Đặng Nhật Long
Phàm Nhân
Có thơ văn xuối không Ái tỷ 

Chợt nhớ chuyện xưa, chuyện đã quaĐào hoa vương một chút u sầu
Hỏi rằng xưa cũ tình về đâu
Núi cao từng nở từng khoe sắc
Thoáng chốc nghẹn ngào chuyện qua lâu.
Tên nàng thiếu nữ - một loài hoaChợt nhớ chuyện xưa, chuyện đã qua
Chợt nhớ người xưa, người bỏ ta
Chợt nhớ câu thề, tình non nước
Chợt nhớ ngày nao, ngày đã xa.
Ngồi trong quán thơ ngắm chiều tà
Miệng khẽ ngâm nga một khúc ca
Hợp tan, tan hợp rồi ly biệt
Thuỷ chung còn ta với riêng ta...
“Cô thành một bóng chim nhạn bay
Vùi lấp nỗi đau dài
Hồng đậu tán, tỳ bà thán, vì ai?
Thôi dừng ở chốn quan ngoại xưa
Để gió cuốn vạn sầu
Mộng này chết, đoạn hồn trước kỷ lầu.”
Một mình ngắm nắng buổi ban trưaTên nàng thiếu nữ - một loài hoa
Chẳng mấy dịu dàng, nàng kiêu sa
Một lần hứa hẹn nàng bảo đợi
Đến khi quay lại, chỉ mình ta
Có ai lý giải được nỗi sầuMột mình ngắm nắng buổi ban trưa
Một mình lặng ngắm buổi chiều mưa
Một mình ôm nỗi sầu thăm thẳm
Sầu vì câu hứa của người xưa.
Có ai lý giải được nỗi sầu.Có ai lý giải được nỗi sầu
Có ai đáp được tình do đâu
Sao anh cứ hứa rồi đi mất
Nàng ôm áo hỉ làm cô dâu
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản