Chương 1: Hiệp ẩn thôn
Ngoại ô Kiếm Tiên Thành
Chiều về, ánh nắng ngả vàng khắp nơi như phủ lên mặt đất một lớp mật ong vàng ruộm. Gió rì rào thổi, bờ sông tấp nập người qua kẻ lại.
Xa xa bên một gốc cổ thụ già đã gãy nát có một cậu bé trạc 13 14 tuổi đang nằm thơ thẩn nhìn trời.
- Lâm nhi, về thôi còn chuẩn bị cơm tối.
Tiếng một người phụ nữ văng vẳng gọi tới.
- Dạ, con về ngay.
Cậu bé tên là Vũ Lâm, tên chỉ có 2 chữ, họ cũng lấy theo họ của mẹ. Chẳng ai biết cha cậu bé là ai, cũng một thời đồn thổi về thân thế cậu. Lâu dần rồi cũng chẳng còn ai nhắc tới.
Mẹ cậu, Vũ Linh đã từng là cô gái xinh đẹp có tiếng của Hiệp ẩn thôn nhưng qua đi nhiều năm, chỉ còn lại nét từng trải và sự tàn phá của thời gian trên gương mặt khắc khổ ấy.
Hiệp ẩn thôn là một thôn nhỏ nằm phía bắc ngoại ô Kiếm tiên thành. Một trong lục đại thành thị của khối lục địa này. Vốn dĩ là người trong thôn cùng chẳng bao giờ đi đâu ra khỏi phạm vi kiếm tiên thành nên cũng không người nào biết thế giới bên ngoài kiếm tiên thành ra sao.
- Hôm nay nhà có khách, lát nữa đại thúc con sẽ đến đưa con đi kiếm tiên thành học việc. Nhớ lễ phép học hỏi mọi thứ.
Vũ linh vừa vuốt lại tà áo cho con, vừa nhìn ra cửa. Hành lý đi đường đã chuẩn bị xong từ hôm qua. Đây là lần đầu tiên nàng xa con trai mình. Có lẽ cũng không thể nào yên tâm cho được.
-hisiiiiiiii
Tiếng vó ngựa dừng trước cửa nhà. Một người đàn ông trạc ngoại tứ tuần, thân hình cao lớn, mặt chữ điền bước vào.
-Đại ca, huynh đến rồi. Mau tới đây ngồi ăn cơm.
Vũ linh nhanh nhẹn lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn dọn lên bàn ăn.
- Được rồi, được rồi.
Người đàn ông mỉm cười hiền lành, cưng chiều nhìn đứa em gái dù đã không còn nhỏ tuổi. Rồi ánh mắt lướt qua Vũ Lâm nháy mắt 1 cái.
- Lâm nhi lại đây đại thúc nhìn ngươi 1 cái xem.
Vũ lâm ngoan ngoãn bước lại lễ phép.
- Chào đại thúc.
Vũ bình cười ha hả.
- Lớn rồi đấy, lần này theo đại thúc đi Kiếm tiên thành, vừa là để học hỏi vừa lđể à để mở rộng tầm mắt.
Vũ lâm mắt sáng như sao. Qua lời kể của trưởng thôn và những truyền kì của người lớn tuổi đã khắc sâu trong tâm cậu bé một tâm niệm là trở thành 1 nhà luyện khí sư. Để thực hiện điều đó trước tiên cậu phải học nghề thợ rèn để quen với việc phân loại các loại nguyên liệu và cách điều khiển hỏa diễm.
Bữa cơm rôm rả diễn ra, chủ yếu là tiếng cười nói của 2 người lớn và thỉnh thoảng có tiếng của 1 đứa trẻ xen vào.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Vũ bình nán lại trò chuyện thêm một chút rồi rời đi.
Trước khi đi còn dặn dò Vũ lâm
- ta về thăm ông ngoại con. Sáng mai ta sẽ qua đón con đi.
Vũ Lâm lễ phép đáp lời.
Chú ngựa đen tuyền đưa vũ bình ra cuối thôn. Ánh trăng dần tỏ, thôn trang yên bình chìm vào giấc ngủ say.
Chỉ có 1 cậu nhóc còn thao thức chưa ngủ vì háo hức. Nhưng nào đâu biết, chuyến đi này rồi sẽ thay đổi cả cuộc đời cậu bé sau này.
Ngoại ô Kiếm Tiên Thành
Chiều về, ánh nắng ngả vàng khắp nơi như phủ lên mặt đất một lớp mật ong vàng ruộm. Gió rì rào thổi, bờ sông tấp nập người qua kẻ lại.
Xa xa bên một gốc cổ thụ già đã gãy nát có một cậu bé trạc 13 14 tuổi đang nằm thơ thẩn nhìn trời.
- Lâm nhi, về thôi còn chuẩn bị cơm tối.
Tiếng một người phụ nữ văng vẳng gọi tới.
- Dạ, con về ngay.
Cậu bé tên là Vũ Lâm, tên chỉ có 2 chữ, họ cũng lấy theo họ của mẹ. Chẳng ai biết cha cậu bé là ai, cũng một thời đồn thổi về thân thế cậu. Lâu dần rồi cũng chẳng còn ai nhắc tới.
Mẹ cậu, Vũ Linh đã từng là cô gái xinh đẹp có tiếng của Hiệp ẩn thôn nhưng qua đi nhiều năm, chỉ còn lại nét từng trải và sự tàn phá của thời gian trên gương mặt khắc khổ ấy.
Hiệp ẩn thôn là một thôn nhỏ nằm phía bắc ngoại ô Kiếm tiên thành. Một trong lục đại thành thị của khối lục địa này. Vốn dĩ là người trong thôn cùng chẳng bao giờ đi đâu ra khỏi phạm vi kiếm tiên thành nên cũng không người nào biết thế giới bên ngoài kiếm tiên thành ra sao.
- Hôm nay nhà có khách, lát nữa đại thúc con sẽ đến đưa con đi kiếm tiên thành học việc. Nhớ lễ phép học hỏi mọi thứ.
Vũ linh vừa vuốt lại tà áo cho con, vừa nhìn ra cửa. Hành lý đi đường đã chuẩn bị xong từ hôm qua. Đây là lần đầu tiên nàng xa con trai mình. Có lẽ cũng không thể nào yên tâm cho được.
-hisiiiiiiii
Tiếng vó ngựa dừng trước cửa nhà. Một người đàn ông trạc ngoại tứ tuần, thân hình cao lớn, mặt chữ điền bước vào.
-Đại ca, huynh đến rồi. Mau tới đây ngồi ăn cơm.
Vũ linh nhanh nhẹn lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn dọn lên bàn ăn.
- Được rồi, được rồi.
Người đàn ông mỉm cười hiền lành, cưng chiều nhìn đứa em gái dù đã không còn nhỏ tuổi. Rồi ánh mắt lướt qua Vũ Lâm nháy mắt 1 cái.
- Lâm nhi lại đây đại thúc nhìn ngươi 1 cái xem.
Vũ lâm ngoan ngoãn bước lại lễ phép.
- Chào đại thúc.
Vũ bình cười ha hả.
- Lớn rồi đấy, lần này theo đại thúc đi Kiếm tiên thành, vừa là để học hỏi vừa lđể à để mở rộng tầm mắt.
Vũ lâm mắt sáng như sao. Qua lời kể của trưởng thôn và những truyền kì của người lớn tuổi đã khắc sâu trong tâm cậu bé một tâm niệm là trở thành 1 nhà luyện khí sư. Để thực hiện điều đó trước tiên cậu phải học nghề thợ rèn để quen với việc phân loại các loại nguyên liệu và cách điều khiển hỏa diễm.
Bữa cơm rôm rả diễn ra, chủ yếu là tiếng cười nói của 2 người lớn và thỉnh thoảng có tiếng của 1 đứa trẻ xen vào.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Vũ bình nán lại trò chuyện thêm một chút rồi rời đi.
Trước khi đi còn dặn dò Vũ lâm
- ta về thăm ông ngoại con. Sáng mai ta sẽ qua đón con đi.
Vũ Lâm lễ phép đáp lời.
Chú ngựa đen tuyền đưa vũ bình ra cuối thôn. Ánh trăng dần tỏ, thôn trang yên bình chìm vào giấc ngủ say.
Chỉ có 1 cậu nhóc còn thao thức chưa ngủ vì háo hức. Nhưng nào đâu biết, chuyến đi này rồi sẽ thay đổi cả cuộc đời cậu bé sau này.