Chê trách thẳng thừng để người ta nản chí từ đầu (bị tâm lý mãi về sau) là k ổn.Cái ví dụ của lão hông ổn á. Làm dở mà bảo tốt rồi thì bao giờ mới giỏi được?
Nếu không chỉ ra cái sai, thì bao giờ biết mình sai mà làm tốt được?Chê trách thẳng thừng để người ta nản chí từ đầu (bị tâm lý mãi về sau) là k ổn.
Đôi lúc dù người ta làm chưa ổn cũng phải khích lệ, rồi từ từ người ta mới dần làm tốt lên.
Rồi khi đó người ta sẽ tự nhận ra được khi trước đã tự làm tệ thế nào, nhưng sẽ biết ơn vì k bị chê trách mà còn được khích lệ.
=> Ý chí làm việc tăng hơn nữa, làm cảm ân cũng có. => Trung thành với công ty.
Dĩ nhiên có quy trình đào tạo cụ thể, ví dụ giao nhiệm vụ làm một quy trình thống kê, hay áp doanh số nếu k đạt thì tự biết kém rồi.Nếu không chỉ ra cái sai, thì bao giờ biết mình sai mà làm tốt được?
Có điều nó không liên quan đến giả tạo hay thật lòng đâu đệ.
đọc được lời này của Công Tôn tiên sinh, tự dưng tại hạ có cảm giác xã hội quanh ta từ thực đến ảo, từ nhỏ đến to đều được kiến tạo từ tầng tầng, lớp lớp các loại ngụy biện khác nhau. Các loại ngụy biện thuộc chủng hệ khác nhau, dạng thức khác nhau đan xen tạo thành một tổ hợp vô cùng hoàn chỉnh, bền vững rất khó để phá vỡ. Chỉ còn một mầm mống ngụy biện đơn lẻ, bản thân nó có thể tự sinh sôi, nảy nở làm cho cả xã hội xôm tụ lẫn lên. Vô hình chung ngụy biện pháp tắc thâm nhập thần hồn, thần tính, và điều khiển hành vi, lời nói của các cá nhân tham gia xã hội đó. Đến cuối cùng giả tạo hay chân thành chính thực thể cũng lẫn lộn, đó là khi ngụy biện pháp tắc chiếm ngôi vương. Tính ra ai chủ tu pháp tắc này mới là nhân vật đáng gờm trong lịch sử.Thấy các bằng hữu xôm tụ, tại hạ cũng góp chút thiển kiến của mình.
Đầu tiên, hành vi không quyết định bạn là ai, bạn mới là người quyết định mình là ai. Ví dụ, một người "giả tạo" - theo cách bài viết định nghĩa. Tình cờ đọc được bài này, và quyết định làm ngược lại, ka-boom, thế anh ta trả thành người chân thành ? rõ ràng không đúng không ?
Thứ hai, rõ ràng, bài viết không hề trích dẫn một nguồn nào, hay một nghiên cứu nào về việc này, chẳng lẽ không ai thấy đáng ngờ sao ?
Thứ ba, bài viết sử dụng khá nhiều lý thuyết ngụy biện nhằm đưa người đọc vào cái "đúng đắn" mà tác giả đưa ra. Tại hạ có liệt kê từ bài viết một vài loại ngụy biện mà tác giả sử dụng
"ngụy biện mập mờ (ambiguity fallacy), ngụy biện kinh nghiệm vụn vặt (anecdotal fallacy), ngụy biện khái quát hóa vội vã (hasty generalization), ngụy biện so sánh ẩu (faulty analogy), ngụy biện lợi dụng đám đông (appeal to the people), ngụy biện tâng bốc (appeal to flattery), ngụy biện gièm pha, gây chán ghét (appeal to spite), ngụy biện lợi dụng cảm xúc (appeal to emotion), ngụy biện kết luận ẩu (jumping to conclusions)".
Luận điểm vẫn còn, nhưng không dám múa rìu qua mắt Lỗ Ban, tại hạ xin chắp bút tại đây.
Như ta đã nói, ranh giới giữa thật và giả tạo mong manh lắm, khó mà phán xét đc. Nói ko đúng suy nghĩ là giả tạo? Nói đúng suy nghĩ là thật?Nếu không chỉ ra cái sai, thì bao giờ biết mình sai mà làm tốt được?
Có điều nó không liên quan đến giả tạo hay thật lòng đâu đệ.
Đệ nghĩ có 1 cái khác.Như ta đã nói, ranh giới giữa thật và giả tạo mong manh lắm, khó mà phán xét đc. Nói ko đúng suy nghĩ là giả tạo? Nói đúng suy nghĩ là thật?
Có khái niệm này cũng rất hay, đó là: white lie![]()
Động cơ gì cũng ko quan trọng, quan trọng là kết quảĐệ nghĩ có 1 cái khác.
Nói gì, hành động gì không quan trọng.
Quan trọng là động cơ là gì![]()
Động cơ gì cũng ko quan trọng, quan trọng là kết quả![]()

Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản