Luận Truyện Event truyện ngắn "Viết Cho Mùa Yêu Thương" mùa thứ II

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
- Tên tác phẩm dự thi : "Tôi" - "ngày ấy"
- Tên thành viên diễn đàn: quantl
Một lần trong lúc rảnh rỗi ngồi lục lại trong đống đồ cũ, vô tình tôi tìm lại được cuốn vở ngày xưa vẫn thường dùng để viết truyện thời còn cắp sách tới trường. Các trang trong cuốn vở đã nhàu nát thậm chí có trang còn ngả vàng, mực thì lem nhem, nhòe nhoẹt, có trang thậm chí còn nhìn không rõ chữ. Khẽ cười tôi lật giở từng trang, có cả thảy mười câu truyện ngắn, tản văn, cảm nhận, nói chung tôi viết tất cả những gì mình thích một cách ngẫu nhiên. Những câu văn non nớt thưở học trò còn mang theo mùi bút nghiên trên giảng đường, những câu truyện lặt vặt nơi góc lớp hay những cảm nhận vu vơ trước những biến động thất thường của thời tiết.

_ Hồn nhiên, ngây ngốc, khờ khạo – tôi vừa cười vừa xấu hổ, những câu truyện vụn vặt từng chút từng chút được lật mở lại. Không giống như thời đại này, người ta có thể dễ dàng viết những dòng tâm trạng, tiện tay ghi chú một câu cảm khái lên mạng, khi đó chúng tôi chỉ có thể viết ra giấy, mỗi trang đều là tâm huyết, mỗi dòng đều là tình cảm, mỗi chữ đều là cảm xúc.

Bỗng tôi dừng lại ở câu truyện thứ sáu, trong đó có một câu:
“Trưởng thành là gì nhỉ? Chấp nhận mất mát liệu có phải trưởng thành không, có tinh thần trách nhiệm nữa nhỉ, chắc gồm cả mạnh mẽ, kiên định và dũng cảm. Người lớn là sao? Có phải đó là mục tiêu hường tới của mỗi đứa trẻ nếu thế mình sẽ trở thành một người trưởng thành thật tuyệt vời.”

Tôi ngẩng mặt lên thẫn thờ trong giây lát, hồi bé tôi đã từng nghĩ vậy sao, có gì đó trong tôi đã vỡ vụn, thời thơ ấu ngây ngốc viết khát vọng trưởng thành, còn lúc này tôi đã trưởng thành tôi nghĩ gì. Không chỉ hiểu chấp nhận mất mát, tôi còn biết cả giả dối, không chỉ hiểu tinh thần trách nhiệm, tôi còn biết cả trốn tránh, không chỉ hiểu mạnh mẽ tôi còn biết yếu đuối, không chỉ hiểu kiên định tôi còn biết ba phải, không chỉ hiểu phải dũng cảm tôi còn biết cả sợ rắc rối. Một người trưởng thành trong mắt đứa trẻ như tôi khi đó luôn đại diện cho sự hoàn mỹ, những tính tốt che lấp hoàn toàn cái xấu, là khao khát được chấp nhận và cái đích cho sự nhận thức. Chỉ là tới giờ tôi biết trưởng thành không chỉ đem tới sự tốt đẹp mà còn là cả sự buông xuôi theo những thứ mà thời thơ ấu tôi sẽ cười nhạo sẽ khinh ghét.

_ Thật ngu ngốc – Tôi cười gượng nhưng trong lòng lại nặng trĩu – Còn sai lỗi chính tả nữa.

Tâm trạng đó cứ vương vấn trong tôi khi tôi tiếp tục lật giở quyển vở, câu truyện thứ bảy và thứ tám đều rất tích cực là những thứ lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống là những thứ mà một đứa trẻ non nớt có thể hiểu. Nhưng không hiểu sao tôi lại càng lúc càng cảm thấy buồn hơn, những thứ lông gà vỏ tỏi đó dần đã bị tôi quên lãng, thậm chí cả những thứ nhỏ nhặt mới xảy ra vài hôm trước thôi cũng đã bị tôi ném hết khỏi đầu. Từ bao giờ tôi đã quên đi cái cách mình tỉ mẩn ngắm nhìn xung quanh, từ bao giờ tôi đã lãng quên cách quan tâm tới những tiểu tiết trong cuộc sống quanh mình. Cách nhìn nhận cuộc sống của tôi từ lúc nào đã không còn tích cực, không còn vui vẻ, không còn lạc quan nữa, đó là cái giá của trưởng thành sao, là cái cách buông bỏ đi những cảm xúc thừa thãi để có thể đối diện với cuộc sống màu xám này sao.

“Yêu nhỉ, yêu thật rồi, mình đoán vậy. Hi hi.”
Tôi ngưng lại một chút khi đọc tới câu này, đó là mối tình đầu của tôi, người con gái đã khiến tôi cuồng si suốt cả một thưở thiếu thời. Là người con gái đã khiến tôi nếm trải sự đớn đau khi bị từ chối. Mối tình đầu đúng là khó quên, tôi hơi mỉm cười. Thế nhưng càng đọc tôi lại càng ngỡ ngàng, đúng vậy mối tình đầu quá khó quên, đến giờ tôi vẫn nhớ khuôn mặt cô ấy, mái tóc khẽ bay trong gió khi từ chối tôi, đôi mắt kiên quyết nhìn tôi trong lúc trả lời. Hình ảnh đó như ghim vào trong tâm khảm, giống như một vết dao khó lành. Có lẽ cho tới cuối đời tôi cũng sẽ khắc ghi vào sâu trong bộ não.

Chỉ là ngoài bức tranh ảm đạm kia, tôi đã quên đi toàn bộ những phút giây bên em. Những rung động đầu đời, những hạnh phúc ngọt ngào, những món quà bé nhỏ, những khoảnh khắc bên nhau. Tại sao? Tại sao tôi đã có biết bao niềm vui đến thế mà tôi lại quên? Tại sao? Tại sao trong kí ức hiện giờ chỉ còn lại sự giận dữ, buồn thương và khó chịu. Tình yêu nào cũng có cái kết nhưng vì lí do gì tôi chỉ nhớ tới giây phút chua chát còn những hồi ức tuyệt vời năm đó đã trôi về đâu, những lời những chữ trong cuốn vở là những kỷ niệm ngọt ngào mà tôi nghĩ nó đáng phải hiện lên khi nhắc tới mối tình đầu mới đúng. Vì sao nó chỉ còn tồn tại trong một cuốn vở nhàu nát ố vàng, để rồi khi lật mở lại tôi giống như đang nhìn về một câu chuyện xa lạ với nhân vật chính là một ai đó hoàn toàn không liên quan.
Phải chăng những năm tháng đã qua tôi hoàn toàn quên đi cách tận hưởng hạnh phúc chỉ biết giữ lại cho mình những vết thương, để rồi ngồi liếm láp trong căm giận và tức tối. Lắc nhẹ đầu cho quên những cảm xúc phức tạp khó nói thành lời này, tôi giở tới trang cuối cùng của quyển vở, ở đó có một tản văn, viết về mùa đông, một tản văn chỉ xếp đầy một trang vở nhưng những gì nằm ở đó lại khiến tôi sẽ không thể không ngẩn ngơ.

“Cơn gió lạnh thổi tới, ép cái giá buốt đến rùng mình vào khung cảnh, trên những cành cây khô quắt bên đường, trên khung trời ảm đạm và lên những con đường bận rộn tấp nập người đi lại. Ai ai cũng đang cúi đầu”
“Những đứa trẻ ngồi bên vệ đường co ro trong lạnh giá, ôm ấp nhau bằng những manh áo rách, những đứa lớn quây lại thành vòng che những cơn gió rét cắt da cho những đứa nhỏ hơn.”
“Tôi tự hỏi trên con đường kia trải vàng hay kim cương mà người ta có thể lạnh lùng bước tiếp bỏ lại sau lưng những cảnh đời cơ khổ”

Tôi không nhớ mình đã từng nhân ái tới vậy, không nhớ mình đã từng biết cảm thông đến thế, tôi không biết mình cũng đã từng nhìn những cơn gió lạnh kia bằng một đôi mắt ấm áp. Đến cuối cùng ngay cả sự hảo tâm cơ bản tôi cũng quên, giờ tôi có thể nhìn một vụ tai nạn rồi nhếch môi chửi “đáng đời”, nhìn một vụ ngã xe bằng ánh mắt khinh bỉ, nhìn những lời kêu gọi yêu thương bằng ánh mắt phiền phức. Đã chẳng còn quan tâm ngoài kia có bao nhiêu người đã chết đói, chẳng quan tâm trong mỗi cảnh đời kia có bao nhiêu người đáng thương. Đối với tôi nhìn thời sự chỉ là một thói quen, xem tin tức chỉ là một cách giết thời gian, quan sát thế giới quanh mình bằng ánh mắt vô cảm như thần thánh nhìn chúng sinh. Để trưởng thành cần có sự diềm tĩnh nhưng điềm tĩnh thái quá sẽ thành vô tâm sau đó diễn hóa thành vô cảm và giết chết những gì cao đẹp nhất khi xưa ta từng có.

Khép cuốn vở lại, tôi không khỏi suy nghĩ mông lung, nhưng tôi biết đây chỉ là cảm xúc nhất thời, tôi sẽ sớm quên, nhìn lại quá khứ tươi đẹp chỉ khiến tôi bồi hồi trong chốc lát. Sẽ không thể thể khiến tôi quay trở lại ngày xưa, nó sẽ khuấy động những gì sâu thẳm nhất để tôi nhìn lại mình nhưng sẽ không thể khiến tôi quay trở lại được. Khi ta trưởng thành ta sẽ đánh đổi bằng tất cả ngây ngô, trong sáng, khi ta trưởng thành ta sẽ dần đánh mất mình. Nhưng đó là cái cách cuộc sống này vận hành, cuộc đời sẽ khiến ta trở thành kẻ như vậy, sẽ cuốn ta trong những mắt xích khổng lồ, trói ta trong vòng quay vô tận, để rồi khi có thời gian nhìn về thưở thiếu thời ta sẽ giật mình đau đớn nhận ra mình đã trở thành một kẻ xa lạ.

Tôi tần ngần cầm quyển vở, nửa muốn đốt đi, nửa muốn giữ lại, cuối cùng tôi thở dài, đưa nó vào trong tủ sách. Giữa những tuyệt tác văn học của những nhà văn nổi tiếng có một quyển vở nhàu nát, chữ viết cẩu thả, hành văn kém cỏi, một sự tương phản đến lạ lùng. Nhưng với tôi, cuốn vở ấy - “ngày ấy” cũng là một tuyệt tác.
Câu truyện đại khái có khoảng 50% là sự thật 50% còn lại là sau này tác giả cảm khái ra. :54:
Lão cho kênh YouTube BNS đăng bài này của lão trên kênh nha. :087:
 

