Chém Gió Ta cùng tu luyện

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Mà tiểu thạch là ai vậy tỷ? :quai:
Là một thạch linh, hóa thân của Malphite chưa trưởng thành, Lan Chi lôi ra được từ trong một hòn đá to trong vùng đất chỉ có sỏi, đá, ko bóng người. Qua nhiều công đoạn trảm phong tứa lung tung, Tiểu Chi và Tiểu Thạch cùng nhau lớn lên và tu luyện ở Thánh Tuyệt Sơn, hiện tay hai đứa nó đang tham gia nhiệm vụ bí cảnh đi tìm Long Hồn, nên đang đóng vai hai học sinh ở trường trung học Thăng Long. Trai xinh suốt ngày bị gái rình. Gái xinh thì nhận thư hộc bàn ko biết của ai.

Tình hình là giờ tụi nó đang đi học, nhưng toàn cúp cua 😩

Chi tiết ở tại chương này
Nhiệm vụ bí cảnh
 

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Là một thạch linh, hóa thân của Malphite chưa trưởng thành, Lan Chi lôi ra được từ trong một hòn đá to trong vùng đất chỉ có sỏi, đá, ko bóng người. Qua nhiều công đoạn trảm phong tứa lung tung, Tiểu Chi và Tiểu Thạch cùng nhau lớn lên và tu luyện ở Thánh Tuyệt Sơn, hiện tay hai đứa nó đang tham gia nhiệm vụ bí cảnh đi tìm Long Hồn, nên đang đóng vai hai học sinh ở trường trung học Thăng Long. Trai xinh suốt ngày bị gái rình. Gái xinh thì nhận thư hộc bàn ko biết của ai.

Tình hình là giờ tụi nó đang đi học, nhưng toàn cúp cua 😩

Chi tiết ở tại chương này
Nhiệm vụ bí cảnh
Muội không viết hành động được :009:
 

gerduc.dnlk613

Phàm Nhân
Ngọc
-185,34
Tu vi
0,00
Hắn nhớ những quyển sách cổ từng nói, cách đây vạn năm, một giới này gặp đại kiếp, bị Dị vực tấn công.

Lúc đó, các thế lực khắp nơi đều gạt bỏ thù hận trần thế, đồng tâm hiệp lực, dốc hết mọi loại dị bảo, thần kim, cổ dược, cuối cùng đút ra bốn kiện trấn thế thần khí.

Bấy giờ, @Bạch Bào Thư Sinh – người sáng lập ra Bạch gia hiện tại, được đề cử cầm Đệ nhất thần khí Bạch Ngọc Kinh, phối hợp với ba thế lực mạnh mẽ khác, dốc hết tu vi cộng thêm sức mạnh của Tứ Đại Thần Khí, cuối cùng đánh nát một mảnh thời không xung quanh một giới này, tạo ra một đầu thâm uyên kỳ dị, thời không bị đảo lưu, khí hỗn độn chìm nổi, từ đó mới có thể ngăn trở sự xâm lược dị vực.

Mà ở đây, cái hồ vừa hiển hiện trước mặt Bạch Tử có khả năng rất cao là Tiên Trì, một trong bốn kiện thần khí ấy, từng là vũ khí của Xích Ngư Tiên Vương.

Trong sách cổ không có miêu tả nhiều về cái hồ thần kỳ này, nhưng hắn biết rõ, đây đã từng là vũ khí của Tiên Vương, tiêm nhiễm tiên đạo khí tức. Chỉ cần có thể ở gần nó đã chính là một đại cơ duyên.
Là đệ nhầm, cái hồ hông phải cái cây... :54: thôi lỡ rồi lấy Bạch Liên Lôi làm thần khí cho rồi, cái hồ bự quá mang vác sao nỗi. :5:
 

gerduc.dnlk613

Phàm Nhân
Ngọc
-185,34
Tu vi
0,00
Ta sẽ noi gương Đế Bá :cuoichet:) mấy vũ khí toàn hàng khủng nha :cuoichet:) Luyện Tiên Hồ, Hư Không Môn, Trường Sinh Thảo... :cuoichet:)
Được rồi để đệ sửa lại...

Chương 14: Cứu một đời Bạch gia

Như muốn để Vô Mệnh thêm phần kiên định về việc mình đã làm, Mộ Dung Tuyết đanh thép lại lên tiếng.

"Để kế thừa y bát của huynh đây là hắn phải làm, để đoạn tuyệt quan hệ với Bạch gia đây là hắn phải làm, dịch dung và xóa ký ức đây là hắn phải làm, để hắn tránh tai kiếp đây là hắn phải làm, giúp hắn lên đỉnh nhân sinh không sầu không lo đây là chúng ta có câu trả lời cho Bạch gia, đối mặt với Bạch gia đây là chúng ta trả nợ ân tình, đối mặt với huyết mạch có thể là cuối cùng của Bạch gia chúng ta phải ra tay cho gọn gàng, nếu không nợ ân tình không trả nổi mà chính chúng ta cũng sẽ chết."

Vô Mệnh đôi mắt vẫn đục, như nhớ lại bao ngày tháng năm xưa... thở dài mà đáp lời.

"Nợ ân tình không dễ trả a, ngày đó chúng ta bị truy sát... cuối cùng được Bạch gia lụm lại dùm một mạng, nhưng Bạch gia quá nhân từ... giúp người khắp nơi, cứu người khắp chốn không cầu báo đáp... vì vậy cũng gánh theo rất nhiều cừu hận a, bao năm qua Tụ Nghĩa Đường chúng ta vào sinh ra tử, giúp chóng trọi muôn lần hạo kiếp cùng Bạch gia, có lẽ lần này là lần cuối... địch nhân lại là Pháp Tắc Điện liên hợp cùng 2 thế lực còn lại, ba trong tứ đại tồn tại khủng khiếp của chúng sinh."

Đập mạnh tay xuống bàn, không cam lòng Mộ Dung Tuyết hét lớn

"Làm người tốt không dễ, bọn giả nhân giả nghĩa ỷ thế hiếp người có bao giờ ít... truyền xuống, tập hợp anh em Tụ Nghĩa Đường những người từng mang ơn Bạch gia, người nào muốn sống chết cùng Bạch gia thì xuất phát, người nào muốn trợ giúp Bạch Tử, Bạch Lan Chi trong tương lai thì tới Thánh Tuyệt Sơn."

Sau khi ý chỉ vừa ra, từ hư không tiêu thất trống rỗng, không khí vặn vẹo dần dần hiện ra thân hình 23 bóng người, họ khuỵa gối chắp tay ngôi nhà nhỏ, lần lượt phi thân lên phi cầm dạ thú riêng mỗi người, chia ra các phía mà di chuyển... hướng về 23 phân đà Tụ Nghĩa Đường trải dài khắp thiên hạ.

...

Tại một nơi khác... Bạch gia gia chủ... trong một căn mật thất.

"Sau thời đại kiếp, thành công ngăn chặn Dị Vực tấn công, tất cả vẫn lạc... vì cớ đó mà bốn đại thần khí cũng bặt vô âm tín, nay một trong 4 đại thần khí - Bạch Viên Hiên Kiếm, còn có ngươi nữa Bạch Ngọc Kinh, 2 trong 4 thần khí ở trong tay, thêm một cái thần khí tiên trì - Bạch Tiên Hồ trong tay Bạch Tử vào lúc này, cớ sao ba nhà kia lại không liên hợp... Bạch gia một trong tứ đại cự đầu lấy một địch ba, chả lẻ lại bị hủy trong tay ta sao"

"Hạo kiếp gặp nhiều, nhưng lần này có lẻ là hạo kiếp lớn nhất rồi... Bạch gia ta sống không thẹn, có chết cũng đã là giai thoại, chàng cũng đừng nên lo lắng... tuy ba đánh một nhưng trong tay chúng ta cũng có rất nhiều thần khí, chưa chắc đã không thể liều một phen... huống chi, huyết mạch truyền thừa cũng đã an bài yên ổn... nếu có thua, thiếp sẽ đi cùng chàng"

"Nàng... có lẻ không hiểu, thần khí cần có thần nhân chưởng khống, mới có thể phát huy hết sức mạnh của nó... như ta mạnh nhất Bạch gia cùng lắm chỉ có thể chưởng khống một món thôi"

"Chàng ấy à, đây chẳng phải là đang tự nhận mình là "thần nhân" sao... chồng của thiếp thật biết tự luyến, giống như... hai, cha nào con nấy thật khiến thiếp nhức đầu..."

"Ha ha, nương tử lại đây... để ta luyến nàng một cái là hết nhức đầu"

"Sắp chết đến nơi rồi còn không đứng đắn... nhớ luyến nhẹ nhàng chút xíu..."

...

Tại một nơi khác... Tiểu Hắc đang ngồi thiền trên một bồ đoàn, linh khí xung quanh tựa như thác nước dũng mãnh tiến nhập vào cơ thể hắn.

"Thành công!" - Tiểu Hắc thét dài thật sảng khoái, hóa giải trạng thái mà đứng dậy lắc lắc cái cổ "Hai năm, vậy mà ta ngồi một lần ngây ngốc cả hai năm..."

Tám năm nay rốt cuộc Tiểu Hắc đã thay đổi những gì... trong hai năm này hắn đã tu luyện bí pháp nào, là nhập mộng cảnh hay chỉ hút đầy linh khí... mời @lanchiyeudieu giải đáp thắc mắc
 
Last edited:

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Được rồi để đệ sửa lại...

Chương 14: Cứu một đời Bạch gia

Như muốn để Vô Mệnh thêm phần kiên định về việc mình đã làm, Mộ Dung Tuyết đanh thép lại lên tiếng.

"Để kế thừa y bát của huynh đây là hắn phải làm, để đoạn tuyệt quan hệ với Bạch gia đây là hắn phải làm, dịch dung và xóa ký ức đây là hắn phải làm, để hắn tránh tai kiếp đây là hắn phải làm, giúp hắn lên đỉnh nhân sinh không sầu không lo đây là chúng ta có câu trả lời cho Bạch gia, đối mặt với Bạch gia đây là chúng ta trả nợ ân tình, đối mặt với huyết mạch có thể là cuối cùng của Bạch gia chúng ta phải ra tay cho gọn gàng, nếu không nợ ân tình không trả nổi mà chính chúng ta cũng sẽ chết."

Vô Mệnh đôi mắt vẫn đục, như nhớ lại bao ngày tháng năm xưa... thở dài mà đáp lời.

"Nợ ân tình không dễ trả a, ngày đó chúng ta bị truy sát... cuối cùng được Bạch gia lụm lại dùm một mạng, nhưng Bạch gia quá nhân từ... giúp người khắp nơi, cứu người khắp chốn không cầu báo đáp... vì vậy cũng gánh theo rất nhiều cừu hận a, bao năm qua Tụ Nghĩa Đường chúng ta vào sinh ra tử, giúp chóng trọi muôn lần hạo kiếp cùng Bạch gia, có lẽ lần này là lần cuối... địch nhân lại là Pháp Tắc Điện liên hợp cùng 2 thế lực còn lại, ba trong tứ đại tồn tại khủng khiếp của chúng sinh."

Đập mạnh tay xuống bàn, không cam lòng Mộ Dung Tuyết hét lớn

"Làm người tốt không dễ, bọn giả nhân giả nghĩa ỷ thế hiếp người có bao giờ ít... truyền xuống, tập hợp anh em Tụ Nghĩa Đường những người từng mang ơn Bạch gia, người nào muốn sống chết cùng Bạch gia thì xuất phát, người nào muốn trợ giúp Bạch Tử, Bạch Lan Chi trong tương lai thì tới Thánh Tuyệt Sơn."

Sau khi ý chỉ vừa ra, từ hư không tiêu thất trống rỗng, không khí vặn vẹo dần dần hiện ra thân hình 23 bóng người, họ khuỵa gối chắp tay ngôi nhà nhỏ, lần lượt phi thân lên phi cầm dạ thú riêng mỗi người, chia ra các phía mà di chuyển... hướng về 23 phân đà Tụ Nghĩa Đường trải dài khắp thiên hạ.

...

Tại một nơi khác... Bạch gia gia chủ... trong một căn mật thất.

"Sau thời đại kiếp, thành công ngăn chặn Dị Vực tấn công, tất cả vẫn lạc... vì cớ đó mà bốn đại thần khí cũng bặt vô âm tín, nay một trong 4 đại thần khí - Bạch Viên Hiên Kiếm, còn có ngươi nữa Bạch Ngọc Kinh, 2 trong 4 thần khí ở trong tay, thêm một cái thần khí tiên trì - Bạch Tiên Hồ trong tay Bạch Tử vào lúc này, cớ sao ba nhà kia lại không liên hợp... Bạch gia một trong tứ đại cự đầu lấy một địch ba, chả lẻ lại bị hủy trong tay ta sao"

"Hạo kiếp gặp nhiều, nhưng lần này có lẻ là hạo kiếp lớn nhất rồi... Bạch gia ta sống không thẹn, có chết cũng đã là giai thoại, chàng cũng đừng nên lo lắng... tuy ba đánh một nhưng trong tay chúng ta cũng có rất nhiều thần khí, chưa chắc đã không thể liều một phen... huống chi, huyết mạch truyền thừa cũng đã an bài yên ổn... nếu có thua, thiếp sẽ đi cùng chàng"

"Nàng... có lẻ không hiểu, thần khí cần có thần nhân chưởng khống, mới có thể phát huy hết sức mạnh của nó... như ta mạnh nhất Bạch gia cùng lắm chỉ có thể chưởng khống một món thôi"

"Chàng ấy à, đây chẳng phải là đang tự nhận mình là "thần nhân" sao... chồng của thiếp thật biết tự luyến, giống như... hai, cha nào con nấy thật khiến thiếp nhức đầu..."

"Ha ha, nương tử lại đây... để ta luyến nàng một cái là hết nhức đầu"

"Sắp chết đến nơi rồi còn không đứng đắn... nhớ luyến nhẹ nhàng chút xíu..."

...

Tại một nơi khác... Tiểu Hắc đang ngồi thiền trên một bồ đoàn, linh khí xung quanh tựa như thác nước dũng mãnh tiến nhập vào cơ thể hắn.

"Thành công!" - Tiểu Hắc thét dài thật sảng khoái, hóa giải trạng thái mà đứng dậy lắc lắc cái cổ "Hai năm, vậy mà ta ngồi một lần ngây ngốc cả hai năm..."

Tám năm nay rốt cuộc Tiểu Hắc đã thay đổi những gì... trong hai năm này hắn đã tu luyện bí pháp nào, là nhập mộng cảnh hay chỉ hút đầy linh khí... mời @lanchiyeudieu giải đáp thắc mắc

Chương 15: Ca Ca

Tiểu Chi thấy bản thân như bị rơi không trọng lực, và chưa còn kịp nhận thức tình hình thì nàng đã thấy mình đang ở trong một màn sương mù trắng xóa, chung quanh không một ai cả, hoàn toàn không thể xác định phương hướng.

"Chuyện gì thế này?"

* * *

Rõ ràng là hai chị em nàng tìm cách trốn đám đông đầy bát nháo và thị phi kia nên mới chia ra làm 2 hướng đi sau giờ tan học, hẹn nhau ở góc sân thư viện, nơi mà chỉ trừ dăm con mọt sách thì bọn nam cuồng nữ loạn ngoài kia chả bao giờ thèm đến.

Có vẻ nàng thoát ra nhanh hơn, nên đã đến điểm hẹn hơi sớm, mới đi loanh quanh ngắm cỏ cây một chút.

Giữa sân thư viện là một cây sồi già, già lắm, có lẽ đã mấy trăm năm tuổi. Tiểu Chi ngạc nhiên khi thấy đến ở giới này lại có một cái cây đầy vẻ tang thương đến vậy, và trong một khắc nào đó, nàng còn có cảm giác cái cây đó đang thở ra hơi thở màu xanh yêu dị ...

Không biết Tiểu Thạch bị yêu nữ nào quấn thân nữa, lâu thế mà còn chưa đến đây. Tiểu Chi ngẫm nghĩ rồi không hiểu sao tự dưng nàng đặt tay lên cây sồi ấy:

" Thụ Tinh à, ngươi thấy đấy, lúc nào ta cũng là người bị đợi, phải như ta có đủ đạo tâm để đứng vững một chỗ qua hàng năm dài như ngươi thì đã không thấy chán rồi"

Gió thổi phiêu linh, hình như cái cây ấy đang thở, hoặc là nàng ảo giác.

Bất tri bất giác, nàng lại thấy mình ở trong màn sương mù này. Nàng biết rõ mình đang không có nằm mơ, rõ ràng là đang đợi Tiểu Thạch mà.

Nàng nhéo mình một cái, rõ ràng là rất đau, nên chắc chắn không phải là đang ngủ mơ. Thế tại sao lại có màn sương mù này? Là huyễn cảnh sao? Thế giới này mà cũng có cả huyễn cảnh? Thú vị thật...

Bước nhẹ về phía trước, thật sự là nàng không cảm thấy khí tức của một ai hay một sinh vật sống nào ở đây cả, không biết phải làm sao, Tiểu Chi chỉ có thể đi thẳng về phía trước.

Nàng chợt nghe thấy tiếng ca ca gọi, rất yếu ớt:
"Chi....nhi...iii....muội ....nhất ...tt.. định ....phải ...nhận...ra...ca ca...."

"Ca ca..." Tiểu Chi nghe tim đánh bộp một tiếng, thất thần kêu lên...

"Ca ca, huynh ở đâu? Có chuyện gì"

Và nàng thoáng thấy một đôi mắt từ trong thinh không, vô cùng âm u, băng lãnh nhìn thẳng vào nàng, giọng nói đứt quãng ấy lại vang lên:
"Nhất...định..không...được...quên...ta..."
.....
không...được...quên...ta..."

Tiếng nói vang vọng trong đầu nàng. Nước mắt lưng tròng, nàng thảng thốt kêu lên: "Ca ca..."

Nhưng phiến không gian này lại yên tĩnh trở lại, sương mù vẫn dày đặc như trước ...

"Là ảo giác sao. Thật sự đáng sợ quá...Không, thật sự là giọng của ca ca, huynh ấy đang gặp phải chuyện gì chứ?" - Tiểu Chi sực tỉnh, mồ hôi lạnh tuôn ra đầy đầu

Đột nhiên, một giọng nói vang lên:
"Nhanh thế mà đã tỉnh rồi, quả nhiên lão phu không có nhìn lầm. Tiểu cô nương,ngươi không cần phải sợ, ngươi là đang ở trong thức hải của lão phu. Ngươi là người có Vạn Thức Thông Linh Thần Mạch nên tự nhiên có thể cùng lão phu giao tiếp"

Tiểu Chi giật bắn mình:

"Ngươi là ai? Tại sao lại biết ta là thân thể Vạn Thức Thông Linh Thần Mạch"

Một giọng cười ha hả vang lên:
"Chả phải ngươi đã gọi tên ta đó sao? Ta là Thụ Tinh đây? Ngươi cứ ngoài đó sờ loạn cả lên làm Thụ Tinh ta nhột nhạt cả mình"

Ơ...thì ra đây là Thụ Tinh của cây sồi cổ thụ đầy vẻ tang thương kia.

"Ta có thể gặp ngươi không? Ở đây mờ mịt quá" Tiểu Chi hỏi

"Được chứ, chỉ là ta muốn tạo dáng huyền bí chút mà thôi...Ha..Ha..." - lão Thụ Tinh cười tinh quái.

Dứt lời, tức thì không gian mờ ảo chung quanh Tiểu Chi liền biến mất, nàng đang ở giữa một phiến tinh không lung linh, có một cây cổ thụ xanh biếc ở trước mặt, một phiến linh địa tràn ngập linh khí xuất hiện.

"Không ngờ nơi này đẹp đến thế" - Tiểu Chi không khỏi tán thưởng một câu.

"Tất nhiên rồi, Thụ Tinh ta vốn dĩ là linh thụ ở Hồng Hoang Cổ Địa, ta ở đâu, sự sống nơi đó sẽ được sinh sôi, nảy nở." Thụ Tinh đắc ý.

"Thôi, ngươi lại gạt người" - Tiểu Chi cười khúc khích - "Chẳng phải đại thần tiên ngươi đang ở Trái Đất này, và vùng đất này nghèo nàn tới nổi không có lấy một tu sĩ hay sao"

"A...đó là cả một câu chuyện dài và buồn thảm. Vốn dĩ vùng đất này là vùng đất tân sinh có thiên địa linh khí rất dồi dào, nó do chính chủ nhân của ta kiến tạo nên mà. Có điều sau trận tai kiếp năm đó, chủ nhân ta vì bảo hộ ta nên đã đưa ta vào đây. Vùng đất này bị phong ấn để tránh bọn người xấu tìm đến. Năm xưa, vẫn có tu sĩ ở đây, nhưng từ khi cái tiểu thí long chết tiệt kia từ nơi nào, cũng chẳng hiểu sao nó có thể xuyên qua phong ấn mà lọt vào đây, nó bắt đầu cắn nuốt thiên địa linh khí, ngốn sạch cả băng hỏa thần tinh ở đây, nơi này mới có hiện trạng bây giờ... "

"Tiểu thí long? Ngươi nói là có một con rồng rơi vào đây" - Tiểu Chi mừng rỡ.

"Đúng rồi, tên hỗn bát đản đó...chính là hắn" - Thụ Tinh giọng đầy bực tức, nói.

"Tốt rồi...tốt quá rồi...ta chính là đang đi tìm tên hỗn bát đản này đây, lão biết nó ở đâu sao?" - Tiểu Chi mừng rỡ.

"Dĩ nhiên là biết rồi, nhưng ta không nói cho ngươi" - Thụ Tinh trả lời.

Tiểu Chi ngẩn ra, lão già này lại muốn làm gì đây?

"Tại sao?"

" Ta nói ra thì ngươi sẽ bỏ đi tìm tên đó, không còn người nói chuyện cùng ta nữa" - Thụ Tinh lẩm bẩm.

"A...ngươi không thể rời khỏi đây?" Tiểu Chi hỏi

" Không...a...mà rời khỏi đây? Sao lão phu chưa từng nghĩ ra nhỉ? Nhưng mà ta không được rời đi, chủ nhân kiếm ta thì phải làm sao? ....Nhưng rời khỏi đây a....Cả vạn năm rồi, sao chủ nhân không liên lạc mang ta ra ngoài chứ?....Rời khỏi đây...Rời khỏi đây..." Thụ Tinh lẩm bẩm

"Tiểu cô nương" - một giọng nói đầy phấn khích và một bàn tay chộp lấy tay Tiểu Chi làm nàng lại hết cả hồn. Quay qua thì thấy một lão giả mặc đồ xanh, râu tóc cũng xanh, cả mặt cũng xanh lè đang nắm lấy tay nàng...

"Ngươi...ngươi là Thụ Tinh? Ôi, ngươi vẫn cứ giữ nguyên bản thể đi" - Tiểu Chi nói

"Sao thế? Như thế này không giống hình dáng nhân loại sao? Không nhìn được à?" - Thụ Tinh ngẩn ra...

"Khó coi vô cùng, có lẽ người không gặp bao nhiêu nhân loại rồi, thế mà ta cứ tưởng lão đầu ngươi một bụng thông thái, tri thức vượt tinh không cơ đấy"- Tiểu Chi người ngặt nghẽo.

Thụ Tinh ngẩn ra, lão giơ tay xòe chân ra nhìn mình. " Ta thấy mình biến hình rất đúng mà, đúng theo cấu trúc tạo thành thân thể nhân loại, không sai một tí nào mà"

Tiểu Chi lại cười nghiêng ngửa:

"Thì ngươi đúng hết, ngươi hoàn toàn đúng về cấu trúc kiến tạo bản thể nhân loại, nhưng cái ngươi thiếu là thần thái, khí chất và linh hồn nhân loại. Ngươi, haha...đúng là cái cây khoác các vỏ da của nhân loại mà thôi. Nhìn thôi, cũng biết ngươi là cái cây vô hồn rồi...Ưm, mùi mộc tinh của người, xa vạn dặm cũng có thể nhận ra...haha"

Thụ Tinh lẩm bẩm:

"Thần thái? Khí chất? Linh hồn?"

Tiểu Chi nói tiếp:

"Đúng vậy. Thần thái, khí chất, linh hồn mới định hình nên một con người hoàn chỉnh. Khúc cây không cảm xúc nhà ngươi không hiểu nổi đâu, vẫn cứ giữ nguyên bản thể đi....Ôi, ta cứ nhìn mặt "nhân loại" của ngươi là không tài nào nhịn cười được.

"Khó coi thế, thôi ta dùng bản thể của mình vậy, vẫn là dùng bản thể thoải mái hơn"- Thụ Tinh gật đầu, dứt lời liền biến trở lại thành cái cây xanh biên biếc trong tinh không vũ trụ kia.

Giọng Thụ Tinh vang lên:
"Ta chỉ ngươi chỗ tên hỗn bát đản đó, ngươi đưa ta rời khỏi chỗ này, được không?"

"Không thành vấn đề, nhưng ngươi to thế này, làm sao ta đưa ngươi đi?"

"Nha đầu ngốc này, ngươi là thân thể Vạn Thức Thông Linh Thần Mạch, chỉ cần ngươi tiếp nhận mộc linh tinh hồn của ta, ta liền có thể tiếp tục tiến vào não hải của ngươi mà sinh trưởng. Ngay cả tên hỗn bát đàn kia cũng vậy, tên to xác ấy còn to hơn cả ta, nhưng nếu được sự cho phép của ngươi thì hắn cũng sẽ rời khỏi vùng đất này được." - Thụ Tinh trả lời.

"Có chuyện tốt như vậy" - Tiểu Chi hớn hở "Được rồi, ta sẽ đưa lão đi nếu tóm được tiểu thí long kia"

"Dĩ nhiên có ta đây thì việc bắt tên hỗn bát đản đó là chuyện dễ ợt"- Thụ Tinh cười đắc chí "Chẳng qua lão phu làm biếng vì nghĩ không có thể rời khỏi nơi này, có hắn ở đây lâu lâu cãi cọ cũng là chuyện vui đó mà"

Lúc này, Tiểu Chi không biết nên khóc hay nên cười, thì ra Trái Đất này trở nên nghèo nàn, thiếu linh khí đến thế tựu chung là bởi vì lão Thụ Tinh này dung túng cho tên thí long kia làm càn, thế mà nãy giờ còn tưởng lão đạo đức lắm, bao nhiêu tội lỗi cứ như đều thuộc về tên hỗn đản kia, chả liên can gì đến lão cả.

Ôi, kẻ dung túng cho hành vi sai trái thì tội lớn hơn hay là kẻ trực tiếp gây nên hành vi sai trái mới là người có tội lớn chứ? Có lẽ cái đầu gỗ của cái cây này không nhận thức được đâu.

"Nào, đưa mộc linh tinh hồn của ngươi ra đây, chúng ta đi thu phục tên kia" - Tiểu Chi lắc đầu, nói. Từ giờ về sau vác thêm cái tên tuổi trên vạn nhưng có cái đầu gỗ này sẽ đau đầu lắm đây.

"Ngươi thả lỏng, mở não hải ra, ta sẽ đưa mộc linh tinh hồn vào, nhớ đưa ta đến khu vực cách xa tên Tử Tuyệt Tinh Hỏa kia" - Thụ Tinh nói

Chỉ thấy khung cảnh xung quanh biến ảo, và một chiếc lá xanh biếc xuất hiện, bay về phía trước và dung nhập vào trán của Tiểu Chi.

Đoành một tiếng, nàng liền thấy cả một luồng năng lượng mạnh mẽ dung nhập toàn thân, thức hải cũng trở nên rộng thêm cả chục lần, chiếc lá kia bay thẳng vào sâu trong não hải của nàng và hóa thành một cái cây bé xíu lung linh, không các gì cây sồi to ngoài kia cả.

"Ta chọn khu vực này nhé"- Thụ Tinh phấn khích " Trong não hải của ngươi tu luyện quả thật yên tĩnh và tốt hơn ngoài kia rất nhiều"

Khi Thụ Tinh bám rễ vào não hải, Tiểu Chi chỉ thấy thần thức trở nên minh mẫn lạ thường, dường như nàng có thể cảm ứng được mọi vật trong vòng cả trăm trượng, cơ thể nàng cũng như dung nhập vào thiên địa vậy, có thể tùy ý hóa hiện.

"Không cần phải ngạc nhiên đến thế. Chúng ta hỗ trợ qua lại lẫn nhau, ngươi mạnh lên thì ta mới lớn mạnh thêm được" - Thụ Tinh lên tiếng.

"Đi, chúng ta đi tìm tiểu thí long .."- Tiểu Chi hăm hở

"Không vội. Tên đó vừa mới ăn no tháng trước, nó lại lẩn vào động ngủ rồi. Chúng ta chờ tới đợt nó đói bụng tiếp theo rồi sẽ hành động" - Thụ Tinh đáp.

Đúng lúc này, thì người Tiểu Chi rung lắc dữ dội:

"Tỷ tỷ .....tỷ làm gì đứng ngốc chỗ này vậy...đừng dọa đệ sợ...Tỉnh lại, tỉnh lại ....tỷ tỷ...."

Tiểu Chi mở mắt ra:
" Đệ làm gì ồn ào quá vậy?"

Tiểu Thạch thở phào một tiếng,
"May quá, tỷ tỉnh rồi, đệ còn tưởng tỷ có chuyện gì. Tỷ đã đứng đây nửa canh giờ, mắt cứ trừng trừng nhìn vào cái cây kia, đệ gọi kiểu nào tỷ cũng không tỉnh.

"Cái cây" Tiểu Chi nhìn về phía trước, cây sồi già đang già đi thật sự, héo rũ nhanh chóng, lá hóa vàng bắt đầu theo cơn gió rơi lả tả...Không bao lâu nữa thì nó sẽ chết thôi, Thụ Tinh đã đi rồi mà.

"Đi, chúng ta về nhà, không có tiểu yêu tinh nào bám theo chứ?" - Tiểu Chi hỏi

"Đệ xử lý rồi, yên tâm đi tỷ" - Tiểu Thạch nhăn mũi.

Hai chị em bước qua khoảnh sân nhỏ, hướng về cổng sau của trường đi về nhà. Gió trời trở mạnh hơn, thổi tung cả đám lá cuốn về tứ phía. Trên đường về, Tiểu Chi kể lại chuyện gặp được Thụ Tinh và tung tích của Long Hồn cho Tiểu Thạch.
"Tốt quá rồi, vậy là chúng ta sẽ sớm được rời khỏi nơi này thôi"- Tiểu Thạch cũng vui mừng không kém.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top