Những câu chuyện ý nghĩa trong cuộc sống.

Status
Not open for further replies.

miiihaohao

Phàm Nhân
Ngọc
13,00
Tu vi
0,00
Có một vị hòa thượng trước khi xuất gia, chuyên săn bắt rái cá.

Một ngày nọ, ông vừa ra ngoài đã săn được một con rái cá.

Sau khi đã lột bộ da quý của nó, ông đặt con rái cá còn sống lên một bãi cỏ.

Buổi tối, ông quay về chỗ cũ, nhưng lại kiếm không được con rái cá.

Ông quan sát thật kĩ, phát hiện trong đám cỏ có dính một chút máu, vết máu dẫn đến một cái hang nhỏ gần đó.

Khi đến gần hang, ông ngỡ ngàng giật mình : Thì ra con rái cá chịu nỗi đau hành xác mất da, chạy về hang của mình.

Tại sao lại phải làm như thế ?

Khi ông ta lôi con rái cá đã tắt thở ra, mới phát hiện hai con rái cá con vẫn còn chưa mở mắt, chúng đang ngặm chặt xác chết khô của vú mẹ.

Nhìn cảnh tượng ấy, ông bàng hoàng và chợt ngộ ra, từ trước đến giờ ông chưa hề nghĩ đến động vật lại có tình cảm mẹ con thiêng liêng đến thế, ngay cả con người khó có thể làm tốt được. Trước lúc chết vẫn còn nghĩ đến cho con thơ bú sữa, vì sợ con mình đói.

Nghĩ tới đó, nước mắt ông rơi, cảm thấy tội lỗi, xấu hổ cho hành động của mình.

Sau cùng, ông rửa tay hoàn thiện, quyết tâm xuất gia để chuộc lại những lỗi lầm của mình.

----------------------------------------------
 

miiihaohao

Phàm Nhân
Ngọc
13,00
Tu vi
0,00
Người cha mù
(Dành thời gian đọc hết câu chuyện này các bạn nhé)
Tôi còn nhớ ngày tôi biết nói thì đôi mắt bố đã không còn nữa, lúc đó tôi không biết vì sao lại thế . Ngày tôi bước chân vào cấp 1, bố đã vui mừng thức cả 1 đêm chỉ để đợi tới sang mai gọi tôi dạy bắt đầu một cuộc sống mới , trước khi đi bố có dặn: “ Đi học, là niềm hạnh phúc mà không phải ai cũng có , vì thế con nên cố gắng học cho tốt , ở nơi đó là một thế giới khác chứa đựng biết bao điều lạ, con hãy học nó rồi về nói lại cho bố nhé!”. Tôi đã không quan tâm lúc ấy bố nói điều đó , mà chạy đi ra với mẹ để mẹ lại tôi đến trường. Tôi nhát lắm, những ngày đi học tôi chẳng dám chơi với ai cả, thấy các bạn nô đùa làm tôi cũng háo hức . Rồi tôi cũng quen dần và kết thân nhiều bạn, mỗi ngày đi học là một niềm vui với tôi, những gì ở trường tôi học được thì tôi đều về kể cho bố nghe, bố hòa cùng niềm vui với tôi, cùng tôi trò chuyện những chuyện ở lớp, bố có thể nhớ hết tên các bạn mà tôi chơi mặc dù chưa được gặp. Những lúc ấy, bố như một người bạn của tôi.

Thời gian cứ thế trôi đi, tôi lớn dần và câu chuyện về “đôi mắt” ấy vẫn là một ẩn số đối với tôi. Tôi vô tâm và không hề biết.

Ngày tôi học lớp 5, trong giờ tập làm văn viết một đề tài tả cảnh nhưng đột nhiên cô lại chỉnh lại đề bài với nội dung là: “Hãy kể về người bạn thân nhất của em”.

Tôi không biết kể về ai, người duy nhất trong đầu tôi lúc ấy là bố tôi. Tôi đặt bút viết, tôi miêu tả tất cả từ hình dáng tới khuôn mặt và cả lúc cha cười như thế nào, duy chỉ có đôi mắt cha thì tôi không nói tới. Giờ làm văn đầu tuần sau bài văn của tôi được điểm rất cao, cô thắc mắc hỏi tôi là các bạn khác thì viết về những người bạn bằng tuổi nhưng tôi lại viết về bố của mình, tôi hớn hở trả lời vì đó là người bạn thân nhất của em. Cô bắt đầu đọc bài của tôi cho các bạn cùng lớp nghe, các bạn ngưỡng mộ tôi lắm, đứa nào cũng ước là có được người bố như tôi. Rồi tới ngày tổ chức liên hoan lớp, mẹ bận không thể đi cùng tôi, bố ngỏ ý để bố đi cùng, tôi đồng ý vì các bạn trong lớp rất muốn gặp bố xem có đúng như trong bài văn tôi viết không, thấy vẻ mặt mẹ lo lắng lắm nhưng được sự thuyết phục của bố cuối cùng bố cũng được đi. Bố đi chậm lắm, vừa đi vừa phải bước từng bước một, tôi dắt tay bố mà cứ bắt bố phải đi nhanh, bố chỉ cười.

Khi tới lớp, thấy mọi người đã chuẩn bị hết mọi thứ, mọi người ngồi nói chuyện với nhau bỗng có một đứa bạn đứng lên và nói:

- Ơ, bố nó mù à, thế mà nó viết tả bố nó khác cơ mà.

Cả lớp im lặng không một chút tiếng động nào, dường như 80 cặp mắt đang đổ dồn về tôi, tôi không biết nói gì, tôi xấu hổ với mọi người và chạy về nhà đóng chặt cửa lại mà quên mất còn bố đang ở đó, tôi úp mặt vào gối và khóc. Mẹ về thấy tôi khóc và hỏi bố đâu, tôi bảo bố đi đâu kệ bố tôi không cần biết, còn nhớ vẻ mặt mẹ hốt hoảng lắm, chạy ngay đi tìm bố, vừa ra tới cửa nhà thì thấy bố được bác hàng xóm đưa về, quần áo bố bẩn hết, nghe bác hàng xóm nói là bố bị ngã trên đường về, mẹ tức tôi quá, lôi tôi ra đánh cho một trận, bố đứng đó và can không cho mẹ đánh tôi, tôi gạt tay bố ra và chạy lên gác, lúc ấy tôi ghét bố lắm, chỉ vì bố không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ vì bố … “mù”

Dòng thời gian cứ lặng lẽ âm thầm quay theo nhịp của nó, và vết thương về câu chuyện của quá khứ đã là nỗi niềm ám ảnh tôi , tôi không bao giờ kể gì về bố cho mọi người cả, khi có ai muốn qua nhà tôi chơi tôi đều lấy cớ là không có nhà hoặc một lý do nào đó .