ʈócquăɳ

Phàm Nhân
Ngọc
-172,94
Tu vi
0,00
Bà mẹ đỡ cậu bé dậy khỏi giường ,giúp cậu đánh răng rửa mặt và ngồi vào nhà bếp để ăn sáng . Sau bữa sáng ,bà đưa cậu ngồi vào chiếc ghế sofa trong phòng khách với vài quyển vở và một cái bút ở trên bàn để cho cậu học bài . Thỉnh thoảng ,bà mẹ sẽ trở lại để xem cậu có gặp vấn đề gì không .
Đó là nếp sinh hoạt vào những ngày nghỉ của cậu bé kể từ lần tai nạn xe gần đây . Vào những ngày đi học ,mẹ cậu sẽ giúp cậu ngồi vào ghế xe buýt của nhà trường . Khi đến trường cậu sẽ được giúp đỡ bởi các bạn học để vào lớp và lúc về nhà cũng vậy . Cậu phải dựa vào sự giúp đỡ của mọi người hoặc một cây gậy để chống mới có thể đi lại được . Mẹ cậu không cho cậu sử dụng gậy để đi lại vì nó lấy của cậu rất nhiều sức lực và rất khó khăn để đi lại với nó . Đôi chân của cậu chưa hẳn là phế nhưng cậu vẫn rất cần một chiếc xe đẩy chỉ vì hoàn cảnh gia đình không mấy giàu có nên cậu không thể sở hữu chiếc xe đó .
Gia đình cậu là một gia đình 4 người : bố ,mẹ ,chị và cậu . Bố cậu là một doanh nhân bình thường ,mức lương hàng tháng cũng chỉ đủ để trang trải cho gia đình và việc học của cậu . Mẹ cậu thì ở nhà ,lo việc nội trợ và lo việc chăm lo cho cậu . Chị cậu đang học đại học năm nhất ,đang có việc làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi bởi vì thế nên gánh nặng của bố cậu cũng giảm đi đôi phần . Còn về phần cậu ,cậu là một học sinh lớp 10 ,năm ngoái vì gặp một tai nạn xe nên việc đi lại của cậu rất khó khăn .
Vào đầu tháng 10 ,đó là một buổi sáng hơi se se lạnh ,vì hôm đó là Chủ Nhật nên cậu có thể ở ở nhà để nghỉ ngơi . Sau bữa sáng ,mẹ cậu dìu cậu ngồi ra chiếc ghế sôfa ở phòng khách ,đối diện là một chiếc ti vi . Đưa điều khiển ti vi cho cậu ,bà mẹ dặn :
- Mẹ đi tắm một lát ,con cứ ngồi đây xem ti vi ,nếu cần gì thì cứ gọi mẹ .
Cậu bé gật đầu ,lễ phép đáp lại một tiếng " dạ " rồi bà mẹ mới bước vào phòng tắm .
Tắm xong ,bà mẹ liếc mắt về phía lưng ghế chỗ cậu bé ngồi và nhận thấy cây gậy của cậu ko còn ở đo nữa. Linh tính có chuyện bất thường ,bà đi tới chỗ cái ghế . Cậu bé đã biến mất . Trên cái giá treo áo thì ko thấy áo khoác của cậu . Sự sợ hãi chạy dọc sống lưng bà mẹ .
Bà khoác vội chiếc áo khoác rồi chạy ra ngoài . Bà đưa mắt nhìn xung quanh ,cố tìm ra cậu . Chỗ cậu ở có rất nhiều xe cộ qua lại ngoài ra còn có rất nhiều chó dữ ,bà mẹ rất sợ cậu sẽ gặp phải chuyện gì .
Thằng bé đi đâu đc nhỉ ? Sao nó lại đi ra khỏi nhà một mình mà ko có sự giúp đỡ của một ai đó ?
Bà mẹ lo lắng nhìn dòng xe cộ đang lao vun vút trên đường và nhớ lại gần đây có lần nghe cậu than thở với chị gái mình rằng cậu cảm thấy mình như một "gánh nặng " . Dạo đây bà cũng thấy cậu tiết kiệm tiền ,bà sợ cậu bỏ nhà đi . Bà mẹ cứ tìm mãi ,trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi cho đến khi thấy cậu .
Bà nhìn thấy cậu bé ở chỗ khúc cua . Đầu cậu cúi xuống ,mắt tập trung nhìn lề đường và thận trọng buóc từng bước nhỏ . Một tay cậu cầm cây gập và tay còn lại thì đang cầm một gói đồ kì lạ .
Thở phào nhẹ nhõm ,bà vội vàng chạy tới giúp cậu . Khi thấy cậu bé vẫn an toàn ,bà mẹ trách :
- Mẹ chỉ rời mắt khỏi con một chút thôi mà . Con cần thứ gì mà phải gấp gáp vậy chứ ? Mẹ lo cho con quá !
Bối rối và tò mò ,bà đưa tay cầm lấy gói đồ . Trước khi cậu kịp giải thích ,bà đã nhìn thấy một cái hộp màu đỏ với dây nơ màu vàng .
Hôm nay là sinh nhật mẹ ,- cậu nói . - Con nghĩ biết đâu mẹ sẽ thích món quà này của con . Con xin lỗi vì đã rời đi mà ko nói lời nào .
Nước mắt cậu đã bắt đầu chảy ra ,cả bà mẹ cũng vậy . Đừng nói là người khác mà ngay cả bà cũng ko nhận ra hôm nay là sinh nhật mình thế mà thằng con trai mình lại nhớ . Mở hộp quà cậu bé tặng ,vừa nhìn thấy vật trong hộp bà mẹ đã ôm chầm lấy cậu bé vào lòng ,đó ko phải vật gì quý giá cả ,đó chỉ là một chiếc vòng cổ bình thường ,chiếc vòng cổ có hình ảnh của hai mẹ con và chan chứa đầy tình yêu.

Tên tác phẩm : Món quà bất ngờ .
Bút danh (nếu có ): nhút nhát.
Tên nick : @Mặc Mặc .

Tác phẩm đầu tay của muội ,m.n đừng chê nha .
Hi @Mặc Mặc

Muội xem đây có phải là nội dung muội muốn gửi tham gia dự thi event không? Huynh xem lịch sử chỉnh sửa thì phát hiện muội dùng thẻ Spoiler không chính xác, nên nội dung không được hiển thị. Hiện huynh đã chỉnh sửa lại như trên, muội xác định giúp huynh xem có đúng hay không đúng nhé?

Còn Q biết chắc là mình đang say. :5cool_still_dreaming:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top