Vì sao yêu xa khó bền vững? Làm thế nào đây?

bachtieuminh

Phàm Nhân
Ngọc
2.113,94
Tu vi
0,00
Vì sao yêu xa không bền vững? Muốn giữ tình yêu của đời mình, phụ nữ và đàn ông chớ bỏ qua bài viết này.

Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao khi người đàn ông chinh phục được người phụ nữ mà anh ta hằng ao ước, anh ta không còn ga lăng hay chiều chuộng người phụ nữ ấy như trước? Và tại sao, hồi mới yêu, cuộc tình lại lãng mạn và thắm thiết nhưng sau giai đoạn mặn nồng, lập tức là sự chán chường của một trong hai, hay thậm chí là cả hai?

avatar1567673987216-1567673987218993873071.jpg

John và Sarah yêu nhau được một thời gian ngắn. Thoạt đầu, Sarah không mấy để ý đến John, chàng trai có vẻ ngoài gầy gò, đen sạm nhưng được một ưu điểm rất lớn là thông minh và chịu khó. Anh ta để ý Sarah trong cuộc gặp gỡ thứ hai, cùng hai người bạn khác. Sarah là cô nàng có thể thiêu đốn trái tim bất kì chàng trai nào qua những câu chuyện của mình.

Cô là nhà văn, một người phụ nữ sắc sảo và lanh lợi dù ngoại hình không có gì đặc biệt, nhưng gương mặt thật sự sáng. John tìm mọi cách liên lạc với Sarah; cuối cùng, sự theo đuổi không ngừng nghỉ qua các cuộc gọi điện thoại và nhắn tin của John đã khiến Sarah mủi lòng. Cô cố gắng đáp trả tình cảm của anh ta.

Rồi sau 4 tháng, John và Sarah bắt đầu hẹn hò. Cuộc tình của họ ở độ mặn nồng và lãng mạn nhất của cuộc đời, nhưng thật bẽ bàng, cảm giác "khoái cảm" này chỉ kéo dài trong vòng 5 tháng. John và Sarah bắt đầu tìm thấy những khác biệt khó hòa hợp của nửa kia. Hai người không tìm thấy tiếng nói chung và quyết định không gặp gỡ một thời gian.

Dopamine cho cuộc sống vay mượn nguồn năng lượng thần kỳ

Câu chuyện giữa John và Sarah khiến ta hình dung một đường parabol thông thường trong câu chuyện tình cảm của các cặp đôi thời nay – nảy sinh tình cảm, cầm tay, nụ hôn đầu nồng cháy, cảm giác hòa quyện thân thể, cao trào trên giường, nhưng sau đó là sự hững hờ, buồn chán và những giọt nước mắt khi nói lời chia tay.

Trong quá trình lãng mạn, dopamine là thứ truyền thêm năng lượng khiến cho chàng và nàng phấn khích, thậm chí lạc quan ngây ngất. Chất dẫn truyền thần kinh này được kích hoạt bằng cách hướng về tương lai, tưởng tượng về những thứ mà bạn chưa có trong hiện tại nhưng tha thiết đạt được một ngày nào đó.

Dopamine không chỉ vẽ ra bức tranh lý tưởng mà còn khuếch đại khi người ta gặp điều mới lạ, kích thích sự khám phá và học hỏi điều mới mẻ đó. Trong câu chuyện tình ái trên, cái mới lạ này khiến dopamine của John dâng trào: Nàng có thích tôi không? Tôi có nhận được tin nhắn hay email của nàng không? Nàng sẽ trả lời điện thoại của tôi chứ?... Dopamine của John tha thiết tìm ra đáp án một cách mãnh liệt.

7-15676741217331388976834.png

Khi bày mưu tính kế, dopamine được kích hoạt và tích cực phấn đấu để đạt được điều mình muốn. Dopamine cho ta "vay mượn" cảm giác hưng phấn, nhiệt huyết và thúc đẩy ta đạt được mục tiêu đó. Giống như anh chàng John, trong quá trình theo đuổi Sarah, dopamine của anh ta đạt ngưỡng cực đại nhất, ban cho anh ta sức mạnh và sự tự tin, lạc quan để tập trung chinh phục được nàng.

Thật vậy, dopamine khiến con người ta tập trung. Không chỉ trong tình yêu, khi học tập, nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng nghe nhạc cũng sẽ kích thích dopamine và khiến một số người trở nên tập trung cực độ. Họ không còn để ý đến những gì diễn ra xung quanh. Dopamine này cũng có thể khiến John hy sinh thời gian hay những thứ khác để khiến Sarah vui lòng, nó khiến những thứ nặng nề bình thường bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Như vậy, dopamine là một điều tuyệt vời đúng không nào, nó khiến những người ở ngưỡng tuyệt vọng nhất được sống lại. Giống như, người mẹ bị ung thư giai đoạn cuối gặp lại đứa con sau 10 năm xa cách thì dopamine của bà ta dâng lên cực đại, khiến bà ta quên đi cơn đau như xé nát cõi lòng. Dopamine cho cuộc sống vay mượn nguồn năng lượng thần kỳ này.

photo-1-1567673987355227624178.png

Nhưng, dopamine không kéo dài mãi

Giống như thuốc giảm đau, dopamine không khiến "cơn đau" của ta biến mất hoàn toàn. Nếu muốn khiến cơn đau thuyên giảm, ta phải uống thêm liều thuốc giảm đau khác.

Đó là lý do, sau giai đoạn mặn nồng, Sarah và John, hay các cặp đôi thời nay bỗng lạnh nhạt và thờ ơ với nửa kia. Họ ít nghĩ về người kia nhiều hơn trước. Họ chậm trả lời tin nhắn của nửa kia và thậm chí không còn nhắn tin cho nhau lấy một lần nữa. Họ thức dậy uể oải và nặng nhọc hơn.

Dopamine tự dập tắt bất cứ khi nào nó đạt được bất cứ thứ gì mà nó từng khao khát. Chẳng hạn, một người tham gia chạy marathon, dopamine của anh ta dâng cao trong quá trình thi đấu nhưng bỗng "xẹp xuống" con số 0 khi anh ta về đích. Nó cũng giống như câu chuyện giữa John và Sarah, thời kỳ trăng mật đi cùng bất cứ trải nghiệm mới mẻ nào cũng đến hồi kết thúc.

Theo nghiên cứu khoa học, dopamine có thể tiêu tan sau 2 năm bước vào một mối quan hệ mới hoặc sau vài tháng làm một công việc mới. Lúc này, bạn bắt đầu trải nghiệm cảm giác bồn chồn, căng thẳng hay bất mãn khi cứ phải tiếp diễn một chu kỳ nhàm chán từ ngày này sang tháng khác. Khi sự cuồng nhiệt của năng lượng dopamine cạn kiệt, sự háo hức lúc đầu không còn, người ta nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Và đó là hiện tượng thường xảy ra ở câu chuyện tình thời nay, như Sarah và John!

photo-2-1567673989832917105729.png

Một khi dopamine mất hết thì con người đễ dàng thả trôi mọi thứ. Như vậy, khi hiểu về dopamine, bạn có thể hiểu rõ lý do vì sao yêu xa thường không bền vững. Sự mới mẻ và không chắc chắn của yêu xa thoạt đầu kích thích dopamine, khiến những cuộc trò chuyện qua tin nhắn và Skype trở nên ám ảnh. Nhưng, khi sự mới mẻ này tan biến và đối mặt với thực tế đầy khó khăn và nghiệt ngã, dopamine dần dần tiêu tan.

Để tránh sự thất vọng đầy trớ trêu này nảy sinh và tận hưởng những thứ mà ta có, bộ não của ta phải chuyển từ dopamine (hướng-về-tương-lai) sang các hóa chất hướng về hiện tại (hóa chất hướng-về-hiện-tại, H&Ns - Ở đây và ngay bây giờ). Chúng gồm serotonin, oxytocin, endorphin và nhóm hóa chất gọi là endocannabinoids.

