Tại hạ vô năng, cơ duyên có tìm hiểu được chút ít sách hay, với mong muốn kết nhiều thiện duyên nên mong muốn giới thiệu với các đạo hữu, để nhà nhà người người được nhiều lợi ích, gia đình an vui, xã hội yên ổn, thế giới hòa bình.
Xin giới thiệu sách: Liễu Phàm Tứ Huấn.
Tôi bắt đầu học Phật năm hai mươi sáu tuổi. Rất nhiều bạn đồng tu đều biết, tôi không có phúc báo, cũng không có tuổi thọ. Không chỉ một người, mà rất nhiều người xem tướng đoán mạng cho tôi đều nói tôi không qua khỏi tuổi bốn mươi lăm.
Tôi tin, vì rất nhiều đời trong nhà tôi đều không qua được bốn mươi lăm tuổi. Tôi không có phúc báo là do trong đời quá khứ tôi không có tu phúc. May mắn tôi vẫn còn một chút thiện căn, vẫn còn một chút thông minh trí tuệ đủ để tiếp nhận thiện pháp.
Tôi ở mỗi nơi đều khuyên mọi người học Phật, đều dạy người phải từ Liễu Phàm Tứ Huấn mà học. Tôi không dạy họ bắt đầu từ bộ Kinh Luận nào, mà trước tiên bạn đem Liễu Phàm Tứ Huấn đọc qua ba trăm lần.
Phải hạn định thời gian đọc nó cho xong, chí ít một ngày đọc một lần, đọc trong một năm bạn liền có tâm đắc. Bạn sẽ tin tưởng, hiểu rõ, lý giải, đời sống liền có sự thay đổi. Mỗi ngày bạn phải đọc qua một lần mới hữu dụng. Đạo lý này cũng là ở trong giáo học chúng ta đã đề xướng Một môn thâm nhập, trường kỳ huân tu.
Còn đọc gián đoạn thì sẽ không có hiệu quả.
TU ĐỨC -TÍCH PHÚC CẢI TẠO VẬN MẠNG
Năm đó, lão Cư Sĩ Chu Kính Vũ đem sách Liễu Phàm Tứ Huấn, và Thái Thượng Cảm Ứng Thiên giới thiệu cho tôi. Sau khi đọc xong, tôi cảm thụ rất sâu sắc, biết được khuyết điểm của mình liền sửa đổi tự làm mới.
Tôi học nhẫn nhục, học nhường nhịn. Bây giờ vẫn còn một chút thọ mạng và dường như vẫn còn một chút phúc báo. Phúc báo này không phải là của đời trước tu mà do chính đời này đã tu được, thực tế mà nói, đắc lực ở lời dạy dỗ của Ấn Tổ. (Ấn Quang Đại Sư Ngài là Tổ thứ mười ba của Tịnh Độ Tông, Pháp Môn Tịnh Độ).
Hiện nay Thế Giới này, mỗi một khu vực đều xảy ra tai nạn nhiều lần, năm sau nhiều hơn năm trước, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước. Chúng ta cần phải có tâm cảnh giác. Tháng trước, có một vị đồng tu ở Úc Châu đưa đến ba quyển sách lớn là Tây Phương Cổ Lão Đích Dự Ngôn.
Tôi dùng thời gian hai tuần để đọc. Đọc xong, tôi mới thật sự hiểu rõ. Ngày trước chúng ta cũng có xem qua một số quyển, nhưng là tiết lục ra không hoàn chỉnh nên không rõ, cũng là do tự mình tu dưỡng không đủ. Bây giờ nhìn thấy nguyên văn, nhìn thấy toàn bản, chúng ta mới hiểu được.
Trong Liễu Phàm Tứ Huấn, Khổng Tiên sinh tính được rất chuẩn xác vận mạng của Viên Liễu Phàm nhưng cũng không có biện pháp sửa đổi.
Viên Liễu Phàm rất may mắn gặp được Vân Cốc Thiền Sư dạy cho ông, mạng là tự mình tạo, đương nhiên tự mình có thể sửa. Cải tạo vận mạng, ông đã sửa thành công. Ở các Triều Đại của Trung Quốc, người giống như Liễu Phàm Tứ Huấn nhiều không thể đếm xuể.
Kiếp nạn này rất nghiêm trọng, chúng ta cần nhận thức rõ ràng.
Kiếp nạn từ cái gì tạo thành?
Từ nhân tâm, nhân hạnh mà ra, tâm hạnh bất thiện liền tạo thành kiếp nạn.
Nhà Phật thường nói:
Y báo tùy theo chánh báo chuyển.
Y báo là hoàn cảnh sinh hoạt của chúng ta, chánh báo là nhân tâm, hành vi. Nhân tâm thiện thì hoàn cảnh đời sống của chúng ta liền tốt, lòng người bất thiện thì hoàn cảnh liền đổi xấu đi.
Các quý vị nên xem trọng vấn đề này, chân chính đoạn tất cả ác, tu tất cả thiện. Nếu muốn cứu vãn kiếp nạn này, thực tế mà nói Liễu Phàm Tứ Huấn cùng Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, hai bộ sách này rất hiệu quả.
Chúng ta mỗi ngày đọc tụng, thọ trì, y giáo phụng hành, lão thật niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ. Chúng ta nhất định có thể làm Phật. Hai bộ sách này giảng ở thời nay rất khế hợp thời cơ. Nhà Phật gọi là khế cơ, khế lý. Đại Sư Ấn Quang dùng hai loại này để bù đắp giới hạnh thiếu sót của chúng ta.
Hòa Thượng Ân Sư - Pháp Sư Tịnh Không.
Còn tiếp các chương sau...
Mình định post link tải file ppf để tiện đọc và cả link youtube chia sẻ tâm đắc để mọi người có thể nghe tiện và dễ tham ngộ, nhưng k biết post ở diễn đàn có tiện hay không?
Xin giới thiệu sách: Liễu Phàm Tứ Huấn.
LIỄU PHÀM TỨ HUẤN
TU ĐỨC - TÍCH PHÚC CẢI TẠO VẬN MẠNG
Tác giả: Cư Sĩ Viên Liễu Phàm
Việt dịch: Hòa Thượng Thích Thiện Siêu
Đọc và tham hiểu sách này, có thể cải tạo vận mệnh, lợi ích không thể nghĩ bàn.TU ĐỨC - TÍCH PHÚC CẢI TẠO VẬN MẠNG
Tác giả: Cư Sĩ Viên Liễu Phàm
Việt dịch: Hòa Thượng Thích Thiện Siêu
LỜI GIỚI THIỆU
Tôi bắt đầu học Phật năm hai mươi sáu tuổi. Rất nhiều bạn đồng tu đều biết, tôi không có phúc báo, cũng không có tuổi thọ. Không chỉ một người, mà rất nhiều người xem tướng đoán mạng cho tôi đều nói tôi không qua khỏi tuổi bốn mươi lăm.
Tôi tin, vì rất nhiều đời trong nhà tôi đều không qua được bốn mươi lăm tuổi. Tôi không có phúc báo là do trong đời quá khứ tôi không có tu phúc. May mắn tôi vẫn còn một chút thiện căn, vẫn còn một chút thông minh trí tuệ đủ để tiếp nhận thiện pháp.
Tôi ở mỗi nơi đều khuyên mọi người học Phật, đều dạy người phải từ Liễu Phàm Tứ Huấn mà học. Tôi không dạy họ bắt đầu từ bộ Kinh Luận nào, mà trước tiên bạn đem Liễu Phàm Tứ Huấn đọc qua ba trăm lần.
Phải hạn định thời gian đọc nó cho xong, chí ít một ngày đọc một lần, đọc trong một năm bạn liền có tâm đắc. Bạn sẽ tin tưởng, hiểu rõ, lý giải, đời sống liền có sự thay đổi. Mỗi ngày bạn phải đọc qua một lần mới hữu dụng. Đạo lý này cũng là ở trong giáo học chúng ta đã đề xướng Một môn thâm nhập, trường kỳ huân tu.
Còn đọc gián đoạn thì sẽ không có hiệu quả.
TU ĐỨC -TÍCH PHÚC CẢI TẠO VẬN MẠNG
Năm đó, lão Cư Sĩ Chu Kính Vũ đem sách Liễu Phàm Tứ Huấn, và Thái Thượng Cảm Ứng Thiên giới thiệu cho tôi. Sau khi đọc xong, tôi cảm thụ rất sâu sắc, biết được khuyết điểm của mình liền sửa đổi tự làm mới.
Tôi học nhẫn nhục, học nhường nhịn. Bây giờ vẫn còn một chút thọ mạng và dường như vẫn còn một chút phúc báo. Phúc báo này không phải là của đời trước tu mà do chính đời này đã tu được, thực tế mà nói, đắc lực ở lời dạy dỗ của Ấn Tổ. (Ấn Quang Đại Sư Ngài là Tổ thứ mười ba của Tịnh Độ Tông, Pháp Môn Tịnh Độ).
Hiện nay Thế Giới này, mỗi một khu vực đều xảy ra tai nạn nhiều lần, năm sau nhiều hơn năm trước, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước. Chúng ta cần phải có tâm cảnh giác. Tháng trước, có một vị đồng tu ở Úc Châu đưa đến ba quyển sách lớn là Tây Phương Cổ Lão Đích Dự Ngôn.
Tôi dùng thời gian hai tuần để đọc. Đọc xong, tôi mới thật sự hiểu rõ. Ngày trước chúng ta cũng có xem qua một số quyển, nhưng là tiết lục ra không hoàn chỉnh nên không rõ, cũng là do tự mình tu dưỡng không đủ. Bây giờ nhìn thấy nguyên văn, nhìn thấy toàn bản, chúng ta mới hiểu được.
Trong Liễu Phàm Tứ Huấn, Khổng Tiên sinh tính được rất chuẩn xác vận mạng của Viên Liễu Phàm nhưng cũng không có biện pháp sửa đổi.
Viên Liễu Phàm rất may mắn gặp được Vân Cốc Thiền Sư dạy cho ông, mạng là tự mình tạo, đương nhiên tự mình có thể sửa. Cải tạo vận mạng, ông đã sửa thành công. Ở các Triều Đại của Trung Quốc, người giống như Liễu Phàm Tứ Huấn nhiều không thể đếm xuể.
Kiếp nạn này rất nghiêm trọng, chúng ta cần nhận thức rõ ràng.
Kiếp nạn từ cái gì tạo thành?
Từ nhân tâm, nhân hạnh mà ra, tâm hạnh bất thiện liền tạo thành kiếp nạn.
Nhà Phật thường nói:
Y báo tùy theo chánh báo chuyển.
Y báo là hoàn cảnh sinh hoạt của chúng ta, chánh báo là nhân tâm, hành vi. Nhân tâm thiện thì hoàn cảnh đời sống của chúng ta liền tốt, lòng người bất thiện thì hoàn cảnh liền đổi xấu đi.
Các quý vị nên xem trọng vấn đề này, chân chính đoạn tất cả ác, tu tất cả thiện. Nếu muốn cứu vãn kiếp nạn này, thực tế mà nói Liễu Phàm Tứ Huấn cùng Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, hai bộ sách này rất hiệu quả.
Chúng ta mỗi ngày đọc tụng, thọ trì, y giáo phụng hành, lão thật niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ. Chúng ta nhất định có thể làm Phật. Hai bộ sách này giảng ở thời nay rất khế hợp thời cơ. Nhà Phật gọi là khế cơ, khế lý. Đại Sư Ấn Quang dùng hai loại này để bù đắp giới hạnh thiếu sót của chúng ta.
Hòa Thượng Ân Sư - Pháp Sư Tịnh Không.
CHƯƠNG MỘT
THAY ĐỔI SỐ MẠNG
THAY ĐỔI SỐ MẠNG
Tôi bị mồ côi cha từ nhỏ.
Mẹ tôi cho theo nghề y học và nói với tôi rằng:
Học nghề làm thuốc vừa có thể nuôi sống vừa có thể giúp người. Vả lại luyện tập một nghề danh y có tăm tiếng, chính là sở nguyện của cha con khi trước.
Sau đó, có một hôm tôi đến lễ Chùa Từ Vân, nhân gặp một cụ già râu dài tướng đẹp, dáng mạo phơi phới như Tiên, tôi đem lòng kính mộ.
Cụ nói với tôi:
Ta coi cậu là người trong chốn quan trường, sang năm đã đến khoa thi tấn học, sao cậu không chịu đọc sách?
Tôi trình bày lý do và hỏi thăm tên họ quê quán của cụ.
Cụ bảo:
Ta họ Khổng, người đất Vân Nam. Ta được chánh truyền phép lý số trong sách Hoàng Cực của Thiệu Ưng Tiên Sinh. Ta muốn truyền lại cho cậu. Tôi liền dẫn cụ về nhà giới thiệu với mẹ tôi, mẹ tôi dạy tiếp đãi cụ rất hậu, và yêu cầu cụ thử chấm số của tôi xem ra thế nào, thì quả nhiên từ những việc mảy may đều được cụ đoán trúng rành mạch.
Từ đó tôi nảy sanh ý muốn đọc sách, và đem chuyện bàn với người anh cô cậu là Trầm Sinh. Anh ấy bảo tôi, hiện nay có Úc Hải Cốc Tiên Sinh đang mở khóa giảng tại nhà ông Trầm Hữu Phu, để anh gởi em tới đó học, rất tiện.
Sau đó tôi trở thành học trò của Thầy Úc Hải Cốc. Khổng Tiên Sinh chấm số tôi như vậy, lúc nhỏ thi Huyện đậu thứ 14, thi Phủ đậu thứ 71, thi Tỉnh đậu thứ 9.
Quả nhiên năm sau tôi đi thi cả ba nơi đều có tên đậu đúng như lời đoán. Cụ lại đoán cả việc lành dữ trong suốt đời tôi, năm nào thi đậu thứ mấy, năm nào được bổ chức Bẩm Sinh, năm nào được bổ chức Cống Sinh.
Sau đó năm nào được bổ chức Tri Huyện Tỉnh Tứ Xuyên, nhưng làm Tri Huyện đủ ba năm rưỡi lại cáo thối và thọ đến 53 tuổi, chết vào giờ sửu ngày mười bốn tháng tám. Đáng tiếc số người không có con.
Các lời đoán này tôi đều ghi lại và nhớ cẩn thận. Từ đó về sau, phàm mỗi lần thi cử, tên tuổi đậu đạt đứng trước đứng sau của tôi thế nào đều đúng như lời Tiên Sinh dự đoán, duy có điều này làm tôi hơi nghi là Tiên Sinh đoán tôi hưởng lộc trong thời gian giữ chức Bẩm Sinh đủ số 91 thạch 5 đấu gạo (1 thạch là 10 đấu) thì được bổ chức Cống Sinh.
Nhưng cập kỳ tôi mới tiêu hết số gạo 71 thạch, đã được Ðồ Tông Sư (quan đề học) phê chuẩn cho tôi bổ Cống Sinh, nên tôi nghi điều này Tiên Sinh đoán sai, không ngờ sau đó tôi bị Quan đại lý Dương Công bác khước. Phải kéo dài thời gian mãi đến năm Ðinh Mão mới nhờ Minh Tôn Sư thấy quyển văn thi của tôi tại khoa trường.
Khen rằng:
Năm thiên sách này chính là năm thiên tấu nghị lên Triều Đình, người có tài văn bài thế này há lại để vùi lấp mãi ở chỗ song môn sao?
Rồi ông trình văn bài của tôi lên Quan Huyện và tôi được phê chuẩn bổ Cống Sinh.
Kiểm điểm lại số gạo tiêu trong thời gian này cộng với số gạo 71 thạch khi trước thì vừa đủ số 91 thạch 5 đấu không sai. Do đó tôi càng tin chắc đời người tiến thối có số mạng, mau chậm có vận thời. Nên tôi cứ dửng dưng không còn để ý mong cầu một điều gì.
Mẹ tôi cho theo nghề y học và nói với tôi rằng:
Học nghề làm thuốc vừa có thể nuôi sống vừa có thể giúp người. Vả lại luyện tập một nghề danh y có tăm tiếng, chính là sở nguyện của cha con khi trước.
Sau đó, có một hôm tôi đến lễ Chùa Từ Vân, nhân gặp một cụ già râu dài tướng đẹp, dáng mạo phơi phới như Tiên, tôi đem lòng kính mộ.
Cụ nói với tôi:
Ta coi cậu là người trong chốn quan trường, sang năm đã đến khoa thi tấn học, sao cậu không chịu đọc sách?
Tôi trình bày lý do và hỏi thăm tên họ quê quán của cụ.
Cụ bảo:
Ta họ Khổng, người đất Vân Nam. Ta được chánh truyền phép lý số trong sách Hoàng Cực của Thiệu Ưng Tiên Sinh. Ta muốn truyền lại cho cậu. Tôi liền dẫn cụ về nhà giới thiệu với mẹ tôi, mẹ tôi dạy tiếp đãi cụ rất hậu, và yêu cầu cụ thử chấm số của tôi xem ra thế nào, thì quả nhiên từ những việc mảy may đều được cụ đoán trúng rành mạch.
Từ đó tôi nảy sanh ý muốn đọc sách, và đem chuyện bàn với người anh cô cậu là Trầm Sinh. Anh ấy bảo tôi, hiện nay có Úc Hải Cốc Tiên Sinh đang mở khóa giảng tại nhà ông Trầm Hữu Phu, để anh gởi em tới đó học, rất tiện.
Sau đó tôi trở thành học trò của Thầy Úc Hải Cốc. Khổng Tiên Sinh chấm số tôi như vậy, lúc nhỏ thi Huyện đậu thứ 14, thi Phủ đậu thứ 71, thi Tỉnh đậu thứ 9.
Quả nhiên năm sau tôi đi thi cả ba nơi đều có tên đậu đúng như lời đoán. Cụ lại đoán cả việc lành dữ trong suốt đời tôi, năm nào thi đậu thứ mấy, năm nào được bổ chức Bẩm Sinh, năm nào được bổ chức Cống Sinh.
Sau đó năm nào được bổ chức Tri Huyện Tỉnh Tứ Xuyên, nhưng làm Tri Huyện đủ ba năm rưỡi lại cáo thối và thọ đến 53 tuổi, chết vào giờ sửu ngày mười bốn tháng tám. Đáng tiếc số người không có con.
Các lời đoán này tôi đều ghi lại và nhớ cẩn thận. Từ đó về sau, phàm mỗi lần thi cử, tên tuổi đậu đạt đứng trước đứng sau của tôi thế nào đều đúng như lời Tiên Sinh dự đoán, duy có điều này làm tôi hơi nghi là Tiên Sinh đoán tôi hưởng lộc trong thời gian giữ chức Bẩm Sinh đủ số 91 thạch 5 đấu gạo (1 thạch là 10 đấu) thì được bổ chức Cống Sinh.
Nhưng cập kỳ tôi mới tiêu hết số gạo 71 thạch, đã được Ðồ Tông Sư (quan đề học) phê chuẩn cho tôi bổ Cống Sinh, nên tôi nghi điều này Tiên Sinh đoán sai, không ngờ sau đó tôi bị Quan đại lý Dương Công bác khước. Phải kéo dài thời gian mãi đến năm Ðinh Mão mới nhờ Minh Tôn Sư thấy quyển văn thi của tôi tại khoa trường.
Khen rằng:
Năm thiên sách này chính là năm thiên tấu nghị lên Triều Đình, người có tài văn bài thế này há lại để vùi lấp mãi ở chỗ song môn sao?
Rồi ông trình văn bài của tôi lên Quan Huyện và tôi được phê chuẩn bổ Cống Sinh.
Kiểm điểm lại số gạo tiêu trong thời gian này cộng với số gạo 71 thạch khi trước thì vừa đủ số 91 thạch 5 đấu không sai. Do đó tôi càng tin chắc đời người tiến thối có số mạng, mau chậm có vận thời. Nên tôi cứ dửng dưng không còn để ý mong cầu một điều gì.
1. NGUYÊN LÝ CỦA VIỆC CẢI TẠO VẬN MỆNH
Sau khi bổ Cống Sinh tôi phải vào Yến Đô học tại Quốc Tử Giám. Suốt một năm lưu lại Kinh Đô, tôi chỉ thường ngồi lẳng lặng, không buồn xem văn thư gì cả.
Qua năm Kỷ Tỵ đi dạo Nam Ưng. Trước khi vào Quốc Tử Giám, tôi có đến viếng thăm Thiền Sư Vân Cốc Hội ở núi Thể Hà. Ngồi chung với Thiền Sư một nhà suốt ba đêm ngày liền, mắt không hề nhắm.
Thiền Sư hỏi tôi:
Người ta ở cõi đời sở dĩ không làm được Thánh Hiền chỉ vì bị vọng niệm ràng buộc.
Nay ông ngồi suốt ba ngày mà không thấy khởi lên một vọng niệm nào, là tại làm sao?
Tôi trả lời:
Thưa Thiền Sư, tôi được Khổng Tiên Sinh chấm số, cho biết mọi điều vinh nhục tử sinh đều do số định, dầu có nóng lòng mơ tưởng điều gì cũng vô ích, vì vậy tôi không cần nghĩ tưởng điều gì.
Thiền Sư cười:
Lâu nay tôi đãi ông như bậc hào kiệt, không ngờ ông chỉ là một kẻ phàm phu chay. Tôi giật mình, hỏi Thiền Sư cho biết lý do.
Thiền Sư dạy:
Những người chưa được Tịnh tâm mới phải bị âm dương chi phối, số mệnh buộc ràng.
Nhưng số mệnh chỉ câu thúc kẻ phàm phu, không thể câu thúc được người cực thiện cũng như cực ác, ông suốt 20 năm nay chịu bó tay trước số mệnh không chuyển đổi được tí gì, như thế, không phải phàm phu thì là gì?
Tôi hỏi, thưa Thiền Sư, vậy số mệnh có thể tránh được ư?
Thiền Sư dạy:
Số mệnh do ta gây ra, họa phúc chính ta tìm lấy. Ðó là điều sách vở đã dạy rành rành.
Kinh Phổ Môn, Phật dạy:
Cầu giàu sang được giàu sang, cầu con trai con gái, được con trai con gái, cầu sống lâu được sống lâu.
Ôi!
Vọng ngữ là một giới cấm nặng của nhà Phật, há lẽ Chư Phật Bồ Tát lại khinh cuồng người đời mà nói ra câu ấy hay sao.
Tôi hỏi tiếp, thầy Mạnh Tử nói:
Hễ cầu thời được, ấy là nói cầu những điều chính nơi tâm mình có thể làm được kia, như điều đạo đức nhân nghĩa thời có thể ra sức mong cầu.
Còn như công danh phú quí là đều ngoài năng lực mình, làm sao mong cầu được?
Thiền Sư nói:
Thầy Mạnh Tử nói không lầm, chỉ tại ông hiểu lầm thôi. Ông không nghe Ngài Lục Tổ Huệ Năng nói sao. Ngài nói, hết thảy phúc điền, không ngoài gang tấc, hễ tâm cầu chi đều cảm thông nấy. Cầu ngay nơi ta, không những được đạo đức nhân nghĩa, cũng được luôn công danh phú quý.
Hễ trong đạt được thì ngoài đạt được, nên càng thấy rõ hiệu nghiệm của tâm hướng nội mong cầu. Người nào không chịu khó ngó lui mình để tu tỉnh, cứ như một bề dong ruổi tìm cầu bên ngoài, tuy họ có lập cách tìm cầu thế nào chăng nữa, kết quả vẫn tùy số mệnh định đoạt cả thôi. Lối mong cầu này hoài công vô ích.
Những người không chịu hồi tâm tu tỉnh, lo cầu mong phú quí công danh bằng con đường đạo đức nhân nghĩa, lại chỉ lo tìm cầu mọi thủ đoạn gian ác, rốt cuộc họ phải bị thiệt thòi cả hai mặt, là công danh phú quí không thành mà đạo đức nhân nghĩa cũng hỏng.
2. PHƯƠNG PHÁP CẢI TẠO VẬN MỆNH
2.1. BIẾT LỖI THỰC SỰ HỐI CẢI
Thiền Sư lại hỏi tôi về việc chấm số của Khổng Tiên Sinh, tôi thuật lại đúng cả mọi điều.
Thiền Sư hỏi lại tôi:
Bây giờ ông thử xét lại ông còn có hy vọng thi đậu không?
Tôi ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi trả lời:
Không thể.
Người khoa giáp phải là người có phúc tướng, còn tôi chỉ là kẻ bạc phúc, lại không biết dồn chứa công hạnh làm nền tảng phúc đức, không chịu khó giúp ai, không khoan dung đại độ, có khi còn cậy mình tài trí lấn lướt kẻ khác, nghĩ gì làm nấy, nói năng khinh suất dối trá, chẳng nể vì ai.
Ðấy toàn là những tướng của kẻ bạc phúc, làm sao tôi mong cầu được khoa giáp.
Vả lại phàm đất nhớp mới có nhiều vi trùng sinh, nước trong thì đâu có cá lội, thế mà xét lại tính tôi vốn ưa tinh khiết, nên tôi không con là phải. Phàm khí tiết ôn hòa mới nuôi dưỡng muôn vật, thế mà xét lại tính tôi hay nóng nảy, thế nên không con là phải. Phàm nhân ái là gốc sinh hóa, nhẫn tâm là gốc suy tàn, thế mà xét lại tính tôi cứ khư khư danh tiết hão huyền.
Chẳng hề hy sinh giúp ai, thế nên tôi không con là phải. Ðó là chưa kể tôi còn có tật nói nhiều làm tổn khí, tật ưa uống rượu làm tán tận, tật ưa ngồi suốt đêm không biết bảo tồn khí cốt và nếu kể hết tật xấu của tôi thì hẳn còn nhiều nữa.
Thiền Sư nói:
Không riêng gì một việc thi cử, chính tất cả mọi việc thế gian này thảy đều nằm trong lý nhân quả. Những người có được sản nghiệp trị giá ngàn vàng, tức là người có được cái phúc hưởng ngàn vàng đó.
Những người có được sản nghiệp trị giá trăm vàng tức là người có được cái phúc hưởng trăm vàng đó. Những người bị chết đói tức là người có cái nghiệp chết đói đó. Thế mà người đời không nhận rõ lẽ này, cứ đổ dồn cho Trời đất xui nên, kỳ thật Trời đất bất quá chỉ ra những điều mình đã tạo sẵn, chứ Trời đất có bao giờ sanh được mảy may họa phúc nào cho ai đâu.
Ngay đến việc sinh con cũng thế. Người nào có công đức trăm đời thời sẽ sinh con cháu trong mười đời kế tiếp gìn giữ. Người nào có công đức ba đời, hai đời thời sẽ sinh con cháu trong ba đời, hai đời kế tiếp gìn giữ. Còn người nào tuyệt nhiên không con, ấy là người chỉ có công đức mỏng manh vậy.
Nay ông đã biết chỗ khuyết điểm của mình, ông hãy tận tình gột bỏ cái tướng không phát khoa giáp và không sinh con kia đi.
Và muốn vậy, ông phải lo tích đức, phải mở lòng bao dung, phải giữ niệm hòa ái, phải yêu tiết tinh thần, bao nhiêu việc trước đập tan như ngày qua đã chết, bao nhiêu việc sau phát khởi như ngày nay đã sinh. Được vậy tức là ông tự làm một cuộc tái sinh đầy nghĩa lý đó.
2.2. VIỆC TRIỆT ĐỂ SỬA LỖI
Cái thân xác thịt còn có vận số, huống cái thân đầy nghĩa lý này lại không cảm thông cùng Trời đất?
Thiên Thái Giáp trong Kinh Thi có câu:
Bởi tiền nhân nay chịu hậu quả, mình có thể tránh, mình làm ương nghiệt không thể nào tránh.
Kinh Thi nói:
Con người phải luôn luôn tự xét lấy mình mà ăn ở, cư xử sao cho hợp thiện đạo, làm lành lánh dữ ắt hẳn phải được thiện báo. Đó là tự mình biết cầu được nhiều phúc.
Trước đây Khổng Tiên Sinh đoán số ông không phát khoa giáp, không sinh con. Đó là điều ương nghiệt do số mệnh nó có thể tránh gỡ.
Nếu ông mở rộng đức tính, gắng làm việc thiện, dồn chứa âm công, mình gây ra phúc, há mình không được hưởng thụ hay sao?
Kinh Dịch là Bộ Kinh mưu tính việc sưu các ty hung, giúp cho người quân tử, hạng người biết phản tỉnh tu đức.
Nếu thật có cái thiên mạng cố định, ai tốt cứ tốt, ai xấu cứ xấu, thì đâu có thể nói đến chuyện mưu tính suy các ty hung?
Mở đầu Kinh Dịch còn có câu:
Nhà nào chứa điều thiện sẽ có thừa điều phúc Tất thiện chi gia tất hữu dư khánh, ông có tin nổi điều ấy chăng?
Sau khi bổ Cống Sinh tôi phải vào Yến Đô học tại Quốc Tử Giám. Suốt một năm lưu lại Kinh Đô, tôi chỉ thường ngồi lẳng lặng, không buồn xem văn thư gì cả.
Qua năm Kỷ Tỵ đi dạo Nam Ưng. Trước khi vào Quốc Tử Giám, tôi có đến viếng thăm Thiền Sư Vân Cốc Hội ở núi Thể Hà. Ngồi chung với Thiền Sư một nhà suốt ba đêm ngày liền, mắt không hề nhắm.
Thiền Sư hỏi tôi:
Người ta ở cõi đời sở dĩ không làm được Thánh Hiền chỉ vì bị vọng niệm ràng buộc.
Nay ông ngồi suốt ba ngày mà không thấy khởi lên một vọng niệm nào, là tại làm sao?
Tôi trả lời:
Thưa Thiền Sư, tôi được Khổng Tiên Sinh chấm số, cho biết mọi điều vinh nhục tử sinh đều do số định, dầu có nóng lòng mơ tưởng điều gì cũng vô ích, vì vậy tôi không cần nghĩ tưởng điều gì.
Thiền Sư cười:
Lâu nay tôi đãi ông như bậc hào kiệt, không ngờ ông chỉ là một kẻ phàm phu chay. Tôi giật mình, hỏi Thiền Sư cho biết lý do.
Thiền Sư dạy:
Những người chưa được Tịnh tâm mới phải bị âm dương chi phối, số mệnh buộc ràng.
Nhưng số mệnh chỉ câu thúc kẻ phàm phu, không thể câu thúc được người cực thiện cũng như cực ác, ông suốt 20 năm nay chịu bó tay trước số mệnh không chuyển đổi được tí gì, như thế, không phải phàm phu thì là gì?
