Luận Truyện Các tác phẩm của nhóm 4.0

Ratlalichsu

Phàm Nhân
Ngọc
-186,11
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'IX

VI PHƯƠNG HỘI QUÁN

Tiểu Duệ dừng ngựa trước căn nhà gỗ hai tầng nhỏ, trước cửa treo một tấm biển gỗ đã cũ, trên đó khắc ba chữ “Vi Phương Quán”. Căn nhà có vẻ u tịch, Tiểu Duệ hít sâu một hơi, kéo vạt áo che chắn hơi lạnh của gió tuyết bên ngoài. Nàng chậm rãi bước vào căn nhà nhỏ.

Vi Phương Quán không phải tửu lâu, khách điếm, sòng bài. Đây bề ngoài là một hội quán võ thuật bình thường, nhưng đằng sau chính là một tổ chức thám tử, sát thủ chuyên nghiệp. Hội quán này ra đời cách đây hơn một trăm năm, có bề dày và kinh nghiệm cũng như mạng lưới quan hệ vô cùng phong phú. Không ai biết trụ sở của hội quán ở đâu nhưng mạng lưới phân hội thì trải rộng khắp cả nước. Ở kinh thành, phân hội của Vi Phương Quán chính là căn nhà gỗ này.

Theo một truyền thuyết vẫn lưu truyền trên giang hồ, khoảng một trăm sáu mươi năm trước có một nữ tử nổi danh trong giang hồ, là một thiên tài võ học. Nữ tử này có xuất thân vô cùng thần bí, có người nói cô ta là công chúa, có người lại nói cô ta là kỹ nữ, cũng có người nói cô ta xuất thân từ gia đình trung lưu bình thường. Không ai khẳng định được xuất thân của cô ta, nhưng tất cả đều khẳng định cô ta chính là thiên tài võ học đương thời. Nhớ năm đó, một mình cô ta hành tẩu giang hồ, danh chấn thiên hạ, lập nên Vi Phương Quán, là hội quán võ thuật lớn mạnh nhất lúc bấy giờ. Nhưng ẩn đằng sau hội quán vang danh đó chính là tổ chức ngầm cực kỳ nguy hiểm. Người ta nói cô ta nửa sáng nửa tối, nửa là người trên giang hồ, nửa lại là người của triều đình, những nhiệm vụ mà Vi Phương Quán nhận đều nhằm mục đích chính trị của triều đình. Nữ nhân này sáng lập và cũng chính là Vi Phương hội chủ đời đầu, đã dẫn dắt Vi Phương Quán suốt hai mươi năm. Sau đó đột nhiên cô ta mất tích không rõ nguyên do, đệ tử tâm đắc nhất của cô ta lên thay chức hội chủ.

Trong thời gian hơn một trăm năm mươi năm qua, Vi Phương Quán đã trải qua vô số thăng trầm, biến động, đã từng có quãng thời gian tưởng chừng hội quán phải giải tán, nhưng cuối cùng, sau hết, hội quán vẫn đứng vững và phát triển. Tuy không thể phong quang vạn dặm như thời hội chủ đời đầu, nhưng Vi Phương Quán hiện giờ là thứ nấm âm thầm mọc rễ sâu dưới lòng đất, rất khó thấy hết gốc rễ của chúng.

Sau những ngày tháng đi rong ruổi khắp các tửu lâu, sòng bài, thậm chí cả kỹ viện của kinh thành, Tiểu Duệ đã có không ít hiểu biết về sự phức tạp của nơi này, và Vi Phương Quán chính là một trong số những nơi nàng tìm hiểu được. Mấy ngày trước Tiểu Duệ đã phải hẹn trước, hôm nay mới có thể gặp phân hội chủ của kinh thành.

Trong căn phòng nhỏ cũ kỹ lại được bài trí vô số đồ cổ quý giá. Từ bình cổ, tranh quý đến bình trà cũng đặc biệt tinh xảo, đắt giá. Chỉ một chi tiết nhỏ này thôi cũng cho thấy hội quán này giàu có đến nhường nào. Bên cạnh chiếc bàn được chạm trổ vô cùng cầu kỳ là một người đàn ông cỡ ngoài bốn mươi tuổi, mặc trường bào lam nhạt, tay cầm chiếc quạt giấy vẽ tranh thủy mặc, hàng râu dài đã điểm mấy sợi bạc, dáng vẻ ung dung, thong nhàn. Mặc dù mùa đông lạnh lẽo nhưng trong phòng đốt lò sưởi rất ấm áp, người đàn ông cầm quạt nhưng không dùng đến, chỉ như một món đồ trang trí mà thôi.

- Ông là ông chủ Từ?

Người đàn ông thấy Tiểu Duệ bước vào thì đứng lên chào đón rất niềm nở.

- Chắc hẳn là Mai tiểu thư? Xin mời ngồi.

Tiểu Duệ không muốn người khác biết thân phận thật của mình nên vẫn lấy thân phận là Mai tiểu thư, dù rằng nàng cũng đoán, những người này có lẽ sẽ tìm hiểu thông tin cơ bản về khách hàng của họ, nhưng thà để bọn họ tự tìm hiểu ra chứ nàng không muốn trực tiếp nói mình là Lâm Vũ vương phi.

Tiểu Duệ ngồi xuống chiếc ghế phía bên trái, ngay lập tức, một nam nhân trẻ tuổi bưng trà lên.

- Mai tiểu thư, mời dùng trà.

- Cảm ơn ông chủ Từ. Chúng ta vào thẳng việc chính chứ?

Người tự xưng ông chủ Từ mỉm cười, gật đầu. Tiểu Duệ lập tức nói rõ yêu cầu của bản thân. Yêu cầu của nàng quả thực rất nhiều. Nàng muốn Vi Phương Hội giúp nàng điều tra toàn bộ quá khứ của Mai gia - Mai tướng quân; toàn bộ thông tin về Thái Khanh quận vương và muốn tìm một gã ăn mày. Thực ra tất cả những chuyện này Tiểu Duệ đều biết, Vi Phương Hội dù có tra ra thông tin gì thì cũng chỉ là những thứ hiển lộ trên bề nổi mà thôi, còn những bí mật ẩn sau đó thì khó có thể biết được. Nhưng với nàng hiện giờ, chỉ từng đó cũng đủ rồi, nhất là khi trong tay nàng một chút tin tức, một chút hồi ức cũng không có, quả thực giống như đang mò kim đáy bể, mà bể này lại đang cuồn cuộn sóng gió.

Ngồi trên chiếc xe ngựa thuê trở lại vương phủ, Tiểu Duệ nhắm hờ hai mắt, cố gắng sắp xếp mọi thứ. Hiện giờ những thông tin nàng có đều cực kỳ mù mờ, nàng cần lần theo những đầu mối này để tìm kiếm đầu kia của sợi dây. Nhưng biết tìm kiếm thông tin ở đâu khi những kẻ trao thông tin cho nàng hoặc đã chết, hoặc khả nghi, hoặc cũng chỉ biết một chút ít. Nàng uể oải thở dài, vén rèm cửa, bảo người đánh xe chuyển hướng lộ trình, không về vương phủ ngay.

Chiếc xe ngựa dừng trước cổng Mai phủ. Mai phủ trắng xóa trong màn tuyết rơi, cánh cửa gỗ dày nặng đóng kín mít. Dương Thiên Vũ nói sau trận hỏa hoạn, hắn xây dựng lại nơi này để chờ nàng trở về. Mai phủ hiện giờ chỉ có gia nhân trông coi nên luôn đóng kín cổng. Tiểu Duệ xuống xe, trả tiền cho người đánh xe, nhìn chiếc xe ngựa khuất sau con phố vắng người, tuyết rơi dày nên mọi người không có việc đều không muốn bước chân ra ngoài phố, những con phố ngày thường đông đúc, tấp nập giờ đây bỗng vắng vẻ, ảm đạm lạ lùng. Tiểu Duệ đập mạnh cánh cổng. Một lúc lâu sau, cánh cổng gỗ dày mới nặng nề dịch mở.

Người mở cổng cho nàng là lão Trương, ông lão đã ngoài sáu mươi, râu tóc đều bạc trắng, lưng hơi còng xuống. Lão Trương đang co mình trong chiếc áo bông chần, ló đầu ra ngoài nhìn xem ai gõ cửa, thấy Tiểu Duệ thì vô cùng kinh ngạc.

- Tiểu thư… a… vương phi, sao người lại về một mình thế này?

Vừa nói lão Trương vừa vội vàng mở rộng cánh cổng.

- Vương phi về.

Ông lão nói lớn thông báo với các gia nhân khác nhưng Tiểu Duệ giơ tay ngăn lại.

- Không cần ầm ĩ đâu, ta chỉ ghé qua thăm nhà một chút rồi lại quay về vương phủ, không cần kinh động mọi người.

Lão Trương nghe thấy vậy thì thôi không gọi nữa, đóng cánh cổng sau lưng Tiểu Duệ lại. Nàng bước chầm chậm trên lối đi lát đá giờ phủ đầy tuyết, mấy hàng hoa cảnh trồng hai bên giờ cũng trắng xóa tuyết, giống như những cành cây giả, không biết chúng có thể chống chọi qua mùa đông khắc nghiệt năm nay không?

- Lão Trương, ta muốn đến từ đường một lát, ông đi cùng ta đi.

Lão Trương gật đầu, đi phía sau Tiểu Duệ. Đến từ đường, lão lập tức giúp nàng châm hương. Tiểu Duệ nhìn hàng bài vị của Mai gia mờ ảo sau làn hương, nàng nén tiếng thở dài. Quay người đi ra, nàng tiến về phía phòng của mình.

- Lão Trương, ông làm cho Mai phủ bao lâu rồi?

- Thưa vương phi, hai năm ba tháng trước lão được vương gia thương tình già yếu, không có con cái nên đã cho qua Mai phủ giữ cổng.

- Trước đây ông làm gì?

- Lão vốn chẳng có nghề nghiệp gì cố định, lúc đánh xe, khi làm vườn cho các gia đình giàu có. Thời trẻ cũng từng lấy vợ sinh con, nhưng chẳng may cả vợ và hai con trai của lão đều đã chết trong một trận dịch bệnh, chỉ còn mình lão sống lay lắt qua ngày.

Lão Trương thở dài, những hồi ức đau thương khiến đôi mắt già nua của lão ứa lệ.

- Tất cả người của Mai phủ hiện giờ đều là trong hai năm qua vương gia chọn mới về, không có ai từng làm trong phủ trước đây ư?

Lão Trương nhìn Tiểu Duệ đầy kinh ngạc.

- Vương phi, người cũng biết trận hỏa hoạn năm đó cực kỳ kinh khủng, một lúc làm thiệt mạng mấy trăm người, đâu còn ai sống sót. Ngẫm ra, vương phi có thể may mắn lành lặn trở về đã là kỳ tích.

Tiểu Duệ gật đầu, nhưng chẳng lẽ thực sự chỉ còn một mình nàng sống sót?

- Vậy chắc trước đây ông cũng từng nghe kể về trận hỏa hoạn ấy.

Lão Trương nhăn mày, khuôn mặt ông lão nhăn nhúm như quả táo khô khi lần lại những ký ức gần ba năm trước. Đây vốn là chuyện cực kỳ lớn, nhưng sau đó còn có chuyện lớn hơn - tiên hoàng băng hà. Chính vì vậy, việc Mai gia gặp hỏa hoạn rất nhanh bị chìm vào quên lãng, người ta mải chăm chú dõi theo sự kiện hoàng đế băng hà và cuộc tranh giành của các hoàng tử hơn là cái chết của gia đình một Mai tướng quân nho nhỏ.

Tiên hoàng vốn là người đa nghi, vì nghi kỵ thế lực của thái tử sẽ câu bè kết cánh, âm mưu giành ngôi nên tiên hoàng mãi không chịu lập thái tử, kể cả các hoàng tử cũng bị nghi kỵ nếu có ý định thân cận cùng các triều thần. Chính vì thế khi tiên hoàng lâm bệnh nặng, bị hôn mê, tất cả các thế lực lập tức ngóc đầu dậy, tranh giành ngôi vị cao quý kia. Bởi không có thái tử nên các hoàng tử càng ra sức lôi kéo các thế lực ủng hộ mình, tạo thành cục diện cực kỳ phức tạp. Năm đó, tiên hoàng hôn mê suốt một tháng trời thì băng hà, không tỉnh dậy lần nào để có thể lập chỉ dụ truyền ngôi.

Ngay khi tiên hoàng băng hà, cả kinh thành một phen dậy sóng. Máu tanh mưa máu chảy thành sông. Có điều, cuộc tranh đoạt đó tuy khốc liệt nhưng diễn ra cực kỳ chớp nhoáng. Khi dân chúng kinh thành kịp định thần nhìn lại thì đã thấy nhị hoàng tử đăng cơ, đồng thời có tin đại hoàng tử đã lâm trọng bệnh mà qua đời. Lúc này ngoài nhị hoàng tử đăng cơ, chỉ còn lại duy nhất lục hoàng tử. Tân hoàng đế đã phong lục hoàng tử là Lâm Vũ vương gia. Cuộc chiến tranh giành ngôi vị tưởng rằng đã kết thúc, không ai ngờ được tất cả những chuyện đó chỉ là bề nổi. Phía sau nó, trận chiến ấy vẫn âm thầm diễn ra suốt mấy năm qua, và đến giờ là thời khắc nó bùng nổ…
ăn chơi thật là đã quá đi
 

Ratlalichsu

Phàm Nhân
Ngọc
-186,11
Tu vi
0,00
CHƯƠNG III

ANH EM MỘT NHÀ

Nhật Di loạng choạng bước vào nhà, với tay tìm công tắc đèn, đôi chân quờ quạng vào phòng và đổ ập người lên chiếc nệm êm ái. Lâu lắm rồi, Nhật Di mới uống say, chính xác hơn là lâu lắm rồi, Nhật Di mới có một bữa nhậu ra trò với cấp trên trong trạng thái thoải mái chứ không phải căng thẳng như những lần tiệc tùng với khách. Khách sạn giữ được hạng sao, doanh thu cuối năm tăng vọt, Nhật Di không có lý do gì từ chối bữa tiệc ăn mừng, không có lý do gì không cho mình quyền được hết mình, dữ dội dẫu chỉ là trong t.ư tưởng.

Nhật Di nằm thẳng trên giường, dang tay dang chân thoải mái, đúng là không đâu dễ chịu và thoải mái bằng nhà mình. Cô nhìn ngắm căn hộ nhỏ nhưng tiện nghi, thầm hài lòng với cuộc sống đang có. Lúc này, Nhật Di vẫn còn lâng lâng cảm giác sung sướng, hạnh phúc, không phải vì những lời khen ngợi của cấp trên, mà vì sự cố gắng của mình thu được kết quả tốt. Cứ đà này, chẳng bao lâu, Nhật Di sẽ tiến xa hơn trong công việc; ước mơ của cô hoàn toàn có cơ sở thành hiện thực. Rồi Nhật Di lại cảm thấy biết ơn ba mẹ đã chăm lo cho cô từng chút một, dẫu không cùng quan điểm, nhưng họ vẫn luôn ủng hộ cô; trên hết là biết ơn Nhật Khánh đã hy sinh việc học của mình để Nhật Di có cơ hội theo đuổi đam mê. Công việc này, cuộc sống đầy đủ hiện tại, tất cả là thành quả của sự nỗ lực, nhưng không thể phủ nhận, đó còn là kết quả của cuộc đời ba mẹ tần tảo và tấm lòng Nhật Khánh. Nhật Di nghe lòng mình rưng rưng. Lâu lắm rồi, cô không suy nghĩ về những điều vốn tưởng chừng hiển nhiên đó. Không dưng hôm nay lại nghĩ về. Lạ nhỉ? Nhật Di nhớ lúc nãy mình đã rất say, đầu óc quay cuồng tựa hồ chỉ muốn lao thật nhanh về nhà và ngủ một giấc đến sáng. Sao bây giờ lại tỉnh táo thế này? Càng suy nghĩ lại càng tỉnh táo? Tỉnh táo đến độ, chuyện của những năm trước nay hiện ra rõ ràng đến mức cô tưởng mình có thể đưa tay chạm vào.

*​

Đó là những ngày tháng họ còn ở cạnh nhau - rất sát - và vẫn hay chí chóe bởi những chuyện không đâu… Nhật Khánh lúc nào cũng bừa bộn - theo lời Nhật Khánh, là một sự bừa bộn nghệ thuật mà Nhật Di không thể hiểu nổi. Có phải Nhật Di khó tính quá không, khi cứ nhìn thấy những con thú được gấp từ giấy bài trí khắp căn phòng là lại muốn dọn dẹp? Dù cô thừa biết rằng nếu có dọn đi thì nay mai, Nhật Khánh lại tiếp tục ngồi cặm cụi gấp gấp xếp xếp và đặt khắp nơi. Năm nay là năm cuối cấp, Nhật Di xoay tít mù với bài vở và lịch học dày đặc, căn phòng trở nên bừa bộn hẳn. Vừa thoăn thoắt sắp xếp lại chồng giấy lẫn sách vở trên kệ, Nhật Di vừa cảm thấy mình lúc nào cũng như chị của Nhật Khánh vậy. Thứ tự chị em này có nên đảo ngược lại không?

Toàn đồ không còn dùng đến, Nhật Di lẩm bẩm, sao Nhật Khánh chưa chịu vứt đi? Giấy màu, giấy nháp, tài liệu ôn thi đại học… tay Nhật Di khựng lại. Gì thế nhỉ? Nhật Di tò mò rút ra tờ giấy có dòng chữ “Giấy báo nhập học” được kẹp trong chồng sách cũ của chị. Tên Nhật Khánh, trường Nhật Khánh từng nộp vào, thông tin của Nhật Khánh… Nhật Khánh đỗ đại học sao? Vậy sao Nhật Khánh lại báo với cả nhà là mình đã rớt rồi lao đi tìm việc? Vậy giấy báo này ở đâu ra? Nhật Di lục tìm phong thư, giấy báo được gửi đến từ hai tháng trước, sao Nhật Khánh lại bình thản như rớt đại học là chuyện rất hiển nhiên và chị ấy đã chấp nhận rồi? Nhật Di quay cuồng với hàng loạt câu hỏi, cô ngồi bệt xuống nền nhà, đăm chiêu suy nghĩ, bình tĩnh gỡ từng nút thắt.

Rồi như bừng tỉnh, Nhật Di đã hiểu, Nhật Khánh không rớt đại học, Nhật Khánh không thể rớt được. Đó cũng là điều Nhật Di từng băn khoăn, cô vốn biết lực học và độ chăm chỉ của chị mà. Nhớ tới câu mà Nhật Khánh hay nói, rằng nhà mình chỉ có thể nuôi một đứa học đại học, Nhật Di càng vỡ lẽ. Vậy là Nhật Khánh đã cố ý giấu tin này, Nhật Khánh muốn nhường cơ hội đó lại cho mình sao?

*​

Nhật Di lục túi tìm điện thoại gọi về cho mẹ, chợt nhớ giờ này cả nhà hẳn đã ngủ từ lâu, lại thôi. Mẹ đã đỡ bệnh chưa? Hôm nay, Nhật Di định gửi thuốc về cho mẹ, nhưng Nhật Khánh không đi làm. Nhớ lại vụ cự nự hôm trước của hai chị em ở căng tin khách sạn, Nhật Di tự hỏi Nhật Khánh có còn giận mình không? Mà hẳn không, Nhật Khánh có bao giờ biết giận ai lâu, với Nhật Di lại càng không. Hôm đó, tâm trạng căng thẳng, Nhật Di nhất thời nóng giận, tự nhủ mai cuối tuần sẽ về ăn cơm cùng gia đình, sẵn tiện xoa dịu Nhật Khánh luôn.

Tiếng rao đêm hòa theo cơn gió lạnh, ùa vào căn hộ. Nhật Di rùng mình, lồm cồm bò dậy, đóng cửa sổ. Tiếng rao lẻ loi trong đêm mưa gió, chạm vào lòng Nhật Di một nỗi niềm khó tả thành lời. Tự nhiên Nhật Di cảm thấy căn hộ vốn nhỏ bé của mình trở nên rộng thênh thang, trống trải và lạnh lẽo quá. Sống một mình đã một thời gian, Nhật Di đâu còn xa lạ gì với cảnh đi đi về về lặng lẽ mỗi sớm mỗi tối. Nhiều lúc, cô đơn, mệt mỏi, áp lực, nhiều điều tiêu cực bủa vây khiến cảm xúc của Nhật Di chạm đáy, nhưng cô luôn tự nhủ đây là cuộc sống mình lựa chọn, mình phải kiên cường vượt qua. Đêm nay, nỗi cô đơn đáng ghét lại ùa về, Nhật Di lại không có chút tinh thần kháng cự. Có phải khi say, con người ta thường cảm giác lòng mình trống trải, khi say, người ta thường trở nên yếu đuối hơn?

Ngày quyết định dọn ra ngoài sống, trong thâm tâm Nhật Di cũng nhiều phần không dám và không nỡ. Nhật Di biết thế nào ba mẹ cũng phản đối; cô sợ những giọt nước mắt của mẹ, sợ tiếng thở dài bất lực của ba và cả cái giọng lèo nhèo năn nỉ ỉ ôi của Nhật Khánh. Nhưng Nhật Di phải lạnh lùng đưa ra quyết định mà cô nghĩ tốt cho bản thân mình, ít ra là trong thời điểm hiện tại. Nhật Di vừa được thăng chức, công việc nhiều, cuộc sống bận rộn đi sớm về khuya, nếu có ở nhà cũng không gần gũi gia đình được bao nhiêu. Chưa kể, Nhật Di nghĩ mình sẽ không chịu đựng nổi trước t.ư tưởng an phận của gia đình. Ba mẹ và cả Nhật Khánh đều không thích Nhật Di làm quản lý; họ ngày ngày thuyết phục mà không quan tâm Nhật Di đã mệt mỏi như thế nào, đến mức đầu óc muốn đóng băng mỗi khi nghe. Gia đình không thể hiểu ước mơ, hoài bão của Nhật Di, cô không trách, cũng không có ý định sẽ thay đổi t.ư tưởng của gia đình mình, nhưng bắt phải sống theo lối sống đó, Nhật Di nhất định không làm được. Nhật Di cần một cuộc sống tiện nghi, hơn nữa, cô muốn khám phá cuộc sống của giới thượng lưu, muốn thoát ra khỏi cuộc sống cũ để xây dựng một cuộc đời mới.

Mưa nặng hạt hơn, tiếng mưa đập vào ô cửa sổ, gió rít từng cơn vừa dữ tợn, vừa thê lương. Nhật Di nhớ ngày còn ở nhà, những đêm mưa rả rích, hai chị em cuộn tròn trong chăn, nghe mẹ hát những bài tình ca ngọt ngào về quê hương, thỉnh thoảng mẹ còn ngâm những câu thơ cổ. Có những hôm mẹ gặng hỏi chuyện tình cảm của hai đứa, Nhật Khánh rúc rích cười như thiếu nữ mới lớn, Nhật Di chỉ im lặng và bâng khuâng nhớ đến một bóng hình. Lâu rồi Nhật Di không có những bữa cơm quây quần bên gia đình, tự nhiên cô thấy thèm những món ăn mẹ nấu, thèm nghe giọng nói trầm ấm mà hóm hỉnh của ba. Dường như ở nhà lúc nào cũng ấm áp hơn hẳn căn hộ tiện nghi của Nhật Di. Gì thế nhỉ? Nhật Di lại thế rồi, cô tự hỏi sao hôm nay mình lại ủy mị đến thế? Nhà nhỏ mà người đông thì tất nhiên phải ấm cúng hơn một mình Nhật Di giữa căn hộ này rồi, nhưng đâu phải lúc nào cũng yên ổn như thế, nếu được vậy, cô đâu ở đây một mình… Nhật Di lắc đầu như không muốn lún sâu vào hoài niệm. Cô cố dỗ mình đi vào giấc ngủ.

***​

Đình Thiên nhốt mình trong phòng, miệt mài làm việc cho đến khi trời hưng hửng sáng. Cuối cùng cũng xong, Đình Thiên mang tập tài liệu sang phòng anh trai, nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc lúc Đình Phong đang trong phòng tắm - có lẽ sửa soạn và sắp đi. Sau đó, Đình Thiên quay về phòng, ngủ một giấc như phần thưởng cho chính mình.

Đình Thiên thức giấc lúc đã trưa trờ trưa trật, anh nhận ra điều đó qua không gian sáng sủa, quang rạng bên ngoài ô cửa sổ lớn. Mặt trời hẳn đã lên cao, trời khô ráo và ấm áp, ngoài vườn, tiếng chim chí chóe cãi nhau thật sinh động. Đình Thiên thầm nghĩ giờ này chắc ba mẹ và Đình Phong đã đi rồi. Vừa làm động tác vươn vai, Đình Thiên vừa lười nhác nghĩ có nên dậy hẳn không. Từ khi bắt tay vào thực hiện đề tài nghiên cứu này, đồng hồ sinh học vốn khác người của Đình Thiên lại càng chệch hơn, anh không buồn bận tâm đến giờ giấc nữa. Nhớ lại cuộc xung đột tối qua với gia đình, Đình Thiên cảm giác một cơn buồn bực, khó chịu ập đến.

Tối qua, cuối cùng thì ba mẹ và anh trai cũng ra khỏi nhà trong trạng thái không mấy vui vẻ còn Đình Thiên quay trở lại phòng với tâm trạng không thể bức bối hơn. Thậm chí đến tận bây giờ, câu nói của ba vẫn văng vẳng bên tai, chỉ là anh đã cố ép mình vào công việc với lý do phải hoàn tất trước khi Đình Phong rời khỏi nhà. Ba mẹ không hiểu mình - chưa bao giờ hiểu, thậm chí họ cũng như bao con người ngoài xã hội kia, vẫn luôn khinh thường, dè bỉu tâm huyết và đam mê của mình - Đình Thiên chua chát nghĩ. Bao lâu nay, ba mẹ để mặc cho Đình Thiên tập trung vào công trình nghiên cứu đó, không phải vì họ tôn trọng hay ủng hộ, mà chỉ đơn giản là vì họ bất lực và không muốn quan tâm. Đình Thiên luôn hy vọng sẽ được hiểu và đón nhận, bởi trong gia đình này, trước anh còn có ông nội là người nghiên cứu và lựa chọn lối sống như một nhà nho. Đến nay, Đình Thiên mới ngộ ra rằng, mong ước tưởng như đơn sơ đó của mình hóa ra lại là một điều xa xỉ.

Đình Thiên biết mình sai khi tỏ thái độ như vậy về Nhã Hân. Nhưng vấn đề không phải ở Nhã Hân mà là giữa anh và ba mẹ vốn không hiểu nhau. Nếu hiểu anh, ba mẹ chắc chắn sẽ không có những hành động gán ghép hay tác hợp kiểu ấy - tệ hơn nữa là còn tác hợp anh với một nữ doanh nhân. Ba mẹ không hiểu rằng, không phải chỉ bản thân Đình Thiên không muốn theo con đường kinh doanh, mà sự thật là anh thấy khó hòa hợp với những người phụ nữ làm nghề này. Những phụ nữ hiện đại yêu thích kinh doanh thường mạnh mẽ, độc lập và tự chủ; Đình Thiên không phải là một người đàn ông hiện đại, dù được sinh ra trong một gia đình giàu có và lớn lên trong nhung lụa. Vậy hẳn nhiên, Đình Thiên không thể hợp với những người phụ nữ mà xã hội đang đề cao vì sự tiến bộ kia. Đình Thiên vốn biết, mình đã sinh nhầm thời, vậy nên ở kiếp này, sự tồn tại của anh có thể mãi mãi là vô nghĩa. Thứ duy nhất mà anh luôn bấu víu để tin rằng cuộc sống của mình còn có ý nghĩa, đó là kiên định theo đuổi lý tưởng.

Đình Thiên thở dài, may mà ba mẹ sẽ vắng nhà một thời gian dài; việc chạm mặt nhau ngay sau khi vừa xảy ra xung đột vốn là điều luôn khiến người ta khó xử và mệt mỏi nhất. Đình Thiên không khó xử, anh có thể không tương tác nếu cảm thấy không cần thiết hoặc sự tương tác kia không giúp ích trong việc giải quyết mâu thuẫn giữa họ; nhưng anh mệt mỏi khi phải nghe những lời giáo huấn của ba hay nhìn thấy nét mặt ưu t.ư phiền muộn của mẹ. Cứ mỗi lần như vậy, Đình Thiên lại cảm giác mình như kẻ tội đồ vừa gây nên một lỗi lầm không thể chấp nhận được. Trong khi, người tổn thương nhiều hơn lẽ ra phải là chính anh. Từ nhỏ đến lớn, Đình Thiên cảm thấy mình chưa khi nào sống khác với bản chất, vậy cớ gì đã hơn hai mươi năm từ ngày Đình Thiên có mặt trên đời, mà ba mẹ vẫn không thể chấp nhận những thứ thuộc về con người anh, dẫu nó có khó chấp nhận và khác biệt bao nhiêu?

***​

- Mẹ ơi, bà này đánh con!

Nhật Khánh quay lại khi nghe một giọng nói trong trẻo non nớt từ phía sau. Một bé gái chừng mười tuổi đang mếu máo chỉ tay vào một người phụ nữ bán hàng rong bên vỉa hè của con đường vào chợ sầm uất. Nhật Khánh dừng tay một chút, chú ý nhiều đến người phụ nữ đang lúi húi nhặt những trái táo cạnh một chiếc xe đạp chở đầy hoa quả - người mà con bé vừa chỉ. Đối diện bà là một người phụ nữ trẻ, ăn mặc sang trọng, cặp kính râm che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ gò má cao và đôi môi đỏ chót đang cong cớn như sẵn sàng gây chuyện.

Nhật Khánh lại quay đi, tiếp tục lựa rau củ với Nhật Di. Tò mò chưa bao giờ là điều mà cả hai chị em cho là tốt, nhất là khi sự tò mò đó không giúp ích được gì cho người trong cuộc hay bản thân mình. Nhật Khánh vừa nghĩ vừa nhanh tay lựa mớ rau thơm, trưa nay, hai chị em sẽ trổ tài nấu món mì Quảng.

- Sao bà đánh con tôi? - Một giọng nói đanh đá và sắc lạnh vang lên.

- Tôi… không có! - Người phụ nữ bán hàng rong quay sang bé gái phân trần. - Con ơi, dì đâu có đánh con, con đụng xe của dì nên rớt trái cây xuống, dì chỉ nhặt lên thôi!

- Ối chao! - Giọng người mẹ cao vút. - Đã đánh con tôi còn đổ thừa? Bán hàng rong ngoài đường còn đổ thừa người ta đụng phải?

Nhật Di, Nhật Khánh và rất nhiều người có mặt trong không gian chợ đồng loạt quay lại nhìn hai mẹ con. Họ chú ý không chỉ bởi tiếng ồn được gây ra mà còn bởi sự bất bình trong lòng trước tình huống vốn chẳng có gì đáng để xung đột. Người phụ nữ bán hàng rong đã lớn tuổi, tầm tuổi mẹ mình, Nhật Di nghĩ bụng. Gương mặt khắc khổ của bà hơi nhăn nhó, bối rối vì hành động của người phụ nữ trẻ kia. Một thoáng suy nghĩ, bà tiếp tục dịu giọng như nén hết những uất ức vào lòng, đặt táo vào giỏ, cầm tay bé gái săm soi.

- Thôi dì xin lỗi, con có sao không?

- Bỏ tay con tôi ra! Tay bà có sạch sẽ không mà động vào con tôi?

Vừa nói, người mẹ vừa hất tay người phụ nữ bán hàng rong. Nhật Di khẽ nhíu mày trước hành động không thể thô lỗ và xấc xược hơn của người mẹ trẻ. Vài tiếng xì xào vang lên, mọi người đang bàn tán về cách hành xử của một người phụ nữ có vẻ ngoài giàu có và trí thức. Một vài người bất bình lên tiếng.

- Chị ấy có đánh con bé đâu?

- Đúng rồi, không ai đánh nó hết, nó tự va vào xe của họ mà!

- Đã sai rồi còn hung hăng nữa!

Lúc này, người phụ nữ trẻ kia vừa sờ nắn bé gái, ngó nghiêng xem con mình có bị gì không vừa làu bàu cho rằng người bán hàng rong đang cố tình ăn vạ. Cô ta lôi bé gái đi, vừa đi vừa nói lớn.

- Con thấy không? Học hành không tới nơi tới chốn thì lớn lên chỉ có ra đường bán hàng rong thôi.

Hai mẹ con đi rồi, không gian lắng xuống trong một khoảnh khắc với rất nhiều cảm xúc. Ai nấy đều thở dài ngao ngán trước thái độ của người phụ nữ tự cho mình cái quyền khinh thường nghề nghiệp của người khác kia. Nhật Khánh lặng nhìn người phụ nữ bán hàng rong đang lặng lẽ kéo vạt áo đã bạc màu, lau đi giọt nước mắt tủi hờn. Nước mắt hòa với mồ hôi, nghe chừng mặn đắng. Nhật Khánh cảm thấy xót xa, căm phẫn. Nhật Di đăm chiêu nhìn theo bóng người phụ nữ kia cho đến khi khuất hẳn. Trong lòng cô cuộn lên một cơn tức giận lẫn khinh thường; ở đâu ra loại người luôn cho mình là mẹ thiên hạ và không coi ai ra gì thế kia? Hai chị em chìm trong những suy t.ư, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

Trên đường về, Nhật Khánh im lặng một cách lạ kỳ, còn Nhật Di thì dường như chưa dứt ra khỏi những suy t.ư của bản thân. Tình huống ở chợ sáng nay như đưa hai chị em trôi về miền ký ức của rất nhiều năm trước.

*​

Đó là một mảnh ký ức tưởng như rất nhỏ, nhưng lại có thể ám ảnh người ta rất lâu. Cũng phải, không cần thiết phải là thứ gì to lớn thì mới có khả năng tạo ra nỗi sợ hãi. Và ở đây, là chuyện sợ sự so sánh giữa giàu và nghèo; dĩ nhiên, mỗi người sẽ sợ theo mỗi cách khác nhau.

Nhật Khánh vừa ngồi trông quán cùng mẹ vừa ôm quyển truyện đọc chăm chú. Bà Bảy đang nhẩm tính tiền hàng, mùa này buôn bán ế ẩm, sắp hết ngày mà thức ăn vẫn còn dư nhiều quá.

Một tốp phụ nữ ăn mặc sang trọng, thậm chí có phần lòe loẹt, đi ngang qua, có tiếng xì xào, chỉ trỏ.

- Hàng thịt nướng này không vệ sinh. Em ở gần em biết, bữa nào em mời mấy chị tới nhà hàng bên phố!

Bà Bảy nghe giọng nói quen thuộc, ngẩng mặt lên, sững sờ khi nhận ra người vừa phát ngôn là người hàng xóm từng thân thiết với gia đình mình từ những năm đầu tái định cư về đây. Gương mặt bà Bảy bàng hoàng trước giọng nói lảnh lót, giọng điệu hớn hở khoe mẽ của người phụ nữ mình từng coi như chị em. Cô ta đi lướt qua hai mẹ con Nhật Khánh đang nhìn theo, phớt lờ ánh mắt chứa nhiều điều khó tả của bà Bảy.

- Dì Tám nói gì kỳ vậy mẹ?

Nhật Khánh tức giận buông quyển sách, đứng dậy như muốn đuổi theo. Bà Bảy thở dài, nhìn đôi mắt trong veo, đen láy của Nhật Khánh đang ngùn ngụt những tia lửa giận. Bà níu tay con gái.

- Thôi, con!

Sâu trong thâm tâm, bà Bảy hiểu đó là một trong những thái độ xa lánh mà nhà hàng xóm dành cho gia đình mình từ hơn một tháng nay. Từ ngày gia đình nhà hàng xóm trúng số độc đắc và đổi đời, họ dường như muốn hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ thân thiết trước đây, để sánh ngang hàng với tầng lớp giàu có mà họ cho rằng họ đủ tiêu chuẩn để gia nhập. Sợi dây thân tình giữa hai gia đình cứ ngày một lỏng dần và bà Bảy tin rằng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là đứt hẳn. Trước đây, thuở còn khốn khó, các con còn nhỏ, gia đình họ không ít lần gõ cửa nhờ sự giúp đỡ, ông bà Bảy chưa bao giờ từ chối, thậm chí không ngại giúp đến miếng ăn cuối cùng trong nhà. Hai gia đình vốn đúng nghĩa chỉ cách nhau duy nhất một vách. Con cái hai bên cũng thân thiết như anh em, sớm tối có nhau. Nay họ gặp cơ may, gia đình bà Bảy cũng chưa từng có ý xin xỏ hay đòi hỏi họ chia sẻ điều gì, vẫn chỉ đơn sơ và chân tình như vốn dĩ. Bây giờ, thái độ đó của dì Tám chẳng phải là quá đáng lắm sao? Sao có thể vì để thỏa mãn nhu cầu khoe khoang, ra vẻ giàu có của mình mà đi miệt thị, coi thường người khác, bất chấp hậu quả? Gia đình bà Bảy đã làm gì để phải chịu thái độ kia?

Nhật Khánh nhìn gương mặt nhiều biểu cảm của mẹ, cơn tức tối trong lòng vẫn chưa nguôi. Người nói ra câu đó nếu là một ai khác, Nhật Khánh có lẽ đã không giận nhiều nếu đó là một ai khác; nhưng đây lại là dì Tám - người mà Nhật Khánh hằng thương yêu, kính mến thì lòng không phải chỉ có buồn giận đâu, đó còn là tổn thương, là mất lòng tin vào những mối quan hệ quanh mình. Nhật Khánh quyết tâm về sau, không bao giờ giao du, hay thậm chí là tử tế với những người giàu có. Mà thật ra, những người giàu sổi, những người có cơ may đổi đời rồi hống hách như vậy, chỉ ngửi mùi từ xa, Nhật Khánh đã cảm thấy không thể nuốt nổi một lời nào từ họ.

*​

Nhật Di dĩ nhiên cũng không bao giờ muốn nhớ lại những mảnh ký ức không vui sau đó; bởi với cô, đó từng là một trong những giai đoạn buồn bã của tuổi thơ, khi mà nhà dì Tám càng ngày càng tỏ ra quá đáng, dè bỉu ba mẹ mình, chê bai chị em mình. Nhật Di nhớ lại hôm trước sang nhà tìm anh Rin, dì Tám còn đuổi khéo với lý do anh Rin đang bận học. Nhật Di không rõ lắm, nhưng có cảm giác rằng gia đình họ đã không còn thân thiết với nhà mình như xưa, hoặc chí ít, họ đang muốn vậy.

Câu nói mà mãi về sau Nhật Di không thể nào quên được đó là dì Tám mắng Nhật Di - “thấy sang bắt quàng làm họ” - trong một lần cô chở anh Rin từ biển về lúc anh Rin bị mảnh chai đâm vào chân. Lần đó, Nhật Di đã chạy về nhà khóc tức tưởi, cô cảm thấy lòng tốt của mình bị xúc phạm.

Sau hôm đó, lúc tan học, anh Rin đợi Nhật Di tại gốc phượng già quen thuộc trong sân trường. Cả hai cùng về, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Vừa ra đến cổng trường, có tiếng gọi khiến hai anh em quay đầu lại, bác Tám đang đứng cạnh chiếc xe tay ga đời mới cáu cạnh, vẫy vẫy tay.

- Lên ba chở về, con!

Anh Rin quay sang Nhật Di, giục.

- Em lên xe trước đi!

Nhật Di chưa kịp có phản ứng gì, bác Tám đã hắng giọng.

- Xe mới không chở ba được đâu con! Bé Di chịu khó đi bộ về nghe!

Nhật Di sững người, cảm giác vô cùng lạ lẫm trước thái độ cũng không thể khác lạ hơn của bác Tám. Sao thế nhỉ, ngày trước chẳng phải ba Nhật Di từng đèo hai anh em trên chiếc xe đạp cọc cạch về nhà sao?

- Sao không chở được ba? Bình thường xe cũ vẫn chở được mà?

- Con lên xe đi!

- Vậy thôi con đi bộ về với Di!

- Không nói nhiều! - Bác Tám nạt. - Lên xe! Nhà mình bây giờ không còn như trước nữa, con đừng đi bộ đi học, ba mẹ mất mặt lắm. Với lại, đừng có giao du với hạng người không cùng đẳng cấp nữa.

Hai đứa trẻ ngơ ngác hết nhìn nhau rồi lại nhìn người đàn ông mà tụi nó vốn kính trọng. Anh Rin mếu máo như vừa bị đòn oan, nhìn Nhật Di đầy áy náy. Chiếc xe máy vọt đi, bỏ lại Nhật Di bơ vơ giữa cổng trường đông đúc. Chưa bao giờ Nhật Di cảm thấy lạc lõng như lúc này, còn hơn cả những ngày anh Rin bị ốm, Nhật Di phải một mình đi học. Giá mà Nhật Khánh học chung buổi như những năm trước, hai chị em sẽ tự về, vẫn vui biết bao. Mà không, nếu có ở đây, Nhật Khánh cũng sẽ tủi thân mà khóc mất. Nhật Di mím môi, những lời nói cay nghiệt không rõ vô tình hay cố ý của bác Tám cứ văng vẳng trong đầu. Không cùng đẳng cấp, từ bao giờ bác Tám đã cho rằng họ không còn thuộc đẳng cấp của gia đình Nhật Di? Chiếc xe máy mới cóng kia là thứ quyết định đẳng cấp của một con người sao? Ồ, bác Tám đã tự cho mình thuộc tầng lớp giàu có, quý tộc và có quyền chọn bạn cho con. Tầng lớp đó, ghê gớm thế sao, Nhật Di nhất định sẽ bước vào, nhưng chắc chắn chẳng phải bằng kiểu cầu may như họ!

***​

Tiếng piano khi dìu dặt lúc du dương khiến lòng Nhật Khánh nhẹ tênh. Dù đã không còn xa lạ gì với tầng áp mái nhưng mỗi khi đặt chân lên đây, Nhật Khánh đều cảm thấy không gian yên tĩnh và sạch trong này ít nhiều giúp cô có được cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái. Ngành nghề khách sạn tưởng chỉ đơn giản là kinh doanh nhưng thật ra lại vô cùng thú vị, thứ chúng ta đặt vào không chỉ là tâm huyết. Chất lượng dịch vụ là kết quả của một quá trình bản thân người làm dịch vụ đặt mình vào vị trí của khách để biết được khách mong muốn những gì. Ở đây, từng chi tiết nhỏ trong cách bài trí, sắp xếp đều giúp Nhật Khánh hiểu rõ hơn về điều đó. Cô cũng hiểu thêm rằng, trước đây những đồng nghiệp của cô cố gắng hết sức để được lên đây, cũng là có lý do hợp lý.

Ở tầng áp mái, ngoài việc lịch làm việc dày đặc hơn vì chỉ có Nhật Khánh và chị Hoa thay phiên nhau, thì cơ bản rất nhàn hạ. Tầng áp mái chẳng mấy khi có khách, nhất là khi không nằm trong mùa cao điểm du lịch như hiện nay. Nếu là người khác, hẳn sẽ thấy rất thảnh thơi, sung sướng. Còn với một người không thể quen với suy nghĩ có mặt đủ giờ làm và nhận lương như Nhật Khánh, sự rảnh rang này chỉ đem lại cảm giác buồn chán, bứt rứt, khó chịu, chẳng khác nào bị tra tấn. Nhật Khánh cũng nhiều lần tự hỏi vì cớ gì người ta lại thuyên chuyển cô lên đây, để rồi có những ngày cô phải cố gắng lau đi lau lại căn phòng tắm chưa đầy mười mét vuông vốn đã sạch hết mức, hay ngồi gấp những chiếc khăn tắm thành hình gấu mèo như một kẻ dở hơi theo lời nhận xét của Đan Thy?

Chắc chắn khách không có trong phòng, Nhật Khánh quẹt thẻ mở cửa. Đập vào mắt cô là một căn phòng bừa bộn với những chiếc khăn tắm bị xới tung trên giường mà trước đó cô đã chăm chút xếp thành hình đôi chim uyên ương xinh xắn, cực kỳ phù hợp với yêu cầu bài trí phòng tân hôn. Lạ nhỉ, khăn có vẻ còn sạch, nghĩa là chưa dùng đến, sao lại lộn xộn thế này? Nhật Khánh thấy buồn buồn, bởi đây là thành ý của cô, thể hiện sự chào đón nồng nhiệt và sự quan tâm của khách sạn đối với khách. Có phải những người giàu có thường không có thời gian dù chỉ vài phút để dùng tâm hồn cảm nhận mọi thứ xung quanh? Hay họ coi những chiếc khăn kia cũng chỉ là một trong những đồ dùng tại không gian mà họ đang bỏ tiền ra để được phục vụ, không có chút ý nghĩa hay giá trị gì?

***​

Đình Thiên thong thả dạo quanh khu vườn vẫn còn hơi ẩm ướt. Không khí mát mẻ, dễ chịu bao trùm lấy anh. Đình Thiên hít một hơi thật sâu như muốn thu hết không khí mát mẻ, trong lành kia vào lồng ngực. Lâu lắm rồi anh mới ra vườn đi dạo, dù ngày nào cũng nhìn ngắm nó từ cửa phòng. Hàng dừa cảnh vẫn đứng sừng sững như những vệ sĩ lặng lẽ và trung thành. Những chú cá trong hồ hồn nhiên tung tăng bơi lội. Tự nhiên Đình Thiên thấy tâm hồn thanh thản, dễ chịu quá. Có phải vì thời gian vừa rồi anh đã quá căng thẳng nên bây giờ tâm hồn như được giải phóng hay không?

Vừa ngồi xuống chiếc xích đu trắng, Đình Thiên vừa nghĩ về công trình nghiên cứu của mình. Không biết giờ này, Đình Phong đã đọc nó chưa; Đình Phong là người rất biết tranh thủ thời gian, có thể ngay sáng hôm lên máy bay, anh đã đọc rồi cũng nên. Có thể đọc chưa xong nên Đình Thiên chưa nghe anh trai nhận xét gì. Rồi Đình Thiên chợt khựng lại, tự cười mình; Đình Phong mới đi một ngày, lại là đi công tác chứ có phải đi chơi đâu, sao anh có thể mong ngóng Đình Phong ưu tiên cho công trình nghiên cứu của mình như vậy được?! Hôm qua viết xong, chưa kịp đọc lại đã mang cho anh trai. Đình Thiên lo có vài chỗ chưa thật sự ổn lắm. Mà thôi, Đình Thiên tự trấn an, nếu chưa ổn thì Đình Phong sẽ giúp chỉ ra, như trước đây hai anh em vẫn cùng nhau làm mọi việc.

Trời sẩm tối, Đình Thiên đứng lên, đi vòng qua bể bơi để vào nhà. Ngang khoảng sân dẫn vào gian chính của ngôi biệt thự, Đình Thiên cúi người, nhặt những đóa hoa sứ trắng đang nằm chơ vơ trên nền đất lạnh dưới gốc cây. Những đóa hoa còn rất tươi, căng mọng, có lẽ do trận gió khi chiều mà phải từ giã mẹ cây, buông bỏ sự sống. Đình Thiên nhặt bằng hết, định bụng sẽ đem vào chưng trong phòng. Đúng lúc định đứng dậy vào nhà, anh chợt khựng lại khi thấy một tập giấy chi chít chữ lấp ló trong giỏ rác. Gì thế kia? Đình Thiên cúi xuống sâu hơn. Tập giấy trắng chi chít chữ viết tay. Chữ của chính anh! Đình Thiên trợn tròn mắt, hai bàn tay đang bụm lấy những đóa hoa sứ như không còn chút sức lực, buông thõng xuống. Những đóa hoa vừa được nhặt lên nay lại một lần nữa chao nghiêng, lả tả rơi. Đình Thiên cầm lấy tập giấy, anh không thể tin vào mắt mình. Trong tay chính là tập đề tài nghiên cứu của anh! Công trình nghiên cứu mà anh đã cố thức suốt đêm để làm cho xong trước khi trời sáng!
liệu sau này tình anh em có chắc bền lâu!
 

Ratlalichsu

Phàm Nhân
Ngọc
-186,11
Tu vi
0,00
CHƯƠNG IV

KIẾP SAU XIN LÀM KẺ SĨ
“Phịch!”

Đình Thiên ngồi bệt xuống thành của chiếc bồn bao quanh gốc sứ già, tay run run cầm tập tài liệu đã không còn sạch sẽ, thơm tho như mấy ngày trước. Đình Thiên vuốt ve bản thảo, như vuốt ve đứa con thơ dại mà mình hết mực nâng niu đang bị thương và rên rỉ trong lòng. Đình Thiên xót xa quá! May mà trời không mưa, nếu không chẳng phải nó đã trở thành một mớ bùi nhùi không còn nguyên hình dạng nữa rồi sao? Đến tận lúc này, Đình Thiên vẫn không tin được thứ mình đang cầm trong tay lại chính là tập bản thảo đó. Sao nó lại ở đây? Lẽ ra giờ này, nó phải bên cạnh Đình Phong, ở nước Pháp xa xôi rồi chứ? Thế này là thế nào? Ai đã quăng nó vào sọt rác?

Uất nghẹn! Đình Thiên cảm thấy khó thở quá, lồng ngực đau thắt như có một tảng đá đè nặng. Hai tay Đình Thiên bấu chặt vào hai mép của tập tài liệu, không còn quan tâm nó sẽ nhàu nát ra sao. Những câu hỏi bủa vây, nỗi uất ức dâng trào. Khóe mắt cay xè, nhưng Đình Thiên không có chút cảm giác gì. Mà không, nói chính xác hơn là, so với cơn đau đang từng đợt cuộn xoáy trong lòng, thì chút cay cay nơi khóe mắt đó có gì đáng để bận tâm. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống làm nhòa màu mực tím, loang lổ… Chẳng mấy chốc, nước mắt đã làm nhòe cảnh vật xung quanh. Đình Thiên thấy đầu óc quay cuồng. Bóng tối đã bao trùm không gian, Đình Thiên thẫn thờ nhìn, cảm giác cuộc đời mình như cũng bị nhấn chìm trong những mảng đen xám xịt của bầu trời.

Đình Thiên không biết, bằng cách nào mình đã đứng dậy, rời khỏi nơi mà mấy tiếng trước đã chứng kiến nỗi vật vã trong anh, và vào trở lại nhà. Sau khi quăng tập tài liệu lúc này đã nhàu nhĩ lên bàn, Đình Thiên nằm vật ra giường, mắt mở lớn, nhìn trân trân lên trần nhà. Đình Thiên không hiểu, hay nói đúng hơn là không muốn tin vào điều mà bản thân đã tự suy ra từ lúc xâu chuỗi các sự việc. Rõ ràng, chính tay Đình Thiên đã đặt tập tài liệu lên bàn Đình Phong, bên cạnh túi hành lý của anh. Sao giờ nó lại nằm trong giỏ rác? Phòng Đình Phong luôn khóa kín từ lúc anh đi, không ai có thể lại qua, vậy lẽ nào, chính anh ấy là người vứt bỏ những giấy tờ đó?

Nhưng mà, sao Đình Phong có thể đối xử với Đình Thiên như vậy được? Đình Phong là người Đình Thiên luôn hết lòng yêu thương và tin tưởng. Từ nhỏ đến lớn, Đình Phong chưa từng làm điều gì khiến Đình Thiên phải buồn hay thất vọng. Với anh, Đình Phong luôn nhẹ nhàng, dịu dàng và tôn trọng hết mức có thể. Thậm chí có những lúc Đình Thiên biết mình sai, đòi hỏi vô lý, nhưng Đình Phong vẫn chưa một lần tỏ vẻ chán ghét. Vậy mà bây giờ, Đình Phong lại nỡ lòng làm thế với anh?

Có phải bản thân Đình Phong cũng coi thường đam mê và tâm huyết của Đình Thiên - thứ anh đặt gần như trọn vẹn vào đề tài nghiên cứu này? Có phải dù yêu thương em trai bao nhiêu đi nữa, thì Đình Phong vẫn không thể hiểu và chấp nhận được việc làm mà mọi người luôn cho là vớ vẩn của Đình Thiên? Vớ vẩn?! Phải rồi, có lẽ chính bản thân Đình Phong cũng cho những điều này là vớ vẩn, là thứ chỉ đáng vứt đi! Trong khi Đình Phong ngày ngày bận rộn với công việc của gia đình, với những bản hợp đồng, những chuyến công tác xa, thì mình chỉ biết nhàn hạ ăn ngủ; đã thế còn đòi hỏi anh phải đọc những thứ nhảm nhí này sao? Hẳn là Đình Phong đã nghĩ vậy! Hẳn là Đình Phong đã mệt mỏi tới mức không còn muốn tiếp tục chịu đựng Đình Thiên thêm nữa. Chịu đựng?! Hai tiếng đó mới chua chát làm sao; nếu đã đến mức phải dùng từ chịu đựng, thì tình nghĩa, yêu thương… liệu còn có ý nghĩa gì?

Nhưng Đình Thiên đâu thể nào thay đổi bản thân, nhất là khi anh không cảm thấy những gì thuộc về con người mình là xấu xa, tệ hại đến mức cần phải thay đổi. Bằng cấp, địa vị, danh lợi, tất cả có là gì nếu đánh mất bản thân? Đình Thiên không phải chưa từng nghĩ đến chuyện thay đổi mình, tiết chế mình để hòa hợp, chỉ là anh đủ hiểu bản thân để biết rằng mình không thể làm điều đó. Xã hội này không phù hợp với một người như anh. Bản thân anh cũng không thể hòa hợp với xã hội này được! Đó là sự thật, anh chưa từng muốn thay đổi sự thật đó, nên bao năm qua vẫn chỉ âm thầm lặng lẽ sống như một cây tầm gửi an phận, hay một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi. Điều anh mong muốn không có gì quá lớn lao, chỉ là muốn được ba mẹ và anh trai hiểu và đón nhận mình.

Ba mẹ đã không hiểu, nay Đình Phong cũng không. Đình Thiên thấy mình như con nai nhỏ tội nghiệp, bị dồn vào tuyệt vọng, nơi bên kia là lãnh địa của bầy sói, trước mặt là những thờ ơ, vô tình của người thân. Đình Thiên tự hỏi mình có làm gì sai không? Lẽ nào sự khác biệt của mình thật sự làm người khác chán ghét đến thế? Con người anh, sự tồn tại của anh, đam mê của anh… tất cả chưa bao giờ là điều khiến gia đình anh coi trọng và tự hào. Vậy thì, Đình Thiên bật người dậy như chiếc lò xo, đôi mắt đờ đẫn bỗng lóe lên một tia sáng, Đình Thiên lao ra khỏi nhà. Có lẽ kết thúc là điều tốt đẹp, ít ra là trong tình cảnh này!

***​

Bước chân vô định trong đêm tối, anh không biết mình đang đi đâu, giữa thành phố rộng lớn và rực rỡ ánh đèn, người người ngược xuôi, hối hả từng vòng bánh xe. Ít ra, họ còn có nơi để đến, để về; ít ra, họ không lạc lõng, cô đơn như anh. “Và tôi chỉ là một viên sỏi rớt ra từ kẽ nứt vô tình nào đó trong muôn vàn va chạm mông lung này. Tôi rơi ra một cách hồn nhiên và chưa từng đặt dấu hỏi cho sự có mặt lạc lõng của mình” - Đình Thiên chợt nhớ tới câu văn anh từng đọc trong một tác phẩm nào đó, bỗng thấy chạnh lòng. Đúng vậy, trước đây Đình Thiên chưa từng đặt câu hỏi cho sự tồn tại lạc lõng, vô nghĩa của mình trong cõi đời này; anh chỉ cảm thấy đã được sinh ra thì cứ vô t.ư lớn lên, vô t.ư sống, vô t.ư là chính mình, thậm chí vô t.ư trước cả những dè bỉu, khinh khi có thể có của người đời. Nhưng, đã đến lúc rồi, cần phải kết thúc tất cả, chấm dứt những ngày tháng vô t.ư, hồn nhiên, trút bỏ những tổn thương mà cuộc đời reo giắc. Nên thế…?

“A! Này! Này!”

Đình Thiên giật mình bởi những tiếng gọi thất thanh; mãi đến lúc này, anh mới ý thức được mình đang đứng giữa ngã ba đường, người xe tấp nập. Một chiếc xe bán tải chạy ngược chiều, đang lao thẳng vào anh. Ánh đèn vàng chói lóa. Tiếng la hét hòa lẫn tiếng còi xe ngày một riết róng. Đình Thiên mặc kệ. Càng tốt, trong lúc anh đang tìm kiếm một sự kết thúc thì lại có trợ giúp, chẳng phải trời xanh đã nghe thấu ước nguyện của anh hay sao! Anh đứng thẳng người, hai tay dang ra, mắt nhắm lại như chờ đợi một điều tốt đẹp sẽ đến sau cú va chạm mà chỉ nghĩ đến thôi, nhiều người cũng đã rùng mình kinh hãi.

“Tất cả sẽ biến mất

Những ý nghĩ trong đầu cũng biến mất”


Hai câu thơ cứ văng vẳng bên tai. Không còn tâm trí để nhớ xem đó là thơ của ai, nhưng chắc chắn một điều, Đình Thiên cảm nhận được sự đồng điệu trong đó. Anh nhoẻn miệng cười. Chua chát!

“Kíttttttt!!!”

Tiếng phanh gấp. Tiếng bánh xe nghiến vào lòng đường chói gắt. Một luồng gió mạnh ào đến, Đình Thiên cảm nhận một hình khối đồ sộ sát sàn sạt ngay phía trước, anh choàng mở mắt. Người tài xế nhảy xuống khỏi xe, đẩy mạnh khiến anh suýt té nhào. Anh ta vừa chỉ tay vào mặt Đình Thiên vừa tức giận tuôn một tràng những lời lẽ thô tục. Nét mặt căng thẳng, ánh mắt phừng phừng lửa giận, cảm tưởng anh ta chỉ muốn lao vào, táng cho Đình Thiên một trận nhừ tử. Hai viên cảnh sát giao thông bất ngờ xuất hiện, nói gì đó với anh tài xế hung hăng, rồi dắt Đình Thiên vào vỉa hè. Đầu Đình Thiên ong ong giữa những xì xào bàn tán của đám đông xung quanh - thở phào có, chửi rủa có, và cả những xuýt xoa thương hại cũng có. Có phải, trong mắt mọi người, anh chỉ là một kẻ điên!

***​

Đình Phong ngâm mình trong bồn tắm, ngửa đầu thư giãn, tận hưởng cảm giác dễ chịu, mát mẻ của làn nước trong vắt thoang thoảng mùi tinh dầu sả. Anh đưa ngón tay khẽ day trán, một ngày làm việc đầy căng thẳng trôi qua. Cũng như rất nhiều lần trước, Đình Phong thấy thỏa mãn vì sau mỗi cuộc họp, một vấn đề lại được làm sáng tỏ, công việc lại suôn sẻ hơn. Đó dường như là điều an ủi rất lớn cho Đình Phong, là động lực giúp anh cố gắng hơn, dẫu công việc kinh doanh có mệt mỏi và vất vả như thế nào. Lần công tác này có khá nhiều vấn đề cần giải quyết, Đình Phong bận tối mắt. Mới mấy ngày mà anh đã cảm thấy nhớ Việt Nam, nghĩ đến việc gần cả tháng nữa mới trở về, Đình Phong ngao ngán.

Chuông điện thoại reo, Đình Phong với tay lấy chiếc điện thoại màu đen bóng loáng trên bục đá gần đó, là ba.

- Dạ con nghe!

- Công việc sao rồi con?

- Dạ, hôm nay đã deal được hợp đồng với bên lữ hành của tập đoàn rồi ba!

- Ừm, không có trục trặc gì chứ? - Giọng ông Lâm trầm trầm.

- Dạ, ổn ba! Ba mẹ đi nghỉ vui không? - Đình Phong nhận ra nét buồn bã trong giọng nói của ba.

- Ba mẹ gọi mà thằng Thiên không bắt máy, chắc còn giận!

- Mấy nay bận quá con chưa gọi về. Để chút nữa con gọi em thử!

Vừa tắt máy, Đình Phong nhận được tin nhắn từ Gia Thành - bạn thân và cũng là họa sĩ đang trang trí cho khách sạn nhà anh, Sand Beach. Nội dung tin nhắn là một bức hình chụp bức tranh Gia Thành vừa hoàn thành. Bức tranh vẽ một góc của thành phố Đà Nẵng vào mùa hè. Đình Phong trầm mặc trong vài phút. Lần đầu tiên, anh nhìn một bức tranh về Đà Nẵng ở một góc hoàn toàn không có biển mà vẫn đẹp đến mê hồn. Trong tranh, công viên châu Á với vòng xoay mặt trời nổi bật ở góc trái, tĩnh lặng. Trên bầu trời, đàn chim đang thong thả bay về tổ sau một ngày kiếm ăn. Màu hoàng hôn vàng vọt bao trùm. Mặt nước trên sông Hàn tĩnh lặng, không gợn sóng. Đình Phong như cảm nhận được cả không khí khô nóng của mùa hè ở quê hương. Xa xa, ngọn Hải Vân ẩn hiện, mờ ảo giữa mây chiều. Một khung cảnh nên thơ nhưng cũng man mác buồn. Đình Phong cảm thấy khó hiểu, tự hỏi sao bây giờ mà Gia Thành lại vẽ Đà Nẵng vào mùa hè nhỉ, rồi anh mỉm cười tự trả lời, Gia Thành có khi nào làm những điều dễ hiểu đâu!

***​

Đình Phong cúp máy từ lâu, ông Lâm vẫn còn ngồi thừ trên chiếc ghế trước bể bơi vô cực của một khách sạn sang trọng. Ông đang nghĩ về Đình Thiên - đứa con trai út với tính cách và t.ư tưởng đặc biệt, khác người, nhiều lần khiến ông đau đầu. Nhớ lại cuộc xung đột không đáng có trước đây không lâu, bản thân ông cũng không thể hiểu được lý do tại sao lại có cuộc cãi vã đó để rồi đến tận hôm nay, ông và vợ đã nhiều lần gọi về mà Đình Thiên vẫn không bắt máy.

Bà Lâm xuất hiện từ phía sau rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Ông Lâm nhìn bộ dạng của vợ, thầm đoán hẳn bà cũng đang bứt rứt khó chịu vì chuyện của Đình Thiên. Ở độ tuổi trung niên, trông bà Lâm vẫn còn khá trẻ, đặc biệt là đôi mắt biết cười nổi bật trên gương mặt xinh đẹp, quý phái. Ông Lâm hiểu, hai người giống nhau ở tinh thần lạc quan và sự vui vẻ. Hiếm có chuyện gì lại có thể khiến bà u uẩn như vậy trong nhiều ngày, ngoài chuyện của các con. Chuyến đi này, dù bà Lâm luôn cố giấu những tiếng thở dài và sự buồn phiền, nhưng những khoảnh khắc thẫn thờ của vợ đủ để ông hiểu tất cả.

- Anh mới gọi cho thằng Phong! - Ông Lâm bắt chuyện.

- Ổn hết chứ anh?

- Ừm, anh luôn rất yên tâm về nó!

- Em vừa gọi về cho thằng Thiên mà không được. - Giọng bà Lâm vừa buồn vừa lo âu. - Chắc nó còn giận em!

Câu nói của bà Lâm đưa cả hai chìm vào một khoảng lặng. Ông Lâm ngả hẳn người ra ghế, tay đặt lên trán, đăm chiêu nghĩ ngợi. Từ nhỏ đã sống nội tâm, tuy vậy, Đình Thiên không hẳn quá lầm lì, vẫn rất hồn nhiên và vô t.ư trong sự bảo bọc, thương yêu của ba mẹ, đặc biệt là của ông nội. Đình Thiên rất sáng dạ. Nhưng từ khi bước vào tuổi đi học, ông Lâm ngạc nhiên nhận ra Đình Thiên có những suy nghĩ rất khác lạ, đặc biệt khác xa suy nghĩ của một đứa trẻ ở độ tuổi đó. Đình Thiên suốt ngày lẽo đẽo theo ông nội, nghe ông kể chuyện về những nhà nho xưa. Đình Thiên thuộc làu Tứ thư, Ngũ kinh, chỉ cần có dịp là sẽ ngâm nga như một người am tường đạo lý, đến mức vợ chồng ông cũng phải kinh ngạc.

Lúc đầu, vợ chồng ông chỉ cảm thấy lạ, nhưng vốn cho rằng những đạo lý mà ông nội truyền dạy cho cháu là những điều hay lẽ phải, nên không can thiệp. Rồi càng lớn, Đình Thiên càng xa lánh thế giới xung quanh - không chơi với trẻ con, ghét những thói ngỗ nghịch, tụ tập, tranh giành của bạn bè cùng lứa - thay vào đó, chỉ chuyên tâm đọc sách. Mười hai tuổi, Đình Thiên đã có dáng dấp của một thư sinh nho nhã, tính tình trầm lặng, thường suy nghĩ rất kỹ trước khi nói bất cứ điều gì. Sự thay đổi ngày càng lớn dần, cho đến một ngày… Khi đó, Đình Thiên hãy còn rất nhỏ.

*​

- Lớn lên con muốn làm nghề gì? - Ông Lâm hỏi cậu con trai út nhỏ bé của mình.

Một thoáng suy nghĩ, đôi mắt trong veo của Đình Thiên sáng lên.

- Con muốn trở thành một nhà hiền triết!

- Nhà hiền triết? Tại sao?

- Con muốn giống ông nội!

Ông Lâm bật cười trước câu trả lời ngô nghê của con trai. Đình Thiên đúng là khi thì quá già dặn, lúc lại rất đỗi trẻ con. Lẽ ra, ở độ tuổi này, nhiều cậu ấm đã có những suy nghĩ hết sức trưởng thành như lớn lên sẽ làm bác sĩ, kỹ sư, đi du học, thậm chí có đứa đã biết để ý bạn gái cùng lớp rồi.

- Lớn lên, con sẽ cùng anh kế thừa sự nghiệp của ba mẹ! - Ông Lâm vờ nghiêm giọng.

- Không đâu, ba! Con không thích kinh doanh. “Sĩ, nông, công, thương” - chẳng phải thương được đặt ở hàng thấp nhất trong tứ dân đó sao, ba?!

Ông Lâm sững sờ trước câu trả lời sắc bén của con trai. Mãi đến khi Đình Thiên đứng dậy, đi vào phòng rồi, ông Lâm vẫn chưa tin vào những gì mình vừa nghe. Con trai ông đã thật sự trở thành môn đệ của “cửa Khổng” rồi sao? Những t.ư tưởng đó đã ngấm vào máu thịt, khiến mỗi lời Đình Thiên nói ra đều mang hơi hướm của một nhà nho nhỏ tuổi. Ở xã hội hiện đại này, nếu cứ như vậy, ông lo Đình Thiên sẽ khó mà tồn tại, khó mà phát triển bản thân. Ông còn có thể thay đổi, uốn nắn Đình Thiên hay không?Hy vọng mọi thứ chưa quá trễ!

Bao năm qua, ông Lâm vẫn thầm hy vọng rằng mình có thể thay đổi Đình Thiên như ông từng thay đổi Đình Phong. Có phải ông đã sai rồi? Tại sao ông lại cho rằng mình có quyền bắt các con làm theo ý muốn. Chính như Đình Phong, đã bao giờ ông tự hỏi con cảm thấy như thế nào khi gác lại đam mê để vâng lời ông, gánh vác sự nghiệp? Đằng sau sự ngoan ngoãn vâng lời kia, là điều gì, có bao giờ ông lắng mình lại để cảm nhận?

***​

Nhật Di và Phó Giám đốc Điều hành tiến về phía thang máy để trở lại văn phòng sau khi dạo một vòng quanh khách sạn mà điểm cuối là tầng áp mái này. Kỳ nghỉ Tết dương lịch vừa qua, khách sạn lại bắt tay vào chuẩn bị cho Tết âm lịch sắp tới. Nhật Di và Phó Giám đốc dạo một vòng, vừa khảo sát tình hình vừa quan sát thái độ làm việc của nhân viên. Thang máy mở ra, Nhật Khánh xuất hiện cạnh chiếc xe đựng dụng cụ làm phòng, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người, nhưng sau đó nhanh chóng cúi chào lễ phép.

- Nhật Khánh lên tầng áp mái vẫn ổn chứ? - Phó Giám đốc quay sang Nhật Di khi cả hai đã bước vào thang máy.

- Dạ, có vẻ ổn, anh! - Nhật Di từ tốn.

- Biểu hiện của Nhật Khánh rất tốt, thường xuyên được khách khen. Nếu không phải đợt rồi được thanh tra của Tổng Cục Du lịch khen ngợi thì anh cũng có ý đề cử với bộ phận Buồng!

- Dạ, cảm ơn anh! Chị ấy còn phải cố gắng nhiều hơn nữa!

Nhật Di mỉm cười khiêm tốn cảm ơn rồi im lặng. Nhật Di cảm thấy niềm vui len lỏi trong lòng. Cô vốn biết, Nhật Khánh là một nhân viên sáng giá. Chỉ tính riêng sự tận tâm tận lực của chị ấy trong công việc đã xứng đáng được đánh giá cao. Chưa kể, Nhật Khánh lại thông minh, hoạt bát, nhanh nhẹn và thân thiện, lấy được cảm tình từ cấp trên là điều hoàn toàn dễ hiểu. Nhật Di nhớ lại lúc phân tích đánh giá của thanh tra, Ban Giám đốc đặc biệt chú ý lời khen ngợi của vị thanh tra dành cho Nhật Khánh. Lúc đó, Nhật Di vừa tự hào vừa thoáng chút lo âu. Cô e ngại Nhật Khánh sẽ khước từ sự điều động đó.

Giá mà, Nhật Khánh có t.ư tưởng cầu tiến một chút, thì bây giờ chị ấy đâu còn là một nhân viên bình thường như vậy. Nhật Di vẫn không hiểu nổi chị gái mình. Ba mẹ dù sao cũng sinh ra trong xã hội cũ, an phận thủ thường là chuyện thường tình, nhưng Nhật Khánh là công dân của một thành phố hiện đại, trẻ trung, sao cũng có thể sống kiểu mỏi mòn như vậy! Được lên phục vụ ở tầng áp mái, cũng có nghĩa là nắm chắc cơ hội lên vị trí Giám sát trong nay mai, Nhật Di hoàn toàn tin vào năng lực của Nhật Khánh, tuy nhiên, còn phải tùy thuộc vào việc chị ấy có biết nắm lấy cơ hội đó hay không.

***​

Đình Thiên gói ghém vài bộ quần áo, bỏ vào chiếc ba lô nhỏ, không quên nhét chiếc đồng hồ bỏ túi vào ngăn ngoài cùng của ba lô. Với Đình Thiên bây giờ, thời gian rất quan trọng. Suốt một đêm thức trắng để suy nghĩ về bản thân, gia đình, đam mê và cuộc sống trong những năm qua, rồi lại nghĩ về giây phút đối diện với cái chết mới trải qua, Đình Thiên cảm thấy càng bế tắc.

Khoảnh khắc chiếc xe bán tải dừng lại ngay trước mặt, Đình Thiên hoảng sợ thật sự. Đình Thiên bừng tỉnh. Anh nhớ lại lời Khổng Tử dạy, rằng cái chết là luật tự nhiên của trời đất, con người không có quyền định đoạt. Hình hài này, là ba mẹ ban cho, mỗi ngày được sống là một đặc ân, tại sao Đình Thiên lại nông nổi quyết định tuyệt mệnh? Chưa kể còn là một cái chết theo kiểu “hữu dũng vô mưu” đã từng bị phê bình như thế?

Rồi Đình Thiên lại nhớ đến những lời chửi rủa xen lẫn thương hại của người đi đường. Ánh mắt của hai người cảnh sát giao thông nhìn Đình Thiên đầy ái ngại, mà lẽ ra phải là tức giận như anh tài xế kia. Có lẽ họ cảm thông với Đình Thiên, nhưng không phải cảm thông vì những cùng quẫn, bức bách đưa anh đến với quyết định này, mà cảm thông vì cho rằng anh không đủ tỉnh táo để ý thức được hành động mình đang làm. Đình Thiên nhớ đến cảm giác anh tin rằng trong mắt họ, anh là một người điên. Cả xã hội đã mặc định như vậy rồi! Cảm giác đó, chua chát quá, đau đớn quá, có lẽ còn đau hơn cả nếu thịt nát xương tan dưới bánh xe kia.

Đình Thiên không nhớ đã về nhà bằng cách nào. Anh chỉ nhớ mình đã ngồi ở bờ biển cả một đêm dài, cho đến khi tiếng nhạc xập xình từ một quán bar gần đó tắt hẳn. Anh ngồi đó, nhìn mặt biển mênh mông và tối đen như mực, nhìn những ngôi sao hiếm hoi của mùa giá lạnh đang le lói sáng, lòng tự hỏi nếu biết rằng ánh sáng mình đang cố hết sức để tỏa ra kia bị mây mù che mất, không đến được với nhân gian, liệu những ngôi sao có như anh, chọn cách lịm tắt hay không? Đình Thiên cay đắng nhận ra một sự thật, rằng sự tồn tại của anh trên cõi đời này là vô nghĩa. Nếu trước đây, nó chỉ là nỗi hồ nghi trong anh, thì bây giờ sự hồ nghi đó đã được thừa nhận. Kể cả ba mẹ và Đình Phong cũng không cần sự tồn tại của anh, không cần con người anh. Lại có lời dạy rằng sống vô nghĩa cũng là một sự thừa thãi có hại. Nếu để trở thành một người có ích, có tài trong xã hội này - xã hội tự nhận là hiện đại và văn minh - e rằng Đình Thiên phải thay đổi, phải dẹp bỏ con người cũng như thiên lương mà anh tự hào bao lâu nay. Ngược lại, để giữ được những điều đó, anh phải chấp nhận rằng mình đang là kẻ vô dụng, bất tài, thậm chí thừa thãi.

Đám người ngu dốt và tàn nhẫn kia, họ không hiểu! Phải rồi, làm sao họ có thể hiểu mình cơ chứ. Họ chỉ dùng trí tuệ - mà họ vẫn cho là siêu phàm - miệt mài chế tạo ra hết thiết bị này đến cỗ máy khác mà không lường trước hậu quả đằng sau những tiện ích mà nó đem lại. Đã thế, họ còn dùng chính đầu óc đó để đánh giá về mình, về những giá trị mà mình học hỏi, tu dưỡng được. Họ cho đó là lỗi thời, là cổ hủ, là những thứ không còn phù hợp và nên vứt đi. Đình Thiên nắm chặt lòng bàn tay, chưa bao giờ anh thấy lòng mình sôi sục một cơn giận dữ như thế. Đình Thiên thấy căm phẫn! Bao lâu nay im lặng, đó là vì anh tôn trọng sự khác biệt, nhưng có vẻ như bây giờ, điều đó không còn cần thiết nữa. Tại sao người đời có quyền miệt thị anh, còn anh thì không?

Trong khi rõ ràng, họ mới là những con người thực dụng và ngu ngốc. Tài năng và trí tuệ của anh, mới là thứ mà dù ở xã hội nào cũng cần được trọng dụng và tôn vinh. Chính họ đang làm mai một những tinh hoa vô giá của dân tộc, của nhân loại chứ không phải anh đang ở trạng thái thụt lùi. Thật khó khăn nếu bắt Đình Thiên phải hạ mình để hòa hợp! Nếu thật sự phải làm vậy, chi bằng chết đi còn có ý nghĩa hơn. Không được tự định đoạt mạng sống, nhưng chẳng phải cuộc sống này có ý nghĩa hay không là phụ thuộc vào sự cao quý của tính mệnh, sự đóng góp của bản thân cho cuộc đời? Nếu sống mà không được là mình, nhân cách không được bảo toàn thì đôi khi chết mới là hữu ích. Đình Thiên đấm mạnh tay vào đùi, phải rồi, có câu “Hữu sát thân dĩ thành nhân”!

Vậy thì suy cho cùng, Đình Thiên vẫn nên chết? Nhưng chết ở một t.ư thế khác? t.ư thế ngẩng cao đầu như một bậc anh hùng?!

***​

Đình Thiên lặng lẽ ngồi chờ đến lượt mình làm thủ tục nhận phòng, tay mân mê chiếc đồng hồ bỏ túi. Vanda Orchids là khách sạn danh tiếng không chỉ của thành phố mà còn cả khu vực miền Trung, là đối thủ đáng gờm duy nhất của khách sạn gia đình anh. Nghe danh đã lâu, nay mới được đặt chân đến, không ngờ mọi thứ còn sang trọng và chuyên nghiệp hơn những gì anh tưởng tượng.

Ngày còn đi học, Đình Thiên đặc biệt chú ý đến những thông tin về khách sạn này mỗi khi nó được đề cập trong những đề tài thuyết trình của sinh viên hoặc trong những bài phân tích của giáo viên. Thứ anh chú ý không phải sự sang trọng, tiện nghi của dịch vụ mà là tầng áp mái - tầng thứ hai mươi ba - cao nhất nhì thành phố. Đình Thiên cảm thấy vị trí trên cao rất hợp với anh, từ đó, anh có thể nhìn xuống đám đông hèn nhát và ngu dốt kia với tâm thế của một người đứng trên tất cả.

- Chào quý khách, đây là mức giá tốt nhất dành cho khách walking ở thời điểm này của Vanda! - Đan Thy tươi cười chìa ra bảng giá phòng được niêm yết sẵn.

- Tôi lấy phòng President! - Đình Thiên không thèm liếc nhìn bảng giá.

Đan Thy trợn tròn mắt, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tiều tụy với mái tóc dài phủ gần hết phần mắt càng khiến anh ta bơ phờ đến quái lại của chàng trai trước mặt. Nếu không vì giọng nói khá trẻ, Đan Thy sẽ nghĩ rằng người đó là một người đàn ông trung niên. Râu tóc bờm xờm, gương mặt trắng bệch; Vanda cũng có loại khách này sao? Đặt phòng President, lại còn không đặt trước qua hệ thống hay bên lữ hành để có mức giá ưu đãi? Đại gia ở đâu lạc đến đây? Hay có khi nào là khách của Chủ tịch không nhỉ? Không đâu, nếu là khách mời, mình phải nhận được thông tin trước chứ, hoặc ít ra, anh ta phải xưng danh tính rõ ràng.

Nếu Ngọc Huyền không huých nhẹ vào Đan Thy, có lẽ cô còn bị những suy nghĩ của mình đuổi đến tận đẩu tận đâu mất.

- Quý khách vui lòng cho em mượn chứng minh thư hoặc passport ạ!

- …

- Quý khách cho hỏi số ngày muốn lưu trú tại Vanda ạ?

- Chín ngày!

Đình Thiên đáp nhanh, chợt nghĩ đến số chín - con số cực dương mang nhiều ý nghĩa tốt lành, mà ở đây Đình Thiên chỉ quan tâm đến tầng nghĩa vĩnh cửu và may mắn của nó - môi Đình Thiên khẽ nhếch lên. Sẽ là một kết thúc trọn vẹn hay một khởi đầu viên mãn?
có tiền thì làm gì chẳng thích. hehehehehe
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top