Họ làm mắm đơn giản kiểu cho cua cáy vào nén xong để lâu là tự thành mắm, chứ không làm loằng ngoằng như mình.Ông bô anh bảo thời đi B ăn mắm đội Lào, Campuchia làm là phải nhắm mắt nhắm mũi![]()
Họ làm mắm đơn giản kiểu cho cua cáy vào nén xong để lâu là tự thành mắm, chứ không làm loằng ngoằng như mình.Ông bô anh bảo thời đi B ăn mắm đội Lào, Campuchia làm là phải nhắm mắt nhắm mũi![]()
Rồi, đại khái câu chuyện bắt đầu từ một trận lũ lịch sử thời đầu nhà Trần (lúc Trần Thái Tông trị vì thì phải).
Mưa suốt một tháng trời, dân kinh thành Thăng Long sắp chết đói cả. Vua Trần nằm trăn trở ba ngày ba đêm, thì được thần linh báo mộng là phải hiến tế hai người yêu nhau thì trời mới nguôi giận.
Vua buồn bã đi thơ thẩn ngoài cung điện thì tình cờ gặp hai vợ chồng đang quang gánh. Vua bảo lính gọi họ lại, nhưng dùng lời lẽ nhẹ nhàng cho họ khỏi sợ.
Hai vợ chồng nghe chuyện nằm mộng của vua thì quỳ xuống nói: "Chúng thần sẵn lòng chết để cho mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, chỉ xin trước khi chết được ăn hai món mà cả đời chúng thần hiếm khi được hưởng."
Hai món này là cơm canh gà và đậu phụ chấm xì dầu. Vua chuẩn tấu. Hai vợ chồng được hóa thân xong thì lũ ngưng mưa tạnh. Vua cảm động lập đền thờ họ.
Tại sao lại là đậu phụ chấm xì dầu vì thời đó Đại Việt chưa trồng đậu tương. Tức là đậu phụ hay xì dầu đều là hàng nhập khẩu từ Trung Quốc. Thời đó chỉ có nhà giàu và sư sãi mới ăn đậu phụ. Nên tương bần chưa tồn tại luôn. Nước mắm thì cũng chẳng có.
Ngoài Bắc, mắm tép, mắm cáy cũng chỉ làm vậy thôi, không cầu kỳ loằng ngoằng đâu. Ăn quen thì chả thấy mùi gì cả. Tui tây Lông ngửi mắm tôm chả mặt nhăn như khỉ.Họ làm mắm đơn giản kiểu cho cua cáy vào nén xong để lâu là tự thành mắm, chứ không làm loằng ngoằng như mình.
Edit: Thời nhà Trần có nước mắm thật.Có khi nào lúc đó nước mắm ăn mỗi ngày thành ra với hai vợ chồng đó là thừa thải ko?
Còn đậu phụ với xì dầu không có, phải nhập khẩu, thành ra trở nên quý?
Cũng là yêu nhưng yêu theo cách khác mà nói ra sợ gây phiền cho box nên tốt nhất chỉ giữ trong lòng.Nó nói đúng mà. Nhưng ko lẽ vì thế mà ko yêu
Mình lên Wikipedia, thấy bảo từ thời Tiền Lê đã có nước mắm rồiKhả năng cao là dân Đại Việt chưa biết về sự tồn tại của nước mắm giống nước mắm hiện đại. Mình cũng từng tìm tòi rất nhiều tài liệu nhưng không thấy nói về nước mắm làm gia vị cho món ăn thời Trần. Có 1 tài liệu Tây bảo nước mắm đến Việt nam từ thế kỉ 16 (nhà hậu Lê), nhưng không có nguồn.
Với lại muối thời nhà Trần cũng là sản vật hiếm chứ không có nhiều để tha hồ làm mắm muối như bây giờ. Nghe tưởng lạ nhưng thực ra nhà Trần lấy muối ăn từ đào mỏ muối ở Hưng Yên (chứ không gạn nước biển như diêm dân bây giờ). Và mỏ muối Hưng Yên đó thậm chí khi Trần Cảnh mới lên ngôi vua, nhà Trần còn chưa giành được quyền kiểm soát. Vì các thế lực phong kiến cát cứ vẫn còn khỏe.
Cuốn Việt sử đầu tiên có đề cập đến nước mắm, có lẽ là cuốn Đại Việt sử ký toàn thư, khắc in vào năm Chính Hòa thứ 18 (1697). Trong Kỷ nhà Lê, phần viết về Đại Hành hoàng đế, sách này có ghi lại sự kiện: "Đinh Dậu, Ứng Thiên năm thứ 4 (997)… Mùa hạ, tháng 4, nhà Tống phong vua làm Nam Bình Vương. Vua sai sứ sang nước Tống đáp lễ. Vua Tống ban chiếu thư khen ngợi. Trước kia, sứ Tống sang thường mượn cớ đòi cống nước mắm, nhân thế bắt đóng góp. Đến đây, Tống Chân Tông nghe biết chuyện ấy, chỉ sai quan giữ biên giới gọi đến nhận mệnh, không sai sứ sang nữa". Đoạn sử liệu này cho thấy muộn nhất là vào trước năm 997, người Việt đã biết làm và dùng nước mắm và nước mắm đã được lưu vào sử sách. Bấy giờ, nước mắm do người Việt làm ra hẳn phải là một loại đặc sản có tiếng, khiến vua chúa Trung Hoa tuy ở xa vạn dặm, cũng “ngửi thấy” mùi thơm của nước mắm, nên mới đòi triều đình Đại Việt phải triều cống nước mắm cho họ. Nhưng khi đọc đến đoạn ghi chép này trong Đại Việt sử ký toàn thư, nhà nghiên cứu Phạm Hoàng Quân đã nêu một câu hỏi rất thú vị: "Người Trung Hoa không có truyền thống ăn nước mắm, mà họ ăn nước tương, sao lại đòi cống nước mắm? Hay là thời Tiền Lê, nước mắm Việt hiếm hoi trân quý đến mức người ta phải lấy nó để bắt chẹt nhau?". Quả đúng như vậy, vì người Tàu ăn xì dầu, coi món nước chấm làm từ đậu nành này là thứ gia vị căn cốt của họ, khiến cho món ăn Tàu, nhìn bên ngoài có vẻ giống với món ăn Việt, kỳ thực, lại khác nhau một trời một vực, như nhận xét của M. Coughlin rằng: "Mặc dù người Việt Nam ăn bằng đũa và thức ăn của họ thì khó phân biệt được với đồ ăn của Trung Hoa đối với một người Tây phương bình thường, đã có nhiều sự khác biệt và các sự biến cải theo khẩu vị địa phương. Nước chấm căn bản – nước mắm, món gia vị trong mọi bữa ăn, thì đặc biệt là của người Việt Nam và hoàn toàn khác với nước tương, nước chấm gia vị tiêu chuẩn của Trung Hoa".
Câu chuyện hay quá, nhưng ý nghĩa câu chuyện là gì?Rồi, đại khái câu chuyện bắt đầu từ một trận lũ lịch sử thời đầu nhà Trần (lúc Trần Thái Tông trị vì thì phải).
Mưa suốt một tháng trời, dân kinh thành Thăng Long sắp chết đói cả. Vua Trần nằm trăn trở ba ngày ba đêm, thì được thần linh báo mộng là phải hiến tế hai người yêu nhau thì trời mới nguôi giận.
Vua buồn bã đi thơ thẩn ngoài cung điện thì tình cờ gặp hai vợ chồng đang quang gánh. Vua bảo lính gọi họ lại, nhưng dùng lời lẽ nhẹ nhàng cho họ khỏi sợ.
Hai vợ chồng nghe chuyện nằm mộng của vua thì quỳ xuống nói: "Chúng thần sẵn lòng chết để cho mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, chỉ xin trước khi chết được ăn hai món mà cả đời chúng thần hiếm khi được hưởng."
Hai món này là cơm canh gà và đậu phụ chấm xì dầu. Vua chuẩn tấu. Hai vợ chồng được hóa thân xong thì lũ ngưng mưa tạnh. Vua cảm động lập đền thờ họ.
Tại sao lại là đậu phụ chấm xì dầu vì thời đó Đại Việt chưa trồng đậu tương. Tức là đậu phụ hay xì dầu đều là hàng nhập khẩu từ Trung Quốc. Thời đó chỉ có nhà giàu và sư sãi mới ăn đậu phụ. Nên tương bần chưa tồn tại luôn. Nước mắm thì cũng chẳng có.
Hay phết, nhưng mà mình muốn tìm nguồn để xem nước mắm ghi trong này có đúng là nước mắm theo cách hiểu hiện đại hay không. Tìm lại bài viết gốc thì link chết rồi. Mà tìm nguồn Tây về vụ này thì không hiểu sao khó thế.Mình lên Wikipedia, thấy bảo từ thời Tiền Lê đã có nước mắm rồi
Ý nghĩa câu chuyện là đậu phụ chấm xì dầu rất ngon!Câu chuyện hay quá, nhưng ý nghĩa câu chuyện là gì?![]()
Bác ko nói ra ai biết là bác yêuCũng là yêu nhưng yêu theo cách khác mà nói ra sợ gây phiền cho box nên tốt nhất chỉ giữ trong lòng.![]()
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản