Có một người để chờ đợi

Đạo Phong

*Chí Tôn*
*Thiên Tôn*
Có phải không, cuộc sống này chỉ đẹp nhất khi chúng ta còn điều gì để hi vọng, mơ ước. Cũng giống như việc ta cần có người nào đó để cùng nhau chờ đợi.

Trên chiếc điện thoại đen trắng mà tôi chỉ dùng để nghe gọi hiện lên dòng chữ: “Thương”. Tôi tắt máy, tạm rời bàn làm việc. Hai chúng tôi cần chút thời gian để nói chuyện với nhau, mỗi ngày.

Thương làm tôi muốn bắt đầu một thói quen mà có lúc tôi cảm chừng như dư thừa giữa tất bật của cuộc sống: thói quen hỏi han, trò chuyện với ai đó. Đôi lúc là thật lâu! Có khi là một vài tiếng đồng hồ...

1658_44332934_2271616869575564_997217871996125184_n.jpg
Ảnh minh họa: Quỳnh Nga

Có bốn tuần thay phiên nhau hai lần mỗi tháng, cô ấy lại làm ca đêm. Tôi nghe thấy giữa chúng tôi nhiều câu chuyện về lòng thương âm thầm không buồn nói. Có nhiều điều mong ước cho người kia, chúng tôi vẫn thường giữ lấy như thể là ước nguyện cho chính mình.

Tuổi trẻ của chúng tôi luôn đầy ắp những dự định và khao khát. Hay đôi khi thứ chúng tôi cần chỉ là một cuộc sống bình yên. Cô ấy hay bảo với tôi rằng: thành phố thì rất vui, nhưng chỉ là nơi để đến thăm, không phải nơi để ở lại.

Và tôi nghĩ đến những khoảng trời bình yên cô ấy từng sống qua, nơi mọi vật đều được lặp lại mỗi ngày thành quen thuộc. Những mặt người, những con vật đều có thể trở thành một phần quan trọng của ký ức. Cô ấy thích được sống trong những điều an toàn và nhỏ bé. Tôi cũng thế, nhưng tôi còn thích bon chen nữa.

Bởi vì tôi chỉ có một hai chục năm tuổi trẻ, được sống cùng đôi cánh của một cậu con trai. Dù mong đợi bình yên hay trải nghiệm, mỗi chúng tôi đều cần cho mình một chỗ dựa.

“Chỗ dựa là như thế nào?”, có lúc tôi tự hỏi. Chỗ dựa cho người trẻ như chúng tôi không thuần là tiền bạc hay vòng tay. Chúng tôi cần người tin mình. Cần một người đủ thương để nhìn vào ánh mắt và lắng nghe những cảm xúc.

Hơn hết, chúng tôi cần người có chung hướng nghĩ và nguyện lòng gắn kết. Có một người như thế, mỗi người trẻ sẽ chẳng phải sống như những kẻ đầy ắp cô đơn, chỉ biết loanh quanh giữa bơ vơ và lạc lõng.

Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta cứ hát những bài hát về bão tố, lúc rời xa nhau.

Giống như một ngày, ta thấy mình cần cho tâm trí một sự yên ổn. Cần có một người để yêu và thương. Ta muốn dành chút thời gian để chờ đợi ai đó, rồi vì họ mà vượt qua cả những khác biệt cũng như khoảng cách.

Hãy trân trọng người bạn đang nắm tay, đơn giản chỉ vì họ đã đến. Hãy cảm động tình yêu của họ, vì sau rất nhiều lỡ làng và nước mắt, hai người bạn đã tìm được nhau.

Ngày mình còn chờ nhau, đó thực sự là ngày hạnh phúc!

Nguyên Bảo

Nếu có người yêu bạn thật sự, bạn nên trân trọng. Đừng vội buông bỏ, vì biết đâu trên đường sau này, bạn sẽ chẳng tìm được ai đó tốt hơn. Hạnh phúc, ở ngay bên bạn
 

Cua Đá

Kim Đan Sơ Kỳ
Thanh Ngọc Ký Giả
Ngọc
7.764,83
Tu vi
149,40
Ai cũng có thể lừa dối bạn, trừ những con số. Hãy tin tưởng vào chúng, một ngày nào đó, nhất định chúng sẽ về bên bạn
Dạo này quảng cáo của đệ đã lên một đẳng cấp mới rồi đó nhỉ?

---
@Tiểu Dịch Anh Hôm lâu có một bạn có viết đại ý, sao chúng ta lại chẳng quan tâm đến những người ở cạnh mình mà chỉ nghĩ đâu đâu? Tỷ quan sát một thời gian lâu lâu thì chợt nhận ra, đó là bởi chúng ta không "thương" những người ở cạnh mình.
Người ta nói "xa thương, gần thường", ở xa chúng ta dễ thông cảm hơn mà ở gần lại trở nên cáu gắt, khó chịu... ấy là vì chúng ta không đủ thương. Một người ở xa nói với ta: mình mệt quá, ta vội hỏi ăn gì chưa? sao lại mệt? nhưng mà người bên cạnh ta bảo thế, có khi ta lại nghĩ: ngày nào cũng kêu...

Nói yêu sao mà xa xôi quá, nói nhớ sao mà khó mở lời, chỉ nói thương thôi cũng đã khó lắm rồi, bởi hiểu thì mới thương được, mà muốn hiểu thì ta phải mở lòng ra mới được...
Nhớ ơi cứ để đó đi vậy, cứ phải học thương trước đã
 

Ái Phiêu Diêu

Hợp Thể Sơ Kỳ
Có phải không, cuộc sống này chỉ đẹp nhất khi chúng ta còn điều gì để hi vọng, mơ ước. Cũng giống như việc ta cần có người nào đó để cùng nhau chờ đợi.

Trên chiếc điện thoại đen trắng mà tôi chỉ dùng để nghe gọi hiện lên dòng chữ: “Thương”. Tôi tắt máy, tạm rời bàn làm việc. Hai chúng tôi cần chút thời gian để nói chuyện với nhau, mỗi ngày.

Thương làm tôi muốn bắt đầu một thói quen mà có lúc tôi cảm chừng như dư thừa giữa tất bật của cuộc sống: thói quen hỏi han, trò chuyện với ai đó. Đôi lúc là thật lâu! Có khi là một vài tiếng đồng hồ...


1658_44332934_2271616869575564_997217871996125184_n.jpg
Ảnh minh họa: Quỳnh Nga

Có bốn tuần thay phiên nhau hai lần mỗi tháng, cô ấy lại làm ca đêm. Tôi nghe thấy giữa chúng tôi nhiều câu chuyện về lòng thương âm thầm không buồn nói. Có nhiều điều mong ước cho người kia, chúng tôi vẫn thường giữ lấy như thể là ước nguyện cho chính mình.

Tuổi trẻ của chúng tôi luôn đầy ắp những dự định và khao khát. Hay đôi khi thứ chúng tôi cần chỉ là một cuộc sống bình yên. Cô ấy hay bảo với tôi rằng: thành phố thì rất vui, nhưng chỉ là nơi để đến thăm, không phải nơi để ở lại.

Và tôi nghĩ đến những khoảng trời bình yên cô ấy từng sống qua, nơi mọi vật đều được lặp lại mỗi ngày thành quen thuộc. Những mặt người, những con vật đều có thể trở thành một phần quan trọng của ký ức. Cô ấy thích được sống trong những điều an toàn và nhỏ bé. Tôi cũng thế, nhưng tôi còn thích bon chen nữa.

Bởi vì tôi chỉ có một hai chục năm tuổi trẻ, được sống cùng đôi cánh của một cậu con trai. Dù mong đợi bình yên hay trải nghiệm, mỗi chúng tôi đều cần cho mình một chỗ dựa.

“Chỗ dựa là như thế nào?”, có lúc tôi tự hỏi. Chỗ dựa cho người trẻ như chúng tôi không thuần là tiền bạc hay vòng tay. Chúng tôi cần người tin mình. Cần một người đủ thương để nhìn vào ánh mắt và lắng nghe những cảm xúc.

Hơn hết, chúng tôi cần người có chung hướng nghĩ và nguyện lòng gắn kết. Có một người như thế, mỗi người trẻ sẽ chẳng phải sống như những kẻ đầy ắp cô đơn, chỉ biết loanh quanh giữa bơ vơ và lạc lõng.

Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta cứ hát những bài hát về bão tố, lúc rời xa nhau.

Giống như một ngày, ta thấy mình cần cho tâm trí một sự yên ổn. Cần có một người để yêu và thương. Ta muốn dành chút thời gian để chờ đợi ai đó, rồi vì họ mà vượt qua cả những khác biệt cũng như khoảng cách.

Hãy trân trọng người bạn đang nắm tay, đơn giản chỉ vì họ đã đến. Hãy cảm động tình yêu của họ, vì sau rất nhiều lỡ làng và nước mắt, hai người bạn đã tìm được nhau.

Ngày mình còn chờ nhau, đó thực sự là ngày hạnh phúc!

Nguyên Bảo

Muội cũng muốn lắm mà tìm chưa được. :be9d0di:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top