[Sáng Tác] [Tập 3] Mai trắng trong tuyết - Nhóm 4.0

Status
Not open for further replies.

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.892,56
Tu vi
0,00
CHƯƠNG XXXIV

NÀNG QUÝ HƠN THIÊN HẠ

Tiểu Duệ gật gật đầu, ăn thêm một miếng rau xào ngũ sắc, bắt đầu bình phẩm.

- Mấy món này mặc dù trình bày không được tinh tế, đẹp mắt như nhà bếp nhưng mùi vị lại rất ngon. Ta rất thích. Huynh cũng thử một chút đi.

Hắn vẫn có chút không tin nổi, có phải Tiểu Duệ đang động viên hắn không? Dương Thiên Vũ gắp thử một chút rau xào, đưa lên miệng nếm. Mùi vị quả thực… không tồi nha!

Nhìn Tiểu Duệ đang ăn uống vui vẻ như trước đây, trong lòng Dương Thiên Vũ vô cùng ngọt ngào, hắn lập tức gắp đầy các món ăn vào bát nàng. Nàng cũng không từ chối, đều chăm chỉ ăn hết.

- Tiểu Duệ, ngon thật ư?

- Ưm.

Nàng đang uống canh ngó sen, gật đầu lia lịa.

- Vậy từ nay ngày nào ta cũng làm cơm, nàng ăn nhiều một chút nhé.

- Được.

Tiểu Duệ đặt chiếc bát trống không xuống, xoa xoa chiếc bụng nhỏ.

- No quá đi mất.

Dương Thiên Vũ mỉm cười, mặc dù thực ra nấu một bữa cơm còn vất vả hơn hành quân ngàn dặm đánh giặc, hắn vẫn cam lòng, vẫn cảm thấy vô cùng xứng đáng. Chỉ cần Tiểu Duệ của hắn vui vẻ thì làm gì cũng đáng.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, hai người chậm rãi đi về phía ngọn đồi cao nhất của trang viên. Ngọn đồi này không trồng cây mà chỉ có thảm cỏ dày xanh mượt. Bình thường có thể cưỡi ngựa dạo chơi ở ngọn đồi này. Hôm nay Dương Thiên Vũ muốn đưa nàng lên đây ngắm pháo hoa bắn ở kinh thành. Trang viên ngoại thành cách kinh thành không quá xa, chỉ cần đứng đủ cao vẫn có thể nhìn thấy pháo hoa.

Một đoàn người cùng đi lên đồi. Phía trước và phía sau bọn họ là gia nhân và vệ sĩ xách đèn lồng soi đường. Ánh đèn như những con đom đóm giữa bầu trời đêm Trừ tịch, lấp lánh sáng. Đi một lúc Tiểu Duệ đã thở dốc, sức khỏe nàng chưa hồi phục, không thể leo dốc cao được. Dương Thiên Vũ chính là chờ lúc này đây. Hắn thừa nhận bản thân đúng là có chút… vô sỉ. Nhưng biết làm thế nào được kia chứ?

Dương Thiên Vũ cúi người xuống trước Tiểu Duệ, nói với nàng.

- Để ta cõng nàng.

Tiểu Duệ vội đẩy hắn ra.

- Không, không, ở đây nhiều người như vậy.

- Không sao, bọn họ đều không nhìn đâu.

Tiểu Duệ á khẩu, đây là kiểu nói chuyện gì chứ? Nàng vẫn không chịu trèo lên lưng hắn, nhưng cũng quá mệt để có thể leo lên đến đỉnh đồi. Nàng đang băn khoăn không biết có đủ sức quay ngược về không thì Dương Thiên Vũ lại giục.

- Nếu không cõng thì ta đành phải bế nàng đấy.

Nàng tức giận đá cho hắn một cái vào chân. Dương Thiên Vũ ngược lại vẫn cười vui vẻ. Sau đó loáng một cái, Tiểu Duệ chỉ kịp cảm thấy trời đất xoay một vòng, đến lúc nhìn thấy rõ thì đã thấy bản thân đang nằm nhoài trên lưng Dương Thiên Vũ. Hắn cõng nàng, bắt đầu đi thẳng về phía trước.

Tiểu Duệ muốn xuống, tự đi, hai má nàng lúc này nóng bừng, giữa đông người như vậy mà động chạm quả thực vô cùng xấu hổ. Nhưng người kia mặt dày, hoàn toàn không để tâm, cứ bình thản đi tiếp như không có chuyện gì. Mấy người hầu cũng bình tĩnh soi đèn, coi như không nhìn thấy bọn họ. Tiểu Duệ gò má nóng bừng hơi áp vào vai hắn.

Vai Dương Thiên Vũ rộng, cảm giác dựa lên đó rất vững chắc. Ai đó từng nói nam nhân cần phải có một bờ vai rộng, để làm chỗ chở che, dựa dẫm cho nữ nhân của mình. Giờ thì nàng cảm thấy câu nói này rất đúng.

Đêm hôm qua, sau nhiều ngày suy nghĩ, Tiểu Duệ đột nhiên nghĩ tới lễ Trừ tịch. Nàng đã ở bên hắn gần một năm, chuyện trước đây đã không thể nhớ nổi, ân oán của Mai gia cũng đã được làm rõ. Nàng quyết định sẽ khép lại cánh cửa quá khứ ở đó, tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước. Hắn không nợ gì nàng, có chăng chỉ là vì muốn bảo vệ nàng nên mới dẫn tới hiểu lầm. Nàng nợ hắn một nhát kiếm kia. Nàng có lý do gì bắt hắn luôn vì nàng?

Đúng vậy, Tiểu Duệ đã quyết định sẽ mở lòng mình, gác những chuyện quá khứ lại, cuộc sống này nếu không gặp được đúng người sẽ dài đằng đẵng và đắng cay làm sao. Nàng may mắn gặp được Dương Thiên Vũ, người luôn ở bên chở che, bao dung cho nàng. Nàng không thể nhẫn tâm với hắn thêm được nữa.

Chính bởi vì quyết định đêm qua mà ngày hôm nay Tiểu Duệ đã gọi tên hắn, đã muốn hắn nấu cơm cho nàng, đồng ý cùng hắn đi ngắm pháo hoa. Mỗi chuyện nàng làm đều muốn nói với Dương Thiên Vũ rằng, nàng muốn bắt đầu lại với hắn.

Dương Thiên Vũ dĩ nhiên không phải kẻ ngốc, những tín hiệu Tiểu Duệ đưa ra đã quá rõ ràng như thế, hắn tất nhiên phải nhanh chóng nắm chặt lấy rồi.

Tiểu Duệ dụi dụi mặt vào vai Dương Thiên Vũ. Mùi hương trên cơ thể hắn quấn quýt, bao trùm lấy nàng. Cảm giác ấm áp, dịu dàng này thật khiến người ta quyến luyến không nỡ rời.

Dương Thiên Vũ cõng Tiểu Duệ đi lên tận đỉnh đồi mà tim không đập gấp, mặt không biến sắc, vẫn vững vàng ung dung, thật khác dáng vẻ chật vật khi vào bếp. Người hầu đặt một nửa đèn xuống gần hai người, còn lại họ cầm đèn tản ra đứng ở xa xa. Tiểu Duệ đang định ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt mà dưới chân thì Dương Thiên Vũ ngăn lại. Hắn đưa tay vẫy, một người hầu lập tức chạy lên, đưa ra một mảnh da lớn.

Trải tấm da xuống thảm xong, người hầu lại chạy ra xa đứng. Lúc này hắn mới cho nàng ngồi xuống. Buổi tối cỏ ướt sương, nếu ngồi trực tiếp xuống rất dễ bị cảm lạnh. Tiên Y cũng đã nói cơ thể nàng còn chưa hồi phục, nếu bị cảm lạnh sẽ khiến cơ thể càng thêm suy nhược, sau này ảnh hưởng tới sức khỏe lâu dài.

Dương Thiên Vũ để Tiểu Duệ ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi bên cạnh nàng. Lại một chút tâm t.ư nho nhỏ của vương gia. Hắn ngồi sát gần, vai hơi chạm vai nàng.

- Tiểu Duệ, nàng muốn nghe sáo không?

Tiểu Duệ gật đầu. Hắn rút từ trong ngực áo ra một cây sáo ngọc bích, đưa lên môi. Âm thanh êm ả như suối chảy, hoa rơi khiến lòng người nghe cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Tiểu Duệ nhớ hồi mới gặp Dương Thiên Vũ, hắn cũng từng thổi sáo cho nàng nghe. Liệu hắn còn nhớ chuyện đó không?

Hai người không cần nói, chỉ ngồi bên nhau, một người thổi sáo, một người im lặng lắng nghe, hạnh phúc đôi khi không cần ngôn từ, chỉ ở bên nhau như thế đã là một loại hạnh phúc vô cùng đặc biệt rồi.

Một ánh sáng lóe lên, sau đó bung tỏa ra muôn hồng ngàn tía. Tiểu Duệ reo lên.

- A, pháo hoa.

Dương Thiên Vũ dừng thổi sáo, cất cây sáo trở lại ngực áo. Sau đợt pháo hoa nhiều màu sắc đầu tiên là đến một loạt pháo hoa vàng rực, giống như thể hàng ngàn hàng vạn mặt trời nho nhỏ đang tung ra ngàn tia sáng chiếu tỏa nhân gian, nhìn vô cùng lộng lẫy. Đợt thứ ba pháo hoa lại mang màu bạc, mỗi khi nổ như có ngàn vạn giọt rơi xuống. Nếu đợt thứ hai là nắng thì đợt pháo hoa này chính là mưa. Đây là một cách cầu mong cho năm mới mưa thuận gió hòa để người dân được sống trong ấm no.

Đợt pháo hoa màu bạc hết, một loạt pháo hoa màu đỏ rực được phóng lên. Tiểu Duệ vô cùng kinh ngạc. Pháo hoa lúc trước đều là những hình thù đơn giản. Vậy mà đợt pháo hoa này màu đỏ, giống như một con rồng dũng mãnh bay lượn trong không gian. Chen giữa con rồng dũng mãnh là phượng hoàng lửa cũng một sắc đỏ rực tung cánh trên nền trời đêm tối thẫm như nhung.

Tiểu Duệ còn chưa hết kinh ngạc. Đợt pháo hoa thứ sáu khiến nàng không thể rời mắt. Là hình Huyền Vũ, biểu tượng thiêng liêng của quốc gia này. Hình ảnh sống động mà uy nghi khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều thán phục.

Đợt pháo hoa cuối cùng cũng giống đợt đầu, muôn hồng ngàn tía rất vui mắt. Tiểu Duệ ngửa cổ cả canh giờ chăm chú xem pháo hoa, đến tận khi xong rồi, cúi đầu xuống mới phát hiện cổ mình căn bản đã mỏi nhừ, rất khó chịu.

Dương Thiên Vũ thấy vậy thì bật cười, hắn thích dáng vẻ ngốc nghếch đến đáng yêu lúc này của nàng. Dương Thiên Vũ kéo nàng qua, bàn tay nhẹ nhàng xoa gáy cho nàng. Những ngón tay dài ấm áp dụng lực vừa phải, bóp đúng huyệt khiến nàng cảm thấy rất dễ chịu.

Pháo hoa đã hết, đêm trở lại vẻ tĩnh lặng như nước. Màn đêm đen như tấm nhung khổng lồ bao trùm cả nhân gian. Mấy chiếc đèn lồng đỏ tỏa ánh sáng nhỏ bé như đàn đom đóm vây quanh họ. Tiểu Duệ mặc dù hai mắt đã díu lại nhưng vẫn chưa nỡ về.

- Thiên Vũ, năm sau chúng ta lại tới đây đón năm mới được không?

- Dĩ nhiên là được rồi. Nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi chóng khỏe, ta sẽ đưa nàng đi du ngoạn khắp nhân gian. Đến tết lại trở về đây ngắm đào hồng mai trắng, ngắm pháo hoa đầy trời, được không?

Tiểu Duệ gật đầu, lời hứa ấy mới ấm áp làm sao.

- Nàng mệt chưa, chúng ta quay về nhé.

- Thiên Vũ.

- Hửm?

Tiểu Duệ lắc đầu, dụi dụi mắt, chính nàng cũng không biết tại sao tự dưng lại gọi hắn như vậy. Dương Thiên Vũ mỉm cười, vén tóc mai cho nàng.

- Về thôi nào.

Nói rồi hắn bế bổng nàng lên khiến Tiểu Duệ tỉnh cả ngủ.

- Này, huynh làm gì vậy hả, mọi người cười đấy.

Dương Thiên Vũ bật cười sảng khoái.

- Sợ gì chứ, nàng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của ta, ai dám nói gì?

Tiểu Duệ đập đập cánh tay hắn, muốn giãy giụa nhưng không được.

- Ngoan, đừng quậy nữa.

Tiểu Duệ hung hăng cắn mạnh vào cánh tay hắn, Dương Thiên Vũ khẽ rên lên nhưng vẫn nhất quyết không lỏng tay. Hắn vui vẻ sải rộng bước về phía trước, đám người hầu vội vã chạy lại lấy đèn lồng rồi đi theo họ. Thấy không thể làm gì được hắn, Tiểu Duệ đành bất lực mặc kệ, không thèm quản nữa. Kẻ này đúng là đáng ghét, luôn tìm cách bắt nạt nàng.

Đêm yên ả, vòng tay hắn vững vàng mà ấm áp khiến cơn buồn ngủ của Tiểu Duệ lại ập đến. Nàng ngáp dài một cái, rồi rúc rúc người tìm t.ư thế thoải mái, nhắm mắt ngủ ngon lành. Dương Thiên Vũ nhìn gương mặt nhỏ nhắn, má đã hơi bầu bĩnh hơn một chút của nàng, đột nhiên... rất muốn làm chuyện xấu.
 

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.892,56
Tu vi
0,00
CHƯƠNG XXXV

VĨ THANH

Tiểu Duệ đang mơ mơ màng màng ngủ thì được đặt xuống chiếc nệm mềm êm ái. Hương thơm dìu dịu trong căn phòng. Cả phòng chỉ thắp một cây nến nhỏ ở giữa nên không gian lờ mờ không nhìn rõ. Tiểu Duệ dụi dụi đầu, tìm t.ư thế thoải mái để ngủ.

Nhưng đôi môi mềm mại của vương gia xấu xa lại chậm rãi dừng lại trên môi nàng, dây dưa không dứt. Tiểu Duệ cố quay đầu trốn tránh nhưng hoàn toàn không thể tránh khỏi. Môi Dương Thiên Vũ nóng rực, từ từ xâm nhập, tách hàm răng Tiểu Duệ ra rồi mặc sức khuấy đảo trong miệng nàng. Hương vị ngọt ngào này đã lâu hắn chưa được nếm, đúng là khiến người ta không nỡ rời ra.

Tiểu Duệ bị hôn đến mức không thở nổi, từ trong mơ màng tỉnh dậy. Nàng mở mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú, sống mũi thẳng như tạc, hàng mi dày rậm đang gần sát mặt nàng. Hô hấp có chút rối loạn. Nàng dùng tay đẩy người hắn ra, nhưng da thịt Dương Thiên Vũ nóng hổi. Bất giác Tiểu Duệ đỏ bừng mặt. Mặc dù chuyện này đã diễn ra nhiều lần nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, nàng vẫn cảm thấy vô cùng bối rối.

Dương Thiên Vũ vẫn miệt mài như muốn vắt hết mật ngọt từ đôi môi của nàng. Hôn đến mức đầu óc Tiểu Duệ choáng váng. Bàn tay hắn siết nhẹ eo nàng, rồi lần đến đai áo. Tiểu Duệ run rẩy giữ tay hắn lại nhưng hắn hoàn toàn không bị phân tán, vẫn rất chuyên tâm môi thì ghì chặt, khuấy đảo miệng nàng, còn bàn tay vô cùng nhanh nhẹn, thuần thục cởi đai lưng áo nàng.

Chiếc áo bằng vải lụa nhẹ nhàng trượt xuống, để hở xương quai xanh yểu điệu. Tiểu Duệ xấu hổ nhắm chặt mắt, để mặc Dương Thiên Vũ hoành hành.

Hắn cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi môi nhỏ bé của nàng. Lúc này môi nàng đã hơi sưng lên, mang sắc hồng rực khiến người ta càng cảm thấy muốn nảy sinh ý nghĩ xấu xa. Dương Thiên Vũ mỉm cười, hôn lên trán nàng, mắt nàng, lông mi, gò má, vành tai. Hắn hôn dịu dàng, tỉ mỉ từng tấc da thịt nàng giống như đang thưởng thức một chiếc bánh thơm ngon.

Nhìn xuống xương quai xanh quyến rũ vừa lộ ra, ánh mắt Dương Thiên Vũ hơi tối lại, hơi thở cũng nặng nề hơn một chút, nhưng động tác vẫn rất dịu dàng. Hắn hôn dọc theo xương quai xanh của nàng, đến giữa hơi dừng, mút mạnh một cái khiến làn da mỏng manh trắng như sứ của nàng ửng đỏ. Tiểu Duệ xấu hổ đập vào vai hắn. Cái đập ấy căn bản không đau, ngược lại càng kích thích dục vọng chiếm hữu.

Dương Thiên Vũ lập tức ngẩng đầu, ngậm chặt lấy đôi môi hồng rực, mềm mại, ướt át của nàng. Tiểu Duệ cũng khẽ run lên trước cái hôn cuồng bạo này. Trái tim nàng như con ngựa hoang đập điên cuồng trong lồng ngực.

Bàn tay Dương Thiên Vũ cũng không rảnh rỗi, hắn nhanh chóng trút bỏ hết y phục trên người của cả hai. Vùi sâu người trong chăn, Tiểu Duệ cảm nhận rõ làn da săn chắc nóng như lửa của Dương Thiên Vũ đang áp sát cơ thể mình. Tại một nơi sâu thẳm nhất, Tiểu Duệ không ngừng run rẩy, không ngừng điên cuồng.

Dương Thiên Vũ dịch chuyển nụ hôn, lại tỉ mỉ hôn từng tấc da thịt trên người nàng. Bàn tay hắn cũng nhẹ nhàng khám phá từng điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng. Tiểu Duệ không ngừng run rẩy dưới đôi môi và bàn tay của hắn. Nàng mím môi, cố không để tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng.

Khi Tiểu Duệ đang mê man như người say lạc lối, một cảm giác như con sóng đột ngột ập vào bờ, hắn đã tiến vào cơ thể nàng. Tiểu Duệ run rẩy ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn, rắn chắc của hắn. Nhịp điệu ban đầu như tiếng sáo đêm Trừ tịch, nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng đột nhiên nơi sâu thẳm trong Tiểu Duệ cảm thấy không đủ, vô cùng không đủ.

Nàng bất giác hơi rướn người, môi cũng chủ động vuốt ve cánh môi ấm nóng của Dương Thiên Vũ. Hắn hơi sững lại trước hành động chủ động của nàng, nhưng rồi đột nhiên hiểu ra, hắn lập tức đẩy nhanh tốc độ. Con sóng vỗ bờ dữ dội, điên cuồng. Trong căn phòng mập mờ ánh sáng, những âm thanh mờ ám vang lên không dứt, triền miên, mê đắm.

Tiểu Duệ không biết đã trải qua bao lâu, chỉ biết rằng khi Dương Thiên Vũ vẫn không ngừng điên cuồng, giữa tiếng thở đứt quãng của nàng, hắn đã nói vào bên vành tai nàng, giọng nói trầm trầm, khàn khàn.

- Tiểu Duệ, sinh con cho ta nhé.

Hình như nàng đã gật đầu, nàng cũng không nhớ nữa, nàng không phân biệt rõ ràng được điều gì. Chỉ biết khi bên ngoài đã tờ mờ sáng Dương Thiên Vũ mới trút ra một hơi thở nặng nề, chầm chậm tì cằm lên xương quai xanh của nàng. Hắn hôn mạnh lên đó rồi mới chậm rãi nằm xuống giường, kéo nàng ôm vào lòng.

Tiểu Duệ toàn thân mệt lả không còn chút sức lực, hai mắt cũng díu chặt vào nhau, nhưng người kia dường như không biết mệt mỏi, vẫn rủ rỉ nói chuyện gì đó bên tai nàng. Tiểu Duệ hoàn toàn không đủ tỉnh táo để suy xét bất cứ điều gì nữa, nàng cứ ậm ừ cho qua mà không biết Dương Thiên Vũ đang âm mưu xấu xa, nói muốn nàng sinh cho hắn thật nhiều, thật nhiều con.

Hắn muốn dù là con gái hay con trai đều thông minh, xinh đẹp, đáng yêu giống như nàng. Hắn nói muốn cùng nàng đi ngao du khắp nơi, mùa xuân ngắm hoa nở, mùa thu ngắm lá vàng, mùa hạ hái sen, mùa đông ngắm tuyết, tự do tự tại. Các con của nàng và hắn cũng sẽ được bình bình an an lớn lên, vui vẻ tận hưởng cuộc sống này.

Hắn nói rằng, có lẽ kiếp trước hắn đã làm rất nhiều việc tốt nên kiếp này mới có thể được gặp nàng, được ở trong trái tim của nàng. Tiểu Duệ đã ngủ say, hơi thở đều đều, đầu nàng gối lên cánh tay hắn, cả cơ thể mảnh mai cũng nằm trọn trong vòng tay vững vàng của hắn.

Dương Thiên Vũ cứ nói mãim nói mãi, hắn nói những điều này chính là đang muốn tự nói với bản thân, được tự do tự tại sống bên nàng là nguyện vọng lớn nhất đời hắn, không phải bạc vàng vinh hoa, không phải quyền khuynh thiên hạ.

Cuộc sống dài như thế, nếu không thể ở bên người mình thực lòng yêu thương thì biết làm cách nào để trải qua đây?

Hắn ôm nàng, hôn lên tóc nàng. Giờ phút này nàng đã biết, đã hiểu toàn bộ những chuyện trước đây. Lúc trước ở bên nàng hắn vẫn canh cánh nỗi lòng sợ một ngày nàng phát hiện ra hắn cũng là một kẻ đầy toan tính, cũng giết người không chớp mắt, thậm chí sẵn sàng hại chết cả huynh đệ ruột thịt của mình, lại còn liên quan đến cái chết của Mai gia - dù không phải do hắn làm nhưng trong cuộc chiến ấy, hắn không thể chối bỏ sự liên quan. Hắn sợ nàng sẽ sợ hắn, sẽ ghét hắn.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, nàng đã biết, đã chấp nhận tất cả con người hắn, cả mặt tốt lẫn những sự xấu xa. Nàng chấp nhận ở bên hắn, một con người Dương Thiên Vũ trọn vẹn chứ không chỉ là mặt tốt đẹp như trước kia. Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng đã có thể buông xuống. Chính vì vậy đêm nay hắn vui vẻ như vậy, vui tới nỗi không ngủ nổi.

Hắn muốn thức, muốn ôm nàng trong vòng tay mình để cảm nhận trọn vẹn khoảnh khắc này. Trước khi gặp nàng, cuộc sống của hắn là mùa đông băng tuyết lạnh lẽo, không hiểu thế nào là tình thân, tình yêu. Nàng là mùa xuân, là ánh nắng của hắn. Đóa mai trắng thanh khiết Mai t.ư Duệ đã khiến trái tim hắn lần đầu tiên hiểu được thế nào là yêu một người đến khắc cốt ghi tâm, yêu một người hơn cả bản thân mình.

Dương Thiên Vũ vùi mặt vào mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng, hít thật sâu mùi hương dịu dàng chỉ thuộc về nàng mà thôi. Trải qua bao thăng trầm, sóng gió, cuối cùng hắn cũng đã tìm được bến đỗ bình yên cho mình rồi.

Đêm Trừ tịch tĩnh lặng như nước chầm chậm trôi qua. Ngoài trời bóng tối đã loãng ra, nhường chỗ cho ánh sáng ấm áp, tinh khiết của mùa xuân, của một năm mới lại bắt đầu. Trong rừng mai, những nụ hoa mũm mĩm như cảm ứng sự chuyển giao đất trời cũng vươn mình, nở bung ra những cánh hoa mỏng manh, trắng tinh khôi.

Thực ra trong cuộc đời này, tìm được người khiến trái tim mình rung động đã khó, nhưng để có thể kiên trì nắm tay, cùng người ấy vượt qua muôn vàn giông bão, nguy nan lại càng khó khăn hơn gấp ngàn vạn lần. Tình yêu ấy cũng giống như hoa mai, sống trong khắc nghiệt băng tuyết lạnh lẽo vẫn kiên cường đơm nụ, nở hoa, trắng trong không nhiễm bụi, không tì vết.

Mong rằng đời này bạn tìm được người để có thể mỉm cười nắm tay nhau cùng bước qua cuộc đời dài rộng!
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top