Chương 56: Tứ Binh Hý Kỳ (2)
Trở về phòng mình, chưa thấy Mục tử về, gã cũng không thấy làm lạ, nó chắc giờ này đang vùng vẫy đâu đó trong Vạn Thụ Sương Lâm rồi. Tinh Hồn Mục tử cực mạnh, còn có một ‘người cha’ nào đó mà nhắc tới là nó rét run, nên muốn nó gặp mệnh hệ gì cũng rất khó. Tặc lưỡi không nghĩ nhiều nữa, Lạc Thạch trèo lên giường xếp bằng, dần bước vào trạng thái Thiền Định.
Nặc lão trong một tháng qua đã thấy nhiều t.ư thế quái đản được bày ra, lão cũng im lặng quan sát rồi tò mò bắt chước thử. Tuy vậy cái ‘Do Ngã Thiền Pháp’ này lại chẳng mang lại tác dụng gì đặc biệt, nên lão cũng đành buông xuôi.
Một lúc sau, Lạc Thạch thanh tỉnh trở lại, hô hấp có cảm giác càng lúc càng dài, ‘trọc khí’ thổ ra rất ít, mà khí tức cũng lờ mờ định hình ẩn hiện. Cảm nhận cơ thể hồi lâu, gã cất tiếng hỏi.
“Nặc lão, thân thế của Liệp Nhân Vũ này, chính thức là ra sao?”
“Ừm, ta ẩn cư nhiều năm trước khi bị truy sát, từng chọn Liệp Gia Thôn làm chốn an yên. Trong thôn có phu thê Liệp Đại Bưu, người vợ vì ốm yếu triền miên mà cầu tứ phương, lão phu lúc đó nhàn hạ không có việc gì làm, nên xử ra chút y thuật. Không chỉ căn bệnh hư nhược mãn tính được chữa khỏi, thậm chí sau đó còn hiếm muộn hoài thai. Cái tên Nhân Vũ, cũng là do hai vợ chồng họ vì tạ ân mà muốn ta đặt cho hài tử này. Chỉ tiếc, là lão phu liên luỵ cả thôn a...”
Trầm ngâm suy nghĩ, gã dù không có thân bằng máu mủ gì, cũng phải thở dài cảm thán, đồ sát cả một thôn trong chớp mắt, mồ côi cha mẹ, số phận hài tử Liệp Nhân Vũ này, coi như cũng chỉ giống ngọn cỏ ven đường mà thôi. Nghĩ đặng liền chuyển đề tài, Lạc Thạch lên tiếng thắc mắc về vấn đề mà gã quan tâm nhất từ khi đến đây: ‘Tu Nguyên’ và ‘Luyện Thần’.
Như đã nói, phàm nhân vì cơ duyên mà bước vào Dựng Khí Cảnh, tạo Tụ Khí Châu. Lúc đó, Nê Hoàn Cung của Tu Nguyên Giả sẽ chủ động tự thoái hoá, ‘cuốn lấy’ Nguyên Tố bất kỳ trong Thiên Địa, trở thành Kết Chủng. Thứ này bí ẩn kỳ lạ, chỉ biết nó sẽ lưu lại thành một Ấn Ký nhỏ đặc trưng trong Tinh Hồn, có thể truyền thừa xuống theo đường huyết mạch. Vì vậy Tu Nguyên Giả ngoài lấy Nguyên Khí chi Lực vận chuyển thành lực lượng, thì còn phối hợp thêm Kết Chủng Nguyên Tố để thi triển Võ kỹ mang Thuộc Tính, hay nói cách khác, họ sẽ có lợi thế hơn nhiều khi tu luyện công pháp thuận theo Kết Chủng bẩm sinh. Thiên t.ư của Tu Chân giả, dựa trên tuổi tác lần đầu khai thông chỉ là một nhận định nhỏ, mà quan trọng là, có bao nhiêu Kết Chủng được ngưng tụ.
t.ư chất tầm thường nhất, chỉ một thuộc tính gọi là ‘Huyết Mạch Truyền Thừa’, con cháu họ nếu có cơ duyên thường cũng do tổ tiên đi trước để lại.
Ngoài ra, đạt được hai Kết Chủng thôi đã là hiếm có, và cái này là đột biến trong huyết mạch, có thể di truyền xuống, nhưng không nhất định là ai trong gia tộc cũng đều đạt được, nên mới có tên ‘Huyết Kế Giới Hạn’.
Ba cái Kết Chủng, tuyệt đối là xương bánh đúc nước cổ chày, tồn tại một hai. Tu Chân giả như vậy đều mang trong mình những Thuộc Tính phối hợp rất kỳ lạ và khó lường, tuy vậy, dù tỉ lệ cực nhỏ nhưng vẫn có thể di truyền. Cái này kêu là ‘Phản Tổ Truyền Thừa’, bởi gia tộc nào sản sinh được Cường giả bậc nầy, chắc chắn phát dương quang đại, quật khởi một phương.
Trong Thiên Địa tồn tại vô số Nguyên Tố Thuộc Tính, từ những cái ‘dễ’ hình dung cảm ngộ nhất như Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ v.v... tới những cái thâm áo hơn dạng Lôi, Phong,... và cuối cùng là Thời, Không, Sinh, Tử v.v... thì vô kế nắm bắt. Với hiểu biết của Nặc lão, còn chưa thấy ai có được nhiều hơn ba Kết Chủng, tồn tại khác cũng chỉ là truyền thuyết thêu dệt, coi như mạnh mẽ hơn cả Viễn Cổ tổ tông.
“Thêm một điều nữa, đó là số lượng Kết Chủng lại cũng không quan trọng bằng mức độ thuần thục của Tu Chân giả, và càng kém xa Nguyên Tố cấp bậc được cảm ngộ”, Nặc lão chậm rãi kết luận “Tỉ như, kẻ vô tình có được Thổ-Mộc Nhị Kết Chủng chẳng hạn, chưa chắc chiến lực đã hơn kẻ chỉ có Mộc Kết Chủng nhưng đã được khống chế lô hoả thuần thanh, và kém hơn Tu Chân giả cảm ngộ ra Lôi chi Nguyên Tố. Bất quá, Kết Chủng gì còn phải xem cơ duyên của người đó, gần như không thể cưỡng cầu”.
“Nói như vậy, chắc hẳn phải tồn tại phương thức, để đoán định xem Tu Chân giả có duyên với Nguyên Tố nào, đúng không Nặc lão?”
“Ồ, phương pháp thì được nghiên cứu cả vạn năm rồi, nên đúc rút ra mấy loại cơ bản. Gia tộc, Tông môn ngoài ra cũng có cách riêng không ngoại truyền, gọi chung tất cả là Trắc Chủng”.
Tu Nguyên thì phức tạp như vậy, còn Luyện Thần ‘đơn giản’ hơn một chút. Nê Hoàn Cung tự cải biến thành Nạp Thần Khu, Tinh Hồn lưu lại ‘Niệm Ấn’ chứ không phải Kết Chủng. Thần Niệm lực là do bản thân Luyện Thần giả tự phục hồi, vô phương hấp nạp từ bên ngoài, nên tiền nhân mới coi Thần Niệm là lực lượng tinh tuý của bản ngã, còn Nguyên Khí là kết tinh Thiên Địa, Tu Nguyên giả chỉ có thể lợi dụng nó để rèn rũa sức mạnh. Vì thế, Luyện Thần giả tuỳ vào t.ư chất, cảm ngộ được bao nhiêu Nguyên Tố Thuộc Tính là không có giới hạn. Khi sử ra, đều lấy Thần Niệm quán vào mà tuỳ nghi khống chế.
Lạc Thạch đăm chiêu, khái niệm Kết Chủng như thế này thì thật quá là hạn chế đi, thế giới quái lạ, tưởng chừng vô pháp vô thiên, nhưng kỳ thực lại quy định rõ ràng, bị ‘Ấn Ký’ áp chế hoàn toàn. Nặc lão có nhắc tới hai từ ‘Thiên Đạo’, gã hiểu nó có ý nghĩa gì. Thời này Tu Chân giả tất nhiên là tin vào một thứ tồn tại siêu nhiên, mang đến các loại thiên tai hoạ kiếp, nhằm gây khó dễ, tiêu diệt những kẻ nghịch thiên tu hành. Còn Mục tử thì lại gọi vật đó là ‘Tri Tuyền’, thậm chí chúng còn ‘giao lưu qua lại’ với nhau, không ai bị khống chế hay đàn áp bởi ai; chỉ đáng tiếc khi trước, gã không hỏi cho kỹ, hiện giờ thì nó còn chả nhớ nó là cái thể loại gì. Lạc Thạch thở dài, lẩm bẩm, đủ để Nặc lão nghe được, cũng liền rơi vào trầm ngâm.
“Thực sự ‘nghịch thiên’ là đúng sao? Hỗ trợ nhau cùng tiến hoá, chân lý này, chả lẽ cũng vẫn nằm dưới ý trí của ‘thiên đạo’?”
Trở về phòng mình, chưa thấy Mục tử về, gã cũng không thấy làm lạ, nó chắc giờ này đang vùng vẫy đâu đó trong Vạn Thụ Sương Lâm rồi. Tinh Hồn Mục tử cực mạnh, còn có một ‘người cha’ nào đó mà nhắc tới là nó rét run, nên muốn nó gặp mệnh hệ gì cũng rất khó. Tặc lưỡi không nghĩ nhiều nữa, Lạc Thạch trèo lên giường xếp bằng, dần bước vào trạng thái Thiền Định.
Nặc lão trong một tháng qua đã thấy nhiều t.ư thế quái đản được bày ra, lão cũng im lặng quan sát rồi tò mò bắt chước thử. Tuy vậy cái ‘Do Ngã Thiền Pháp’ này lại chẳng mang lại tác dụng gì đặc biệt, nên lão cũng đành buông xuôi.
Một lúc sau, Lạc Thạch thanh tỉnh trở lại, hô hấp có cảm giác càng lúc càng dài, ‘trọc khí’ thổ ra rất ít, mà khí tức cũng lờ mờ định hình ẩn hiện. Cảm nhận cơ thể hồi lâu, gã cất tiếng hỏi.
“Nặc lão, thân thế của Liệp Nhân Vũ này, chính thức là ra sao?”
“Ừm, ta ẩn cư nhiều năm trước khi bị truy sát, từng chọn Liệp Gia Thôn làm chốn an yên. Trong thôn có phu thê Liệp Đại Bưu, người vợ vì ốm yếu triền miên mà cầu tứ phương, lão phu lúc đó nhàn hạ không có việc gì làm, nên xử ra chút y thuật. Không chỉ căn bệnh hư nhược mãn tính được chữa khỏi, thậm chí sau đó còn hiếm muộn hoài thai. Cái tên Nhân Vũ, cũng là do hai vợ chồng họ vì tạ ân mà muốn ta đặt cho hài tử này. Chỉ tiếc, là lão phu liên luỵ cả thôn a...”
Trầm ngâm suy nghĩ, gã dù không có thân bằng máu mủ gì, cũng phải thở dài cảm thán, đồ sát cả một thôn trong chớp mắt, mồ côi cha mẹ, số phận hài tử Liệp Nhân Vũ này, coi như cũng chỉ giống ngọn cỏ ven đường mà thôi. Nghĩ đặng liền chuyển đề tài, Lạc Thạch lên tiếng thắc mắc về vấn đề mà gã quan tâm nhất từ khi đến đây: ‘Tu Nguyên’ và ‘Luyện Thần’.
Như đã nói, phàm nhân vì cơ duyên mà bước vào Dựng Khí Cảnh, tạo Tụ Khí Châu. Lúc đó, Nê Hoàn Cung của Tu Nguyên Giả sẽ chủ động tự thoái hoá, ‘cuốn lấy’ Nguyên Tố bất kỳ trong Thiên Địa, trở thành Kết Chủng. Thứ này bí ẩn kỳ lạ, chỉ biết nó sẽ lưu lại thành một Ấn Ký nhỏ đặc trưng trong Tinh Hồn, có thể truyền thừa xuống theo đường huyết mạch. Vì vậy Tu Nguyên Giả ngoài lấy Nguyên Khí chi Lực vận chuyển thành lực lượng, thì còn phối hợp thêm Kết Chủng Nguyên Tố để thi triển Võ kỹ mang Thuộc Tính, hay nói cách khác, họ sẽ có lợi thế hơn nhiều khi tu luyện công pháp thuận theo Kết Chủng bẩm sinh. Thiên t.ư của Tu Chân giả, dựa trên tuổi tác lần đầu khai thông chỉ là một nhận định nhỏ, mà quan trọng là, có bao nhiêu Kết Chủng được ngưng tụ.
t.ư chất tầm thường nhất, chỉ một thuộc tính gọi là ‘Huyết Mạch Truyền Thừa’, con cháu họ nếu có cơ duyên thường cũng do tổ tiên đi trước để lại.
Ngoài ra, đạt được hai Kết Chủng thôi đã là hiếm có, và cái này là đột biến trong huyết mạch, có thể di truyền xuống, nhưng không nhất định là ai trong gia tộc cũng đều đạt được, nên mới có tên ‘Huyết Kế Giới Hạn’.
Ba cái Kết Chủng, tuyệt đối là xương bánh đúc nước cổ chày, tồn tại một hai. Tu Chân giả như vậy đều mang trong mình những Thuộc Tính phối hợp rất kỳ lạ và khó lường, tuy vậy, dù tỉ lệ cực nhỏ nhưng vẫn có thể di truyền. Cái này kêu là ‘Phản Tổ Truyền Thừa’, bởi gia tộc nào sản sinh được Cường giả bậc nầy, chắc chắn phát dương quang đại, quật khởi một phương.
Trong Thiên Địa tồn tại vô số Nguyên Tố Thuộc Tính, từ những cái ‘dễ’ hình dung cảm ngộ nhất như Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ v.v... tới những cái thâm áo hơn dạng Lôi, Phong,... và cuối cùng là Thời, Không, Sinh, Tử v.v... thì vô kế nắm bắt. Với hiểu biết của Nặc lão, còn chưa thấy ai có được nhiều hơn ba Kết Chủng, tồn tại khác cũng chỉ là truyền thuyết thêu dệt, coi như mạnh mẽ hơn cả Viễn Cổ tổ tông.
“Thêm một điều nữa, đó là số lượng Kết Chủng lại cũng không quan trọng bằng mức độ thuần thục của Tu Chân giả, và càng kém xa Nguyên Tố cấp bậc được cảm ngộ”, Nặc lão chậm rãi kết luận “Tỉ như, kẻ vô tình có được Thổ-Mộc Nhị Kết Chủng chẳng hạn, chưa chắc chiến lực đã hơn kẻ chỉ có Mộc Kết Chủng nhưng đã được khống chế lô hoả thuần thanh, và kém hơn Tu Chân giả cảm ngộ ra Lôi chi Nguyên Tố. Bất quá, Kết Chủng gì còn phải xem cơ duyên của người đó, gần như không thể cưỡng cầu”.
“Nói như vậy, chắc hẳn phải tồn tại phương thức, để đoán định xem Tu Chân giả có duyên với Nguyên Tố nào, đúng không Nặc lão?”
“Ồ, phương pháp thì được nghiên cứu cả vạn năm rồi, nên đúc rút ra mấy loại cơ bản. Gia tộc, Tông môn ngoài ra cũng có cách riêng không ngoại truyền, gọi chung tất cả là Trắc Chủng”.
Tu Nguyên thì phức tạp như vậy, còn Luyện Thần ‘đơn giản’ hơn một chút. Nê Hoàn Cung tự cải biến thành Nạp Thần Khu, Tinh Hồn lưu lại ‘Niệm Ấn’ chứ không phải Kết Chủng. Thần Niệm lực là do bản thân Luyện Thần giả tự phục hồi, vô phương hấp nạp từ bên ngoài, nên tiền nhân mới coi Thần Niệm là lực lượng tinh tuý của bản ngã, còn Nguyên Khí là kết tinh Thiên Địa, Tu Nguyên giả chỉ có thể lợi dụng nó để rèn rũa sức mạnh. Vì thế, Luyện Thần giả tuỳ vào t.ư chất, cảm ngộ được bao nhiêu Nguyên Tố Thuộc Tính là không có giới hạn. Khi sử ra, đều lấy Thần Niệm quán vào mà tuỳ nghi khống chế.
Lạc Thạch đăm chiêu, khái niệm Kết Chủng như thế này thì thật quá là hạn chế đi, thế giới quái lạ, tưởng chừng vô pháp vô thiên, nhưng kỳ thực lại quy định rõ ràng, bị ‘Ấn Ký’ áp chế hoàn toàn. Nặc lão có nhắc tới hai từ ‘Thiên Đạo’, gã hiểu nó có ý nghĩa gì. Thời này Tu Chân giả tất nhiên là tin vào một thứ tồn tại siêu nhiên, mang đến các loại thiên tai hoạ kiếp, nhằm gây khó dễ, tiêu diệt những kẻ nghịch thiên tu hành. Còn Mục tử thì lại gọi vật đó là ‘Tri Tuyền’, thậm chí chúng còn ‘giao lưu qua lại’ với nhau, không ai bị khống chế hay đàn áp bởi ai; chỉ đáng tiếc khi trước, gã không hỏi cho kỹ, hiện giờ thì nó còn chả nhớ nó là cái thể loại gì. Lạc Thạch thở dài, lẩm bẩm, đủ để Nặc lão nghe được, cũng liền rơi vào trầm ngâm.
“Thực sự ‘nghịch thiên’ là đúng sao? Hỗ trợ nhau cùng tiến hoá, chân lý này, chả lẽ cũng vẫn nằm dưới ý trí của ‘thiên đạo’?”