Chém Gió Phút ngẫu hứng

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Đây là bài thơ mình được một chị Lan Chi tặng
Gửi một đóa @Tường Vy

Những nỗi lòng như con diều thiếu gió
Cố bay lên trong ảm đạm trời chiều
Sao gượng gạo một ráng chiều chín đỏ
Hoàng hôn buồn con ngõ thiếu chân quen.


Nhành tường vy bên bờ rào khắc khổ
Khoe chút hương trơ trọi với cuộc đời
Cớ sao người đưa tay vui ngắt vội
Xanh góc tường ảm đạm một màu rêu ?

Chim về tổ những tiếng kêu xao xác
Áng mây buồn đang vội nhịp trôi nhanh
Cớ sao em còn đứng quẩn đứng quanh
Đêm đang xuống, liếm mòn qua xuân sắc.

Nhịp thời gian chưa tỏ tường khúc mắc
Đã ngủ quên theo khoảng gió giao mùa
Mùa dã quỳ đã thắm đượm lại chưa
Cho em gởi chút tình thừa theo gió.

Ngủ đi em dặn lòng mình buông bỏ
Thả yêu thương theo năm tháng kiếm tìm
Một lần thôi hiểu nghĩa chữ bình yên
Đời sẽ lật, nhẹ nhàng sang trang mới.

---------------------------------------------------
Đón tương lai khi bình minh đang tới
Tung cánh diều chuyên chở những yêu thương
 
Last edited:

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Đôi lúc chợt nhật ra xung quanh em bình yên đến lạ. Dẫu cho đại dịch của thế giới có xảy ra hay không, người chết nhiều hay ít thì nhịp sống của em vẫn cứ thế, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mọi việc vẫn đều đều... và đều đều như thế.

Hình như em vẫn chưa nói cho anh biết, gặp được anh em thật sự rất vui. Anh lớn - anh cứ như anh lớn, nói nhiều, tự luyến và đặc biệt là kẻ phát cuồng về nhan sắc của bản thân.

Ngày 19/06/2018 ngày đầu tiên trong đời em khóc bất cần về "trái cấm" đầu tiên của mối tình dang dở. Trùng hợp làm sao, ngày hôm đó em lại gặp anh, vừa nhây lại thích nói. Có đôi lúc em chợt suy nghĩ, nếu như ngày hôm đó em không lần mò ra diễn đàn mytruyen, phải chăng anh cũng chỉ là một người xa lạ chưa một lần tiếp chuyện?

Chắc có lẽ anh em mình có duyên! Hoặc cũng có thể miệng lưỡi của cử nhân ngành luật quá mức dụ dỗ hay chăng? Rồi mình thân nhau từ dạo nào em cũng không biết nữa. Cũng chẳng biết từ khi nào một cô nhóc hổ báo trường mẫu giáo cũng dần trẻ con lại, để lộ cái ngây ngô mà trước giờ chỉ người thân mới biết.... tự bao giờ?

Là người xa lạ đầu tiên quyết tâm ngăn cản em thi ngành luật. Cứ luôn mồm rằng học xong thì cạp đất mà ăn. Anh mày học luật xong bỏ đi kinh doanh đây này! Là con gái thì đi kinh tế đi, con gái kinh tế có giá.

"Chỉ đơn thuần anh muốn thay đổi em. Muốn em trở thành anh thứ hai. Nếu sau này anh không còn onl nữa em giúp anh, trở thành một sói ca thứ hai. Biết chưa?"

"Anh không hi vọng những gì của ngày hôm nay em sẽ lại cống hiến nó cho một diễn đàn khác."

Em không hứa! Em cũng chẳng biết nên hứa đều gì. Em không tình cảm và mặn mà cho lắm. Cuối cùng, khi anh đi, vài tháng sau em cũng rời bỏ. Phần vì không còn gì lưu luyến, phần vì hình ảnh của Tửu khiến em không muốn quay về.

Vắng bóng anh lớn, trong nhà thật u buồn.

Và rồi anh cũng về sau những ngày tháng dài du học nơi đất khách. Năm nay anh 28 tuổi rồi.

Cứ ngỡ chúng ta lại quay về khoảng thời gian trước. Nhưng dịch bệnh lấn lát sang Anh quốc. Anh bảo rằng bên này đeo khẩu trang sẽ bị kì thị lắm. Anh hay ăn kem và có cảm giác như anh rất thích đồ ngọt thì phải. Ảnh gửi về toàn kem và bánh ngọt thôi. Nắng bên Anh rất đẹp.

Chuyện gì đến sẽ lại đến đúng không? Em chẳng biết lần đó là nói dối, nói đùa hay nói thật. Anh bảo anh mệt, kết quả xét nghiệm lại là âm tính. Nếu không làm sao em nở trêu anh như thế. Ấy vậy mà còn cố tình cap lại đăng story nữa chứ. Anh ngại mọi người không biết em thích cà khịa anh à?

Nếu không có ngày đó em cũng chả biết mình dư nước mắt đến như thế. Thế mà lại ngồi thút thít như một đứa trẻ sắp mất đi người bạn thân mà mình rất quý. Em bỗng nhớ đến câu nói tám trăm năm giữa biển người...

Anh bảo rằng anh sắp khỏe, mày cứ lo lung tung. Dạo này anh hay ngủ lắm, có hôm ngủ tận hai ngày mà không biết. Mà trong lúc ngủ anh mơ về mấy em gái mặc bikini xinh lắm. Nên anh thích ngủ thôi, còn thức dậy lại thấy mày thì chán lắm.

Em chẳng biết múi giờ khác nhau ra sao. Chỉ biết khi giữa khuya là lúc anh thức dậy. Cứ nói vài câu cho em yên tâm là anh lại off. Đều đều. Đều đều.

Đến một ngày anh bảo thôi đừng nhắn cho anh mãi thế, để thì giờ mà học nữa chứ. Để em gái hỏi thăm miết anh lại ngại, với cả cái đầu óc nhạt nhẽo của em tìm được dề tài hú hí anh cũng mất cả giờ. Em biết anh linh cảm có gì đó chẳng lành hay chăng? Cũng như việc anh giấu mẹ anh. Rồi lại dặn em đừng nói ai nhá. Kẻo người khác lo. Đừng nói má Hàn Gia Băng, hôm nọ bả còn đòi call video để chắc rằng anh bình an nữa. Giữ bí mật nha.

Em cũng không biết Shi có biết chuyện này không. Hôm trước em còn thấy chị ấy đe dọa trước mọi người muốn đánh anh thật nhiều. Em thấy trong nhật kí, chị ấy dường như tuyệt vọng lắm. Chị cầu nguyện cho ai đoa, chẳng rõ. Phải chăng kẻ đó là anh?

Có đôi lúc xem lại dòng tin nhắn, lại thấy những lời dặn dò của anh. Anh bảo. Đâu phải lúc nào anh cũng nói được những lời này.

Em vẫn hi vọng anh vẫn còn nhịp thở, đều đặn mỗi ngày. Nhưng dạo này cứ thấy bất an. Những dòng tin nhắn gửi đi chưa một lần được mở. Từng lời hứa đã thành nhưng người xưa chẳng ở. Cầu nguyện đến nơi xa nhịp thở vẫn đều đều.
 

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Cách đây chừng sáu tháng, một người đàn ông gầy còm trong bộ quần áo nâu giản dị đến tòa soạn ngay phiên trực của tôi. Tôi không biết ông ta là ai. Ông ta đưa một xấp giấy học trò độ chừng mười mấy trang và nhờ tôi đọc, nếu được thì cho đăng. Ông ta còn nói thêm rằng tôi muốn cắt bỏ đoạn nào tùy ý vì tính ông vốn thích đùa. Bận có hẹn với bạn bè làm một độ nhậu tại Tân Bình nên tôi không có thì giờ trò chuyện. Ông ra về và tôi liền để bản thảo của ông ta vào hộc tủ. Sau đó, gần như tôi đã quên bẵng nó đi.

Sáng nay đến cơ quan, tôi giở tờ nhật báo mới thấy đăng vài dòng cáo phó và ảnh của một người. Tôi bàng hoàng nhận ra người ấy không ai khác – chính là người đàn ông đã giao xấp bản thảo dạo nọ. Tên tuổi của ông ta tôi đã biết từ lâu với tất cả lòng ngưỡng mộ thành kính.

Buồn bã, tôi chui vào quán cà phê và đọc lại câu chuyện của vị đại tá nổi tiếng kia. Chuyện sâu kín và đau khổ của cả một đời người chỉ vỏn vẹn ít trang giấy viết tay với nét chữ run run. Tôi nhìn lên tờ lịch. Bây giờ là trung tuần tháng t.ư. Thế là lần hẹn vào đầu tháng Năm năm nay với người tình già của vị đại tá đã vĩnh viễn chôn sâu trong lòng đất lạnh.

Trong dòng suy tưởng vu vơ, bên tai tôi mơ hồ nghe tiếng chuông ngân như tiếng gọi của linh hồn ai đó đang trôi trên những dòng sông miền châu thổ để tìm về một hình bóng xa xưa.

Có một tốp người bước vào quán. Họ đang ồn ào tranh cãi với nhau về sự mất cân bằng của cán cân thương mại giữa Mỹ và Nhật.

VŨ HỒNG
Trích Tiếng chuông trôi trên sông
 

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Càng trưởng thành, bạn bè càng xa nhau: Còn gì đau hơn việc người lạ hôm nay hóa ra lại là người thân yêu hôm qua?

01
Tối qua tôi nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ mời cưới, bên dưới có ký tên: Your soulmate. Tôi ngây người, trong đầu hiện lên rất nhiều cái tên, rất nhiều gương mặt, mãi lâu sau mới ra cô bạn kia.
Nó từng là bạn rất thân của tôi hồi cấp 3, mặt xinh, ngồi bàn phía trước tôi. Nó học giỏi tiếng Anh, thường hay giúp tôi học từ mới cũng như chữa bài giúp. Ngày ấy tôi chẳng bao giờ phải mua tẩy, vì kiểu gì nó cũng cắt tẩy của nó ra làm đôi, chia tôi một nửa.
Hồi bé tôi hay ốm nên đến lúc đi học nhìn nhỏ gầy hơn các bạn, lúc nào cũng bị bắt nạt, chẳng có mấy bạn bè. Thế nên, nó thành bạn thân, cũng thành một người vô cùng quan trọng với tôi. Khi ấy, tôi luôn đối xử với nó bằng 100% tấm lòng, nó nhờ gì cũng giúp đỡ nhiệt tình. Hai đứa từng cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cứ thế đi với nhau hết năm 17 tuổi.
Rồi hai đứa lại cùng ăn, cùng chơi, cùng học. Tôi phụ nó môn Toán, nó giúp tôi môn Anh. Chỉ cần có nó, tôi thậm chí còn cảm thấy mình chẳng cần cố gắng hòa nhập với thế giới làm gì.
Chúng tôi coi nhau như soulmate, dù thỉnh thoảng hết cả chuyện để nói, hết bí mật để kể, chỉ im lặng đi cạnh nhau cũng thấy vui. Chúng tôi không ai muốn bỏ lỡ ai, muốn dính lấy nhau cả đời như thế.

02
Tiếc là hai đứa tôi cuối cùng lại không thi đỗ vào cùng một trường mà mỗi đứa một thành phố, muốn gặp nhau phải đi mất cả nửa ngày. Cả hai cũng hiếm có cơ hội tụ tập đi ăn, đi học hay đi chơi xa, thậm chí gọi điện cũng ít đi.
Lên đại học, mối quan hệ của tôi với nó không còn được như xưa nữa, vì có những thứ chẳng thể nào truyền đạt qua điện thoại được. Những thân thiết ngày xưa nay bỗng hóa thành khoảng cách, thậm chí đối lập.
Thậm chí tôi không tin nổi chuyện, có lần tôi đến thư viện trường nó học, nói vu vơ bảo mạng ở đây chậm nhỉ mà nó lại nghĩ tôi khinh trường nó.
Khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi tự nhiên ứa ra.
Tới năm 3 đại học, tôi rất ít khi tìm nó, thế nhưng chỉ cần nó gặp chuyện cần giúp đỡ, tôi sẽ lao tới chẳng suy nghĩ, để rồi sau đó lại cảm thấy mình phí sức vô ích. Luận văn tốt nghiệp của nó, cứ 2-3 bữa nó lại nhờ tôi chỉnh sửa giúp một lần. Tôi thức trắng đêm tra tài liệu hộ, nó lại nghĩ đấy là việc tôi đương nhiên phải làm, nên còn chê tôi chậm chạp.
Lần đó, tôi bôn ba khắp nơi tìm việc, tôi lang thang ở bến xe vì chẳng biết ở đâu. Nó không biết đổi ảnh đăng kí hồ sơ ở đâu nên lại tìm tôi. Tôi bảo nó chờ tôi tìm quán net rồi đổi giúp cho, nhưng tôi thậm chí còn chưa nói hết câu, nó đã nói: "Thôi khỏi đi, tao tìm người khác", như kiểu mất kiên nhẫn lắm.
Tiếp mấy lần như vậy nữa, tôi nản, không còn muốn cố gắng thay đổi làm gì nữa, cũng không có ý gì trách móc nó. Chẳng qua tôi nghĩ, giờ hai đứa đứa nào làm chuyện đứa nấy, vậy cũng tốt.
Càng lớn tình bạn càng nhạt, câu nói này ngày xưa tôi chẳng hiểu, giờ lại áp đúng vào tôi.

03
Bạn bè đã từng thân thiết nhưng dần xa nhau là trải nghiệm bất đắc dĩ mà chúng ta không thể thoát khỏi trong quá trình trưởng thành.
Bạn nhìn những nick Facebook nhấn like status mình mà không nhớ nổi gương mặt người ấy trông như thế nào. Còn khi đối phương đăng gì đó, bên dưới đầy comment, bạn cũng chẳng biết bình luận gì, vì đọc không hiểu, không tham gia nổi. Không phải bạn không muốn tâm sự, mà vì cơ hội để nói càng ngày càng ít đi. Vì không trực tiếp giao lưu nên có những cảm xúc không thể nào chia sẻ được. Dù sao thì gục đầu vào vai nhau mà khóc, hay đơn giản chỉ là thút thít nghẹn ngào cũng sẽ có tác dụng hơn ngàn vạn câu an ủi qua màn hình.
Các bạn học ngành khác nhau, đi làm ở những nơi khác nhau, quen biết và gặp gỡ những người khác nhau, trải nghiệm những thứ khác nhau.
Các bạn không còn đọc chung một quyển sách, không còn nghe chung một chiếc tai nghe, không còn chia sẻ với nhau cùng một bầu trời nắng, cùng một cơn mưa, không còn ngồi cạnh nhau xem cùng một phim rồi cùng cười to, cùng khóc lớn.
Một ngày nào đó, trên đường về nhà, bạn thấy hoàng hôn đẹp như tranh vẽ. Bạn kích động muốn chia sẻ với người ấy, nhưng dù dùng filter nào cũng chẳng thể tái hiện nguyên trạng cảnh đẹp ấy cho người ta xem và mọi ngôn từ cũng chẳng đủ miêu tả.
Theo dòng thời gian trôi, khi mỗi người có cuộc sống và mục tiêu riêng, khi vòng tròn giao tiếp của cả hai không còn giao nhau nữa, người ta sẽ càng ngày càng xa nhau.
Năm 15 tuổi, bạn ngây thơ cho rằng cả hai sẽ mãi mãi bên nhau. Đến giờ bạn vẫn không hối hận vì tình bạn ấy nhưng chẳng thể ngăn nổi cảm thán, thôi chuyện cũ rồi nhắc lại làm gì.

04
Có người từng nói:
"Quan hệ giữa người với người chia theo tỷ lệ: 10 - 30 - 60.
Khi bạn gặp vấn đề, đối tượng có thể cho bạn vay tiền không vượt quá 10 người.
Người thường xuyên liên lạc, cùng bạn làm việc này việc kia, không vượt quá 30 người. Và trong 30 người ấy đã bao gồm 10 người ở vế trên.
Vòng tròn to nhất là người quen chung chung, là người mà gọi điện, bạn sẽ nhớ được là ai, đồng thời bạn cũng hiểu biết phần nào về trạng thái, bối cảnh của người ấy, tối đa cũng chỉ 60 người. Và trong 60 người ấy bao gồm cả 30 người đã nói phía trước".

Nói cách khác, khi một người đang trên bước đường trưởng thành, buộc phải nói lời tạm biệt với một số bạn bè, đây là điều đau đớn không thể tránh khỏi.
Tình bạn và tình yêu trên thực tế khá giống nhau, kể cả là về phương diện môn đăng hộ đối. Sở dĩ tôi và bạn càng ngày càng xa là vì trong lúc tôi đang bàn luận về cách quản lý công ty, bạn đang vội tranh hàng sale ở siêu thị; khi tôi đang kể về cách chọn nhân sự tốt, bạn đang hóng chuyện đồng nghiệp ra sao; tôi kể chuyện cười, bạn nghe không hiểu; tôi nói bi kịch, bạn lại tưởng trò đùa...
Chúng ta nói chuyện không hợp nữa vì giá trị quan của cả hai không còn giống nhau. Rời xa nhà trường, bước vào xã hội, những khác biệt giữa hai chúng ta mới chính thức lộ ra. Giống như tôi đi về phía Bắc, va phải tường và tỉnh lại. Khi tôi quay đầu mới phát hiện bạn đã đi xa về hướng ngược lại. Tôi đành cất giữ quá khứ của hai ta và tiếp tục tiến về phía trước, tìm một người bạn đường mới. Nếu như không tìm thấy, tôi sẽ một mình, đi trong bóng đêm.

05
Mỗi đêm khuya nghe bài "Bạn thân nhất" của Trần Dịch Tấn, tôi lại muốn khóc khi nghe tới câu: "Bị đẩy theo dòng trôi cuộc đời, người lạ hôm nay hóa ra lại là người thân yêu hôm qua".
Những lời hứa hẹn trong tình bạn có đôi khi nghe hoang đường hơn cả câu thề nguyện trong tình yêu. Bạn đã từng coi người đó là bạn thân nhất, sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa vì người ta, hứa rằng 80 tuổi vẫn ở bên nhau. Chớp mắt một cái, cả hai đã chẳng khác gì người xa lạ.
Tàn khốc hơn nữa chính là, bạn bè hồi còn đi học, dù xa nhau thật nhưng khi gặp lại vẫn có thể nâng ly kể chuyện cũ. Còn bạn bè quen hồi đi làm, từ có thể cùng nâng ly cạn chén, nay sẵn sàng phản bội bạn, vì chút danh lợi vỏn vẹn.

Thoắt một cái, chúng ta ai cũng đã có cuộc sống của riêng mình. Sẽ không còn chủ đề chung để nói, sẽ không còn bạn chung để kể và hồi ức giữa cả hai rồi sẽ nhạt. Thế nhưng hãy cứ coi như đó là lẽ thường tình. Bởi cuộc sống mà, có gì đảm bảo được dài lâu, tình bạn cũng thế thôi. Ít nhất trong khoảnh khắc cả hai còn thân thiết, hãy đối xử với nhau bằng sự chân thành, vậy cũng đủ rồi!
 

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Vậy là một mùa hè nữa lại về, tuổi học trò cứ thế mà trôi đi trên từng trang lưu bút, những cánh phượng hồng rực rỡ báo hiệu mùa thi cử bộn bề, mùa chia tay màu áo trắng, sân trường cùng những cảm xúc tràn dâng: thương nhớ, bâng khuâng, hồi hộp, chờ đợi và cả sự nuối tiếc nữa. Hôm nay là ngày cuối cùng các em được mặc chiếc áo trắng tinh khôi này, lần cuối cùng được chụp với những đứa bạn vài tấm ảnh kỉ niệm,.... Những cảm xúc ấy hôm nay quá đỗi tuyệt vời, chắc chắn sau này các em không bao giờ có được.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa phượng năm thứ 12 đã khác, lời tạm biệt này không giống như những lần trước: là chút lo lắng đọng trong ánh mắt của các cô cậu học trò cuối cấp về tương lai, về những kỳ thi bước ngoặt trong đời, là giấu chút buồn sâu trong đáy mắt, là vương vấn cho những yêu thương ấp ủ sao cứ mãi ngập ngừng chẳng thể thốt thành lời; có lẽ bởi đây là lần tạm biệt xa nhất.

Hôm nay, ngày mai và mãi mãi sau này chúng em sẽ không bao giờ quên nơi mái trường yêu dấu, nơi tràn đầy tình yêu thương của thầy cô, nơi giòn giã những tiếng cười của bạn bè, nơi đầy ắp những kỉ niệm của một thời học sinh đẹp vô cùng.

12 năm khép lại, tuổi thần tiên, tuổi học trò cũng đã trôi qua, thứ chỉ còn lại duy nhất có chăng là những hoài niệm nhạt nhòa của một miền ký ức.

Cám ơn Thầy cô_ Người đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho chúng em những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người. Chúc các bạn học sinh lớp 12 có kì thi tốt đẹp như mong đợi 🌻🌻🌻
 

Mạt Thế Phàm Nhân

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Tầm Thư Chân Thần
Vậy là một mùa hè nữa lại về, tuổi học trò cứ thế mà trôi đi trên từng trang lưu bút, những cánh phượng hồng rực rỡ báo hiệu mùa thi cử bộn bề, mùa chia tay màu áo trắng, sân trường cùng những cảm xúc tràn dâng: thương nhớ, bâng khuâng, hồi hộp, chờ đợi và cả sự nuối tiếc nữa. Hôm nay là ngày cuối cùng các em được mặc chiếc áo trắng tinh khôi này, lần cuối cùng được chụp với những đứa bạn vài tấm ảnh kỉ niệm,.... Những cảm xúc ấy hôm nay quá đỗi tuyệt vời, chắc chắn sau này các em không bao giờ có được.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa phượng năm thứ 12 đã khác, lời tạm biệt này không giống như những lần trước: là chút lo lắng đọng trong ánh mắt của các cô cậu học trò cuối cấp về tương lai, về những kỳ thi bước ngoặt trong đời, là giấu chút buồn sâu trong đáy mắt, là vương vấn cho những yêu thương ấp ủ sao cứ mãi ngập ngừng chẳng thể thốt thành lời; có lẽ bởi đây là lần tạm biệt xa nhất.

Hôm nay, ngày mai và mãi mãi sau này chúng em sẽ không bao giờ quên nơi mái trường yêu dấu, nơi tràn đầy tình yêu thương của thầy cô, nơi giòn giã những tiếng cười của bạn bè, nơi đầy ắp những kỉ niệm của một thời học sinh đẹp vô cùng.

12 năm khép lại, tuổi thần tiên, tuổi học trò cũng đã trôi qua, thứ chỉ còn lại duy nhất có chăng là những hoài niệm nhạt nhòa của một miền ký ức.

Cám ơn Thầy cô_ Người đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho chúng em những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người. Chúc các bạn học sinh lớp 12 có kì thi tốt đẹp như mong đợi 🌻🌻🌻
Ôi năm tháng ấy, thật hoài niệm làm sao. Lớp 12 nhanh như một cơn gió ấy, e sẽ chẳng kịp nhận ra quãng thời gian bên thầy cô bạn bè đang dần trôi qua nhanh như những hạt cát rơi qua kẽ tay :112:
 

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Ôi năm tháng ấy, thật hoài niệm làm sao. Lớp 12 nhanh như một cơn gió ấy, e sẽ chẳng kịp nhận ra quãng thời gian bên thầy cô bạn bè đang dần trôi qua nhanh như những hạt cát rơi qua kẽ tay :112:
:90: em vẫn còn một tháng để tận hưởng cảm giác được ngồi trong phòng học, nghe tiếng giảng của thầy cô cùng với tiếng cười đùa của lũ bạn.

:thodai: 12 năm đúng là nhanh thật. Sao em lại lớn nhanh quá.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top