Năm tôi 17 tuổi, chẳng biết từ khi nào và từ bao giờ dòng máu nghệ sĩ lại chảy vào người tôi mạnh mẽ như thế, tôi muốn theo con đường nghệ thuật, tôi muốn được làm một nghệ si chơi vĩ cầm, tôi không bỏ lỡ một buổi biểu diễn nào của các nghệ sĩ violon, tôi tìm tất cả các tài liệu về nghiên cứu.

Và vào một buổi tối trước lúc ăn cơm tôi kể chuyện sau này sẽ ước mơ trở thành một nghệ sĩ violon tài ba, sự hưng phấn khi kể về mơ ước của tôi chưa được một giây sau câu nói đó đã bị một tiếng động mạnh làm tan biết. Mẹ đặt mạnh bát xuống bàn và quát với tôi:

- Mày muốn làm gì thì làm nhưng không được làm nghệ sĩ violon.

Lại thêm một điều nữa mà tôi không hiểu, quay sang nhìn bố tôi thấy khuôn mặt bố cũng không còn nụ cười hằng ngày trước mỗi bữa cơm nữa, tối hôm ấy không khí thật nặng nề.

Là một chàng trai của tuổi 17, tôi bắt đầu muốn khẳng định cái tôi của mình, những buổi đi chơi về muộn hơn thường ngày bắt đầu diễn ra nhiều hơn, và mỗi lần như thế bố lại đứng ở đầu ngõ đợi tôi về dù trời nhiều sương hay mưa tầm tã. Nhưng đến một ngày cái tôi trong tôi vượt quá giới hạn vốn có của nó, tôi đi chơi qua đêm với lũ bạn mà không mảy may nhớ tới là có một người đang đứng đợi tôi, người đó bị “ mù “.

Hôm sau tôi mò về thì mẹ đã đợi sẵn tôi ở nhà, tôi bình tĩnh bước vào thì nghe thấy tiếng ho của bố, mẹ không nói một câu nào nhưng tôi tự hiểu, cả đêm qua vì lo cho tôi mà bố đã không ngủ, đứng ngoài trời đợi tôi trong đêm sương rơi thấm đẫm cả những chiếc lá.

Tôi vào xin lỗi bố, giọng bố ho nhưng vẫn thương tôi lắm, bảo tôi lần sau đi chơi ngủ nhà bạn thì nhớ gọi điện về báo với gia đình. Ngỡ tưởng sau lần đó tôi không còn thế nữa, nhưng với sự lôi kéo của chúng bạn tôi bắt đầu thay đổi một phần nào đó, tôi ngày càng đòi nhiều hơn, tôi muốn có điện thoại muốn nhiều thứ lắm, được sự hậu thuẫn của bố những điều đó tôi đều đạt được chính vì thế tôi ngày cành được đằng chân lân đằng đầu, tôi đòi mua xe máy để đi chơi, lần này bố không đồng ý vì tôi chưa đủ tuổi, tôi ức lắm không làm gì, tôi bỏ đi tới tối muộn mới về, vẫn là bố đứng đó đợi tôi. Khi tiếng xe máy phanh lại ở đầu ngõ và nghe thất tiếng tôi bố bảo:

- Về rồi hả con, sao hôm nay về muộn thế, thôi vào nhà đi.


- Ai thế ? - Thằng bạn ngơ ngác hỏi tôi

Sự ám ảnh của nhiều năm trước lại hiện về trong tôi , tôi không biết gì nữa và trả lời thằng bạn

- Ông hàng xóm ấy mà.

Thằng bạn quay lại nói với bố một câu mà khiến tôi đau như cắt:

- Ông già, ông lo chuyện người khác ít thôi, về lo cho con ông ấy, đã mù rồi lại còn đi lang thang ngoài đường.

Tôi chết lặng, không dám nói gì, bố bảo về đi, quãng đường từ ngõ tới nhà không xa lắm nhưng mọi vật xung quanh như đang bị đóng băng lại, bố không nói gì, im lặng suốt.

Về tới nhà, thấy bố thần người mẹ hỏi nhưng bố không nói gì, suốt một tuần liền tôi không còn thấy nụ cười của bố nữa, nhưng tôi ghét bố vì không cho tôi mua xe , rồi câu chuyện của đêm hôm trước cũng bị mẹ tôi biết qua lời kể của một người hàng xóm ở nơi mà bố vẫn hay đợi tôi trước cửa nhà họ. Mẹ nổi giận, chưa bao giờ tôi thấy mẹ nổi giận như thế, mẹ còn biết tôi đã lén đi học nhạc nữa, mẹ quát tôi và hỏi tôi vì sao lại nói như thế, sự nông nổi của tuổi trẻ khiến tôi phải day dứt suốt đời, tôi trả lời:

- Vì …ông ấy bị “ mù “

Sự tức giận của mẹ không còn kiểm soát được nữa, mẹ tát tôi mội cái khiến tôi choáng váng và mẹ khóc, lúc đó tôi đâu có biết bố đang ở ngoài cửa và đang định xin cho tôi. Bố lặng lẽ bước xuống cầu thang mà đôi chân run run và bước vào phòng, bố cứ như vậy suốt và một hôm bố nói bố muốn về que thăm họ hàng một tháng, mẹ không đồng ý, lúc ấy tôi không nói gì, bố chỉ bảo là về thăm họ hàng làng xóm, lâu rồi chưa được về nên nhớ mọi người thôi. Chiếc xe đưa bố và mẹ đi về quê đã dần khuất xa phía cuối con đường, tôi quay lại nhà và dọn dẹp vài thứ, bước lên trên căn gác nhỏ, tôi lôi tất cả các thứ ra lau dọn và thấy một cái hộp màu đen đã bị thời gian làm cho cũ kỹ bằng một lớp bụi dày đặc, tôi tò mò mở ra xem thì thật bất ngờ đó là 1 cây đàn violon đã cũ, tôi sung sướng và cất nó đi rồi hàng ngày lôi ra tập, cứ thế tôi bắt đầu luyện tập vào mỗi buổi sáng sau khi mẹ đi làm .