Trái ngược với niềm vui mong đợi của dopamine, tổ hợp hóa chất này mang đến cho bạn niềm vui từ cảm giác và cảm xúc. Khi H&Ns tiếp quản nơi mà dopamine rời đi, tình yêu trở nên bền vững. Nó lấp đầy sự trống rỗng cảm xúc mà dopamine gây ra và khiến bạn ngộ ra một điều rằng: "Không phải mình đi sai đường mà bản thân cần chuyển sang một nguồn vui khác".

Cuộc sống vốn dĩ không thể vận hành dựa trên một mình dopamine hoặc H&Ns mà phải là sự cân bằng của cả hai.

-Sưu Tầm và Chia Sẻ-
Yêu nhau khắc cốt ghi tâm thì có cách nhau bao xa, bao lâu cũng không thành vấn đề. Còn nếu chỉ hời hợt thì ở cạnh nhau cũng sẽ rời xa nhau một ngày đẹp trời nào đó.
Người thật lòng có đôi khi họ chỉ cần nhìn thấy nhau đó đã là điều hạnh phúc nhất rồi. Còn những người đòi hỏi cái này cái nọ thường sẽ dễ thay lòng.
Cuối cùng tình yêu là thứ không thể giải thích bằng khoa học.
=>Đó là quan điểm của bần tăng.
 

trancongminh1950

Phàm Nhân
Ngọc
-29,63
Tu vi
0,00
Vì sao yêu xa không bền vững? Muốn giữ tình yêu của đời mình, phụ nữ và đàn ông chớ bỏ qua bài viết này.

Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao khi người đàn ông chinh phục được người phụ nữ mà anh ta hằng ao ước, anh ta không còn ga lăng hay chiều chuộng người phụ nữ ấy như trước? Và tại sao, hồi mới yêu, cuộc tình lại lãng mạn và thắm thiết nhưng sau giai đoạn mặn nồng, lập tức là sự chán chường của một trong hai, hay thậm chí là cả hai?

avatar1567673987216-1567673987218993873071.jpg

John và Sarah yêu nhau được một thời gian ngắn. Thoạt đầu, Sarah không mấy để ý đến John, chàng trai có vẻ ngoài gầy gò, đen sạm nhưng được một ưu điểm rất lớn là thông minh và chịu khó. Anh ta để ý Sarah trong cuộc gặp gỡ thứ hai, cùng hai người bạn khác. Sarah là cô nàng có thể thiêu đốn trái tim bất kì chàng trai nào qua những câu chuyện của mình.

Cô là nhà văn, một người phụ nữ sắc sảo và lanh lợi dù ngoại hình không có gì đặc biệt, nhưng gương mặt thật sự sáng. John tìm mọi cách liên lạc với Sarah; cuối cùng, sự theo đuổi không ngừng nghỉ qua các cuộc gọi điện thoại và nhắn tin của John đã khiến Sarah mủi lòng. Cô cố gắng đáp trả tình cảm của anh ta.

Rồi sau 4 tháng, John và Sarah bắt đầu hẹn hò. Cuộc tình của họ ở độ mặn nồng và lãng mạn nhất của cuộc đời, nhưng thật bẽ bàng, cảm giác "khoái cảm" này chỉ kéo dài trong vòng 5 tháng. John và Sarah bắt đầu tìm thấy những khác biệt khó hòa hợp của nửa kia. Hai người không tìm thấy tiếng nói chung và quyết định không gặp gỡ một thời gian.

Dopamine cho cuộc sống vay mượn nguồn năng lượng thần kỳ

Câu chuyện giữa John và Sarah khiến ta hình dung một đường parabol thông thường trong câu chuyện tình cảm của các cặp đôi thời nay – nảy sinh tình cảm, cầm tay, nụ hôn đầu nồng cháy, cảm giác hòa quyện thân thể, cao trào trên giường, nhưng sau đó là sự hững hờ, buồn chán và những giọt nước mắt khi nói lời chia tay.

Trong quá trình lãng mạn, dopamine là thứ truyền thêm năng lượng khiến cho chàng và nàng phấn khích, thậm chí lạc quan ngây ngất. Chất dẫn truyền thần kinh này được kích hoạt bằng cách hướng về tương lai, tưởng tượng về những thứ mà bạn chưa có trong hiện tại nhưng tha thiết đạt được một ngày nào đó.

Dopamine không chỉ vẽ ra bức tranh lý tưởng mà còn khuếch đại khi người ta gặp điều mới lạ, kích thích sự khám phá và học hỏi điều mới mẻ đó. Trong câu chuyện tình ái trên, cái mới lạ này khiến dopamine của John dâng trào: Nàng có thích tôi không? Tôi có nhận được tin nhắn hay email của nàng không? Nàng sẽ trả lời điện thoại của tôi chứ?... Dopamine của John tha thiết tìm ra đáp án một cách mãnh liệt.

7-15676741217331388976834.png

Khi bày mưu tính kế, dopamine được kích hoạt và tích cực phấn đấu để đạt được điều mình muốn. Dopamine cho ta "vay mượn" cảm giác hưng phấn, nhiệt huyết và thúc đẩy ta đạt được mục tiêu đó. Giống như anh chàng John, trong quá trình theo đuổi Sarah, dopamine của anh ta đạt ngưỡng cực đại nhất, ban cho anh ta sức mạnh và sự tự tin, lạc quan để tập trung chinh phục được nàng.

Thật vậy, dopamine khiến con người ta tập trung. Không chỉ trong tình yêu, khi học tập, nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng nghe nhạc cũng sẽ kích thích dopamine và khiến một số người trở nên tập trung cực độ. Họ không còn để ý đến những gì diễn ra xung quanh. Dopamine này cũng có thể khiến John hy sinh thời gian hay những thứ khác để khiến Sarah vui lòng, nó khiến những thứ nặng nề bình thường bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Như vậy, dopamine là một điều tuyệt vời đúng không nào, nó khiến những người ở ngưỡng tuyệt vọng nhất được sống lại. Giống như, người mẹ bị ung thư giai đoạn cuối gặp lại đứa con sau 10 năm xa cách thì dopamine của bà ta dâng lên cực đại, khiến bà ta quên đi cơn đau như xé nát cõi lòng. Dopamine cho cuộc sống vay mượn nguồn năng lượng thần kỳ này.

photo-1-1567673987355227624178.png

Nhưng, dopamine không kéo dài mãi

Giống như thuốc giảm đau, dopamine không khiến "cơn đau" của ta biến mất hoàn toàn. Nếu muốn khiến cơn đau thuyên giảm, ta phải uống thêm liều thuốc giảm đau khác.

Đó là lý do, sau giai đoạn mặn nồng, Sarah và John, hay các cặp đôi thời nay bỗng lạnh nhạt và thờ ơ với nửa kia. Họ ít nghĩ về người kia nhiều hơn trước. Họ chậm trả lời tin nhắn của nửa kia và thậm chí không còn nhắn tin cho nhau lấy một lần nữa. Họ thức dậy uể oải và nặng nhọc hơn.

Dopamine tự dập tắt bất cứ khi nào nó đạt được bất cứ thứ gì mà nó từng khao khát. Chẳng hạn, một người tham gia chạy marathon, dopamine của anh ta dâng cao trong quá trình thi đấu nhưng bỗng "xẹp xuống" con số 0 khi anh ta về đích. Nó cũng giống như câu chuyện giữa John và Sarah, thời kỳ trăng mật đi cùng bất cứ trải nghiệm mới mẻ nào cũng đến hồi kết thúc.

Theo nghiên cứu khoa học, dopamine có thể tiêu tan sau 2 năm bước vào một mối quan hệ mới hoặc sau vài tháng làm một công việc mới. Lúc này, bạn bắt đầu trải nghiệm cảm giác bồn chồn, căng thẳng hay bất mãn khi cứ phải tiếp diễn một chu kỳ nhàm chán từ ngày này sang tháng khác. Khi sự cuồng nhiệt của năng lượng dopamine cạn kiệt, sự háo hức lúc đầu không còn, người ta nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Và đó là hiện tượng thường xảy ra ở câu chuyện tình thời nay, như Sarah và John!

photo-2-1567673989832917105729.png

Một khi dopamine mất hết thì con người đễ dàng thả trôi mọi thứ. Như vậy, khi hiểu về dopamine, bạn có thể hiểu rõ lý do vì sao yêu xa thường không bền vững. Sự mới mẻ và không chắc chắn của yêu xa thoạt đầu kích thích dopamine, khiến những cuộc trò chuyện qua tin nhắn và Skype trở nên ám ảnh. Nhưng, khi sự mới mẻ này tan biến và đối mặt với thực tế đầy khó khăn và nghiệt ngã, dopamine dần dần tiêu tan.

Để tránh sự thất vọng đầy trớ trêu này nảy sinh và tận hưởng những thứ mà ta có, bộ não của ta phải chuyển từ dopamine (hướng-về-tương-lai) sang các hóa chất hướng về hiện tại (hóa chất hướng-về-hiện-tại, H&Ns - Ở đây và ngay bây giờ). Chúng gồm serotonin, oxytocin, endorphin và nhóm hóa chất gọi là endocannabinoids.

Trái ngược với niềm vui mong đợi của dopamine, tổ hợp hóa chất này mang đến cho bạn niềm vui từ cảm giác và cảm xúc. Khi H&Ns tiếp quản nơi mà dopamine rời đi, tình yêu trở nên bền vững. Nó lấp đầy sự trống rỗng cảm xúc mà dopamine gây ra và khiến bạn ngộ ra một điều rằng: "Không phải mình đi sai đường mà bản thân cần chuyển sang một nguồn vui khác".

Cuộc sống vốn dĩ không thể vận hành dựa trên một mình dopamine hoặc H&Ns mà phải là sự cân bằng của cả hai.

-Sưu Tầm và Chia Sẻ-

Bài viết này chỉ xứng đáng gọi là bài viết vớ vẩn, rẻ tiền, câu người đọc khi viết về một chủ đề mà ai cũng thích, cũng mơ ước… hay thất vọng.

Nếu đó là bài viết của một nhà nghiên cứu thì cũng chỉ là của một nhà nghiên cứu ham danh vọng, khoe khoang, chẳng khác gì một anh thầy bói mù khi mới sờ thấy một cái lông trên thân con voi đã la ầm lên là biết rõ thế nào là voi.

Về cái chất dopamine và một số hóa chất được kể ra như: serotonin, oxytocin, endorphin … (nhóm hóa chất gọi là endocannabinoids) có khác gì một cái lông con voi đâu mà đã vội kết luận mình đã khám phá ra voi? Nếu vội vã cho rằng tình yêu là một liệt kê các hóa chất thì đó là sự ngây thơ như sự ngây thơ của một đứa trẻ vài tuổi trong khoa học mà thôi.

Về cái ví dụ “John và Sarah” thì lại càng là một ví dụ rẻ tiền, cố ý nặn ra theo mục đích của bài viết. Sao không lấy thì dụ từ nhưng cặp gia đình kém may mắn không con cái mà các cụ ông cụ bà vẫn yêu thương nhau đến đầu bạc, răng long. Trong hoàn cảnh như thế, họ đôi khi xa cách cũng chẳng phải là 1 hoặc 2 năm trời, vậy mà họ vẫn yêu nhau không “ăn chả, ăn nem” gì gì cả. Những cặp gia đình đó không thiếu, đầy rẫy ở các nước châu Âu, nơi mà tình yêu, tình cảm tự do không có gì ràng buộc. Sao không lấy những ví dụ như thế rồi mổ xẻ đi?

Tình yêu chẳng theo một định luật khoa học nào cả. Hãy để các nhà văn, nhà thơ, nhà soạn nhạc, họa sĩ … nói, viết, vẽ về nó thì chân thật hơn.

Mình là người thế nào thì tình yêu đến với mình thế ấy! Mình là người đam mê những cảm súc thể xác, thì tình yêu đến với mình khi gặp gỡ thể xác. Mình là người sống tinh thần thì tình yêu cũng là tinh thần. Mình không yêu ai thì tình yêu cũng không bao giờ có…

Hãy dựa trên cơ sở: Mình là ai? để tự trả lời cho câu hỏi “Vì sao yêu xa không bền vững? – hay là Vì sao yêu xa vẫn bền vững?”.

Đừng tin những bài viết rẻ tiền và vớ vẩn như bài viết được sưu tầm này.
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Bài viết này chỉ xứng đáng gọi là bài viết vớ vẩn, rẻ tiền, câu người đọc khi viết về một chủ đề mà ai cũng thích, cũng mơ ước… hay thất vọng.

Nếu đó là bài viết của một nhà nghiên cứu thì cũng chỉ là của một nhà nghiên cứu ham danh vọng, khoe khoang, chẳng khác gì một anh thầy bói mù khi mới sờ thấy một cái lông trên thân con voi đã la ầm lên là biết rõ thế nào là voi.

Về cái chất dopamine và một số hóa chất được kể ra như: serotonin, oxytocin, endorphin … (nhóm hóa chất gọi là endocannabinoids) có khác gì một cái lông con voi đâu mà đã vội kết luận mình đã khám phá ra voi? Nếu vội vã cho rằng tình yêu là một liệt kê các hóa chất thì đó là sự ngây thơ như sự ngây thơ của một đứa trẻ vài tuổi trong khoa học mà thôi.

Về cái ví dụ “John và Sarah” thì lại càng là một ví dụ rẻ tiền, cố ý nặn ra theo mục đích của bài viết. Sao không lấy thì dụ từ nhưng cặp gia đình kém may mắn không con cái mà các cụ ông cụ bà vẫn yêu thương nhau đến đầu bạc, răng long. Trong hoàn cảnh như thế, họ đôi khi xa cách cũng chẳng phải là 1 hoặc 2 năm trời, vậy mà họ vẫn yêu nhau không “ăn chả, ăn nem” gì gì cả. Những cặp gia đình đó không thiếu, đầy rẫy ở các nước châu Âu, nơi mà tình yêu, tình cảm tự do không có gì ràng buộc. Sao không lấy những ví dụ như thế rồi mổ xẻ đi?

Tình yêu chẳng theo một định luật khoa học nào cả. Hãy để các nhà văn, nhà thơ, nhà soạn nhạc, họa sĩ … nói, viết, vẽ về nó thì chân thật hơn.

Mình là người thế nào thì tình yêu đến với mình thế ấy! Mình là người đam mê những cảm súc thể xác, thì tình yêu đến với mình khi gặp gỡ thể xác. Mình là người sống tinh thần thì tình yêu cũng là tinh thần. Mình không yêu ai thì tình yêu cũng không bao giờ có…

Hãy dựa trên cơ sở: Mình là ai? để tự trả lời cho câu hỏi “Vì sao yêu xa không bền vững? – hay là Vì sao yêu xa vẫn bền vững?”.

Đừng tin những bài viết rẻ tiền và vớ vẩn như bài viết được sưu tầm này.
Bài viết này rẻ tiền và người sưu bài này cũng rẻ tiền. Tên này ko biết là clone của ai, lâu lâu xuất hiện quăng một bài gây tranh cãi, xong lặn mất tăm để bàn dân thiên hạ loạn cào cào lên. Chắc phải block nick tên này quá 😅
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top