Phàn Lê Huê là đệ tử của Lê Sơn Thánh Mẫu mỹ lệ vô song, trí mưu hơn người, có phép thuật thần thông quảng đại. Bà có mối lương duyên tiền định cùng Tiết Đinh San, sau về quy phục Đường bang cùng Tiết gia lập vô vàn chiến công hiển hách.
Tây Liêu đem quân quấy nhiễu cõi bờ. Phàn Lê Huê giữ chức nguyên soái lãnh ấn xuất chinh phạt Liêu. Tùy tướng đi theo gồm có Điêu Nguyệt Nga, Kim Liên, Đậu Nhứt Hổ, Tần Hớn.
Điêu Nguyệt Nga xin lập công đầu lãnh binh xuất chiến nhưng bị trúng bửu tán của Ô Lợi Hắc thọ trọng thương, nhờ có linh đơn của Phàn Lê Huê mới bảo toàn tính mạng. Mới trận đầu, binh Đường đã thua trận, sợ lòng quân hoang mang, sĩ khí suy giảm. Phàn Lê Huê truyền phân chia quân binh phủ vây bốn phía, diệt trừ Ô Lợi Hắc. Nhưng điềm trời xui khiến, tiền quân chưa tiến bước, gió tạt ngã đại kỳ, e điềm trời báo chuyện chẳng lành Lê Huê truyền án binh bất động.
Bấy giờ Tiết Ứng Luông là Bạch Long Tử đầu thai chuyển kiếp - trước kia là thủ lĩnh Ngọc Túy lãnh, sau bị Phàn Lê Huê thu phục, nhận làm dưỡng tử. Chàng Tiết Ứng Luông tuổi trẻ, hiếu thắng, một hai cầu xin Phàn Lê Huê cho lãnh binh xuất trận.
Phàn Lê Huê đoán trước, Tiết Ứng Luông cầm quân chỉ hao binh tổn tướng, quân lệnh như núi bà truyền án binh bất động. Chàng Ứng Luông tức giận anh hùng không có đất dụng võ, tự ý cãi quân lệnh cùng Tổng Kỳ – tùy tùng thân tín dẫn quân xuất trận. Tiết Ứng Luông không phải là đối thủ của Ô Lợi Hắc, chàng bị thọ khốn tại Phụng Hoàng San.
Nơi thủy giới Bích Phụng công nương mỹ danh Thần Nữ nhan sắc diễm mỹ tuyệt luân, phép thuật cũng cao cường không thua gì Phàn Lê Huê, biết được tình lang đang gặp nạn cốc khẩu khổ thân. Thần Nữ nóng lòng lai đáo dương trần, trước cứu người thương sau sẽ cùng chàng nên duyên can lệ.
Trong lúc Ứng Luông cùng Tổng Kỳ đang tìm cách hồi Đường triều, thì bị Thần Nữ đón đường ngăn cản, vì muốn thử tài Tiết gia nên nói dối mình là em gái của Ô Lợi Hắc. Tưởng gặp kẻ thù, Ứng Luông thề cửu tử nhất sinh. Ô Lợi Hắc – chàng đánh không thắng, thì làm sao địch nổi cùng nàng Thần Nữ phép thuật cao cường, đành buông thương chịu trói bắt về núi Phụng Hoàng. Tổng Kỳ thấy Ứng Luông bị bắt, liền ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách. Nhưng đã lọt vào Phụng Hoàng San Tổng Kỳ có cánh cũng khó bay, đành cùng chung số phận.
Thần Nữ nhờ Tổng Kỳ làm mai nàng cùng Tiết công tử. Tổng Kỳ đồng ý khi biết nàng không phải là em gái của Ô Lợi Hắc, không phải kẻ thù của Đường bang. Chàng Tiết Ứng Luông anh hùng tử khí hùng nào tử, thà chết không chịu kết giao cùng cường san. Nhờ Tổng Kỳ phân rõ lợi hại, chàng mới thuận ý. Đến lúc này Thần Nữ mới tỏ bày thân phận “thủy cung giới hải tiên Thần Nữ, vì mối thề xưa đã thấm nguyền, thiếp với chàng thất nhật hòa duyên, đây với đó là duyên tiền định”. Nghe thế lòng Ứng Luông rất đỗi vui mừng.
Tàn cơn binh biến, mà Tiết Ứng Luông vẫn bặt tăm, Phàn Lê Huê sai Tần Hớn cùng Nhứt Hổ tìm kiếm, nay gặp chàng ở chốn này, cả hai phụng lệnh Ứng Luông lập tức phản hồi quan ải. Tình mới trao, mà giờ đây phải chia xa mỗi kẻ một nơi. Người đi xốn xang mà kẻ ở lại cũng nặng sầu trong dạ.
Tiết Ứng Luông trở về phủ đường, tường thuật lại mọi chuyện, Phàn Lê Huê bắt tội cãi lệnh xuất chinh, làm di hại Đường bang là tội trọng, còn gia tăng thêm tội thứ hai tự ý trao tình đính ước hôn nhân. Hai tội không thể thứ tha, Phàn Lê Huê truyền đem Ứng Luông gia hình làm gương.
Nhứt Hổ liền đi báo tin cho Đinh San đang chuyển quân lương đến biên đình. Nghe tin Ứng Luông phạm quân lệnh, đâu thể ngơ nhìn anh hùng đoản mạng. Tiết Đinh San xông vào công môn cãi lý gỡ tội cho Ứng Luông, mà càng gỡ càng rối, rối càng thêm rối. Phàn Lê Huê quyết quân pháp bất vị thân, việc nước trước tình nhà, tội Ứng Luông dù ai có van xin cũng không lay chuyển được lòng bà đã quyết.
Quân sĩ vào báo Thần Nữ dẫn đại đội hùng binh, Phàn Lê Huê đích thân xuất trận. Nàng dâu quyết chiến cùng mẹ chồng. Cầm Ngũ Linh Kỳ trong tay Thần Nữ hô phong hoán vũ, cả Phàn Lê Huê cũng không đương cự nổi. Đậu Nhứt Hổ cùng Tần Hớn đến báo hung tin cho Thần Nữ biết ba ngày sau Tiết Ứng Luông sẽ bị trảm thủ bêu đầu, muốn chuộc tội cứu tình lang nàng cần phải dâng Ngũ Linh Kỳ.
Dù phải hy sinh tính mạng để cứu Tiết Ứng Luông, Thần Nữ cũng không may mảy suy tính thì sá gì Ngũ Linh Kỳ. Thần Nữ phục hạ trước công môn, vì thương Tiết Ứng Luông, cúi mình chịu nhục giữa ba quân, hết lời van xin khẩn cầu Phàn Lê Huê tha tội cho bạn ngọc.
“Hết hơi khẩn cầu soái gia, mà người chẳng nói thứ tha dung tình” Thần Nữ toan rút kiếm vàng loạn phá công môn cứu người thương. Lúc này chàng Ứng Luông lại dùng chiêu “vì nghĩa quên tình” giao đấu cùng Thần Nữ nhưng thật ra là đấm bóp, xoa gối cho tình nương. Nhìn Thần Nữ vì chàng mà quỳ gối van xin, lòng Ứng Lương như ai cào ai xé. Tiết Ứng Luông làm sao lấy vải thưa che mắt thánh được, nhìn qua là bà đã biết tình Ứng Luông cùng Thần Nữ sâu đậm sông cạn tình không cạn rồi, chỉ là muốn thử Thần Nữ cho rõ lòng anh thư nữ kiệt.
Thần Nữ dâng Ngũ Linh Kỳ chuộc tội Ứng Luông, có phép báu trong tay Phàn Lê Huê lo gì không trừ được Ô Lợi Hắc chinh phạt Tây Liêu. Truyền chỉnh đốn tam quân, Thần Nữ cùng Ngũ Linh Kỳ xuất trận.
Thần Nữ lãnh binh xuất trận, nhờ trong tay nắm giữ Ngũ Linh Kỳ nên dễ dàng trừ được phép báu của Ô Lợi Hắc. Phụng Hoàng ải trở thành mồ chôn quân Tây Liêu, xác chất thành non. Ô Lợi Hắc, Tô Bửu Đồng tử chiến sa trường. Đất Phiên thành mịt mù khói tỏa.
Hôm nay phủ đường Tiết gia đèn treo đèn, hoa kết hoa, lễ rước dâu kiệu cưới màu son. Trong dáng hoa nàng dâu e ấp, đức tân lang rỡ ràng nụ cười. Qua bao khó khăn, thử thách giờ đây Tiết Ứng Luông có thể nắm tay nàng Thần Nữ xinh đẹp tuyệt luân toại ước nguyền đêm nhớ ngày mong, dây loan kết chặt dãi tâm đồng.
Đêm động phòng hoa chúc, nụ cười hạnh phúc luôn rạng rỡ trên môi đôi uyên ương, nét yêu kiều, dịu dàng, e thẹn của nàng Thần Nữ càng làm Tiết Ứng Luông say đắm. Chàng cứ như người từ đỉnh cao cô độc rơi xuống biển tình ngào ngạt hương yêu. Do mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, Ứng Luông sơ tâm làm rơi chén giao bôi. Thần Nữ liền ảm đảm thần thương, băn khoăn làm nét liễu nhạt màu thanh. Nàng lo sợ, phải chăng báo chuyện chẳng lành duyên đôi lứa. Bởi vì, Thần Nữ hiểu rõ ràng nàng đã phạm luật trời, lên dương trần tự ý kết duyên.
Ứng Luông nhìn người ngọc mặt ủ mày chau, dạ không khỏi xốn xang dùng lời hoa mỹ trấn an “nhìn phu nhân thoáng u t.ư buồn nét hoa càng xinh”. Tiết Ứng Luông không tin dị đoan, chàng cùng Thần Nữ là duyên tiền định không gì có thể chia rẽ duyên đôi lứa.
Cư nhiên linh tính mách bảo nơi thủy giới thân mẫu đang gặp chuyện không lành, nàng suốt đêm ngồi thẫn thờ. Đèn hoa chúc chưa tàn, rượu giao bôi chưa mềm môi, Tiết Ứng Luông nhìn Thần Nữ u sầu đến nỗi lâm bệnh nửa mê nửa tỉnh lòng chàng vô cùng lo lắng, suốt đêm bên rèm lo đắp lạnh quạt nồng, chăm sóc người ngọc.
Mặt khác, Huê Thúc Lai thoát khỏi Phụng Hoàng ải, nhìn vạn tướng sĩ thây phơi, lá quân kỳ Tây Liêu nhạt sắc tả tơi, không còn mặt mũi nào quay về Tây Liêu quốc, đành chọn cái chết báo ơn quân quốc. Hắc Long – trấn nhậm trời tây, nghe tiếng than oán của Huê Thúc Lai, tìm đến dò hỏi nguồn cơn. Huê Thúc Lai thuật rõ trần tình, Thần Nữ dùng Ngũ Linh Kỳ phò Đường quốc chinh phạt Tây Liêu. Hắc Long, nãy giờ như nghe chuyện phiếm, nhưng mấy chữ “phu tướng Tiết Ứng Luông” chẳng khác nào ngũ lôi oanh đinh, khiến Hắc Long chấn động châu thân. Thần Nữ - Bích Phụng công nương – mỹ ngư nơi thủy giới chính là báu vật khiến người say mê. Hắc Long ôm ấp khối tình, si tâm vọng tưởng có ngày vai kề vai, má kề má cùng người ngọc. Không ngờ, trận chiến tình yêu chưa diễn ra, thì Hắc Long đã ôm thảm bại. Hắc Long – trời Tây trấn nhậm oai danh một cõi, tâm cao khí ngạo sao có thể cam tâm thua cuộc, nhìn Ứng Luông cùng Thần Nữ bách niên hảo hợp.
Hắc Long oán thù trong lòng, thề bất cộng tỉu thiên. Nếu Hắc Long thiên thu ôm mối tuyệt tình, thì mãi mãi Tiết Ứng Luông cũng đừng mong có hạnh phúc. Hắc Long về thủy giới cáo trước Thủy Đức Tinh Quân rằng Bích Phụng công nương tự ý lên dương trần, xen vào chuyện dương gian.
Tinh Quân cho truyền Ngư mẫu cùng Bích Loan – em gái Bích Phụng đến xét tra. Đến lúc này, Ngư mẫu mới hay tin Bích Phụng lén rời khỏi Thủy Viên Trì. Thủy Đức Tinh Quân bắt tội Ngư mẫu giáo tử bất nghiêm, nội tam nhật Bích Phụng không quay về thủy cung thì Ngư mẫu phải chịu tội gia hình.
Phần Thần Nữ đã suốt hai ngày mê man không tỉnh, trong cơn sảng mê cứ mãi gọi hiền mẫu, Ứng Luông ngày đêm bên cạnh, đứng ngồi không yên, trăm đường tơ rối. Lúc này, có người tự xưng Tiểu Biển Thước tìm đến doanh trại nơi Tiết gia đang đóng quân bảo có cách trị cho thiếu phu nhân Tiết gia khỏi bệnh. Nhân lúc, trong phòng không người, Bích Loan đã lay tỉnh Thần Nữ, báo hung tin cả nhà đang cách ly, sau ba ngày công đồng luận án. Thần Nữ tim nghe đau nhói, giọt sầu dầm tuôn.
Ứng Luông lòng mừng như ngày xuân mở hội khi thấy Thần Nữ hồi tỉnh. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị dập tắt khi Thần Nữ cứ mãi thẫn thờ, hồn gởi hư vô. Tình nàng cùng Ứng Luông sao cứ như nhân sinh mộng ảo. Để vẹn hiếu chỉ còn một cách nàng phải quay về thủy giới. Không có Thần Nữ bên cạnh, chẳng khác nào nhật nguyệt vô quang nhưng chàng có thể làm gì khác hơn nữa “Ôm chặt nàng vào lòng nhớ lại lúc Phụng Hoàng san, giữa gió núi mấy ngàn đôi ta cùng đàm minh đối chưởng. Như cánh chim non giữa trời bay lượn, thệ ước trăm năm tình chẳng ly tình”. Ước mơ xây hạnh phúc “tình ta vạn kỷ” nay còn đâu nữa.
“Ngày xưa em tiễn anh lên đường về Đại đường, chờ kiệu hoa rước cô dâu tình vẹn tình. Giờ anh đưa tiễn em quay về muôn trùng” từng lời não nề của Thần Nữ tựa những mũi kim đâm vào tim Ứng Luông đêm đêm đau nhói. Sau trời cao đành tâm chia rẽ uyên ương, để chàng giang đầu, thiếp cuối sông tương. Ứng Luông muốn “níu lại thời gian không để bóng dương tà, có phải vì thắm máu tim mà mặt trường giang đỏ thẫm”. Chàng không muốn buông tay, không muốn buông tay, lúc này trời yên biển lặng nhưng sao như có ngàn cơn sóng dữ đánh thẳng vào lòng khiến não cân rã rời.
Thần Nữ quay về thủy cung, chịu tội trước Thủy Đức Tinh Quân, cứu Ngư mẫu cùng Bích Loan khỏi tội liên can.
Huê Thúc Lai nghe tin Thần Nữ quay về thủy cung, lòng mừng vô hạn. Phàn Lê Huê mất tướng tài, chẳng khác nào “cọp mất nanh, hùm mất vuốt”. Huê Thúc Lai chỉnh đốn tàn binh đánh quân Tiết gia, mong xoay chuyển thế cờ. Nào ngờ, hắn đã quá xem thường tài Phàn nữ. Quân Tây Liêu binh giáp tả tơi, tháo chạy tán loạn. Huê Thúc Lai vẫn không cam chịu khoanh tay ngồi yên, vượt ngàn dăm sơn khê, băng núi xuyên rừng tìm Ngũ Long tinh đang tu đạo chốn non cao, đem theo thủ cấp của Ô Lợi Hắc, Tô Bửu Đồng cầu Ngũ Long tinh xuống núi giúp Tây Liêu chinh phạt Đường bang.
Chỉ còn hơn nửa tuần trăng, Ngũ Long tinh có thể tu đến cảnh giới thượng thừa, nhưng lòng vẫn còn vướng bụi thế gian, quyết xuống non trả thù cho hai huynh. Ngũ Long tinh bày trận Ngũ Long âm dương quái khí, hào quang chói rạng tám phương, oán khí thấu trời xuyên đất. Phàn Lê Huê truyền lệnh lui quân, tìm kế sách vẹn toàn chờ thời cơ phá Ngũ Long trận.
Tiết Ứng Luông khí khái ngút trời, thề một trận sống còn, không để Ngũ Long tinh xem thường, lần nữa làm trái quân lệnh tự ý xông vào trận Ngũ Long, thây vùi chiến địa. Quan Thế Âm Bồ Tát ngồi trên đài sen nhìn thấu hồng trần, Ngũ Long tinh dám cãi thiên ý phò Tây Liêu diệt Đường quốc, khiến sanh linh đồ thán, đất chìm sông núi. Quan Âm sai Hồng Hài Nhi xuống trần thu phục Ngũ Long tinh.
Đoàn hùng binh Tiết gia thừa thắng xông lên đánh bại đám tàn quân còn sót lại của Tây Liêu. Ngay lúc này, Phàn Lê Huê chuyển dạ, trổ sanh một nam. Vừa nhìn mặt hài nhi, Phàn Lê Huê sợ hãi tột độ. Phàn nương đoán được thiên cơ, xác thì Tiết Cương nhưng hồn lại Dương Phàm, thêm oán khí Thanh Long tinh nhập vào. Sau này Tiết Cương sẽ hại cả dòng họ Tiết chịu cảnh tru di tam tộc, ô danh sửu tiết.
(Điều này phải nói đến mối thù truyền kiếp tính từ đời Đơn Hùng Tín - La Thành, sau đến Tiết Nhơn Quý - Cáp Tô Văn)
Số trời khó cãi, Phàn nương đành phó mặc, chờ kiếp số trút xuống gia tộc.
Ở trận Ngũ Long, Thanh Long tinh thất trận, oán khí không tan, liền chui vào bào thai của Phàn Lê Huê. Chính tại trận Ngũ Long, Phàn Lê Huệ hạ sinh một trai đặt tên là Tiết Cương – người mà sau này hại dòng họ Tiết bị tru di tam tộc.
Tiết Cương với sức mạnh như thần được mọi người gọi là Phong Thành Hổ. Tiết Cương kiêu căng, ỷ thị vào sức mạnh lại có tật xấu uống rượu vào thì đánh mất lý trí. Tiết Cương đại náo hội hoa đăng, giết chết Thất Hoàng Tử con ruột của Võ Tắc Thiên, khiến vua Đường nghe hung tin sa băng án giá. Võ Tắc Thiên dựa vào chuyện ấy, hạ chiếu chém đầu cả dòng họ Tiết, hơn ba trăm người vùi thây tại Thiết Ngưu Phần xủ danh muôn kiếp, máu chảy thành sông.
Cả đời Tiết gia trung quân ái quốc, đem máu xương mình mà bồi đắp giang san, nâng thành đỡ lũy. Thế mà nay không phải tử chiến nơi sa trường, mà lại chết dưới tay Võ Tắc Thiên, quả trời cao không có mắt.
Cao Hoài Hầu vì thương Tiết môn trung liệt, cắn răng đem cháu mình thế mạng Tiết Giao là con của Tiết Mãnh vừa mới sanh tròn tháng. Trên đường bôn tẩu, Hoài Hầu gặp Tiết Cương đang trên đường về thăm nhà. Tiết Cương thất kinh hồn vía khi biết chính vì mình gây họa khiến liên lụy cả gia tộc. Tiết Cương lén đột nhập Thiết Ngưu Phần dập đầu tạ tội cùng liệt tổ liệt tông Tiết gia.
Lúc này, quân binh bao vây trùng trùng, dẫn đầu là Võ Thừa Tự quyết vây bắt cho được phản thần họ Tiết. Tiết Cương tả xung hữu đột thoát khỏi vòng vây, quay về nơi bìa rừng gặp Hoài Hầu cùng vợ là Kỷ Loan Anh. Tiết Cương sai Hoài Hầu bồng Tiết Giao tìm đường đào sanh lánh nạn. Riêng Tiết Cương cùng Kỷ Loan Anh ở lại ngăn bước tiến của quân triều đình. Sức yếu thế cô, thêm phần Kỷ Loan Anh đang mang thai sắp đến ngày nở nhụy khai hoa, quân địch thì phủ vây trùng trùng điệp điệp. Trong lúc hỗn loạn, Tiết Cương may mắn thoát khỏi vòng vây, còn Kỷ Loan Anh nhờ hạ sinh con có tướng tinh Mãnh Hổ - Tiết Quỳ đã giúp mẫu tử thoát nạn. Kỷ Loan Anh bồng con trốn vào hang sâu núi thẳm.
Hai mươi năm sau, khi Tiết Giao khôn lớn, Hoài Hầu trước khi qua đời, thuật lại đầu đuôi vụ thảm sát hơn ba trăm mạng người trên dưới Tiết gia bởi bàn tay độc ác của Võ Tắc Thiên. Càng nghe máu hận Tiết Giao càng sôi trào, nợ nước thù nhà oằn nặng trên vai. Tiết Giao rời khỏi thâm sơn, lên đường tìm cách báo gia cừu, trên đường đi chàng lén đột nhập vào Thiết Ngưu Phần khóc than thề báo thù rửa hận. Thiết Ngưu Phần canh phòng nghiêm ngặt cho vào chớ há cho ra. Tiết Giao tuy còn nhỏ, nhưng võ nghệ cao cường. Võ Thừa Tự truyền xiết chặt vòng vây quyết bắt cho được hậu nhân dòng họ Tiết.
Tiết Giao trốn chạy vào phủ của Trình Giảo Kim – đại công thần khai quốc, có công phò vua Đường đánh nam, dẹp bắc. Nay tuổi cao, sức yếu đành bất lực nhìn thế thời thay đổi Võ Tắc Thiên lên ngôi hoàng đế lập ra nhà Châu.
Võ Thừa Tự theo dấu vết, truy sát Tiết Giao đến phủ Trình Giảo Kim cho người lục soát khắp phủ dinh. Trình Giảo Kim bày kế Tiết Giao giả làm tỳ nữ, lẫn vào đoàn tùy tùng đi dâng hương, chàng an lành thoát thân khỏi “hang hùm ổ rắn”. Võ Thừa Tự dù có lật ngược phủ Trình Giảo Kim cũng không tìm ra bóng dáng Tiết Giao. Sau khi thoát khỏi, Tiết Giao đi lạc vào rừng, gặp được Kỷ Loan Anh cùng Tiết Quỳ, vừa hay Tiết Cương cũng đi lạc vào rừng (lúc này Tiết Cương đang theo phò Lưu Lăng vương). Đã đến lúc nợ máu phải trả bằng máu.
Mặt khác, tại một nơi phong cảnh hữu tình đẹp tựa chốn bồng lai, bên cạnh ao Liên Trì xuất hiện một nàng tiên kiều diễm, trước vẻ đẹp băng cơ ngọc cốt của nàng chim nhìn thấy cũng phải ngừng bay, muôn hoa ngẩn ngơ im lìm không dám khoe màu.
Nàng tiên ấy chính là Hồ Nguyệt Cô – hồ ly tinh ngàn năm dài tu luyện nay hóa phép thành người. Nguyệt Cô đang vui đùa, một mình làm tiên ao Liên Trì. Bất ngờ Võ Tam t.ư đi ngang diện kiến vẻ đẹp bách niên nan ngộ của Nguyệt Cô thì ngơ ngẩn trong lòng, liền buông lời ong bướm muốn được cùng nàng kết tóc ba sinh.
Nàng Nguyệt Cô ngoài mặt thì tỏ ra e thẹn, lo sợ, nhưng lời nói thì đẩy đưa ngân nga như ru hồn người vào mộng, khiến Võ Tam t.ư càng hồn xiêu phách lạc. Danh phận phu nhân họ Võ – Nguyệt Cô đã nắm chắc trong tay rồi.
Về phần Tiết gia, sau khi đoàn tụ, Tiết Cương dựng cờ khởi nghĩa tiêu diệt nhà Châu khôi phục nhà Đường. Quân kỳ Tiết gia bay cao phất phơi giữa sa trường, những người chống đối Võ Tắc Thiên lần lượt theo về dưới trướng. Lực lượng Tiết gia ngày càng hùng mạnh, với thế mạnh như chẻ tre quân nhà Chu bị đánh tan tát. Võ Tam t.ư thất trận chạy về toan quyên sinh tự sát. Hồ Nguyệt Cô kịp thời ngăn cản, nàng thay Võ Tam t.ư lãnh binh xuất trận.
Hồ Nguyệt Cô với tài di sơn đảo hải, thêm phép thuật cao cường, khiến quân Tiết gia một phen thất trận. Nhưng đến khi Tiết Giao nghinh chiến, vừa nhìn thấy vẻ đẹp như Phan An tái thế của Tiết Giao, Nguyệt Cô say mê, dùng lời gió trăng đưa đẩy. Tiết gia môn mấy đời trung can nghĩa khí rạng ngời, thì làm sao có chuyện Tiết Giao sánh tình cùng Nguyệt Cô, khi trên chiến trường nàng là kẻ thù của họ Tiết, người ngăn cản bước tiến của đoàn quân Tiết gia.
Thấy không thể lung lay lòng dạ Tiết Giao, Hồ Nguyệt Cô dùng phép mê hồn, làm tâm trí Tiết Giao điên đảo, cùng nàng má tựa kề vai vầy cuộc ái ân, trong lúc vô tình Hồ Nguyệt Cô đã hút hết nguyên khí thuần dương của Tiết Giao khiến chàng chết ngay tại chỗ.
Hồ Nguyệt Cô chỉ say mê vẻ đẹp tuấn tú của Tiết Giao, nên khi thấy chàng chết, nàng cũng chỉ than khóc mấy câu, rồi quay lưng bỏ về Châu quốc. Lúc này, đạo nhân Lý Tịnh ngồi trên mây thấy Tiết Giao lâm nạn, liền đằng vân đến cứu. Lý Tịnh sai Tiết Giao dùng mỹ nam kế tìm cách đoạt lấy ngọc người của Hồ Nguyệt Cô thì nàng sẽ trở về kiếp hồ ly, lúc ấy đại nghiệp phục Đường của Tiết gia sẽ bớt đi một trở ngại lớn.
Thân hoa mang kiếp hồ ly
Vì yêu họ Tiết ngọc mình dâng trao
Nào hay ngang trái phủ vào
Ngọc trao, tình dứt, vong thề nguyệt cô
Hồ ly phải lụy vì tình
Lầm đường lạc lối công trình vỡ tan
(thơ Ỷ Lan)
Võ Tam t.ư về phủ đường, Nguyệt Cô đâu không thấy chỉ thấy trong loan phòng là một con hồ ly, tưởng nhầm yêu quái đã hại chết Nguyệt Cô – Võ Tam t.ư liền rút kiếm hạ sát. Vì mất đi ngọc người, phép thuật không còn, Nguyệt Cô đành mang mối hận Tiết Giao mà chết. Nhờ vòng ngọc trên tay, Võ Tam t.ư mới biết ấy chính là phu nhân Nguyệt Cô của mình.
Nguyệt Cô chết, quân lính Tiết gia sĩ khí càng dâng cao, đại kỳ Tiết gia đi đến đâu thì quân nhà Châu đại bại đến đó, Võ Tam t.ư, Võ Thừa Tự lần lượt tử chiến sa trường.
Tiết gia binh hùng tướng mạnh ngày càng tiến sát đến kinh thành, Võ Tắc Thiên đứng ngồi không yên khi các tướng tài thân cận bên bà đều bị Tiết gia tiêu diệt. Lúc này Hồ Nguyệt Cô lại xuất hiện, tuy xác nàng mất nhưng hồn vẫn còn, muốn trả hận Tiết Giao đoạt ngọc. Hồ Nguyệt Cô giúp Võ Tắc Thiên đi tìm Lư Đầu thái tử – là đứa con rơi của Võ Tắc Thiên, nàng thuyết phục Lư Đầu xuống núi giúp nhà Châu. Hồ Nguyệt Cô với giọng nói ma mỵ khiến Lư Đầu tin lời cùng hai đạo sĩ khác của Xiển Giáo với phép báu trong tay đánh cho quân Tiết gia tan tát.
Nhờ có Phàn Lê Huê đằng vân đến cứu, đánh cho Lư Đầu thảm bại. Sau khi dẹp tan Võ hậu, những người còn sót lại của dòng dõi Tiết gia đầu quấn khăn tang đến Thiết Ngưu Phần. Phàn Lê Huê buộc một mình Tiết Cương mở nắp hầm mộ phần, nhưng tuổi đã cao Tiết Cương không sao mở nổi, Tiết Giao, Tiết Quỳ xin thế thay mở nắp hầm an táng cho cả gia tộc, giải oan danh tiếng cho hơn ba trăm người họ Tiết.
Thù sâu đã trả, oán khí của những vong hồn Tiết gia được giải thoát. Nhà Châu diệt vong, hậu Đường khai mở.
Người kể: ~3mtl~