@VoMenh đang có tiểu bảo bối chăm lo mỗi ngày nè, vụ này đệ phải kiếm lão Vạn Mệnh Chi Vương ấy học vài chiêu thôiNoel tới Hắc có dịp gặp lại crush sau nhiều năm xa cách. Cần t.ư vấn xem nên đi chơi đâu, ăn uống gì, xem phim gì,...?
Lâu lắm rồi mới được gặp gỡ mỹ nữ nên chẳng biết phải làm gì![]()
Thế lão muốn phong cách trong sáng hay phong cách đen tối đây?Noel tới Hắc có dịp gặp lại crush sau nhiều năm xa cách. Cần t.ư vấn xem nên đi chơi đâu, ăn uống gì, xem phim gì,...?
Lâu lắm rồi mới được gặp gỡ mỹ nữ nên chẳng biết phải làm gì![]()
Trong sáng, tối cái đầu ngươiThế lão muốn phong cách trong sáng hay phong cách đen tối đây?![]()
@gerduc.dnlk613 chiêu này hiểm ác quá, lẽ ra Tiểu Thạch đã thu được Cổ Địa Chi Linh và trở lại với hình dáng Malphite phi thường hoành tráng rồi, giờ bị đệ biến thành tên ngốcOạch, thì vì loly bài xích đánh đấm do chán nên loly nói "đi lạc" là nói xạo mà, mục đích là muốn đi theo Tiểu Chi để à ừm... đi chơi
Mốc thời gian đệ chế thành 60 năm hợp lý quá rùi còn gì, tại lúc cũ mọi thứ đi từ mốc thời gian liên tục, lòi ra cái hồi tưởng trận chiến Bạch Gia nên đệ chuyển khúc Bạch Tử bị đoạt xác thành tương lai, biến Tiểu Chi về 60 năm sau của tương lai, vậy tương lai biến thành hiện tại, tất cả đoạn trước lúc đoạt xá bị biến thành quá khứ, như vậy mọi thứ từ vô lý thành hợp lý hết rồi đúng hông
Còn một ngày bằng một năm bí cảnh sao giờ ra 60 năm thì hỏi cuốn sách ấy, nó làm chứ có phải đệ đâuChắc do đệ viết hơi khó hiểu, mọi người cứ chế tiếp đi, đệ có thời gian sẽ sữa bổ sung lại sau.
@gerduc.dnlk613 chiêu này hiểm ác quá, lẽ ra Tiểu Thạch đã thu được Cổ Địa Chi Linh và trở lại với hình dáng Malphite phi thường hoành tráng rồi, giờ bị đệ biến thành tên ngốcThôi, tỷ cho Tiểu Hắc xuất hiện và Vạn Mệnh Chi Vương diệt Tuyết cô, để VoMenh làm trận combat
Chương 29: Chủ Nhân Của Hỗn Độn
"Ha ha ha ... cuối cùng lão phu cũng tái tạo lại ba hạt năng lượng cơ bản" - Một tiếng cười dài chấn động cả u cốc, đồng thời một vùng lốc xoáy đen ngòm chợt hiện ra.
Ầm ...Ầm.... Rất nhanh, tất cả vùng đất chung quanh, từ cây cối, đất đá, đến cả sinh vật sống trong phạm vi quả núi đó, hết thảy đều chui vào trong cơn lốc xoáy đen đấy. Chỉ tích tắc, tất cả chỉ còn là bình địa. Giữa cơn lốc đen, một bóng người phiêu lãng bước ra, đầy tà khí. Cơn lốc cũng biến mất như chưa từng xuất hiện. Nếu như không phải ai biết nơi này từng là một ngọn núi cao ngất với rừng xanh bạt ngàn và cả một hệ sinh thái nguyên sinh ở đây thì có lẽ cũng sẽ không biết rằng những cảnh vật đó từng tồn tại.
Giữa bình địa, hiện giờ chỉ có một nam tử thân hình rắn chắc, toàn thân vận hắc y, mái tóc đen dày theo gió tung bay, khuôn mặt không thể thấy rõ, chỉ khiến người ta cảm nhận được vẽ băng lãnh tuyệt đối và run sợ qua đôi mắt như ẩn chứa từng tia sét đang chớp giật.
Y xòe bàn tay ra, nhìn ngắm và gật gù:
"Quả nhiên là hai lão quái vật kia không lừa ta, thứ công pháp tự phế bỏ hồn xác, chỉ để lại tinh hồn tu luyện thuận theo âm dương ngũ hành quả thật có tác dụng. Ta giờ đã có thân thể, không còn là hồn thể nữa."
Bất chợt, y rùng mình, nhìn về hướng Dị Vực, Cửu U Ma Giới
"Sở Nguyên Thánh Thư? Có khí tức của nó..."
Chính là quyển sách nát "Cội Nguồn Hỗn Độn" lạc loài ở thế kỷ 21 và đẩy cả đám đi Dị Vực đó
".... đúng rồi, ta thức tỉnh nên nó cùng thức tỉnh, nó được dựng dục lên bằng hồn quyết của ta năm đó nhằm lưu lại từng dấu ấn của các thời kỳ hình thành nên sự hỗn mang..." Tiểu Hắc lẩm bẩm...
"... nhưng sao nó lại ở Dị Vực? Đó là nơi Thần, Ma, Tiên, Nhân, Yêu Tộc đã hợp lực phong ấn Quỷ Tộc năm xưa vì sát nghiệp họ quá nặng. Do đó Quỷ Tộc chỉ được sinh sống ở khu vực tách biệt trên, cũng rất lâu rồi không ai biết đến sự tồn tại của giới này...Chính nhờ vậy mà Quỷ Tộc lại vô cùng an toàn thoát qua kiếp nạn của Hỗn Chiến Thần Giới năm đó, trong khi Thần Tộc, Tiên Tộc đều bị diệt sạch, Ma Tộc, Yêu Tộc thì chạy nhanh vào hiểm địa nên còn giữ được dòng giống, Nhân Tộc thì tuy ở xa nhưng cũng không khỏi bị ảnh hưởng, các cường giả đại năng đều hy sinh thân mình để chống lại sự bạo nổ của Thần Giới lan tỏa, tuy họ thành công giữ được vùng đất Nhân Tộc nhưng giờ đa phần chỉ là phàm nhân, hoặc không có bao nhiêu người có thể tu hành vì thiếu tài nguyên và người chỉ dạy."
"Làm cách nào Sở Nguyên Thánh Thư lại có thể lọt vào vùng đất bí ẩn Dị Vực được chứ?" Gương mặt đầy vẻ nghi hoặc, Tiểu Hắc lại tan biến vào trong hư không.
* * * * * * * *
Thể Linh Thần Chủ chợt mở bừng mắt, đôi mắt hắn xuyên qua hư không, nhìn thẳng về hướng Tiểu Hắc vừa biến mất.
"Lạ thật! Khí tức này vừa lạ, lại vừa quen, là cố nhân nào?"
Hắn cố gắng dùng tâm thức cường đại của mình để cảm ứng, nhưng Tiểu Hắc đã như không còn tồn tại nữa.
Lúc này, @Mộ Dung Tuyết , Vạn Mệnh Chi Vương @VoMenh và mười thủ hộ trận giả khác chỉ cảm thấy cả linh trận chấn động một cái rất nhẹ. Đúng, rất nhẹ nhưng không qua khỏi tâm thức của họ nên tất cả đều cả kinh, mở bừng mắt lên:
"Xảy ra chuyện gì?"
Nhưng linh trận đã yên tĩnh trở lại như cũ, như chưa hề có cái rung động "rất nhẹ" đó. Tất cả thủ hộ trận giả đều nghi hoặc, nhưng do không thấy gì khác lạ, nên họ cũng không kiểm tra chéo lẫn nhau.
Chỉ thấy ánh mắt @Mộ Dung Tuyết ánh lên vẻ khác lạ, nàng ta đứng dậy và đi về phía sơn cốc nơi @Tiểu Hắc bế quan.
Cảm ứng được Mộ Dung Tuyết di động, Vô Mệnh liền lặng lẽ nhả ra một đạo phân thân bám sát theo sau.
Khi Mộ Dung Tuyết đến sơn cốc thì nàng, và cả đạo phân thân kia của Vô Mệnh cũng bàng hoàng nhìn tình cảnh trước mắt:
"Đến cùng là chuyện gì? Chẳng lẽ rung động ở linh trận khi nãy là do hắn?"
Mộ Dung Tuyết còn chưa hết kinh ngạc thì đạo phân thân của Vô Mệnh đã bay vèo tới, đứng chắp tay bên cạnh:
"Tuyết Tuyết, ngươi còn giấu ta chuyện gì sao? Sao nơi này lại thành ra thế này? Đây chẳng phải là nơi tu luyện của Tiểu Hắc?"
Nhướng đôi mi dày và cong lên, Mộ Dung Tuyết lạnh nhạt đáp:
" Đúng là nơi này. Nhưng ta không hiểu sao lại thành ra thế này?"
"Ngươi đã cho hắn tu luyện công pháp gì?" Vô Mệnh hỏi tiếp
"Không thể nói với ngươi được, chẳng qua đó là một tàn quyển chỉ hợp cho hồn thể, ta muốn dùng hắn thử nghiệm mà thôi, không ngờ hắn lại gây ra động tĩnh lớn đến thế này." Mộ Dung Tuyết trả lời, và nhìn quanh xem có dấu tích của Tiểu Hắc hay không, nhưng quanh đây chỉ là một vùng bình địa, không hề có một sinh vật sống.
Vô Mệnh đã có vẻ bực mình, hắn nói:
"Tuyết Tuyết, vấn đề này có liên quan đến an nguy của cả linh trận. Ngươi không thể không nói rõ, rốt cuộc hắn ta là ai?"
Mộ Dung Tuyết quay sang, ngữ khí thập phần lạnh lùng:
"Có liên quan đến ngươi sao? Ta đã bảo chỉ là một vật thí nghiệm của ta..."
Vô Mệnh gằn giọng:
"Nhưng bây giờ vật thí nghiệm của ngươi đã biến mất, lại còn làm rung động linh trận ở mức độ vô cùng tinh tế. Nếu không làm cho rõ ràng, ta sợ rằng chúng ta không thủ hộ tốt trận này.
"Nếu ta nói ta không biết hắn là ai, ngươi tin không? Chúng ta đều biết hắn là hồn thể đi theo Tiểu Chi, sống bằng linh khí của Bạch Ngọc Cung, tên hắn là Tiểu Hắc. Ta cũng chỉ biết như ngươi vậy thôi, không nhiều hơn. Chẳng qua tàn quyển mà ta có được nói rằng chỉ hồn thể mới có thể tu luyện. Ta muốn thí nghiệm xem liệu đem một hồn thể cho tu luyện, sau này ta cắn nuốt hồn thể đó thì có thể là đã học được công pháp đó không. "
Đột nhiên, cánh tay áo Vô Mệnh lay động, một mũi châm rất bé xé gió lao đến, nhưng Mộ Dung Tuyết cũng đã kịp nghiêng đầu sang bên mà né. Nàng ta tức giận kêu lên:
" Lão Mệnh, ý ngươi là gì đây? Sao lại muốn giết ta?"
"Ngươi không phải là Mộ Dung Tuyết. Nói, ngươi là ai?"
@gerduc.dnlk613 chiêu này hiểm ác quá, lẽ ra Tiểu Thạch đã thu được Cổ Địa Chi Linh và trở lại với hình dáng Malphite phi thường hoành tráng rồi, giờ bị đệ biến thành tên ngốcThôi, tỷ cho Tiểu Hắc xuất hiện và Vạn Mệnh Chi Vương diệt Tuyết cô, để VoMenh làm trận combat
Chương 29: Chủ Nhân Của Hỗn Độn
"Ha ha ha ... cuối cùng lão phu cũng tái tạo lại ba hạt năng lượng cơ bản" - Một tiếng cười dài chấn động cả u cốc, đồng thời một vùng lốc xoáy đen ngòm chợt hiện ra.
Ầm ...Ầm.... Rất nhanh, tất cả vùng đất chung quanh, từ cây cối, đất đá, đến cả sinh vật sống trong phạm vi quả núi đó, hết thảy đều chui vào trong cơn lốc xoáy đen đấy. Chỉ tích tắc, tất cả chỉ còn là bình địa. Giữa cơn lốc đen, một bóng người phiêu lãng bước ra, đầy tà khí. Cơn lốc cũng biến mất như chưa từng xuất hiện. Nếu như không phải ai biết nơi này từng là một ngọn núi cao ngất với rừng xanh bạt ngàn và cả một hệ sinh thái nguyên sinh ở đây thì có lẽ cũng sẽ không biết rằng những cảnh vật đó từng tồn tại.
Giữa bình địa, hiện giờ chỉ có một nam tử thân hình rắn chắc, toàn thân vận hắc y, mái tóc đen dày theo gió tung bay, khuôn mặt không thể thấy rõ, chỉ khiến người ta cảm nhận được vẽ băng lãnh tuyệt đối và run sợ qua đôi mắt như ẩn chứa từng tia sét đang chớp giật.
Y xòe bàn tay ra, nhìn ngắm và gật gù:
"Quả nhiên là hai lão quái vật kia không lừa ta, thứ công pháp tự phế bỏ hồn xác, chỉ để lại tinh hồn tu luyện thuận theo âm dương ngũ hành quả thật có tác dụng. Ta giờ đã có thân thể, không còn là hồn thể nữa."
Bất chợt, y rùng mình, nhìn về hướng Dị Vực, Cửu U Ma Giới
"Sở Nguyên Thánh Thư? Có khí tức của nó..."
Chính là quyển sách nát "Cội Nguồn Hỗn Độn" lạc loài ở thế kỷ 21 và đẩy cả đám đi Dị Vực đó
".... đúng rồi, ta thức tỉnh nên nó cùng thức tỉnh, nó được dựng dục lên bằng hồn quyết của ta năm đó nhằm lưu lại từng dấu ấn của các thời kỳ hình thành nên sự hỗn mang..." Tiểu Hắc lẩm bẩm...
"... nhưng sao nó lại ở Dị Vực? Đó là nơi Thần, Ma, Tiên, Nhân, Yêu Tộc đã hợp lực phong ấn Quỷ Tộc năm xưa vì sát nghiệp họ quá nặng. Do đó Quỷ Tộc chỉ được sinh sống ở khu vực tách biệt trên, cũng rất lâu rồi không ai biết đến sự tồn tại của giới này...Chính nhờ vậy mà Quỷ Tộc lại vô cùng an toàn thoát qua kiếp nạn của Hỗn Chiến Thần Giới năm đó, trong khi Thần Tộc, Tiên Tộc đều bị diệt sạch, Ma Tộc, Yêu Tộc thì chạy nhanh vào hiểm địa nên còn giữ được dòng giống, Nhân Tộc thì tuy ở xa nhưng cũng không khỏi bị ảnh hưởng, các cường giả đại năng đều hy sinh thân mình để chống lại sự bạo nổ của Thần Giới lan tỏa, tuy họ thành công giữ được vùng đất Nhân Tộc nhưng giờ đa phần chỉ là phàm nhân, hoặc không có bao nhiêu người có thể tu hành vì thiếu tài nguyên và người chỉ dạy."
"Làm cách nào Sở Nguyên Thánh Thư lại có thể lọt vào vùng đất bí ẩn Dị Vực được chứ?" Gương mặt đầy vẻ nghi hoặc, Tiểu Hắc lại tan biến vào trong hư không.
* * * * * * * *
Thể Linh Thần Chủ chợt mở bừng mắt, đôi mắt hắn xuyên qua hư không, nhìn thẳng về hướng Tiểu Hắc vừa biến mất.
"Lạ thật! Khí tức này vừa lạ, lại vừa quen, là cố nhân nào?"
Hắn cố gắng dùng tâm thức cường đại của mình để cảm ứng, nhưng Tiểu Hắc đã như không còn tồn tại nữa.
Lúc này, @Mộ Dung Tuyết , Vạn Mệnh Chi Vương @VoMenh và mười thủ hộ trận giả khác chỉ cảm thấy cả linh trận chấn động một cái rất nhẹ. Đúng, rất nhẹ nhưng không qua khỏi tâm thức của họ nên tất cả đều cả kinh, mở bừng mắt lên:
"Xảy ra chuyện gì?"
Nhưng linh trận đã yên tĩnh trở lại như cũ, như chưa hề có cái rung động "rất nhẹ" đó. Tất cả thủ hộ trận giả đều nghi hoặc, nhưng do không thấy gì khác lạ, nên họ cũng không kiểm tra chéo lẫn nhau.
Chỉ thấy ánh mắt @Mộ Dung Tuyết ánh lên vẻ khác lạ, nàng ta đứng dậy và đi về phía sơn cốc nơi @Tiểu Hắc bế quan.
Cảm ứng được Mộ Dung Tuyết di động, Vô Mệnh liền lặng lẽ nhả ra một đạo phân thân bám sát theo sau.
Khi Mộ Dung Tuyết đến sơn cốc thì nàng, và cả đạo phân thân kia của Vô Mệnh cũng bàng hoàng nhìn tình cảnh trước mắt:
"Đến cùng là chuyện gì? Chẳng lẽ rung động ở linh trận khi nãy là do hắn?"
Mộ Dung Tuyết còn chưa hết kinh ngạc thì đạo phân thân của Vô Mệnh đã bay vèo tới, đứng chắp tay bên cạnh:
"Tuyết Tuyết, ngươi còn giấu ta chuyện gì sao? Sao nơi này lại thành ra thế này? Đây chẳng phải là nơi tu luyện của Tiểu Hắc?"
Nhướng đôi mi dày và cong lên, Mộ Dung Tuyết lạnh nhạt đáp:
" Đúng là nơi này. Nhưng ta không hiểu sao lại thành ra thế này?"
"Ngươi đã cho hắn tu luyện công pháp gì?" Vô Mệnh hỏi tiếp
"Không thể nói với ngươi được, chẳng qua đó là một tàn quyển chỉ hợp cho hồn thể, ta muốn dùng hắn thử nghiệm mà thôi, không ngờ hắn lại gây ra động tĩnh lớn đến thế này." Mộ Dung Tuyết trả lời, và nhìn quanh xem có dấu tích của Tiểu Hắc hay không, nhưng quanh đây chỉ là một vùng bình địa, không hề có một sinh vật sống.
Vô Mệnh đã có vẻ bực mình, hắn nói:
"Tuyết Tuyết, vấn đề này có liên quan đến an nguy của cả linh trận. Ngươi không thể không nói rõ, rốt cuộc hắn ta là ai?"
Mộ Dung Tuyết quay sang, ngữ khí thập phần lạnh lùng:
"Có liên quan đến ngươi sao? Ta đã bảo chỉ là một vật thí nghiệm của ta..."
Vô Mệnh gằn giọng:
"Nhưng bây giờ vật thí nghiệm của ngươi đã biến mất, lại còn làm rung động linh trận ở mức độ vô cùng tinh tế. Nếu không làm cho rõ ràng, ta sợ rằng chúng ta không thủ hộ tốt trận này.
"Nếu ta nói ta không biết hắn là ai, ngươi tin không? Chúng ta đều biết hắn là hồn thể đi theo Tiểu Chi, sống bằng linh khí của Bạch Ngọc Cung, tên hắn là Tiểu Hắc. Ta cũng chỉ biết như ngươi vậy thôi, không nhiều hơn. Chẳng qua tàn quyển mà ta có được nói rằng chỉ hồn thể mới có thể tu luyện. Ta muốn thí nghiệm xem liệu đem một hồn thể cho tu luyện, sau này ta cắn nuốt hồn thể đó thì có thể là đã học được công pháp đó không. "
Đột nhiên, cánh tay áo Vô Mệnh lay động, một mũi châm rất bé xé gió lao đến, nhưng Mộ Dung Tuyết cũng đã kịp nghiêng đầu sang bên mà né. Nàng ta tức giận kêu lên:
" Lão Mệnh, ý ngươi là gì đây? Sao lại muốn giết ta?"
"Ngươi không phải là Mộ Dung Tuyết. Nói, ngươi là ai?"
thật là đoạn tình củm lâm ly bi thống màChương 30: Ai vì nghĩa? Ai lại vì tình? (Thượng)
“Ta là ai? Huynh hỏi ta là ai ư?... Ha ha ha...!” Mộ Dung Tuyết cười điên cuồng.
“Đúng, Mộ Dung Tuyết mà ta biết luôn là người lấy đại cuộc làm trọng, ngay lúc này nàng sẽ không bao giờ làm chuyện xảy ra rủi ro cao đến như vậy, thậm chí có nguy cơ ảnh hưởng đến cái linh trận này.” Vô Mệnh vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng.
“Được, vậy ta nói cho huynh nghe. Mộ Dung Tuyết đã chết từ khi huynh quyết định hy sinh Bạch Tử. Ta không thể để tiểu bảo bối Lan Chi cũng rơi vào vết xe đổ đó...”
Lời Mộ Dung Tuyết nói làm sắc mặt Vô Mệnh cứng đờ.
Trầm mặc hồi lâu, lão ta mở miệng nói:
“Mộ Dung muội muội, dù ta có hàng vạn phân thân, nhưng tất cả đều là Nhân tộc, muội biết vì sao không? Vì đối với ta... Nhân tộc luôn đặt ở vị trí số một, nếu có thể hy sinh người đệ tử yêu dấu để đổi lại hòa bình cho cả tinh cầu này nói chung, và Nhân tộc nói riêng, thì ta sẽ ra tay mà không một chút nhún nhường.”
Nghe thế, Mộ Dung Tuyết cười khẩy, phản bác:
“Ngươi nói nhảm! Đến đệ tử chân truyền của mình, ngươi còn không bảo vệ được, nói chi đến Nhân tộc, càng không xứng bàn luận về đại nghĩa.”
“Đừng nói dông dài... Nói cho ta nghe, tại sao ngươi lại cho Tiểu Hắc học môn công pháp thần bí đó? Thân phận của nó là gì?” Vô Mệnh mất dần kiên nhẫn.
Nói đến đây, hai mắt của hắn bắt đầu xoay chuyển, tận sâu trong con ngươi có từng hình ảnh tinh hà vẫn diệt, tinh cầu tan vỡ. Một cổ uy áp lờ mờ xuất hiện bao phủ xung quanh khu vực này.
Cảm giác được luồng khí xung quanh thay đổi, Mộ Dung Tuyết thận trọng lùi lại một bước, gằn từng chữ:
“Ngươi định ra tay với ta sao? Vậy để lão nương nói cho ngươi biết.
Cuộc đời này, lão nương không có con, cháu, chỉ có mỗi Tiểu Chi là đệ tử duy nhất, cũng là người ta thương nhất, quý giá còn hơn tính mạng của ta. Xưa ngươi từng nói với ta rằng, chỉ cần mỗi Bạch Tử là đã có thể hồi để Thể Linh Thần Chủ giáng lâm. Nhưng, hắn hiện thế rồi thì sao? Tham lam vô độ, càn quét bí cảnh, rồi sao đó lấy cớ Thần hồn không trọn vẹn mà muốn đuổi tận giết tuyệt Bạch gia, muốn hấp thụ Tiểu Chi nhà ta.
Vô Mệnh! Hành vi hy sinh đệ tử vì đại nghiệp như thế, lão già máu lạnh như ngươi làm được, còn lão nương thì không!!
Ha ha ha... Chúa tể của Hỗn độn đã thức tỉnh... Hắn đã hứa với ta, chỉ cần ta giúp hắn thức tỉnh, thì dù hắn có giành được ngai vương của kỷ nguyên này hay không, thì hắn dám bảo đảm với ta Tiểu Chi luôn được an toàn dưới quyền uy của hắn.”
Vô Mệnh nghe thế thì nổi giận, thét lên:
“Hồ đồ! Ngươi làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục của Thể Linh Thần Chủ, ảnh hưởng đến tánh mạng của hàng tỷ sinh linh của giới này... Ngươi... Nói mau, tên chúa tể của Hỗn độn đó hiện giờ ở đâu? Tiểu Chi đang ở tại nơi nào?”
“Ha ha... buồn cười! Ngươi nghĩ ta sẽ nói ư?” – Mộ Dung Tuyết nói đến đây, hai tay run nhẹ, từng bông tuyết chợt xuất hiện xung quanh thân nàng. Nhiệt độ trong không khí bông nhiên giảm mạnh. Bà ta nói: “Ta đã ẩn giấu đi tung tích của Tiểu Chi, dù là ngươi hay tên Thần Chủ đó có thủ đoạn thông thiên, thì cũng khó mà tìm ra cô bé.”
Vô Mệnh nghe thấy thế thì tỏ vẻ nóng giận, sau đó, hắn hít một hơi thật dài, nhắm hai mắt lại. Đến khi hắn mở mắt ra, trong hai con ngươi chỉ toàn là sát khí. Hắn quả thật... muốn giết chết Mộ Dung Tuyết.
“Tuyết nhi... Là muội ép ta!!! Có những việc ta khó mà giải thích rõ với muội, chỉ là... muội ngốc nghếch muốn phá hỏng kế hoạch của ta. Ta chỉ còn cách trấn áp muội, sau đó dùng biện pháp sưu hồn, ắt hẳn có thể dò ra tung tích của Tiểu Chi.”
Vừa nói đến đây, bỗng nhiên, Mộ Dung Tuyết nâng tay phải lên. Trong tay nàng, một bông tuyết to hơn bàn tay xuất hiện, óng ánh lung linh, lại trong suốt diễm lệ, tỏa ra khí tức Hỗn độn mịt mờ, lại mang hơi lạnh thấu xương.
Đó chính là Băng Tuyết chi tinh, cũng là bông hoa tuyết xinh đẹp và lạnh giá nhất vũ trụ!
Nàng ta phất tay một cái, đóa hoa tuyết này bay thẳng về phía Vạn Mệnh Chi Vương.
Đóa hoa này tuế xuất ra hàn băng khí tức, đem từng mảng không gian xung quanh đóng băng, sau đó phá nát hư không, trong chớp mắt xuất hiện ngay trước mặt Vô Mệnh. Hàn khí từ đóa băng tinh này nhanh chóng bao phủ hắn, làm hắn trở thành một tòa tượng băng.
Mộ Dung Tuyết vừa dùng một chiêu đã đắc thủ nhưng nàng không dám ngạnh đấu, quyết đoán từ bỏ chí bảo Băng Tuyết chi tinh, không dám mất thời gian để thu hồi báu vật của mình mà quyết đoán quay lưng, ngự khí phi hành thoát đi.
(Còn tiếp)
Trả tag @lanchiyeudieu @gerduc.dnlk613
roài tỷ có lấp đoạn này dc hơmthật là đoạn tình củm lâm ly bi thống mà
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản