Chém Gió Ta cùng tu luyện

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Năm mới 2020, chúng ta chào mừng các hội viên mới nào:

@Everstill khi nào công cuộc sáng tác lâm vào bình cảnh, đệ hãy sang đây trảm vài chương, biết đâu lại tìm ra hướng đi mới :znxbqq4:

@HắcLongChínhChủĐẹpTrai khi nào chuyện cơm áo gạo tiền ngoài kia làm đệ quá phiền lòng, hãy vào đây tạo ra một nhân vật thật giàu có, quyền lực chấn động cả giới tu hành nào. Người ta gọi là "củng cố đạo tâm", kiên định với sự vùi dập của dòng đời đó mà :cgemdav:

@muyun giới tu hành hiểm ác, thơm ngon trắng mềm như đệ đi lang thang dễ bị thịt mất đấy. Hãy vào đây, trảm ngay tên cướp quần của đệ nào :16:
 

Mộ Quân

Hóa Thần Trung Kỳ
Ngọc
112,39
Tu vi
476,50
Năm mới 2020, chúng ta chào mừng các hội viên mới nào:

@Everstill khi nào công cuộc sáng tác lâm vào bình cảnh, đệ hãy sang đây trảm vài chương, biết đâu lại tìm ra hướng đi mới :znxbqq4:

@HắcLongChínhChủĐẹpTrai khi nào chuyện cơm áo gạo tiền ngoài kia làm đệ quá phiền lòng, hãy vào đây tạo ra một nhân vật thật giàu có, quyền lực chấn động cả giới tu hành nào. Người ta gọi là "củng cố đạo tâm", kiên định với sự vùi dập của dòng đời đó mà :cgemdav:

@muyun giới tu hành hiểm ác, thơm ngon trắng mềm như đệ đi lang thang dễ bị thịt mất đấy. Hãy vào đây, trảm ngay tên cướp quần của đệ nào :16:
Quần đệ đi cầm, ko phải bị cướp đâu :80: chỉ là tỉ nói ko sai, giàng hồ sói đói nhiều quá, đệ sợ hãi
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Quần đệ đi cầm, ko phải bị cướp đâu :80: chỉ là tỉ nói ko sai, giàng hồ sói đói nhiều quá, đệ sợ hãi
cầm là không có cơ hội lấy lại đâu nha đệ. Trong này dân buôn nhiều lắm :tjrrqf6:@VoMenh chả lẽ trong chương combat tới, phải lượm được pháp bảo là "cái quần" cho tiểu đệ đây sao? :anhday:

À, hôm nay đệ có Hạ chưa? Vẫn chưa nỡ xuống tay sao? Tuyết cô xinh đẹp đến thế sao? :leuleu:
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Chương 30: Ai vì nghĩa? Ai lại vì tình? (Thượng)

“Ta là ai? Huynh hỏi ta là ai ư?... Ha ha ha...!” Mộ Dung Tuyết cười điên cuồng.

“Đúng, Mộ Dung Tuyết mà ta biết luôn là người lấy đại cuộc làm trọng, ngay lúc này nàng sẽ không bao giờ làm chuyện xảy ra rủi ro cao đến như vậy, thậm chí có nguy cơ ảnh hưởng đến cái linh trận này.” Vô Mệnh vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng.

“Được, vậy ta nói cho huynh nghe. Mộ Dung Tuyết đã chết từ khi huynh quyết định hy sinh Bạch Tử. Ta không thể để tiểu bảo bối Lan Chi cũng rơi vào vết xe đổ đó...”

Lời Mộ Dung Tuyết nói làm sắc mặt Vô Mệnh cứng đờ.

Trầm mặc hồi lâu, lão ta mở miệng nói:

“Mộ Dung muội muội, dù ta có hàng vạn phân thân, nhưng tất cả đều là Nhân tộc, muội biết vì sao không? Vì đối với ta... Nhân tộc luôn đặt ở vị trí số một, nếu có thể hy sinh người đệ tử yêu dấu để đổi lại hòa bình cho cả tinh cầu này nói chung, và Nhân tộc nói riêng, thì ta sẽ ra tay mà không một chút nhún nhường.”

Nghe thế, Mộ Dung Tuyết cười khẩy, phản bác:

“Ngươi nói nhảm! Đến đệ tử chân truyền của mình, ngươi còn không bảo vệ được, nói chi đến Nhân tộc, càng không xứng bàn luận về đại nghĩa.”

“Đừng nói dông dài... Nói cho ta nghe, tại sao ngươi lại cho Tiểu Hắc học môn công pháp thần bí đó? Thân phận của nó là gì?” Vô Mệnh mất dần kiên nhẫn.

Nói đến đây, hai mắt của hắn bắt đầu xoay chuyển, tận sâu trong con ngươi có từng hình ảnh tinh hà vẫn diệt, tinh cầu tan vỡ. Một cổ uy áp lờ mờ xuất hiện bao phủ xung quanh khu vực này.

Cảm giác được luồng khí xung quanh thay đổi, Mộ Dung Tuyết thận trọng lùi lại một bước, gằn từng chữ:

“Ngươi định ra tay với ta sao? Vậy để lão nương nói cho ngươi biết.

Cuộc đời này, lão nương không có con, cháu, chỉ có mỗi Tiểu Chi là đệ tử duy nhất, cũng là người ta thương nhất, quý giá còn hơn tính mạng của ta. Xưa ngươi từng nói với ta rằng, chỉ cần mỗi Bạch Tử là đã có thể hồi để Thể Linh Thần Chủ giáng lâm. Nhưng, hắn hiện thế rồi thì sao? Tham lam vô độ, càn quét bí cảnh, rồi sao đó lấy cớ Thần hồn không trọn vẹn mà muốn đuổi tận giết tuyệt Bạch gia, muốn hấp thụ Tiểu Chi nhà ta.

Vô Mệnh! Hành vi hy sinh đệ tử vì đại nghiệp như thế, lão già máu lạnh như ngươi làm được, còn lão nương thì không!!

Ha ha ha... Chúa tể của Hỗn độn đã thức tỉnh... Hắn đã hứa với ta, chỉ cần ta giúp hắn thức tỉnh, thì dù hắn có giành được ngai vương của kỷ nguyên này hay không, thì hắn dám bảo đảm với ta Tiểu Chi luôn được an toàn dưới quyền uy của hắn.”

Vô Mệnh nghe thế thì nổi giận, thét lên:

“Hồ đồ! Ngươi làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục của Thể Linh Thần Chủ, ảnh hưởng đến tánh mạng của hàng tỷ sinh linh của giới này... Ngươi... Nói mau, tên chúa tể của Hỗn độn đó hiện giờ ở đâu? Tiểu Chi đang ở tại nơi nào?”

“Ha ha... buồn cười! Ngươi nghĩ ta sẽ nói ư?” – Mộ Dung Tuyết nói đến đây, hai tay run nhẹ, từng bông tuyết chợt xuất hiện xung quanh thân nàng. Nhiệt độ trong không khí bông nhiên giảm mạnh. Bà ta nói: “Ta đã ẩn giấu đi tung tích của Tiểu Chi, dù là ngươi hay tên Thần Chủ đó có thủ đoạn thông thiên, thì cũng khó mà tìm ra cô bé.”

Vô Mệnh nghe thấy thế thì tỏ vẻ nóng giận, sau đó, hắn hít một hơi thật dài, nhắm hai mắt lại. Đến khi hắn mở mắt ra, trong hai con ngươi chỉ toàn là sát khí. Hắn quả thật... muốn giết chết Mộ Dung Tuyết.

“Tuyết nhi... Là muội ép ta!!! Có những việc ta khó mà giải thích rõ với muội, chỉ là... muội ngốc nghếch muốn phá hỏng kế hoạch của ta. Ta chỉ còn cách trấn áp muội, sau đó dùng biện pháp sưu hồn, ắt hẳn có thể dò ra tung tích của Tiểu Chi.”

Vừa nói đến đây, bỗng nhiên, Mộ Dung Tuyết nâng tay phải lên. Trong tay nàng, một bông tuyết to hơn bàn tay xuất hiện, óng ánh lung linh, lại trong suốt diễm lệ, tỏa ra khí tức Hỗn độn mịt mờ, lại mang hơi lạnh thấu xương.

Đó chính là Băng Tuyết chi tinh, cũng là bông hoa tuyết xinh đẹp và lạnh giá nhất vũ trụ!

Nàng ta phất tay một cái, đóa hoa tuyết này bay thẳng về phía Vạn Mệnh Chi Vương.

Đóa hoa này tuế xuất ra hàn băng khí tức, đem từng mảng không gian xung quanh đóng băng, sau đó phá nát hư không, trong chớp mắt xuất hiện ngay trước mặt Vô Mệnh. Hàn khí từ đóa băng tinh này nhanh chóng bao phủ hắn, làm hắn trở thành một tòa tượng băng.

Mộ Dung Tuyết vừa dùng một chiêu đã đắc thủ nhưng nàng không dám ngạnh đấu, quyết đoán từ bỏ chí bảo Băng Tuyết chi tinh, không dám mất thời gian để thu hồi báu vật của mình mà quyết đoán quay lưng, ngự khí phi hành thoát đi.

(Còn tiếp)

Trả tag @lanchiyeudieu @gerduc.dnlk613

Chương 30: Ai vì nghĩa? Ai lại vì tình? (Hạ)



Chỉ trong nháy mắt, Mộ Dung Tuyết đã bay đi thật xa. Mặc dù vậy, nàng ta vẫn không dám khinh suất, một mặt dùng linh lực hộ thân, một mặt tản ra thần thức theo dõi bốn phía.

Mộ Dung Tuyết biết rõ không dễ giết Vô Mệnh đến như vậy, bằng không, hắn ta cũng không đặt chân lên vị trí thống lĩnh của Thập Đại Hộ Đạo giả dưới ngai vàng của Thần Chủ. Điều mà nàng cần làm lúc này là lợi dụng hắn còn bị ảnh hưởng bởi đòn đánh bất ngờ vừa rồi, để nàng có thể tranh thủ thời gian mà chạy thoát.

Bỗng nhiên, một ánh kiếm lướt thẳng về hướng Một Dung Tuyết!

Tốc độ quá nhanh khiến người thường khó mà phản xạ kịp!

Men theo ánh kiếm ấy, từng hình ảnh mơ hồ gia trì xung quanh; có bóng dáng của Thương Long với thân hình như một đầu mãng xà, vuốt tựa kỳ lân, tướng mạo trang nghiêm uy vũ; lại có bóng dáng của Bạch Hổ, một thân cọp trắng như tuyết, sát khí đằng đằng, nhe nanh múa vuốt.

Một chiêu kiếm cơ hồ cắt đứt vạn cổ, phá nát thời gian, cứ thế mà giáng xuống bóng lưng ong diễm lệ của Mộ Dung Tuyết.

Ngược lại, vừa phát hiện có điềm xấu xảy ra, nhưng vì thế công ấy có tốc độ quá nhanh nên Mộ Dung Tuyết chỉ có cách tập trung tất cả linh lực của bản thân vào phía sau lưng, hy vọng tránh được một kiếp.

Ầm...

Đạo bào của nàng cơ hồ rách nát trong chớp mắt, sau đó là lớp da trắng nõn nà bắt đầu phân khai, tiếp đến là nội tạng lộ rõ mồn một, máu đỏ nhuộm khắp thân người...

Đó là một nhát kiếm cắt ngang hư không, tỏa ra ánh sáng thần thánh phủ trùm cả một góc trời; uy lực một kiếm này quá khủng khiếp, thử hỏi có ai cản nổi chứ?

Mộ Dung Tuyết gánh lấy tổn thương nặng nề, tu vi nhanh chóng sụt giảm bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.

Tóc của nàng bạc trắng, da dẻ nhăn nheo; từ vẻ ngoài là một mỹ nhân phơi phới lập tức bị lão hóa thành một bà cụ tám mươi tuổi. Mặc dù như thế, Mộ Dung Tuyết lại không dám trì hoãn chữa tốt vết thương mà vận chút linh lực còn sót lại vào hai tay, sau đó nhanh chóng điểm nhanh vào giữa trán, miệng lầm bầm:

- Thiên Địa có linh, Băng Tuyết có hồn, Xá thân nhập thế, Phổ độ chúng sinh!

Sau tiếng lẩm bẫm ấy, bỗng nhiên, một hơi thở khủng khiếp, lại vô cùng lạnh giá như muốn đóng băng cả nhân gian đột ngột xuất hiện. Lạ thay, lúc này Mộ Dung Tuyết lại tỏ ra khá bình tĩnh, không vội bỏ chạy thoát thân nữa, mà quay lại đối diện với Vô Mệnh đang bay lơ lững sau lưng từ lúc nào.

- Vô Mệnh, không ngờ ngươi lại sử dụng Long Hổ Diệt Sinh kiếm để đối phó với ta! – Mộ Dung Tuyết gằn giọng.

- Mộ Dung muội muội, chắc muội cũng biết rõ tính tình của huynh rồi, huynh nếu ra tay thì chắc chắn phải ra tay thật quyết tuyệt, tránh mang hậu họa sau này.

Nghe vậy, Mộ Dung Tuyết cười lớn, tròng mắt vằn lên đỏ hoe, nàng ta liền thét lớn:

- Ha ha ha... nếu ngươi đã muốn diệt trừ hậu họa như vậy, thôi thì hôm nay, dù có chịu cảnh thần hồn câu diệt, thì lão nương cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng.

Ngay lúc này, nguyên thần của Mộ Dung Tuyết phát sáng. Kỳ lạ thay, vốn dĩ nguyên thân luôn mang hình dạng của chủ nhân nó, nhưng hiện nay, nguyên thần của Mộ Dung Tuyết lại là một đóa băng tinh sáng lóng lánh. Bên trong khối băng tinh ấy, lại là một bóng người tí hon đang ngủ say. Khối băng tinh ấy tỏa ra từng tia hàn khí lạnh thấu xương, đóng băng cả khu vực không gian xung quanh, lại có từng tia kiếm ý vô hình thẩm thấu ra ngoài, tạo ra sát khí khủng khiếp.

Mộ Dung Tuyết cười khẽ:

- Khi xưa, vì ngưỡng mộ ngươi, ngưỡng mộ phong thái lúc ngươi vung kiếm, nên ta chậm trễ tham ngộ Băng chi đạo, mà tìm tòi đến Kiếm chi đạo. Thấm thoát cũng một vạn năm, đến lúc ta thành tựu Băng – Kiếm song đạo, chưa kịp tung hoành giữa thế gian thì thật không ngờ... Ta lại phải dùng nó để đối mặt với ngươi!

Vô Mệnh nhíu nhẹ đầu chân mày một cái, sau đó thở dài, đáp lời:

- Muội biết trên cõi đời này huynh sợ nhất cái gì không? Một là có kẻ làm hỏng kế hoạch của mình, hai là phải tự tay giết chết một trong những người mà mình yêu quý. Đáng tiếc thay, hai điều mà huynh sợ nhất lại xảy ra, càng đáng tiếc hơn là nó lại xảy ra trên cùng một người – đó là muội. Ra tay đi! Nếu để huynh ra tay trước, chỉ sợ Băng – Kiếm song đạo của muội còn chưa hiện ra giữa thế gian lại phải thất truyền.

Ngay khi Vô Mệnh vừa nói xong, Mộ Dung Tuyết chấp hai ngón tay thành kiếm chỉ, hướng về phía Vô Mệnh mà thét lên: - Trảm!

Trong nháy mắt, khối băng tinh tỏa sáng, hào quanh lạnh lẽo chiếu rọi ra bốn phía, xuyên thẳng chín tầng mây, phá nát hư không mà tiến, đâm thẳng vào giữa trán Vô Mệnh.

Lúc này, Vô Mệnh vẫn làm bộ mặt dửng dưng, nâng tay trái lên, phất một cái. Một luồng kiếm ý màu đỏ thẫm từ ngón tay hắn bay ra, lượn một vòng cung tuyệt mỹ quanh cổ tay, sau đó trực chỉ với luồng Hàn băng kiếm ý đang chém đến.

Miêu tả thì chậm, nhưng thực tế lại diễn ra vô cùng nhanh, chỉ chưa đầy một giây, hai chiêu kiếm liền chạm vào nhau.

Không có chấn động mãnh liệt, cũng không có núi vỡ, đất nứt... Vẻn vẹn là một lần chạm nhau, vạn vật xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn đi.
Tiểu Vô đã hạ rồi, có ai viết tiếp cho một bên ngã xuống hay không? Hóng cao nhân viết tiếp cuộc chiến đang dang dỡ :D @lanchiyeudieu @gerduc.dnlk613
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Rau má nước dừa 3 lít ở đây 😁

Đạo bào của nàng cơ hồ rách nát trong chớp mắt, sau đó là lớp da trắng nõn nà bắt đầu phân khai, tiếp đến là nội tạng lộ rõ mồn một, máu đỏ nhuộm khắp thân người...

Có ai có cùng cảm giác với ta không? 🔪
tại sao lại có câu sau dấu phẩy 😅
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top