Chém Gió Ta cùng tu luyện

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Chương 7: huynh muội gặp nhau.

Trong sơn cốc tối đen, không khí ngột ngạt dâng cao theo mỗi bước chân đi, mọi người trầm lặng lần mò về phía trước

Tiểu Hắc cảm thấy mọi thứ thật không ổn, vì theo hắn biết nhân loại có một trò tiêu khiển đáng sợ của giới tra khảo, đó là nhốt con người vào bóng đêm nhiều ngày không một ánh sáng, hắn sợ với tâm lý còn nhỏ của Tiểu Lan Chi rất dễ dàng tiến tới bờ sụp đổ, hắn lên tiếng:

"Lan Chi, bàn tay bé nhỏ lại đây thúc thúc nắm con đi..."

"Bàn tay của thúc rất thô ráp, Tiểu Thạch lại đây tỷ tỷ nắm tay ngươi" - Lan Chi hoạt ngôn tát thẳng vào mặt Hắc thúc thúc, lần mò tiến tới nắm lấy bàn tay thô ráp khác nhưng lại khiến tâm an tường trở lại

"Thật ấm áp" - Phi Thạch nghĩ vậy

Đi thêm một đoạn, trong đầu Phi Thạch tự động tổng kết nhiều thông tin, tính toán góc độ đang nghiêng 15 độ hướng xuống, chiều dài đã đi 1 dặm, độ ẩm không khí khô nóng, nguồn nhiệt tăng thêm 5 độ C...

Càng tiến tới đôi bờ hang động càng thêm cứng rắn, đá ngoi ra lĩa chĩa đầy góc cạnh, có lẽ đã có đáp án.

"Chúng ta đang tiến tới hồ dung nham, tồn tại trong miệng núi lửa Bạch Ngọc Sơn..." - Hắc Hắc phá vỡ bầu yên tỉnh

"Hồ dung nham, hay quá thứ này có ánh sáng..." - Tiểu Chi thở phào nhẹ nhỏm

Mọi người hứng khởi tăng nhanh cước bộ, vì tới hồ dung nham thì tất có miệng núi lửa từ đó có cửa nối lên trên để đi ra. Tưởng mọi việc đang tốt dần thì dị biến phát sinh. "Grào..." - "Rống..."

Phía trước đập vào mắt cả ba đúng là hồ dung nham, nhưng kèm theo đó là hai bóng hình vũ động càng khôn đang giao thoa tán hợp - Hỏa Kỳ Lân - Xích Diễm Long.

"Tại sao Kỳ Lân ngươi cứ mãi bám theo ta?" - Xích Diễm Long hét to hỏi.

"Ngươi giấu Bạch Liên Lôi ở đâu, mau trả lại cho ta!" - Hỏa Kỳ Lân phẩn nộ thét gào.

Không hợp liền đánh, Hỏa Kỳ Lân lại tích tụ hỏa diễm quang trước miệng chuẩn bị tung ra đại sát chiêu, thấy thế Xích Diễm Long liền hô lớn

"Ta trả là được, ngưng trước từ từ nói..." - Hỏa Kỳ Lân khựng lại một chút, canh ngay lúc này Xích Diễm Long bất ngờ tung long vĩ, quất mạnh vào thân Kỳ Lân rồi cuộn mình mượn đà búng người hướng lên trên miệng núi lửa mà chạy trốn.

"Tên khốn nạn!" - Kỳ Lân vội vàng vươn người bay theo lên.

Cả ba như hóa đá, cảm nghĩ nơi này đúng là không nên ở lâu... nhưng bây giờ bay theo lên có là tìm chết.

"Có gió !" - Phi Thạch chỉ tay về một phía cách mặt hồ dung nham không xa, nơi đó đúng là đang tồn tại một khe nứt khá nhỏ, gió từ đó mà ra.

"Đi, nơi này không tiện ở lâu..." - Tiểu Hắc nhanh nhảu nắm lấy tay của hai đứa bé đằng vân mà bay qua khe nứt

Thật bất ngờ, không ngờ phi hành theo khe nứt không bao lâu thì bọn người đã tiến đến phía sau một thác nước ở lưng chừng núi, trước mắt là một đóa hoa sen đang tỏa lôi quang, kèm theo đó có một bóng hình.

"Ca ca..." - nước mắt giàn giụa
"Thiếu chủ..."
Chương 8: Cách nhau mười bước - xa muôn trùng

Thần thành Dị vực – tại một tòa điện đá nào đó sâu trong lòng đất.

- Ta vừa mơ thấy máu nhuộm đất trời, hằng hà sa số sinh linh héo tàn theo từng hồi trống trận.

Một lão già ngồi trên bồ đoàn mở miệng, xung quanh lão ta bị bao trùm bởi khí tức hỗn độn, khó mà thấy rõ dung nhan.

- @Thập Dạ , sự hưng thịnh của một thế giới phải được dựng xây bằng chiến trận và hy sinh. Ngươi có tu vi thông thiên, lại mang lòng dạ đàn bà, làm sao dẫn dắt Thánh tộc chúng ta đến con đường huy hoàng, nhất thống vũ trụ tinh không? Chúng ta hãy cùng nhau dùng xương và máu của con dân thiên hạ, đắp nên Huyết Quang chi kiều, bắc ngang hư không, phá Thâm uyên, giáng lâm Bạch Ngọc giới, đoạt lấy thứ mà chúng ta vốn dĩ phải có.

Kẻ vừa lên tiếng lại càng kỳ dị hơn. Y như dung nhập vào hư không, tầng làn hư ảnh bao phủ xung quanh, khó nhận rõ diện mạo.

- Haizz…. Đây là lần cuối cùng ta ra tay… Các ngươi cứ chuẩn bị đi, 100 năm sau… Đích thân ta dẫn quân, binh lâm Bạch Ngọc.



Bạch Ngọc giới – Tại một khu rừng rộng lớn thênh thang.

- Ca ca!!!!! Muội đây nè!! Ca ca…

- Thiếu chủ… Thiếu chủ…

Mặc cho chủ tớ hai người có gào khản cả giọng, nhưng bóng hình thiếu niên kia vẫn không thể nghe thấy. Họ muốn tiến thêm mười bước nữa… chỉ mười bước thôi, nhưng đó lại như là một quãng cách xa xôi khó mà với tới.



- Muội muội… Muội ở đâu? Muội muội?

@Bạch Tử giật điếng người. Hắn vừa nghe giọng nói của muội muội @lanchiyeudieu nhưng lại không thể nào tìm ra nguồn gốc của âm thanh phát ra từ đâu.

Hắn khẳng định mình không nghe nhầm. Bằng vào tu vi của hắn, dù không cần dùng đến ngũ quan, thì cũng có thể mắt nhìn ngàn dặm, tai thính tram nơi, hà có gì mà nghe lầm.

Ngẫm nghĩ ít lâu, dường như có một tia sáng nào đó xẹt ngang não hãi của Bạch Tử. Hắn nhớ lại cả quá trình đến đây, dù có chạm mặt yêu thú một vài lần, nhưng cơ hồ đều là bọn gân gà; trong quá trình đó, Tiểu Chi vẫn luôn theo sát sau lưng hắn, và dĩ nhiên, chẳng có bất cứ dị bảo nào xuất hiện cả.

Thế nhưng mà, ngay khi Tiểu Chi vừa biến mất không bao lâu, hắn lại đi đến nơi này, gặp cái hồ trước mặt, thứ mà hắn cho là Tiên Trì trong truyền thuyết. Sau đó, hắn lại trông thấy Độ Kiếp Thần Liên, thứ mà hắn chỉ có thể nghe tên trong những quyển cổ thư xa xưa.

Sao lại trùng hợp như vậy?

Liệu hai kiện thần phẩm trước mắt này có liên quan gì đến sự mất tích của muội muội hay không?

Bình tĩnh lại nội tâm vừa dằn xé, Bạch Tử đứng yên quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Phía trước mặt hắn, ở bờ hồ đối diện là một cây cổ thụ to cao, cao vô cùng, tách biệt và khác hẳn so với rừng cây rậm rạp xung quanh. Dùng linh thức quan sát, hắn thấy rõ trên cây không có bất cứ cái ổ chim nào. Rõ ràng rồi, cây cao đón gió, khó mà tụ khí, vị trí của đầu cổ thụ này chắc chắn đã phạm vào thế Phong sát được ghi trong Phong Thổ Đạo, một phần nhỏ trong tuyệt học gia truyền của Bạch Ngọc sơn trang.

Bạch Tử lại tiếp tục quan sát vị trí mình đang đứng. Sau lưng hắn, là một thân cây nhỏ, nói là nhỏ, chứ cũng to hơn người hắn, nhưng chỉ bằng một nửa so với thân cổ thụ ở đối diện. Hắn bấm tay, lẩm nhẩm tính. Với địa thế như hiện tại, lại liên tưởng một chút, đây có khác gì địa thế Đoạn Nhân Sát đâu, rõ ràng là nó nha. Thật ra, cái địa thế này có hai mặt tốt – xấu. Nói là đoạn nhân, nghĩa là đoạn Nhân quả. Nếu một người cư ngụ tại nơi đây, trước đó từng gặp hảo vận sẽ một bước lên cao, nếu kẻ gặp vận rủi, thì khi bước vào địa thế này, sẽ rủi càng thêm rủi.

- Thật kỳ lạ, chỉ ở một bờ hồ đơn giản thế này mà đã thấy được hai dạng địa thế lạ lùng. Có nguyên nhân gì đặc biệt sao?

Bạch Tử tự hỏi, dù lo lắng cho an nguy của Tiểu Chi nhưng hắn biết rõ, nếu loạn tìm sẽ khó mà có kết quả ngay được. Chần chờ một lát, Bạch Tử vận sức vào ngón tay, sau đó vung về phía trước; một luồng kiếm khí xé gió chém mạnh vào thân cây đang giữ vị trí Phong Sát ở trước mặt.

Thế nhưng, kiếm quang chỉ vừa đi được giữa đường thì một tia sét xuất hiện đánh thẳng vào luồng kiếm quang ấy…

Đoành!!!

Một âm thanh vang dội xuất hiện. Kiếm khí nhữ mồi của Bạch Tử biến mất không còn tung tích.

- Quả đúng như dự đoán, hai địa thế chứa đầy sát cơ trấn giữ mỗi một bên bờ. Giữa hồ lại có lôi quang thủ vững, dù mình không rõ lực lượng của tia sét đó mạnh thế nào, nhưng nó đã có thể tồn tại nơi đây mà không bị các vị Đạo tổ trong gia tộc phát hiện, nói rõ có một khả năng hoặc tính chất đặc thù nào đó. Đáng lý mình nên rời đi, nhưng giờ lại nghe thấy tiếng kêu của muội muội trong chớp mắt thì mình làm sao mà đi được. Thôi đành vậy, là phúc không phải họa, là họa thì khó mà tránh khỏi… Độ Kiếp Thần Liên… Liệu ngươi chính là cơ duyên hay kiếp nạn đây? Ta… không còn con đường khác để đi rồi!

Nói xong, Bạch Tử vận dụng linh lực. Một vầng sáng dần hiện lên, bao phủ cả người hắn.

Hai mắt Bạch Tử lóe lên một quầng sáng màu trắng, lấp lánh tựa thái dương hiện thế. Trong hư vô, văng vẳng đâu đấy từng tiếng tụng niệm Đạo kinh vang lên, sao đó những âm thanh hư vô ấy ngưng tụ thành thực thế, hợp lại, tạo ra một chữ “Đạo” khổng lồ phía sau lưng Bạch Tử. Hắn đã vận dụng mọi lực lượng của bản thân, đẩy mình lên trạng thái đỉnh phong nhất, tựa như gặp đại địch ngay trước mặt.

- Tiểu Chi muội muội!!! Huynh không biết là muội có thể nghe thấy ta hay không? Nếu muội đang bị mắc kẹt tại vùng không gian này, có thể thấy ta, hoặc nếu có thể nghe ta nói… Thì… Nếu ta cứu được muội thì chẳng sao… Còn nếu… ta táng thân nơi đây, thì một ngày nào đó… nếu muội may mắn thoát khỏi nơi này… Xin nhắn lại một lời với phụ mẫu rằng… Kiếp sau, ta sẽ đền đáp công ơn nuôi dưỡng của người, còn kiếp này, ta đành lỗi hẹn.

Nói xong, Bạch Tử từ từ dâng hai tay lên, mắt nhìn chằm chằm vào vùng không gian giữa hồ, nơi từng tia sét đì đoàng ẩn hiện.
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Chương 8: Cách nhau mười bước - xa muôn trùng

Thần thành Dị vực – tại một tòa điện đá nào đó sâu trong lòng đất.

- Ta vừa mơ thấy máu nhuộm đất trời, hằng hà sa số sinh linh héo tàn theo từng hồi trống trận.

Một lão già ngồi trên bồ đoàn mở miệng, xung quanh lão ta bị bao trùm bởi khí tức hỗn độn, khó mà thấy rõ dung nhan.

- @Thập Dạ , sự hưng thịnh của một thế giới phải được dựng xây bằng chiến trận và hy sinh. Ngươi có tu vi thông thiên, lại mang lòng dạ đàn bà, làm sao dẫn dắt Thánh tộc chúng ta đến con đường huy hoàng, nhất thống vũ trụ tinh không? Chúng ta hãy cùng nhau dùng xương và máu của con dân thiên hạ, đắp nên Huyết Quang chi kiều, bắc ngang hư không, phá Thâm uyên, giáng lâm Bạch Ngọc giới, đoạt lấy thứ mà chúng ta vốn dĩ phải có.

Kẻ vừa lên tiếng lại càng kỳ dị hơn. Y như dung nhập vào hư không, tầng làn hư ảnh bao phủ xung quanh, khó nhận rõ diện mạo.

- Haizz…. Đây là lần cuối cùng ta ra tay… Các ngươi cứ chuẩn bị đi, 100 năm sau… Đích thân ta dẫn quân, binh lâm Bạch Ngọc.



Bạch Ngọc giới – Tại một khu rừng rộng lớn thênh thang.

- Ca ca!!!!! Muội đây nè!! Ca ca…

- Thiếu chủ… Thiếu chủ…

Mặc cho chủ tớ hai người có gào khản cả giọng, nhưng bóng hình thiếu niên kia vẫn không thể nghe thấy. Họ muốn tiến thêm mười bước nữa… chỉ mười bước thôi, nhưng đó lại như là một quãng cách xa xôi khó mà với tới.



- Muội muội… Muội ở đâu? Muội muội?

@Bạch Tử giật điếng người. Hắn vừa nghe giọng nói của muội muội @lanchiyeudieu nhưng lại không thể nào tìm ra nguồn gốc của âm thanh phát ra từ đâu.

Hắn khẳng định mình không nghe nhầm. Bằng vào tu vi của hắn, dù không cần dùng đến ngũ quan, thì cũng có thể mắt nhìn ngàn dặm, tai thính tram nơi, hà có gì mà nghe lầm.

Ngẫm nghĩ ít lâu, dường như có một tia sáng nào đó xẹt ngang não hãi của Bạch Tử. Hắn nhớ lại cả quá trình đến đây, dù có chạm mặt yêu thú một vài lần, nhưng cơ hồ đều là bọn gân gà; trong quá trình đó, Tiểu Chi vẫn luôn theo sát sau lưng hắn, và dĩ nhiên, chẳng có bất cứ dị bảo nào xuất hiện cả.

Thế nhưng mà, ngay khi Tiểu Chi vừa biến mất không bao lâu, hắn lại đi đến nơi này, gặp cái hồ trước mặt, thứ mà hắn cho là Tiên Trì trong truyền thuyết. Sau đó, hắn lại trông thấy Độ Kiếp Thần Liên, thứ mà hắn chỉ có thể nghe tên trong những quyển cổ thư xa xưa.

Sao lại trùng hợp như vậy?

Liệu hai kiện thần phẩm trước mắt này có liên quan gì đến sự mất tích của muội muội hay không?

Bình tĩnh lại nội tâm vừa dằn xé, Bạch Tử đứng yên quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Phía trước mặt hắn, ở bờ hồ đối diện là một cây cổ thụ to cao, cao vô cùng, tách biệt và khác hẳn so với rừng cây rậm rạp xung quanh. Dùng linh thức quan sát, hắn thấy rõ trên cây không có bất cứ cái ổ chim nào. Rõ ràng rồi, cây cao đón gió, khó mà tụ khí, vị trí của đầu cổ thụ này chắc chắn đã phạm vào thế Phong sát được ghi trong Phong Thổ Đạo, một phần nhỏ trong tuyệt học gia truyền của Bạch Ngọc sơn trang.

Bạch Tử lại tiếp tục quan sát vị trí mình đang đứng. Sau lưng hắn, là một thân cây nhỏ, nói là nhỏ, chứ cũng to hơn người hắn, nhưng chỉ bằng một nửa so với thân cổ thụ ở đối diện. Hắn bấm tay, lẩm nhẩm tính. Với địa thế như hiện tại, lại liên tưởng một chút, đây có khác gì địa thế Đoạn Nhân Sát đâu, rõ ràng là nó nha. Thật ra, cái địa thế này có hai mặt tốt – xấu. Nói là đoạn nhân, nghĩa là đoạn Nhân quả. Nếu một người cư ngụ tại nơi đây, trước đó từng gặp hảo vận sẽ một bước lên cao, nếu kẻ gặp vận rủi, thì khi bước vào địa thế này, sẽ rủi càng thêm rủi.

- Thật kỳ lạ, chỉ ở một bờ hồ đơn giản thế này mà đã thấy được hai dạng địa thế lạ lùng. Có nguyên nhân gì đặc biệt sao?

Bạch Tử tự hỏi, dù lo lắng cho an nguy của Tiểu Chi nhưng hắn biết rõ, nếu loạn tìm sẽ khó mà có kết quả ngay được. Chần chờ một lát, Bạch Tử vận sức vào ngón tay, sau đó vung về phía trước; một luồng kiếm khí xé gió chém mạnh vào thân cây đang giữ vị trí Phong Sát ở trước mặt.

Thế nhưng, kiếm quang chỉ vừa đi được giữa đường thì một tia sét xuất hiện đánh thẳng vào luồng kiếm quang ấy…

Đoành!!!

Một âm thanh vang dội xuất hiện. Kiếm khí nhữ mồi của Bạch Tử biến mất không còn tung tích.

- Quả đúng như dự đoán, hai địa thế chứa đầy sát cơ trấn giữ mỗi một bên bờ. Giữa hồ lại có lôi quang thủ vững, dù mình không rõ lực lượng của tia sét đó mạnh thế nào, nhưng nó đã có thể tồn tại nơi đây mà không bị các vị Đạo tổ trong gia tộc phát hiện, nói rõ có một khả năng hoặc tính chất đặc thù nào đó. Đáng lý mình nên rời đi, nhưng giờ lại nghe thấy tiếng kêu của muội muội trong chớp mắt thì mình làm sao mà đi được. Thôi đành vậy, là phúc không phải họa, là họa thì khó mà tránh khỏi… Độ Kiếp Thần Liên… Liệu ngươi chính là cơ duyên hay kiếp nạn đây? Ta… không còn con đường khác để đi rồi!

Nói xong, Bạch Tử vận dụng linh lực. Một vầng sáng dần hiện lên, bao phủ cả người hắn.

Hai mắt Bạch Tử lóe lên một quầng sáng màu trắng, lấp lánh tựa thái dương hiện thế. Trong hư vô, văng vẳng đâu đấy từng tiếng tụng niệm Đạo kinh vang lên, sao đó những âm thanh hư vô ấy ngưng tụ thành thực thế, hợp lại, tạo ra một chữ “Đạo” khổng lồ phía sau lưng Bạch Tử. Hắn đã vận dụng mọi lực lượng của bản thân, đẩy mình lên trạng thái đỉnh phong nhất, tựa như gặp đại địch ngay trước mặt.

- Tiểu Chi muội muội!!! Huynh không biết là muội có thể nghe thấy ta hay không? Nếu muội đang bị mắc kẹt tại vùng không gian này, có thể thấy ta, hoặc nếu có thể nghe ta nói… Thì… Nếu ta cứu được muội thì chẳng sao… Còn nếu… ta táng thân nơi đây, thì một ngày nào đó… nếu muội may mắn thoát khỏi nơi này… Xin nhắn lại một lời với phụ mẫu rằng… Kiếp sau, ta sẽ đền đáp công ơn nuôi dưỡng của người, còn kiếp này, ta đành lỗi hẹn.

Nói xong, Bạch Tử từ từ dâng hai tay lên, mắt nhìn chằm chằm vào vùng không gian giữa hồ, nơi từng tia sét đì đoàng ẩn hiện.
Chương này tuyệt nhất, xuất sắc luôn đó @VoMenh 👏👏👏
 

gerduc.dnlk613

Phàm Nhân
Ngọc
-185,34
Tu vi
0,00
Chương 8: Cách nhau mười bước - xa muôn trùng

Thần thành Dị vực – tại một tòa điện đá nào đó sâu trong lòng đất.

- Ta vừa mơ thấy máu nhuộm đất trời, hằng hà sa số sinh linh héo tàn theo từng hồi trống trận.

Một lão già ngồi trên bồ đoàn mở miệng, xung quanh lão ta bị bao trùm bởi khí tức hỗn độn, khó mà thấy rõ dung nhan.

- @Thập Dạ , sự hưng thịnh của một thế giới phải được dựng xây bằng chiến trận và hy sinh. Ngươi có tu vi thông thiên, lại mang lòng dạ đàn bà, làm sao dẫn dắt Thánh tộc chúng ta đến con đường huy hoàng, nhất thống vũ trụ tinh không? Chúng ta hãy cùng nhau dùng xương và máu của con dân thiên hạ, đắp nên Huyết Quang chi kiều, bắc ngang hư không, phá Thâm uyên, giáng lâm Bạch Ngọc giới, đoạt lấy thứ mà chúng ta vốn dĩ phải có.

Kẻ vừa lên tiếng lại càng kỳ dị hơn. Y như dung nhập vào hư không, tầng làn hư ảnh bao phủ xung quanh, khó nhận rõ diện mạo.

- Haizz…. Đây là lần cuối cùng ta ra tay… Các ngươi cứ chuẩn bị đi, 100 năm sau… Đích thân ta dẫn quân, binh lâm Bạch Ngọc.



Bạch Ngọc giới – Tại một khu rừng rộng lớn thênh thang.

- Ca ca!!!!! Muội đây nè!! Ca ca…

- Thiếu chủ… Thiếu chủ…

Mặc cho chủ tớ hai người có gào khản cả giọng, nhưng bóng hình thiếu niên kia vẫn không thể nghe thấy. Họ muốn tiến thêm mười bước nữa… chỉ mười bước thôi, nhưng đó lại như là một quãng cách xa xôi khó mà với tới.



- Muội muội… Muội ở đâu? Muội muội?

@Bạch Tử giật điếng người. Hắn vừa nghe giọng nói của muội muội @lanchiyeudieu nhưng lại không thể nào tìm ra nguồn gốc của âm thanh phát ra từ đâu.

Hắn khẳng định mình không nghe nhầm. Bằng vào tu vi của hắn, dù không cần dùng đến ngũ quan, thì cũng có thể mắt nhìn ngàn dặm, tai thính tram nơi, hà có gì mà nghe lầm.

Ngẫm nghĩ ít lâu, dường như có một tia sáng nào đó xẹt ngang não hãi của Bạch Tử. Hắn nhớ lại cả quá trình đến đây, dù có chạm mặt yêu thú một vài lần, nhưng cơ hồ đều là bọn gân gà; trong quá trình đó, Tiểu Chi vẫn luôn theo sát sau lưng hắn, và dĩ nhiên, chẳng có bất cứ dị bảo nào xuất hiện cả.

Thế nhưng mà, ngay khi Tiểu Chi vừa biến mất không bao lâu, hắn lại đi đến nơi này, gặp cái hồ trước mặt, thứ mà hắn cho là Tiên Trì trong truyền thuyết. Sau đó, hắn lại trông thấy Độ Kiếp Thần Liên, thứ mà hắn chỉ có thể nghe tên trong những quyển cổ thư xa xưa.

Sao lại trùng hợp như vậy?

Liệu hai kiện thần phẩm trước mắt này có liên quan gì đến sự mất tích của muội muội hay không?

Bình tĩnh lại nội tâm vừa dằn xé, Bạch Tử đứng yên quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Phía trước mặt hắn, ở bờ hồ đối diện là một cây cổ thụ to cao, cao vô cùng, tách biệt và khác hẳn so với rừng cây rậm rạp xung quanh. Dùng linh thức quan sát, hắn thấy rõ trên cây không có bất cứ cái ổ chim nào. Rõ ràng rồi, cây cao đón gió, khó mà tụ khí, vị trí của đầu cổ thụ này chắc chắn đã phạm vào thế Phong sát được ghi trong Phong Thổ Đạo, một phần nhỏ trong tuyệt học gia truyền của Bạch Ngọc sơn trang.

Bạch Tử lại tiếp tục quan sát vị trí mình đang đứng. Sau lưng hắn, là một thân cây nhỏ, nói là nhỏ, chứ cũng to hơn người hắn, nhưng chỉ bằng một nửa so với thân cổ thụ ở đối diện. Hắn bấm tay, lẩm nhẩm tính. Với địa thế như hiện tại, lại liên tưởng một chút, đây có khác gì địa thế Đoạn Nhân Sát đâu, rõ ràng là nó nha. Thật ra, cái địa thế này có hai mặt tốt – xấu. Nói là đoạn nhân, nghĩa là đoạn Nhân quả. Nếu một người cư ngụ tại nơi đây, trước đó từng gặp hảo vận sẽ một bước lên cao, nếu kẻ gặp vận rủi, thì khi bước vào địa thế này, sẽ rủi càng thêm rủi.

- Thật kỳ lạ, chỉ ở một bờ hồ đơn giản thế này mà đã thấy được hai dạng địa thế lạ lùng. Có nguyên nhân gì đặc biệt sao?

Bạch Tử tự hỏi, dù lo lắng cho an nguy của Tiểu Chi nhưng hắn biết rõ, nếu loạn tìm sẽ khó mà có kết quả ngay được. Chần chờ một lát, Bạch Tử vận sức vào ngón tay, sau đó vung về phía trước; một luồng kiếm khí xé gió chém mạnh vào thân cây đang giữ vị trí Phong Sát ở trước mặt.

Thế nhưng, kiếm quang chỉ vừa đi được giữa đường thì một tia sét xuất hiện đánh thẳng vào luồng kiếm quang ấy…

Đoành!!!

Một âm thanh vang dội xuất hiện. Kiếm khí nhữ mồi của Bạch Tử biến mất không còn tung tích.

- Quả đúng như dự đoán, hai địa thế chứa đầy sát cơ trấn giữ mỗi một bên bờ. Giữa hồ lại có lôi quang thủ vững, dù mình không rõ lực lượng của tia sét đó mạnh thế nào, nhưng nó đã có thể tồn tại nơi đây mà không bị các vị Đạo tổ trong gia tộc phát hiện, nói rõ có một khả năng hoặc tính chất đặc thù nào đó. Đáng lý mình nên rời đi, nhưng giờ lại nghe thấy tiếng kêu của muội muội trong chớp mắt thì mình làm sao mà đi được. Thôi đành vậy, là phúc không phải họa, là họa thì khó mà tránh khỏi… Độ Kiếp Thần Liên… Liệu ngươi chính là cơ duyên hay kiếp nạn đây? Ta… không còn con đường khác để đi rồi!

Nói xong, Bạch Tử vận dụng linh lực. Một vầng sáng dần hiện lên, bao phủ cả người hắn.

Hai mắt Bạch Tử lóe lên một quầng sáng màu trắng, lấp lánh tựa thái dương hiện thế. Trong hư vô, văng vẳng đâu đấy từng tiếng tụng niệm Đạo kinh vang lên, sao đó những âm thanh hư vô ấy ngưng tụ thành thực thế, hợp lại, tạo ra một chữ “Đạo” khổng lồ phía sau lưng Bạch Tử. Hắn đã vận dụng mọi lực lượng của bản thân, đẩy mình lên trạng thái đỉnh phong nhất, tựa như gặp đại địch ngay trước mặt.

- Tiểu Chi muội muội!!! Huynh không biết là muội có thể nghe thấy ta hay không? Nếu muội đang bị mắc kẹt tại vùng không gian này, có thể thấy ta, hoặc nếu có thể nghe ta nói… Thì… Nếu ta cứu được muội thì chẳng sao… Còn nếu… ta táng thân nơi đây, thì một ngày nào đó… nếu muội may mắn thoát khỏi nơi này… Xin nhắn lại một lời với phụ mẫu rằng… Kiếp sau, ta sẽ đền đáp công ơn nuôi dưỡng của người, còn kiếp này, ta đành lỗi hẹn.

Nói xong, Bạch Tử từ từ dâng hai tay lên, mắt nhìn chằm chằm vào vùng không gian giữa hồ, nơi từng tia sét đì đoàng ẩn hiện.
Chương 9: Thác nước.

Sau thác nước, Lan Chi hai tay che miệng... nước mắt rơi lả chả

"Ca, huynh có nghe thấy muội nói..."

"Thôi, đây là Đoạn Nhân Sát Trận ca ngươi không nghe thấy đâu, hai..." Tiểu Hắc thở dài mà giải thích

Quay mắt nhìn lại, Lan Chi mặt vô huyết sắc tái nhợt vô cùng, nàng lo cho ca ca, ca... huynh đang làm gì vậy, chính nàng cũng không biết rõ... như giải thích cho nàng hiểu, Tiểu Hắc lại lên tiếng

"Độ Kiếp Thần Liên - Bạch Liên Lôi... không ngờ lại là Độ Kiếp Thần Liên... vận khí thật rắm chó, đúng là rắm chó... là họa không phải phúc, làm cách nào để báo thiếu chủ biết hai con thần thú đang ở quanh đây, vật của bọn chúng không dễ cầm... mau, nghĩ cách!" - Tiểu Hắc hét lên đầy lo lắng

Không khí bao trùm quanh thân, cả ba trầm trọng trong nôn nóng... làm sao, phải làm sao bây giờ.

"Ta nghĩ... mình có thể thử một chút" - ngập ngừng Tiểu Thạch cất tiếng nói

"Nhanh... không luận biện pháp, mau báo hắn biết" - Tiểu Hắc gấp tới lửa cháy vào đít lên tiếng thúc giục

"Được !"

Trên thác nước đối diện, nước chảy xuôi dòng... bổng chốc phía sau nó từng gờ đá bị đẩy ra, chặn ngang dòng nước xiếc, từng phiến đá xếp đặt với nhau một cách khéo léo, nước bắn tung tóe quanh chúng tạo nên những chấm nhỏ trắng xóa bạc màu, từng chấm cứ thế liên miên bất tận hội tụ cùng nhau tạo nên đôi câu chử

"Ngươi, Long, Lân"

"Ta Long Lân ?" - thấy thác nước biến ảo ngập ngừng trong giây lát, giật mình Bạch Tử nơi phía bờ đối diện như bừng tỉnh chợt ngộ đạo "Ta ngọc phụ long phong, vẩy rồng quấn thân... cám ơn tiền bối đã nhắc nhở, người thật tinh mắt"

Nói xong vuốt tóc một cái, mặt thật kute... yểu điệu chắc ói... thụ thương.

"Hắc Hắc, hắn hẳn không vấn đề gì đó chứ... sao ta đánh chữ thì hắn lại vuốt tóc thế kia"

"Tính tình thiếu chủ là hay cường điệu... ngươi, đừng quan tâm" - Hắc Hắc không đành lòng nhìn mà đành trả lời "thiếu chủ cái gì cũng tốt chỉ mỗi hơi cường điệu quá mức... sau này nên nhắc nhở một chút kẻo lại hỏng chuyện lớn"

"Xí! ca ca tự luyến thì có... người như huynh ấy thích hay làm chiều lòng người, ngươi cho huynh ấy thấy cái gì vậy Tiểu Thạch" - Lan Chi tò mò hỏi

"Hắn Long Lân"

"Phụt! giờ tiểu thạch thạch ngoan ngoan đổi lại thành... Không chạy! Chết!" - Lan Chi muốn cười nhưng hảo tâm dù gì cũng là ca ca nàng, thay đổi cách nhắc nhở là được

Thác nước lại tiếp tục thay hình đổi dạng, biến ảo vô cùng tạo nên ba chữ

"Không chạy! Chết!"

Bạch Tử phía đối diện thấy thác nước thay đổi lại ngộ đạo "Tiền bối muốn nói với vãn bối, cơ duyên là phải đánh đổi bằng nổ lực, nổ lực không đủ thì sẽ chết sao... xưa nay việc gì mà không truy cầu trong hung hiểm, từ lúc sinh ra ta đã thấm nhuần đạo lý này, người đừng lo lắng cho ta, ta tự có nắm chắc" - đưa tay thủ thế kính ý hướng phía "cao nhân" mà chặp.

Bên này vì không nghe được Bạch Tử nói gì, chỉ thấy hắn hết hướng tới bên này rồi đưa tay ra đưa tay vô, đưa tay chặp tới lại chặp lui, lâu lâu lại vuốt vuốt tóc mấy cái kiêu hãnh đầy khó hiểu... nhưng rõ ràng là tỏ vẻ không chịu đi.

"Thật cứng đầu"
"Hết thuốc chữa"

Cả ba phiền não đang tìm cách gì để khuyên được tên Bạch Tử rời khỏi nơi này thì, dị biến phát sinh...
 
Last edited:

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Chương 9: Thác nước.

Sau thác nước, Lan Chi hai tay che miệng... nước mắt rơi lả chả

"Ca, huynh có nghe thấy muội nói..."

"Thôi, đây là Đoạn Nhân Sát Trận ca ngươi không nghe thấy đâu, hai..." Tiểu Hắc thở dài mà giải thích

Quay mắt nhìn lại, Lan Chi mặt vô huyết sắc tái nhợt vô cùng, nàng lo cho ca ca, ca... huynh đang làm gì vậy, chính nàng cũng không biết rõ... như giải thích cho nàng hiểu, Tiểu Hắc lại lên tiếng

"Độ Kiếp Thần Liên - Bạch Liên Lôi... không ngờ lại là Độ Kiếp Thần Liên... vận khí thật rắm chó, đúng là rắm chó... là họa không phải phúc, làm cách nào để báo thiếu chủ biết hai con thần thú đang ở quanh đây, vật của bọn chúng không dễ cầm... mau, nghĩ cách!" - Tiểu Hắc hét lên đầy lo lắng

Không khí bao trùm quanh thân, cả ba trầm trọng trong nôn nóng... làm sao, phải làm sao bây giờ.

"Ta nghĩ... mình có thể thử một chút" - ngập ngừng Tiểu Thạch cất tiếng nói

"Nhanh... không luận biện pháp, mau báo hắn biết" - Tiểu Hắc gấp tới lửa cháy vào đít lên tiếng thúc giục

"Được !"

Trên thác nước đối diện, nước chảy xuôi dòng... bổng chốc phía sau nó từng gờ đá bị đẩy ra, chặn ngang dòng nước xiếc, từng phiến đá xếp đặt với nhau một cách khéo léo, nước bắn tung tóe quanh chúng tạo nên những chấm nhỏ trắng xóa bạc màu, từng chấm cứ thế liên miên bất tận hội tụ cùng nhau tạo nên đôi câu chử

"Ngươi, Long, Lân"

"Ta Long Lân ?" - thấy thác nước biến ảo ngập ngừng trong giây lát, giật mình Bạch Tử nơi phía bờ đối diện như bừng tỉnh chợt ngộ đạo "Ta ngọc phụ long phong, vẩy rồng quấn thân... cám ơn tiền bối đã nhắc nhở, người thật tinh mắt"

Nói xong vuốt tóc một cái, mặt thật kute... yểu điệu chắc ói... thụ thương.

"Hắc Hắc, hắn hẳn không vấn đề gì đó chứ... sao ta đánh chữ thì hắn lại vuốt tóc thế kia"

"Tính tình thiếu chủ là hay cường điệu... ngươi, đừng quan tâm" - Hắc Hắc không đành lòng nhìn mà đành trả lời "thiếu chủ cái gì cũng tốt chỉ mỗi hơi cường điệu quá mức... sau này nên nhắc nhở một chút kẻo lại hỏng chuyện lớn"

"Xí! ca ca tự luyến thì có... người như huynh ấy thích hay làm chiều lòng người, ngươi cho huynh ấy thấy cái gì vậy Tiểu Thạch" - Lan Chi tò mò hỏi

"Hắn Long Lân"

"Phụt! giờ tiểu thạch thạch ngoan ngoan đổi lại thành... Không chạy! Chết!" - Lan Chi muốn cười nhưng hảo tâm dù gì cũng là ca ca nàng, thay đổi cách nhắc nhở là được

Thác nước lại tiếp tục thay hình đổi dạng, biến ảo vô cùng tạo nên ba chữ

"Không chạy! Chết!"

Bạch Tử phía đối diện thấy thác nước thay đổi lại ngộ đạo "Tiền bối muốn nói với vãn bối, cơ duyên là phải đánh đổi bằng nổ lực, nổ lực không đủ thì sẽ chết sao... xưa nay việc gì mà không truy cầu trong hung hiểm, từ lúc sinh ra ta đã thấm nhuần đạo lý này, người đừng lo lắng cho ta, ta tự có nắm chắc" - đưa tay thủ thế kính ý hướng phía cao nhân mà chặp.

Bên này vì không nghe được Bạch Tử nói gì, chỉ thấy hắn hết hướng tới bên này rồi đưa tay ra đưa tay vô, đưa tay chặp tới lại chặp lui, lâu lâu lại vuốt vuốt tóc mấy cái kiêu hãnh đầy khó hiểu... nhưng rõ ràng là tỏ vẻ không chịu đi.

"Thật cứng đầu"
"Hết thuốc chữa"

Cả ba phiền não đang tìm cách gì để khuyên được tên Bạch Tử rời khỏi nơi này thì, dị biến phát sinh...
Hôm nay không có lap xài... trong khi đó dị biến đã phát sinh, mà phát sinh cái gì thì @lanchiyeudieu tỷ tỷ xử đi kìa :))
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Chương 10: Hắn là ca ca của ta

"Ca ca...ca ca... muội ở đây, ở đây nè" - Tiểu Chi đập bàn tay nhỏ nhắn lên vách kết giới, gào lên khản cổ.

Mắt nàng ngân ngấn nước
"Hắc Hắc , ca ca...ca ca...hic...ca ca không thấy ta"

@Tiểu Hắc vỗ vỗ đầu cô bé "Ngoan nào, nín đi. Ca ca của ngươi nhất thời không thấy ngươi thôi, cũng đâu có nghĩa là chốc nữa không thấy. Ngươi khóc mặt mũi tèm lem thế này, lát nữa gặp ca ca có phải là xấu quá không?"

@Tiểu Phi Thạch cũng liền gật gật đầu:" Đúng thế. Khóc. Xấu, xấu lắm"

Tiểu Chi liền quệt mắt, mũi, lắc lắc tay Tiểu Hắc:
"Thật chứ, chút nữa sẽ gặp được ca ca?"

Tiểu Hắc bất đắc dĩ gật đầu một cái, đoạn hắn chăm chút nghiên cứu kết giới. Hắn khẳng định người tạo nên kết giới này phải là một phù trận sư phi thường vĩ đại. Đừng nhìn hang động bé nhỏ và con đường này đơn giản thế, thật ra có tầng trận, tầng trận phù văn linh cấp chồng chéo, đan xen phối hợp lẫn nhau, vô cùng phức tạp. Kết giới này được tạo ra nhằm che giấu điều gì? Nơi đây có bí mật gì mà vị phù trận sư đó phải dùng đến linh cấp thượng phẩm trận đồ để bố trí kết giới? Không phải đơn thuần chỉ để ngăn cản lôi điện từ Độ Kiếp Thần Liên ngoài kia xâm phạm vào nơi này chứ?

Tiểu Hắc kinh ngạc ngẩn người ra nhìn từng đám phù văn liên tục di động một cách ảo diệu một khi cảm nhận có khí tức ai đó đến gần, hoặc thiển điện của đóa sen vàng trắng ngoài kia vô tình đánh trúng về phía này. Tất cả mọi di động của các phù văn đều làm cho kết giới hoàn hảo, không tổn hao trước bất kỳ một tác động ngoại lực dưới cấp Thiên Tiên nào.

* * *
Bên ngoài kia, Bạch Tử đã vận công dùng một đạo chân khí bao phủ toàn thân, hắn đang chầm chậm đi từng bước một đến Độ Kiếp Thần Liên đang nở rộ kia.

Dường như cảm ứng người đến bất thiện, lôi điện chung quan thần liên càng lúc càng mãnh liệt, cả mặt hồ gần như chớp động, dậy sóng cả lên nhưng vẫn không tổn hao một tơ hào nào của Bạch Tử cả.

Phía bên trong sơn động, đột nhiên Tiểu Chi và mọi người cảm thấy không khí trở nên nóng và ngột ngạt.

"Nguy rồi, hai gia hỏa kia cảm ứng Độ Kiếp Thần Liên sắp nở rộ nên đang quay lại đây". - Tiểu Hắc hốt hoảng nói.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ"- Tiểu Hắc vò đầu bứt trán.

Hai luồng hỏa diễm nóng bỏng càng ngày càng áp sát.

Đúng lúc này Tiểu Phi Thạch liền bước tới:
" Các ngươi cần chỗ trốn?"
" Đúng vậy"

Tiểu Phi Thạch không nói thêm tiếng nào, hắn bất chợt nhắm mắt lại, mọi người chỉ cảm thấy mơ hồ dường như cả thân thể hắn chớp lóe một cái rất nhanh, liền tiếp theo tất cả chỉ cảm thấy một lực hút cuốn tất cả mọi người đi, không ai phản ứng được. Lúc hoàn hồn, thì tất cả cũng chỉ kịp thấy hai luồng hỏa diễm đỏ rực bay vèo qua trước mắt, đích thị là Hỏa Kỳ Lân cùng Xích Diễm Long, nhưng lạ thay, tất cả đều không một chút cảm giác bị nóng nữa.

"Đây là..." mọi người kinh ngạc, đồng thời hô lên

Mặt Tiểu Phi Thạch tỉnh bơ, nói:
" Các ngươi hiện đang ở trong tay áo của ta. Bản thể của ta vốn dĩ là đá, nên ta chỉ mới dung nhập vào vách động mà thôi"

Tiểu Hắc thở phào, nhưng hắn cũng không khỏi chấn kinh trong lòng:"Gia hỏa này rốt cuộc là đến từ nơi nào, hắn còn bao nhiêu bí mật nữa?"

Lúc này, chỉ nghe có tiếng quát to:

"Tiểu tử kia, không được động đến thần liên của ta"
"của ta...thần liên là của ta...ngươi động đến là tới số rồi...A, lão nương đã chờ đợi cả trăm năm nay"
Tiếng của Xích Diễm Long và Hỏa Kỳ Lân vang lên giận dữ.

Chỉ thấy chúng há miệng phun ra luồng hỏa diễm khủng bố, kỳ lạ thay, kết giới kia như không có tác dụng với chúng, hai luồng hỏa diễm cứ thế bay vèo về hướng Bạch Tử, không gặp chút trở ngại nào.

Bạch Tử còn chưa nghe dứt tiếng quát, thì hắn đã nghe không gian nóng rực, và hai bóng đỏ đang rít gào lao về phía hắn.

Theo bản năng hắn chỉ kịp phóng toàn lực ra một kích về phía trước, đồng thời kích hoạt toàn bộ lực phòng hộ của áo giáp hộ thân.

"Ầm...Ầm..."

Những tiếng nổ mạnh 💥💥💥vang lê đùng đùng, Bạch Tử kinh hoảng tột độ, hắn cảm nhận được chưởng kình của mình như bị đám hỏa diễm nuốt trọn trong nháy mắt, và đám lửa lớn đang chuẩn bị nuốt luôn hắn.

"Thôi rồi...Bạch Tử ta vậy mà chôn thây ở đây...Tiểu Chi, cha, mẹ...Bạch Tử có lỗi với mọi người..." Hắn thở ra một hơi, nhắm nghiền mắt lại.

Nhưng lạ thay, hắn không cảm thấy đau đớn gì cả, ngược lại một luồng khí mát lạnh đang lan tràn cả không gian này, như những tia nước mát từ thác nước và đầm nước kia đang dung nhập vào từng chân tơ sợi tóc, từng tế bào của hắn và cả không khí hắn đang hô hấp ở đây. Một hương vị tinh thuần, tươi mát khó tả lan ra khắp toàn thân, hắn kinh ngạc mở mắt ra, chỉ thấy trong màn sương nước kia, một bóng mờ mờ...

"Hai tên súc sinh này, tính đốt trụi cả râu của ta à?" một giọng nói giận dữ vang lên.

"Chúng ta...chúng ta không cố ý" Hỏa Kỳ Lân và Xích Diễm Long vậy mà đang lí nhí, lắp bắp "chỉ là nhân loại kia đang tính cướp Độ Kiếp Thần Liên, người biết chúng ta đã phải ngốc ở đây chờ đợi cả vạn năm rồi, cả trăm năm gần đây nó mới có hơi hướm sẽ nở, vậy mà nhân loại đáng chết này ..."

"Hừ, ta chưa thấy Thần Liên nở, cũng chưa thấy tên tiểu tử này lấy gì cả, chỉ thấy lũ các ngươi muốn thiêu rụi râu của ta rồi. Ta đánh chết các ngươi"- Giọng lão giả chưa hết tức giận, vừa quát vừa giơ tay lên "Phá giấc ngủ của lão phu, lại còn muốn đốt cả râu của lão phu"

Xích Diễm Long và Hỏa Kỳ Lân hốt hoảng lùi lại sát gần vách đá:

"@VoMenh, cái lão điên đầu tử này, còn không mau dừng lại, râu của ngươi chả còn nguyên đấy là gì"

Nhưng chỉ thấy một cỗ uy áp cực lớn từ trên không đè xuống, lão giả gằn giọng:
"Chả lẽ chờ các ngươi đốt trụi râu của ta thì mới được đánh à?"

Bình...Bình....hai tiếng vang lên.

Xích Diễm Long và Hỏa Kỳ Lân như hai quả bóng mềm bị nén xuống đất, đất đá, nước trong đầm cũng bị cuốn theo, tung bay tán loạn.

"Dừng tay" - một giọng thánh thót vang lên, đồng thời một cỗ lực lượng trào đến, đỡ lấy Xích Diễm Long và Hỏa Kỳ Lân, hóa giải một trải kia của lão giả

"Vô Mệnh ngươi cũng nặng tay quá đi, đánh chết chúng rồi lấy đâu ra người đốt lò, dung luyện Tuyệt Bích Thần Nham của ta" - một nữ tử dung mạo như trong truyền thuyết, toàn thân thoát tục, như tự nhiên hiện ra từ trong thiên địa.

"@Mộ Dung Tuyết, ngươi lúc nào cũng bênh đám tiểu yêu này" - lão giả hậm hực, nhưng cũng dừng tay lại, đoạn quay sang nhìn Bạch Tử

"Úy...tên tiểu tử này cũng khá đấy, vậy mà vẫn đứng vững được, lại đây ta xem nào"

Lão giả vừa dứt lời, Bạch Tử chỉ thấy bản thân mình bị kéo đi, hoàn toàn không có lực chống trả. Nhoáng cái đã thấy bị kéo về trước mặt lão giả ấy.

"Tiểu tử này thế mà lại là Bạch Chân Thần Mạch Thân Thể...Ha ha, cuối cùng ta tìm được truyền nhân rồi" - lão giả cười lên đắc ý

"Tiểu tử, ngươi làm đồ đệ ta nhé"- lão giả híp mắt lại

"Ta ...ta ..." Bạch Tử hoang mang...

"Nhất trí vậy đi, haha, cuối cùng Vô Mệnh ta cùng chờ được truyền nhân rồi, ông trời không cô phụ ta mà" - lão giả kích động

"Ngươi thích Độ Kiếp Thần Liên, ta liền hái cho ngươi, coi như là quà gặp mặt ta cho ngươi" - lão giả nói

Xích Diễm Long và Hỏa Kỳ Lân hậm hực trong lòng nhưng cũng không dám lên tiếng

Mộ Dung Tuyết cũng kinh ngạc lướt qua, nhìn Bạch Tử:
"Quả thật là Bạch Chân Thần Mạch Thân Thể trong truyền thuyết. Chúc mừng ngươi, lão Vô!"

Lúc này, Bạch Tử đã hoàn hồn, hắn liền lên tiếng.

"Đa tạ các vị tiền bối đã ra tay tương trợ, ta...ta là đang đi tìm muội muội, ta nghe muội muội ta hình như...hình như ở đàng sau đóa thần liên này..."

Vô Mệnh có vẻ không vui:
"Tiểu tử ngươi gọi ta là gì?"

"Tiền ...tiền bối..." Bạch Tử ấp úng

Mộ Dung Tuyết cười nhẹ:

"Ngốc tử này, còn không mau gọi sư phụ, còn chưa có ai có diễm phúc được làm đồ đệ của lão điên đầu tử này. Ngươi gọi "sư phụ", hắn sẽ mang muội muội về cho ngươi. Cho dù nàng ta có ở chân trời góc bể hắn cũng có thể mang về ngay tức khắc, đừng nói là đang ở ngay đây"

Phía trong thạch động, Tiểu Hắc chấn kinh:
"Vô Mệnh, không lẽ là gia hỏa khủng bố năm đó?" đoạn hắn quay sang Tiểu Phi Thạch:
"Không được rồi, không được phép để cho lão già khủng bố ấy phát hiện ra sự tồn tại của ta và ngươi"

"Tiểu Chi này, không được nói với bất kỳ ai, nhất là lão già kia và vị tiên tử đó về sự tồn tại của ta và Tiểu Phi Thạch. Nghe rõ chưa? Giờ ta và Phi Thạch sẽ vào Bạch Ngọc Cung, ngươi ở đây coi như không có nguy hiểm gì rồi."

"Âng"- Tiểu Chi gật đầu, Hắc Hắc nói gì cũng đúng cả.

Tiểu Phi Thạch cũng gật đầu với Tiểu Hắc, dù hắn không hiểu gì cả, nhưng thái độ Tiểu Hắc nghiêm trọng vậy, hắn cũng không phản đối gì, cứ làm theo ý của Tiểu Hắc.

Cả hai ngay lập tức hóa thành hai đạo khí quang, tiến vào Bạch Ngọc Cung. Chiếc vòng trên tay Tiểu Chi lóe lên một cái, sau đó an tĩnh lại. Kỳ lạ thay, bây giờ Tiểu Chi đã có thể cảm ứng được Tiểu Hắc và Tiểu Phi Thạch bên trong, nàng cảm thấy chỉ cần nàng suy nghĩ đến họ thì họ cũng sẽ liền hiểu, không cần phải nói ra bằng lời. Có lẽ là do nàng đã khai mở linh mạch nên có thể bắt đầu sử dụng Bạch Ngọc Cung này.

Sau khi Tiểu Hắc và Tiểu Phi Thạch tiến nhập Bạch Ngọc Cung thì Tiểu Chi cũng thấy mình hiện ra ngay tại lối ra vào ở sơn động. Nàng có thể nhìn thấy ca ca phía trước.

Ngoài kia, Bạch Tử quay sang nhìn Mộ Dung Tuyết:

"Chỉ cần gọi sư phụ, hắn liền giúp mang muội muội ta về?"

Mộ Dung Tuyết cười nhẹ, gật đầu.

Bạch Tử suy nghĩ, lão giả này có công phu khủng bố vậy, làm đệ tử lão cũng không có gì không tốt. Tuy vị tiên tử đây nói lão là "điên đầu tử" nhưng nhìn kỹ thì thấy lão cũng có điên chỗ nào đâu. Thiết nghĩ, làm đệ tử lão không thiệt chỗ nào, lại còn có cả Độ Kiếp Thần Liên và tìm được muội muội.

"Sư phụ" hắn liền quay sang Vô Mệnh, dập đầu.

"Hảo đồ nhi. Đồ nhi ngoan, Thần Liên này cho ngươi" - dứt lời hắn liền vung tay thu lấy đóa lôi liên kia đến trước người, đưa cho Bạch Tử, mặc kệ ánh mắt hậm hực của Hỏa Kỳ Lân và Xích Diễm Thú.

"Đa tạ sư phụ...Muội muội của ta..." - Bạch Tử ấp úng

"Haha..." Vô Mệnh cười ha hả " Phải rồi, còn muội muội của ngươi"

Lão giả vung tay. Tức thời, Tiểu Chi chỉ thấy màn trắng che chắn trước mắt nàng biến mất, một cỗ hấp lực cuốn nàng bay ra.

"Ca ca..." Tiểu Chi lao đến ôm chầm lấy Bạch Tử, mếu máo "muội sợ quá."

"Chi nhi" - Bạch Tử cũng ôm chầm lấy tiểu rắc rối, bẹo má "Không sao, không sao rồi. Ca ca ở đây rồi"

Vô Mệnh lão giả cười hắc hắc:
" Được rồi, huynh muội các ngươi gặp nhau rồi, giờ ngươi theo ta tu luyện"

Lúc này, Tiểu Chi giận dữ nói:.

"Hắn là ca ca của ta. Ngươi tính mang ca ca của ta đi đâu?"
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Hôm nay không có lap xài... trong khi đó dị biến đã phát sinh, mà phát sinh cái gì thì @lanchiyeudieu tỷ tỷ xử đi kìa :))

Hì hì, khi nãy đang viết ngủ quên, mở mắt ra viết tiếp, thì thấy @gerduc.dnlk613 giúp 1 đoạn rồi. Tỷ đã cho lão quái Vô Mệnh xuất hiện 😁
Mà tỷ cũng vừa nằm vừa gõ trên điện thoại, đâu bật laptop đâu 🤭
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Chương 9: Thác nước.

Sau thác nước, Lan Chi hai tay che miệng... nước mắt rơi lả chả

"Ca, huynh có nghe thấy muội nói..."

"Thôi, đây là Đoạn Nhân Sát Trận ca ngươi không nghe thấy đâu, hai..." Tiểu Hắc thở dài mà giải thích

Quay mắt nhìn lại, Lan Chi mặt vô huyết sắc tái nhợt vô cùng, nàng lo cho ca ca, ca... huynh đang làm gì vậy, chính nàng cũng không biết rõ... như giải thích cho nàng hiểu, Tiểu Hắc lại lên tiếng

"Độ Kiếp Thần Liên - Bạch Liên Lôi... không ngờ lại là Độ Kiếp Thần Liên... vận khí thật rắm chó, đúng là rắm chó... là họa không phải phúc, làm cách nào để báo thiếu chủ biết hai con thần thú đang ở quanh đây, vật của bọn chúng không dễ cầm... mau, nghĩ cách!" - Tiểu Hắc hét lên đầy lo lắng

Không khí bao trùm quanh thân, cả ba trầm trọng trong nôn nóng... làm sao, phải làm sao bây giờ.

"Ta nghĩ... mình có thể thử một chút" - ngập ngừng Tiểu Thạch cất tiếng nói

"Nhanh... không luận biện pháp, mau báo hắn biết" - Tiểu Hắc gấp tới lửa cháy vào đít lên tiếng thúc giục

"Được !"

Trên thác nước đối diện, nước chảy xuôi dòng... bổng chốc phía sau nó từng gờ đá bị đẩy ra, chặn ngang dòng nước xiếc, từng phiến đá xếp đặt với nhau một cách khéo léo, nước bắn tung tóe quanh chúng tạo nên những chấm nhỏ trắng xóa bạc màu, từng chấm cứ thế liên miên bất tận hội tụ cùng nhau tạo nên đôi câu chử

"Ngươi, Long, Lân"

"Ta Long Lân ?" - thấy thác nước biến ảo ngập ngừng trong giây lát, giật mình Bạch Tử nơi phía bờ đối diện như bừng tỉnh chợt ngộ đạo "Ta ngọc phụ long phong, vẩy rồng quấn thân... cám ơn tiền bối đã nhắc nhở, người thật tinh mắt"

Nói xong vuốt tóc một cái, mặt thật kute... yểu điệu chắc ói... thụ thương.

"Hắc Hắc, hắn hẳn không vấn đề gì đó chứ... sao ta đánh chữ thì hắn lại vuốt tóc thế kia"

"Tính tình thiếu chủ là hay cường điệu... ngươi, đừng quan tâm" - Hắc Hắc không đành lòng nhìn mà đành trả lời "thiếu chủ cái gì cũng tốt chỉ mỗi hơi cường điệu quá mức... sau này nên nhắc nhở một chút kẻo lại hỏng chuyện lớn"

"Xí! ca ca tự luyến thì có... người như huynh ấy thích hay làm chiều lòng người, ngươi cho huynh ấy thấy cái gì vậy Tiểu Thạch" - Lan Chi tò mò hỏi

"Hắn Long Lân"

"Phụt! giờ tiểu thạch thạch ngoan ngoan đổi lại thành... Không chạy! Chết!" - Lan Chi muốn cười nhưng hảo tâm dù gì cũng là ca ca nàng, thay đổi cách nhắc nhở là được

Thác nước lại tiếp tục thay hình đổi dạng, biến ảo vô cùng tạo nên ba chữ

"Không chạy! Chết!"

Bạch Tử phía đối diện thấy thác nước thay đổi lại ngộ đạo "Tiền bối muốn nói với vãn bối, cơ duyên là phải đánh đổi bằng nổ lực, nổ lực không đủ thì sẽ chết sao... xưa nay việc gì mà không truy cầu trong hung hiểm, từ lúc sinh ra ta đã thấm nhuần đạo lý này, người đừng lo lắng cho ta, ta tự có nắm chắc" - đưa tay thủ thế kính ý hướng phía cao nhân mà chặp.

Bên này vì không nghe được Bạch Tử nói gì, chỉ thấy hắn hết hướng tới bên này rồi đưa tay ra đưa tay vô, đưa tay chặp tới lại chặp lui, lâu lâu lại vuốt vuốt tóc mấy cái kiêu hãnh đầy khó hiểu... nhưng rõ ràng là tỏ vẻ không chịu đi.

"Thật cứng đầu"
"Hết thuốc chữa"

Cả ba phiền não đang tìm cách gì để khuyên được tên Bạch Tử rời khỏi nơi này thì, dị biến phát sinh...
Ta thích cái hình tượng tự luyến của Bạch Tử này quá 👏👏👏, đúng là không nhịn cười nổi 😁
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Hì hì, khi nãy đang viết ngủ quên, mở mắt ra viết tiếp, thì thấy @gerduc.dnlk613 giúp 1 đoạn rồi. Tỷ đã cho lão quái Vô Mệnh xuất hiện 😁
Mà tỷ cũng vừa nằm vừa gõ trên điện thoại, đâu bật laptop đâu 🤭
Trang bức... cực kỳ trang bức :)))) ngoại trừ cái đoạn bị đốt râu :))))
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top