Là "chút chíu" thôi đó... xuống dưới thành bà già òi, chứ cho quyến rũ quá mắc công đọc giả lại tiếc nuối khi xem đoạn phía dướiÝ là tỷ khoái đoạn "nõn nà"...chưa phê thì máu me phun tràn lan là sao![]()

Là "chút chíu" thôi đó... xuống dưới thành bà già òi, chứ cho quyến rũ quá mắc công đọc giả lại tiếc nuối khi xem đoạn phía dướiÝ là tỷ khoái đoạn "nõn nà"...chưa phê thì máu me phun tràn lan là sao![]()
Tỉ có thể bao nuôi đệ mà. Hứa sẽ ngoan :10:Năm mới 2020, chúng ta chào mừng các hội viên mới nào:
@Everstill khi nào công cuộc sáng tác lâm vào bình cảnh, đệ hãy sang đây trảm vài chương, biết đâu lại tìm ra hướng đi mới
@HắcLongChínhChủĐẹpTrai khi nào chuyện cơm áo gạo tiền ngoài kia làm đệ quá phiền lòng, hãy vào đây tạo ra một nhân vật thật giàu có, quyền lực chấn động cả giới tu hành nào. Người ta gọi là "củng cố đạo tâm", kiên định với sự vùi dập của dòng đời đó mà
@muyun giới tu hành hiểm ác, thơm ngon trắng mềm như đệ đi lang thang dễ bị thịt mất đấy. Hãy vào đây, trảm ngay tên cướp quần của đệ nào :16:
đệ cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi nhỉTỉ có thể bao nuôi đệ mà. Hứa sẽ ngoan :10:
Chương 32: Ai vì nghĩa? Ai lại vì tình? (Kết)Tiểu Vô đã hạ rồi, có ai viết tiếp cho một bên ngã xuống hay không? Hóng cao nhân viết tiếp cuộc chiến đang dang dỡChương 31: Ai vì nghĩa? Ai lại vì tình? (Hạ)
Chỉ trong nháy mắt, Mộ Dung Tuyết đã bay đi thật xa. Mặc dù vậy, nàng ta vẫn không dám khinh suất, một mặt dùng linh lực hộ thân, một mặt tản ra thần thức theo dõi bốn phía.
Mộ Dung Tuyết biết rõ không dễ giết Vô Mệnh đến như vậy, bằng không, hắn ta cũng không đặt chân lên vị trí thống lĩnh của Thập Đại Hộ Đạo giả dưới ngai vàng của Thần Chủ. Điều mà nàng cần làm lúc này là lợi dụng hắn còn bị ảnh hưởng bởi đòn đánh bất ngờ vừa rồi, để nàng có thể tranh thủ thời gian mà chạy thoát.
Bỗng nhiên, một ánh kiếm lướt thẳng về hướng Một Dung Tuyết!
Tốc độ quá nhanh khiến người thường khó mà phản xạ kịp!
Men theo ánh kiếm ấy, từng hình ảnh mơ hồ gia trì xung quanh; có bóng dáng của Thương Long với thân hình như một đầu mãng xà, vuốt tựa kỳ lân, tướng mạo trang nghiêm uy vũ; lại có bóng dáng của Bạch Hổ, một thân cọp trắng như tuyết, sát khí đằng đằng, nhe nanh múa vuốt.
Một chiêu kiếm cơ hồ cắt đứt vạn cổ, phá nát thời gian, cứ thế mà giáng xuống bóng lưng ong diễm lệ của Mộ Dung Tuyết.
Ngược lại, vừa phát hiện có điềm xấu xảy ra, nhưng vì thế công ấy có tốc độ quá nhanh nên Mộ Dung Tuyết chỉ có cách tập trung tất cả linh lực của bản thân vào phía sau lưng, hy vọng tránh được một kiếp.
Ầm...
Đạo bào của nàng cơ hồ rách nát trong chớp mắt, sau đó là lớp da trắng nõn nà bắt đầu phân khai, tiếp đến là nội tạng lộ rõ mồn một, máu đỏ nhuộm khắp thân người...
Đó là một nhát kiếm cắt ngang hư không, tỏa ra ánh sáng thần thánh phủ trùm cả một góc trời; uy lực một kiếm này quá khủng khiếp, thử hỏi có ai cản nổi chứ?
Mộ Dung Tuyết gánh lấy tổn thương nặng nề, tu vi nhanh chóng sụt giảm bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.
Tóc của nàng bạc trắng, da dẻ nhăn nheo; từ vẻ ngoài là một mỹ nhân phơi phới lập tức bị lão hóa thành một bà cụ tám mươi tuổi. Mặc dù như thế, Mộ Dung Tuyết lại không dám trì hoãn chữa tốt vết thương mà vận chút linh lực còn sót lại vào hai tay, sau đó nhanh chóng điểm nhanh vào giữa trán, miệng lầm bầm:
- Thiên Địa có linh, Băng Tuyết có hồn, Xá thân nhập thế, Phổ độ chúng sinh!
Sau tiếng lẩm bẫm ấy, bỗng nhiên, một hơi thở khủng khiếp, lại vô cùng lạnh giá như muốn đóng băng cả nhân gian đột ngột xuất hiện. Lạ thay, lúc này Mộ Dung Tuyết lại tỏ ra khá bình tĩnh, không vội bỏ chạy thoát thân nữa, mà quay lại đối diện với Vô Mệnh đang bay lơ lững sau lưng từ lúc nào.
- Vô Mệnh, không ngờ ngươi lại sử dụng Long Hổ Diệt Sinh kiếm để đối phó với ta! – Mộ Dung Tuyết gằn giọng.
- Mộ Dung muội muội, chắc muội cũng biết rõ tính tình của huynh rồi, huynh nếu ra tay thì chắc chắn phải ra tay thật quyết tuyệt, tránh mang hậu họa sau này.
Nghe vậy, Mộ Dung Tuyết cười lớn, tròng mắt vằn lên đỏ hoe, nàng ta liền thét lớn:
- Ha ha ha... nếu ngươi đã muốn diệt trừ hậu họa như vậy, thôi thì hôm nay, dù có chịu cảnh thần hồn câu diệt, thì lão nương cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng.
Ngay lúc này, nguyên thần của Mộ Dung Tuyết phát sáng. Kỳ lạ thay, vốn dĩ nguyên thân luôn mang hình dạng của chủ nhân nó, nhưng hiện nay, nguyên thần của Mộ Dung Tuyết lại là một đóa băng tinh sáng lóng lánh. Bên trong khối băng tinh ấy, lại là một bóng người tí hon đang ngủ say. Khối băng tinh ấy tỏa ra từng tia hàn khí lạnh thấu xương, đóng băng cả khu vực không gian xung quanh, lại có từng tia kiếm ý vô hình thẩm thấu ra ngoài, tạo ra sát khí khủng khiếp.
Mộ Dung Tuyết cười khẽ:
- Khi xưa, vì ngưỡng mộ ngươi, ngưỡng mộ phong thái lúc ngươi vung kiếm, nên ta chậm trễ tham ngộ Băng chi đạo, mà tìm tòi đến Kiếm chi đạo. Thấm thoát cũng một vạn năm, đến lúc ta thành tựu Băng – Kiếm song đạo, chưa kịp tung hoành giữa thế gian thì thật không ngờ... Ta lại phải dùng nó để đối mặt với ngươi!
Vô Mệnh nhíu nhẹ đầu chân mày một cái, sau đó thở dài, đáp lời:
- Muội biết trên cõi đời này huynh sợ nhất cái gì không? Một là có kẻ làm hỏng kế hoạch của mình, hai là phải tự tay giết chết một trong những người mà mình yêu quý. Đáng tiếc thay, hai điều mà huynh sợ nhất lại xảy ra, càng đáng tiếc hơn là nó lại xảy ra trên cùng một người – đó là muội. Ra tay đi! Nếu để huynh ra tay trước, chỉ sợ Băng – Kiếm song đạo của muội còn chưa hiện ra giữa thế gian lại phải thất truyền.
Ngay khi Vô Mệnh vừa nói xong, Mộ Dung Tuyết chấp hai ngón tay thành kiếm chỉ, hướng về phía Vô Mệnh mà thét lên: - Trảm!
Trong nháy mắt, khối băng tinh tỏa sáng, hào quanh lạnh lẽo chiếu rọi ra bốn phía, xuyên thẳng chín tầng mây, phá nát hư không mà tiến, đâm thẳng vào giữa trán Vô Mệnh.
Lúc này, Vô Mệnh vẫn làm bộ mặt dửng dưng, nâng tay trái lên, phất một cái. Một luồng kiếm ý màu đỏ thẫm từ ngón tay hắn bay ra, lượn một vòng cung tuyệt mỹ quanh cổ tay, sau đó trực chỉ với luồng Hàn băng kiếm ý đang chém đến.
Miêu tả thì chậm, nhưng thực tế lại diễn ra vô cùng nhanh, chỉ chưa đầy một giây, hai chiêu kiếm liền chạm vào nhau.
Không có chấn động mãnh liệt, cũng không có núi vỡ, đất nứt... Vẻn vẹn là một lần chạm nhau, vạn vật xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn đi.@lanchiyeudieu @gerduc.dnlk613
@gerduc.dnlk613 đệ ra tay chuẩn xác vô cùngChương 32: Ai vì nghĩa? Ai lại vì tình? (Kết)
Không có chấn động mãnh liệt, cũng không có núi vỡ, đất nứt... Vẻn vẹn là một lần chạm nhau, vạn vật xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn đi.
"Tuyết muội, muội bại rồi" - nhẹ nhàng huơ kiếm cắm xuống đất, Vô Mệnh nhẹ nhàng dạo
Mộ Dung Tuyết động khẩu thổ huyết bay ra xa cả trăm mét mới đứng vững thân hình, một tay chống xuống đất thở hổn hển nhưng khóe miệng lại nở nụ cười tiếu ý.
"Mệnh huynh, huynh vẫn ngây thơ như muội tưởng" - lúc này làn sóng dư chấn của đợt giao tranh của hai người lúc trước bị Vô Mệnh đánh bay đã vòng cung bay ngược trở lại hướng đến thẳng linh trận ở phương xa.
Khuôn mặt Vô Mệnh chợt biến sắc, y kinh hô: "không hay ! mượn lực của ta hợp cùng của ả, tạo nên một chiêu cực mạnh muốn hủy diệt linh trận !"
"Hủy diệt đi ! Thể Linh Thần Chủ không thể phục sinh, Chúa tể Hỗn độn là người thắng cuối cùng, ha ha ha..."
"Ầm !" - khói bụi bay mịt mờ, tất cả thủ hộ trận giả đều bị chấn bay ra ngoài mà thổ huyết.
Bên trong vụ va chạm, bụi mù dần tán đi... lộ ra thân ảnh Bạch Tử ở bên trong. Từ trong thân ảnh ấy chợt vang ra từng đợt tiếng cười. Bạch Tử... Không ! bây giờ phải gọi hắn là Thể Linh Thần Chủ.
"Kiệt, kiệt... cường ép nhập linh sớm, tụ hồn châu cũng là bị tan vỡ"
Thể Linh Thần Chủ giơ tay vào hư không, đằng xa cái cổ trắng ngần của Mộ Dung Tuyết như bị ai đó nắm lấy, từ từ nhấc bổng thân hình khỏi mặt đất, kéo lại bay về hướng Thần Chủ.
"Ngươi hại ta nhập linh sớm, cơ thể trọng thụ thương... ngươi nói, tội này ta tính như thế nào..."
Giãy dụa ỡ trên không, hai tay tự nắm lấy cổ mình... Mộ Dung Tuyết hét lớn.
"Giết ta đi ! ta có là ma cũng không tha cho ngươi !"
"Được, làm người ai cũng có tâm bệnh... người ngươi để ý nhất là đệ tử... vậy ta sẽ cho ngươi tự tay đi lấy tính mạng con bé - Khôi Lỗi Tróc Hồn Thuật."
"Không !" - Mộ Dung Tuyết hét lớn trong tuyệt vọng.
Khôi Lỗi Tróc Hồn Thuật tên như ý nghĩa, sẽ biến con người thành khôi lỗi... linh hồn bị giam cầm sâu bên trong hải não... chỉ thể cảm nhận, có thể biết mọi việc mình làm nhưng không thể tự chủ... là một con rối đúng nghĩa.
Không khí vặn vẹo, một đạo phong cấm từ Thần Chủ nhập vào mi tâm Mộ Dung Tuyết, nhẹ nhàng buông Mộ Dung Tuyết ra, Thần Chủ phủi tay như sợ dơ bẩn bởi một thứ gì đó ghê gớm vừa chạm vào, hắn huơ tay cất giọng.
"Đi !" - tất cả thủ hộ trận giả liền hiện thân nối đuôi theo Thần Chủ, có một số người còn đang trọng thương không thể đứng dậy thì bị một tia hắc tuyến bắn xuyên tim, mắt trợn trừng như không thể tin được là mình lại bị giết: "Ta không nuôi phế vật"
Mọi thứ dần biến mất, cảnh vật quay lại nét bình dị vốn có như thể chưa từng có gì phát sinh... có chăng chỉ còn lưu lại đó một sơn cốc đã bị tàn phá.
Ta lười quá @VoMenh, @lanchiyeudieu ơi... thôi thì viết được một ít góp vui vậy.
Hậu chiêu ngặt nghèo quá... người nông dân biết phải nàm thaoChương 32: Ai vì nghĩa? Ai lại vì tình? (Kết)
Không có chấn động mãnh liệt, cũng không có núi vỡ, đất nứt... Vẻn vẹn là một lần chạm nhau, vạn vật xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn đi.
"Tuyết muội, muội bại rồi" - nhẹ nhàng huơ kiếm cắm xuống đất, Vô Mệnh nhẹ nhàng dạo
Mộ Dung Tuyết động khẩu thổ huyết bay ra xa cả trăm mét mới đứng vững thân hình, một tay chống xuống đất thở hổn hển nhưng khóe miệng lại nở nụ cười tiếu ý.
"Mệnh huynh, huynh vẫn ngây thơ như muội tưởng" - lúc này làn sóng dư chấn của đợt giao tranh của hai người lúc trước bị Vô Mệnh đánh bay đã vòng cung bay ngược trở lại hướng đến thẳng linh trận ở phương xa.
Khuôn mặt Vô Mệnh chợt biến sắc, y kinh hô: "không hay ! mượn lực của ta hợp cùng của ả, tạo nên một chiêu cực mạnh muốn hủy diệt linh trận !"
"Hủy diệt đi ! Thể Linh Thần Chủ không thể phục sinh, Chúa tể Hỗn độn là người thắng cuối cùng, ha ha ha..."
"Ầm !" - khói bụi bay mịt mờ, tất cả thủ hộ trận giả đều bị chấn bay ra ngoài mà thổ huyết.
Bên trong vụ va chạm, bụi mù dần tán đi... lộ ra thân ảnh Bạch Tử ở bên trong. Từ trong thân ảnh ấy chợt vang ra từng đợt tiếng cười. Bạch Tử... Không ! bây giờ phải gọi hắn là Thể Linh Thần Chủ.
"Kiệt, kiệt... cường ép nhập linh sớm, tụ hồn châu cũng là bị tan vỡ"
Thể Linh Thần Chủ giơ tay vào hư không, đằng xa cái cổ trắng ngần của Mộ Dung Tuyết như bị ai đó nắm lấy, từ từ nhấc bổng thân hình khỏi mặt đất, kéo lại bay về hướng Thần Chủ.
"Ngươi hại ta nhập linh sớm, cơ thể trọng thụ thương... ngươi nói, tội này ta tính như thế nào..."
Giãy dụa ỡ trên không, hai tay tự nắm lấy cổ mình... Mộ Dung Tuyết hét lớn.
"Giết ta đi ! ta có là ma cũng không tha cho ngươi !"
"Được, làm người ai cũng có tâm bệnh... người ngươi để ý nhất là đệ tử... vậy ta sẽ cho ngươi tự tay đi lấy tính mạng con bé - Khôi Lỗi Tróc Hồn Thuật."
"Không !" - Mộ Dung Tuyết hét lớn trong tuyệt vọng.
Khôi Lỗi Tróc Hồn Thuật tên như ý nghĩa, sẽ biến con người thành khôi lỗi... linh hồn bị giam cầm sâu bên trong hải não... chỉ thể cảm nhận, có thể biết mọi việc mình làm nhưng không thể tự chủ... là một con rối đúng nghĩa.
Không khí vặn vẹo, một đạo phong cấm từ Thần Chủ nhập vào mi tâm Mộ Dung Tuyết, nhẹ nhàng buông Mộ Dung Tuyết ra, Thần Chủ phủi tay như sợ dơ bẩn bởi một thứ gì đó ghê gớm vừa chạm vào, hắn huơ tay cất giọng.
"Đi !" - tất cả thủ hộ trận giả liền hiện thân nối đuôi theo Thần Chủ, có một số người còn đang trọng thương không thể đứng dậy thì bị một tia hắc tuyến bắn xuyên tim, mắt trợn trừng như không thể tin được là mình lại bị giết: "Ta không nuôi phế vật"
Mọi thứ dần biến mất, cảnh vật quay lại nét bình dị vốn có như thể chưa từng có gì phát sinh... có chăng chỉ còn lưu lại đó một sơn cốc đã bị tàn phá.
Ta lười quá @VoMenh, @lanchiyeudieu ơi... thôi thì viết được một ít góp vui vậy.
Hậu chiêu ngặt nghèo quá... người nông dân biết phải nàm thao))
Cơ mà sắp đến Tiểu Chi bung lụa rùi... Vốn dĩ Tiểu Chi là main của bộ này nên @lanchiyeudieu cho nàng bung lụa nhiều ra nha. Chứ cứ đến tay đệ, là lão quỷ Vô Mệnh càng có nhiều đất diễn đó)
"Hủy diệt đi ! Thể Linh Thần Chủ không thể phục sinh, Chúa tể Hỗn độn là người thắng cuối cùng, ha ha ha..."
"Ầm !" - khói bụi bay mịt mờ, tất cả thủ hộ trận giả đều bị chấn bay ra ngoài mà thổ huyết.
Bên trong vụ va chạm, bụi mù dần tán đi... lộ ra thân ảnh Bạch Tử ở bên trong. Từ trong thân ảnh ấy chợt vang ra từng đợt tiếng cười. Bạch Tử... Không ! bây giờ phải gọi hắn là Thể Linh Thần Chủ.
"Kiệt, kiệt... cường ép nhập linh sớm, tụ hồn châu cũng là bị tan vỡ"
Tỷ hiểu nhầm ý của lão ấy rùi... Mộ Dung Tuyết là bị Chúa tể hỗn động (Tiểu Hắc) lợi dụng, hc nàng là nô bộc của y.Sao lão cánh tay chúa tể hỗn độn dài đến thế. Nhớ chương trước Chủ Nhân Của Hỗn Độn là @Tiểu Hắc mà. Sao giờ nhập vào Bạch Tử, áp chế Thể Linh Thần Chủ luôn rồi? Hắn đang bay đi Dị Vực đón Tiểu Chi, Tiểu Thạch mà. Chả lẽ đây là ác thi hóa thành
Thể Linh Thần Chủ mới là Bạch Tử, Chúa Tể Hỗn Độn thì ta không biết ám chỉ ai... nhưng ta đoán đó là Tiểu Hắc.đang thắc mắc chỗ này,
Sao lão cánh tay chúa tể hỗn độn dài đến thế. Nhớ chương trước Chủ Nhân Của Hỗn Độn là @Tiểu Hắc mà. Sao giờ nhập vào Bạch Tử, áp chế Thể Linh Thần Chủ luôn rồi? Hắn đang bay đi Dị Vực đón Tiểu Chi, Tiểu Thạch mà. Chả lẽ đây là ác thi hóa thành![]()
Ha ha ha... Chúa tể của Hỗn độn đã thức tỉnh... Hắn đã hứa với ta, chỉ cần ta giúp hắn thức tỉnh, thì dù hắn có giành được ngai vương của kỷ nguyên này hay không, thì hắn dám bảo đảm với ta Tiểu Chi luôn được an toàn dưới quyền uy của hắn.” - trích trong chương 30.
Cuộc đời này, lão nương không có con, cháu, chỉ có mỗi Tiểu Chi là đệ tử duy nhất, cũng là người ta thương nhất, quý giá còn hơn tính mạng của ta. Xưa ngươi từng nói với ta rằng, chỉ cần mỗi Bạch Tử là đã có thể hồi để Thể Linh Thần Chủ giáng lâm. Nhưng, hắn hiện thế rồi thì sao? Tham lam vô độ, càn quét bí cảnh, rồi sao đó lấy cớ Thần hồn không trọn vẹn mà muốn đuổi tận giết tuyệt Bạch gia, muốn hấp thụ Tiểu Chi nhà ta.
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản