Kiếm ngọc có nhiều cách, trừ những admin ra (vì nắm ngọc để điều phối,..) thì muốn có nhiều ngọc không hề dễ.
Do đó, khó thể nào nhận định được ngọc nào kiếm được bằng cách vất vả hay ngọc nào kiếm được nhẹ nhàng.
Vấn đề ấy là thuộc về phạm trù cân bằng tỷ lệ giữa các mảng, các hoạt động.
Nên chúng ta hiện sẽ không bàn ngọc thế nào là "lao động chính đáng vất vả" so với "chỉ ăn rồi đi chơi". Thực tế chỉ ăn rồi đi chơi, thì làm gì có ngọc được, không làm mà có thì ít ra cũng là đi xin, hoặc người người khác cho, để mà được cho cũng là một vấn đề rồi
Thay gì dù có bao nhiêu cũng bị thu,
gọi là tận thu.
Thì cho một khoảng an toàn, ví dụ 100k ngọc.
Nếu cứ trữ mãi không chịu dùng thì trên con số ấy sẽ bị đánh thuế.
Người tích cực hoạt động có nhiều ngọc, thì họ vẫn có thể dụng ngay, ví dụ tăng tu vi, mua hàng, cho tặng,... vẫn có thể hạn chế lạm phát, vẫn có một áp lực phải xài ngọc nếu không sẽ mất, nhưng không đến độ ức chế vì
bị tận thu.
Vì sao cần phải có một khoảng an toàn?
Vì thực tế còn những hoạt động khác cần phải trữ ngọc.
Ví như có những cuộc đấu giá,...những món hàng trong phường thị cần trữ đủ để mua.
Ví dụ muốn mua vật phẩm đổi tên giá 20k, không tính những thành viên cày siêu nhận lương cao hàng tháng, một thành viên tầm trung thì tích đến bao giờ mới đủ? Khó nói khó nói,... nhưng quả thật sẽ gây
ức chế!
Hoặc đơn giản họ muốn mua 1 item của công tượng, ví dụ mốc khóa rẻ cũng là 35k rồi, nói chi đến những món khác mấy trăm ngàn ngọc.
Cũng cần 1 sự tích trữ, đang tích đang trữ dần dần vẫn bị đánh thuế ai mà chịu được.
Do đó, vẫn thực thi việc đánh thuế này, nhưng giảm bớt áp lực.
Con đường trung hòa cho hết thảy là đưa ra một mức an toàn chưa bị đánh thuế.
Trảm mỗ đề xuất là 100k.
Mong mọi người ủng hộ!