Người cất bước ra điLặng lờ nước cứ trôi
Một mình tôi ngắm nước
Lại một mình cất bước
Bước về phía khu rừng
Chẳng hề hay biết rằng
Phía sau lưng người ấy
Có 1 người vẫn theo
Người cất bước ra điLặng lờ nước cứ trôi
Một mình tôi ngắm nước
Lại một mình cất bước
Bước về phía khu rừng
Nhân sinh không vượt chữ lòngThương cho số kiếp mãi long đong
Yêu ghét, nhớ quên xé cõi lòng
Ước gì thân ta là ảo ảnh
Hiện rồi tan biến thế là xong
Muốn Cười như thế nào đây?Nhân sinh không vượt chữ lòng
Người trông người đợi mở lòng đối phương
Thương thay chẳng thể tỏ tường
Đối phương cũng vậy nhớ thương không lời
Khách thăm cái quán viết thơ
Ra về vẫn còn ngẩn ngơ ngỡ ngàng
Chủ quán nơi đây nhẹ nhàng
Vui lòng, hiếu khách, tiền tài, bao vui
Chẳng còn nhớ chẳng còn mong
Đào thôn chẳng dám ngóng trông bóng người
Hoa Đào cũng chẳng sắc tươi
Có nàng thôn nữ chẳng cười từ lâu
Cười giả dối hay chân thậtMuốn Cười như thế nào đây?
Cười nụ cười xoè cười ngất ngây
Cười mà như mếu ,cười nửa miệng
Cười mà nước mắt cứ đong đầy
Con đường tương tự cành câyXin người bất bước quay về
Đừng gieo đừng rắc rủ rê làm gì
Xin người người hãy đi đi
Tình kia đã cạn còn gì luyến lưu
Ái ơi có muốn nói gìKhách vui là quán mừng rồi
Dừng chân ghé quán thì ngồi ngâm thơ
Quán đâu đánh thuế mộng mơ
Cuộc đời ngắn ngủi hững hờ làm chi.
Chúc em đẹp mãi hông phìXuân sang đào vẫn cứ tươi
Hoa đào thắm sắc nào lưu luyến gì
Chàng đi để lại sầu bi
Ta buồn ta khóc ta chôn bóng chàng
Sang năm đào lại trổ hoa
Lại cô thôn nữ năm nào vui tươi
Áo hồng nhuộm sắc đào hoa
Mặt mày rạng rỡ như xuân mới về
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản