Kemkensi
Phi Thăng kiếp
- Ngọc
- 384.623,22
- Tu vi
- 699,57
ok huynh, mụi mà cảm thấy huynh lừa mụi là dịch 1 chương xong chạy đó =]]]]]]]]]]]]]Dễ dịch lắm. Bảo đảm dễ hơn Sư huynh. Bản cv tốt nhắm![]()
ok huynh, mụi mà cảm thấy huynh lừa mụi là dịch 1 chương xong chạy đó =]]]]]]]]]]]]]Dễ dịch lắm. Bảo đảm dễ hơn Sư huynh. Bản cv tốt nhắm![]()
Nghe nói Vong tiên sinh tán em nào là em ấy đi lấy ckNhắc đến gái đẹp thời viễn cổ chắc phải hỏi @Vong Mạng ...
Nếu huynh lừa muội thì muội hãy lừa huynh lạiok huynh, mụi mà cảm thấy huynh lừa mụi là dịch 1 chương xong chạy đó =]]]]]]]]]]]]]

Làm sao lại nhắc ta chớNhắc đến gái đẹp thời viễn cổ chắc phải hỏi @Vong Mạng ...

Nếu huynh lừa muội thì muội hãy lừa huynh lại![]()
cái mùi nguy hiểm này, mụi rút lại, dịch thử 1 chương 320 xem thế nào đã nhá =]]]]]]]]]]]]]]]À... topic này là topic đăng ký dịch truyện sư huynh... theo thông lệ là ai vào comment đều nhận vài chươngLàm sao lại nhắc ta chớ![]()

Ý huynh ở chỗ khác chứ ko phải ở dịch. Dịch thì dễ màcái mùi nguy hiểm này, mụi rút lại, dịch thử 1 chương 320 xem thế nào đã nhá =]]]]]]]]]]]]]]]
@Vũ Tích tỷ ơi, mụi vừa sửa lại 1 số chỗ, tỷ biên theo bản mới sửa này nha. Thanks tỷ nhìu@MaThiênHành @Vũ Tích chương 214, chời má nó dàiin đậm với lại trong ngoặc là những gì mụi ko chắc chắn lắm nha. Giải thích mụi cũngđể trong ngoặc luôn =]]]]]
Chương 214: Mưu kế số 12 của chữ Ổn: Đổi trắng thay đen. (hoặc là 12 mưu kế thuộc chữ Ổn: Đổi trắng thay đen) ---> này mụi chém đó))))
Vì sao Triệu đại gia và Hoàng Long chân nhân lại đột nhiên rời khỏi chỗ ẩn thân mà lặng lẽ chạy tới đây?
May thay, Lý Trường Thọ không hề yên tâm tuyệt đối với Triệu Công Minh và Hoàng Long chân nhân, mặc dù đặt hơn phân nửa tâm thần lên chiến sự bên Nam Hải, nhưng cũng chia một phần tâm thần luôn luôn chú ý đến động tĩnh của hai tên át chủ bài.
Triệu Công Minh và Hoàng Long chân nhân mới vừa chui khỏi hang động trên hoang đảo kia, còn chưa khịp thi triển thần thông bỏ chạy, thì hình nhân bằng giấy mà Lý Trường Thọ giấu trong nước biển lập tức chui ra.
Đó là một con cá biển rất bình thường, nó nhảy khỏi mặt nước rồi lộn một vòng, vẩy ra mấy giọt nước lấp lánh. . .
Con cá này nổ ‘bùm’ một tiếng, hóa thành bộ dạng của một lão thần tiên mặt mũi hiền lành, rơi xuống trước mặt vào hai vị cao thủ Đạo môn.
"Hai vị tiền bối, vì sao lại đột nhiên ra ngoài thế này?"
Triệu Công Minh và Hoàng Long chân nhân liếc nhìn nhau, người sau vừa muốn nói chuyện, người trước đã là vuốt râu ho một tiếng, cười đáp: "Ở trỏng lâu nên chán, muốn ra ngoài đi dạo một chút. . .
Nhưng mà Hải thần lão đệ à, phép ẩn thân này của ngươi lợi hại ghê ha, lừa được cả ta và Hoàng Long sư huynh luôn rồi."
Ặc, rõ ràng là do hai kẻ các ngươi vốn chẳng chịu tra xét trước!
Lý Trường Thọ vội nói: "Không phải vãn bối đang cố ý ẩn nấp đâu, hóa thân này đã đến đây từ mấy tháng trước rồi.
Chỉ là vẫn luôn dùng thuật Hóa Hình biến thành một con cá biển, ngày ngày bơi lội trong bầy cá, có lẽ vì thế mà vô tình qua mắt được hai vị tiền bối. . .
Tiền bối thế nhưng có chuyện gì gấp sao? Hay là các ngài đã phát hiện ra tình huống gì à?"
"Không, không có việc gì cả, chỉ đi ra ngoài hít thở không khí thôi, e hèm, ngươi lo việc của ngươi đi."
Triệu Công Minh khoát khoát tay, kéo Hoàng Long chân nhân đi về động đá, khiến Lý Trường Thọ cảm thấy khó hiểu.
Hành vi mê hoặc của cao thủ Tam giáo, thêm một cái.
Hình nhân bằng giấy này của Lý Trường Thọ dứt khoát không thèm trốn nữa;
Hắn xoay về hang động vái chào một cái, sau đó nâng phất trần, trực tiếp leo lên một mỏm đá ngầm rồi ngồi xếp bằng nhập tọa. Hắn thi triển Quy Tức Bình Khí quyết và thủ thuật che mắt, tận lực giảm khả năng để người khác phát hiện ra mình.
Tâm thần hắn lúc này đang phân ra quá nhiều chỗ, sức lực quả thật có chút không đủ dùng, chẳng thể căn dặn Triệu đại gia và Hoàng Long chân nhân quá nhiều.
Chiến sự Nam Hải đã sắp tới tình trạng như chảo dầu nổ;
Gần đây bên Đông Hải đã bắt đầu lộ ra tung tích của địch, nhưng đối phương cực kỳ tráo trở, Long tộc sắp xếp thám tử khắp nơi, thế mà tới giờ vẫn chẳng hớt được chút tin tức nào.
Ngoại trừ Nam Hải, Đông Hải, Lý Trường Thọ còn muốn lưu một phần 'Giữ gốc tâm thần' cho sư phụ và sư muội. . .
Ngăn chặn tất cả khả năng bị trộm nhà*! (Thuật ngữ game, khi tất cả mọi người của đội không ở căn cứ, thì kẻ địch đến phá các công trình xây dựng ---> trộm nhà)
Vừa lo lắng giáo phái phía Tây gây nên chuyện lớn, còn phải luôn luôn chú ý nội tình của Đông Hải và Nam Hải, rồi mấy nơi có nguy cơ khá lớn. . .
Tính toán sơ sơ vụn vặt thì lúc này có khá nhiều chỗ cần Lý Trường Thọ chú ý.
"Ôi. . ."
Nào đã bày mưu lập kế, quyết thắng nghìn dặm gì đâu, mới chỉ là rải đi hơi nhiều hình nhân giấy thôi mà. . .
Đông Hải vẫn gió êm sóng lặng, cao thủ tiếp viện gấp đợt hai cho Long cung Nam Hải đã đến.
Không khí hôn lễ trong Long tộc cũng vì thế mà chịu chút ảnh hưởng.
Chúng tân khách đều thấy hơi khó chịu, không hiểu vì sao đám yêu dưới biển sâu luôn bị yếu thế kia, lại to gan lớn mật dám đánh lén Long cung;
Chúng tiên của Xiển giáo ở Long cung, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ra mặt giùm Ngao Ất.
Dù sao Xiển giáo bọn họ cũng không sợ làm to chuyện, huyên náo càng lớn, cao thủ Xiển giáo bọn họ nhảy ra càng nhiều.
Lúc này còn không đến hai canh giờ nữa là tới giờ lành ngày đại hôn của Ngao Ất.
Ngao Ất suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định tìm tới trưởng lão có bối phận tối cao trong Long tộc để nói ra đề nghị của mình, hoãn lại hôn lễ của hắn một ngày, còn hôm nay thì để Long tộc toàn lực ra tay, tiêu diệt hết đám địch nhân đã xâm chiếm Long cung Nam Hải.
Kết quả, Ngao Ất bị vị trưởng lão Long tộc kia khiển trách vài câu, nói Ngao Ất chỉ cần làm tốt chuyện hôm nay hắn nên làm.
Ngao Ất vốn muốn tìm Giáo chủ ca ca của mình để kể khổ một chút, cầu một giải pháp, nhưng lại bị chính người anh ruột là Ngao Giáp lôi đi trang điểm. . .
So với Ngao Ất tràn đầy tinh thần trách nhiệm, thì đại thái tử Ngao Giáp của Đông Hải Long cung với khuôn mặt anh tuấn, thân cao tám thước, có vẻ hơi không tim không phổi. (vô tâm vô phế)
Ngao Giáp cười nói: "Đệ đệ ngốc, chớ có lo lắng, Long tộc chúng ta từ thời viễn cổ tới nay, không biết đã trải qua bao nhiêu khiếp nạn lớn có bé có, nhưng từ đầu đến cuối vẫn sừng sững không ngã!
Chúng ta bây giờ còn chưa đủ bản lĩnh, cũng đừng quan tâm đến mấy chuyện thế này."
Ngao Ất: . . .
Quả nhiên, hắn cảm thấy vẫn là Giáo chủ ca ca đáng tin hơn anh trai ruột của mình gấp trăm lần.
Không phải, là gấp vạn lần!
. . .
Ba canh giờ sau, Long cung Nam Hải đã tử thương hơn mười mấy vạn. (tử thương hơn trăm ngàn)
Ngay lúc đại chiến vừa khai hỏa, là ba nhánh đại quân 'Thần bí' nhào tới đánh lén Long cung Nam Hải;
Long cung Nam Hải đã sớm có chuẩn bị, lập tức xếp trận phòng ngự, dựa vào mấy tầng đại trận dưới đáy biển mà ngăn cản đối phương, rồi điều động đại quân bao vây xử lý địch ở vòng ngoài.
Hai phe trải qua một hồi bao vây, phá vây, lại bao vây, chia quân ra quấy rối, bao vây ngược lại. . . cứ tiếp tục những thao tác tầm thường như vậy.
Số lượng hải sản tử thương ở mấy ngàn dặm phụ cận hải vực Long cung Nam Hải là không thể đếm xuể!
Sóng cả khuấy động, trên mặt biển đã chất đầy... nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo ngàn năm khó gặp.
Ví dụ như, bạch tuộc có tua dài trăm trượng, tôm hùm to bự chừng ba trượng, con cua mập bằng tán cây đại thụ.. . .
Lại bởi vì trong lòng biển đang đấu pháp rất kịch liệt, thường xuyên xuất hiện từng đoàn từng đoàn chân hỏa, thuật hỏa. Những ngọn lửa này không thể bị dập tắt bởi nước biển bình thường, chúng không ngừng nổi lên trên, hoặc là trực tiếp nướng, hoặc là nấu sôi nước biển, chậm rãi ninh nhừ. . .
Xác con cua nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. . .
Nếu để Hùng Linh Lỵ nhìn thấy tình hình như vậy, với tính tình trách trời thương dân, đào đất chôn hoa của nàng ấy, chắc chắn nàng sẽ khóc lóc thảm thiết, nuốt thẳng nước mắt vào bụng. . .
Cuộc chiến ở Nam Hải, Lý Trường Thọ không thể giúp quá nhiều.
Mặc dù bên kia tử thương thảm trọng, nhưng cũng chỉ là 'sân khấu phụ' mà thôi, sân khấu chân chính vẫn là Long cung Đông Hải.
Nhờ vào đám hình nhân giấy thả đi lúc trước, Lý Trường Thọ quan sát đại chiến Nam Hải nửa ngày, đáy lòng hắn dần dần hình thành nên ý tưởng:
【 Lần bày bên phía Tây hẳn đang chuẩn bị vài kế hoạch lớn, chờ thời mà dùng. 】
Dù ai là người chủ trì những việc này ở giáo phái phía Tây (Tây Phương giáo), nhưng đã bỏ nhiều vốn để đánh bạc như vậy, tất nhiên phải thu tiền lãi cho bằng được.
Mục đích của phía Tây, là đánh cho Long tộc sợ hãi, rồi sau đó lại thu phục.
Đến lúc này, Lý Trường Thọ đã có thể xác định rằng, giáo phái phía Tây dù tử thương vô số cũng phải khiến Long cung Nam Hải trọng thương, lại dùng phản quân của Hải tộc để hình thành nên một cỗ áp lực, ép Long vương Đông Hải là Tộc trưởng của Long tộc phải cúi đầu.
'Nếu là như vậy. . .
Thì đệ tử của Thánh Nhân Phương Tây chắc chắn đang ở gần Đông Hải, đợi thời khắc quan trọng sẽ hiện thân, tiến vào Long cung Đông Hải để biểu lộ ra uy nghi của Thánh Nhân Phương Tây.'
Huyền Đô đại pháp sư ngồi bên cạnh, Lý Trường Thọ giơ tay bóp trán, cẩn thận suy t.ư.
Đại pháp sư ở bên có thể cảm nhận được, lúc này tâm thần của Lý Trường Thọ đang vận chuyển hết tốc lực, ông không quấy rầy, chỉ mỉm cười im lặng chờ đợi.
Không lâu sau, Lý Trường Thọ mở miệng nói: "Đại pháp sư. . ."
"Ừm?"
"Không đúng, đệ tử vẫn chưa suy nghĩ chu toàn. " Lý Trường Thọ cười áy náy một tiếng, cúi đầu tiếp tục động não.
Đại pháp sư không để ý lắm, chỉ mỉm cười gật đầu, hơi bấm ngón tay suy tính.
Lần này, Đại pháp sư nhíu mày, nhìn sang kính pha lê (gốc là thủy tinh kính, nhưng thủy tinh này mang nghĩa chỉ đá thạch anh, pha lê, tiếng anh là rock crystal) một chút, rồi bảo: "Trường Thọ, xem cái này đi."
Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn qua, hắn thấy bên dưới đáy biển đen kịt sâu thăm thẳm, có từng thân ảnh to lớn lướt qua cực nhanh, chúng đều là những con bạch tuộc khổng lồ.
Đại pháp sư nói với vẻ lạnh lùng: "Nơi này cách Đông Hải Long cung không quá mười vạn dặm, đối phương nắm bắt thời cơ thực sự là tinh chuẩn đến dị thường, vừa đúng lúc phải bắt đầu hôn lễ.
Tình hình của Nam Hải lúc này thế nào rồi?"
"Nam Hải đang lâm vào giằng co, không biết lần này giáo phái Tây Phương muốn làm gì" Lý Trường Thọ cau mày: "Theo lý mà nói, biện pháp tốt nhất chính là kế điệu hổ ly sơn, sau khi hết binh thì lập tức rút đi, lặp đi lặp lại nhiều lần để gây nhiễu loạn.
Nhưng lần này, những yêu binh và hung thú do giáo phái Tây Phương cử đến đã tử thương 3 phần còn chưa chịu rút.
Chuyện này quả thật khiến đệ tử vô cùng khó hiểu."
Đại pháp sư trầm ngâm một lát, rồi cười nói: "Là do đóa thập nhị phẩm kim liên." "Đệ tử không hiểu."
"Đóa thập nhị phẩm kim liên của giáo phái phương Tây dùng để trấn áp giáo vận của bọn họ, hẳn là sắp đi đến cực hạn, không che chở nổi số lượng người, yêu, thú hung ác mang nghiệp chướng nhiều như vậy."
Đại pháp sư kiên nhẫn giải thích cặn kẽ: "Đám thủ hạ của giáo phái phương Tây được phái đi Nam Hải kia, hẳn là do bên đó cố ý tự tổn thất.
Nếu dùng tính mệnh của những thủ hạ này mà đổi được sự quy hàng của Long tộc, giáo phái Tây Phương tất nhiên là đại thắng.
Nếu lần này thất bại, bọn họ cũng chỉ như vứt đi vài quân cờ, hóa giải áp lực của thập nhị phẩm kim liên, xét trên tổng thể cũng không thua thiệt gì nhiều."
Lý Trường Thọ không khỏi ngẩn ra, lập tức đứng dậy vái chào thật sâu, nói rằng: "Đệ tử chưa cân nhắc được đến tầng này, đa tạ Đại pháp sư đã chỉ điểm khai ngộ."
Đại pháp sư khoát khoát tay, cười nói: "Không nên tự trách, lúc này con bị tu vi hạn chế, có nhiều thứ không thể nhìn thấy, là hợp tình hợp lý.
Hai vị ở phương Tây kia, cũng chẳng phải hạng người thích chịu thiệt."
Lý Trường Thọ gật đầu liên tục, lập tức chỉnh lý lại kế hoạch của mình một lần nữa, bỏ thêm yếu tố ‘thập nhị phẩm kim liên’ vào suy tính.
Ảnh hưởng không lớn lắm. . .
Đại pháp sư không ngừng thi pháp, trên mặt kính pha lê hiện ra tung tích của quân địch muốn đánh lén Long cung Đông Hải...
Thế mà có hơn mười hai cánh quân!
Đánh thật bên Nam Hải, tạo áp lực bên Đông Hải, giáo phái Tây Phương thật giỏi tính toán!
