Mong em sẽ giống như mấy thằng main gia cảnh nghèo khổ rồi về sau bá nhất vị điện.
< MẸ VÀ BÀ NỘI ĐỀU ĐI LẤY CHỒNG, CẬU BÉ 10 TUỔI CẮN RĂNG TỰ MÌNH CẦM 10 TRIỆU ĐI NHẬN XÁC CỦA CHA >
Khác với những đứa trẻ ở thành thị có mẹ có cha, có cơm no áo ấm, cậu bé Đặng Văn Khuyên (học sinh lớp 5D, trường tiểu học Thành Long, Hàm yên, Tuyên Quang) lại có một tuổi thơ đầy cơ cực và chua chát.
Năm lên 4 tuổi, mẹ em bỏ nhà đi, hai bên nội ngoại lúc ấy đều ở gần nhau nhưng bên ngoại nhất quyết không nhận em. Họ nói rằng, mình không có trách nhiệm với cuộc đời của em.
Còn bà nội ở với em được mấy năm, sau đó đi lấy chồng ở Yên Bái từ năm 2018, thỉnh thoảng mới về. Ở gần nhà Khuyên còn có 2 bác, tuy nhiên, điều kiện, hoàn cảnh cũng khó khăn nên không ai nuôi dưỡng được
Bố của Khuyên đã bỏ quê đi làm ăn xa từ lúc em tròn 2 tuổi. Kể từ đó đến giờ, bố Khuyên chỉ về qua nhà 1 lần rồi đi luôn, cũng chẳng gửi tiền về nuôi dưỡng, chăm sóc Khuyên. Vậy mà trong thâm tâm của Khuyên, em vẫn mong ngóng một ngày nào đó, bố sẽ về đoàn tụ, bù đắp mọi yêu thương.
Nhưng ông trời không cho em được toại nguyện. Vào ngày 15/11 vừa qua, khi Khuyên đang học trên lớp, em nhận được tin ’sét đánh ngang tai’, bố bị tai nạn chết trên cửa khẩu Lạng Sơn. Khi ấy, dù chẳng biết mặt bố như nào nhưng nhờ sự giúp đỡ của các thầy cô giáo, Khuyên xin nghỉ học, cầm 10 triệu đồng (tiền quyên góp) lên Lạng Sơn đưa thi thể bố về nhà để tổ chức ma chay.
Ngày đưa bố về nơi suối vàng, em khóc nghẹn không thành lời bởi tia hy vọng duy nhất và cuối cùng của em, đã sụp đổ hoàn toàn. Từ đây, một đứa trẻ 10 tuổi sẽ phải tự bươn chải, tự kiếm sống và tự đấu tranh để vượt qua số phận. Và nhất quyết không bám víu vào người thân.
Thương em và cảm phục em vô ngần. Chỉ cần nghĩ đến cảnh một cậu bé 10 tuổi, vượt ngàn dặm xa xôi tới nhận xác cha rồi một mình lúi húi làm đám tang cha mà sự nghẹn ngào lại trào dâng khó tả.
Ở lứa tuổi của em, biết bao đứa trẻ còn đang vui chơi, khóc lóc đòi quà, nũng nịu không chịu đi học thì em đã buộc phải trưởng thành hơn người. Trong ánh mắt của cậu bé, luôn chất chứa một nỗi buồn đau thấu tận tâm can.
Ở một vùng núi xa xôi hiểm trở, trong căn nhà rách nát gió lùa mỗi đêm, luôn có một đứa trẻ co ro, khóc thầm.
Dù cho Khuyên có mạnh mẽ cỡ nào, em vẫn là một đứa trẻ, vẫn sợ bóng tối và nỗi cô đơn. Vậy mà đến sáng hôm sau, em vẫn phải gồng mình để chứng tỏ bản thân trưởng thành, dặn lòng mạnh mẽ để bảo vệ chính mình. Cũng vì thế mà em đang dần sống khép kín, Khuyên chẳng bao giờ chia sẻ nỗi buồn cho ai, kể cả những lúc đau buồn…
Khó khăn là thế nhưng theo lời của thầy cô giáo thì Khuyên rất ngoan và chịu khó học hành. Lúc nào em cũng tự thân vận động, dù trời nắng hay mưa Khuyên chưa một ngày nào nghỉ học. Hàng ngày, ngoài những giờ lên lớp, Khuyên thường lên rừng hái măng để làm rau sống qua ngày. Còn gạo em được các cô giáo và hàng xóm giúp đỡ. Cái ăn, cái mặc đã thiếu thốn rồi nhưng đến nơi ở của em cũng chẳng được tử tế.
Căn nhà của Khuyên không có gì đáng giá. Tất cả đều được lợp mái tranh đã cũ kĩ, xung quanh chỉ là những liếp tre, nứa không được che chắn cẩn thận. Mùa đông đến với hàng nghìn khe hở như vậy sẽ chẳng thể ấm nổi. Hàng ngày, bữa ăn của Khuyên không có đầy đủ chất dinh dưỡng. Hôm nào Khuyên lên rừng thì có có cái măng, cái rau ăn cùng, không chỉ ăn cơm không.
Thật sự ngưỡng mộ em, một cậu bé bản lĩnh, chăm chỉ và khiêm nhường. Em còn nhỏ mà tính cách và con người đáng nể và trân trọng lắm. Em càng sống mạnh mẽ từng nào thì những người đã bỏ rơi em sẽ phải hổ thẹn từng đó.
Em nghèo, em khổ nhưng em có ý chí học hành, em có tự trọng không ngửa tay xin ăn, dù nhịn đói thì cũng ráng vượt qua đến cùng. Khi cho cũng phải có lòng và cũng chẳng bao giờ muốn nhận của ai quá lần thứ 2.
Cậu bé nhỏ, em đã khiến bao người phải cúi đầu nể phục vì chẳng ai nghĩ rằng, một đứa trẻ 10 tuổi lại có thể chín chắn đến vậy.
Mong em có thật nhiều sức khỏe, mong cho em mãi mãi kiên cường và mong rằng sẽ có thật nhiều may mắn đến với em...
Theo: Xã Luận
-ntđ-
#BeatVN #cậubé10tuổi
< MẸ VÀ BÀ NỘI ĐỀU ĐI LẤY CHỒNG, CẬU BÉ 10 TUỔI CẮN RĂNG TỰ MÌNH CẦM 10 TRIỆU ĐI NHẬN XÁC CỦA CHA >
Khác với những đứa trẻ ở thành thị có mẹ có cha, có cơm no áo ấm, cậu bé Đặng Văn Khuyên (học sinh lớp 5D, trường tiểu học Thành Long, Hàm yên, Tuyên Quang) lại có một tuổi thơ đầy cơ cực và chua chát.
Năm lên 4 tuổi, mẹ em bỏ nhà đi, hai bên nội ngoại lúc ấy đều ở gần nhau nhưng bên ngoại nhất quyết không nhận em. Họ nói rằng, mình không có trách nhiệm với cuộc đời của em.
Còn bà nội ở với em được mấy năm, sau đó đi lấy chồng ở Yên Bái từ năm 2018, thỉnh thoảng mới về. Ở gần nhà Khuyên còn có 2 bác, tuy nhiên, điều kiện, hoàn cảnh cũng khó khăn nên không ai nuôi dưỡng được
Bố của Khuyên đã bỏ quê đi làm ăn xa từ lúc em tròn 2 tuổi. Kể từ đó đến giờ, bố Khuyên chỉ về qua nhà 1 lần rồi đi luôn, cũng chẳng gửi tiền về nuôi dưỡng, chăm sóc Khuyên. Vậy mà trong thâm tâm của Khuyên, em vẫn mong ngóng một ngày nào đó, bố sẽ về đoàn tụ, bù đắp mọi yêu thương.
Nhưng ông trời không cho em được toại nguyện. Vào ngày 15/11 vừa qua, khi Khuyên đang học trên lớp, em nhận được tin ’sét đánh ngang tai’, bố bị tai nạn chết trên cửa khẩu Lạng Sơn. Khi ấy, dù chẳng biết mặt bố như nào nhưng nhờ sự giúp đỡ của các thầy cô giáo, Khuyên xin nghỉ học, cầm 10 triệu đồng (tiền quyên góp) lên Lạng Sơn đưa thi thể bố về nhà để tổ chức ma chay.
Ngày đưa bố về nơi suối vàng, em khóc nghẹn không thành lời bởi tia hy vọng duy nhất và cuối cùng của em, đã sụp đổ hoàn toàn. Từ đây, một đứa trẻ 10 tuổi sẽ phải tự bươn chải, tự kiếm sống và tự đấu tranh để vượt qua số phận. Và nhất quyết không bám víu vào người thân.
Thương em và cảm phục em vô ngần. Chỉ cần nghĩ đến cảnh một cậu bé 10 tuổi, vượt ngàn dặm xa xôi tới nhận xác cha rồi một mình lúi húi làm đám tang cha mà sự nghẹn ngào lại trào dâng khó tả.
Ở lứa tuổi của em, biết bao đứa trẻ còn đang vui chơi, khóc lóc đòi quà, nũng nịu không chịu đi học thì em đã buộc phải trưởng thành hơn người. Trong ánh mắt của cậu bé, luôn chất chứa một nỗi buồn đau thấu tận tâm can.
Ở một vùng núi xa xôi hiểm trở, trong căn nhà rách nát gió lùa mỗi đêm, luôn có một đứa trẻ co ro, khóc thầm.
Dù cho Khuyên có mạnh mẽ cỡ nào, em vẫn là một đứa trẻ, vẫn sợ bóng tối và nỗi cô đơn. Vậy mà đến sáng hôm sau, em vẫn phải gồng mình để chứng tỏ bản thân trưởng thành, dặn lòng mạnh mẽ để bảo vệ chính mình. Cũng vì thế mà em đang dần sống khép kín, Khuyên chẳng bao giờ chia sẻ nỗi buồn cho ai, kể cả những lúc đau buồn…
Khó khăn là thế nhưng theo lời của thầy cô giáo thì Khuyên rất ngoan và chịu khó học hành. Lúc nào em cũng tự thân vận động, dù trời nắng hay mưa Khuyên chưa một ngày nào nghỉ học. Hàng ngày, ngoài những giờ lên lớp, Khuyên thường lên rừng hái măng để làm rau sống qua ngày. Còn gạo em được các cô giáo và hàng xóm giúp đỡ. Cái ăn, cái mặc đã thiếu thốn rồi nhưng đến nơi ở của em cũng chẳng được tử tế.
Căn nhà của Khuyên không có gì đáng giá. Tất cả đều được lợp mái tranh đã cũ kĩ, xung quanh chỉ là những liếp tre, nứa không được che chắn cẩn thận. Mùa đông đến với hàng nghìn khe hở như vậy sẽ chẳng thể ấm nổi. Hàng ngày, bữa ăn của Khuyên không có đầy đủ chất dinh dưỡng. Hôm nào Khuyên lên rừng thì có có cái măng, cái rau ăn cùng, không chỉ ăn cơm không.
Thật sự ngưỡng mộ em, một cậu bé bản lĩnh, chăm chỉ và khiêm nhường. Em còn nhỏ mà tính cách và con người đáng nể và trân trọng lắm. Em càng sống mạnh mẽ từng nào thì những người đã bỏ rơi em sẽ phải hổ thẹn từng đó.
Em nghèo, em khổ nhưng em có ý chí học hành, em có tự trọng không ngửa tay xin ăn, dù nhịn đói thì cũng ráng vượt qua đến cùng. Khi cho cũng phải có lòng và cũng chẳng bao giờ muốn nhận của ai quá lần thứ 2.
Cậu bé nhỏ, em đã khiến bao người phải cúi đầu nể phục vì chẳng ai nghĩ rằng, một đứa trẻ 10 tuổi lại có thể chín chắn đến vậy.
Mong em có thật nhiều sức khỏe, mong cho em mãi mãi kiên cường và mong rằng sẽ có thật nhiều may mắn đến với em...
Theo: Xã Luận
-ntđ-
#BeatVN #cậubé10tuổi


ghê thật mới phi thăng chưa bao lâu đã lên mod của BNS