Hồi đó ta ngại thay đổi vì 4 năm làm việc có biết bao kinh nghiệm, biết bao quan hệ, giờ bỏ qua ngành mới thì xem như là tân binh phải bắt đầu lại từ đầu. 2 năm cứ chần chờ mãi ko dám bỏ, vừa tiếc vừa sợ mất thu nhập, vừa lo qua ngành mới có thành công hay ko, đủ thứ lo lắng ... Cuối cùng 2 năm sau, sau khi chia tay cô bạn gái cũ, ta bỏ phứt hết, về quê chơi 1 tháng chỉ ăn và ngủ ko suy nghĩ gì cả, để refresh lại đầu óc và tìm hướng mới, cũng nói với ba mẹ là ba mẹ nuôi con 1 tháng này đi, đừng nói gì hết, để con tìm lại cân bằng cuộc sống của mình. Sau đó 1 tháng thoải mái rồi lên lại SG xin việc, xin mãi ko ra, chỗ nhận thì ko đáp ứng yêu cầu của mình, chỗ đạt yêu cầu của mình thì ko nhận. Thời gian này ta cũng ko tạo áp lực cho mình là phải có việc bằng được, mà là phải kiếm đúng công việc mình yêu thích, có chức vụ, có thu nhập, rảnh rỗi thì đi các nhóm thiện nguyện về các tỉnh, cf chém gió với bạn bè đồng nghiệp cũ, tối quỡn thì tự đi coi phim một mình, cũng ko quen em nào hết, vì dính đến gái thì rất tốn tiền, nói chung là ko để đầu óc căng thẳng. Chơi thêm 4 tháng nữa mới xin được 1 vị trí khá tốt và mức lương tương đối, sau đó thì nó mới lên lại. Nói chung cũng khá vất vả trong thời gian này đó, cơ bản là phải có tích lũy để tự nuôi sống mình ít nhất nửa năm để có công việc mới đúng như ý nguyện
Nhắc lại chuyện cũ mà nó đã qua đến 8 năm rồi, thời gian như chó chạy ngoài đường, đùng phát sắp đến tứ tuần rồi![]()

Biết đâu khi nào em đến tuổi của bác , ngẫm lại lúc như thế này rồi lại cười