Lý Trường Thọ lẳng lặng chờ trong giây lát, khi mười hai cánh phản quân Hải tộc này còn cách Long cung ba vạn dặm, thì bị Long cung lần lượt phát hiện ra.
Nhất thời, trống trận dội vang khắp Đông Hải, binh tôm tướng cua thuồng luồng mai phục từ trước ở các nơi lập tức xông ra, chặn đánh quân địch.
Gần như là đồng thời, khắp các phương hướng của Long cung Đông Hải đều nổ ra đại chiến.
Mấy tên tướng lĩnh không ngừng xông ra từ bên trong Long cung Đông Hải, khiến đại quân đóng quân gần Long cung phải điều đi một bộ phận, gấp rút tiếp viện các nơi chịu áp lực chiến đấu khá lớn.
Nhưng chỉ nửa canh giờ, đại quân của quân địch mơ hồ có xu thế bao vây Long cung Đông Hải, khắp Đông Hải cuồn cuộn sóng cả, thiên địa biến sắc!
Trong long cung, dù mặt mày chúng tân khách lộ vẻ lo lắng;
Đông Hải Long vương vẫn luôn ngồi bình thản tại bảo tọa phía trên, vẫn muốn tiến hành đại hôn như thường.
Bấy giờ, mỗi người của Long tộc xông ra đều mang vẻ mặt bình tĩnh, tựa như còn có rất nhiều hậu chiêu phía sau.
Mà làm người đứng xem chân chính, Huyền Đô đại pháp sư và Lý Trường Thọ luôn có thể phát hiện ‘nguy hiểm’ xuất hiện gần Đông Hải Long cung trước một bước.
Trong góc tối vắng người ở Cung Điện Pha Lê (Thủy tinh cung, dịch ngựa ngựa nên z á), Đại pháp sư thi pháp lần nữa, trên mặt kính xuất hiện mấy thân ảnh mơ hồ.
Đại pháp sư hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt ông xẹt qua hai tia sáng xanh, trong mặt kính, lớp ngụy trang mơ hồ quanh đám người kia biến mất, lộ ra hình dáng thật.
Thuật thần thông biến.che.thành.không.che!
Đây là bốn lão giả, ai nấy đều tản ra uy áp kinh người;
Vị trí bọn họ xuất hiện cách Long cung Đông Hải không quá năm ngàn dặm, vừa vặn ở bên ngoài vòng đại chiến!
Gã đạo nhân béo mập nhất lôi chiếc túi trên lưng xuống rồi mở miệng túi ra, bên trong liên tục bay ra từng dải ánh sáng, hóa thành những thân ảnh, mau chóng gia nhập chiến trận;
Lại có một đạo nhân cao gầy nhắm chặt hai mắt, cầm bảo tháp trong tay ném về phía trước một cái, bên trong bảo tháp cũng bay rất nhiều dải sáng. . .
Bốn người này mỗi người người đều mang theo càn khôn trọng bảo (bảo vật có đủ sức mạnh để thay trời lấp đất), tế ra bảo vật cùng lúc, lại triệu hồi thêm mấy chục vạn binh mã Hải tộc, Yêu tộc, còn là bộ phận tinh nhuệ của phản quân Hải tộc và Yêu tộc dưới biển sâu!
Chính lúc này, càn khôn bên cạnh đột nhiên bị rạch ra, một con ve sầu sáu cánh (lục sí kim thiền) chui ra, phía sau lại có thêm mấy chục thân ảnh nhanh chóng bay ra. . .
Trong sáu người dẫn đầu phía trước, Văn Tịnh đạo nhân thình lình xuất hiện!
Giờ phút này, pháp thuật che mắt trên đám người bọn họ đều bị Huyền Đô đại pháp sư nhìn thấu, hiện rõ ràng trên mặt kính. . .
Huyền Đô nhíu mày, thấp giọng nói: "Giáo phái Tây Phương này thế mà chứa chấp nhiều tên hung đồ như vậy, hai vị sư thúc thật đúng là không từ thủ đoạn để vực dậy Tây Phương giáo."
Lý Trường Thọ thấy thế thì lộ ra vài phần tươi cười.
"Trường Thọ vì sao lại cười?"
"Đệ tử chỉ đang thấy an tâm hơn một chút. . ."
Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở phào một cái, cười nói: "Toàn bộ tính toán của phía Tây hẳn là như vầy.
Lấy Long cung Nam Hải làm mồi nhử, khiến Long tộc phải điều đi hơn phân nửa cao thủ, lại để mười hai cánh quân vây bên ngoài đánh nghi binh, khiến bộ phận tinh nhuệ của Long tộc không thể thoát thân.
Lại lấy bảo vật càn khôn, thuật pháp càn khôn, vòng ra bên ngoài chiến trường, trực tiếp tiến hành tập kích bất ngờ vào Long tộc, muốn chèn ép được Long tộc trong thời gian ngắn. . ."
Đơn giản mà nói, thì sự bài bố sắp đặt của đối phương vẫn chưa vượt quá đầu óc của hắn.
Nhưng Lý Trường Thọ dùng từ cẩn thận, không dám có nửa phần kiêu ngạo, chỉ nói:
"Suy tính như vậy mặc dù xảo diệu, nhưng theo lý thường thấy, cũng không được coi là kỳ mưu.
Đệ tử ngược lại chỉ sợ bọn họ không ra bài theo kịch bản, vậy mới là khó đối phó nhất."
Huyền Đô đại pháp sư cười hỏi: "Vậy con nói thử xem, kế tiếp chúng ta nên phá cục diện này thế nào?"
"Đại pháp sư ngài lại kiểm tra đệ tử rồi."
Lý Trường Thọ nhìn những thân ảnh đang lao vùn vụt về phía Long cung Đông Hải trong mặt kính, nhanh chóng trả lời:
"Trọng điểm của cục diện này, ở chỗ ‘phòng thủ’, cũng ở chỗ ‘kéo dài’.
Long cung Đông Hải nhất định phải giữ vững một trận này;
Trừ cái đó ra, còn phải nghĩ biện pháp, ngăn chặn đợt đệ tử Thánh Nhân giáo chúng Tây Phương đợt kế tiếp đang bay từ phía tây tới, lấy lý do là 【 Giải Cứu 】Long tộc.
Bọn họ hao tổn nhiều tâm huyết như vậy, chính là vì một tiết mục 'Giải cứu' cuối cùng này.
Đệ tử đề nghị, nếu khiến đám đệ tử Thánh Nhân giáo chúng Tây Phương muốn rút củi dưới đáy nồi này, không tới được Long cung Đông Hải trong hôm nay, thì cục diện này có thể tự hóa giải."
Huyền Đô đại pháp sư bấm ngón tay suy tính, lập tức mỉm cười gật đầu.
"Đã như vậy, ta đây liền đi chiếu cố đám đệ tử của hai vị sư thúc kia."
"Đại pháp sư, ngài tốt nhất đừng lộ diện trực tiếp, tình hình lúc này vẫn chưa chắc đã khống chế được." (tình hình lúc này vẫn chưa mất khống chế)
Lý Trường Thọ vội nói: "Mong Đại pháp sư suy tính ra vị trí đại khái của đám giáo chúng Tây Phương đệ tử Thánh Nhân, con sẽ mời một vị cao nhân chuyên khắc chế bọn chúng qua đó một chuyến, kéo dài một hai canh giờ cũng không thành vấn đề."
"Được."
Đại pháp sư không nhiều lời, trong lòng bàn tay nổi lên hư ảnh hình Thái Cực, ông nhắm mắt bắt đầu lẳng lặng thôi diễn.
Nhưng vào lúc này, Lý Trường Thọ chú ý thấy, trong nhánh quân địch nhận nhiệm vụ đột kích, con ve sầu sáu thước phá vỡ càn khôn vừa rồi đột nhiên rời khỏi đội quân đánh lén, sau đó hướng về phía đáy biển sâu hơn.
Quả nhiên, đối phương cũng không muốn bỏ qua nhược điểm trí mạng của Long tộc. . .
"Tìm được rồi."
Huyền Đô đại pháp sư nhanh chóng mở mắt ra: "Trên bầu trời Đông Thắng Thần Châu, ẩn trong mây mù, tổng cộng có sáu vị, đang chầm chậm bay về phía Đông Hải."
"Dạ" Lý Trường Thọ lập tức đáp một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại, tâm thần rơi xuống hình nhân người giấy trên hoang đảo kia.
Lão thần tiên làm bằng hình nhân giấy lập tức đứng dậy, nâng phất trần, vội vàng chạy vào trong hang động.
Lần này Triệu đại gia thật sự tới thời rồi.
Anh hùng sao lại không có đất dụng võ chứ?

Để đó cuối tuần tỷ mở máy tính lên xử lý cho!@Vũ Tích tỷ ơi, mụi vừa sửa lại 1 số chỗ, tỷ biên theo bản mới sửa này nha. Thanks tỷ nhìu![]()

Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản