Lần đầu tiên nhìn thấy em là vào một buổi chiều tháng sáu.
Tôi - một vị lữ khách đường xa vừa dừng chân trên một thị trấn nhỏ, cạnh bên là một cái bờ hồ hơi nhỏ nhưng trông rất sạch và đẹp.
Buổi chiều, mặt hồ nhiễm một màu đỏ cam rực rỡ của hoàng hôn vào cuối hạ. Tôi hí hửng cầm chiếc máy chụp lia lịa những khoảnh khắc mà tôi thấy rằng nó khá đẹp, đáng để lưu trữ lại để sau này về Sài Gòn còn có cái mà khoe với lũ bạn.
Xung quanh tôi lúc bấy giờ vắng người qua lại, thế là những bức ảnh tôi chụp đa phần đều chỉ là phong cảnh. Nhưng vẫn có một điều khó nói. Ảnh phong cảnh đẹp thì đẹp thật tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy chưa hài lòng.
Tiếng máy ảnh vẫn vang lên tách tách tựa một đoạn nhạc không một tạp âm nào chen ngang. Nhưng tôi lại không phải người cầm máy, mà là một cô gái có mái tóc dài ngang vai. Em cũng đang chụp ảnh.
Chẳng biết vô ý hay hữu tình, tôi lại chụp một bức ảnh dành riêng cho em. Còn em lại không hề hay biết.
***
Tôi vẫn không biết em là ai, cũng chẳng có được bất cứ thông tin nào về em. Đối với tôi, em là một tác phẩm mà tôi hài lòng nhất. Bức ảnh đó không cứng ngắt như những tranh phong cảnh khác, ngược lại, trong bức ảnh em lại toát lên một cái gì đó mềm mại, dịu dàng, khiến người si mê.
Chúng tôi dù sao cũng chỉ là một người qua đường hòa toàn xa lạ trong kí ức của nhau.
***
Tôi về lại Sài Gòn, khoe những bức ảnh của chuyến đi phượt lần này của mình, trong đó có bức ảnh mà lần đó tôi vô tình bấm máy - bức ảnh chụp em.
Trong ảnh, em đang cầm chiếc máy ảnh của mình và đang chọn góc ảnh cho bức ảnh em sắp chụp.
Mắt em hơi nheo lại nhưng qua từng cử chỉ cũng có thể khiến người khác nhìn nhận sự cẩn thận và tỉ mỉ. Em nâng niu từng góc ảnh như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng quý giá.
Em và tôi chỉ là hai người xa lạ đi lướt qua nhau trong khoảnh khắc tình cờ.
Khoảnh khắc ấy không được đặt tên, tôi chỉ biết trong khoảng thời gian mấy phút ngắn ngủi ấy, thời gian trôi nhẹ nhàng, chậm rãi, không hề vội vã như nhịp điệu của cuộc sống nơi Sài Gòn hoa lệ. Có lẽ nhờ vậy, nó lắng lại trong lòng tôi một cảm xúc khó quên.
Em và tôi chưa một lần thật sự gặp mặt nhau, tất cả chỉ là một lần tình cờ nhìn thấy em, lưu giữ lại bức ảnh đó mà không nỡ xóa đi cái kiệt tác nghệ thuật ấy.
Tôi chưa từng được nghe em nói, chưa từng thấy em cười, chưa từng được một lần nhìn vào đôi mắt mà tôi cho là trong veo ấy.
Tôi không phải là một nhiếp ảnh gia nhưng khi đặt chân xuống thế giới này, tôi mang theo một tâm hồn yêu cái đẹp, yêu đến tha thiết. Trong mắt tôi, tuyệt tác ấy là mấy giây ngắn ngủi mà đôi tay tôi đã kịp nhấn vào máy ảnh, để bây giờ em là kiệt tác của tôi.
Tôi thừa nhận mình yêu em đến cuồng nhiệt, nhưng tôi biết mình lại không hề yêu em, cái tôi yêu là cô gái trong ảnh, tay cô đang cầm máy ảnh và cẩn thận chọn góc ảnh cho thật đẹp.
Đó là tình yêu, tôi yêu em nhưng lại không yêu em. Tôi yêu em trong bức ảnh của chính tôi chứ không phải là em, một người mẫu ảnh... bất đắc dĩ.
***
Tháng mười, tháng của những tình yêu e ấp đang chờ ngày nở rộ.
Những cơn gió thoảng qua những hương hoa sữa khi thì thoang thoảng, khi lại nồng nàn. Tựa như tình yêu vậy.
Tháng mười, tôi cũng tạm gác lại những tâm t.ư về em, quay cuồng với những bộn bề công việc.
Trong một lần tham dự buổi triển lãm của một nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Tôi gặp lại em.
Em vẫn tóc để ngang vai, và trên tay là chiếc máy ảnh.
Nhưng lần này em cười với tôi, em đi về phía tôi.
Cũng vào giây phút ấy, tôi nhận ra em là tình yêu nhưng không là tuổi trẻ. Không phải yêu em, tôi chỉ đơn thuần đang yêu sự hòa quyện của những cái đẹp.
Tôi xoay người đi về phía cửa ra. Bước ra khỏi buổi triển lãm, tôi nhớ về đôi mắt to tròn của em mang đầy thất vọng và bi thương. Tựa như một con thú nhỏ tìm được chủ nhân rồi lại bị bỏ rơi thêm lần nữa.
Câu chuyện về em bị tôi cho vào miền quên lãng, cho đến nhiều năm sau đó, tôi tham dự một buổi triển lãm ảnh, mà chủ nhân buổi triển lãm lại là một nữ nhiếp ảnh gia.
Những bức ảnh của người nữ nhiếp ảnh này phần lớn đều về phong cảnh, góc ảnh khiến người không chê vào đâu được.
Ấy mà trong số những bức ảnh phong cảnh vô cùng tuyệt vời ấy lại có một bức ảnh khác, được đặt ở một góc nhỏ của khu triển lãm.
Bức ảnh là một người chàng trai trông như vừa dừng lại nghỉ ngơi sau cuộc hành trình dài mệt mỏi. Bên cạnh anh chàng là một chiếc xe, tuổi đời thuộc về nhiều năm trước. Trên vai là chiếc ba lô hơi to, trên cổ đeo một chiếc máy ảnh màu đen. Anh chàng đang nhìn về phía bờ hồ nhỏ như đang tìm kiếm cho bản thân một nguồn cảm hứng để xua tan cơn mệt mỏi của mình.
Tôi cười cho sự điên cuồng của mình, rồi lại cười cho sự si mê của em.
Tôi lấy bức ảnh chụp em từ trong balo, chẳng hiểu từ bao giờ tôi lại có thói quen mang ảnh em theo bên người.
Nhưng có lẽ đây là lần cuối tôi được ngắm bức ảnh này. Vuốt ve bức ảnh, rồi nhẹ nhàng treo nó lên trên tường, tựa như treo những kiệt tác đã từng khiến tôi vô cùng hài lòng.
Tôi yêu em, yêu cái đẹp của em nhưng con người tham lam vẫn mong muốn tìm cho mình những bức ảnh khiến tôi cuồng si hơn nữa.
***
Kết thúc buổi triển lãm ảnh, chủ nhân của buổi triển lãm hôm nay, Thi vô cùng bất ngờ trước bức ảnh lạ, hình như là được một vị khách đặc biệt cố tình treo lại trên tường.
Hai bức ảnh được treo gần nhau, chàng trai mang balo đang tận hưởng khí trời và cô gái cầm máy ảnh đang tìm cho mình một bức ảnh đẹp. Trông vừa hài hòa lại vừa xa cách.
Hôm ấy, trợ lý của Thi quả quyết nói với những người khác là chị đã thấy Thi đưa tay lên gạt những dòng lệ sắp tuôn của mình.
***
Trên đời này có quá nhiều câu chuyện không có hồi kết. Chúng ta phải tập làm quen với tương ngộ và ly biệt.
Tôi - một vị lữ khách đường xa vừa dừng chân trên một thị trấn nhỏ, cạnh bên là một cái bờ hồ hơi nhỏ nhưng trông rất sạch và đẹp.
Buổi chiều, mặt hồ nhiễm một màu đỏ cam rực rỡ của hoàng hôn vào cuối hạ. Tôi hí hửng cầm chiếc máy chụp lia lịa những khoảnh khắc mà tôi thấy rằng nó khá đẹp, đáng để lưu trữ lại để sau này về Sài Gòn còn có cái mà khoe với lũ bạn.
Xung quanh tôi lúc bấy giờ vắng người qua lại, thế là những bức ảnh tôi chụp đa phần đều chỉ là phong cảnh. Nhưng vẫn có một điều khó nói. Ảnh phong cảnh đẹp thì đẹp thật tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy chưa hài lòng.
Tiếng máy ảnh vẫn vang lên tách tách tựa một đoạn nhạc không một tạp âm nào chen ngang. Nhưng tôi lại không phải người cầm máy, mà là một cô gái có mái tóc dài ngang vai. Em cũng đang chụp ảnh.
Chẳng biết vô ý hay hữu tình, tôi lại chụp một bức ảnh dành riêng cho em. Còn em lại không hề hay biết.
***
Tôi vẫn không biết em là ai, cũng chẳng có được bất cứ thông tin nào về em. Đối với tôi, em là một tác phẩm mà tôi hài lòng nhất. Bức ảnh đó không cứng ngắt như những tranh phong cảnh khác, ngược lại, trong bức ảnh em lại toát lên một cái gì đó mềm mại, dịu dàng, khiến người si mê.
Chúng tôi dù sao cũng chỉ là một người qua đường hòa toàn xa lạ trong kí ức của nhau.
***
Tôi về lại Sài Gòn, khoe những bức ảnh của chuyến đi phượt lần này của mình, trong đó có bức ảnh mà lần đó tôi vô tình bấm máy - bức ảnh chụp em.
Trong ảnh, em đang cầm chiếc máy ảnh của mình và đang chọn góc ảnh cho bức ảnh em sắp chụp.
Mắt em hơi nheo lại nhưng qua từng cử chỉ cũng có thể khiến người khác nhìn nhận sự cẩn thận và tỉ mỉ. Em nâng niu từng góc ảnh như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng quý giá.
Em và tôi chỉ là hai người xa lạ đi lướt qua nhau trong khoảnh khắc tình cờ.
Khoảnh khắc ấy không được đặt tên, tôi chỉ biết trong khoảng thời gian mấy phút ngắn ngủi ấy, thời gian trôi nhẹ nhàng, chậm rãi, không hề vội vã như nhịp điệu của cuộc sống nơi Sài Gòn hoa lệ. Có lẽ nhờ vậy, nó lắng lại trong lòng tôi một cảm xúc khó quên.
Em và tôi chưa một lần thật sự gặp mặt nhau, tất cả chỉ là một lần tình cờ nhìn thấy em, lưu giữ lại bức ảnh đó mà không nỡ xóa đi cái kiệt tác nghệ thuật ấy.
Tôi chưa từng được nghe em nói, chưa từng thấy em cười, chưa từng được một lần nhìn vào đôi mắt mà tôi cho là trong veo ấy.
Tôi không phải là một nhiếp ảnh gia nhưng khi đặt chân xuống thế giới này, tôi mang theo một tâm hồn yêu cái đẹp, yêu đến tha thiết. Trong mắt tôi, tuyệt tác ấy là mấy giây ngắn ngủi mà đôi tay tôi đã kịp nhấn vào máy ảnh, để bây giờ em là kiệt tác của tôi.
Tôi thừa nhận mình yêu em đến cuồng nhiệt, nhưng tôi biết mình lại không hề yêu em, cái tôi yêu là cô gái trong ảnh, tay cô đang cầm máy ảnh và cẩn thận chọn góc ảnh cho thật đẹp.
Đó là tình yêu, tôi yêu em nhưng lại không yêu em. Tôi yêu em trong bức ảnh của chính tôi chứ không phải là em, một người mẫu ảnh... bất đắc dĩ.
***
Tháng mười, tháng của những tình yêu e ấp đang chờ ngày nở rộ.
Những cơn gió thoảng qua những hương hoa sữa khi thì thoang thoảng, khi lại nồng nàn. Tựa như tình yêu vậy.
Tháng mười, tôi cũng tạm gác lại những tâm t.ư về em, quay cuồng với những bộn bề công việc.
Trong một lần tham dự buổi triển lãm của một nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Tôi gặp lại em.
Em vẫn tóc để ngang vai, và trên tay là chiếc máy ảnh.
Nhưng lần này em cười với tôi, em đi về phía tôi.
Cũng vào giây phút ấy, tôi nhận ra em là tình yêu nhưng không là tuổi trẻ. Không phải yêu em, tôi chỉ đơn thuần đang yêu sự hòa quyện của những cái đẹp.
Tôi xoay người đi về phía cửa ra. Bước ra khỏi buổi triển lãm, tôi nhớ về đôi mắt to tròn của em mang đầy thất vọng và bi thương. Tựa như một con thú nhỏ tìm được chủ nhân rồi lại bị bỏ rơi thêm lần nữa.
Câu chuyện về em bị tôi cho vào miền quên lãng, cho đến nhiều năm sau đó, tôi tham dự một buổi triển lãm ảnh, mà chủ nhân buổi triển lãm lại là một nữ nhiếp ảnh gia.
Những bức ảnh của người nữ nhiếp ảnh này phần lớn đều về phong cảnh, góc ảnh khiến người không chê vào đâu được.
Ấy mà trong số những bức ảnh phong cảnh vô cùng tuyệt vời ấy lại có một bức ảnh khác, được đặt ở một góc nhỏ của khu triển lãm.
Bức ảnh là một người chàng trai trông như vừa dừng lại nghỉ ngơi sau cuộc hành trình dài mệt mỏi. Bên cạnh anh chàng là một chiếc xe, tuổi đời thuộc về nhiều năm trước. Trên vai là chiếc ba lô hơi to, trên cổ đeo một chiếc máy ảnh màu đen. Anh chàng đang nhìn về phía bờ hồ nhỏ như đang tìm kiếm cho bản thân một nguồn cảm hứng để xua tan cơn mệt mỏi của mình.
Tôi cười cho sự điên cuồng của mình, rồi lại cười cho sự si mê của em.
Tôi lấy bức ảnh chụp em từ trong balo, chẳng hiểu từ bao giờ tôi lại có thói quen mang ảnh em theo bên người.
Nhưng có lẽ đây là lần cuối tôi được ngắm bức ảnh này. Vuốt ve bức ảnh, rồi nhẹ nhàng treo nó lên trên tường, tựa như treo những kiệt tác đã từng khiến tôi vô cùng hài lòng.
Tôi yêu em, yêu cái đẹp của em nhưng con người tham lam vẫn mong muốn tìm cho mình những bức ảnh khiến tôi cuồng si hơn nữa.
***
Kết thúc buổi triển lãm ảnh, chủ nhân của buổi triển lãm hôm nay, Thi vô cùng bất ngờ trước bức ảnh lạ, hình như là được một vị khách đặc biệt cố tình treo lại trên tường.
Hai bức ảnh được treo gần nhau, chàng trai mang balo đang tận hưởng khí trời và cô gái cầm máy ảnh đang tìm cho mình một bức ảnh đẹp. Trông vừa hài hòa lại vừa xa cách.
Hôm ấy, trợ lý của Thi quả quyết nói với những người khác là chị đã thấy Thi đưa tay lên gạt những dòng lệ sắp tuôn của mình.
***
Trên đời này có quá nhiều câu chuyện không có hồi kết. Chúng ta phải tập làm quen với tương ngộ và ly biệt.


