Hồi Ức Của Mưa
Ngày... tháng... năm...
Một ngày mưa tầm tã, tôi gặp anh như đã được an bài từ trước.
Anh không đẹp như những gã con trai tôi từng quen trước kia, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy dáng người cao ngất cùng nụ cười rạng rỡ của anh tôi lại thấy thật thoải mái một cách kỳ lạ. Khoé miệng không tự chủ được cũng cong lên, đong đầy vui tươi.
Ngày... tháng... năm...
Lần đầu anh đưa tôi đi coi phim, trời cũng lất phất mưa. Tôi ngước mắt nhìn những hạt mưa bay bay đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Anh đứng bên cạnh hết nhìn tôi rồi lại nhìn trời, sau đó cũng cười rộ lên.
"Phim hay không?" Anh làm như lơ đãng gẩy vài lọn tóc của tôi hỏi nhỏ. Tôi ngửa mặt nhăn nhó nhìn anh: "Sao anh không lùn đi một chút cho em đỡ khổ hả hả?". Nghe tôi nói vậy anh ngẩn người, quăng một ánh mắt kèm theo hàng tá dấu chấm hỏi to đùng về phía tôi. Tôi trừng mắt nhìn anh, bàn tay đưa lên xoa xoa cái cổ đau nhức than vãn: Lần nào nói chuyện cũng ngước lên thế này, cổ em sắp gãy rồi” tôi phụng phịu. Anh ngây người tập 2, rồi chợt cười to thành tiếng khiến mặt tôi nhiễm chút hồng mờ ảo.
Quay sang thấy tôi xấu hổ cúi gằm mặt, anh càng cười to hơn. Cáu tiết tôi giật lấy tay anh cắn mạnh xuống. Bị đau anh kêu nhỏ một tiếng, tiếng cười cũng vì thế mà bị gián đoạn. Tôi khoái chí hất mặt nhìn anh đầy thách thức. Anh lắc đầu đưa tay véo nhẹ má tôi: "Là nên trách em quá lùn mới đúng chứ". Tôi cứng miệng không cãi lại được, đành trợn mắt nhìn anh để tỏ rõ sự bất mãn của mình. Anh lại xoa xoa đầu tôi lần nữa, giọng nhẹ như gió bay: "Đồ ngốc"
Ngày... tháng... năm...
Trời bắt đầu vào giữa hè, nhiệt độ ngoài trời không khác gì cái lò nướng công suất cao khiến tôi khó chịu vô cùng. Anh đưa tay xoa nhẹ đôi mày đang nhăn tít lại vì khó chịu của tôi, ánh mắt lấp lánh cong cong: "Anh đưa em đi ngắm biển nhé”. Tôi không cần đắn đo gật đầu ngay lập tức, vẻ mặt khó chịu ban nãy cũng được thay thế bằng nụ cười vui vẻ trong chớp mắt. Nói thật, đến tôi cũng phải bội phục khả năng biến đổi tâm trạng còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng của mình.><
Ngày... tháng... năm...
Bên trong căn phòng nhỏ của anh, tôi ngồi nghiêng người trên sofa, một tay tôi cầm chặt bàn tay anh, tay còn lại cầm một cái bấm móng tay sáng choang.
Đưa cái bấm lại gần phía ngón tay cái của anh, tôi chưa kịp bấm xuống thì anh đã hét toáng lên: "Ối! Đau!". Tôi trố mắt nhìn anh: "Em đã làm gì đâu mà anh kêu như heo chọc tiết vậy!!". Anh giả như không nghe thấy tôi nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bấm trong tay tôi, khuôn mặt đầy cảnh giác pha chút sợ hãi. Hiểu ra nguyên do, tôi ôm bụng cười đến mức mặt mũi đỏ bừng. Anh giận dỗi, xụ mặt ngồi im một bên lầm bầm như nhà sư tụng kinh: "Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét...”
Biết anh lại dỗi, tôi mím chặt môi cật lực nhịn cười. Làm sao mà tôi có thể nghĩ được, một người lớn đùng như anh lại sợ bấm móng tay chứ.
"Được rồi được rồi, em không cười nữa. Anh đừng xụ mặt, nhanh già lắm đó nha”. Tôi nhích lại gần anh, giọng nói nịnh nọt. Anh trừng mắt nhìn tôi: "Em vừa bắt nạt anh xong, giờ lại còn quay sang chê anh già, hừ!”. Anh vừa nói vừa giấu hai bàn tay ra sau lưng, biểu cảm khuôn mặt đầy sinh động khiến tôi ngẩn ngơ. "Sao thế?”. Anh đưa mặt lại gần tôi, đồng thời bất ngờ áp môi mình lên môi tôi rồi dịu dàng hỏi. Hai má tôi hiện lên hai đám mây hồng, vội vã úp mặt vào hõm vai anh, bàn tay vòng ra phía sau ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh.
Tôi của bây giờ đang rất hạnh phúc!
Ngày... tháng... năm...
Anh phải bay vào Sài Gòn để hoàn thành dự án với đối tác, hơn một tháng sau mới trở về. Dù vậy cứ rảnh là anh lại nhắn tin cho tôi, khiến tôi quên đi cái cảm giác nhớ anh muốn phát điên trong lòng, quên đi cái khoảng cách xa xôi của địa lý đang ngăn cản không cho tôi được nhìn thấy anh.
Ngồi đọc lại từng mẩu tin nhắn nhỏ nhặt của hai đứa, tôi cười ngu ngơ như một con ngốc. Phải chăng khi yêu người ta sẽ trở nên khùng hâm như thế này?
Ngày... tháng... năm...
Ngày anh về đã gần kề, nhưng tôi chẳng thể vui nổi. Trong lòng tôi tràn ngập lo lắng và bất an.
Mấy ngày gần đây tin nhắn của anh thưa dần, những câu chuyện cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị. Tôi dường như cảm nhận được sự thay đổi nơi anh. Là anh đã có người khác, hay thật sự là tôi quá nhạy cảm và đa nghi?
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay là ngày anh về, cũng là ngày tròn nửa tháng chúng tôi không nói chuyện.
Bên ngoài trời đang mưa lớn, từng hạt từng hạt nặng trĩu bám chặt lấy trái tim tôi. Mấp máy đôi môi nhợt nhạt, tôi khe khẽ gọi tên anh.
Anh đi rồi, đi trong im lặng, rất im lặng! Tôi không hỏi lý do, vì tôi biết đơn giản là anh không đã không còn cần tôi nữa.
Từng đoạn hồi ức ngắn ngủi, chập chờn, lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một cuốn phim ngắn không tên.
Còn nhớ anh từng nói, chỉ cần trời mưa anh nhất định sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Vậy mà tại sao bây giờ trời đang đổ mưa lớn, tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của người mà mình mong đợi.
“Người đàn ông ấy đã không còn yêu mày nữa rồi!”. Lòng tôi kêu gào trong đau đớn và tuyệt vọng.
Cơn mưa trong mắt bắt đầu đổ xuống. Từng hạt long lanh như trâu ngọc nối đuôi nhau, vỡ tan...
Đưa em đi biển đi...
Đưa em đi coi phim đi...
Giọng nói khản đặc, rời rạc, tan dần trong tiếng mưa!