là thế đấy lão à

ta đau lòng lắm, lúc nào nói thiệt cũng bị tưởng là nói giỡn. Lúc giỡn thì trăm người cứ tưởng thiệt.
Còn vụ thịt cờ hó nữa.
5 năm trước, ta lại có cơ duyên dắt một anh đẹp trai đi Mỏ Cày Bắc (Bến Tờ Re của
@Tường Vy ) đó. Họ khai trương cửa hàng, mời cả làng tới ăn. Bàn bảy món, có cả thịt cờ hó.
Thèng kia lúc ra Hà Lội thì tuyên bố :"Ăn gì cũng được, không ăn cờ hó. Cờ hó là bạn."
Vậy mà, lúc ở Bến Tờ Re, bao nhiêu món trên bàn nó ko ngó, nó nhìn chăm chăm đĩa thịt cờ hó:
"Ê mày, món này trông ngon ghê. Thịt con gì vậy? "
Tui cũng ngu người, quay sang hỏi ông bên cạnh. Ổng nói, cờ hó đó. Quý lắm chủ nhà mới đãi vào mấy dịp này.
Nói lại cho nó nghe. Nó nhìn tui đầy nghi ngại:
"Mày xạo. Thịt vịt rõ ràng. Vịt xiêm con bự bự hồi nãy thấy trên đường vô nhà. (tức là con ngan đấy)"
Ôi lạy! Bực quá nói: "Mày muốn ăn thì ăn đi. Hỏi tao làm gì?"
Nó ăn hết nửa dĩa. Cả bàn sửng sốt nhìn nó, ngạc nhiên vô cùng. Nó mới lắp bắp tiếng Việt: "Ngon! Thịt Ngon!"
Rồi bá vai, bá cổ người ta cụng ly, ăn tiếp. Lát sau, ông kia khoái nó, hỏi:
"Ngon không?"
Nó gật đầu: "Ngon lắm!"
Ổng chỉ con chó đang đi ngang: "Chó đó, quý lắm. Thịt ngon!"
Lần này thì chắc hiểu rồi. Nó trợn mắt lên, quay sang hỏi lại tui: "Chó thiệt hả?"
Tui gật đầu, nó gào lên: "Sao mày không cản tao?"
Cản được gì mà cản mấy dòng ham ăn đó.
Một tháng sau, nó thấy tui đâu tránh mặt tui đó. Xấu hổ hay gì!