Đọc xong nguyên bài viết của cậu, tớ phải đổi lối xưng hô. Xin cậu thứ tha cho điều đó.
Thú thật thì tớ ít khi bộc lộ trí tuệ của tớ, nhưng với cậu, tớ ngoại lệ, bởi vì... cậu đặc biệt, rất đặc biệt, và tớ khoái cậu.
Đầu tiên, tớ xin cậu một điều: vất bỏ tất cả những gì sách vở dạy cậu, mà hãy lắng nghe xem trái tim cậu nói cậu nói điều gì? Liệu trái tim cậu có nói với cậu rằng: Khi bạn gặp một người mới quen, bạn phải chỉ cho họ biết điều nào nên làm, điều nào không nên làm, và cậu phải bộc lộ cho họ thấy rằng, cậu là thầy của người mới quen đó.
Và nếu trái tim của cậu nói điều đó nói với cậu.... Thì tớ sai rồi cậu ạ, cậu không cần đọc tiếp.
Còn nếu trái tim của cậu im lặng, chỉ có cái đầu của cậu cứ ong ong… thì xin tiếp tục.
Việc cậu góp ý, đó là điều tốt, rất tốt, vô cùng tốt, siêu tốt. Khổ nổi, đó chỉ là tốt trong những quyển sách cậu đọc.
Hãy suy nghĩ bằng trái tim của cậu để trả lời câu hỏi này? Cậu có nghĩ rằng cậu giỏi hơn được mod và min của diễn đàn, hay không? Cậu biết gì về họ?
Nếu có, cậu đúng và tớ sai rồi.
Nếu không, … cho phép tớ dài dòng thêm chút.
Một ngày nào đó, cậu ra ngoài đường, và cậu gặp môt người lạ và cậu nói với người đó rằng: "Anh ko lịch sự, anh phải mặc áo bỏ trong quần vì đó là tiêu chuẩn lịch sự của cuộc sống"....
Tớ tin rằng, cậu đủ thông minh để hiểu điều tớ nói. Nhưng dự phòng, cậu không hiểu, tớ nói thẳng.
Trước khi góp ý người, hãy chứng tỏ bạn đã có đủ uy và đức để góp ý, Nếu không, lời góp ý của bạn chỉ là… không khí.
Ồ, xin đừng lầm lẫn rằng tớ đang góp ý cậu. Tớ chỉ vừa đọc lại một đoạn trong quyển sách mà tớ đã đọc từ rất nhiều năm trước mà thôi.