-Tên tác phẩm dự thi (kèm Tên bài hát): Hương lúa
-Tên thành viên diễn đàn: @Tử Lăng
-Nguồn: bachngocsach.com
Năm ấy… từng ngồi bệt trong toilet khóc sưng cả mắt vì áp lực công việc
Năm ấy…từng vì chuyện nam nữ thường tình mà phá hủy bản thân.
Vì lựa chọn sai lầm mà oán hận dây dứt.
Đau thương.
Bất lực.
Tiêu cực.
Trầm cảm.
Có lúc, cuộc sống là như thế, một bước sai,tất cả đều sai, vạn kiếp bất phục thì không có cách nào quay đầu lại.
Tôi ngồi trên xe bus, thích tựa đầu vào ô cửa xe, cắm tai nghe và bật chế độ re-play "Hương lúa"
Vài hình ảnh vô tình lướt qua ô cửa xe.
Tôi thấy, một cụ bà run rẩy trong chiếc áo mưa bọc mỏng manh dưới cơn mưa tầm tả chìa ra vài vỉ kẹo cao su mời khách trong vài chục giây dừng chờ đèn đỏ.
May mắn thay…tôi có xe bus làm mái che, có áo khoát làm chăn ấm.
Tôi thấy,đôi vợ chồng không được lành lặn, chị làm đôi mắt cho anh, anh làm đôi chân cho chị. Anh gãy đàn hát,chị một tay bám vào vai anh, một tay chìa đôi tờ vé số chào mời dòng người qua đường.
May mắn thay…tôi vẫn còn đôi chân để đi, vẫn còn đôi mắt để ngắm nhìn.
Có ai là chưa từng khóc?
Có ai là chưa từng sai lầm ?
Có ai là chưa từng thất bại ?
Có ai là chưa từng tuyệt vọng ?
Tôi của năm ấy...đã chết !
Trưởng thành rồi, chúng ta sẽ nhìn thấy cảnh đẹp bị lãng quên, quên mất câu chuyện còn bị hiểu lầm, tình yêu đã đánh mất, sẽ chẳng ai đòi hỏi ông trời cho hết, sẽ biết chấp nhận cái được và cái mất, sẽ không còn vì một ánh nhìn mà bỏ lỡ cả một giấc mộng, sẽ không còn chỉ vì lời thất hứa mà đánh rơi cả một cuộc đời.
Nhân sinh vốn rất nghiệt ngã, rồi từ từ cũng sẽ thấu hiều.
-Tên thành viên diễn đàn: @Tử Lăng
-Nguồn: bachngocsach.com
Nếu bạn có quá nhiều oán trách đối với thế giới này
Vấp ngã rồi mà không dám tiếp tục tiến về phía trước
Tại sao con người lại yếu đuối đến như vậy
Xin bạn hãy bật TV lên mà xem
Biết bao nhiêu người đang cố gắng vì cuộc sống, dũng cảm tiếp tục sống
Có phải chúng ta nên biết tự hài lòng
Trân trọng tất cả, cho dù không có được nó
Còn nhớ bạn nói gia đình là lâu đài duy nhất , mãi chạy theo những đợt sóng lúa dập dờn
Mỉm cười, giấc mơ hồi thơ ấu, tôi biết mà
Đừng khóc ! Hãy để cho những con đóm đóm đưa bạn bỏ trốn, những bài dân ca của làng quê - chỗ dựa vĩnh viễn
Về nhà đi ! Về với những gì tốt đẹp thuở ban đầu
Đừng từ bỏ một cách dễ dàng như vậy, giống như tôi đã từng nói,
"Những giấc mơ không theo đuổi được, thì thay bằng một ước mơ khác là được mà"
Hãy vì cuộc sống của mình mà tô những màu sắc tươi sáng , đầu tiên hãy tô màu mà bạn thích lên tình yêu
Cười một cái nào ! Thành công không phải là mục đích
Hãy để cho bản thân được vui vẻ, đó mới là ý nghĩa
Chiếc máy bay giấy của tuổi thơ bây giờ cuối cùng cũng đã bay trở về tay tôi
Cái gọi là hạnh phúc là đôi chân trần được chạy bắt chuồn chuồn trên những cánh đồng cho đến khi mệt lả
Hái trộm hoa quả rồi bị ong mật đốt đến phát sợ, Ai đang cười trộm thế ?
Tôi dựa vào bù nhìn rơm, gió thổi, hát một bài, rồi ngủ thiếp đi
Ô ô , buổi chiều, trong tiếng kêu của các loài côn trùng, tiếng guitar càng trở nên trong trẻo
Ô ô , ánh nắng mặt trời trải trên đường thì không sợ trái tim bị tan vỡ
Vấp ngã rồi mà không dám tiếp tục tiến về phía trước
Tại sao con người lại yếu đuối đến như vậy
Xin bạn hãy bật TV lên mà xem
Biết bao nhiêu người đang cố gắng vì cuộc sống, dũng cảm tiếp tục sống
Có phải chúng ta nên biết tự hài lòng
Trân trọng tất cả, cho dù không có được nó
Còn nhớ bạn nói gia đình là lâu đài duy nhất , mãi chạy theo những đợt sóng lúa dập dờn
Mỉm cười, giấc mơ hồi thơ ấu, tôi biết mà
Đừng khóc ! Hãy để cho những con đóm đóm đưa bạn bỏ trốn, những bài dân ca của làng quê - chỗ dựa vĩnh viễn
Về nhà đi ! Về với những gì tốt đẹp thuở ban đầu
Đừng từ bỏ một cách dễ dàng như vậy, giống như tôi đã từng nói,
"Những giấc mơ không theo đuổi được, thì thay bằng một ước mơ khác là được mà"
Hãy vì cuộc sống của mình mà tô những màu sắc tươi sáng , đầu tiên hãy tô màu mà bạn thích lên tình yêu
Cười một cái nào ! Thành công không phải là mục đích
Hãy để cho bản thân được vui vẻ, đó mới là ý nghĩa
Chiếc máy bay giấy của tuổi thơ bây giờ cuối cùng cũng đã bay trở về tay tôi
Cái gọi là hạnh phúc là đôi chân trần được chạy bắt chuồn chuồn trên những cánh đồng cho đến khi mệt lả
Hái trộm hoa quả rồi bị ong mật đốt đến phát sợ, Ai đang cười trộm thế ?
Tôi dựa vào bù nhìn rơm, gió thổi, hát một bài, rồi ngủ thiếp đi
Ô ô , buổi chiều, trong tiếng kêu của các loài côn trùng, tiếng guitar càng trở nên trong trẻo
Ô ô , ánh nắng mặt trời trải trên đường thì không sợ trái tim bị tan vỡ
Nếu bạn có quá nhiều oán trách đối với thế giới này
Vấp ngã rồi mà không dám tiếp tục tiến về phía trước
Tại sao con người lại yếu đuối đến như vậy
Vấp ngã rồi mà không dám tiếp tục tiến về phía trước
Tại sao con người lại yếu đuối đến như vậy
Năm ấy… từng ngồi bệt trong toilet khóc sưng cả mắt vì áp lực công việc
Năm ấy…từng vì chuyện nam nữ thường tình mà phá hủy bản thân.
Vì lựa chọn sai lầm mà oán hận dây dứt.
Đau thương.
Bất lực.
Tiêu cực.
Trầm cảm.
Có lúc, cuộc sống là như thế, một bước sai,tất cả đều sai, vạn kiếp bất phục thì không có cách nào quay đầu lại.
Xin bạn hãy bật TV lên mà xem
Biết bao nhiêu người đang cố gắng vì cuộc sống, dũng cảm tiếp tục sống
Có phải chúng ta nên biết tự hài lòng
Tôi cho rằng bản thân mình vô dụng, thất bại, tồi tệ.Biết bao nhiêu người đang cố gắng vì cuộc sống, dũng cảm tiếp tục sống
Có phải chúng ta nên biết tự hài lòng
Tôi ngồi trên xe bus, thích tựa đầu vào ô cửa xe, cắm tai nghe và bật chế độ re-play "Hương lúa"
Vài hình ảnh vô tình lướt qua ô cửa xe.
Tôi thấy, một cụ bà run rẩy trong chiếc áo mưa bọc mỏng manh dưới cơn mưa tầm tả chìa ra vài vỉ kẹo cao su mời khách trong vài chục giây dừng chờ đèn đỏ.
May mắn thay…tôi có xe bus làm mái che, có áo khoát làm chăn ấm.
Tôi thấy,đôi vợ chồng không được lành lặn, chị làm đôi mắt cho anh, anh làm đôi chân cho chị. Anh gãy đàn hát,chị một tay bám vào vai anh, một tay chìa đôi tờ vé số chào mời dòng người qua đường.
May mắn thay…tôi vẫn còn đôi chân để đi, vẫn còn đôi mắt để ngắm nhìn.
Còn nhớ bạn nói gia đình là lâu đài duy nhất …
Đừng khóc ! Hãy để cho những con đóm đóm đưa bạn bỏ trốn..
Về nhà đi ! Về với những gì tốt đẹp thuở ban đầu
Đừng khóc ! Hãy để cho những con đóm đóm đưa bạn bỏ trốn..
Về nhà đi ! Về với những gì tốt đẹp thuở ban đầu
Có ai là chưa từng khóc?
Có ai là chưa từng sai lầm ?
Có ai là chưa từng thất bại ?
Có ai là chưa từng tuyệt vọng ?
Tôi của năm ấy...đã chết !
Đừng từ bỏ một cách dễ dàng như vậy, giống như tôi đã từng nói,
"Những giấc mơ không theo đuổi được, thì thay bằng một ước mơ khác là được mà"
"Những giấc mơ không theo đuổi được, thì thay bằng một ước mơ khác là được mà"
Trưởng thành rồi, chúng ta sẽ nhìn thấy cảnh đẹp bị lãng quên, quên mất câu chuyện còn bị hiểu lầm, tình yêu đã đánh mất, sẽ chẳng ai đòi hỏi ông trời cho hết, sẽ biết chấp nhận cái được và cái mất, sẽ không còn vì một ánh nhìn mà bỏ lỡ cả một giấc mộng, sẽ không còn chỉ vì lời thất hứa mà đánh rơi cả một cuộc đời.
Nhân sinh vốn rất nghiệt ngã, rồi từ từ cũng sẽ thấu hiều.
Cười một cái nào ! Thành công không phải là mục đích
Hãy để cho bản thân được vui vẻ, đó mới là ý nghĩa
Hãy để cho bản thân được vui vẻ, đó mới là ý nghĩa
Last edited: