Nhom4.0
Phàm Nhân
- Ngọc
- 198.892,56
- Tu vi
- 0,00
CHƯƠNG 39
PHẢN BỘI
PHẢN BỘI
Mặc dù nghi thức Linh Dẫn đã chấm dứt, thế nhưng Helena vẫn ngồi im bất động. Lượng thông tin mà Fitzgerald vừa truyền cho Helena quá nhiều, tới mức bộ não vốn vô cùng nhanh nhạy của cô cũng không thể sắp xếp hết các dữ liệu ngay lập tức. Dẫu đầu óc còn hỗn độn, song kể từ khi tỉnh, Helena vẫn luôn chú ý lắng nghe động tĩnh xung quanh. Trong thâm tâm cô, Fitzgerald là một đồng minh rất đáng tin, dù cho đã nhiều năm qua đi kể từ lần cuối hai người gặp mặt.
Với vốn kiến thức mà bản thân có được, Helena hiểu rõ vào lúc này, lẽ ra Fitzgerald đã phải tỉnh lại từ lâu. Tuy nhiên, vẫn chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt đối. Có phải Fitzgerald thật sự quan tâm tới Helena, và không muốn làm ảnh hưởng đến tiến trình tiếp thu lượng thông tin khổng lồ về rừng Białowieża vừa được chia sẻ thông qua nghi thức Linh Dẫn?! Thế rồi, Helena mở mắt.
Nơi cô đang ngồi vẫn là căn phòng của Fitzgerald. Mọi thứ chẳng hề thay đổi so với đêm hôm trước. Điều khác biệt duy nhất, có lẽ chính là ngọn nến nhỏ đã tắt từ lâu, khiến cho cảnh vật xung quanh chìm vào bóng tối. Dẫu vậy, Helena vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của Fitzgerald đang đối diện mình nhờ hai tia sáng hắt xuống từ khe hở trên trần nhà.
Có lẽ do t.ư thế hơi nghiêng về phía trước mà Helena vẫn duy trì từ lúc bắt đầu nghi thức, nên thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là đôi con ngươi đen láy của Fitzgerald. Và đúng vào khoảnh khắc này, Helena đột nhiên khựng lại. Hình ảnh ấy gợi lên trong cô một cảm giác vô cùng quen thuộc. Nhìn vào nó, trong lòng cô lập tức sống dậy rất nhiều tình cảm tưởng chừng đã chôn kín từ lâu - có yêu thương, có kính trọng, và cũng có cả oán hận. Thế nhưng, tất cả những tình cảm đó dường như không phải dành cho Fitzgerald, mà là một ai đó hoàn toàn khác, một ai đó Helena đã hoàn toàn quên[VTHY1] .
Một ai đó, đang ngồi ngay trước mặt cô…
Dòng suy nghĩ kỳ lạ kia khiến cho Helena giật mình. Bản năng của một nữ chiến binh trỗi dậy, cô lập tức lật hai bàn tay lại, dồn sức để lập tức đứng lên, nhanh đến độ khiến chiếc ghế gỗ sau lưng đổ ngửa ra sàn nhà. Tuy nhiên, nhìn lại, Fitzgerald vẫn là Fitzgerald. Khuôn mặt của người đang ngồi đối diện, vẫn là khuôn mặt của người mà Helena gặp ngày hôm qua. Đó là Fitzgerald, không phải một ai khác.
- Helena, em làm sao vậy? - Những thanh âm bình thản của Fitzgerald vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Helena.
- Em... em không sao, chỉ là hơi choáng sau khi thực hiện nghi thức Linh Dẫn mà thôi! - Mặc dù chưa thật sự hiểu chuyện gì vừa diễn ra, nhưng Helena cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tìm ra lý do đánh lạc hướng.
- Vậy sao? Giờ có lẽ cũng gần trưa rồi, chúng ta nên ra ngoài thôi, đừng để Jade phải lo lắng.
- Chị nói đúng. Lúc này, chắc Jade đã...
Vừa đáp, Helena vừa ngửa đầu lên, dường như muốn tìm kiếm điểm bắt đầu của hai tia sáng yếu ớt đang giúp đẩy lùi sự tối tăm trong căn phòng. Khi ánh mắt cô đặt vào hai lỗ thủng nhỏ trên trần nhà thì cũng là lúc tên của Jade được thốt ra. Một cảm giác bất an bỗng trỗi dậy khiến cô lập tức chạy về phía lối ra duy nhất của căn nhà gỗ. Helena mở tung cánh cửa, rồi lao nhanh ra bãi cỏ.
Fitzgerald nhẹ nhàng đứng dậy. Không hề vội vã, Fitzgerald chỉnh lại chiếc ghế mình vừa ngồi cho ngay ngắn, rồi chậm rãi dựng chiếc ghế mà Helena vừa xô đổ lên, đặt nó trở về vị trí cũ. Nhìn căn phòng chẳng có gì khác so với lúc Helena mới bước chân vào, trên khuôn mặt Fitzgerald hiện ra vẻ thỏa mãn.
- Thật đáng tiếc... - Vừa lầm bầm, Fitzgerald vừa quay người lại, thả nhẹ từng bước tiến ra khỏi cửa căn nhà gỗ.
- Franky, ông nói không biết là sao? - Helena tóm lấy vai Franky, lớn tiếng.
- Ta đã nói rồi, lúc sáng sớm nhóc Jade nói với ta là muốn vào rừng nhặt thêm củi nấu nướng gì đó. Thế nhưng, từ khi ta tỉnh dậy cho tới bây giờ thì thằng nhóc đó vẫn chưa trở về. - Franky đáp lại một cách khó chịu.
Sau lưng lão già khó ưa, đám tro xám trong chiếc hố nông thỉnh thoảng lại bay lên từng tia khói nhẹ - thứ duy nhất Helena có thể nhìn thấy khi phóng mắt ra nhìn.
- Ông để Jade vào rừng một mình? - Helena gầm lên.
- Thế cô muốn sao nữa? Chẳng lẽ ta còn phải dậy sớm để đi theo thằng nhóc đó hay sao? - Franky cũng lớn tiếng phản bác.
- Ông...
Helena đang định hét tiếp, nhưng bị gián đoạn bởi giọng nói bình thản của Fitzgerald.
- Helena, bình tĩnh lại đi. - Bàn tay phải của Fitzgerald nhẹ nhàng đặt lên vai Helena.
- Chị Fitz, Jade đã... - Helena quay người lại, định giải thích mọi chuyện.
- Chị nghe hết rồi. Giờ em cần phải bình tĩnh đã. - Fitzgerald tiếp tục trấn an Helena, rồi mới quay sang nói với Franky. - Franky, tối hôm qua tôi thấy, hình như Jade đeo một tấm mề đay bảo hộ của lão phải không?
- Đúng như vậy. - Franky gật đầu thừa nhận.
- Vậy tốt rồi. Lão vẫn mang theo cái la bàn kia chứ? - Fitzgerald tiếp tục đối thoại với Franky, trước ánh mắt thắc mắc của Helena.
- Tất nhiên là ta luôn mang theo người rồi!
Franky cười khẩy, tay phải thò vào trong ngực áo, móc ra một đĩa kim loại nhỏ màu vàng, đường kính cỡ gang tay. Helena chưa bao giờ nhìn thấy vật này, càng chưa từng nghe gì về nó cả; rõ ràng trong cô có đôi chút thắc mắc về chuyện Fitzgerald biết về thứ này, nhưng nỗi lo lắng cho sự an nguy của Jade khiến cô không quan tâm mấy nữa.
Franky tiếp tục đưa tay vào trong chiếc túi da đeo bên hông, lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu xanh lam phát ánh huỳnh quang nhẹ. Dù cho đã đồng hành cùng nhau mấy tháng liền, nhưng đây là lần đầu tiên Helena nhìn thấy vật này.
- Chị Fitz, đây là? - Helena vốn muốn chất vấn Franky, nhưng cuối cùng lại hướng sang hỏi người mà cô cảm thấy tin tưởng hơn.
- Em cứ xem hết đi đã. Tin chị, cách này sẽ giúp chúng ta nhanh chóng tìm được Jade. - Bàn tay Fitzgerald nhẹ vỗ lên vai Helena, trấn an.
Trước ánh mắt tò mò xen lẫn lo lắng của Helena, Franky đưa chiếc lọ thủy tinh lên miệng, dùng hàm răng có vẻ yếu ớt của lão để mở nắp bình ra. Sau đó, Franky bắt đầu niệm một đoạn chú bằng thứ tiếng Helena không hiểu; đồng thời, lão chầm chậm rót từng giọt chất lỏng xanh lam phát ánh huỳnh quang nhẹ lên bề mặt trơn bóng của chiếc đĩa kim loại màu vàng.
Mặc dù bàn tay phải của Franky hơi nghiêng khiến cho mặt đĩa kim loại không nằm song song với mặt đất, nhưng kỳ lạ thay, những giọt chất lỏng xanh lam lại không chảy ra khỏi mép đĩa. Trái lại, có một lực hút vô hình nào đó lôi kéo, khiến cho chúng di chuyển tụ lại với nhau.
Khi giọt chất lỏng cuối cùng rớt xuống và tiếng niệm chú của Franky ngừng lại thì trên mặt chiếc đĩa kim loại đã phủ kín một lớp xanh lam tỏa ra ánh huỳnh quang nhẹ, tựa như cảnh đại dương phát sáng mà Helena đã từng được chiêm ngưỡng khi cô và Jade đi qua vùng bờ biển Maldihoo.
- Chị đoán chắc, lão già Franky vẫn giấu em. - Fitzgerald bỗng lên tiếng. - Thật ra, bên cạnh tác dụng bảo vệ chủ nhân thì mỗi chiếc mề đay mà lão ta chế tạo ra còn có chức năng định vị.
- Định vị? Ý chị nói là...
Helena đang định hỏi thêm thì hơi khựng lại khi thấy trên lớp chất lỏng xanh lam kia, bỗng nổi lên hai điểm sáng nhỏ màu đỏ tươi. Trong đó, một điểm màu đỏ đặc biệt sáng, nằm chính giữa đĩa. Điểm sáng còn lại, tỏa ra ánh đỏ yếu hơn rất nhiều thì nằm ở trên mép “đại dương xanh”.
- Đúng vậy! Điểm sáng nằm chính giữa chiếc đĩa kia, chính là đại diện cho những chiếc mề đay bảo hộ trên người Franky. - Fitzgerald chậm rãi giải thích. - Còn điểm sáng yếu hơn, là đại diện cho tấm mề đay bảo hộ trên người Jade.
- Franky, ông dám! - Helena định lao về phía Franky, nhưng lần nữa bị Fitzgerald giữ lại.
- Helena, bình tĩnh đi. - Fitzgerald bình thản nói. - Dù mục đích Franky đưa Jade tấm mề đay bảo hộ đó là gì đi nữa, thì vấn đề quan trọng hiện giờ là chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra Jade.
- Hừ, thông minh lên một chút đi Helena. Chức năng định vị này vốn luôn đi kèm với mề đay bảo hộ từ khi chế tạo, bởi một trong những vật liệu không thể thiếu để chế tạo ra nó chính là Đá Huyết Môi. - Franky khinh khỉnh. - Và như Fitzgerald đã nói, nếu muốn tìm được Jade thì ta khuyên cô cần hành động nhanh lên.
- Chị Fitz? - Helena dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Franky, rồi quay sang hỏi Fitzgerald, người mà cô có thể tin tưởng.
Fitzgerald nhẹ giọng giải thích bằng hiểu biết của mình, rằng Franky nói đúng. Chiếc đĩa định vị này chỉ phát huy tác dụng trong vòng bán kính ba mươi dặm, tầm hoạt động tối đa là năm mươi dặm. Nhìn vào vị trí của điểm sáng này thì Jade đang ở cách nơi bọn họ đang đứng ít nhất là ba mươi dặm rồi. Nếu không nhanh, thì rất có thể Jade sẽ rời khỏi khu vực mà Franky có thể định vị được. Chỉ cần nghe đến vậy, Helena ngay lập tức chồm tới trước.
- Vậy được rồi, Franky, ông mau đưa chiếc đĩa định vị đó cho tôi! - Vừa nói, Helena vừa đưa tay ra định giật lấy chiếc đĩa kim loại mà Franky đang cầm, nhưng lần thứ ba bị Fitzgerald ngăn cản[VTHY2] .
- Bình tĩnh lại, Helena. Em không thể sử dụng chiếc đĩa định vị đó của Franky. - Fitzgerald nói. - Chú ngữ mà lão ta vừa đọc, là ngôn ngữ cổ của tộc ma cà rồng. Mà dựa theo phản ứng của em vừa nãy, thì hẳn nhiên em không hiểu ngôn ngữ này.
- Thế nhưng chẳng phải đĩa định vị đó đã được kích hoạt rồi sao? - Helena thắc mắc.
- Mỗi lần niệm chú, chỉ có thể duy trì hoạt động của đĩa định vị trong khoảng mười phút mà thôi. Và một bình dịch đó của ta, cũng chỉ đủ cung cấp năng lượng cho mười hai lần kích hoạt liên tục. - Franky chủ động giải thích, giọng chế nhạo. - Hơn nữa, ta chỉ mang theo một bình dịch duy nhất. Thế nên, Helena, ta thật sự khuyên cô nên hành động nhanh lên.
- Lão ta nói đúng đấy. - Fitzgerald gật đầu xác nhận. - Em nên cùng Franky nhanh chóng đuổi theo Jade đi thôi.
- Vậy được rồi! - Vừa nói, Helena vừa lao tới tóm lấy Franky, chạy nhanh theo hướng định vị. - Franky, lão bám chắc lấy.
- Helena, cô là đồ điên!
Franky hét toáng lên vì hành động bất thình lình của Helena, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Có vẻ như, lão hiểu tâm trạng hiện giờ của cô và có lẽ cũng hiểu, chống cự với Helena lúc này chẳng khác nào tự sát; ai chẳng biết với cô Jade quan trọng đến mức nào cơ chứ.
- Helena, chị nghĩ mình không thể đi được cùng em. - Chạy song song với Helena, Fitzgerald nói bằng giọng bình thản gần như chẳng bao giờ thay đổi.
- Chị Fitz?
- Mặc dù sẵn sàng giúp đỡ em, thế nhưng chị thật sự không muốn bị người của tộc Elf bắt gặp đi cùng với thành viên hội Vệ Nhân. - Fitzgerald giải thích. - Dù sao thì, chị không muốn tạo nên lý do để tộc Elf bôi xấu ký ức liên quan tới anh ấy.[VTHY3]
- Vậy ư? - Helena trả lời, trong khi đôi chân vẫn duy trì tốc độ. - Chị nói đúng, chỉ riêng việc chia sẻ với em những kiến thức về phiến rừng Białowieża này cũng đã là một sự trợ giúp lớn lao rồi!
- Em hiểu được là tốt rồi. Vậy thôi, chị không chạy theo nữa. Khi nào tìm được Jade, các em có thể quay về căn nhà gỗ của chị để nghỉ ngơi.
- Nếu có thời gian, em chắc chắn sẽ quay trở lại thăm chị!
- Vậy thì, chào em nhé, Helena! - Fitzgerald nói lời từ biệt, rồi dần giảm tốc độ cho tới khi dừng hẳn lại.
- Hẹn gặp lại, chị Fitz! - Helena hơi ngoảnh mặt lại chào từ biệt Fitzgerald, rồi tiếp tục chạy nhanh về hướng có Jade.
Chẳng bao lâu, Helena và Franky đã mất hút. Còn lại một mình Fitzgerald đứng yên lặng nhìn về phương xa, trên bờ môi treo một nụ cười yêu dị.
Điều Helena lo lắng, thật sự đã xảy ra - phương hướng của Jade hoàn toàn không cố định, mà liên tục thay đổi theo từng lần Franky niệm chú trên tấm đĩa định vị, dù cho khoảng cách giữa cô và Jade liên tục rút ngắn lại.
Vừa chạy, Helena vừa cố gắng đối chiếu cảnh vật xung quanh với những kiến thức được Fitzgerald truyền lại đêm hôm trước, bởi dù sao thì cũng không thể đặt trọn niềm tin vào Franky được.
Helena tin Fitzgerald không nói dối cô. Thế nhưng, nhiều năm đã trôi qua, điều mà Fitzgerald biết về những phát minh kỳ quái của Franky chưa hẳn đã còn chính xác, nhất là khi lão già kia có thể cố tình che giấu một phần sự thật ngay từ đầu.
Gần hai tiếng nhanh chóng trôi qua.
Mười phút sau lần niệm chú cuối cùng của Franky, chất lỏng xanh lam trên đĩa kim loại định vị đã không còn tỏa ra ánh huỳnh quang như trước nữa, mà chuyển hẳn sang sắc tím than. Hai điểm sáng màu đỏ cũng dần mờ đi, rồi tắt hẳn. Chất lỏng tím than trở về trạng thái vốn có của nó, không còn khả năng lưu lại trên bề mặt đĩa kim loại nữa, mà nhanh chóng chảy xuống nền đất dưới chân Helena. May mắn thay, lần cuối cùng quan sát có thể khẳng định rằng, nơi đây còn cách vị trí của Jade hơn mười dặm nữa. Và cho tới lúc này, cô đã có thể xác định đích đến của mình - một cửa hang nằm bên con suối nhỏ Czosnek, bên cạnh um tùm bụi thực vật mang tên Dạ Dương, tạo thành biển hoa màu đỏ rực - màu sắc gợi nhắc cho Helena nhớ lại bé gái có mái tóc hung mà Helena đã từng thấy thoáng qua tại thị trấn Hanówka!
Băng qua những bụi cây cuối cùng, Helena tiến vào một bãi đất trống với tầng tầng lớp lớp cỏ tím mọc đan xen nhau. Dù khu vực này khá rộng rãi, có thể đủ cho hàng trăm người đứng xếp thành hàng dài; ngặt nỗi nó lại bị chia đôi bởi con suối nhỏ trong vắt nằm ngay gần gốc cây cổ thụ Mimorioza.
Đảo mắt nhìn quanh, Helena thấy một miệng hang lớn trồi lên từ lòng đất ở phía bờ đối diện. Tuy nhiên, miệng hang này lại được bao phủ bởi sắc đỏ tinh huyết của loài hoa Dạ Dương - thứ kỳ hoa dị thảo hiếm thấy giữa chốn rừng thiêng nước độc. Nhưng, cảnh đẹp đó chẳng hề thu hút sự chú ý của Helena vì ngay cách cô không xa, Jade đang ngồi khoanh chân trên cỏ, hai mắt nhắm lại như đang chìm vào giấc ngủ.
Ngồi đối diện Jade, một bé gái với mái tóc màu hung đỏ cũng đang trong t.ư thế tương tự. Hai con người nhỏ bé ngồi đối diện nhau, hai trán kề nhau, chỉ được ngăn cách bởi một tinh thể đen nhánh tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Đặc biệt hơn, trên đầu tai bé gái kia bất chợt mọc lên hai chiếc râu nhỏ màu đen, duỗi ra, chạm vào hai bên thái dương Jade. Là nó, chính nó, “kẻ cắp giấc mơ”.
Một hình ảnh vô cùng quen thuộc, không khác gì cảnh Helena cùng Fitzgerald thực hiện nghi thức Linh Dẫn đêm hôm trước!
Nhưng, ngay lúc này, Helena chẳng còn suy nghĩ được nhiều. Nhanh chóng rời Franky ra, cô lập tức lao về phía trước nhằm tách Jade ra khỏi sinh vật huyền bí mà Franky đặt cho cái tên “kẻ cắp giấc mơ”.
Khi trán Jade vừa rời khỏi khối tinh thể đen nhánh, cả cậu lẫn sinh vật ngồi đối diện đều mở choàng mắt; có vẻ như chưa hiểu ra chuyện gì, trên khuôn mặt Jade vẫn còn vẻ ngỡ ngàng.
- Fea...
Jade buột miệng thốt lên, nhưng lập tức quay đầu lại khi nghe thấy tiếng hỏi thăm ân cần của Helena.
- Jade, cậu có sao không?
- Helena, sao cậu lại ở đây? - Jade vẫn có vẻ mơ màng.
- Jade, cậu có bị thương ở đâu không? - Helena vừa hỏi vừa kiểm tra khắp một lượt xem bạn mình có sao không.
Trái ngược với phản ứng của Jade, ngay khi vừa mới mở mắt ra, sinh vật kỳ lạ lập tức thu lại cặp râu mọc trên đầu tai. Trong tích tắc, hai chiếc râu đã biến hình thành chiếc băng-đô giữ chặt những lọn tóc đỏ hung. Đồng thời, “kẻ cắp giấc mơ” cũng nhanh chóng ngồi dậy, rồi bật người, đẩy mạnh cơ thể về phía sau, nhằm tránh xa kẻ lạ mặt vừa xuất hiện. Thế nhưng, trong khoảnh khắc hoảng hốt, sinh[VTHY4] vật kỳ lạ kia đã không kịp nhận ra một điều vô cùng quan trọng - ngay gần đó còn một kẻ nữa. Franky!
Ngay khi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc mà bản thân từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại lần nào nữa, hai mắt Franky sáng rực như ngọn đèn giữa đêm đen. Bàn tay phải của lão nhanh chóng thò ra phía sau lưng, gỡ tấm lưới nhỏ dệt bằng sợi màu trắng bạc xuống. Lão đã vẫn luôn đeo vật này trên người suốt từ khi bắt đầu chuyến hành trình.
Franky quăng mạnh tấm lưới về phía “kẻ cắp giấc mơ” bằng một động tác rất thành thục, như thể, lão đã luyện tập hàng trăm lần cho khoảnh khắc này vậy. Ngay khi vừa rời khỏi cơ thể chủ nhân, tấm lưới màu trắng bạc nhanh chóng bung rộng, lớn gấp nhiều lần hình dạng ban đầu, trùm lên thân hình nhỏ bé vẫn còn đang ngơ ngác nhìn. Chỉ trong nháy mắt, sinh vật kỳ lạ đã bị tóm gọn. Dù cố gắng giãy giụa, nó cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của tấm lưới. Tuyệt nhiên, trong suốt cả quá trình, nó không thốt lên một thanh âm nào.
- Cuối cùng cũng bắt được mày! - Franky cười lớn, không giấu niềm vui sướng khi đã tóm được mục tiêu mà bản thân truy đuổi suốt nhiều tháng qua.
- Fea! Franky, ông đang làm gì vậy? - Nghe thấy tiếng cười của Franky, Jade lập tức quay người lại, vô cùng hoảng hốt khi thấy “kẻ cắp giấc mơ” bị mắc kẹt trong tấm lưới màu trắng bạc.
- Nhóc không thấy sao? Cuối cùng thì ta cũng tóm được sinh vật quái quỷ này rồi! - Franky tiếp tục cười sung sướng.
- Fea không phải sinh vật ông hay nói đến. Mau thả cậu ấy ra! - Jade định lao tới nhưng bị Helena giữ lại.
- Jade, chuyện gì vậy? Cậu biết cô bé đó? - Helena hỏi.
- Helena, bảo Franky thả Fea ra trước đi! Cậu ấy không hề có mục đích xấu, nên không thể nào là sinh vật lão ta tìm kiếm! - Jade lập tức quay người lại, khẩn khoản nói với Helena.
- Bình tĩnh lại, Jade! Chuyện gì đã xảy ra sáng hôm nay? - Helena tiếp tục trấn an Jade, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Franky. - Còn ông, Franky, đứng nguyên đó cho tôi!
- Cô nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho ta? - Franky lớn tiếng quát.
- Hoặc ông đứng nguyên chỗ đó, hoặc đối mặt với thanh kiếm của tôi! - Helena quát, rồi rút thanh kiếm đeo bên hông ra, cắm thẳng xuống đất.
- Helena, cô... - Franky tức giận, nhưng cuối cùng cũng yên lặng, chú ý nghe từng lời của Jade.
Helena gườm mắt nhìn Franky. Cho đến tận khi cô có thể tin rằng lão già quái quỷ này không giở thêm trò điên rồ nào nữa thì mới chậm rãi quay lại phía Jade.
- Được rồi, Jade, cậu kể đi. Tôi nhớ ra sinh vật, không, cô bé tên Fea đó từng giao tiếp với cậu tại thị trấn Hanówka.
- Và cả tại thị trấn Narewka nữa, trước khi tôi bị ba tên côn đồ đó bao vây. - Jade tiếp lời, rồi ngập ngừng giải thích. - Hai lần đó, đều là bởi tôi chủ động muốn mua hoa Dạ Dương của cậu ấy, chứ không phải do Fea tiếp cận tôi.
- Vậy sao? - Helena tỏ vẻ trầm t.ư, hơi liếc về phía khuôn mặt thoáng vẻ bối rối của Franky, rồi tiếp tục nhẹ giọng hỏi Jade. - Vậy sáng nay xảy ra chuyện gì?
- Sáng nay, khi tôi đang kiếm củi trong rừng thì vô tình gặp Fea. Cậu ấy nói biết một nơi mọc rất nhiều hoa Dạ Dương cách đó không xa, và tỏ ý muốn dẫn tôi tới đó. - Thấy Helena không tỏ thái độ gì với lời giải thích trước đó, Jade tiếp tục nói một cách lưu loát hơn. - Lúc đó, tôi nghĩ cậu còn cần thêm nhiều thời gian nữa mới trao đổi xong với chị Fitz, nên tôi đã đi theo Fea mà không quay lại nói cho Franky biết.
- Vậy sao? - Helena thở dài, khuôn mặt thoáng nét áy náy.
- Đúng thế. Lúc đó, tôi cũng cảm thấy có phần kỳ lạ khi cậu ấy lại có thể một mình tiến sâu vào rừng Białowieża, nhưng ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua thôi. - Trong lúc kể, thỉnh thoảng Jade quay đầu lại nhìn về phía sinh vật kỳ lạ đang bị tấm lưới màu trắng bạc trói buộc. - Chỉ khi tới đây, cậu ấy mới cho tôi biết thân phận thật sự của mình.
- Rồi sau đó thì sao? - Helena tỏ ra nôn nóng, nhìn Jade vẻ quan tâm.
- Sau đó, Fea nói... Fea nói rằng cậu ấy cảm thấy bản thân rất đặc biệt, và muốn cùng tôi chia sẻ một cầu nối linh hồn tạm thời để tìm kiếm điều gì đó…
Nói đến đây, Jade dừng lại, tỏ ra hơi lo lắng, đặc biệt là khi nhìn thấy thái độ có vẻ ngờ vực và cả khó chịu trên gương mặt Helena. Cậu tiếp tục kể với giọng như cố gắng thanh minh.
- Thật sự thì việc kết nối linh hồn đó hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì xấu cả. Fea chỉ muốn mượn tạm giấc mơ của mọi người, vì cậu ấy...
- Helena, cô còn muốn ta phải chờ tới bao giờ nữa? - Franky đột ngột lên tiếng bằng giọng hết sức khó chịu, cắt đứt lời giải thích của Jade.
- Tôi đơn giản chỉ muốn làm rõ mọi chuyện mà thôi! - Helena kiên quyết đáp.
- Làm rõ mọi chuyện? Theo ta thấy, mọi chuyện đã vô cùng rõ ràng rồi! - Franky lớn tiếng nói. - Bên trong tấm lưới kia, chính là sinh vật mà chúng ta đang tìm kiếm. Nhóc Jade cũng vừa mới xác nhận điều đó. Đối với ta, chừng đó là đã quá đủ rồi!
- Nhưng Fea không xấu xa như ông đã nói! - Jade hét lên bằng giọng lo lắng.
- Không xấu? Trước sự an nguy của loài người, không có sinh vật huyền bí nào là tốt đẹp cả! - Franky khinh khỉnh đáp. - Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi!
- Franky, ông... - Jade tỏ ra vô cùng tức giận trước lý lẽ của Franky, nhưng tạm thời chẳng tìm được lời nào để phản bác.
- Thôi được rồi, Jade, để tôi nói chuyện tiếp với lão.
Helena trấn an Jade. Helena khẽ đánh mắt về phía sinh vật mang đôi mắt màu xanh ngọc bảo ánh lên vẻ quật cường, mái tóc hung lúc này đã chuyển sang trắng muốt, chỉ còn lốm đốm từng hạt phấn hoa màu đỏ. Trông có vẻ cô bạn Fea của Jade không còn ý định giãy giụa thêm làm gì, chỉ bình thản đứng yên, dong[VTHY5] mắt ra nhìn Helena chờ đợi. Helena quay sang và nói với Franky.
- Ông có thể tha cho cô bé tên Fea này được không?
- Cô bé tên Fea? Cô điên rồi, Helena! Sinh vật này chính là mục tiêu quan trọng nhất trong chuyến hành trình của chúng ta, cô còn nhớ chứ? - Franky lớn tiếng.
- Nhưng, những điều mà Jade vừa kể hoàn toàn trái ngược với miêu tả của ông.
- Ta nghĩ nhóc Jade đã bị sinh vật kia tẩy não rồi cũng nên! Cô đừng quên những nạn nhân mà chúng ta đã gặp trên suốt hành trình này!
- Tôi có thể khẳng định một điều, Jade hiện giờ vẫn là Jade mà tôi biết. - Nói xong, Helena chuyển ánh mắt về phía Jade một cách trìu mến, rồi mới tiếp lời. - Và tôi cũng nhớ rõ rằng, những đứa trẻ được cho là bị Fea tấn công, cũng chẳng gặp vấn đề gì nghiêm trọng cả.
- Helena, cô thật sự điên rồi! Cô sẵn sàng gạt bỏ sự thật, chỉ vì tin vào lời giải thích của thằng nhóc Jade thôi sao?
- Tôi hoàn toàn tin tưởng Jade. - Helena khẳng định. - Nhưng còn với ông, niềm tin của tôi đã chính thức tan biến kể từ hơn hai tiếng trước rồi!
- Helena! - Franky hét lên. - Dù thế nào đi nữa thì cô cũng bị trói buộc bởi Huyết Thệ. Dẫu cho ta thật sự không muốn gây tổn thương tới cô, nhưng đây là vấn đề liên quan tới sự an nguy của toàn nhân loại, nên nếu buộc phải làm thì ta vẫn sẽ quyết tâm sử dụng Huyết Thệ để trừng phạt cô!
Cuộc tranh cãi tiếp tục diễn ra khi Helena cương quyết giữ quyết định giải phóng cho Fea và sẵn sàng tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm một “kẻ cắp giấc mơ” khác như đã thỏa thuận với Franky trước khi thời hạn một năm kết thúc. Cô không thể cứ đứng nhìn những sinh mạng vô tội phải hy sinh cho cuộc thí nghiệm của lão già gàn dở này. Cho dù đây có là giống loài nào thì cũng có quyền được sống; nếu chỉ vì họ thuộc nhóm sinh vật huyền bí mà phải chết để phục vụ lợi ích của loài người thì xem ra con người còn đáng sợ hơn họ. Nghe những gì Helena nói, bằng thái độ lạnh lùng, cương quyết, Franky như muốn phát điên[VTHY6] .
- Cô có thật sự biết mình đang nói gì không? Ta đã phải bỏ ra hơn hai năm để chờ cho sinh vật này xuất hiện thêm lần nữa! Hơn hai năm đó, cô biết không hả Helena! - Franky rít lên giận dữ.
- Nếu ông cần, tôi sẵn lòng gia hạn thêm hai năm cho sự đồng hành của mình. - Helena thản nhiên đáp.
- Cô đừng mơ tưởng vào điều đó, và ta cũng quá chán cái trò tỏ ra bề trên của cô rồi! - Franky thét lớn.
Khi mọi thứ còn chưa ngả ngũ, Franky chủ động lặng im; rồi ngay sau đó, lão lầm bầm niệm một đoạn chú bằng thứ ngôn ngữ cổ của tộc ma cà rồng mà lão đã từng sử dụng trước đó không lâu.
Khi Helena còn chưa kịp phản ứng thì chiếc đĩa kim loại màu vàng kim trên tay Franky bỗng lóe sáng. Một tiếng nổ lớn lập tức vang lên, cách nơi Helena đang đứng không xa; thật ra, âm thanh ấy phát ra trên cổ Jade, nơi vẫn có tấm mề đay mà Franky từng bảo cậu đeo. Ngay sau tiếng rền, Jade và Helena cùng lúc bị một lực đẩy vô hình hất mạnh về phía sau. Phản ứng duy nhất của Helena là với tay vồ lấy Jade, rồi cả hai cùng đổ nhào xuống đất.
Helena bật nhanh dậy, nghe rõ âm thanh ong ong khó chịu trong đầu, nhưng mặc kệ, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Jade. Khi chắc chắn Jade không bị thương mà chỉ ngất đi do tác động của vụ nổ bất ngờ, Helena thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đặt Jade nằm xuống nền cỏ. Rồi, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Franky với ánh mắt giận dữ.
- Franky! Ông muốn chết phải không?
Với vốn kiến thức mà bản thân có được, Helena hiểu rõ vào lúc này, lẽ ra Fitzgerald đã phải tỉnh lại từ lâu. Tuy nhiên, vẫn chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt đối. Có phải Fitzgerald thật sự quan tâm tới Helena, và không muốn làm ảnh hưởng đến tiến trình tiếp thu lượng thông tin khổng lồ về rừng Białowieża vừa được chia sẻ thông qua nghi thức Linh Dẫn?! Thế rồi, Helena mở mắt.
Nơi cô đang ngồi vẫn là căn phòng của Fitzgerald. Mọi thứ chẳng hề thay đổi so với đêm hôm trước. Điều khác biệt duy nhất, có lẽ chính là ngọn nến nhỏ đã tắt từ lâu, khiến cho cảnh vật xung quanh chìm vào bóng tối. Dẫu vậy, Helena vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của Fitzgerald đang đối diện mình nhờ hai tia sáng hắt xuống từ khe hở trên trần nhà.
Có lẽ do t.ư thế hơi nghiêng về phía trước mà Helena vẫn duy trì từ lúc bắt đầu nghi thức, nên thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là đôi con ngươi đen láy của Fitzgerald. Và đúng vào khoảnh khắc này, Helena đột nhiên khựng lại. Hình ảnh ấy gợi lên trong cô một cảm giác vô cùng quen thuộc. Nhìn vào nó, trong lòng cô lập tức sống dậy rất nhiều tình cảm tưởng chừng đã chôn kín từ lâu - có yêu thương, có kính trọng, và cũng có cả oán hận. Thế nhưng, tất cả những tình cảm đó dường như không phải dành cho Fitzgerald, mà là một ai đó hoàn toàn khác, một ai đó Helena đã hoàn toàn quên[VTHY1] .
Một ai đó, đang ngồi ngay trước mặt cô…
Dòng suy nghĩ kỳ lạ kia khiến cho Helena giật mình. Bản năng của một nữ chiến binh trỗi dậy, cô lập tức lật hai bàn tay lại, dồn sức để lập tức đứng lên, nhanh đến độ khiến chiếc ghế gỗ sau lưng đổ ngửa ra sàn nhà. Tuy nhiên, nhìn lại, Fitzgerald vẫn là Fitzgerald. Khuôn mặt của người đang ngồi đối diện, vẫn là khuôn mặt của người mà Helena gặp ngày hôm qua. Đó là Fitzgerald, không phải một ai khác.
- Helena, em làm sao vậy? - Những thanh âm bình thản của Fitzgerald vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Helena.
- Em... em không sao, chỉ là hơi choáng sau khi thực hiện nghi thức Linh Dẫn mà thôi! - Mặc dù chưa thật sự hiểu chuyện gì vừa diễn ra, nhưng Helena cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tìm ra lý do đánh lạc hướng.
- Vậy sao? Giờ có lẽ cũng gần trưa rồi, chúng ta nên ra ngoài thôi, đừng để Jade phải lo lắng.
- Chị nói đúng. Lúc này, chắc Jade đã...
Vừa đáp, Helena vừa ngửa đầu lên, dường như muốn tìm kiếm điểm bắt đầu của hai tia sáng yếu ớt đang giúp đẩy lùi sự tối tăm trong căn phòng. Khi ánh mắt cô đặt vào hai lỗ thủng nhỏ trên trần nhà thì cũng là lúc tên của Jade được thốt ra. Một cảm giác bất an bỗng trỗi dậy khiến cô lập tức chạy về phía lối ra duy nhất của căn nhà gỗ. Helena mở tung cánh cửa, rồi lao nhanh ra bãi cỏ.
Fitzgerald nhẹ nhàng đứng dậy. Không hề vội vã, Fitzgerald chỉnh lại chiếc ghế mình vừa ngồi cho ngay ngắn, rồi chậm rãi dựng chiếc ghế mà Helena vừa xô đổ lên, đặt nó trở về vị trí cũ. Nhìn căn phòng chẳng có gì khác so với lúc Helena mới bước chân vào, trên khuôn mặt Fitzgerald hiện ra vẻ thỏa mãn.
- Thật đáng tiếc... - Vừa lầm bầm, Fitzgerald vừa quay người lại, thả nhẹ từng bước tiến ra khỏi cửa căn nhà gỗ.
***
- Franky, ông nói không biết là sao? - Helena tóm lấy vai Franky, lớn tiếng.
- Ta đã nói rồi, lúc sáng sớm nhóc Jade nói với ta là muốn vào rừng nhặt thêm củi nấu nướng gì đó. Thế nhưng, từ khi ta tỉnh dậy cho tới bây giờ thì thằng nhóc đó vẫn chưa trở về. - Franky đáp lại một cách khó chịu.
Sau lưng lão già khó ưa, đám tro xám trong chiếc hố nông thỉnh thoảng lại bay lên từng tia khói nhẹ - thứ duy nhất Helena có thể nhìn thấy khi phóng mắt ra nhìn.
- Ông để Jade vào rừng một mình? - Helena gầm lên.
- Thế cô muốn sao nữa? Chẳng lẽ ta còn phải dậy sớm để đi theo thằng nhóc đó hay sao? - Franky cũng lớn tiếng phản bác.
- Ông...
Helena đang định hét tiếp, nhưng bị gián đoạn bởi giọng nói bình thản của Fitzgerald.
- Helena, bình tĩnh lại đi. - Bàn tay phải của Fitzgerald nhẹ nhàng đặt lên vai Helena.
- Chị Fitz, Jade đã... - Helena quay người lại, định giải thích mọi chuyện.
- Chị nghe hết rồi. Giờ em cần phải bình tĩnh đã. - Fitzgerald tiếp tục trấn an Helena, rồi mới quay sang nói với Franky. - Franky, tối hôm qua tôi thấy, hình như Jade đeo một tấm mề đay bảo hộ của lão phải không?
- Đúng như vậy. - Franky gật đầu thừa nhận.
- Vậy tốt rồi. Lão vẫn mang theo cái la bàn kia chứ? - Fitzgerald tiếp tục đối thoại với Franky, trước ánh mắt thắc mắc của Helena.
- Tất nhiên là ta luôn mang theo người rồi!
Franky cười khẩy, tay phải thò vào trong ngực áo, móc ra một đĩa kim loại nhỏ màu vàng, đường kính cỡ gang tay. Helena chưa bao giờ nhìn thấy vật này, càng chưa từng nghe gì về nó cả; rõ ràng trong cô có đôi chút thắc mắc về chuyện Fitzgerald biết về thứ này, nhưng nỗi lo lắng cho sự an nguy của Jade khiến cô không quan tâm mấy nữa.
Franky tiếp tục đưa tay vào trong chiếc túi da đeo bên hông, lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu xanh lam phát ánh huỳnh quang nhẹ. Dù cho đã đồng hành cùng nhau mấy tháng liền, nhưng đây là lần đầu tiên Helena nhìn thấy vật này.
- Chị Fitz, đây là? - Helena vốn muốn chất vấn Franky, nhưng cuối cùng lại hướng sang hỏi người mà cô cảm thấy tin tưởng hơn.
- Em cứ xem hết đi đã. Tin chị, cách này sẽ giúp chúng ta nhanh chóng tìm được Jade. - Bàn tay Fitzgerald nhẹ vỗ lên vai Helena, trấn an.
Trước ánh mắt tò mò xen lẫn lo lắng của Helena, Franky đưa chiếc lọ thủy tinh lên miệng, dùng hàm răng có vẻ yếu ớt của lão để mở nắp bình ra. Sau đó, Franky bắt đầu niệm một đoạn chú bằng thứ tiếng Helena không hiểu; đồng thời, lão chầm chậm rót từng giọt chất lỏng xanh lam phát ánh huỳnh quang nhẹ lên bề mặt trơn bóng của chiếc đĩa kim loại màu vàng.
Mặc dù bàn tay phải của Franky hơi nghiêng khiến cho mặt đĩa kim loại không nằm song song với mặt đất, nhưng kỳ lạ thay, những giọt chất lỏng xanh lam lại không chảy ra khỏi mép đĩa. Trái lại, có một lực hút vô hình nào đó lôi kéo, khiến cho chúng di chuyển tụ lại với nhau.
Khi giọt chất lỏng cuối cùng rớt xuống và tiếng niệm chú của Franky ngừng lại thì trên mặt chiếc đĩa kim loại đã phủ kín một lớp xanh lam tỏa ra ánh huỳnh quang nhẹ, tựa như cảnh đại dương phát sáng mà Helena đã từng được chiêm ngưỡng khi cô và Jade đi qua vùng bờ biển Maldihoo.
- Chị đoán chắc, lão già Franky vẫn giấu em. - Fitzgerald bỗng lên tiếng. - Thật ra, bên cạnh tác dụng bảo vệ chủ nhân thì mỗi chiếc mề đay mà lão ta chế tạo ra còn có chức năng định vị.
- Định vị? Ý chị nói là...
Helena đang định hỏi thêm thì hơi khựng lại khi thấy trên lớp chất lỏng xanh lam kia, bỗng nổi lên hai điểm sáng nhỏ màu đỏ tươi. Trong đó, một điểm màu đỏ đặc biệt sáng, nằm chính giữa đĩa. Điểm sáng còn lại, tỏa ra ánh đỏ yếu hơn rất nhiều thì nằm ở trên mép “đại dương xanh”.
- Đúng vậy! Điểm sáng nằm chính giữa chiếc đĩa kia, chính là đại diện cho những chiếc mề đay bảo hộ trên người Franky. - Fitzgerald chậm rãi giải thích. - Còn điểm sáng yếu hơn, là đại diện cho tấm mề đay bảo hộ trên người Jade.
- Franky, ông dám! - Helena định lao về phía Franky, nhưng lần nữa bị Fitzgerald giữ lại.
- Helena, bình tĩnh đi. - Fitzgerald bình thản nói. - Dù mục đích Franky đưa Jade tấm mề đay bảo hộ đó là gì đi nữa, thì vấn đề quan trọng hiện giờ là chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra Jade.
- Hừ, thông minh lên một chút đi Helena. Chức năng định vị này vốn luôn đi kèm với mề đay bảo hộ từ khi chế tạo, bởi một trong những vật liệu không thể thiếu để chế tạo ra nó chính là Đá Huyết Môi. - Franky khinh khỉnh. - Và như Fitzgerald đã nói, nếu muốn tìm được Jade thì ta khuyên cô cần hành động nhanh lên.
- Chị Fitz? - Helena dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Franky, rồi quay sang hỏi Fitzgerald, người mà cô có thể tin tưởng.
Fitzgerald nhẹ giọng giải thích bằng hiểu biết của mình, rằng Franky nói đúng. Chiếc đĩa định vị này chỉ phát huy tác dụng trong vòng bán kính ba mươi dặm, tầm hoạt động tối đa là năm mươi dặm. Nhìn vào vị trí của điểm sáng này thì Jade đang ở cách nơi bọn họ đang đứng ít nhất là ba mươi dặm rồi. Nếu không nhanh, thì rất có thể Jade sẽ rời khỏi khu vực mà Franky có thể định vị được. Chỉ cần nghe đến vậy, Helena ngay lập tức chồm tới trước.
- Vậy được rồi, Franky, ông mau đưa chiếc đĩa định vị đó cho tôi! - Vừa nói, Helena vừa đưa tay ra định giật lấy chiếc đĩa kim loại mà Franky đang cầm, nhưng lần thứ ba bị Fitzgerald ngăn cản[VTHY2] .
- Bình tĩnh lại, Helena. Em không thể sử dụng chiếc đĩa định vị đó của Franky. - Fitzgerald nói. - Chú ngữ mà lão ta vừa đọc, là ngôn ngữ cổ của tộc ma cà rồng. Mà dựa theo phản ứng của em vừa nãy, thì hẳn nhiên em không hiểu ngôn ngữ này.
- Thế nhưng chẳng phải đĩa định vị đó đã được kích hoạt rồi sao? - Helena thắc mắc.
- Mỗi lần niệm chú, chỉ có thể duy trì hoạt động của đĩa định vị trong khoảng mười phút mà thôi. Và một bình dịch đó của ta, cũng chỉ đủ cung cấp năng lượng cho mười hai lần kích hoạt liên tục. - Franky chủ động giải thích, giọng chế nhạo. - Hơn nữa, ta chỉ mang theo một bình dịch duy nhất. Thế nên, Helena, ta thật sự khuyên cô nên hành động nhanh lên.
- Lão ta nói đúng đấy. - Fitzgerald gật đầu xác nhận. - Em nên cùng Franky nhanh chóng đuổi theo Jade đi thôi.
- Vậy được rồi! - Vừa nói, Helena vừa lao tới tóm lấy Franky, chạy nhanh theo hướng định vị. - Franky, lão bám chắc lấy.
- Helena, cô là đồ điên!
Franky hét toáng lên vì hành động bất thình lình của Helena, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Có vẻ như, lão hiểu tâm trạng hiện giờ của cô và có lẽ cũng hiểu, chống cự với Helena lúc này chẳng khác nào tự sát; ai chẳng biết với cô Jade quan trọng đến mức nào cơ chứ.
- Helena, chị nghĩ mình không thể đi được cùng em. - Chạy song song với Helena, Fitzgerald nói bằng giọng bình thản gần như chẳng bao giờ thay đổi.
- Chị Fitz?
- Mặc dù sẵn sàng giúp đỡ em, thế nhưng chị thật sự không muốn bị người của tộc Elf bắt gặp đi cùng với thành viên hội Vệ Nhân. - Fitzgerald giải thích. - Dù sao thì, chị không muốn tạo nên lý do để tộc Elf bôi xấu ký ức liên quan tới anh ấy.[VTHY3]
- Vậy ư? - Helena trả lời, trong khi đôi chân vẫn duy trì tốc độ. - Chị nói đúng, chỉ riêng việc chia sẻ với em những kiến thức về phiến rừng Białowieża này cũng đã là một sự trợ giúp lớn lao rồi!
- Em hiểu được là tốt rồi. Vậy thôi, chị không chạy theo nữa. Khi nào tìm được Jade, các em có thể quay về căn nhà gỗ của chị để nghỉ ngơi.
- Nếu có thời gian, em chắc chắn sẽ quay trở lại thăm chị!
- Vậy thì, chào em nhé, Helena! - Fitzgerald nói lời từ biệt, rồi dần giảm tốc độ cho tới khi dừng hẳn lại.
- Hẹn gặp lại, chị Fitz! - Helena hơi ngoảnh mặt lại chào từ biệt Fitzgerald, rồi tiếp tục chạy nhanh về hướng có Jade.
Chẳng bao lâu, Helena và Franky đã mất hút. Còn lại một mình Fitzgerald đứng yên lặng nhìn về phương xa, trên bờ môi treo một nụ cười yêu dị.
***
Điều Helena lo lắng, thật sự đã xảy ra - phương hướng của Jade hoàn toàn không cố định, mà liên tục thay đổi theo từng lần Franky niệm chú trên tấm đĩa định vị, dù cho khoảng cách giữa cô và Jade liên tục rút ngắn lại.
Vừa chạy, Helena vừa cố gắng đối chiếu cảnh vật xung quanh với những kiến thức được Fitzgerald truyền lại đêm hôm trước, bởi dù sao thì cũng không thể đặt trọn niềm tin vào Franky được.
Helena tin Fitzgerald không nói dối cô. Thế nhưng, nhiều năm đã trôi qua, điều mà Fitzgerald biết về những phát minh kỳ quái của Franky chưa hẳn đã còn chính xác, nhất là khi lão già kia có thể cố tình che giấu một phần sự thật ngay từ đầu.
Gần hai tiếng nhanh chóng trôi qua.
Mười phút sau lần niệm chú cuối cùng của Franky, chất lỏng xanh lam trên đĩa kim loại định vị đã không còn tỏa ra ánh huỳnh quang như trước nữa, mà chuyển hẳn sang sắc tím than. Hai điểm sáng màu đỏ cũng dần mờ đi, rồi tắt hẳn. Chất lỏng tím than trở về trạng thái vốn có của nó, không còn khả năng lưu lại trên bề mặt đĩa kim loại nữa, mà nhanh chóng chảy xuống nền đất dưới chân Helena. May mắn thay, lần cuối cùng quan sát có thể khẳng định rằng, nơi đây còn cách vị trí của Jade hơn mười dặm nữa. Và cho tới lúc này, cô đã có thể xác định đích đến của mình - một cửa hang nằm bên con suối nhỏ Czosnek, bên cạnh um tùm bụi thực vật mang tên Dạ Dương, tạo thành biển hoa màu đỏ rực - màu sắc gợi nhắc cho Helena nhớ lại bé gái có mái tóc hung mà Helena đã từng thấy thoáng qua tại thị trấn Hanówka!
***
Băng qua những bụi cây cuối cùng, Helena tiến vào một bãi đất trống với tầng tầng lớp lớp cỏ tím mọc đan xen nhau. Dù khu vực này khá rộng rãi, có thể đủ cho hàng trăm người đứng xếp thành hàng dài; ngặt nỗi nó lại bị chia đôi bởi con suối nhỏ trong vắt nằm ngay gần gốc cây cổ thụ Mimorioza.
Đảo mắt nhìn quanh, Helena thấy một miệng hang lớn trồi lên từ lòng đất ở phía bờ đối diện. Tuy nhiên, miệng hang này lại được bao phủ bởi sắc đỏ tinh huyết của loài hoa Dạ Dương - thứ kỳ hoa dị thảo hiếm thấy giữa chốn rừng thiêng nước độc. Nhưng, cảnh đẹp đó chẳng hề thu hút sự chú ý của Helena vì ngay cách cô không xa, Jade đang ngồi khoanh chân trên cỏ, hai mắt nhắm lại như đang chìm vào giấc ngủ.
Ngồi đối diện Jade, một bé gái với mái tóc màu hung đỏ cũng đang trong t.ư thế tương tự. Hai con người nhỏ bé ngồi đối diện nhau, hai trán kề nhau, chỉ được ngăn cách bởi một tinh thể đen nhánh tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Đặc biệt hơn, trên đầu tai bé gái kia bất chợt mọc lên hai chiếc râu nhỏ màu đen, duỗi ra, chạm vào hai bên thái dương Jade. Là nó, chính nó, “kẻ cắp giấc mơ”.
Một hình ảnh vô cùng quen thuộc, không khác gì cảnh Helena cùng Fitzgerald thực hiện nghi thức Linh Dẫn đêm hôm trước!
Nhưng, ngay lúc này, Helena chẳng còn suy nghĩ được nhiều. Nhanh chóng rời Franky ra, cô lập tức lao về phía trước nhằm tách Jade ra khỏi sinh vật huyền bí mà Franky đặt cho cái tên “kẻ cắp giấc mơ”.
Khi trán Jade vừa rời khỏi khối tinh thể đen nhánh, cả cậu lẫn sinh vật ngồi đối diện đều mở choàng mắt; có vẻ như chưa hiểu ra chuyện gì, trên khuôn mặt Jade vẫn còn vẻ ngỡ ngàng.
- Fea...
Jade buột miệng thốt lên, nhưng lập tức quay đầu lại khi nghe thấy tiếng hỏi thăm ân cần của Helena.
- Jade, cậu có sao không?
- Helena, sao cậu lại ở đây? - Jade vẫn có vẻ mơ màng.
- Jade, cậu có bị thương ở đâu không? - Helena vừa hỏi vừa kiểm tra khắp một lượt xem bạn mình có sao không.
Trái ngược với phản ứng của Jade, ngay khi vừa mới mở mắt ra, sinh vật kỳ lạ lập tức thu lại cặp râu mọc trên đầu tai. Trong tích tắc, hai chiếc râu đã biến hình thành chiếc băng-đô giữ chặt những lọn tóc đỏ hung. Đồng thời, “kẻ cắp giấc mơ” cũng nhanh chóng ngồi dậy, rồi bật người, đẩy mạnh cơ thể về phía sau, nhằm tránh xa kẻ lạ mặt vừa xuất hiện. Thế nhưng, trong khoảnh khắc hoảng hốt, sinh[VTHY4] vật kỳ lạ kia đã không kịp nhận ra một điều vô cùng quan trọng - ngay gần đó còn một kẻ nữa. Franky!
Ngay khi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc mà bản thân từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại lần nào nữa, hai mắt Franky sáng rực như ngọn đèn giữa đêm đen. Bàn tay phải của lão nhanh chóng thò ra phía sau lưng, gỡ tấm lưới nhỏ dệt bằng sợi màu trắng bạc xuống. Lão đã vẫn luôn đeo vật này trên người suốt từ khi bắt đầu chuyến hành trình.
Franky quăng mạnh tấm lưới về phía “kẻ cắp giấc mơ” bằng một động tác rất thành thục, như thể, lão đã luyện tập hàng trăm lần cho khoảnh khắc này vậy. Ngay khi vừa rời khỏi cơ thể chủ nhân, tấm lưới màu trắng bạc nhanh chóng bung rộng, lớn gấp nhiều lần hình dạng ban đầu, trùm lên thân hình nhỏ bé vẫn còn đang ngơ ngác nhìn. Chỉ trong nháy mắt, sinh vật kỳ lạ đã bị tóm gọn. Dù cố gắng giãy giụa, nó cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của tấm lưới. Tuyệt nhiên, trong suốt cả quá trình, nó không thốt lên một thanh âm nào.
- Cuối cùng cũng bắt được mày! - Franky cười lớn, không giấu niềm vui sướng khi đã tóm được mục tiêu mà bản thân truy đuổi suốt nhiều tháng qua.
- Fea! Franky, ông đang làm gì vậy? - Nghe thấy tiếng cười của Franky, Jade lập tức quay người lại, vô cùng hoảng hốt khi thấy “kẻ cắp giấc mơ” bị mắc kẹt trong tấm lưới màu trắng bạc.
- Nhóc không thấy sao? Cuối cùng thì ta cũng tóm được sinh vật quái quỷ này rồi! - Franky tiếp tục cười sung sướng.
- Fea không phải sinh vật ông hay nói đến. Mau thả cậu ấy ra! - Jade định lao tới nhưng bị Helena giữ lại.
- Jade, chuyện gì vậy? Cậu biết cô bé đó? - Helena hỏi.
- Helena, bảo Franky thả Fea ra trước đi! Cậu ấy không hề có mục đích xấu, nên không thể nào là sinh vật lão ta tìm kiếm! - Jade lập tức quay người lại, khẩn khoản nói với Helena.
- Bình tĩnh lại, Jade! Chuyện gì đã xảy ra sáng hôm nay? - Helena tiếp tục trấn an Jade, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Franky. - Còn ông, Franky, đứng nguyên đó cho tôi!
- Cô nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho ta? - Franky lớn tiếng quát.
- Hoặc ông đứng nguyên chỗ đó, hoặc đối mặt với thanh kiếm của tôi! - Helena quát, rồi rút thanh kiếm đeo bên hông ra, cắm thẳng xuống đất.
- Helena, cô... - Franky tức giận, nhưng cuối cùng cũng yên lặng, chú ý nghe từng lời của Jade.
Helena gườm mắt nhìn Franky. Cho đến tận khi cô có thể tin rằng lão già quái quỷ này không giở thêm trò điên rồ nào nữa thì mới chậm rãi quay lại phía Jade.
- Được rồi, Jade, cậu kể đi. Tôi nhớ ra sinh vật, không, cô bé tên Fea đó từng giao tiếp với cậu tại thị trấn Hanówka.
- Và cả tại thị trấn Narewka nữa, trước khi tôi bị ba tên côn đồ đó bao vây. - Jade tiếp lời, rồi ngập ngừng giải thích. - Hai lần đó, đều là bởi tôi chủ động muốn mua hoa Dạ Dương của cậu ấy, chứ không phải do Fea tiếp cận tôi.
- Vậy sao? - Helena tỏ vẻ trầm t.ư, hơi liếc về phía khuôn mặt thoáng vẻ bối rối của Franky, rồi tiếp tục nhẹ giọng hỏi Jade. - Vậy sáng nay xảy ra chuyện gì?