Một ngày như bao ngày khác, tôi bắt đầu mang cây đàn mà tôi cho là món quà của ông trời đã ban cho tôi ra tập, tôi mải mê say sưa theo từng note nhạc mà không để ý thấy tiếng cổng mở , mẹ về. Nghe theo tiếng nhạc mẹ đứng ngoài nhìn tôi chơi đàn với niềm vui của một nghệ sĩ , và niềm vui bị đánh mất bởi 1 tiếng hắn giọng của mẹ, tôi run rẩy, miệng lắp bắp không nói lên lời. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, mẹ vào nhìn chiếc đàn, và ôm nó vào lòng, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ bảo tôi ngồi xuống mẹ kể cho tôi nghe một bí mật, bí mật về đôi mắt của bố

20 năm trước, vào một hôm trường có tổ chức buổi liên hoan và có mời một đoàn văn công tới biểu diễn, ở đó mẹ đã gặp bố, một nghệ sĩ vĩ cầm. Một người hiền lành, tài hoa và đặc biết là có rất nhiều cô gái theo đuổi. Tôi giật mình:

- Mẹ nói cái gì

- Bố

- Vĩ cầm

Mẹ gật đầu, rồi mẹ kể tiếp. Từ lúc ấy, bố và mẹ thường xuyên gặp nhau hơn và mẹ đã yêu bố lúc nào không hay nữa, chuyện tình không suôn sẻ như thế, 2 gia đình phản đối nhưng rồi bố và mẹ đã quyết định lấy nhau bỏ qua sự ngăn cản của mọi người. Mẹ kể, lúc ấy cũng mệt mỏi lắm, ông bà bảo nếu mẹ mà theo bố thì ông bà không nhận mẹ nữa, và rồi nghe theo tiếng gọi nơi trái tim mẹ đã quyết định làm một việc mà nghĩ lại chắc mẹ cũng không dám làm. Cuộc sống của một đôi vợ chồng mới cưới có nhiều khó khăn lắm, những lúc như thế bố luôn là người động viên mẹ. Vào một ngày mẹ được cử đi công tác xa, trên đường đi xe ô tô của đoàn bị tại nạn và trong sự cố đó mẹ đã mất đi đôi mắt của mình. Tôi ngạc nhiên không hiểu gì, và hỏi “ Mắt mẹ vẫn còn đấy còn gì, mẹ nói bịa chuyện cho con nghe à!”, mẹ cáu giận nhưng vẫn nuốt vào lòng và kể tiếp. Lúc ấy nhà nghèo lắm, không có tiền chữa, ông bà ngoại sau chuyện ấy càng ghét bố nhiều hơn, bố ân hận lắm, và thề là sẽ mang lại ánh sáng cho mẹ, mẹ lúc ấy tuyệt vọng, mọi thứ trước mắt mẹ chỉ là một màu đen, một màn đêm trải dài vô tận.

Bố vẫn ngày ngày tìm và hỏi các bác sĩ cách chữa trị cho mẹ, nhưng điều khó khăn nhất không phải là tiền chữa trị mà muốn mang lại ánh sáng cho mẹ thì cần phải có một đôi mắt khác, đôi mắt mẹ không còn chữa được nữa, mà muốn tìm được đôi mắt khác thì gần như vô vọng. Rồi bố cũng có một tin vui cho mẹ, mẹ vui sướng và hét lên khi biết là mình có thế sắp được nhìn thấy ánh sáng trở lại, bố bảo bố không ở bên mẹ được khi mẹ làm phẫu thuật vì bố phải đi công tác ở xa , mẹ vui mừng quá và bảo là bố đi về cũng là lúc mẹ được nhìn thấy bố.

Rồi ngày hôm ấy mẹ hồi hộp đợi chờ đến lúc được tháo băng, mẹ đã vui sướng phát khóc khi thấy những tia nắng đầu tiên trở lại với mẹ, mẹ vui mừng viết thư cho bố, rồi những bức thư ấy được hồi âm trở lại, mẹ vui mừng kể lại tất cả những gì mẹ được nhìn thấy sau khi được nhìn lại, mẹ kể cả những cảm giác khi bị chìm vào trong bóng đêm ra sao, tất cả những cái đó mẹ đều kể với bố nhưng mẹ đâu biết ngày mẹ được nhìn lại cuộc sống này cũng là lúc bố bước vào thế giới của màn đêm nơi mẹ đã từng bước tới, đôi mắt mẹ có được không của ai khác chính là đôi mắt của bố đã tặng cho mẹ, mẹ ân hận, mẹ khóc, mẹ hận chính bản thân mình, trái lại bố thì không, bố bảo vì tình yêu của bố, bố hi sinh như thế còn ít lắm và bảo với mẹ đó là điều duy nhất bố có thế cho mẹ và mẹ hãy giữ nó cẩn thận, từ đó mẹ không cho phép bất cứ ai nói tới đôi mắt của bố với ý nghĩa xấu cho dù người đó là ai.

Và cây vĩ cầm kể từ đó cũng nằm im theo thời gian, nó là kỉ vật thiêng liêng nhất mà mẹ còn giữ lại được cho bố. Tôi như chết lặng người khi nghe câu chuyện mẹ kể, tôi ân hận vì nhữn gì mình đã làm, những điều mình đã nói, tôi đâu biết tôi có một người cha vĩ đại như thế, tôi hổ thẹn với chính bản thân mình, và nhận thấy mình đã ngu ngốc biết nhường nào . Mẹ nói bố không bao giờ nhắc tới chuyện cây đàn đó nữa, có một lần mẹ hỏi bố sao lại cho mẹ nhiều như thế, bố chỉ trả lời điều bố cho mẹ chỉ là một nhưng mẹ đã cho bố nhiều hơn thế, mẹ đã cho bố tình yêu của mẹ, niềm tin của mẹ và đã cho bố đôi mắt của bố chính là tôi, bố nói đi đổi như thế là lãi lắm rồi, mẹ cười mà nước mắt cứ rơi trên hai gò má, giờ tôi đã hiểu vì sao mẹ đã không cho tôi học đàn vì sao mẹ lúc nào cũng bảo vệ đôi mắt của mình kỹ như vậy

Ngày bố về, tôi không ra đón được, lúc tôi về tới nhà đã thấy bố ngồi đó, trông bố gầy hơn trước, nước da cũng đen hơn nhưng thần sắc thì có lẽ cũng khá hơn, tôi lặng lẽ bước vào chào bố, bố mỉm cười và bảo tôi ngồi xuống, bố bỏ cái ba lô đã cũ xờn và lấy ra trong đó một cái túi và bảo đây là quà mà mọi người dưới quê gửi lên cho tôi, tôi nhìn bố mà trong long nghẹn ngào, tôi không nói được gì, tôi cũng không hỏi trong thời gian đó bố sống ra sao, bố có trách tôi sau những chuyện đã xảy ra không, tôi im lặng. Bố ngồi đó và kể cho tôi nghe những câu chuyện ở quê, chuyện bọn trẻ con ở đó chơi những trò gì mà ở ngoài thành phố không có, bố kể với vẻ mặt tươi vui lắm nhưng bố đâu có biết lúc ấy tôi đã bước vào phòng, mẹ ngồi cạnh và nghe những câu chuyện bố kể, tôi lặng lẽ mang một thứ xuống, đó là cây đàn mà năm xưa bố đã từng chơi, tôi cầm nó và chơi bản nhạc đầu tiên mà tôi tự học được, bố đang kể chuyện bỗng khựng lại, vẻ mặt bố bắt đầu chuyển từ tươi sang trầm ngâm, bố dường như đang sống lại thời quá khứ của bố với cây đàn năm xưa, kí ức dần dần tái hiện lại trong bố theo thời gian qua từng nốt nhạc.

Khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc bố đã được sống lại với chính mình, trong khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận được những giọt nước mắt trong bố.
 

miiihaohao

Phàm Nhân
Ngọc
13,00
Tu vi
0,00
Em muốn tỏ tình với anh

Anh có còn nhớ không? Cách đây khoảng 4 năm, có một cô bé làm quen anh qua nick chat yahoo. Lúc đầu cô bé ấy chỉ muốn chọc phá anh cho vui thôi, nhưng không ngờ trò chuyện với anh càng lâu, cô bé càng có cảm tình.

Tuy anh không có ngoại hình điển trai như những người từng theo đuổi, nhưng trong mắt cô bé anh lại rất “đẹp" - vẻ đẹp của tâm hồn. Anh rất tốt bụng. Cô bé còn nhớ khi mới chân ướt chân ráo lên Sài Gòn học ngoại ngữ, đang phân vân không biết nên chọn chỗ nào thì anh đưa ra một vài trung tâm và giá cả phù hợp với hoàn cảnh của cô bé. Và cô bé còn nhớ rất rõ câu anh đã nói: “Anh qua chở em đi có được không?”. Câu trả lời ngốc ngếch của cô bé đã làm anh bật cười: “Anh chở em đi không sợ bạn gái anh thấy sao?”.

Ấn tượng lần đầu tiên gặp anh khác hoàn toàn với cô bé tưởng tượng. Anh thật sự rất giản dị trong bộ đồ quần tây đen và chiếc áo sơ mi màu xanh cùng với chiếc xe đạp. Thế là anh đã chở em đi trên chiếc xe ấy giữa trời nắng chang chang.

Lần thứ hai cô bé hẹn gặp anh vào một buổi tối trung thu, hai đứa đi ăn bún bò và uống trà sữa, trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, và theo sự cảm nhận của một người con gái hình như lúc đó anh bắt đầu có cảm tình với cô bé.

Nhưng mà anh ơi! Anh có biết cô bé cũng muốn bắt đầu một mối quan hệ đặc biệt với anh lắm không? Chỉ tiếc là ông trời thật trớ trêu, anh thì học quá giỏi còn cô bé thì ngược lại, đã vậy còn gia đình của cô bé nữa. Mọi thứ làm cho cô bé cảm thấy tự ti khi sánh bước cùng anh.

Lần cuối cùng gặp anh là lúc anh sắp đi khỏi đất nước này, cuộc gặp lần ấy hai đứa trò chuyện tự nhiên hơn nhiều, rất vui vẻ.

Dần dần trong lòng cô bé đã yêu anh lúc nào không hay. Anh có biết, mỗi lần nghe có người giới thiệu cho anh ai đó là tim cô bé lại nhói đau, vì rất sợ sẽ mất anh.

Sao những người thân, bạn bè thì có một tình yêu dễ dàng còn cô bé mới biết yêu lần đầu mà khó khăn đến vậy?

Nhiều lúc cô bé cũng muốn nói ra những tâm t.ư trong lòng cho anh biết nhưng sao khó quá anh ơi! Cô bé không biết nói thế nào cho anh hiểu nữa.

Giờ đây thật sự trong tận đáy lòng cô bé muốn nói với anh một điều rằng: “Em yêu anh, H.T à”.

Cô Bé Yêu Thầm​
 

miiihaohao

Phàm Nhân
Ngọc
13,00
Tu vi
0,00
Vui buồn mùa nắng

Nắng có màu gì mà nhuộm đỏ những cánh phượng, nhuộm tím sắc bằng lăng, nhuộm da ai cần lao vất vả? Nắng có vị gì mà mặn mồ hôi trên trán ba những trưa hè, mà ngọt ngào chén chè mẹ nấu, mà đắng chát đời lặn lội?

Là chói chang, là gay gắt, là đổ lửa, là nắng - nắng tháng ngày em sinh.

Tháng 6, mùa thi. Đã có biết bao bài ca, tiếng nhạc được viết cho nỗi niềm mùa chia tay của học trò. Em - đã qua rồi cái thời áo dài trắng. Ừ, qua lâu lắm rồi, 6 mùa hạ, để mà quên mà nhớ, mà mường tượng bập bõm về thuở học trò của mình. Cái áo bạn ký vẫn nằm im nơi đáy tủ, xấp ảnh lũ bạn ngày ra trường không mấy khi được lật giở. Thế nhưng có cái gì đó vẫn làm em xao động, gần lắm, là gì nhỉ, là nắng có phải không?

Nắng, có màu gì mà nhuộm đỏ những cánh phượng, nhuộm tím sắc bằng lăng, nhuộm da ai cần lao vất vả? Sáng chủ nhật, em vội vàng đến giảng đường thi mà bỗng bị níu chân bởi con phố chỉ mới chưa đầy một tháng không qua, nay đã rực một màu phượng thắm. Sao thấy nao lòng quá, là phượng của một thời em còn khẽ khàng nhặt từng cánh hoa rơi ép vào trang vở trắng.

Nắng, có vị gì mà mặn mồ hôi trên trán ba những trưa hè, mà ngọt ngào chén chè mẹ nấu, mà đắng chát đời lặn lội? Quê em đồng lúa, ngô khoai. Thương lắm những tấm lưng cặm cụi nhổ cỏ, gặt hái. Nắng làm cây lúa trổ bông, đều hạt, nhưng nắng ơi, một chút thôi - dịu nhẹ, để mẹ cha em không luôn tay gạt vội giọt mồ hôi, để áo kia thôi khỏi đầm đìa.

Nắng đừng vô tình thế... Có người bán than đang cật lực đẩy xe hàng trên mặt đường bỏng rát, có người bán rau luôn tay té nước để gánh rau không héo, có người phụ huynh ngồi ngả lưng dưới bóng cây thấp thỏm chờ con em mình đang nhễ nhại trong phòng thi.

Tháng sáu là nắng, nắng nhiều lắm, đến mức người ta còn mong một cơn mưa để xoa dịu cái oi bức, cái ngột ngạt của nắng. Nắng như đun như nấu, như một đám cháy lớn và chỉ có mưa thật to mới dập tắt được.

Thế nhưng nắng có biết, em đã buồn thế nào khi chiều tan làm dù nhanh chân lắm cũng không tránh được cơn mưa bất chợt tầm tã, ướt hết người, co rúm lại mỗi khi có tiếng sấm sét, cật lực dắt xe vì đường lụt, lỡ mất một lời hẹn, và ai kia dầm mưa bị ốm. Nên nắng có biết nắng cũng sẽ làm em buồn nếu nắng cứ vô t.ư mà chiếu rọi. Nhẹ nhàng thôi nắng nhé, từng giọt nắng long lanh rớt xuống mái hiên, đọng lại nơi khoảng sân, để mẻ thóc quê nhà được săn khô, để nụ cười tròn trịa những vui tươi.

Là nắng, cứ đến cứ đi thôi, cùng mưa, cùng gió, nhưng xin nắng thương mẹ thương cha, để không ai nghĩ đến nắng thôi là muốn chạy trốn rồi. Nắng nhé, đừng khó tính nữa. Nắng tháng 6, mùa thi, mùa gặt, mùa em sinh, nắng làm buồn thật nhiều, mơ mộng cũng thật nhiều.

Đêm thì chẳng thể nào có nắng mà người đời vẫn cứ ngô nghê:

“Ru ta tròn một vòng tay
Xin đêm đừng nắng, xin ngày đừng mưa”

Ngoài trời vẫn nắng, mẹ ở nhà nóng bức nhiều không?

Đỏng Đảnh​
 

miiihaohao

Phàm Nhân
Ngọc
13,00
Tu vi
0,00
Nỗi nhớ tiếng rao kem :x :x

Hồi đó, kem mút là món ăn vô cùng ưa thích của bọn trẻ chúng tôi, đặc biệt là trong những ngày hè nóng nực. Tôi còn nhớ, một que kem giá chỉ có 200 đồng - một cái giá rất phù hợp với túi tiền của nông dân nghèo.

Những bạn nào sinh ra và lớn lên ở thành phố thì đa phần không được biết cái âm thanh đó thú vị như thế nào. Nhưng đối với những người sống ở nvùng nông thôn như tôi, âm thanh ấy đã trở thành một phần không thể thiếu được của tuổi thơ - tiếng rao của hàng kem bán rong.

Nếu ai từng được nghe thấy cái âm thanh dễ thương này thì chắc chắn cũng không thể quên được hình ảnh người bán kem miệt mài đạp xe, đằng sau chở theo một thùng kem được làm bằng gỗ, kèm theo 2 bên sườn xe là những mảnh sắt vụn, đồng nát, những túi đựng lông ngan, lông vịt, chai bia, nhựa... Và trên tay họ, luôn cầm theo một thiết bị rất đặc biệt mà chính nhờ nó mà cái thứ âm thanh kia mới được phát ra.

Thiết bị đó được thiết kế rất đơn giản. Nó gồm 2 bộ phận chính: một chiếc kèn bằng đồng dài khoảng 15 cm và một cái chai nhựa dẻo có thể là một cái lọ dầu gội đầu, một chai dầu rửa bát đã dùng hết hay bất kỳ cái gì tương tự như thế. Chiếc loa đồng được nhét vào miệng cái chai nhựa kia rồi quấn chặt lại bởi dây chun. Đơn giản vậy đó! Khi lấy tay bóp vào cái chai nhựa, âm thanh sẽ phát ra. Thú vị hơn nữa, khi ta thả tay ra, vẫn có tiếng phát ra nhưng âm thanh thứ hai này nhỏ và dài hơn âm thanh trước đó: "Kem mút, kem mút, kem mút, kem..".

Tôi không thể dùng từ nào khác phù hợp hơn các từ ấy để mô tả cái âm thanh đặc biệt đó bởi vì nếu bạn từng nghe thấy nó thì chắc chắn bạn sẽ có liên tưởng như vậy. Một sự mô tả quá chân thực! Những hàng bán rong khác, họ phải sử dụng chính giọng nói của mình để báo hiệu cho mọi người biết sự có mặt của họ. Chẳng hạn, người bán tàu pha: "Tàu phaaaaaa, tàu phaaaaaa…”; người bán dép: "Ai đổi dép đây!”; người bán muối: "Ai đổi muối đây!”...

Nhưng đối với hàng kem thì người bán không phải mất công mất sức rao bằng chính tiếng nói của mình như vậy. Họ vừa đi vừa bóp cái thiết bị đó, những âm thanh đặc biệt không lẫn vào đâu được lại vang lên: "kem mút, kem mút, kem...". Không hề có một từ ngữ nào hết, ấy vậy mà mỗi lần nghe thấy nó, hình ảnh một chiếc kem màu trắng mát lạnh lại hiện ra. Khi đưa que kem đó gần tới miệng, hơi lạnh của nó tỏa ra.

Mềm mại và nhẹ nhàng, nó lan quanh vùng miệng, từ đôi môi xuống tới cằm rồi ùa qua hai bên má. Hương thơm từ sữa phảng phất luồn vào cánh mũi, len lỏi, len lỏi, chậm rãi... Hương thơm và hơi lạnh của nó tạo nên một thế gọng kìm không thể công phá, nó quyến rũ bất kỳ ai một khi đã cầm nó ở trên tay. Rồi khi ta đưa nó vào miệng, hàm răng và đôi môi ta chạm vào của nó, lưỡi áp sát vào cơ thể trắng nõn nà của nó... Vị ngọt thẩm thấu sâu vào từng tế bào lưỡi, hơi lạnh bắt đầu lan tỏa khắp hai hàm răng và đôi môi, rồi lan xuống lợi từ đó lan tỏa ra khắp khoang miệng. Một cảm giác mát lạnh, sảng khoái bao trùm y hệt như cảm giác đứng dưới một thác nước giữa một rừng cây xanh mát.

Khi miệng bạn đã thư giãn thực sự bởi cái cảm giác tuyệt vời ấy, bạn sẽ nghĩ ngay đến việc cắn một miếng thật to cho đã. Đừng vội! Hãy từ từ kéo nó ra khỏi miệng. Chậm rãi, chậm rãi! Hãy để đôi môi, lưỡi của bạn được trườn trên nó, hàm răng của bạn được cọ nhẹ nhàng vào nó. Hãy nhớ, làm thật từ từ, đừng vội cho tới khi răng, môi, lưỡi của bạn không chạm vào nó nữa. Lúc đó, chiếc kem trông ướt hơn, mềm mại hơn, bóng bẩy hơn trông lại càng hấp dẫn. Hãy tiếp tục lặp lại như thế cho tới khi chiếc kem chỉ còn lại chiếc que tre đơn độc. Đó là cách thưởng thức kem tốt nhất và đó cũng là lý do tại sao nó lại có tên là kem mút.

Hồi ấy, cuộc sống người dân còn nghèo, rất ít hộ gia đình có tủ lạnh nên giải nhiệt bằng kem là sự lựa chọn tuyệt vời trong mùa hè nóng bức. Cứ mỗi lần nghe thấy cái âm thanh quen thuộc đó, sự thèm muốn lại dâng lên trong mỗi đứa trẻ chúng tôi. Đứa nào có tiền thì chỉ việc chạy ra mua. Còn những đứa không có tiền mặt, thì bắt đầu lùng sục khắp nhà, khắp vườn xem có nhôm nát, sắt vụn, nhựa hỏng, chai bia thủy tinh hay lông ngan, lông vịt gì không để đem ra đổi kem.

Tôi nhớ, hồi đó cứ mỗi lần nhà tôi có cúng giỗ hay công việc gì đó mà phải giết ngan, vịt thì bao giờ tôi cũng được giao nhiệm vụ cất gọn những túi lông vào một chỗ để đổi kem. Rồi nếu có uống bia, loại bia đựng trong chai thủy tinh màu xanh thì tôi cũng là người đem những vỏ chai đó đi cất giữ đầu tiên, cũng với mục đích trên. Rồi có bao nhiêu thứ đồ đạc không dùng được, bố mẹ tôi đều phân loại ra để bán cho hàng kem.

Người bán kem cũng chính là người đi thu mua phế liệu. Nhờ thế mà chúng tôi tìm được người để bán những thứ không sử dụng nữa, đồng thời lại có thể mua kem ăn giải khát. Nếu hàng kem nào bán đến gần trưa mà vẫn chưa hết hàng, thì họ thường hạ giá để sớm về sum họp với gia đình. 1.000 đồng lúc này có thể mua được 6 cái kem, thậm chí là 7-8 cái.

Mỗi lần có dịp đứng cạnh hàng kem, tôi lại hí hoáy nghịch ngợm cái “còi” mà phát ra âm thanh thú vị đó. Tôi cầm và bóp cho nó kêu inh ỏi. Còn cái thùng đựng kem ở đằng sau nữa chứ, hồi đó đối với tôi, nó cả là một bí ẩn lớn. Tôi đã luôn thắc mắc, bên trong cái thùng kia cấu tạo như thế nào mà lại có thể giữ được những que kem không bị tan ra thành nước. Và tôi lúc nào cũng cố nghển đầu lên xem bên trong chiếc hộp đó chứa những gì mà lại có thể làm được điều kỳ diệu như vậy. Nhưng lúc đó, chiều cao của tôi không đủ để có thể làm được điều ấy.

Keeem mút, keem mút, kem mút kem..

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, tôi cao lớn dần. Rồi một ngày, chiều cao của tôi đủ để giúp tôi có thể ngó đầu vào khám phá xem cái thùng xốp đựng kem đó có gì bí ẩn. Thật ra, cấu tạo của nó chẳng có gì đặc biệt. Nó chỉ là một cái thùng gỗ, bên trong là một lớp xốp dày. Các que kem được xếp gọn gàng vào đó, rồi được phủ một lớp báo, rồi một lớp vải để cách ly nhiệt độ trong thùng kem với nhiệt độ của môi trường bên ngoài. Với cách bảo quản như vậy, những que kem có thể đông cứng trong suốt gần 8 tiếng đồng hồ.

Nhưng nếu như tôi càng cao lớn bao nhiêu, càng ngó đầu nhìn vào bên trong thùng kem đó dễ dàng bấy nhiêu thì cũng là lúc tôi không thích ăn kem nữa. Vì lý do tuổi tác chăng? Không phải vậy bởi vì hồi tôi còn nhỏ, thì từ già tới trẻ đều thích ăn kem. Lý do dễ nhận thấy nhất cho sự thay đổi ấy, tôi nghĩ chính là sự phát triển của xã hội, mức sống của người dân ngày càng được nâng cao.

Nếu như hồi đó, tivi, tủ lạnh, điện thoại, xe máy là những đồ dùng hiếm thấy xuất hiện trong các gia đình nông thôn Việt Nam thì giờ đây, hầu như gia đình nào cũng có những thứ đó. Khi thời tiết nắng nóng, chúng ta sẽ nghĩ đến ngay việc mở tủ lạnh ra để tìm thứ gì đó giải nhiệt. Có thể là hoa quả, nước chanh, sữa, nước ngọt có ga, bia, sữa chua.

Và tất nhiên, chúng ta có thể mua sẵn những chiếc kem rồi để vào trong ngăn đá tủ lạnh để sẵn sàng bỏ ra thưởng thức khi cần. Mức sống của người dân được nâng cao, họ có nhiều lựa chọn hơn. Bây giờ, người ta ít ăn kem bán dong như hồi như nữa mà thay vào đó là các loại kem đắt tiền hơn. Đó có thể là kem hộp, kem ốc quế, kem que với bao nhiêu loại hương vị như đỗ xanh, dừa, chocolate, cốm, sữa...

Hàng kem bán rong giờ đây vẫn thỉnh thoảng vào làng tôi. Vẫn tiếng rao đó, vẫn cái kiểu thùng gỗ đó nhưng giá của một que kem đã là 500 đồng một chiếc. Cách đây không lâu, tôi đã mua một chiếc và ăn thử. Vẫn mùi vị ấy nhưng tôi không cảm thấy ngon như những chiếc kem tôi vẫn ăn hồi bé nữa. Hàng kem rong cùng với cái thứ âm thanh đặc biệt mà nó sớm hay muộn cũng sẽ biến mất cùng với sự đi lên của xã hội nhưng hình ảnh về nó mãi mãi không bao giờ phai mờ trong tâm trí của những đứa trẻ sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo như tôi. Một tuổi thơ hồn nhiên và trong sáng.

Vu Quoc Dat​
 

miiihaohao

Phàm Nhân
Ngọc
13,00
Tu vi
0,00
Ký ức tuổi thơ

Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ mới thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn. Đến khi thật sự thành người lớn thì người ta biết sẽ không bao giờ bé trở lại được.

Nhớ tuổi thơ trẻ dại ngày ấy. Nó có một bà nội nuôi - vì bố mẹ hay gọi bà là mẹ. Bà đi bán thị khắp xóm. Ngày ấy cả gia đình còn ở khu tập thể của công ty bố mẹ cấp. Cứ đến mùa thị là bà lại đi bán, thị của bà to mà thơm lắm, thích mê luôn. Gặp nó bà không bao giờ bán mà lựa một trái thật to để cho, còn xoa đầu: “ Bà cho thị thì phải học giỏi, ngoan ngoãn nhé cháu”. Khoanh tay dạ bà rồi chân ngắn chân dài chạy về nhà khoe mẹ, cất luôn trái thị lên đầu giường để dành ngửi và mơ mộng cô tiên sẽ hiện ra.

Bố mẹ mua đất, thế là rời khu tập thể. Cái nơi mà nó suốt ngày bị mang tiếng “vác chén đi xin ăn”. Cơm nhà thịt cá không thèm, cứ mang chén sang hàng xóm ăn với muối vừng thì thích lắm. Đến nỗi mẹ phải góp gạo cho người ta để họ “cho” lại con mẹ cơm. Và nó cũng xa cả bà… Từ đó trở đi, nó không còn nghe bất kỳ tin tức nào về bà nữa. Rồi ít nhớ, rồi dần quên… Trẻ con là vậy, giờ lớn muốn tìm thông tin của bà cũng không biết tìm đâu. Cả bố và mẹ đều không biết.

Về nhà mới, ít người hơn nhưng nhiều cây hơn. Xung quanh toàn là trồng lúa, sắn, ngô, khoai… Nhớ những đêm cả lũ con nít xúm nhau đi ăn trộm, bị phát hiện vắt giò lên cổ chạy. Thế mà về nhà hỉ hả cười khoái chí, rồi luộc lên bằng ba mớ củi lượm lặt từ những nhánh cây khô và cái nồi sứt quai ai đó vứt bên đường. Nhớ mãi cái ngày đi bắt ốc, bắt cua ngoài đồng cùng ông ngoại. Út bị ông ngoại nhấn sình ngập đầu, thế nhưng không những không khóc mà còn cười khanh khách. Về nhà lại còn méc mẹ, mẹ chỉ biết cười trừ rồi trách yêu ông không chăm cháu. Ông cười ha hả: “Cho nó quen mùi đồng ruộng mà cứng cáp”.

Tuổi thơ đi học bằng chiếc xe đạp liên xô cũ xì, ba chị em chất chồng lên nhau. Thương em, nó è lưng chở, ngày nào cũng đi qua con dốc cao, có lẽ vượt cả chiều cao của nó bây giờ. Nó đạp xe riết mà giờ cao có 1m55, còn hai đứa em đứa 1m65, đứa 1m7. Ngày đó bố mẹ vật lộn với kinh tế vừa qua bao cấp, không có thời gian đưa đón, kể cả đưa đón vào ngày thi chuyển cấp 1 lên 2. Thế mà nó vẫn một mình một thân đạp xe đi thi, trưa sợ chạy về nhà không kịp xem bài, nên dặn mẹ gói cho nắm xôi đậu phộng mang theo. Trưa về trường, một mình chui vào một xó lớp, vừa mở gói xôi lên ăn vừa ôn bài. Vậy đó, mà điểm chuyển cấp là á quân. Tự hào lắm chứ, thi vào trường chuẩn lớp chuyên mà điểm cao ngất ngưỡng.

Nó biết, tuổi thơ của nó có cả niềm kiêu hãnh của bố và mẹ. Giờ nhắc lại mẹ cứ nước mắt lưng tròng mà xót xa:“ Nó tội nghiệp nhất nhà, mãi lo cho hai em nên mãi không lớn được. Mẹ thương lắm”.

Giờ đây, khi đã lớn rồi. Nó không biết có còn duy trì được cái tinh thần ngày xưa đó khi hàng ngày phải đối chọi với cuộc sống phức tạp, bon chen ở thành phố này không nữa? Nhưng nó biết, nó sẽ luôn nhớ về cái thời trẻ thơ ấy và cái niềm t.ự hào cho một nghị lực lúc trẻ dại để luôn nhắc nhở bản thân vượt qua những gian nan của ngày hôm nay.

Thanh Huyen​
 

miiihaohao

Phàm Nhân
Ngọc
13,00
Tu vi
0,00
Tuổi thơ thèm ba mẹ

Chiếc xe ca chở cả gia đình tôi từ từ lăn bánh rời khỏi nhà ngoại cho đến khi mất hút khỏi tầm mắt, lúc đó tôi mới có cái cảm giác là từ đây tôi không được sống gần ba mẹ, chị và các em nữa.

Từ đây tuổi thơ của tôi sẽ không được vòi vĩnh, không được bàn tay ba mẹ thương yêu chăm sóc. Những giọt nước mắt trào ra, tôi òa khóc trong vòng tay của bà ngoại. Những tiếng nấc của tôi vang lên trong sự hụt hẫng chơi vơi khi biết rằng bắt đầu từ bây giờ cuộc sống của mình sẽ rẽ sang một hướng khác.

Sau ngày giải phóng, ba tôi đi cải tạo về phụ giúp mẹ tôi mua bán nhỏ tại Sài Sòn để nuôi sống cả gia đình. Cuộc sống lay lắt qua ngày cho đến khi ông ngoại đi tập kết về vào thẳng Sài Gòn đưa cả nhà về quê, một vùng núi phía tây Phú Khánh (bây giờ là Phú Yên) để lạc nghiệp.

Cuộc sống lúc bấy giờ thật khó khăn cho ba mẹ tôi khi chưa làm được gì để đủ sống mà nuôi 5 đứa con nheo nhóc. Và thế là tôi như bị bắt buộc phải ở với ông bà ngoại để đi học cũng như bớt đi một phần gánh nặng cho ba mẹ lúc bấy giờ.

Thời gian đầu, nỗi nhớ ba mẹ, nhớ chị và các em cứ quay quắt trong tôi. Thèm cái cảm giác được hàng ngày nô đùa vui chơi với chị với em, thèm được nhõng nhẽo, mè nheo trong vòng tay ba mẹ. Có những lúc tôi trốn trong góc vườn nấm mèo của ngoại mà khóc một mình, khóc ngon lành trong cái không gian ẩm ướt rong rêu của khu vườn lúc ấy!

Lâu lâu, ba từ quê xuống nhà ngoại có việc và cũng là để thăm tôi, cô bé 9 tuổi là tôi mừng đến nỗi như mình không còn cảm thấy đói để ăn, thấy khát để uống mà cái cảm giác lúc ấy mãi đi theo tôi cho đến bây giờ, một cảm giác thật ấm áp và yêu thương.

Nền nhà bà ngoại bị vỡ một mảng bằng cái thúng lớn, ngoại nhờ ba trám lại. Ba tranh thủ làm cho xong đặng còn về quê. Mảng xi măng vừa trám xong chưa khô hẳn vì vô ý ba đã giẫm lên và nơi nhỏ bé ấy đã hằn in lại dấu dép nhựa của ba.

Đi học về, tôi không còn thấy ba. Tôi khóc ngoài hè một mình vì sợ ngoại đánh đòn, nỗi cô đơn như níu lấy thân thể gầy nhom của tôi lúc ấy. Tôi thương mình, thương ba mẹ vì cuộc sống quá khó khăn nên ba mẹ mới nhờ ông bà ngoại nuôi bớt một đứa, chứ có ba mẹ nào có muốn rời xa những đứa con thân yêu!

Đêm đêm, tôi ngủ với bà ngoại, nước mắt cứ lặng thầm tuôn, mặn chát cả đôi môi bé nhỏ, mềm nhũn cả những giấc mơ xa xăm. Nỗi nhớ ba mẹ và chị, em cứ lấn sâu vào giấc ngủ chập chờn. Những đêm không ngủ được, tôi rón rén bò ra khỏi giường thật nhẹ sợ bà ngoại thức giấc, tôi đi trong bóng đêm, đi thật khẽ cứ như sợ rằng những gì tôi giẫm phải dưới chân sẽ làm cho hành động của mình không thực hiện được. Ra đến nơi ba trám lại nền nhà bị vỡ, tôi ngồi bệt xuống và đưa hai bàn tay nhỏ bé cứ sờ qua sờ lại cái dấu dép nhựa của ba in lại rồi khóc thật ngon lành, tôi hình dung hình bóng ba vẫn còn đâu đây với tôi, qua dấu dép thân yêu đang tồn tại trong bóng đêm của căn phòng này.

Dấu dép ấy đã đi vào trong ký ức của tôi hơn 30 năm nay. Cho đến bây giờ, ba không còn hiện hữu trên cuộc đời này nhưng tôi vẫn mãi mang theo trong lòng dấu dép ấy của ba như một kỷ niệm trong cuộc đời làm người và mãi mãi trong tôi, những ngày ấy là chuỗi ngày thật buồn cho một đứa trẻ không được sống trong vòng tay ba mẹ.

Hà My​
 

miiihaohao

Phàm Nhân
Ngọc
13,00
Tu vi
0,00
SỐNG TRỌN VẸN TỪNG NGÀY (sưu tầm)



Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison - tổng giám đốc của Tập đoàn Coca Cola – đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quan giữa nghề nghiệp với những trách nhiệm khác của con người.
“Bạn hãy tưởng tượng cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn có năm quả bóng mang tên là: công việc, gia đình, sức khoẻ, bạn bè, và tinh thần. Bạn sẽ hiểu ngay rằng công việc là quả bóng cao su. Vì khi bạn làm rơi nó xuống đất, nó sẽ nảy lên lại. Nhưng bốn quả bóng còn lại – gia đình, sức khoẻ, bạn bè và tinh thần - đều là những quả bóng bằng thủy tinh. Nếu bạn lỡ tay đánh rơi một quả, nó sẽ bị trầy sướt, có tì vết, bị nứt, bị hư hỏng hoặc thậm chí bị vỡ nát mà không thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ. Bạn phải hiểu điều đó và cố gắng phấn đấu giữ cho được sự quân bình trong cuộc sống của bạn.
Bạn làm thế nào đây ?
Bạn đừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với những người khác. Đó là vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau, chúng ta là những cá nhân đặc biệt. Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn vào những gì mà người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới biết rõ điều gì là tốt nhất cho chính mình.
Bạn chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim của bạn. Bạn hãy nắm chắc lấy như thể chúng là những phần trong cuộc sống của bạn. Bởi vì nếu không có chúng, cuộc sống của bạn sẽ mất đi ý nghĩa.
Bạn chới để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từng khoảng khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của đời mình.
Bạn chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó cho đi. Không có gì là hoàn toàn bế tắc mà nó chỉ thật sự trở nên bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa.
Bạn chớ ngại nhận rằng mình vẫn chưa hoàn thiện. Đó chính là sợi chỉ mỏng manh ràng buộc mỗi người chúng ta lại với nhau.
Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhớ mạo hiểm với những vận hội của đời mình mà bạn học biết cách sống dũng cảm.
Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn không có thời gian yêu ai. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi. Cách chóng nhất để đánh mất tình yêu là níu giữ thật chặt. Còn phương thế tốt nhất để giữ được tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.
Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh cho đến nỗi không những bạn quên mất nơi mình sống mà còn có khi quên cả bạn định đi về đâu.
Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình được đánh giá đúng.
Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng. Nó là kho báu mà bạn có thể luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.
Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai điều đó một khi mất đi sẽ không khi nào bắt lại được. Cuộc đời không phải là một đường chạy mà nó là một lộ trình bạn hãy thưởng thức từng chặng đường mình đi qua.
Quá khứ đã là lịch sử. Tương lai là một màu nhiệm. Còn hiện tại là một món quà của cuộc sống, chính vì thế mà chúng ta gọi đó là tặng phẩm ”.
 

miiihaohao

Phàm Nhân
Ngọc
13,00
Tu vi
0,00
SỐNG(sưu tầm)
Có ba người mặt mày buồn bã đến hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý, làm thế nào để bản thân sống được vui vẻ.
“Các ông trước tiên nói xem các ông sống vì cái gì?” Bác sĩ hỏi.

Ông A nói: “Vì tôi không muốn chết, vì vậy mà tôi sống”.
Ông B nói: “Vì tôi muốn nhìn xem ngày mai có tốt hơn ngày hôm nay hay không, vì vậy mà tôi sống”.
Ông C nói: “Vì tôi có một gia đình phải nuôi dưỡng. Tôi không thể chết, vì vậy mà tôi sống”.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Thế thì đương nhiên các ông không được vui vẻ rồi, vì các ông sống chỉ vì sợ hãi, chờ đợi, trách nhiệm bất đắc dĩ, chứ không vì lý tưởng”.
Con người nếu mất đi lý tưởng thì sẽ không thể sống vui vẻ được.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top