Lão cứ nghĩ đơn giản thôi nhé.
Ví dụ: lão không phải quê Hà Nội, lão lên HN học đại học, học xong, lão tìm được công việc ổn định ở Hà Nội, thỉnh thoảng về quê thăm bu già ở nhà với bắt ít gà vịt trái cây lên.
Đến khi có chuyện xảy ra ở Hà Nội, lão có muốn về quê không hay quyết bám trụ Hà Nội tới cùng? Đặc biệt là khi HN thì chen chúc, nghe đồn bệnh viện nào đó có y sĩ y tá gì đó lây nhiễm rồi, rồi khu A, khu B, khu C bị cách ly.... Rồi con nhỏ nghỉ học chả ai trông hộ...
Rồi lão về không?
Một cô bạn trên mạng kể là bạn ấy làm cửa hàng tiện lợi, 2 nhân viên chính, 10 nhân viên part time, trước khi HCM bùng dịch thì 6 bạn part time xin nghỉ, đến lúc bùng dịch nốt 4 bạn còn lại xin về quê.
Lý do: còn người còn việc, về nhà với bố mẹ cho qua mùa dịch đã...
Thế nên có rất ít, rất ít người có tâm lý bám trụ tới cùng, dù là người xa Tổ quốc hay người ở trong vòng tay mẹ Tổ quốc đi chăng nữa. Ta vẫn nghĩ là do chính sách và hiệu quả của y tế mà một lượng lớn du khách chọn VN để tránh bão đồng thời đem covid19 vào, nhưng người ngoài còn không cấm nổi vì chính sách ngoại giao nữa là người nhà?
Uhm, trừ mấy tay người nhà bị từ mặt ra thì đừng chụp mũ hết số còn lại chứ?