Tôi hỏi, thưa Thiền Sư, vậy số mệnh có thể tránh được ư?
Thiền Sư dạy:
Số mệnh do ta gây ra, họa phúc chính ta tìm lấy. Ðó là điều sách vở đã dạy rành rành.
Kinh Phổ Môn, Phật dạy:
Cầu giàu sang được giàu sang, cầu con trai con gái, được con trai con gái, cầu sống lâu được sống lâu.
Ôi!
Vọng ngữ là một giới cấm nặng của nhà Phật, há lẽ Chư Phật Bồ Tát lại khinh cuồng người đời mà nói ra câu ấy hay sao.
Tôi hỏi tiếp, thầy Mạnh Tử nói:
Hễ cầu thời được, ấy là nói cầu những điều chính nơi tâm mình có thể làm được kia, như điều đạo đức nhân nghĩa thời có thể ra sức mong cầu.
Còn như công danh phú quí là đều ngoài năng lực mình, làm sao mong cầu được?
Thiền Sư nói:
Thầy Mạnh Tử nói không lầm, chỉ tại ông hiểu lầm thôi. Ông không nghe Ngài Lục Tổ Huệ Năng nói sao. Ngài nói, hết thảy phúc điền, không ngoài gang tấc, hễ tâm cầu chi đều cảm thông nấy. Cầu ngay nơi ta, không những được đạo đức nhân nghĩa, cũng được luôn công danh phú quý.
Hễ trong đạt được thì ngoài đạt được, nên càng thấy rõ hiệu nghiệm của tâm hướng nội mong cầu. Người nào không chịu khó ngó lui mình để tu tỉnh, cứ như một bề dong ruổi tìm cầu bên ngoài, tuy họ có lập cách tìm cầu thế nào chăng nữa, kết quả vẫn tùy số mệnh định đoạt cả thôi. Lối mong cầu này hoài công vô ích.
Những người không chịu hồi tâm tu tỉnh, lo cầu mong phú quí công danh bằng con đường đạo đức nhân nghĩa, lại chỉ lo tìm cầu mọi thủ đoạn gian ác, rốt cuộc họ phải bị thiệt thòi cả hai mặt, là công danh phú quí không thành mà đạo đức nhân nghĩa cũng hỏng.
2. PHƯƠNG PHÁP CẢI TẠO VẬN MỆNH
2.1. BIẾT LỖI THỰC SỰ HỐI CẢI
Thiền Sư lại hỏi tôi về việc chấm số của Khổng Tiên Sinh, tôi thuật lại đúng cả mọi điều.
Thiền Sư hỏi lại tôi:
Bây giờ ông thử xét lại ông còn có hy vọng thi đậu không?
Tôi ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi trả lời:
Không thể.
Người khoa giáp phải là người có phúc tướng, còn tôi chỉ là kẻ bạc phúc, lại không biết dồn chứa công hạnh làm nền tảng phúc đức, không chịu khó giúp ai, không khoan dung đại độ, có khi còn cậy mình tài trí lấn lướt kẻ khác, nghĩ gì làm nấy, nói năng khinh suất dối trá, chẳng nể vì ai.
Ðấy toàn là những tướng của kẻ bạc phúc, làm sao tôi mong cầu được khoa giáp.
Vả lại phàm đất nhớp mới có nhiều vi trùng sinh, nước trong thì đâu có cá lội, thế mà xét lại tính tôi vốn ưa tinh khiết, nên tôi không con là phải. Phàm khí tiết ôn hòa mới nuôi dưỡng muôn vật, thế mà xét lại tính tôi hay nóng nảy, thế nên không con là phải. Phàm nhân ái là gốc sinh hóa, nhẫn tâm là gốc suy tàn, thế mà xét lại tính tôi cứ khư khư danh tiết hão huyền.
Chẳng hề hy sinh giúp ai, thế nên tôi không con là phải. Ðó là chưa kể tôi còn có tật nói nhiều làm tổn khí, tật ưa uống rượu làm tán tận, tật ưa ngồi suốt đêm không biết bảo tồn khí cốt và nếu kể hết tật xấu của tôi thì hẳn còn nhiều nữa.
Thiền Sư nói:
Không riêng gì một việc thi cử, chính tất cả mọi việc thế gian này thảy đều nằm trong lý nhân quả. Những người có được sản nghiệp trị giá ngàn vàng, tức là người có được cái phúc hưởng ngàn vàng đó.
Những người có được sản nghiệp trị giá trăm vàng tức là người có được cái phúc hưởng trăm vàng đó. Những người bị chết đói tức là người có cái nghiệp chết đói đó. Thế mà người đời không nhận rõ lẽ này, cứ đổ dồn cho Trời đất xui nên, kỳ thật Trời đất bất quá chỉ ra những điều mình đã tạo sẵn, chứ Trời đất có bao giờ sanh được mảy may họa phúc nào cho ai đâu.
Ngay đến việc sinh con cũng thế. Người nào có công đức trăm đời thời sẽ sinh con cháu trong mười đời kế tiếp gìn giữ. Người nào có công đức ba đời, hai đời thời sẽ sinh con cháu trong ba đời, hai đời kế tiếp gìn giữ. Còn người nào tuyệt nhiên không con, ấy là người chỉ có công đức mỏng manh vậy.
Nay ông đã biết chỗ khuyết điểm của mình, ông hãy tận tình gột bỏ cái tướng không phát khoa giáp và không sinh con kia đi.
Và muốn vậy, ông phải lo tích đức, phải mở lòng bao dung, phải giữ niệm hòa ái, phải yêu tiết tinh thần, bao nhiêu việc trước đập tan như ngày qua đã chết, bao nhiêu việc sau phát khởi như ngày nay đã sinh. Được vậy tức là ông tự làm một cuộc tái sinh đầy nghĩa lý đó.
2.2. VIỆC TRIỆT ĐỂ SỬA LỖI
Cái thân xác thịt còn có vận số, huống cái thân đầy nghĩa lý này lại không cảm thông cùng Trời đất?
Thiên Thái Giáp trong Kinh Thi có câu:
Bởi tiền nhân nay chịu hậu quả, mình có thể tránh, mình làm ương nghiệt không thể nào tránh.
Kinh Thi nói:
Con người phải luôn luôn tự xét lấy mình mà ăn ở, cư xử sao cho hợp thiện đạo, làm lành lánh dữ ắt hẳn phải được thiện báo. Đó là tự mình biết cầu được nhiều phúc.
Trước đây Khổng Tiên Sinh đoán số ông không phát khoa giáp, không sinh con. Đó là điều ương nghiệt do số mệnh nó có thể tránh gỡ.
Nếu ông mở rộng đức tính, gắng làm việc thiện, dồn chứa âm công, mình gây ra phúc, há mình không được hưởng thụ hay sao?
Kinh Dịch là Bộ Kinh mưu tính việc sưu các ty hung, giúp cho người quân tử, hạng người biết phản tỉnh tu đức.
Nếu thật có cái thiên mạng cố định, ai tốt cứ tốt, ai xấu cứ xấu, thì đâu có thể nói đến chuyện mưu tính suy các ty hung?
Mở đầu Kinh Dịch còn có câu:
Nhà nào chứa điều thiện sẽ có thừa điều phúc Tất thiện chi gia tất hữu dư khánh, ông có tin nổi điều ấy chăng?
Tôi tin lời Thiền Sư nói, nên thành tâm bái lãnh. Tôi liền đến trước Phật đài tận tình phát lộ sám hối bao nhiêu tội cũ của mình, và dâng một sớ bạch, trước hết cầu được đăng khoa giáp, tiếp phát nguyện làm ba ngàn điều lành, để báo đáp ân đức của Trời đất Tổ Tông.
Thiền Sư đưa bảng Công quá cách chỉ cho tôi, khiến cứ mỗi ngày có công việc thiện ghi vào, còn làm ra mấy việc ác thì thối trừ. Gắng chuyên Trì Chú Chuẩn Đề, như thế sở nguyện của ông tất có hiệu nghiệm.
Thiền Sư lại dạy tiếp:
Một nhà Phù Lục thường nói rằng, người họa phù mà không hiểu cách thức, tất bị quỷ thần chê cười, song bí truyền của cách họa phù không chi lạ. Chỉ cốt giữ tâm không lay động mà thôi. Khi cầm bút họa phù, điều cần thiết trước tiên phải giũ sạch muôn mối duyên lự trong lòng, tâm đừng khởi lên mảy may tưởng nghĩ nào cả.
Ngay khi tâm bất động ấy, hạ bút chấm một chấm gọi là hỗn độn khai cơ, rồi từ đó tiếp huơ bút họa viết. Không để một t.ư lự nào móng lên, được như thế là điệu phù thành linh nghiệm. Phàm người kỳ đảo Trời đất cầu sửa đổi số mệnh cũng phải làm như thế, phải do từ cái tâm không vọng động, không loạn tưởng khởi mới có cảm ứng.
Khi thầy Mạnh Tử luận đến cái học lập mạng có câu:
Yểu và thọ không hai.
Thực tế ta thấy chết yểu và sống lâu hai điều khác xa nhau, tại sao thầy Mạnh lại nói khác?
Nên biết khi tâm không vọng niệm, thì ngay đó đâu có phân chia số mạng thọ yểu, giàu nghèo cùng thông. Chỉ từ tâm móng khởi thiện ác mới tạo nên những số mệnh sai khác giữa giàu nghèo v.v… Nhưng phàm đã sinh ra ở đời, ai không coi việc chết sống là quan trọng.
Nên trên đây chỉ nói đến việc sống lâu và chết yểu. Kỳ thật ý đã bao gồm tất cả mọi sự thuận nghịch xảy ra trên suốt cả đời người.
Ðến như câu Tu thân dĩ sĩ chi mà Mạnh Tử đã nêu lên, là cốt nhắc người đời nhớ lấy điều tích đức tu nhân làm hệ trọng.
Hễ tu được nhân đức dầu có mọi tội lỗi vẫn cải bỏ được hết, và nói chờ đợi Sĩ tức có ý nói gắng lo tu nhân tích đức đến khi công phu sâu dầy, tự nhiên số mệnh thay đổi, chứ không phải chỉ đem cái hy vọng suông cầu cho được thế này thế kia mà được kết quả thế này, thế kia.
Người thông đạt đạo lý, dù một mảy may hy vọng cũng chẳng để dính mắc trong lòng, được như thế mới đạt đến cảnh giới bất động niệm hồn nhiên, mới đạt đến chỗ thật học cao siêu.
Nay Ông chưa được thanh tịnh, chưa được nhất tâm bất loạn, còn vọng tưởng, phân biệt chấp trước. Ông hãy Trì niệm Chú Chuẩn Đề, cần niệm mãi không gián đoạn, không cần kể số ít nhiều, trì niệm đến khi nào được thuần thục, trong Trì niệm mà không Trì niệm, trong không Trì niệm mà Trì niệm, thì bây giờ được tâm không lay động, mà có sự ứng nghiệm rõ ràng.
Sau khi được Thiền Sư chỉ dạy, tôi liền đổi hiệu Học Hải trước kia để lấy Liễu Phàm, vì từ đây đã hiểu cái lý nghĩa lập mạng là thế nào, không muốn để mình rơi vào sào huyệt phàm phu nữa.
Từ nay trở đi, suốt ngày gìn giữ cẩn thận, do đó tôi tự thấy ngày nay khác xa ngày trước. Ngày trước tôi chỉ là con người lêu lỏng buông xuôi, nhưng từ nay tôi đã biết lo gìn lòng giữ ý, cẩn thận từng khắc từng giờ. Dẫu ở chỗ kín đáo riêng t.ư, lòng vẫn sợ lỡ làm điều chi sai quấy, mắc tội với Trời đất, quỷ Thần, hoặc dẫu gặp ai ganh ghét, phá phách, tôi cũng cố giữ tánh điềm nhiên hỷ xả.
Bước sang năm sau, Bộ Lễ mở khoa thi, Khổng Tiên Sinh đoán bộ sẽ khảo thí từ tên đậu ba trong khóa trước trở xuống, nhưng nay bộ lại khảo thí từ tên đậu nhất. Thế là lời dự đoán của Khổng Tiên Sinh lần này không ứng nghiệm, và Tiên Sinh không đoán tôi được đậu Cử Nhân thế mà tôi đã đậu Cử Nhân trong kỳ Hương thi mùa thu.
Tuy nhiên tôi tự xét việc hạnh nghĩa mình làm chưa thuần thục, sai sót còn nhiều.
Hoặc có khi thấy việc lành mà làm không hăng hái. Hoặc có khi cứu giúp người mà tâm còn do dự. Hoặc có khi thân gắng làm lành mà miệng có nói ác. Hoặc khi tỉnh thì tháo vát mà khi say lại phóng dật… Tôi đem tội chiết tính bù trừ với công, thì thấy hẳn có nhiều ngày mình sống uổng.
Tôi phát nguyện từ năm Kỷ Tỵ mà mãi đến năm Kỷ Mão, suốt 10 năm, mới hoàn thành ba ngàn việc thiện. Khi rời Lý Tiệm Am Tiên Sinh để vào Bản Bộ Trung Quốc, tôi chưa kịp làm lễ hồi hướng ba ngàn việc thiện kia.
Năm Canh Thìn có dịp trở lại Nam Biên, tôi thỉnh các Hòa Thượng Thánh Không, Huệ Không đến Ðồng Tháp Thiền đường chứng minh cho lễ hồi hướng, nhân đó tôi lại phát nguyện làm thêm ba ngàn điều lành khác để cầu sinh con. Và đến năm Tân Tỵ, tôi đã may mắn hạ sinh một quý tử.
Mỗi lần làm một việc gì, tôi liền lấy bút ghi vào sổ, vợ tôi không viết được, nên hễ làm được việc gì thì lấy nắp bút chấm son ấn vào tờ lịch một khoanh tròn. Chẳng hạn như bố thí cho người nghèo, mua vật phóng sinh, tính ra mỗi ngày có đến mười khoanh.
Sang tháng tám năm Quí Mùi, tính lại đủ số ba ngàn điều lành, sau khi đã khấu trừ các điều ác. Tôi lại thỉnh các Hòa Thượng Thánh Không, Huệ Không đến nhà chứng minh lễ hồi hướng.
Ngày mười ba tháng chín, tôi lại phát nguyện làm thêm một vạn điều lành, cầu thi đậu Tiến Sĩ, Quả nhiên năm Bính Tuất tôi thi đậu và được bổ làm Tri Huyện Bửu Ðê.
Trong lúc làm Tri Huyện, tôi sắm sẵn một tập sách để ghi thiện ác, đặt tên là Trị Tâm Thiền Sách sửa lòng. Cứ mỗi sáng dậy, gia nhân đem nó giao lính hầu đem đến để trên án làm việc. Nếu trong ngày, tôi làm được điều lành điều dữ nào dù lớn dù nhỏ đều ghi rõ ràng vào sách, đêm đến thiết án giữa Trời. Bắt chước ông Triệu Duyệt Ðào thắp hương cáo với Trời đất.
Vợ tôi thấy đã lâu mà chẳng làm được bao nhiêu việc lành, mới chau mày buồn bã nói:
Trước ông ở nhà có tôi giúp sức, nên ông đã làm đủ ba ngàn điều lành theo sở nguyện. Nay ông nguyện làm thêm một vạn điều, nhưng ở tại công đường chẳng có việc gì để làm, thì biết bao giờ ông mới làm đủ số ấy.
Ðêm đó, mộng thấy một Thần Nhân, tôi mới than thở về lý do khó làm đủ các điều lành minh đã hứa.
Thần Nhân bảo:
Chỉ một việc giảm khinh tiền thuế cho dân của ông vừa rồi, cũng đủ sánh bằng một vạn điều lành.
Nghe lời Thần Nhân bảo, tôi liền xét lại nhớ mình có làm việc đó thật. Vì khi trước thuế ruộng của huyện Bửu Ðê, mỗi mẫu phải đóng 2 phân 3 ly 7 hào, xét ra quá nặng đối với muôn dân nên tôi đã khu xữ làm cho giảm xuống mỗi mẫu chỉ đóng 1 phân 4 ly 6 hào.
Tuy vậy, tôi vẫn hồ nghi không hiểu tại sao việc làm đó lại có thể sánh bằng một vạn điều lành. May đâu gặp được Huyền Như Thiền Sư vừa từ núi Ngũ Ðài đến. Tôi đem chuyện nằm mộng ra hỏi có đáng tin không.
Thiền Sư trả lời:
Hễ có thiện tâm chân thiết, thì một việc lành có thể đương được muôn việc lành. Huống chi giảm thuế cho cả một huyện, muôn dân đều chịu ơn. Tôi liền cúng một số tiền lương, nhờ Thiền Sư đem về Ngũ Ðài trai Tăng một vạn vị Sư, gọi là để làm lễ hồi hướng cho tôi.
Khổng Tiên Sinh trước kia đoán tôi đến năm 53 tuổi sẽ đoản mạng, nhưng đến năm đó chẳng có gì xảy ra, dù tôi không hề cầu đảo xin tăng thọ, và nay thì tuổi tôi đã 69 rồi.
Trong Kinh Thi có câu:
Trời không dễ tin, mạng không định thường.
Lại có câu:
Vận mạng chẳng nhất định. Những câu ấy đâu phải là lời dối trá. Do đó tôi biết chắc rằng, họa phúc đều phải cầu ngay nơi mình, đó mới thật đúng ý của Thánh Hiền. Ngược lại người nào nói họa phúc do mệnh Trời, thì đó là lối suy luận thông thường của kẻ thế tục.
Thiền Sư đưa bảng Công quá cách chỉ cho tôi, khiến cứ mỗi ngày có công việc thiện ghi vào, còn làm ra mấy việc ác thì thối trừ. Gắng chuyên Trì Chú Chuẩn Đề, như thế sở nguyện của ông tất có hiệu nghiệm.
Thiền Sư lại dạy tiếp:
Một nhà Phù Lục thường nói rằng, người họa phù mà không hiểu cách thức, tất bị quỷ thần chê cười, song bí truyền của cách họa phù không chi lạ. Chỉ cốt giữ tâm không lay động mà thôi. Khi cầm bút họa phù, điều cần thiết trước tiên phải giũ sạch muôn mối duyên lự trong lòng, tâm đừng khởi lên mảy may tưởng nghĩ nào cả.
Ngay khi tâm bất động ấy, hạ bút chấm một chấm gọi là hỗn độn khai cơ, rồi từ đó tiếp huơ bút họa viết. Không để một t.ư lự nào móng lên, được như thế là điệu phù thành linh nghiệm. Phàm người kỳ đảo Trời đất cầu sửa đổi số mệnh cũng phải làm như thế, phải do từ cái tâm không vọng động, không loạn tưởng khởi mới có cảm ứng.
Khi thầy Mạnh Tử luận đến cái học lập mạng có câu:
Yểu và thọ không hai.
Thực tế ta thấy chết yểu và sống lâu hai điều khác xa nhau, tại sao thầy Mạnh lại nói khác?
Nên biết khi tâm không vọng niệm, thì ngay đó đâu có phân chia số mạng thọ yểu, giàu nghèo cùng thông. Chỉ từ tâm móng khởi thiện ác mới tạo nên những số mệnh sai khác giữa giàu nghèo v.v… Nhưng phàm đã sinh ra ở đời, ai không coi việc chết sống là quan trọng.
Nên trên đây chỉ nói đến việc sống lâu và chết yểu. Kỳ thật ý đã bao gồm tất cả mọi sự thuận nghịch xảy ra trên suốt cả đời người.
Ðến như câu Tu thân dĩ sĩ chi mà Mạnh Tử đã nêu lên, là cốt nhắc người đời nhớ lấy điều tích đức tu nhân làm hệ trọng.
Hễ tu được nhân đức dầu có mọi tội lỗi vẫn cải bỏ được hết, và nói chờ đợi Sĩ tức có ý nói gắng lo tu nhân tích đức đến khi công phu sâu dầy, tự nhiên số mệnh thay đổi, chứ không phải chỉ đem cái hy vọng suông cầu cho được thế này thế kia mà được kết quả thế này, thế kia.
Người thông đạt đạo lý, dù một mảy may hy vọng cũng chẳng để dính mắc trong lòng, được như thế mới đạt đến cảnh giới bất động niệm hồn nhiên, mới đạt đến chỗ thật học cao siêu.
Nay Ông chưa được thanh tịnh, chưa được nhất tâm bất loạn, còn vọng tưởng, phân biệt chấp trước. Ông hãy Trì niệm Chú Chuẩn Đề, cần niệm mãi không gián đoạn, không cần kể số ít nhiều, trì niệm đến khi nào được thuần thục, trong Trì niệm mà không Trì niệm, trong không Trì niệm mà Trì niệm, thì bây giờ được tâm không lay động, mà có sự ứng nghiệm rõ ràng.
Sau khi được Thiền Sư chỉ dạy, tôi liền đổi hiệu Học Hải trước kia để lấy Liễu Phàm, vì từ đây đã hiểu cái lý nghĩa lập mạng là thế nào, không muốn để mình rơi vào sào huyệt phàm phu nữa.
Từ nay trở đi, suốt ngày gìn giữ cẩn thận, do đó tôi tự thấy ngày nay khác xa ngày trước. Ngày trước tôi chỉ là con người lêu lỏng buông xuôi, nhưng từ nay tôi đã biết lo gìn lòng giữ ý, cẩn thận từng khắc từng giờ. Dẫu ở chỗ kín đáo riêng t.ư, lòng vẫn sợ lỡ làm điều chi sai quấy, mắc tội với Trời đất, quỷ Thần, hoặc dẫu gặp ai ganh ghét, phá phách, tôi cũng cố giữ tánh điềm nhiên hỷ xả.
Bước sang năm sau, Bộ Lễ mở khoa thi, Khổng Tiên Sinh đoán bộ sẽ khảo thí từ tên đậu ba trong khóa trước trở xuống, nhưng nay bộ lại khảo thí từ tên đậu nhất. Thế là lời dự đoán của Khổng Tiên Sinh lần này không ứng nghiệm, và Tiên Sinh không đoán tôi được đậu Cử Nhân thế mà tôi đã đậu Cử Nhân trong kỳ Hương thi mùa thu.
Tuy nhiên tôi tự xét việc hạnh nghĩa mình làm chưa thuần thục, sai sót còn nhiều.
Hoặc có khi thấy việc lành mà làm không hăng hái. Hoặc có khi cứu giúp người mà tâm còn do dự. Hoặc có khi thân gắng làm lành mà miệng có nói ác. Hoặc khi tỉnh thì tháo vát mà khi say lại phóng dật… Tôi đem tội chiết tính bù trừ với công, thì thấy hẳn có nhiều ngày mình sống uổng.
Tôi phát nguyện từ năm Kỷ Tỵ mà mãi đến năm Kỷ Mão, suốt 10 năm, mới hoàn thành ba ngàn việc thiện. Khi rời Lý Tiệm Am Tiên Sinh để vào Bản Bộ Trung Quốc, tôi chưa kịp làm lễ hồi hướng ba ngàn việc thiện kia.
Năm Canh Thìn có dịp trở lại Nam Biên, tôi thỉnh các Hòa Thượng Thánh Không, Huệ Không đến Ðồng Tháp Thiền đường chứng minh cho lễ hồi hướng, nhân đó tôi lại phát nguyện làm thêm ba ngàn điều lành khác để cầu sinh con. Và đến năm Tân Tỵ, tôi đã may mắn hạ sinh một quý tử.
Mỗi lần làm một việc gì, tôi liền lấy bút ghi vào sổ, vợ tôi không viết được, nên hễ làm được việc gì thì lấy nắp bút chấm son ấn vào tờ lịch một khoanh tròn. Chẳng hạn như bố thí cho người nghèo, mua vật phóng sinh, tính ra mỗi ngày có đến mười khoanh.
Sang tháng tám năm Quí Mùi, tính lại đủ số ba ngàn điều lành, sau khi đã khấu trừ các điều ác. Tôi lại thỉnh các Hòa Thượng Thánh Không, Huệ Không đến nhà chứng minh lễ hồi hướng.
Ngày mười ba tháng chín, tôi lại phát nguyện làm thêm một vạn điều lành, cầu thi đậu Tiến Sĩ, Quả nhiên năm Bính Tuất tôi thi đậu và được bổ làm Tri Huyện Bửu Ðê.
Trong lúc làm Tri Huyện, tôi sắm sẵn một tập sách để ghi thiện ác, đặt tên là Trị Tâm Thiền Sách sửa lòng. Cứ mỗi sáng dậy, gia nhân đem nó giao lính hầu đem đến để trên án làm việc. Nếu trong ngày, tôi làm được điều lành điều dữ nào dù lớn dù nhỏ đều ghi rõ ràng vào sách, đêm đến thiết án giữa Trời. Bắt chước ông Triệu Duyệt Ðào thắp hương cáo với Trời đất.
Vợ tôi thấy đã lâu mà chẳng làm được bao nhiêu việc lành, mới chau mày buồn bã nói:
Trước ông ở nhà có tôi giúp sức, nên ông đã làm đủ ba ngàn điều lành theo sở nguyện. Nay ông nguyện làm thêm một vạn điều, nhưng ở tại công đường chẳng có việc gì để làm, thì biết bao giờ ông mới làm đủ số ấy.
Ðêm đó, mộng thấy một Thần Nhân, tôi mới than thở về lý do khó làm đủ các điều lành minh đã hứa.
Thần Nhân bảo:
Chỉ một việc giảm khinh tiền thuế cho dân của ông vừa rồi, cũng đủ sánh bằng một vạn điều lành.
Nghe lời Thần Nhân bảo, tôi liền xét lại nhớ mình có làm việc đó thật. Vì khi trước thuế ruộng của huyện Bửu Ðê, mỗi mẫu phải đóng 2 phân 3 ly 7 hào, xét ra quá nặng đối với muôn dân nên tôi đã khu xữ làm cho giảm xuống mỗi mẫu chỉ đóng 1 phân 4 ly 6 hào.
Tuy vậy, tôi vẫn hồ nghi không hiểu tại sao việc làm đó lại có thể sánh bằng một vạn điều lành. May đâu gặp được Huyền Như Thiền Sư vừa từ núi Ngũ Ðài đến. Tôi đem chuyện nằm mộng ra hỏi có đáng tin không.
Thiền Sư trả lời:
Hễ có thiện tâm chân thiết, thì một việc lành có thể đương được muôn việc lành. Huống chi giảm thuế cho cả một huyện, muôn dân đều chịu ơn. Tôi liền cúng một số tiền lương, nhờ Thiền Sư đem về Ngũ Ðài trai Tăng một vạn vị Sư, gọi là để làm lễ hồi hướng cho tôi.
Khổng Tiên Sinh trước kia đoán tôi đến năm 53 tuổi sẽ đoản mạng, nhưng đến năm đó chẳng có gì xảy ra, dù tôi không hề cầu đảo xin tăng thọ, và nay thì tuổi tôi đã 69 rồi.
Trong Kinh Thi có câu:
Trời không dễ tin, mạng không định thường.
Lại có câu:
Vận mạng chẳng nhất định. Những câu ấy đâu phải là lời dối trá. Do đó tôi biết chắc rằng, họa phúc đều phải cầu ngay nơi mình, đó mới thật đúng ý của Thánh Hiền. Ngược lại người nào nói họa phúc do mệnh Trời, thì đó là lối suy luận thông thường của kẻ thế tục.
Hiện tại số mệnh mỗi người thế nào chưa dễ biết được. Vậy đang khi được hiển vinh hãy tưởng như gặp điều không vừa ý. Đang khi được thuận lợi hãy tưởng như gặp điều trái nghịch. Đang khi được sung túc hãy tưởng là thiếu nghèo.
Đang khi được mọi người ái kính hãy tưởng khi bị khuất phục. Đang khi gia thể trọng vọng hãy tưởng như mình ở hạng thấp hèn. Đang khi có chút học vấn uyên thâm hãy tưởng mình còn thiển cận. Xa về trước, nghĩ tới công đức Tổ Tiên để lo kế tuyên dương. Gần hiện tại, nghĩ tới lầm lỗi của cha mẹ mà tìm cách bồi bổ.
Trên lo đền ơn trước. Dưới lo tạo phúc gia đình. Ngoài thì giúp người tai nạn. Trong thì lo ngăn ngừa tà ác chính mình. Cốt phải ngay thấy chỗ sai quấy của mình để lo toan hối cải. Nếu một ngày không tự biết mình quấy tức một ngày an lòng tự cho mình là phải. Một ngày không ăn năn hối quá tức một ngày không tiến bộ.
Hạng người thông minh tuấn kiệt trong thiên hạ đâu phải hiếm. Nhưng nếu họ không gắng lo tu đức, mở mang thiện nghiệp. Họ cũng chỉ sống một đời đình trệ, an phận dật dờ gặp chăng hay chớ mà thôi.
Cái thuyết lý an thân lập mạng của Vân Cốc Hội Thiền Sư trao dạy trên đây thật là chí tình, chí lý, chí chân, chí chánh. Nếu biết ngẫm kỹ và thực hành sẽ khỏi một đời luống trôi vô ích vậy.
Đang khi được mọi người ái kính hãy tưởng khi bị khuất phục. Đang khi gia thể trọng vọng hãy tưởng như mình ở hạng thấp hèn. Đang khi có chút học vấn uyên thâm hãy tưởng mình còn thiển cận. Xa về trước, nghĩ tới công đức Tổ Tiên để lo kế tuyên dương. Gần hiện tại, nghĩ tới lầm lỗi của cha mẹ mà tìm cách bồi bổ.
Trên lo đền ơn trước. Dưới lo tạo phúc gia đình. Ngoài thì giúp người tai nạn. Trong thì lo ngăn ngừa tà ác chính mình. Cốt phải ngay thấy chỗ sai quấy của mình để lo toan hối cải. Nếu một ngày không tự biết mình quấy tức một ngày an lòng tự cho mình là phải. Một ngày không ăn năn hối quá tức một ngày không tiến bộ.
Hạng người thông minh tuấn kiệt trong thiên hạ đâu phải hiếm. Nhưng nếu họ không gắng lo tu đức, mở mang thiện nghiệp. Họ cũng chỉ sống một đời đình trệ, an phận dật dờ gặp chăng hay chớ mà thôi.
Cái thuyết lý an thân lập mạng của Vân Cốc Hội Thiền Sư trao dạy trên đây thật là chí tình, chí lý, chí chân, chí chánh. Nếu biết ngẫm kỹ và thực hành sẽ khỏi một đời luống trôi vô ích vậy.
Mình định post link tải file ppf để tiện đọc và cả link youtube chia sẻ tâm đắc để mọi người có thể nghe tiện và dễ tham ngộ, nhưng k biết post ở diễn đàn có tiện hay không?
