<Trung Quốc có những vụ án giết người kinh khủng nào mà ít được mọi người biết đến?>
(Part 2 + Part 3)
Group Weibo Việt Nam
Fanpage: Weibo Việt Nam
———————————————————————
Part 2
Trước khi kết hôn, Lý Tịnh Mai làm công nhân trong xưởng luyện thép ở Đông Bắc. Việc làm cũng là nối tiếp của mẹ trong xưởng. Vì không có kĩ thuật nên số tiền kiếm được không đủ cho bản thân cô ta tiêu xài. Nhưng từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ thiếu tiền, vì có diện mạo xinh đẹp. Lý Tịnh Mai tình nguyện cho đàn ông cơ hội tiêu tiền, bên cạnh cô ta trước đến nay không bao giờ thiếu người theo đuổi. Trương Vĩ cũng chỉ là một trong số đó.
Tuổi tác ngày một cao, Lý Tịnh Mai phát hiện những người muốn kết hôn với cô ta ngày càng ít. Đại đa số đều là đuổi theo cái mác xinh đẹp của cô ta. Cô ta đã trở thành một người phụ nữ “thừa” không hơn không kém, hoàn cảnh khó khăn. Cô ta vốn dựa vào nhan sắc để được đàn ông nuôi dưỡng. Nhưng hiện tại thì không còn được như vậy, cô ta phải tìm một “người thật thà” có thể đi cùng cô ta, để cô ta dựa dẫm đến hết cuộc đời.
Trương Vĩ là người bình thường nhất trong tất cả những người theo đuổi cô ta, không đẹp đẽ, không có tiền dành dụm, chỉ là một người công nhân kĩ thuật cùng xưởng bình thường. Nhưng anh ta giặt quần áo, giặt tất và nấu cơm đem đến cho Lý Tịnh Mai. Lúc đó mục tiêu của Lý Tịnh Mai rất rõ ràng, cô ta không muốn sống thêm một ngày nghèo khổ nào nữa, nên phải tìm người có thể cho cô ta một cuộc sống sung túc. “Tôi là người bán sắc kiếm cơm, nên không quan tâm đến ngoại hình của đàn ông.” Trương Vĩ không để tâm đến quá khứ của Lý Tịnh Mai, quan trọng hơn là Trương Vĩ tình nguyện đưa toàn bộ số tiền anh ta có cho cô ta tiêu. Lý Tịnh Mai vốn định kết hôn với người đàn ông đã có nhà cửa, nhưng vì tình hình cấp bách, dù Trương Vĩ không có khả năng mua nhà nhưng vẫn đi lãnh giấy đăng kí kết hôn với anh ta. “Kết hôn với anh ta cũng không phải vì yêu hay không yêu. Mấy người đàn ông kia mồm thì nói yêu tôi chết đi sống lại, nhưng cuối cùng đâu có ai nguyện lấy tôi? Trương Vĩ dù không có tiền, nhưng ít nhiều cũng là người thật thà.”
Chuyện đã đến nước này, khi Lý Tịnh Mai bị mắc kẹt sau song sắt, đánh giá của cô ta về “người thật thà” sớm đã thay đổi -----“Trương Vĩ không phải là đàn ông.”
Không lâu sau đó, tôi hẹn gặp mặt Trương Vĩ tại một quán cà phê. Tôi không chắc Trương Vĩ có tiền bồi thường cho gia đình người bị hại hay không, nhưng là một luật sư, tôi phải hỏi anh ta chuyện này rõ ràng. Buổi chiều giờ hành chính, quán cà phê hầu như không có khách, Trương Vĩ bước vào quán lướt một vòng xung quanh, đến hỏi tôi có phải luật sư Lưu không.
Tôi hỏi Trương Vĩ: “Anh uống gì?”.
“Nước lạnh là được rồi. Nước lạnh không mất tiền phải không?” Trương Vĩ dùng tay lau mồ hôi trên mặt.
“Tôi mời anh ly cà phê.” Tôi gọi ly Latte lạnh, tiện thanh toán luôn, sau đó mới nhắc đến chuyện bồi thường. Trương Vĩ nghe đến chuyện bồi thường tiền cho gia đình người bị hại, sắc mặt liền trở nên khó coi.
“Tôi bây giờ thảm lắm, không có nhà ở, cũng không có tiền tiêu. Tôi đã phải ra ngoài đi làm rồi, còn muốn tôi thế nào nữa?”. Giọng điệu ra vẻ như đi làm không phải là việc mà anh ta nên làm, mà là bị ép buộc. Tôi thực sự khinh thường dáng vẻ này của Trương Vĩ.
“Tôi đã không đi làm 10 năm rồi, toàn bộ sinh hoạt phí trong gia đình đều là Lý Tịnh Mai lo và quản lý. Luật sư Lưu, khi nào cô đến gặp cô ta, hỏi cô ta xem có để dành tiền ở đâu không.” Nói đến tiền dành dụm, mắt Trương Vĩ xuất hiện tia hy vọng, cái đầu trọc dưới ánh nắng càng trờ nên sáng chói.
Tôi khá tức giận, Trương Vĩ lên giọng hét lên với tôi: “Cô cũng biết Lý Tịnh Mai và Lão Trần đã làm những chuyện gì phải không? Nếu như cô ta không đưa tiền cho tôi thì tôi chấp nhận chắc?”. Cuối cùng anh ta lớn tiếng chất vấn tôi: “Có thằng đàn ông nào lại tình nguyện để bị cắm sừng!”
Tạm biệt Trương Vĩ. Sau khi lên xe, tôi nhìn Trương Vĩ vẫn ngồi cạnh cửa sổ, hai tay cẩn thận đỡ cốc, thưởng thức nốt ly cà phê. Không có vẻ gì là lo lắng Lý Tịnh Mai.
Part 3
Lý Tịnh Mai và Trương Vĩ kết hôn gần 20 năm, trong khi đó, đôi vợ chồng này đã “cùng chung sống” với Lão Trần được hơn 10 năm. Hồi đó tôi vừa mới làm luật sư chưa được bao lâu, đa số những vụ đến tay tôi đều giống Lý Tịnh Mai được pháp luật chi viện. Lúc đó tôi vẫn chưa ý thức được việc đánh thức một người giả vờ ngủ là không thể. Tôi chỉ cảm thấy tội nghiệp cho Lý Tịnh Mai, muốn dùng sức lực của mình giúp đỡ cô ta.
Mùa hạ năm đó, rõ ràng biết là sẽ không kiếm được tiền từ vụ này, tôi vẫn đến trại tạm giam gặp Lý Tịnh Mai, chỉ để nghe câu chuyện li kì của gia đình cô ta. Kể từ ngày kết hôn, hai người không ngày nào là không mơ ước có một căn nhà. Những năm tháng đó, hai người cùng nhau thuê một căn phòng, “Buổi tối có làm gì cũng bị phòng bên cạnh nghe thấy. Những ngày tháng đó thật sự không phải cuộc sống của con người.” Sau khi Lý Tịnh Mai bỏ việc không lâu, công xưởng bắt đầu hùn vốn xây phòng, xét đến những gia đình có vợ chồng làm công nhân viên trước. Nếu như chỉ có một người làm việc thì chỉ cần nộp một khoản cố định, là có được một căn phòng.
Khi uống cà phê, Trương Vĩ nói với tôi, anh ta vẫn nhớ rõ ràng lúc đó căn phòng 50m2 , trước tiên chỉ cần nộp hơn 2 vạn, 3 vạn còn lại thì xưởng sẽ trừ vào lương tháng. Nhưng lúc đó Trương Vĩ và Lý Tịnh Mai thực sự không lấy đâu ra 2 vạn, hai người đến 100 tệ cũng không góp nổi. Mỗi người mượn bạn bè và người thì chỉ có Trương Vĩ lấy từ người nhà được 500 tệ. 500 tệ này không phải mượn, mà là cho ---- Bố mẹ của Trương Vĩ cho rằng đây chẳng qua cũng là cách lừa tiền để tiêu xài của hai người bọn họ. Gia đình Lý Tịnh Mai 1 hào cũng không muốn bỏ. Sau khi kết hôn, anh chị em của Lý Tịnh Mai đều khá giả nên Trương Vĩ không biết xấu hổ mà thường xuyên đi tìm họ mượn tiền. Thời gian trôi qua, cũng không còn ai tin tưởng mà cho hai người họ mượn tiền nữa. Con đường dựa vào người thân mua nhà của họ đã đứt đoạn triệt để.
Đó là lần cuối cùng trong đời họ gần với tới ngôi nhà riêng của mình. Cũng là lần đầu tiên Trương Vĩ cảm thấy: “Lý Tịnh Mai còn tiếp tục phung phí như vậy thì cả đời họ không bao giờ khá lên được.” Lý Tịnh Mai cũng đã thay đổi rồi. Cho dù Trương Vĩ có chiến tranh lạnh với cô ta, cô ta cũng không sợ gì mà gào lên đòi phá thai, ly hôn.
Sau khi đứa con ra đời, phí sinh hoạt ngày càng tăng, cuộc sống ngày càng khó khăn. Thật ra sau khi kết hôn, Lý Tịnh Mai có đi làm một thời gian ngắn, nhưng từ khi có thai, cô ta nói không thể để bản thân chịu khổ nên kiên quyết bỏ việc. Hồi mới đầu Trương Vĩ vô cùng tán thành việc này, cho rằng Lý Tịnh Mai ngày ngày chỉ ở nhà sẽ hồi tâm chuyển ý, tránh xa ong bướm bên ngoài. Nhưng anh ta lại không hề ý thức được rằng thu nhập của bản thân không thể duy trì được gia đình này, chứ đừng nói đến đáp ứng căn nhà trong mơ của Lý Tịnh Mai. Trương Vĩ ngày làm việc 8 tiếng ở xưởng, mỗi tháng tiền lương hai người không để dành được đồng nào, giấc mơ về căn nhà riêng ngày càng xa vời.
Lý Tịnh Mai bảo Trương Vĩ đổi nghề, nhưng Trương Vĩ lúc nào cũng sợ bóng sợ gió, muốn tiếp tục làm ở xưởng. Mặc dù lương không cao nhưng ổn định. Lý Tịnh Mai còn vì chuyện này mà cãi nhau, thậm chí đánh nhau với Trương Vĩ, lần nào cũng là Trương Vĩ nhẫn nhịn cho qua. Không còn cách nào khác, cuối cùng Lý Tịnh Mai cũng nhận thức được hiện thực cô ta không thể nào dựa dẫm vào Trương Vĩ. Cô ta chỉ có thể đi ra ngoài tìm việc làm để kiếm tiền bù vào chi phí trong gia đình. Nhưng cô ta phát hiện rằng trong vài năm ngắn ngủi, bản thân đã tụt hậu với xã hội. Cô ta vốn khinh thường công việc trong công xưởng, nhưng bây giờ các công xưởng lớn đang tiến hành thay đổi chế độ, không có công xưởng nào nhận cô ta vào làm.
Sau 1 tháng tìm việc, Lý Tịnh Mai quyết định tạm rửa bát thuê cho một quán ăn. Công việc này mệt không nói, đối với Lý Tịnh Mai mà nói cô ta cảm thấy vô cùng mất giá. Không kiên trì nổi 1 tháng nên cô ta quyết định nghỉ việc. “Tôi vốn được rất nhiều người rào trước đón sau, không thể tin được sau khi kết hôn sinh con xong lại xuống dốc không phanh như vậy, tôi không chấp nhận nổi hiện thực này.” Tiếp tục ra ngoài tìm việc cũng không có gì thay đổi, không phải là nhân viên phục vụ thì là nhân viên rửa bát, hơn nữa thì là công nhân vệ sinh. Lại lãng phí một tháng, Lý Tịnh Mai quyết định làm nhân viên phục vụ ---- bưng bê cũng đỡ hơn là rửa bát. Trương Vĩ nói, thật ra trong thâm tâm anh ta đang cười thầm trên nỗi khổ của vợ mình. Hồi đầu Lý Tịnh Mai nhất quyết bỏ việc ở công xưởng thì bây giờ đã bị đẩy đến bước đi bưng bê rửa bát. “Trước đây ngước khác lúc nào cũng ân cần săn đón cô ta, bây giờ đến lượt cô ta đi hầu hạ người khác rồi.”
Lý Tịnh Mai nói với tôi ---- Lúc đó cô ta đã biết, khi đối diện với hiện thực thê thảm thì danh dự không đáng giá một xu. “Nhỏ thì mua một miếng thịt, lớn thì mua bộ quần áo mới, việc lớn nhỏ đều phải tính tính toán toán, cuộc sống áp lực làm bản thân cảm thấy sống không có ý nghĩa.”. “Tôi cũng muốn sống trong sung túc, nhưng lại không biết kiếm tiền, có thì cũng chỉ nhờ cái thân xác bố mẹ cho này.”
Lúc nói những điều này, Lý Tịnh Mai bỗng đỏ mặt. Lúc đó Lý Tịnh Mai cũng không ngờ rằng, tất cả những điều này đều nhẹ nhàng giống như dang đôi cánh của bươm bướm, phong ba bão tố bất chợt ập đến sau mười mấy năm, cô ta lại rơi vào cảnh tù ngục.
(Còn nữa.....)
Dịch bởi: Đỗ Thuỳ Dung
(Part 2 + Part 3)
Group Weibo Việt Nam
Fanpage: Weibo Việt Nam
———————————————————————
Part 2
Trước khi kết hôn, Lý Tịnh Mai làm công nhân trong xưởng luyện thép ở Đông Bắc. Việc làm cũng là nối tiếp của mẹ trong xưởng. Vì không có kĩ thuật nên số tiền kiếm được không đủ cho bản thân cô ta tiêu xài. Nhưng từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ thiếu tiền, vì có diện mạo xinh đẹp. Lý Tịnh Mai tình nguyện cho đàn ông cơ hội tiêu tiền, bên cạnh cô ta trước đến nay không bao giờ thiếu người theo đuổi. Trương Vĩ cũng chỉ là một trong số đó.
Tuổi tác ngày một cao, Lý Tịnh Mai phát hiện những người muốn kết hôn với cô ta ngày càng ít. Đại đa số đều là đuổi theo cái mác xinh đẹp của cô ta. Cô ta đã trở thành một người phụ nữ “thừa” không hơn không kém, hoàn cảnh khó khăn. Cô ta vốn dựa vào nhan sắc để được đàn ông nuôi dưỡng. Nhưng hiện tại thì không còn được như vậy, cô ta phải tìm một “người thật thà” có thể đi cùng cô ta, để cô ta dựa dẫm đến hết cuộc đời.
Trương Vĩ là người bình thường nhất trong tất cả những người theo đuổi cô ta, không đẹp đẽ, không có tiền dành dụm, chỉ là một người công nhân kĩ thuật cùng xưởng bình thường. Nhưng anh ta giặt quần áo, giặt tất và nấu cơm đem đến cho Lý Tịnh Mai. Lúc đó mục tiêu của Lý Tịnh Mai rất rõ ràng, cô ta không muốn sống thêm một ngày nghèo khổ nào nữa, nên phải tìm người có thể cho cô ta một cuộc sống sung túc. “Tôi là người bán sắc kiếm cơm, nên không quan tâm đến ngoại hình của đàn ông.” Trương Vĩ không để tâm đến quá khứ của Lý Tịnh Mai, quan trọng hơn là Trương Vĩ tình nguyện đưa toàn bộ số tiền anh ta có cho cô ta tiêu. Lý Tịnh Mai vốn định kết hôn với người đàn ông đã có nhà cửa, nhưng vì tình hình cấp bách, dù Trương Vĩ không có khả năng mua nhà nhưng vẫn đi lãnh giấy đăng kí kết hôn với anh ta. “Kết hôn với anh ta cũng không phải vì yêu hay không yêu. Mấy người đàn ông kia mồm thì nói yêu tôi chết đi sống lại, nhưng cuối cùng đâu có ai nguyện lấy tôi? Trương Vĩ dù không có tiền, nhưng ít nhiều cũng là người thật thà.”
Chuyện đã đến nước này, khi Lý Tịnh Mai bị mắc kẹt sau song sắt, đánh giá của cô ta về “người thật thà” sớm đã thay đổi -----“Trương Vĩ không phải là đàn ông.”
Không lâu sau đó, tôi hẹn gặp mặt Trương Vĩ tại một quán cà phê. Tôi không chắc Trương Vĩ có tiền bồi thường cho gia đình người bị hại hay không, nhưng là một luật sư, tôi phải hỏi anh ta chuyện này rõ ràng. Buổi chiều giờ hành chính, quán cà phê hầu như không có khách, Trương Vĩ bước vào quán lướt một vòng xung quanh, đến hỏi tôi có phải luật sư Lưu không.
Tôi hỏi Trương Vĩ: “Anh uống gì?”.
“Nước lạnh là được rồi. Nước lạnh không mất tiền phải không?” Trương Vĩ dùng tay lau mồ hôi trên mặt.
“Tôi mời anh ly cà phê.” Tôi gọi ly Latte lạnh, tiện thanh toán luôn, sau đó mới nhắc đến chuyện bồi thường. Trương Vĩ nghe đến chuyện bồi thường tiền cho gia đình người bị hại, sắc mặt liền trở nên khó coi.
“Tôi bây giờ thảm lắm, không có nhà ở, cũng không có tiền tiêu. Tôi đã phải ra ngoài đi làm rồi, còn muốn tôi thế nào nữa?”. Giọng điệu ra vẻ như đi làm không phải là việc mà anh ta nên làm, mà là bị ép buộc. Tôi thực sự khinh thường dáng vẻ này của Trương Vĩ.
“Tôi đã không đi làm 10 năm rồi, toàn bộ sinh hoạt phí trong gia đình đều là Lý Tịnh Mai lo và quản lý. Luật sư Lưu, khi nào cô đến gặp cô ta, hỏi cô ta xem có để dành tiền ở đâu không.” Nói đến tiền dành dụm, mắt Trương Vĩ xuất hiện tia hy vọng, cái đầu trọc dưới ánh nắng càng trờ nên sáng chói.
Tôi khá tức giận, Trương Vĩ lên giọng hét lên với tôi: “Cô cũng biết Lý Tịnh Mai và Lão Trần đã làm những chuyện gì phải không? Nếu như cô ta không đưa tiền cho tôi thì tôi chấp nhận chắc?”. Cuối cùng anh ta lớn tiếng chất vấn tôi: “Có thằng đàn ông nào lại tình nguyện để bị cắm sừng!”
Tạm biệt Trương Vĩ. Sau khi lên xe, tôi nhìn Trương Vĩ vẫn ngồi cạnh cửa sổ, hai tay cẩn thận đỡ cốc, thưởng thức nốt ly cà phê. Không có vẻ gì là lo lắng Lý Tịnh Mai.
Part 3
Lý Tịnh Mai và Trương Vĩ kết hôn gần 20 năm, trong khi đó, đôi vợ chồng này đã “cùng chung sống” với Lão Trần được hơn 10 năm. Hồi đó tôi vừa mới làm luật sư chưa được bao lâu, đa số những vụ đến tay tôi đều giống Lý Tịnh Mai được pháp luật chi viện. Lúc đó tôi vẫn chưa ý thức được việc đánh thức một người giả vờ ngủ là không thể. Tôi chỉ cảm thấy tội nghiệp cho Lý Tịnh Mai, muốn dùng sức lực của mình giúp đỡ cô ta.
Mùa hạ năm đó, rõ ràng biết là sẽ không kiếm được tiền từ vụ này, tôi vẫn đến trại tạm giam gặp Lý Tịnh Mai, chỉ để nghe câu chuyện li kì của gia đình cô ta. Kể từ ngày kết hôn, hai người không ngày nào là không mơ ước có một căn nhà. Những năm tháng đó, hai người cùng nhau thuê một căn phòng, “Buổi tối có làm gì cũng bị phòng bên cạnh nghe thấy. Những ngày tháng đó thật sự không phải cuộc sống của con người.” Sau khi Lý Tịnh Mai bỏ việc không lâu, công xưởng bắt đầu hùn vốn xây phòng, xét đến những gia đình có vợ chồng làm công nhân viên trước. Nếu như chỉ có một người làm việc thì chỉ cần nộp một khoản cố định, là có được một căn phòng.
Khi uống cà phê, Trương Vĩ nói với tôi, anh ta vẫn nhớ rõ ràng lúc đó căn phòng 50m2 , trước tiên chỉ cần nộp hơn 2 vạn, 3 vạn còn lại thì xưởng sẽ trừ vào lương tháng. Nhưng lúc đó Trương Vĩ và Lý Tịnh Mai thực sự không lấy đâu ra 2 vạn, hai người đến 100 tệ cũng không góp nổi. Mỗi người mượn bạn bè và người thì chỉ có Trương Vĩ lấy từ người nhà được 500 tệ. 500 tệ này không phải mượn, mà là cho ---- Bố mẹ của Trương Vĩ cho rằng đây chẳng qua cũng là cách lừa tiền để tiêu xài của hai người bọn họ. Gia đình Lý Tịnh Mai 1 hào cũng không muốn bỏ. Sau khi kết hôn, anh chị em của Lý Tịnh Mai đều khá giả nên Trương Vĩ không biết xấu hổ mà thường xuyên đi tìm họ mượn tiền. Thời gian trôi qua, cũng không còn ai tin tưởng mà cho hai người họ mượn tiền nữa. Con đường dựa vào người thân mua nhà của họ đã đứt đoạn triệt để.
Đó là lần cuối cùng trong đời họ gần với tới ngôi nhà riêng của mình. Cũng là lần đầu tiên Trương Vĩ cảm thấy: “Lý Tịnh Mai còn tiếp tục phung phí như vậy thì cả đời họ không bao giờ khá lên được.” Lý Tịnh Mai cũng đã thay đổi rồi. Cho dù Trương Vĩ có chiến tranh lạnh với cô ta, cô ta cũng không sợ gì mà gào lên đòi phá thai, ly hôn.
Sau khi đứa con ra đời, phí sinh hoạt ngày càng tăng, cuộc sống ngày càng khó khăn. Thật ra sau khi kết hôn, Lý Tịnh Mai có đi làm một thời gian ngắn, nhưng từ khi có thai, cô ta nói không thể để bản thân chịu khổ nên kiên quyết bỏ việc. Hồi mới đầu Trương Vĩ vô cùng tán thành việc này, cho rằng Lý Tịnh Mai ngày ngày chỉ ở nhà sẽ hồi tâm chuyển ý, tránh xa ong bướm bên ngoài. Nhưng anh ta lại không hề ý thức được rằng thu nhập của bản thân không thể duy trì được gia đình này, chứ đừng nói đến đáp ứng căn nhà trong mơ của Lý Tịnh Mai. Trương Vĩ ngày làm việc 8 tiếng ở xưởng, mỗi tháng tiền lương hai người không để dành được đồng nào, giấc mơ về căn nhà riêng ngày càng xa vời.
Lý Tịnh Mai bảo Trương Vĩ đổi nghề, nhưng Trương Vĩ lúc nào cũng sợ bóng sợ gió, muốn tiếp tục làm ở xưởng. Mặc dù lương không cao nhưng ổn định. Lý Tịnh Mai còn vì chuyện này mà cãi nhau, thậm chí đánh nhau với Trương Vĩ, lần nào cũng là Trương Vĩ nhẫn nhịn cho qua. Không còn cách nào khác, cuối cùng Lý Tịnh Mai cũng nhận thức được hiện thực cô ta không thể nào dựa dẫm vào Trương Vĩ. Cô ta chỉ có thể đi ra ngoài tìm việc làm để kiếm tiền bù vào chi phí trong gia đình. Nhưng cô ta phát hiện rằng trong vài năm ngắn ngủi, bản thân đã tụt hậu với xã hội. Cô ta vốn khinh thường công việc trong công xưởng, nhưng bây giờ các công xưởng lớn đang tiến hành thay đổi chế độ, không có công xưởng nào nhận cô ta vào làm.
Sau 1 tháng tìm việc, Lý Tịnh Mai quyết định tạm rửa bát thuê cho một quán ăn. Công việc này mệt không nói, đối với Lý Tịnh Mai mà nói cô ta cảm thấy vô cùng mất giá. Không kiên trì nổi 1 tháng nên cô ta quyết định nghỉ việc. “Tôi vốn được rất nhiều người rào trước đón sau, không thể tin được sau khi kết hôn sinh con xong lại xuống dốc không phanh như vậy, tôi không chấp nhận nổi hiện thực này.” Tiếp tục ra ngoài tìm việc cũng không có gì thay đổi, không phải là nhân viên phục vụ thì là nhân viên rửa bát, hơn nữa thì là công nhân vệ sinh. Lại lãng phí một tháng, Lý Tịnh Mai quyết định làm nhân viên phục vụ ---- bưng bê cũng đỡ hơn là rửa bát. Trương Vĩ nói, thật ra trong thâm tâm anh ta đang cười thầm trên nỗi khổ của vợ mình. Hồi đầu Lý Tịnh Mai nhất quyết bỏ việc ở công xưởng thì bây giờ đã bị đẩy đến bước đi bưng bê rửa bát. “Trước đây ngước khác lúc nào cũng ân cần săn đón cô ta, bây giờ đến lượt cô ta đi hầu hạ người khác rồi.”
Lý Tịnh Mai nói với tôi ---- Lúc đó cô ta đã biết, khi đối diện với hiện thực thê thảm thì danh dự không đáng giá một xu. “Nhỏ thì mua một miếng thịt, lớn thì mua bộ quần áo mới, việc lớn nhỏ đều phải tính tính toán toán, cuộc sống áp lực làm bản thân cảm thấy sống không có ý nghĩa.”. “Tôi cũng muốn sống trong sung túc, nhưng lại không biết kiếm tiền, có thì cũng chỉ nhờ cái thân xác bố mẹ cho này.”
Lúc nói những điều này, Lý Tịnh Mai bỗng đỏ mặt. Lúc đó Lý Tịnh Mai cũng không ngờ rằng, tất cả những điều này đều nhẹ nhàng giống như dang đôi cánh của bươm bướm, phong ba bão tố bất chợt ập đến sau mười mấy năm, cô ta lại rơi vào cảnh tù ngục.
(Còn nữa.....)
Dịch bởi: Đỗ Thuỳ Dung