Cũng là nước đẩy trôi thuyền
Hai bên gần gũi, có phiền gì đâu?
Bên này sóng gió bể dâu
Chỉ mong bên ấy, giữ câu ước thề!
Sóng nào cản được bước chân
Gió nào cuốn được nửa phần tình sâu
Xin người chớ ngại bể dâu
Có lòng thì hãy bắc cầu vượt sang

Cũng là nước đẩy trôi thuyền
Hai bên gần gũi, có phiền gì đâu?
Bên này sóng gió bể dâu
Chỉ mong bên ấy, giữ câu ước thề!

Chuyện xưa nào để vấn vươngĐêm nay ta lại đang say
Nhiều điều cần nhớ chẳng may quên rồi
Thẩn thờ bổi hổi bồi hồi
Cảm giác xưa cũ xa xôi tìm về.
Tơ đỏ saoThanh xuân đâu phải tháng ngày
Thanh xuân là ở tâm này hỡi anh
Dẫu xa tình chẳng mong manh
Sợi dây tơ đỏ cột thành một đôi![]()
đệ thấy khốn ma liên không được đỏ cho lắm tẩu à 
Phận người nhi nữ gian nanTrần gian khổ ải bao la
Nhân sinh kết thúc Mạnh Bà trao canh
Một hai uống cạn chén canh
Bắt đầu lại kiếp yến anh chốn trần
Hồng trần vốn dĩ gian truân
Vượt bao khổ ải luân hồi chốn đây
Tình nhi nữ tựa như mây
Đặt đâu ngồi đấy đẩy đưa do người
Cuối đầu nở một nụ cười
Bi ai chua xót phận người nữ nhi
Sinh ra nhi nữ làm chi
"Phận người nhi nữ làm gì cũng sai"
Chắp bút họa một bức hoa
Đung đưa vẩy mực nở xòa ngàn bông
Xanh xanh đỏ đỏ hồng hồng
Điểm hoa trên giấy chẳng trồng cũng tươi
Nhân sinh cả một đời người
Hai màu đen trắng có cười được đâu
Cà khịa đối đáp dăm câu
Mù màu chỉ biết tô sầu thanh xuân![]()
này thì mù màu Chẳng biết tạo sao lại thấy buồn
Đôi lúc thất thường chợt mông lung
Có khi hờn dỗi, giận vô cớ
Hoa đào kém tươi tự bao giờ?
P/s: Thơ chi buồn dữ làm muội cũng phải dối lòng làm thơ buồn theo![]()
Gió đưa cành trúc la đàPhận người nhi nữ gian nan
Trăm năm một kiếp thở than khuê phòng.
Ngàn năm thời thế chuyển dòng
Ánh dương rồi cũng từ đông sáng ngời
Xưa kia tình sử một thời
Chúc Lương hóa bướm, đời đời bên nhau
Nhân sinh dẫu ngập âu sầu
Chuyển sinh chuyển kiếp người mong cầu gì
Cuộc đời lắm lúc nhiều khi
Trái ngang, hạnh phúc chẳng vì xuất thân
Chẳng vì xấu đẹp phú bần
Luân hồi nhân quả có lần nào sai?
Kỉ niệm xưa thổi hồn nỗi nhớTrạng thái của muội chắc là:
Dối lòng viết khổ thơ buồn
Nhưng mà cảm xúc một đường hồn nhiên
_ Chắc thời tiết dạo này mưa gió quá, cảnh buồn người cũng sầu theo.
________________
Một hôm gặp em trên phố nhỏ
Tôi chợt nhớ đến cánh đào xưa
Hỏi người sắc đỏ ngày ly biệt
Mưa gió đôi mùa đã phai chưa?
Em bảo, hoa tàn hoa lại nở
Nên màu hoa cũ chẳng hư hao
Vẫn như ký ức em ngày ấy
Bất chợt nhìn nhau.. cũng nghẹn ngào.
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản