Người càng nhiều dục vọng thì tâm càng loạn, tai họa càng nhiều

Con người vốn khi xuất sinh đến thế gian này đều không mang theo của cải vật chất gì. Phật gia cũng giảng hết thảy những của cải vật chất trên đời đều là vật ngoại thân, khi sinh không mang theo đến, khi chết không mang theo đi. Nhưng trên đường đời có rất nhiều cám dỗ hấp dẫn, trong xã hội hiện đại, rất nhiều người có dục vọng mạnh mẽ lại coi dục vọng là bản năng của con người. Cũng có những người coi dục vọng là động lực sống đến nỗi miệt mài theo đuổi.

388833-4.jpg

Con người có thất tình lục dục. Dục vọng (ham muốn) của con người bao gồm rất nhiều phương diện khác nhau, có thể chia thành dục vọng ăn uống, hưởng thụ vật chất, dục vọng về danh, lợi, sắc dục, quyền thế, tình cảm… Một người nếu không biết cách tiết chế dục vọng của bản thân mình, không có chừng có mực thì cả đời người ấy cũng chỉ là quá trình tìm kiếm sự thỏa mãn những t.ư dục không ngừng sinh ra mà thôi. Chỉ những người trí tuệ hiểu được rằng phải “thanh tâm quả dục” mới hiểu được đạo lý “đơn giản là phúc”, “bình thản mới là trạng thái đúng đắn một người cần có”, “thấy đủ thường vui”…

Thời cổ đại, con người đều có đạo đức tương đối cao. Đối với việc tiết chế dục vọng, người xưa có rất nhiều lời giảng hàm chứa đạo lý. Lưu An thời nhà Hán từng nói: “Nhất niệm chi dục bất năng chế, nhi họa lưu vu thao thiên” (Chỉ một niệm ham muốn không được kiềm chế thì hậu quả sẽ ngập trời) hay “Hoạn sinh vu đa dục” (Nhiều dục vọng sinh ra tai họa).

Hàn Phi Tử thời Chiến Quốc giảng: “Nhân hữu dục, tắc kế hội loạn, kế hội loạn nhi hữu dục thậm, hữu dục thậm tắc tà tâm thắng, tà tâm thắng tắc sự kinh tuyệt, sự kinh tuyệt tắc họa loạn sinh” ý nói, người nào mang theo dục vọng nhiều, tâm ắt sẽ loạn, tâm loạn thì dục vọng càng mạnh mẽ, dục vọng càng mạnh mẽ khiến tà tâm chi phối, tà tâm chi phối làm cho cách hành xử bị rối loạn, hành xử rối loạn chắc chắn sẽ sinh ra tai họa.

Sử học gia thời nhà Tống, t.ư Mã Quang cũng viết: “Quân tử đa dục tắc tham mộ phú quý, uổng đạo tốc họa; tiểu nhân đa dục tắc đa cầu uổng dụng; bại gia tang thân”, ý nói bậc quân tử mà ham muốn nhiều thì sẽ trọng vật chất và lạc sang đường tà; kẻ tiểu nhân mà có nhiều ham muốn thì sẽ truy cầu phú quý và hậu quả là tán gia bại sản và mất mạng.

Ngụy Trưng thời nhà Đường viết: “Kiến khả dục, tắc tri túc dĩ tự giới”, tức là tự biết được ham muốn của mình thì ắt sẽ biết cách tự tiết chế bản thân. Mạnh Tử cũng nói: “Dưỡng tâm mạc thiện vu quả dục” tức tu tâm chẳng qua chính là kiềm chế dục vọng bản thân. Nhà thơ thời Nam Tống viết: “Nhân nhược bất tri túc, tham dục hạo vô cùng” (Kẻ tham lam thì không biết thế nào là đủ.)

Tất cả những danh ngôn này đều khuyên mọi người không nên nảy sinh quá nhiều dục vọng, không dung túng dục vọng, cũng như không được đam mê dục vọng. Mỗi người phải bảo trì các tiêu chuẩn đạo đức và từng bước giảm ham muốn, dần đạt đến cảnh giới tinh thần “vô dục tắc cương” (không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực).

Lâm Tắc Từ một vị quan và vị tướng nhà Thanh viết: “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương”, ý nói rằng biển vì có thể dung nạp trăm nghìn con sông mà trở nên rộng lớn, vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực.

Một người khi mang trong mình đức tính khiêm tốn thì có thể tiếp thu nhiều ý kiến khác nhau mà trở nên vĩ đại, trí tuệ. Một người khi không mưu cầu điều gì và không tranh đấu với người khác thì người ấy cũng sẽ giống như những vách núi sừng sững cao tận trời xanh.


Trong cuộc đời, ít đi một chút dục vọng ham muốn thì tâm t.ư càng ung dung thoải mái, ít đi một chút truy cầu thì càng trở nên kiên cường mạnh mẽ. Dục vọng làm suy nhược ý chí con người. Phần lớn người ta không “cương” là bởi vì đằng sau có “dục” cản trở, gây khó dễ.

Cổ nhân có câu: “Tâm vi hình sở luy”, ý nói tâm của một người sẽ có hình dạng giống như cái mà nó dung chứa. Một người có ham muốn càng lớn thì áp lực càng nhiều, dục vọng càng mạnh thì càng dễ bị ràng buộc chặt hơn. Khi đã rơi vào vực thẳm dục vọng thì người ta sẽ không thể thoát ra được. Khi ấy, dục vọng sẽ ăn mòn ý chí, làm sa đọa lương tri và hậu quả là biến người ấy thành nô lệ của dục vọng.

Trong cuộc sống hiện thực, có rất nhiều người đã vì dục vọng mà thương thân, bại danh, đánh mất uy tín và nhân cách của bản thân. Khi tâm của một người chứa đầy lợi ích và dục vọng cá nhân thì người ấy không thể có một nhân cách tốt đẹp hay ý chí mạnh mẽ được.

Trong thế gian tràn ngập cám dỗ này, để đạt được cảnh giới vô dục (không có ham muốn) thì thật là khó. Nhưng người ta có thể giảm bớt được dục vọng của bản thân mình. Nếu một người muốn chân chính đạt được cảnh giới “vô dục” thì đầu tiên cần phải bảo trì được tâm thái “tĩnh lặng như nước”. Tất nhiên, đây không phải là cảnh giới mà một người bình thường có thể đạt được.

Tâm chỉ có thể tĩnh lặng như nước khi người ta đã vứt bỏ hết mọi bụi trần và sống với lòng biết ơn vì đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống. Chỉ có người hiểu rõ được các chân lý của vũ trụ và đạo lý của cuộc sống thì người đó mới có thể chiến thắng mọi cám dỗ và giữ được tâm linh thuần khiết.

Một người khi không mang theo dục vọng thì phẩm chất sẽ tự trở nên cao đẹp. Khi không có dục vọng, con người sẽ có ý chí mạnh mẽ và trí tuệ được khai thông, Khi không bị dục vọng chi phối, con người sẽ có thể tìm được phương hướng trong cõi mê này, nó cũng khiến con người luôn lý trí, ở trong mọi cám dỗ mà bảo trì được tâm thái thanh tỉnh, không đánh mất mình.

“Vô dục tắc cương” là một cảnh giới tâm linh cao thượng, một người nếu “vô dục” thì tâm sẽ an, nhân phẩm sẽ giống như cây tùng, cây bách, mặc cho mây đen xoay vần, vũ bão quay cuồng cũng vẫn vĩnh viễn đứng thẳng trong thế gian mà không bị gục ngã.

Nguồn: trithucvn
 

Đặng Nhật Long

Phàm Nhân
Ngọc
-48,47
Tu vi
2,00
Con người vốn khi xuất sinh đến thế gian này đều không mang theo của cải vật chất gì. Phật gia cũng giảng hết thảy những của cải vật chất trên đời đều là vật ngoại thân, khi sinh không mang theo đến, khi chết không mang theo đi. Nhưng trên đường đời có rất nhiều cám dỗ hấp dẫn, trong xã hội hiện đại, rất nhiều người có dục vọng mạnh mẽ lại coi dục vọng là bản năng của con người. Cũng có những người coi dục vọng là động lực sống đến nỗi miệt mài theo đuổi.

388833-4.jpg

Con người có thất tình lục dục. Dục vọng (ham muốn) của con người bao gồm rất nhiều phương diện khác nhau, có thể chia thành dục vọng ăn uống, hưởng thụ vật chất, dục vọng về danh, lợi, sắc dục, quyền thế, tình cảm… Một người nếu không biết cách tiết chế dục vọng của bản thân mình, không có chừng có mực thì cả đời người ấy cũng chỉ là quá trình tìm kiếm sự thỏa mãn những t.ư dục không ngừng sinh ra mà thôi. Chỉ những người trí tuệ hiểu được rằng phải “thanh tâm quả dục” mới hiểu được đạo lý “đơn giản là phúc”, “bình thản mới là trạng thái đúng đắn một người cần có”, “thấy đủ thường vui”…

Thời cổ đại, con người đều có đạo đức tương đối cao. Đối với việc tiết chế dục vọng, người xưa có rất nhiều lời giảng hàm chứa đạo lý. Lưu An thời nhà Hán từng nói: “Nhất niệm chi dục bất năng chế, nhi họa lưu vu thao thiên” (Chỉ một niệm ham muốn không được kiềm chế thì hậu quả sẽ ngập trời) hay “Hoạn sinh vu đa dục” (Nhiều dục vọng sinh ra tai họa).

Hàn Phi Tử thời Chiến Quốc giảng: “Nhân hữu dục, tắc kế hội loạn, kế hội loạn nhi hữu dục thậm, hữu dục thậm tắc tà tâm thắng, tà tâm thắng tắc sự kinh tuyệt, sự kinh tuyệt tắc họa loạn sinh” ý nói, người nào mang theo dục vọng nhiều, tâm ắt sẽ loạn, tâm loạn thì dục vọng càng mạnh mẽ, dục vọng càng mạnh mẽ khiến tà tâm chi phối, tà tâm chi phối làm cho cách hành xử bị rối loạn, hành xử rối loạn chắc chắn sẽ sinh ra tai họa.

Sử học gia thời nhà Tống, t.ư Mã Quang cũng viết: “Quân tử đa dục tắc tham mộ phú quý, uổng đạo tốc họa; tiểu nhân đa dục tắc đa cầu uổng dụng; bại gia tang thân”, ý nói bậc quân tử mà ham muốn nhiều thì sẽ trọng vật chất và lạc sang đường tà; kẻ tiểu nhân mà có nhiều ham muốn thì sẽ truy cầu phú quý và hậu quả là tán gia bại sản và mất mạng.

Ngụy Trưng thời nhà Đường viết: “Kiến khả dục, tắc tri túc dĩ tự giới”, tức là tự biết được ham muốn của mình thì ắt sẽ biết cách tự tiết chế bản thân. Mạnh Tử cũng nói: “Dưỡng tâm mạc thiện vu quả dục” tức tu tâm chẳng qua chính là kiềm chế dục vọng bản thân. Nhà thơ thời Nam Tống viết: “Nhân nhược bất tri túc, tham dục hạo vô cùng” (Kẻ tham lam thì không biết thế nào là đủ.)

Tất cả những danh ngôn này đều khuyên mọi người không nên nảy sinh quá nhiều dục vọng, không dung túng dục vọng, cũng như không được đam mê dục vọng. Mỗi người phải bảo trì các tiêu chuẩn đạo đức và từng bước giảm ham muốn, dần đạt đến cảnh giới tinh thần “vô dục tắc cương” (không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực).

Lâm Tắc Từ một vị quan và vị tướng nhà Thanh viết: “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương”, ý nói rằng biển vì có thể dung nạp trăm nghìn con sông mà trở nên rộng lớn, vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực.

Một người khi mang trong mình đức tính khiêm tốn thì có thể tiếp thu nhiều ý kiến khác nhau mà trở nên vĩ đại, trí tuệ. Một người khi không mưu cầu điều gì và không tranh đấu với người khác thì người ấy cũng sẽ giống như những vách núi sừng sững cao tận trời xanh.


Trong cuộc đời, ít đi một chút dục vọng ham muốn thì tâm t.ư càng ung dung thoải mái, ít đi một chút truy cầu thì càng trở nên kiên cường mạnh mẽ. Dục vọng làm suy nhược ý chí con người. Phần lớn người ta không “cương” là bởi vì đằng sau có “dục” cản trở, gây khó dễ.

Cổ nhân có câu: “Tâm vi hình sở luy”, ý nói tâm của một người sẽ có hình dạng giống như cái mà nó dung chứa. Một người có ham muốn càng lớn thì áp lực càng nhiều, dục vọng càng mạnh thì càng dễ bị ràng buộc chặt hơn. Khi đã rơi vào vực thẳm dục vọng thì người ta sẽ không thể thoát ra được. Khi ấy, dục vọng sẽ ăn mòn ý chí, làm sa đọa lương tri và hậu quả là biến người ấy thành nô lệ của dục vọng.

Trong cuộc sống hiện thực, có rất nhiều người đã vì dục vọng mà thương thân, bại danh, đánh mất uy tín và nhân cách của bản thân. Khi tâm của một người chứa đầy lợi ích và dục vọng cá nhân thì người ấy không thể có một nhân cách tốt đẹp hay ý chí mạnh mẽ được.

Trong thế gian tràn ngập cám dỗ này, để đạt được cảnh giới vô dục (không có ham muốn) thì thật là khó. Nhưng người ta có thể giảm bớt được dục vọng của bản thân mình. Nếu một người muốn chân chính đạt được cảnh giới “vô dục” thì đầu tiên cần phải bảo trì được tâm thái “tĩnh lặng như nước”. Tất nhiên, đây không phải là cảnh giới mà một người bình thường có thể đạt được.

Tâm chỉ có thể tĩnh lặng như nước khi người ta đã vứt bỏ hết mọi bụi trần và sống với lòng biết ơn vì đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống. Chỉ có người hiểu rõ được các chân lý của vũ trụ và đạo lý của cuộc sống thì người đó mới có thể chiến thắng mọi cám dỗ và giữ được tâm linh thuần khiết.

Một người khi không mang theo dục vọng thì phẩm chất sẽ tự trở nên cao đẹp. Khi không có dục vọng, con người sẽ có ý chí mạnh mẽ và trí tuệ được khai thông, Khi không bị dục vọng chi phối, con người sẽ có thể tìm được phương hướng trong cõi mê này, nó cũng khiến con người luôn lý trí, ở trong mọi cám dỗ mà bảo trì được tâm thái thanh tỉnh, không đánh mất mình.

“Vô dục tắc cương” là một cảnh giới tâm linh cao thượng, một người nếu “vô dục” thì tâm sẽ an, nhân phẩm sẽ giống như cây tùng, cây bách, mặc cho mây đen xoay vần, vũ bão quay cuồng cũng vẫn vĩnh viễn đứng thẳng trong thế gian mà không bị gục ngã.

Nguồn: trithucvn
Tại Huynh mà Lâm Triều Anh hận đàn ông, tại huynh mà Lý Mạc Sầu thảm sát nhà họ Lục đấy =.=
 
Tại Huynh mà Lâm Triều Anh hận đàn ông, tại huynh mà Lý Mạc Sầu thảm sát nhà họ Lục đấy =.=
Ày..., nhân sinh như mộng, ta không phải là những gì mà ta có thể thấy, biết, tưởng tượng được.
Ta không phải thân, cũng không phải tâm, ta vô sinh vô diệt,..trích "Ta là cái đó".
Đến cuối cùng cũng sẽ không còn quan trọng những gì trên thế gian này nữa, chỉ là những bám chấp, ảnh chiếu của tâm mà thôi, mà tâm không phải là ta.
Do đó, những chuyện đã qua hết thảy chỉ như vở tuồng mà thôi, nên buông bỏ những cái gọi là ký ức này a. Nhất là những ký ức (ảnh ảo) của những khoảnh khắc lúc không phải "ta của bây giờ".
Vậy nên, do ta mà họ như vậy cũng được, mà không phải do ta thì cũng không sao. :))
 

TeVatLuan

Phàm Nhân
Ngọc
-141,38
Tu vi
0,00
Con người vốn khi xuất sinh đến thế gian này đều không mang theo của cải vật chất gì. Phật gia cũng giảng hết thảy những của cải vật chất trên đời đều là vật ngoại thân, khi sinh không mang theo đến, khi chết không mang theo đi. Nhưng trên đường đời có rất nhiều cám dỗ hấp dẫn, trong xã hội hiện đại, rất nhiều người có dục vọng mạnh mẽ lại coi dục vọng là bản năng của con người. Cũng có những người coi dục vọng là động lực sống đến nỗi miệt mài theo đuổi.

388833-4.jpg

Con người có thất tình lục dục. Dục vọng (ham muốn) của con người bao gồm rất nhiều phương diện khác nhau, có thể chia thành dục vọng ăn uống, hưởng thụ vật chất, dục vọng về danh, lợi, sắc dục, quyền thế, tình cảm… Một người nếu không biết cách tiết chế dục vọng của bản thân mình, không có chừng có mực thì cả đời người ấy cũng chỉ là quá trình tìm kiếm sự thỏa mãn những t.ư dục không ngừng sinh ra mà thôi. Chỉ những người trí tuệ hiểu được rằng phải “thanh tâm quả dục” mới hiểu được đạo lý “đơn giản là phúc”, “bình thản mới là trạng thái đúng đắn một người cần có”, “thấy đủ thường vui”…

Thời cổ đại, con người đều có đạo đức tương đối cao. Đối với việc tiết chế dục vọng, người xưa có rất nhiều lời giảng hàm chứa đạo lý. Lưu An thời nhà Hán từng nói: “Nhất niệm chi dục bất năng chế, nhi họa lưu vu thao thiên” (Chỉ một niệm ham muốn không được kiềm chế thì hậu quả sẽ ngập trời) hay “Hoạn sinh vu đa dục” (Nhiều dục vọng sinh ra tai họa).

Hàn Phi Tử thời Chiến Quốc giảng: “Nhân hữu dục, tắc kế hội loạn, kế hội loạn nhi hữu dục thậm, hữu dục thậm tắc tà tâm thắng, tà tâm thắng tắc sự kinh tuyệt, sự kinh tuyệt tắc họa loạn sinh” ý nói, người nào mang theo dục vọng nhiều, tâm ắt sẽ loạn, tâm loạn thì dục vọng càng mạnh mẽ, dục vọng càng mạnh mẽ khiến tà tâm chi phối, tà tâm chi phối làm cho cách hành xử bị rối loạn, hành xử rối loạn chắc chắn sẽ sinh ra tai họa.

Sử học gia thời nhà Tống, t.ư Mã Quang cũng viết: “Quân tử đa dục tắc tham mộ phú quý, uổng đạo tốc họa; tiểu nhân đa dục tắc đa cầu uổng dụng; bại gia tang thân”, ý nói bậc quân tử mà ham muốn nhiều thì sẽ trọng vật chất và lạc sang đường tà; kẻ tiểu nhân mà có nhiều ham muốn thì sẽ truy cầu phú quý và hậu quả là tán gia bại sản và mất mạng.

Ngụy Trưng thời nhà Đường viết: “Kiến khả dục, tắc tri túc dĩ tự giới”, tức là tự biết được ham muốn của mình thì ắt sẽ biết cách tự tiết chế bản thân. Mạnh Tử cũng nói: “Dưỡng tâm mạc thiện vu quả dục” tức tu tâm chẳng qua chính là kiềm chế dục vọng bản thân. Nhà thơ thời Nam Tống viết: “Nhân nhược bất tri túc, tham dục hạo vô cùng” (Kẻ tham lam thì không biết thế nào là đủ.)

Tất cả những danh ngôn này đều khuyên mọi người không nên nảy sinh quá nhiều dục vọng, không dung túng dục vọng, cũng như không được đam mê dục vọng. Mỗi người phải bảo trì các tiêu chuẩn đạo đức và từng bước giảm ham muốn, dần đạt đến cảnh giới tinh thần “vô dục tắc cương” (không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực).

Lâm Tắc Từ một vị quan và vị tướng nhà Thanh viết: “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương”, ý nói rằng biển vì có thể dung nạp trăm nghìn con sông mà trở nên rộng lớn, vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực.

Một người khi mang trong mình đức tính khiêm tốn thì có thể tiếp thu nhiều ý kiến khác nhau mà trở nên vĩ đại, trí tuệ. Một người khi không mưu cầu điều gì và không tranh đấu với người khác thì người ấy cũng sẽ giống như những vách núi sừng sững cao tận trời xanh.


Trong cuộc đời, ít đi một chút dục vọng ham muốn thì tâm t.ư càng ung dung thoải mái, ít đi một chút truy cầu thì càng trở nên kiên cường mạnh mẽ. Dục vọng làm suy nhược ý chí con người. Phần lớn người ta không “cương” là bởi vì đằng sau có “dục” cản trở, gây khó dễ.

Cổ nhân có câu: “Tâm vi hình sở luy”, ý nói tâm của một người sẽ có hình dạng giống như cái mà nó dung chứa. Một người có ham muốn càng lớn thì áp lực càng nhiều, dục vọng càng mạnh thì càng dễ bị ràng buộc chặt hơn. Khi đã rơi vào vực thẳm dục vọng thì người ta sẽ không thể thoát ra được. Khi ấy, dục vọng sẽ ăn mòn ý chí, làm sa đọa lương tri và hậu quả là biến người ấy thành nô lệ của dục vọng.

Trong cuộc sống hiện thực, có rất nhiều người đã vì dục vọng mà thương thân, bại danh, đánh mất uy tín và nhân cách của bản thân. Khi tâm của một người chứa đầy lợi ích và dục vọng cá nhân thì người ấy không thể có một nhân cách tốt đẹp hay ý chí mạnh mẽ được.

Trong thế gian tràn ngập cám dỗ này, để đạt được cảnh giới vô dục (không có ham muốn) thì thật là khó. Nhưng người ta có thể giảm bớt được dục vọng của bản thân mình. Nếu một người muốn chân chính đạt được cảnh giới “vô dục” thì đầu tiên cần phải bảo trì được tâm thái “tĩnh lặng như nước”. Tất nhiên, đây không phải là cảnh giới mà một người bình thường có thể đạt được.

Tâm chỉ có thể tĩnh lặng như nước khi người ta đã vứt bỏ hết mọi bụi trần và sống với lòng biết ơn vì đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống. Chỉ có người hiểu rõ được các chân lý của vũ trụ và đạo lý của cuộc sống thì người đó mới có thể chiến thắng mọi cám dỗ và giữ được tâm linh thuần khiết.

Một người khi không mang theo dục vọng thì phẩm chất sẽ tự trở nên cao đẹp. Khi không có dục vọng, con người sẽ có ý chí mạnh mẽ và trí tuệ được khai thông, Khi không bị dục vọng chi phối, con người sẽ có thể tìm được phương hướng trong cõi mê này, nó cũng khiến con người luôn lý trí, ở trong mọi cám dỗ mà bảo trì được tâm thái thanh tỉnh, không đánh mất mình.

“Vô dục tắc cương” là một cảnh giới tâm linh cao thượng, một người nếu “vô dục” thì tâm sẽ an, nhân phẩm sẽ giống như cây tùng, cây bách, mặc cho mây đen xoay vần, vũ bão quay cuồng cũng vẫn vĩnh viễn đứng thẳng trong thế gian mà không bị gục ngã.

Nguồn: trithucvn
Bài này tác giả lật ngược chuyện để bàn.
Ai nói người cổ đại đạo đức cao.
Xin thưa, càng cổ thì man tính càng lớn, càng thiếu tiết chế của xã hội.
Cổ nhân trích ngữ chỉ là nói cái miệng, có ai đạt được như câu nói đó. Đến khi thiên hạ đại loạn đều không phải là bám váy thiên tử mưu sĩ tính kế bình thiên hạ sao. Nực cười.
 
Bài này tác giả lật ngược chuyện để bàn.
Ai nói người cổ đại đạo đức cao.
Xin thưa, càng cổ thì man tính càng lớn, càng thiếu tiết chế của xã hội.
Cổ nhân trích ngữ chỉ là nói cái miệng, có ai đạt được như câu nói đó. Đến khi thiên hạ đại loạn đều không phải là bám váy thiên tử mưu sĩ tính kế bình thiên hạ sao. Nực cười.
Tỉnh táo mà nói, chính cô nương đây mới đang bẻ hướng vấn đề.
Luận điểm là: người càng dục vọng, tâm càng loạn, tai hoạ càng nhiều.

Cô nương lại nói ngang bẻ ngoặt thành một câu hỏi: Ai nói người cổ đại đạo đức cao.

Đúng ra, tại hạ có thể hỏi vặn lại: Ai bảo người cổ đại đạo đức không cao? Tự cổ chí kim, sử sách còn lưu biết bao tấm gương trung trinh, trung nghĩa, dù là chánh sử hay ngoại sử hay dã sử đều cùng có ý rằng thời xưa hay thời nay, đều có những người có đạo đức cao.
Và đây là là câu trả tùy hứng bởi câu lạc đề của cô nương, đúng ra, nó không cần phải trả lời vì đã thành một phạm trù lệch lạc, nhưng vì tôn trọng và bồi tiếp cô nương, nên nó được trả lời. :5cool_big_smile:

Lại nói, ai bảo hễ thiên hạ loạn thì sĩ tử bám váy Thiên tử hay mưu sĩ?
Cô nương bảo sao? Và bảo bằng suy nghĩ và tầm nhìn thiển cận của chính cô nương sao? :5cool_big_smile:
Nói như cô nương, biết bao vụ khởi nghĩa, biết bao sự lập nghiệp, lập thế tự thân đều bị phủ nhận, mưu sĩ từ đâu ra, nếu không phải từ những kẻ sĩ có tâm, có trí,...hợp sức.
Cái đó gọi là bám váy sao?
Những lý lẽ vừa ngoặt khiến lệch đề, lại nói ngang như vầy mới là, nực cười. :gclhkx7:
 

TeVatLuan

Phàm Nhân
Ngọc
-141,38
Tu vi
0,00
Tỉnh táo mà nói, chính cô nương đây mới đang bẻ hướng vấn đề.
Luận điểm là: người càng dục vọng, tâm càng loạn, tai hoạ càng nhiều.

Cô nương lại nói ngang bẻ ngoặt thành một câu hỏi: Ai nói người cổ đại đạo đức cao.

Đúng ra, tại hạ có thể hỏi vặn lại: Ai bảo người cổ đại đạo đức không cao? Tự cổ chí kim, sử sách còn lưu biết bao tấm gương trung trinh, trung nghĩa, dù là chánh sử hay ngoại sử hay dã sử đều cùng có ý rằng thời xưa hay thời nay, đều có những người có đạo đức cao.
Và đây là là câu trả tùy hứng bởi câu lạc đề của cô nương, đúng ra, nó không cần phải trả lời vì đã thành một phạm trù lệch lạc, nhưng vì tôn trọng và bồi tiếp cô nương, nên nó được trả lời. :5cool_big_smile:

Lại nói, ai bảo hễ thiên hạ loạn thì sĩ tử bám váy Thiên tử hay mưu sĩ?
Cô nương bảo sao? Và bảo bằng suy nghĩ và tầm nhìn thiển cận của chính cô nương sao? :5cool_big_smile:
Nói như cô nương, biết bao vụ khởi nghĩa, biết bao sự lập nghiệp, lập thế tự thân đều bị phủ nhận, mưu sĩ từ đâu ra, nếu không phải từ những kẻ sĩ có tâm, có trí,...hợp sức.
Cái đó gọi là bám váy sao?
Những lý lẽ vừa ngoặt khiến lệch đề, lại nói ngang như vầy mới là, nực cười. :gclhkx7:
1. Tại sao ta phải hỏi: ai nói đạo đức người cổ đại cao ? Vì đó là luận cứ, luận cứ mà sai thì luận điểm chưa thể chứng minh.
Vậy người xưa trọng nam khinh nữ, buôn bán nô lệ, tam thê tứ thiếp, chiến tranh thoán đoạt, anh em cha con giết nhau,...là đạo đức cao à. Mấy cái gương trung trinh gì đó là trung trinh với ai, là trung trinh với thiên tử, miệng nói vì nước vì dân mà có vì nước vì dân được bao người hay chỉ vì mưu lợi riêng cho tầng lớp thống trị.
2. Ta bảo thiên hạ đại loạn thì sĩ tử lại bám váy thiên tử trở thành mưu sĩ giúp họ bình thiên hạ. Sĩ tử không bám váy thì lấy đâu ra quan lại, haha.
3. Bởi vì tầng lớp sĩ tử hay mưu sĩ có tham gia vào những việc như vậy nên lời họ bàn về dục vọng chỉ là vọng ngôn thôi. Họ tham lam dục vọng đó nhưng vẫn được ngôi cao chức trọng có bị gì đâu.
 
1. Tại sao ta phải hỏi: ai nói đạo đức người cổ đại cao ? Vì đó là luận cứ, luận cứ mà sai thì luận điểm chưa thể chứng minh.
Vậy người xưa trọng nam khinh nữ, buôn bán nô lệ, tam thê tứ thiếp, chiến tranh thoán đoạt, anh em cha con giết nhau,...là đạo đức cao à. Mấy cái gương trung trinh gì đó là trung trinh với ai, là trung trinh với thiên tử, miệng nói vì nước vì dân mà có vì nước vì dân được bao người hay chỉ vì mưu lợi riêng cho tầng lớp thống trị.
Mỗi một thời đều có các tiêu chuẩn riêng, thích hợp với thời kỳ đó.
Nếu cô nương sanh ở thời đó, cô nương sẽ có một góc nhìn khác.
2. Ta bảo thiên hạ đại loạn thì sĩ tử lại bám váy thiên tử trở thành mưu sĩ giúp họ bình thiên hạ. Sĩ tử không bám váy thì lấy đâu ra quan lại, haha.
Câu này quá chung chung và có xu hướng chụp mũ hết thảy sĩ tử. Sĩ tử thường chỉ những kẻ sĩ nói chung, cũng có thể gồm nhiều tầng lớp, giai cấp (ứng với thời kỳ đó).
Không phải ai cũng thích làm quan cho tầng lớp thống trị đương nhiệm, có người chọn đứng ngoài thế sự, có người bất bình và gia nhập phe (các phe) còn lại. Rất nhiều trường hợp và quan điểm khác nhau của kẻ sĩ nói chung thời ấy.
Cô nương không định tranh luận bằng cách quơ đũa đấy chứ? :5cool_big_smile:
3. Bởi vì tầng lớp sĩ tử hay mưu sĩ có tham gia vào những việc như vậy nên lời họ bàn về dục vọng chỉ là vọng ngôn thôi. Họ tham lam dục vọng đó nhưng vẫn được ngôi cao chức trọng có bị gì đâu.
Cái dục vọng này, cô nương có thể hiểu về vấn đề tu thân.
Luận điểm gốc vẫn là: Người nhiều dục vọng thì tâm càng loạn, tai họa càng nhiều.
Cốt lõi là bàn về vấn đề tự thân và tu dưỡng.
Việc những gì họ làm hay những thành tựu (vị trí,...) họ đạt lại là một phạm trù khác hơn.
Có những người ngồi ngôi cao, chức trọng, là để tiện bề làm việc, không phải ai cũng vì dục vọng mới leo lên.
Cô nương không có ý phủ nhận hết thảy những bậc vì nước vì dân xưa nay chứ? :5cool_big_smile:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top