- Sáng nay, khi tôi đang kiếm củi trong rừng thì vô tình gặp Fea. Cậu ấy nói biết một nơi mọc rất nhiều hoa Dạ Dương cách đó không xa, và tỏ ý muốn dẫn tôi tới đó. - Thấy Helena không tỏ thái độ gì với lời giải thích trước đó, Jade tiếp tục nói một cách lưu loát hơn. - Lúc đó, tôi nghĩ cậu còn cần thêm nhiều thời gian nữa mới trao đổi xong với chị Fitz, nên tôi đã đi theo Fea mà không quay lại nói cho Franky biết.
- Vậy sao? - Helena thở dài, khuôn mặt thoáng nét áy náy.
- Đúng thế. Lúc đó, tôi cũng cảm thấy có phần kỳ lạ khi cậu ấy lại có thể một mình tiến sâu vào rừng Białowieża, nhưng ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua thôi. - Trong lúc kể, thỉnh thoảng Jade quay đầu lại nhìn về phía sinh vật kỳ lạ đang bị tấm lưới màu trắng bạc trói buộc. - Chỉ khi tới đây, cậu ấy mới cho tôi biết thân phận thật sự của mình.
- Rồi sau đó thì sao? - Helena tỏ ra nôn nóng, nhìn Jade vẻ quan tâm.
- Sau đó, Fea nói... Fea nói rằng cậu ấy cảm thấy bản thân rất đặc biệt, và muốn cùng tôi chia sẻ một cầu nối linh hồn tạm thời để tìm kiếm điều gì đó…
Nói đến đây, Jade dừng lại, tỏ ra hơi lo lắng, đặc biệt là khi nhìn thấy thái độ có vẻ ngờ vực và cả khó chịu trên gương mặt Helena. Cậu tiếp tục kể với giọng như cố gắng thanh minh.
- Thật sự thì việc kết nối linh hồn đó hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì xấu cả. Fea chỉ muốn mượn tạm giấc mơ của mọi người, vì cậu ấy...
- Helena, cô còn muốn ta phải chờ tới bao giờ nữa? - Franky đột ngột lên tiếng bằng giọng hết sức khó chịu, cắt đứt lời giải thích của Jade.
- Tôi đơn giản chỉ muốn làm rõ mọi chuyện mà thôi! - Helena kiên quyết đáp.
- Làm rõ mọi chuyện? Theo ta thấy, mọi chuyện đã vô cùng rõ ràng rồi! - Franky lớn tiếng nói. - Bên trong tấm lưới kia, chính là sinh vật mà chúng ta đang tìm kiếm. Nhóc Jade cũng vừa mới xác nhận điều đó. Đối với ta, chừng đó là đã quá đủ rồi!
- Nhưng Fea không xấu xa như ông đã nói! - Jade hét lên bằng giọng lo lắng.
- Không xấu? Trước sự an nguy của loài người, không có sinh vật huyền bí nào là tốt đẹp cả! - Franky khinh khỉnh đáp. - Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi!
- Franky, ông... - Jade tỏ ra vô cùng tức giận trước lý lẽ của Franky, nhưng tạm thời chẳng tìm được lời nào để phản bác.
- Thôi được rồi, Jade, để tôi nói chuyện tiếp với lão.
Helena trấn an Jade. Helena khẽ đánh mắt về phía sinh vật mang đôi mắt màu xanh ngọc bảo ánh lên vẻ quật cường, mái tóc hung lúc này đã chuyển sang trắng muốt, chỉ còn lốm đốm từng hạt phấn hoa màu đỏ. Trông có vẻ cô bạn Fea của Jade không còn ý định giãy giụa thêm làm gì, chỉ bình thản đứng yên, dong[VTHY5] mắt ra nhìn Helena chờ đợi. Helena quay sang và nói với Franky.
- Ông có thể tha cho cô bé tên Fea này được không?
- Cô bé tên Fea? Cô điên rồi, Helena! Sinh vật này chính là mục tiêu quan trọng nhất trong chuyến hành trình của chúng ta, cô còn nhớ chứ? - Franky lớn tiếng.
- Nhưng, những điều mà Jade vừa kể hoàn toàn trái ngược với miêu tả của ông.
- Ta nghĩ nhóc Jade đã bị sinh vật kia tẩy não rồi cũng nên! Cô đừng quên những nạn nhân mà chúng ta đã gặp trên suốt hành trình này!
- Tôi có thể khẳng định một điều, Jade hiện giờ vẫn là Jade mà tôi biết. - Nói xong, Helena chuyển ánh mắt về phía Jade một cách trìu mến, rồi mới tiếp lời. - Và tôi cũng nhớ rõ rằng, những đứa trẻ được cho là bị Fea tấn công, cũng chẳng gặp vấn đề gì nghiêm trọng cả.
- Helena, cô thật sự điên rồi! Cô sẵn sàng gạt bỏ sự thật, chỉ vì tin vào lời giải thích của thằng nhóc Jade thôi sao?
- Tôi hoàn toàn tin tưởng Jade. - Helena khẳng định. - Nhưng còn với ông, niềm tin của tôi đã chính thức tan biến kể từ hơn hai tiếng trước rồi!
- Helena! - Franky hét lên. - Dù thế nào đi nữa thì cô cũng bị trói buộc bởi Huyết Thệ. Dẫu cho ta thật sự không muốn gây tổn thương tới cô, nhưng đây là vấn đề liên quan tới sự an nguy của toàn nhân loại, nên nếu buộc phải làm thì ta vẫn sẽ quyết tâm sử dụng Huyết Thệ để trừng phạt cô!
Cuộc tranh cãi tiếp tục diễn ra khi Helena cương quyết giữ quyết định giải phóng cho Fea và sẵn sàng tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm một “kẻ cắp giấc mơ” khác như đã thỏa thuận với Franky trước khi thời hạn một năm kết thúc. Cô không thể cứ đứng nhìn những sinh mạng vô tội phải hy sinh cho cuộc thí nghiệm của lão già gàn dở này. Cho dù đây có là giống loài nào thì cũng có quyền được sống; nếu chỉ vì họ thuộc nhóm sinh vật huyền bí mà phải chết để phục vụ lợi ích của loài người thì xem ra con người còn đáng sợ hơn họ. Nghe những gì Helena nói, bằng thái độ lạnh lùng, cương quyết, Franky như muốn phát điên[VTHY6] .
- Cô có thật sự biết mình đang nói gì không? Ta đã phải bỏ ra hơn hai năm để chờ cho sinh vật này xuất hiện thêm lần nữa! Hơn hai năm đó, cô biết không hả Helena! - Franky rít lên giận dữ.
- Nếu ông cần, tôi sẵn lòng gia hạn thêm hai năm cho sự đồng hành của mình. - Helena thản nhiên đáp.
- Cô đừng mơ tưởng vào điều đó, và ta cũng quá chán cái trò tỏ ra bề trên của cô rồi! - Franky thét lớn.
Khi mọi thứ còn chưa ngả ngũ, Franky chủ động lặng im; rồi ngay sau đó, lão lầm bầm niệm một đoạn chú bằng thứ ngôn ngữ cổ của tộc ma cà rồng mà lão đã từng sử dụng trước đó không lâu.
Khi Helena còn chưa kịp phản ứng thì chiếc đĩa kim loại màu vàng kim trên tay Franky bỗng lóe sáng. Một tiếng nổ lớn lập tức vang lên, cách nơi Helena đang đứng không xa; thật ra, âm thanh ấy phát ra trên cổ Jade, nơi vẫn có tấm mề đay mà Franky từng bảo cậu đeo. Ngay sau tiếng rền, Jade và Helena cùng lúc bị một lực đẩy vô hình hất mạnh về phía sau. Phản ứng duy nhất của Helena là với tay vồ lấy Jade, rồi cả hai cùng đổ nhào xuống đất.
Helena bật nhanh dậy, nghe rõ âm thanh ong ong khó chịu trong đầu, nhưng mặc kệ, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Jade. Khi chắc chắn Jade không bị thương mà chỉ ngất đi do tác động của vụ nổ bất ngờ, Helena thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đặt Jade nằm xuống nền cỏ. Rồi, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Franky với ánh mắt giận dữ.
- Franky! Ông muốn chết phải không?