… cô ta thầm bồi thêm một câu trong lòng.

Đúng lúc này, ánh mắt của cô ta bỗng chăm chú nhìn theo một thiếu nữ mặc chiếc váy cung đình màu vàng nhạt, chầm chậm bước tới.

Thiếu nữ ấy có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, dung nhan vô cùng tuyệt sắc. Cô ấy đeo một đôi găng tay ren trắng bằng lụa, phối cùng đôi khuyên tai ngọc lục bảo lộng lẫy, khí chất thanh thuần mà tao nhã.

Trông y như một vị thiên sứ vậy… Dù luôn kiêu ngạo về dung mạo bản thân, nhưng lúc này Stalin cũng không nhịn được thầm tán thưởng một câu, không hiểu sao hơi tự ti.

“Xin chào người.” Cô vụng về dùng lễ nghi vừa học được ân cần chào hỏi.

“Xin chào.” Cô gái kia ưu nhã hoàn lễ.

Sau khi hai người bước qua nhau, Stalin đi cùng chồng mình và Mary gặp từng vị khách quý và ngài quý tộc đã quen biết, ngài Hibbert Hall.

Một lúc sau, cô ta đi đến ban công một mình, định hòa hoãn lại tâm tình, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy vị thiếu nữ tựa như thiên sứ vừa nãy.

Cô ấy đang ngắm nhìn phong cảnh phía xa, bên cạnh đôi giày viền ruy băng hoa hồng là một chú chó săn lớn lông vàng đang ngồi ngoan ngoãn.

“Nó đáng yêu quá.” Stalin tìm chủ đề.

Cô gái cười nhẹ, đáp lại:

“Cho phép ta thay mặt Susie cảm tạ lời khen ngợi của cô.”

Nhìn cặp đôi mỹ thiếu nữ cùng chú chó săn lông vàng, Stalin đột nhiên cảm thấy chính mình cũng muốn có một thú nuôi tương tự.

Như thế mới thể hiện được rõ thể diện của nhà Sammer! Cô ta cân nhắc hỏi:

“Tôi nghe nói các quý tộc thường thuần phục rất nhiều chó săn. Nó cũng là một trong số ấy?”

“Đúng vậy.” Thiếu nữ có đôi mắt còn xanh hơn cả màu khuyên tai ngọc lục bảo nhẹ nhàng gật đầu.

“Liệu tôi có thể biết giá tiền mua của một con không?” Stalin mỉm cười.

Thiếu nữ thanh cao nhã nhặn kia cúi đầu nhìn xuống chú chó lông vàng lớn, đáp lại với nụ cười mỉm:

“450 bảng.”
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top