Cớ sao buồn phiền anh hỡi?
Mạt Thế Phàm Nhân vui vẻ đâu rồi?
Nắm tay mình cùng ngao du.
Chăm sóc mười dặm vườn đào Đào thôn.
Cớ sao buồn phiền anh hỡi?
Thiếu em đời buồn lạCớ sao buồn phiền anh hỡi?
Mạt Thế Phàm Nhân vui vẻ đâu rồi?
Nắm tay mình cùng ngao du.
Chăm sóc mười dặm vườn đào Đào thôn.
Hoàng tuyền có đá tam sinhNgàn năm bỉ ngạn kết hoa.
Bên Tam Sinh ta chờ người vạn kiếp.
Người không quay đầu nhìn lại.
Lạnh lùng nốc cạn chén rượu vong tình.
Bạch Tử không khiếu viết thơThơ hay nào phải là ta
Thơ hay phải nói "người xa" đây này
Chút tình gửi tạm áng mây
Trôi về cuối gió tình đầy trao anh
Đôi mình cách nhau vạn dặm.Thiếu em đời buồn lạ
Trời không xanh nắng ko vàng
Nhớ e nỗi nhớ miên mang
Biết khi nào mình sẽ gặp nhau
Zalo để bụi phủĐôi mình cách nhau vạn dặm.
Đường xa cách trở, từ Nam ra Bắc.
Có duyên ắt sẽ gặp mặt.
Cho dù cách trở ngàn dặm chẳng lo.
Sao người không thử một lầnBạch Tử không khiếu viết thơ
Chỉ là mượn cớ theo thơ ai kìa
Bút kia dẫu có đầm đìa
Nhưng tình chưa có đành hoài một thân
Tâm t.ư nào có lòng thưSao người không thử một lần
Thả hồn vào bút chẳng cần thực - hư
Họa tình trong mỗi lần "thư"
Lắc đầu thiếu nữ khư khư ôm tình![]()
Nghe qua mà thấy đau lòngTâm t.ư nào có lòng thư
Bút kia ngự thủ không t.ư không tình
Bỗng nhờ một đoá Tường Vy
Theo hương gợi sắc bút thì viết nên
Mạnh Bà trao chén vong tình.Hoàng tuyền có đá tam sinh
Khắc ghi ba kiếp nhân sinh vô thường
Chỉ hồng quấn sợi tơ vương
Kiếp này bỏ dỡ, người thương chẳng còn
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản