Tự mặt dày đi đề cử truyện của chính mình: Thần Chiến triều Trần - Vũ Phiên
Lý do:
- Nếu không tính lý do cá nhân thì đây là truyện Việt duy nhất trong danh sách. Ngoài ra thực sự mà nói truyện là hướng đi riêng của ta, không hề giống với bất kỳ lối mòn nào của các truyện dài kỳ đăng nhan nhản trên mạng (kể cả truyện TQ).
- Việc kết hợp tiên hiệp với lịch sử, quân sự, với việc miêu tả các nhân vật lừng danh sử sách theo một góc nhìn mới, cả các vị thần tiên trong thần thoại của Việt Nam nữa, là một điều rất hiếm thấy. Điều này đem lại cho người đọc cảm giác bay bổng mà lại gần gũi, thân quen, tạo nên sự chân thực cho toàn bộ tác phẩm.
- Với quyết tâm chứng tỏ cho thế hệ trẻ Việt Nam (kể cả các tác giả trẻ đang hì hụi gõ chữ trên mạng hiện giờ) rằng lịch sử và nền văn hóa, thần thoại, truyền thuyết của chúng ta đồ sộ và đẹp đẽ vô cùng. Đừng bỏ lỡ viên ngọc thô chưa được mài giũa đó, mà đi cắm đầu vào vài ba cái mảnh thủy tinh tuy lòe loẹt màu sắc, nhưng dễ cứa đứt tâm hồn của các thể loại truyện tạp nham tràn lan hiện giờ.
- Ngoài các yếu tố văn hóa, lịch sử, thần thoại thuần Việt ra thì truyện cũng có lồng ghép các kiến thức, triết lý, chiêm nghiệm và bài học của bản thân tác giả về cuộc sống.
Trích đoạn yêu thích:
Lý do:
- Nếu không tính lý do cá nhân thì đây là truyện Việt duy nhất trong danh sách. Ngoài ra thực sự mà nói truyện là hướng đi riêng của ta, không hề giống với bất kỳ lối mòn nào của các truyện dài kỳ đăng nhan nhản trên mạng (kể cả truyện TQ).
- Việc kết hợp tiên hiệp với lịch sử, quân sự, với việc miêu tả các nhân vật lừng danh sử sách theo một góc nhìn mới, cả các vị thần tiên trong thần thoại của Việt Nam nữa, là một điều rất hiếm thấy. Điều này đem lại cho người đọc cảm giác bay bổng mà lại gần gũi, thân quen, tạo nên sự chân thực cho toàn bộ tác phẩm.
- Với quyết tâm chứng tỏ cho thế hệ trẻ Việt Nam (kể cả các tác giả trẻ đang hì hụi gõ chữ trên mạng hiện giờ) rằng lịch sử và nền văn hóa, thần thoại, truyền thuyết của chúng ta đồ sộ và đẹp đẽ vô cùng. Đừng bỏ lỡ viên ngọc thô chưa được mài giũa đó, mà đi cắm đầu vào vài ba cái mảnh thủy tinh tuy lòe loẹt màu sắc, nhưng dễ cứa đứt tâm hồn của các thể loại truyện tạp nham tràn lan hiện giờ.
- Ngoài các yếu tố văn hóa, lịch sử, thần thoại thuần Việt ra thì truyện cũng có lồng ghép các kiến thức, triết lý, chiêm nghiệm và bài học của bản thân tác giả về cuộc sống.
Trích đoạn yêu thích:
Làng Mộc Miên vốn do cụ tổ bốn đời của Nguyễn Phú và cụ ba đời Phạm Kháng lập nên. Do làng có vị trí gần kinh thành lại nằm ngay trên mỏ đất sét loại tốt, nên rất thuận tiện cho nghề gốm. Hai họ Nguyễn, Phạm nhờ mỏ đất sét mà giàu lên nhanh chóng, làng xóm cũng vì thế ngày càng trú phú, phát triển.
Tuy nhiên đến đời bố Phạm Kháng, thì ông phát hiện ra một bí mật động trời mà tổ tiên đã che giấu. Hóa ra làng tuy nằm trên mỏ đất sét nhưng nguồn nước lại nhiễm độc nặng. Nguồn nước của làng nhờ có đất sét khử độc, dân làng mới có thể sống yên ổn. Tuy nhiên khai thác đất sét càng nhiều, nước được khử độc càng ít, dân làng nguy cơ nhiễm bệnh càng cao. Vì thế ông nội Nguyễn Phú mới cho trồng cây gạo khắp làng nhằm tạo ra dược liệu giải độc. Vào lúc đấy, bố Phạm Kháng đã phát hiện ra việc nước nhiễm độc, mới đề nghị hội đồng hương chức dừng việc khai thác đất sét. Vì nếu cứ tiếp tục khai thác, thì cả làng có mọc đầy cây gạo cũng không thể cứu được mọi người.
Nhưng hội đồng hương chức do ông nội Nguyễn Phú đứng đầu vì kế sinh nhai đã bất chấp hết, dấu việc nhiễm độc nước sau đó còn hãm hại khiến bố Phạm Kháng chết bất đắc kỳ tử(1). Phạm Kháng là đứa con duy nhất cũng bị đầu độc, thân thể thành ốm yếu chỉ có thể đi ăn xin để sống qua ngày. Khi Phạm Kháng mất, linh hồn không siêu thoát được mới náu tại Mộc Miên Đại Thụ cho đến nay.
Đến đời Nguyễn Phú, tuy thấy nguồn nước đã ô nhiễm nặng, nhưng vẫn vì lòng tham không đáy mà tiếp tục khai thác đất sét không ngừng nghỉ, mặc cho bệnh tình dân trong làng càng lúc càng khó chữa.
- Khi chuột tinh tới chiếm cây cổ thụ, phong ấn linh hồn ta, dùng phép ma lừa phỉnh dân làng, thì các ngươi lại đi phong nó làm thành hoàng, hương khói và phục dịch quanh năm. Bây giờ xảy ra việc lại đến cầu xin ta. Các ngươi hãy nói cho ta nghe xem, các ngươi có đáng được cứu không? - Phạm Kháng mắng sa sả, nước bọt văng tung tóe, dáng vẻ hùng hổ, oai phong.
Ba vị hương chức nghe chửi thì im thin thít, cả thở cũng không dám chứ đừng nói cãi lại nửa lời.
Ngô Soạn thấy thế thì thở dài, nói:
- Cứu hay không tùy ngươi, quả thật không ai ép được.
Nói đoạn vị phán sự khoát tay, Phạm Kháng thân thể lại cử động được bình thường.
- Ha ha, ta tự do rồi. - Phạm Kháng nhảy lên hò reo mừng rỡ. Gã hò reo chán chê xong liền giơ tay chỉ mặt ba vị hương chức.
- Gieo nhân nào gặt quả nấy, các ngươi tự cứu mình đi. Ta không rảnh!
Dứt lời gã ăn mày quay người, dáng vẻ nhấp nhổm định bỏ đi. Ba vị hương chức thấy thế thì dập đầu lia lịa:
- Ăn mày quan lớn, là chúng con sai rồi!
Bọn Nhật Duật được thêm một phen dở khóc dở cười. Đã “ăn mày” lại còn “quan lớn”, ba vị hương chức đúng là sợ chết nên loạn hết trí lên rồi.
- Ăn mày quan lớn, tội lỗi của chúng con đúng là chết nghìn lần không gột hết. - Nguyễn Phú vừa dập đầu, vừa nói. - Ngài không cứu chúng con là hợp tình hợp lý, mấy lão già bọn con không dám oán một câu. Nhưng ngài nhìn xem, hơn trăm đứa trẻ trong làng đều vô tội, chúng không đáng phải chịu tội nghiệt thay cho cha ông chúng. Và trong số bọn chúng cũng có không ít con cháu họ Phạm.
Như phụ họa cho lời Nguyễn Phú, tiếng gào khóc của trẻ con vang lên ầm ĩ. Trên sân đình, kẻ già người bé đều lăn lộn, nhất thời nhốn nháo cả vùng. Phạm Kháng nhìn qua một lượt. Góc này thì bà lão run rẩy, góc kia thì trẻ thơ kêu rên, chỗ khác thì lại vang lên tiếng ỉ ôi của mấy đứa con gái. Phạm Kháng thấy tình cảnh thế thì thở dài, hỏi lại:
- Có thật là mọi người trong làng không qua được khi trời sáng không?
Lần này Vi Mai là người lên tiếng:
- Đúng vậy, bệnh tình của họ đã quá nặng rồi.
Phạm Kháng nhắm mắt lại, khi mở ra thì thần thái đầy kiên định, không còn có vẻ hèn hạ của một gã ăn mày nữa:
- Được, vậy nhờ các vị đưa tôi đi hồi sinh Mộc Miên Đại Thụ.
Ngô Soạn nghe gã nói vậy thì cười lớn:
- Hay lắm, ngươi quả thực xứng đáng làm thành hoàng của làng này.
Vị phán sự nói dứt lời liền xách bổng gã ăn mày lên chạy vào gian chính của đình. Phía sau Nhật Duật, Vi Mai và Bạc Nương bám theo ông sát gót.
Tuy nhiên đến đời bố Phạm Kháng, thì ông phát hiện ra một bí mật động trời mà tổ tiên đã che giấu. Hóa ra làng tuy nằm trên mỏ đất sét nhưng nguồn nước lại nhiễm độc nặng. Nguồn nước của làng nhờ có đất sét khử độc, dân làng mới có thể sống yên ổn. Tuy nhiên khai thác đất sét càng nhiều, nước được khử độc càng ít, dân làng nguy cơ nhiễm bệnh càng cao. Vì thế ông nội Nguyễn Phú mới cho trồng cây gạo khắp làng nhằm tạo ra dược liệu giải độc. Vào lúc đấy, bố Phạm Kháng đã phát hiện ra việc nước nhiễm độc, mới đề nghị hội đồng hương chức dừng việc khai thác đất sét. Vì nếu cứ tiếp tục khai thác, thì cả làng có mọc đầy cây gạo cũng không thể cứu được mọi người.
Nhưng hội đồng hương chức do ông nội Nguyễn Phú đứng đầu vì kế sinh nhai đã bất chấp hết, dấu việc nhiễm độc nước sau đó còn hãm hại khiến bố Phạm Kháng chết bất đắc kỳ tử(1). Phạm Kháng là đứa con duy nhất cũng bị đầu độc, thân thể thành ốm yếu chỉ có thể đi ăn xin để sống qua ngày. Khi Phạm Kháng mất, linh hồn không siêu thoát được mới náu tại Mộc Miên Đại Thụ cho đến nay.
Đến đời Nguyễn Phú, tuy thấy nguồn nước đã ô nhiễm nặng, nhưng vẫn vì lòng tham không đáy mà tiếp tục khai thác đất sét không ngừng nghỉ, mặc cho bệnh tình dân trong làng càng lúc càng khó chữa.
- Khi chuột tinh tới chiếm cây cổ thụ, phong ấn linh hồn ta, dùng phép ma lừa phỉnh dân làng, thì các ngươi lại đi phong nó làm thành hoàng, hương khói và phục dịch quanh năm. Bây giờ xảy ra việc lại đến cầu xin ta. Các ngươi hãy nói cho ta nghe xem, các ngươi có đáng được cứu không? - Phạm Kháng mắng sa sả, nước bọt văng tung tóe, dáng vẻ hùng hổ, oai phong.
Ba vị hương chức nghe chửi thì im thin thít, cả thở cũng không dám chứ đừng nói cãi lại nửa lời.
Ngô Soạn thấy thế thì thở dài, nói:
- Cứu hay không tùy ngươi, quả thật không ai ép được.
Nói đoạn vị phán sự khoát tay, Phạm Kháng thân thể lại cử động được bình thường.
- Ha ha, ta tự do rồi. - Phạm Kháng nhảy lên hò reo mừng rỡ. Gã hò reo chán chê xong liền giơ tay chỉ mặt ba vị hương chức.
- Gieo nhân nào gặt quả nấy, các ngươi tự cứu mình đi. Ta không rảnh!
Dứt lời gã ăn mày quay người, dáng vẻ nhấp nhổm định bỏ đi. Ba vị hương chức thấy thế thì dập đầu lia lịa:
- Ăn mày quan lớn, là chúng con sai rồi!
Bọn Nhật Duật được thêm một phen dở khóc dở cười. Đã “ăn mày” lại còn “quan lớn”, ba vị hương chức đúng là sợ chết nên loạn hết trí lên rồi.
- Ăn mày quan lớn, tội lỗi của chúng con đúng là chết nghìn lần không gột hết. - Nguyễn Phú vừa dập đầu, vừa nói. - Ngài không cứu chúng con là hợp tình hợp lý, mấy lão già bọn con không dám oán một câu. Nhưng ngài nhìn xem, hơn trăm đứa trẻ trong làng đều vô tội, chúng không đáng phải chịu tội nghiệt thay cho cha ông chúng. Và trong số bọn chúng cũng có không ít con cháu họ Phạm.
Như phụ họa cho lời Nguyễn Phú, tiếng gào khóc của trẻ con vang lên ầm ĩ. Trên sân đình, kẻ già người bé đều lăn lộn, nhất thời nhốn nháo cả vùng. Phạm Kháng nhìn qua một lượt. Góc này thì bà lão run rẩy, góc kia thì trẻ thơ kêu rên, chỗ khác thì lại vang lên tiếng ỉ ôi của mấy đứa con gái. Phạm Kháng thấy tình cảnh thế thì thở dài, hỏi lại:
- Có thật là mọi người trong làng không qua được khi trời sáng không?
Lần này Vi Mai là người lên tiếng:
- Đúng vậy, bệnh tình của họ đã quá nặng rồi.
Phạm Kháng nhắm mắt lại, khi mở ra thì thần thái đầy kiên định, không còn có vẻ hèn hạ của một gã ăn mày nữa:
- Được, vậy nhờ các vị đưa tôi đi hồi sinh Mộc Miên Đại Thụ.
Ngô Soạn nghe gã nói vậy thì cười lớn:
- Hay lắm, ngươi quả thực xứng đáng làm thành hoàng của làng này.
Vị phán sự nói dứt lời liền xách bổng gã ăn mày lên chạy vào gian chính của đình. Phía sau Nhật Duật, Vi Mai và Bạc Nương bám theo ông sát gót.