Luận Truyện Các tác phẩm của nhóm 4.0

Ratlalichsu

Phàm Nhân
Ngọc
-186,11
Tu vi
0,00
CHƯƠNG X

GẶP LẠI

- Ange, tập trung nhìn vào mình này! - Teru bay đến trước mặt Ange, nghiêm túc nói. - Cậu có cảm nhận được năng lượng của mình không?

Năng lượng ư? Ange cố mở mắt thật to, nhìn chằm chằm vào Teru; cô cố gắng làm theo những lời Teru đã hướng dẫn lúc nãy - hít thở đều, đầu óc không được nghĩ gì cả, toàn thân thả lỏng.

- Mình chịu thôi, không cảm nhận được gì cả! - Ange thở hắt ra, mặt lộ rõ vẻ chán nản. - Mà... cậu tìm đâu ra cách thức thực hiện lời nguyền kết nối này vậy?

- Bà Hena và Mei từng nói chuyện với nhau về vấn đề này. Mình nghe được một ít... lúc đang thiu thiu ngủ. - Teru đáp tỉnh bơ.

- Cậu đùa à? Nghe câu được câu không mà dám bảo với mình là biết rõ á?

Ange ngồi phịch xuống bãi cỏ xanh phía sau nhà bà Kehn, không giấu được vẻ bực tức và chán nản. Phí cả một buổi, thời gian đó để cô luyện tập với chiếc roi còn hữu ích hơn. Hôm nay, may mắn bà Kehn có việc ra ngoài, vậy mà Ange lại không tận dụng được thời cơ để luyện tập, cũng chỉ vì nghe theo lời Teru.

- Câu được câu không thì vẫn tốt hơn là không biết gì chứ! - Thẹn quá hóa giận, Teru cũng lớn tiếng phản bác lại. - Vậy sao cậu không chịu học đi? Nếu cậu chịu theo mẹ học hỏi như Mei thì giờ đâu phải thế này?

Nói hết câu Teru mới nhận ra rằng mình vừa lỡ lời. Cậu vội vàng quay sang nhìn Ange; dù cô bé không tỏ thái độ gì đặc biệt, nhưng Teru biết mình vừa vô tình chạm vào vết thương trong lòng Ange.

- Mình... không cố ý. Xin lỗi cậu! - Teru nói, giọng đầy ăn năn.

- Không có gì, cậu nói đúng mà! - Ange đứng dậy, toan đi vào trong nhà. - Hôm nay mình tập đến đây thôi, bà Kehn chắc cũng sắp về rồi.

Teru thở dài, thầm tự trách bản thân sao lại bất cẩn như thế. Mei và Ange là hai trường hợp khác nhau. Từ nhỏ, Mei đã là con cưng của gia đình Ivanov, vừa tài giỏi vừa thông minh; Mei cũng là thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia tộc có thể thực hiện thuật “thức tỉnh linh hồn”. Còn Ange, chỉ là một cô bé không có quyền năng và luôn trốn trong góc phòng đọc sách mà thôi. Như chợt nhớ ra điều gì đó, mắt Teru sáng lên, vội vàng bay theo Ange.

- Ange! Ange! Mình có ý này!

- Sao? - Ange quay lại nhìn Teru.

- Thế giới con người có một nơi gọi là thư viện chứa rất nhiều sách cổ. Trước đây, mình từng nghe Mei nói sách của phù thủy bị thất lạc ở thế giới con người rất nhiều. Biết đâu may mắn ta tìm được?

Gương mặt Ange từ từ giãn ra theo lời Teru nói. Phải rồi! Sách! Sách có tất cả mọi thông tin, kiến thức trên đời; thế nên, không chỉ là lời nguyền kết nối, biết đâu nó còn có thể giúp Ange biết được nhiều thứ hơn thế? Ange vẫn còn nhớ, có những ngày cô vùi mình trong phòng, đọc ngấu nghiến toàn bộ những cuốn sách có được - những cuốn sách của thế giới con người - và ngồi tưởng tượng ra mọi thứ; cảm giác ấy thật tuyệt vời!

- Đúng rồi! Thư viện! Hãy đi thư viện thôi!

Ange mừng rỡ nói rồi quay hẳn người lại, sẵn sàng cùng Teru rời đi để tìm cho bằng ra một thư viện. Nụ cười trên môi chợt vụt tắt khi nhìn thấy bà Kehn đã đứng đó từ bao giờ. Khác với ngày thường, gương mặt bà lúc này vô cùng căng thẳng; bà sợ hãi nhìn Ange như vừa nhìn thấy một loài thú dữ. Thậm chí, Ange tin rằng mình đã thấy sự run rẩy của bà Kehn.

- Bà...

Ange cố nghĩ ra câu nói nào hợp lý để giải thích, nhưng mãi vẫn không thể tìm được ý tưởng nào hay ho. Không gian trở nên im lặng đến đáng sợ sau câu nói bị bỏ lửng của Ange. Không được! Cô cần phải nói gì đó, ít nhất thì một lời thú nhận biết đâu sẽ làm bà Kehn tin và chấp nhận cô.

- Thật ra, con...

Ngay lúc Ange vừa định nói hết câu, bà Kehn chợt lên tiếng. Nụ cười thường ngày của bà cũng đã trở lại trên gương mặt; có điều, nó mang tới một cảm giác gượng gạo khác thường.

- Con định đi thư viện à? Gần đây có một cái đó!

Nhắc đến thư viện, Ange gần như quên đi biểu cảm kỳ lạ của bà Kehn lúc nãy.

- Thật ạ! Bà chỉ cho con được không?

***​

Đúng như lời bà Kehn nói, thư viện cách đó chỉ khoảng mười lăm phút đi bộ. Ange vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu vui tai, rõ ràng cô đang rất phấn khích.

“Vui đến vậy cơ à?” - Teru lên tiếng.

- Dĩ nhiên, là sách đấy! Cậu cũng nên tập đọc sách đi Teru.

“Hừ, những con chữ khô khan, chẳng có gì hay ho!”

Câu nói của Teru cũng không làm tinh thần của Ange tệ đi tí nào. Chẳng mấy chốc, họ đã đứng trước một tòa nhà ba tầng.

- To vậy chắc là nhiều sách lắm! - Ange không khỏi trầm trồ.

Ange từng nghĩ phòng sách của gia đình cô đã lớn lắm rồi, không ngờ ở thế giới con người còn có thư viện lớn thế này - hơn cả tưởng tượng của cô rất nhiều. Nhưng có vẻ nơi đây hơi vắng. Mấy ngày nay, tin tức về chuyện mặt trời bị “đóng băng” ở Nam Cực đã khiến con người vô cùng hoang mang. Có lẽ đây là lý do khiến họ không còn tâm trạng đọc sách nữa chăng? Ange nhíu mày, rốt cuộc mục đích của những kẻ đó là gì? Chúng muốn tận diệt phù thủy và cả loài người sao?

“Tập trung vào việc cần làm trước mắt đã!” - Teru nhắc nhở.

Phải rồi nhỉ? Giờ cứ suy nghĩ đến những việc đó thì cũng chẳng ích lợi gì, chi bằng hãy tập trung bắt tay vào làm từng thứ một thì tốt hơn. Nghĩ vậy, Ange lắc lắc đầu lấy lại sự tập trung rồi đẩy cánh cửa thư viện, thận trọng tiến vào trong.

Đúng như dự đoán, nơi đây khắp nơi đều là sách, sách để trên những chiếc kệ to và dài, vài cuốn được lồng trong khung kính - có lẽ là sách quý. Nhưng nơi đây hơi tối thì phải, cả khu vực lớn thế này nhưng chỉ có hai bóng đèn phát sáng - trông thật u tối và lạnh lẽo. Như đoán được ý nghĩ của Ange, cô thủ thư ngồi gần đó chợt lên tiếng.

- Dạo này tình hình thế giới rất hỗn loạn, nên buộc thư viện phải tiết kiệm điện. Em thông cảm nhé!

- Dạ vâng!

Ange ngượng ngùng lên tiếng rồi nhanh chóng lủi đi thẳng về một kệ sách. Dù đã đến thế giới con người được một khoảng thời gian, nhưng cô vẫn chưa thể nào hoàn toàn hòa nhập cũng như giao tiếp bình thường được với họ. Hơn hết, Ange cũng sợ con người, như cách con người luôn sợ phù thủy vậy - theo như lời bà Kehn nói.

Quay lại những chiếc kệ chứa đầy sách, Ange cẩn thận đọc qua tên của từng quyển sách một. Sách văn học, sách ngoại ngữ, sách kinh doanh... toàn những chủ đề không hề liên quan đến phù thủy; Ange cứ thế đi lòng vòng qua từng giá sách này đến giá sách khác.

- Em cần tìm sách gì?

Suýt chút nữa Ange đã theo phản xạ - rút roi và quất vào chủ nhân của tiếng nói bất ngờ phát ra sau lưng mình; nhưng may mắn là cô đã kịp thời kiềm lại được khi nhìn thấy nụ cười thân thiện của cô thủ thư. Ange thở ra, rút tay khỏi chiếc roi bên hông, suýt chút nữa thì đã gây ra chuyện lớn rồi.

- Em sao vậy? - Cô thủ thư nhìn biểu cảm có phần kỳ lạ của Ange, hồ nghi hỏi.

- Kh... không có gì đâu ạ! - Ange vội xua tay. - Sách cổ, ở đây có những cuốn sách cổ... à ừm... về phù thủy không ạ?

Trước câu hỏi của Ange, cô thủ thư càng ngạc nhiên hơn; rõ ràng, thời buổi này, một đứa trẻ chỉ tầm ấy tuổi tìm hiểu về những thứ cổ xưa là rất hiếm. Cô xoa cằm, nhíu mày suy nghĩ.

- Chị cũng không rõ... em thử lên tầng ba xem sao. Nơi đó có rất nhiều sách cổ, nhưng chúng đều rất cũ và được lồng kính cả rồi, em không mượn đọc được đâu.

- Dạ vâng!

Ange toan bước đi thì cô thủ thư chợt lên tiếng.

- Em thích phù thủy lắm hả? Trông em cũng giống phù thủy ghê!

Thịch! Ange nghe như tim mình vừa rơi ra ngoài vậy. Mặt cô tái xanh nhìn cô thủ thư đầy đề phòng.

- Em sao vậy? Chị chỉ đùa thôi! - Cô thủ thư xua tay, bật cười.

Nhịp tim Ange dần bình ổn trở lại. Thật là... sao cô lại hèn nhát thế nhỉ? Phù thủy tồn tại ở thế giới con người đã là chuyện của hàng ngàn năm trước. Giờ đây, thế giới con người đã phát triển đến mức này, còn ai tin là có phù thủy trên đời nữa chứ?!

- Mà nhắc mới nhớ, trước đây cũng có một ông chú rất cuồng phù thủy tới đây. Ông ấy đã gần như lục tung cả thư viện này lên để tìm những cuốn sách cổ về phù thủy đấy!

Ông chú cuồng phù thủy? Trong đầu Ange chợt hiện lên nụ cười đầy khoái trá của gã đàn ông đã chĩa súng vào mẹ và cô. Liệu có thể nào...?

- Có phải là một gã có mái tóc rối xù, bạc trắng? Cách nói chuyện giống như bản thân hắn luôn trên tất thảy mọi người?

Ange hoàn toàn không ý thức được chuyện bản thân di chuyển rất nhanh, thộp lấy rồi vịn chặt hai bên vai của cô thủ thư, liên tục hỏi dồn dập. Cô thủ thư có vẻ bất ngờ, ngập ngừng đáp.

- Em nói thế cũng khá giống nhà khoa học đó đấy.

- Nhà khoa học ư? - Ange lẩm bẩm như tự nói với chính mình rồi lại nhìn cô thủ thư, giọng còn lớn hơn lúc nãy. - Hắn tên gì, chị có biết không?

- Chị không... có vài người theo sau ông ta, ông ấy rất dữ dằn, có cảm giác như ông ấy sẵn sàng giết bất cứ ai cản đường. Chị chỉ biết thế thôi.

Ange buông vai chị thủ thư ra; mặt mày cô bé lúc này đã trở nên vô cùng căng thẳng. Nếu những gì chị thủ thư nói là thật - hắn là một nhà khoa học - thì chuyện hắn có trong tay một đội quân hùng mạnh có thể đánh bại được gia tộc phù thủy là điều dễ hiểu. Vậy là hắn thực sự ở đây - México; thậm chí, không chừng, ngay lúc này, hắn đang ở rất gần mà Ange không hề hay biết.

Trước hành động và biểu cảm khác thường của Ange, cô thủ thư ái ngại nhìn Ange, khẽ nói.

- Em... có còn định tìm sách không?

*​

- Lúc nãy cậu hành động lộ quá, cô thủ thư nghi ngờ rồi đấy!

Sau khi đã ngó nghiêng quan sát, chắc chắn ở đây không có người, Teru mới bay ra khỏi túi, lên giọng trách móc Ange. Dù gì thì giờ họ cũng đang ở thế giới con người, đặc biệt là rất gần nơi ở của “kẻ đó”, tốt nhất vẫn không nên gây sự hay làm điều gì khiến người khác chú ý. Thật sự lúc nãy, Teru lo lắng chết đi được!

- Mình biết rồi! Hay là đi về luôn? Dù sao sách ở đây cũng không được đọc? - Ange chán nản nói.

- Cậu khờ vậy? Không cho thì mình trộm! - Teru nhìn Ange đầy khinh thường.

- Sao được? Trộm cắp là chuyện xấu đó! - Ange hốt hoảng thật sự.

- Chuyện đó có quan trọng bằng việc trả thù không? Hơn nữa, mình cũng không làm hại ai hết!

- Nhưng... chắc gì đã có cuốn sách chúng ta tìm ở đây? - Ange xụ mặt, thật sự không thích chuyện đọc trộm cho lắm.

- Nó ở ngay đây thôi!

Ange có chút ngạc nhiên trước lời khẳng định chắc nịch của Teru, nhưng rồi cũng nhanh chóng tiến về hướng Teru chỉ. Đúng thật là một quyển sách của phù thủy - biểu tượng ngôi sao năm cánh với hình tròn ở trong chính là đặc điểm nhận dạng mà bất kỳ phù thủy nào cũng biết. Cuốn sách đã cũ, những trang giấy đã chuyển sang màu vàng ố, vài chỗ không còn nguyên vẹn, Ange thật sự không biết nó có còn sử dụng được không nữa. Nhưng ngay lúc này, vấn đề lớn được đặt ra là làm sao để lấy nó ra khỏi chiếc khung kính dày cộm này đây? Ange cắn môi ngó quanh, nơi đây toàn sách là sách, biết đào đâu ra một vật đủ cứng để đập vỡ tấm kính này?

Đoàng! Ngay lúc Ange còn đang đau đầu suy nghĩ thì một tiếng súng đã nổ lên. Viên đạn sượt qua vai cô, bắn thẳng vào tấm kính đựng cuốn sách. Ange đứng chôn chân trong sự ngỡ ngàng.

- Lấy cuốn sách rồi chạy mau!

Tiếng hét của Teru đã kéo Ange trở về thực tại. Cô vội vàng phủi những mảnh vỡ thủy tinh rồi chộp ngay lấy quyển sách, chạy đi trước khi hàng loạt viên đạn khác lao tới.

Ange nấp vào một kệ sách, thở gấp. Lại là đám người đó! Sao chúng có thể biết cô ở đây cơ chứ? Nhưng không, đây không phải điều Ange cần nghĩ lúc này; vấn đề là làm sao để thoát khỏi một đám người có vũ khí đây?

Những tiếng súng lại vang lên; chúng bắn cả vào những quyển sách trên giá, hòng tìm thấy Ange dễ hơn. Chẳng mấy chốc, cả căn phòng gọn gàng và sạch sẽ ban nãy đã trở thành một mớ hỗn độn; những trang sách bay khắp nơi và mùi thuốc súng thì nồng nặc cả một không gian.

- Tìm nó đi! - Giọng một gã hét lớn. - Nó nấp ở đâu đó sau mấy giá sách thôi!

Ngay khi vừa nói hết câu, từ giá sách phía sau lưng hắn, Ange nắm lấy cổ áo và kéo cả đầu hắn chui tọt qua kẽ hở của giá sách.

- Nó kìa! Nhớ là móc mắt nó trước rồi mới giết!

Trước khi đám người còn lại kịp nhìn thấy, Ange đã vụt chạy đi - hướng về phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Ngay lúc ấy, bóng dáng cô thủ thư xuất hiện ở ngay cầu thang, gương mặt thất thần.

- Các người là ai? Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

- Cẩn thận!

Ange hét lớn, rồi nhảy đến ôm lấy cả người cô thủ thư; cả hai ngã nhào sang một bên trước khi cơn mưa đạn lao về phía họ.

- Chị mau chạy đi! - Ange giục.

- Chị... chị sẽ gọi cảnh sát! - Cô thủ thư bàng hoàng nhìn Ange rồi nhanh chóng bò dậy, bỏ chạy thục mạng.

- Anh hùng lắm, Ange! Giờ sao đây? - Teru nhìn đám người đang tiến về phía họ, cất giọng mỉa mai.

Ange không đáp mà chỉ mím môi suy nghĩ. Đoạn, cô lao về phía trước trước sự ngạc nhiên của đám người kia.

- Bắn vào chân nó! Phải bắt sống!

Một tên hét lên! Bọn chúng không khỏi bất ngờ trước hành động lao đến của Ange. Ngay lúc cả bọn còn đang nhốn nháo không biết phải làm gì, Ange đã lao đến, quất roi về phía trước, khiến bọn chúng buộc phải dạt sang hai bên. Ange tiếp tục chạy qua khoảng trống đó, nhắm về phía cửa kính mà chạy. Ange nhắm tịt mắt, cảm nhận được cả thân người mình va chạm mạnh vào tấm kính; vài mảnh kính vỡ đâm vào tay và chân cô, đau buốt.

- Roi!

Ange buông chiếc roi, kêu lên. Hiểu ý, chiếc roi đỡ cả người Ange lúc này đang lao xuống đất rồi phóng đi, thoát khỏi tòa thư viện.

*​

- Cậu liều mạng quá! - Teru rú lên, còn chưa hết bàng hoàng bởi kế hoạch quá mạo hiểm của Ange lúc nãy.

- Ít ra thì mình đã nghe lời cậu, không dại dột đối đầu với bọn người đó còn gì? - Ange thờ ơ đáp.

Lúc này, cô vẫn còn đang cưỡi chiếc roi bay trên cao, tay cầm chặt quyển sách phù thủy. Teru không nói gì nữa; Ange nói không sai - thật ra, đó là lựa chọn tốt nhất trong tình huống lúc nãy rồi.

- Về nhà bà Kehn chứ?

***​

Có được quyển sách phù thủy trong tay, tâm trạng của Ange lúc này vô cùng vui vẻ. Ange thật sự mong sẽ tìm thấy thông tin gì đó hữu ích trong quyển sách này. Từ sâu trong lòng, cô vẫn luôn hy vọng mình có thể giải quyết hết mọi chuyện rồi trở về Nam Cực, giúp gia đình sống lại và xây dựng mọi thứ lại từ đầu. Khi còn sống trong kết giới, Ange luôn mơ về thế giới con người và luôn muốn được đến thử một lần. Nhưng rồi, khi đã trải qua nhiều chuyện, Ange chợt nhận ra, kết giới mới thật sự là nhà của mình; và rằng, không có nơi nào tuyệt vời bằng nhà cả!

- Bà Kehn, cháu về rồi đây!

Ange mở cửa, gọi lớn, nhưng không ai đáp lại lời của cô cả. Lạ thật! Cửa không khóa, chứng tỏ bà đang có nhà cơ mà?! Ange ôm sự thắc mắc bước vào trong nhà; ngôi nhà tối om, duy chỉ có đèn phòng thờ là vẫn sáng. Có lẽ bà đang ở trong đó? Nghĩ vậy, Ange liền đi tới phòng thờ. Ange chầm chậm mở cửa. Đúng là bà Kehn đang ở đây! Bà đứng trước bàn thờ, cầm nhang, liên tục khấn vái gì đó.

- Bà, cháu về rồi! - Ange vui vẻ lên tiếng.

Nghe thấy giọng Ange, bà Kehn giật thót người, quay phắt lại và nhìn cô bé như nhìn một vật thể gớm ghiếc. Gương mặt bà chẳng mấy chốc đã trở nên trắng bệch, tay run đến mức đánh rơi cây nhang đang cầm.

- Bà... sao vậy bà...?

Ange lo lắng định bước tới, nhưng bà Kehn đã nhanh chóng chộp lấy khung ảnh có hình vẽ bùa chú chống phù thủy trên bàn, giơ về phía Ange, hét lên.

- Đồ ác quỷ! Cút đi!

Lời của bà Kehn như từng mũi tên đâm vào lồng ngực Ange. Cô sững người; bà đã biết mọi chuyện rồi ư? Từ bao giờ cơ chứ?

- Bà ơi... nghe con...

Ange bước tới một bước, bà Kehn liền lùi lại một bước, không ngừng chửi rủa.

- Ta đã báo cho chính quyền bắt ngươi, tại sao ngươi còn về đây ám ta?

Chính quyền? Vậy bà Kehn là người đã gọi đám người đó đến thư viện. Nhưng tại sao? Thời gian ở đây, dù không nhiều, nhưng Ange tin bà đã dành cho cô một tình cảm nhất định. Ange đã từng nghĩ, bà không giống những con người ngoài kia, rằng bà sẽ chấp nhận thân phận của cô, rằng bà sẽ là gia đình thứ hai của cô. Vậy mà, giờ đây, chính bà gọi cô là ác quỷ, cũng chính bà đã mong muốn cô bị bắt đi. Cuộc sống luôn tàn nhẫn thế này ư?

- Bà...

Ange bước lên bước nữa; cô muốn giải thích, muốn thử thêm một lần nữa. Hơn hết, Ange không muốn phải quên đi cảm giác ấm áp bà Kehn đã dành cho mình thời gian qua. Đoàng! Tiếng súng nổ. Một cảm giác đau nhói ghim vào chân khiến Ange ngã xuống. Ngay lập tức, một đám người nhanh chóng xuất hiện, bước đến gần và trói cô lại.

- Bắt sống nó, đem về cho ngài ấy!

Một trong số những kẻ kia lên tiếng, nhưng Ange không quan tâm nữa. Cô chỉ tha thiết nhìn về phía bà Kehn; bị bắt cũng được, chết cũng được, cô chỉ cần bà Kehn tin, rằng cô không phải người xấu như bà nghĩ mà thôi.

- Đúng rồi! Bắt nó, giết nó đi, nó là ác quỷ!

Bà Kehn tiến tới, dùng chân đá mạnh vào người Ange, kèm theo đó là những câu chửi rủa vô cùng thậm tệ. Hành động đó như một vết đâm trí mạng vào Ange. Tận cùng của nỗi đau là sự trơ lì vô cảm; Ange cuộn chặt tay thành nắm đấm. Ngay lúc này, trong cô chỉ còn sự tức giận và căm thù; Ange gào lên và vùng dậy. Trong phút chốc, cả người Ange phát ra thứ ánh sáng chói lòa; sợi dây trói trên người cũng không còn tác dụng với cô - nó đứt toạc ra, hệt như trái tim của Ange lúc này. Không còn gì là nguyên vẹn nữa.

- Cái gì thế?

Ánh sáng phát ra trên người Ange làm đám tay sai của Viktor có phần hoang mang và e dè. Theo thông tin mà chúng nhận được, con nhóc phù thủy này không có quyền năng gì ngoài chiếc roi và một con búp bê. Nhưng thứ ánh sáng đang phát ra từ cơ thể con nhóc kia là sao?

Lúc đám tay sai của Viktor vẫn còn chưa biết phải làm gì, Ange đã đứng dậy, tay lăm lăm chiếc roi, sẵn sàng lao vào cuộc chiến. Và rồi, Ange hành động trước. Động tác của cô vô cùng nhanh và dứt khoát. Ange lúc này như một con ác quỷ thật sự; cô không còn biết gì ngoài ngọn lửa hận thù đang cuồn cuộn trong người - Ange muốn giết hết, giết sạch tất cả lũ con người mê muội. Khi kẻ cuối cùng ngã xuống, gương mặt Ange lấm tấm máu tươi. Cô chầm chậm quay lại, nhìn người đàn bà đang sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

- Xin cô hãy tha cho tôi! Cô muốn gì, tôi sẽ đáp ứng hết! - Bà Kehn nói như rên. - Làm ơn...

Ange nhìn bà Kehn; gương mặt cô bé hoàn toàn vô cảm, nói đúng hơn là cực kỳ lạnh lùng. Tha ư? Chỉ vài phút trước, cô cũng đã cầu xin bà như thế, nhưng bà đã làm gì? Ange mất đi gia đình, mất tất cả những người mà cô yêu thương, rồi gặp bà Kehn, dành trọn chút tình cảm còn sót lại cho bà; còn bà thì dễ dàng vứt đi tất cả những thứ ấy chỉ vì Ange là phù thủy - một phù thủy chưa từng tổn hại ai? “Con người chưa bao giờ tốt!” - đáng lẽ Ange nên tin vào những điều cuốn sách ấy nói.

- Ange, bình tĩnh lại đi! Cậu đang bị thù hận làm đánh mất chính mình đấy!

Teru bay đến trước mặt Ange, cố gắng ngăn cản. Nhưng Ange đã gạt cậu sang một bên, tiến về phía bà Kehn, tay giơ cao cây roi. Lũ con người không xứng đáng được sống!

- Cậu muốn mình trở thành ác quỷ như lời bà ấy nói sao, Ange?

Câu nói của Teru cuối cùng cũng phát huy tác dụng trước khi Ange quất chiếc roi vào người bà Kehn. Phải rồi! Ange là phù thủy, là con cháu của gia đình Ivanov cao quý, chứ không phải là ác quỷ khát máu như con người vẫn hay nói. Ange nhìn bà Kehn bằng ánh mắt chứa đầy đau khổ, tuyệt vọng; mặt cô lúc này đã ướt đẫm nước mắt. Có lẽ con người không thích cô, nhưng điều đó không có nghĩa cô được quyền làm hại họ.

- Cảm ơn bà vì thời gian qua đã cho con ở nhờ!

Ange cúi đầu thật thấp, nói rõ ràng từng từ, bằng tất cả sự chân thành; rồi, cô gạt vội nước mắt, quay người rời khỏi ngôi nhà trước vẻ mặt bàng hoàng của bà Kehn. Có lẽ, số phận đã quyết định Ange phải sống trong cô độc, vậy thì cô đành chấp nhận nó thôi.

***​

Ange nằm co ro trong một con hẻm nhỏ. Lạnh và đói. Nhưng cảm giác trống rỗng, cô độc mới là thứ đang chậm rãi hạ gục cô.

- Cậu còn định như thế đến bao giờ? - Teru thở dài; thật là, cậu không muốn nhìn thấy Ange như vậy chút nào.

- Teru... - Ange gọi khẽ.

- Sao?

- Cậu có thể cho mình một giấc mơ không?

Lại một tiếng thở dài nữa; Teru đọc được suy nghĩ của Ange nên biết cô ấy muốn gì. Nhưng liệu như thế có tốt không? Nếu lỡ Ange không muốn thoát ra khỏi giấc mơ nữa thì sao?

- Cậu biết đó, Ange... - Teru buồn bã nói. - Chỉ một lần thôi!

- Ừm...

Ange chầm chậm nhắm mắt - cô đã sẵn sàng. Có lẽ, điều này rồi sẽ chỉ làm cho vết thương trong lòng Ange thêm sâu; nhưng cô vẫn muốn làm. Bởi ngay lúc này, không bất kỳ điều gì có thể giúp cô vượt qua cảm giác chông chênh - ngoài gia đình.

*​

Ánh nắng chiếu vào mặt Ange, chói lòa. Trong cơn mơ màng, Ange nghe thấy tiếng cười nói dưới nhà, hôm nay có chuyện gì vui sao?

- Ange! Dậy đi, Ange! - Chị Mei mở cửa phòng, đến giường lay người Ange dậy. - Mọi người đang đợi em kìa!

- Có chuyện gì sao, chị Mei? - Ange ngồi dậy, dụi dụi mắt.

- Con bé này! Ngày quan trọng như vậy mà cũng quên được sao? - Mei trách.

Ange cố gắng nhớ, nhưng không thể nhớ ra điều gì. Trước vẻ mặt ngơ ngác của Ange, chị Mei chỉ biết lắc đầu.

- Hôm nay gia đình chúng ta mở tiệc ăn mừng lễ ra mắt phù thủy đã trưởng thành. - Mei từ tốn giải thích.

- Phù thủy trưởng thành sao? Ai cơ?

- Là em đấy! Hôm nay em cứ như người trên mây vậy? - Mei cau mày, tỏ vẻ không hài lòng.

Không đợi cho Ange kịp phản ứng, chị Mei đã kéo cô dậy, đẩy cô vào nhà vệ sinh.

- Chị cho em mười phút, ăn mặc thật đẹp nhé, cô phù thủy của chị!


*

Ange hít thật sâu, rồi bước xuống sảnh. Nhiều phù thủy hơn cô nghĩ; vừa nhìn thấy cô, mọi người liền đồng loạt vỗ tay. Cảm giác này khiến Ange không quen và có phần bị choáng.

- Bình tĩnh nào con gái, con đã làm rất tốt! - Giọng mẹ ấm áp vang lên.

Ange quay sang; mẹ đã ở bên cạnh cô từ lúc nào. Bà dịu dàng nhìn cô, nở một nụ cười ấm áp rồi lại nhẹ nhàng lên tiếng.

- Mẹ và mọi người rất tự hào về con!


***​

Ange giật mình mở mắt; cả người cô bị chiếc roi quấn chặt và lôi đi trước sự kinh ngạc của mọi người trên đường.

- Mày điên rồi sao, Roi?

Chiếc roi không để tâm đến lời Ange; nó vẫn kéo tuột cô đi qua từng con phố, cho đến khi dừng hẳn trước một quảng trường lớn.

- Hãy nhớ... tên ta là Viktor! - Giọng một người đàn ông vang lên.

Có chết Ange cũng không bao giờ quên giọng nói này. Cô bật ngay dậy và ngước lên nhìn. Chính là gã đó. Mặt gã hiện rõ trên màn hình lớn ở giữa quảng trường, vẫn là nụ cười đầy nham hiểm đó.

- Hãy chào mừng thế giới mới, với người đứng đầu là ta!

Ange cuộn tay lại thành nấm đấm. Chính hắn - kẻ đã giết chết gia tộc phù thủy và lấy đi tất cả của cô. Ange chạy về phía màn hình lớn. Có phải hắn đang ở đâu đó trong đấy? Cô phải đến, phải đòi lại những gì hắn đã lấy của cô.

Ange va trúng ai đó rồi ngã nhào xuống đất. Cú va chạm khiến đầu cô choáng váng, nhất thời chưa đứng lên được.

- Ange! Là Ange phải không!

Giọng nói lảnh lót, tươi vui, hình như Ange đã nghe được ở đâu đó rồi. Và khi Ange còn chưa kịp nhìn lại để biết là ai, thì giọng nói quen thuộc lại cất lên.

- Pu đây! Cậu có nhận ra không?

Ange nhíu mày nhìn cho rõ. Một con chim cánh cụt to lớn với bộ lông ánh tím, trông thật kỳ dị nhưng cũng thật quen thuộc.
Liệu họ có chiến thăng được những tên cầm đầu kia không? Mình thấy Angle vẫn chưa phát huy được sức mạnh!
 

Ratlalichsu

Phàm Nhân
Ngọc
-186,11
Tu vi
0,00
CHƯƠNG VI

KẺ SUM VẦY, NGƯỜI LẺ BÓNG
Nước ấm giúp cơ bắp thư giãn, còn mùi hương từ cánh hoa hồng lại giúp tinh thần vô cùng sảng khoái. Chẳng mấy chốc Tiểu Duệ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. Chỉ đến khi bị vỗ nhẹ vào má, nàng mới uể oải mở mắt, thấy gương mặt kia ngay gần, Tiểu Duệ giật mình, vội đưa tay che người.

- Mau mặc đồ vào đi, ngâm nước lâu quá có thể bị cảm đấy.

Nói rồi hắn quay người đi, để nàng khỏi xấu hổ.

- Huynh, ra ngoài đi. - Tiểu Duệ khẽ nói.

Không ngờ hắn cũng không phản đối, lập tức rời ra phòng ngoài. Những hạt châu kết trên tấm rèm khi hắn đi qua khẽ lay động, va vào nhau tạo thành tiếng tinh tang rất vui tai.

Sau khi mặc xong y phục, nàng bước ra, thấy trên bàn đã bày rất nhiều đồ ăn nóng sốt.

- Đưa ta.

Hắn đón lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt cho nàng.

- Nhớ đừng ngủ quên như thế này nữa biết chưa?

- Ưm.

- Nào, lại đây thử mấy món này đi, đều là món nàng thích đấy.

Hắn kéo Tiểu Duệ ngồi xuống ghế, còn bản thân đứng đằng sau, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt cho nàng.

- Huynh cũng ngồi đi.

Tiểu Duệ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết lên, vừa tắm nước nóng xong, má nàng ửng hồng, vô cùng đáng yêu, thật khiến người ta muốn đưa tay véo một cái. Nhưng hắn kiên quyết lau tóc cho nàng, còn nói nếu để tóc ướt mùa đông dễ cảm lạnh. Trước giờ Tiểu Duệ chỉ nghe nói, sau khi gả đi, người phụ nữ sẽ phải chăm sóc, hầu hạ tướng công, thật chưa từng nghe ai nói sẽ được phu quân (lại đường đường là vương gia một nước) hầu hạ thế này. Nàng mỉm cười ngọt ngào, nghiêng người ngả vào lòng Dương Thiên Vũ. Hắn hình như có hơi giật mình trước hành động chủ động thân mật của nàng.

- Sao thế?

- Thiên Vũ, cảm ơn huynh!

- Ta phải cảm ơn nàng mới đúng.

- Tại sao?

- Vì sống một mình rất cô độc, có một người để chăm sóc, yêu thương sẽ hạnh phúc hơn.

Tiểu Duệ mỉm cười, kéo kéo tay áo hắn. Dương Thiên Vũ hơi nhướng mày, không hiểu ý nàng. Nàng đưa tay vẫy vẫy, hắn cúi người, khuôn mặt đến gần mặt nàng hơn. Tiểu Duệ hơi rướn người, đôi môi mềm mại như cánh đào chạm vào má hắn. Cánh tay trắng như ngó sen ôm ngang hông Dương Thiên Vũ.

- Ta thật may mắn khi gặp được huynh.

Dĩ nhiên Dương Thiên Vũ vô cùng vui mừng tận hưởng cái ôm này. Trước giờ đều là hắn chủ động, không ngờ cô nhóc này cuối cùng cũng bị hắn làm cho cảm động rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia ngước lên nhìn hắn, nụ cười ngọt như mật trên môi. Tình này, cảnh này, ai có thể kìm lòng cho đặng? Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên môi nàng. Môi nàng rất mềm, lại ngọt ngào như viên kẹo, khiến hắn quyến luyến không rời. Mãi lâu sau, Tiểu Duệ phải đẩy đẩy, hắn mới chịu rời ra, ánh mắt vẫn nhìn nàng đầy mê luyến. Tiểu Duệ dựa người vào vòm ngực rộng lớn của hắn, cảm nhận thứ hạnh phúc ngọt ngào đang nảy nở trong trái tim. Yêu, thực sự là như này sao? Luôn muốn ở bên người ấy, quyến luyến chẳng nỡ rời.

Đột nhiên có tiếng động phía ngoài cửa sổ, Dương Thiên Vũ lập tức kéo nàng ra sau lưng, tiếng động đã dừng, hắn nghiêng người lắng nghe, sau đó ra dấu cho Tiểu Duệ cẩn thận, một mình bước về phía cánh cửa. Tiếng động đó lại vang lên, Tiểu Duệ tò mò thò đầu quan sát. Dù sao có Dương Thiên Vũ võ công cái thế ở đây, nàng không sợ. Hắn đẩy mạnh một cái, cánh cửa sổ mở tung, một trận gió lạnh buốt lùa vào phòng. Trước mặt bọn họ là một cành cây đang đung đưa trong gió. Dương Thiên Vũ nghiêng người nhảy qua cửa sổ, tỉ mỉ quan sát. Sau khi quan sát kỹ càng, xác định tiếng động kia chỉ là do cành cây đập vào cửa sổ, nét mặt hắn thoáng đen lại.

Chứng kiến cảnh đó, Tiểu Duệ không nhịn được, bật cười ha hả. Dương Thiên Vũ ơi là Dương Thiên Vũ, chỉ chút xíu đó cũng khiến huynh hoảng sợ vậy sao? Thật là mất mặt!

Hắn phất tay áo, đi thẳng ra ngoài, Tiểu Duệ chạy về phía cửa sổ, ngó theo. Chỉ thấy hắn nói gì đó với một người hầu, người kia gật đầu vâng dạ, dáng vẻ sợ hãi. Sau đó, Dương Thiên Vũ quay người, đi về phía cửa chính. Gần như ngay khi hắn vừa trở lại phòng thì có mấy người tới, một người đóng cửa sổ lại, làm việc mà không dám ngẩng đầu, rồi Tiểu Duệ nghe thấy tiếng chặt cây bên ngoài. Một lát sau tất cả đã im lặng, có lẽ họ mang cành cây xấu số kia đi rồi. Nhìn mặt ai đó vẫn còn có vẻ không vui, Tiểu Duệ nhón chân bước đến gần, kéo kéo tay áo hắn.

- Thiên Vũ…

Nghe tiếng Tiểu Duệ, hắn lấy lại vẻ mặt bình tĩnh như thường.

- Gần đây nhiều chuyện, ta đúng là hơi căng thẳng rồi.

- Ta nghe nói Lâm Vũ vương phủ thi thoảng vẫn có thích khách?

Hắn gật đầu.

- Yên tâm, đội hộ vệ của vương phủ cũng không phải để cho có. Nàng không cần lo lắng đâu.

- Là huynh lo lắng thái quá thì có. Từ lúc đến vương phủ, ta luôn an toàn mà.

Hắn khẽ gật đầu, từ nhỏ sống trong hoàng thất máu lạnh vô tình, huynh đệ cũng có thể trở mặt sát hại nhau, ai không phải kẻ tâm cơ, ai không phải kẻ luôn lo lắng đề phòng? Đặc biệt những tin tức gần đây nhận được càng khiến Dương Thiên Vũ không thể yên tâm. Lần này đến sơn trang nghỉ ngơi, mặc dù nhìn qua trang viên này rất yên bình nhưng thực ra có rất nhiều hộ vệ đang ngầm canh gác, bảo vệ. Nhìn Tiểu Duệ đang ngước đôi mắt trong veo như nước nhìn mình, hắn kìm những suy nghĩ trong lòng lại, mỉm cười với nàng.

- Chúng ta ăn thôi.

- Thiên Vũ, buổi tối ở đây có gì chơi không? - Tiểu Duệ vừa ăn vừa hỏi.

Nghe thấy nàng hỏi như vậy, hắn hơi ngẩn ra. Buổi tối của những người vừa thành hôn xong, chẳng phải sẽ… rất đặc sắc sao? Còn cần gì nữa?

- Ta, huynh, Hắc Tôn, Hắc Mã, bốn người cũng đủ bàn mạt chược rồi nhỉ? - Tiểu Duệ nghiêng đầu, tỏ vẻ suy ngẫm.

Dương Thiên Vũ suýt chút nữa sặc ngụm canh đang uống dở. Mặt hắn đỏ bừng, ba ngày bên nhau để chơi mạt chược?

- Ha ha, ta thật thông minh, còn mang theo bạc vụn nữa. Hắc Tôn trình độ cũng không tệ đâu.

Người nào đó vẫn thao thao bất tuyệt, không hiểu tâm ý ai kia đang vặn vẹo không thôi. Nàng đơn thuần hay ngốc nghếch vậy hả?

- Bây giờ cũng chưa tối lắm, để ta nghĩ xem, hay rủ mọi người trong trang viên cùng chơi nhé! Càng đông càng vui mà.

Nhìn người kia vẫn hăng say bàn bạc, hắn hận một nỗi không thể mắng cho nàng một trận. Ngốc quá đi mất! Nhưng ai bảo hắn là Dương Thiên Vũ cơ chứ, cũng chỉ có cách ậm ừ cho qua, mặc kệ tiểu tổ tông kia muốn làm gì thì làm, còn bản thân cố ra sức chôn giấu một bụng suy nghĩ xấu xa đi.

Ngâm nước ấm xong, lại ăn một bữa toàn món ngon, Tiểu Duệ đã lấy lại được sự hoạt bát bình thường, lập tức tổ chức mấy bàn mạt chược, lại gọi một đám gia nhân đến cùng chơi. Nhưng dù nàng thuyết phục thế nào Dương Thiên Vũ cũng nhất quyết không chơi cùng. Hắn đường đường là vương gia uy vũ, sao có thể ngồi chơi mấy trò này chứ? Không thuyết phục được hắn, Tiểu Duệ vẫn thoải mái chơi cùng mọi người, hò hét ầm ĩ, hết sức vui vẻ. Trong khi đó, Dương Thiên Vũ ngồi một bên, lặng lẽ đọc thư, thi thoảng mày chau lại. Chỉ có một lá thư, nội dung trên đó cũng không quá dài, nhưng hắn đọc đi đọc lại, dáng vẻ cực kỳ đăm chiêu.

Đến tận nửa đêm Tiểu Duệ mới mệt nhoài, cho tất cả mọi người giải tán. Nàng vừa hỉ hả ôm đống bạc vụn cùng tiền xu, vừa với gọi Dương Thiên Vũ.

- Chơi vui quá đi mất. Mai chúng ta lại đánh mạt chược tiếp nhé.

Lúc này Dương Thiên Vũ đặt lá thư vào ngực áo, khoác áo choàng lên vai cho nàng, rồi nắm tay kéo nàng về phòng ngủ.

- Có biết muộn lắm rồi không? Nàng chơi như vậy bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi, sẽ không có sức làm việc đâu.

Bị trách mắng, Tiểu Duệ có chút tủi thân.

- Hiếm lắm mới có dịp đến đây, đâu phải ngày nào ta cũng rủ bọn họ chơi mạt chược.

Nhìn khuôn mặt tội nghiệp của Tiểu Duệ, hắn cũng không giận nổi. Ừ thì hắn đang kiếm cớ giận nàng, ai bảo nàng không thèm hiểu tâm t.ư hắn cơ chứ?

- Có lạnh không? - Muốn giận cũng không giận nổi nàng mà.

Tiểu Duệ ra sức lắc đầu, cũng mới đầu mùa đông, trong phòng còn có lò sưởi, quả thực rất ấm áp. Ở bên cạnh hắn, Tiểu Duệ có cảm giác nàng như trứng mỏng vậy, rất dễ vỡ, nhưng nàng đâu có yếu đuối đến thế.

Trở về phòng ngủ, hắn giặt khăn ấm cho nàng lau mặt, lại còn giúp nàng gỡ trâm, chải tóc.

- Thiên Vũ, để ta giúp huynh chải tóc nhé.

Hắn có vẻ bất ngờ trước đề nghị của Tiểu Duệ.

- Được, sao tự dưng nàng…

Tiểu Duệ mỉm cười, bắt đầu dùng chiếc lược ngà chải những sợi tóc đen như mực của hắn.

- Huynh đối xử với ta rất tốt, ta cũng muốn đối tốt với huynh.

Ánh nến trong phòng bập bùng cháy, soi tỏ hai bóng hình hạnh phúc bên nhau.

Còn ở phía ngoài trời đêm như mực, thi thoảng những cơn gió lạnh vi vút thổi qua, mang theo cả nỗi u hoài của bóng tối. Một bóng người ngồi trên mái nhà cao chót vót. Hắn ngẩng đầu, nhìn mảnh trăng chênh chếch lạnh lẽo trên cao, tay nâng bầu rượu, uống một ngụm lớn. Bóng hình ấy dưới trăng càng cô tịch, lẻ loi.

Bỗng, một bóng đen nương theo bờ tường, nhảy lên, tiến về phía người ngồi trên mái nhà. Người kia hơi giật mình, nhưng rất nhanh nhận ra người vừa tiến tới nên vẫn ngồi im, ngẩng đầu nhìn trăng, không quan tâm kẻ kia. Người kia bước đến, ngồi xuống cạnh hắn. Một tay vươn ra, giằng lấy bầu rượu, uống một ngụm lớn, sau đó thở dài, cùng nhìn về phía mảnh trăng cong lạnh lẽo treo trên cao, thấp thoáng sau những đám mây mờ.

- Hắc Tôn, đã mấy ngày rồi, hà cớ gì còn làm khổ bản thân như thế?

Người kia không trả lời, chỉ giật lại bầu rượu, uống từng ngụm lớn. Hà cớ gì phải làm khổ bản thân như thế? Có nhiều chuyện, dù biết là khổ nhưng không phải lúc nào cũng có thể buông được!
Dường như có một bí mật gì đó mà Hắc Tôn biết được?
 

trang1q2w

Phàm Nhân
Ngọc
-192,55
Tu vi
0,00
CHƯƠNG IV

HẠNH PHÚC LÀ GÌ?

Sau hôn lễ, mặc dù nói ba ngày Dương Thiên Vũ không phải vào chầu, nhưng hắn và Tiểu Duệ vẫn cần tiến cung thỉnh an thái hậu và tạ ơn ban hôn của hoàng thượng. Chính vì vậy, sau khi giúp nàng sửa soạn y phục, hai người ăn chút điểm tâm rồi cùng tiến cung. Bởi chẳng còn nhớ được bất cứ chuyện gì trước đây nên lần tiến cung này của Tiểu Duệ cũng xem như lần đầu tiên. Bởi vậy, dù biết thân phận vương phi không nên nhìn ngó lung tung, nàng vẫn không kìm được, thi thoảng nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút.

Hoàng cung thật lớn, cũng thật lộng lẫy. Mái ngói lưu ly cong vút như con thuyền lướt trên làn sóng xanh. Cung điện sơn son thếp vàng xa hoa, quyền quý. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời lam nhạt trên cao. Tường thành cao như thế kia bỗng khiến bầu trời như nhỏ lại. Nàng hơi nghiêng người, thì thầm vào tai Dương Thiên Vũ.

- Thiên Vũ, dù hoàng cung lộng lẫy, ta vẫn thích bầu trời trên Lâm Vũ vương phủ hơn.

Khóe môi hắn khẽ cong lên khi nghe thấy nàng nói như vậy. Hai người tiến vào Cảnh Thọ cung. Nàng vốn không rành mấy thứ lễ nghĩa phiền phức trong cung nên nhất nhất đều làm theo Dương Thiên Vũ. Sau khi hành đại lễ với thái hậu, họ được ban ghế ngồi. Lúc này Tiểu Duệ mới có thời gian quan sát xung quanh một chút. Thái hậu đang ngồi trên chiếc ghế chạm hình phượng. Đầu bà đội chiếc trâm vàng rất lớn, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy được sự tôn quý.

Nhân tiện các phi tần cũng đang đến thỉnh an, thái hậu bèn giới thiệu Tiểu Duệ với mọi người. Nàng nhìn một lượt, tất cả phi tần của hoàng thượng đều có dung mạo như hoa như ngọc. Hôm nay hoàng hậu bị cảm nên không tới, chính vì vậy nàng vẫn chưa được diện kiến hoàng hậu. Nhưng dù là Hiền phi nàng gặp hôm qua hay các phi tần ở đây hôm nay, trong vẻ xinh đẹp mỹ miều lại hàm chứa không ít phần lãnh đạm, lạnh lùng. Nàng âm thầm thở dài. Sống trong hậu cung, cả ngàn mỹ nữ tranh sủng của quân vương, chắc chắn rất khốc liệt, rất thê thảm. Với nàng, thà không cần gả đi, sống cuộc đời nghèo khó nhưng tự do tự tại như trước đây còn hạnh phúc hơn cảnh trâm vàng vòng bạc đeo đầy mình nhưng cô đơn, lạnh lẽo chốn thâm cung này.

Mặc dù giới thiệu một lượt, chào hỏi một lượt như vậy, nhưng Tiểu Duệ chẳng nhớ nổi ai với ai, có quá nhiều người, dung mạo ai cũng xinh đẹp, lạnh lùng giống nhau, nhất thời Tiểu Duệ không cách nào ghi nhớ nổi. Cũng may nàng chỉ là một vương phi, chẳng mấy liên quan đến bọn họ, nên không cố gắng nhớ làm gì. Huống hồ nàng còn nghe nói, phi tần trong hậu cung nay thịnh mai suy, các chức vị thay đổi nhanh hơn thời tiết, nàng nhớ được mấy người này hôm nay, nhưng chắc gì mai họ còn là họ?

Sau khi trò chuyện một lát, Dương Thiên Vũ xin phép thái hậu đến tạ ơn hoàng thượng, thái hậu cũng không giữ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ. Ra khỏi Cảnh Thọ cung, Tiểu Duệ vô thức thở phào một cái, chỉ nghe tiếng cười khẽ bên tai. Tiểu Duệ liếc qua, còn tưởng mình nghe lầm, vì thấy vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

- Mệt lắm đúng không?

Lúc này nàng mới dám khẳng định tiếng cười kia không phải nghe lầm. Tiểu Duệ le lưỡi.

- Nhìn họ thật khổ sở, lúc nào cũng phải làm điệu bộ cứng nhắc đó, không mệt chết mới lạ!

- Đúng vậy, vậy nên nàng chỉ cần là vương phi của ta là đủ. - Dương Thiên Vũ không ngờ cũng hùa theo nàng.

- Huynh không sợ mình nói vậy sẽ bị trách tội sao?

Hắn bật cười.

- Ta cũng không phải phi tần của hoàng thượng, trách ta tội gì chứ?

Tiểu Duệ bật cười vui vẻ, lúc này nàng mới nhận ra từ lúc bước chân vào hoàng cung, đến tận giờ nàng mới thả lỏng tâm trạng thế này, đúng là căng thẳng thật.

- Tháng sau là sinh nhật hoàng thượng. Hoàng thượng nói chỉ là gia yến thôi, vì vậy lúc đó cũng muốn nàng tham gia.

- Hả? Nhưng…

- Nếu nàng không muốn vào cung nữa cũng không sao, tới lúc đó ta sẽ nói nàng bị ốm.

Tiểu Duệ đột nhiên ghé sát hắn, thì thầm.

- Thiên Vũ, làm vậy sẽ phạm tội khi quân đấy.

Hắn cười cười.

- Trước giờ hoàng thượng luôn muốn ta không cần câu nệ nghi thức rườm rà nhưng ta chưa từng không tuân thủ bất cứ điều gì. Nàng biết tại sao không?

- Tại sao?

Hai người vẫn chầm chậm bước, thì thầm trò chuyện. Vì Dương Thiên Vũ là vương gia nên thi thoảng công công hoặc cung tỳ thấy họ đều hành lễ, cũng không ai dám đến gần.

- Bởi vì ta để dành điều đó cho nàng. Để nàng có thể thoải mái một chút, không bị mấy thứ lễ nghi cứng nhắc của hoàng cung gò ép.

Có một cái gì thật mềm mại như đuôi thỏ nhẹ nhàng cọ cọ trái tim Tiểu Duệ. Nàng nhìn hắn, gương mặt anh tuấn nghiêng nghiêng. Đúng như lời hắn nói sáng nay, hắn muốn đối xử với nàng thật tốt, và giờ đây mọi việc hắn đang làm cũng luôn nghĩ cho nàng. Tiểu Duệ lén thò tay khỏi vạt áo dài, nắm lấy tay hắn. Hai người lặng lẽ bước đi bên nhau. Người ta nói, người trong hoàng thất đều máu lạnh vô tình, dù bẩm sinh không phải người máu lạnh thì qua thời gian cũng trở thành kẻ vô tình. Nhưng chẳng có gì là tuyệt đối. Nàng đã thấy rồi, đã thấy một người trong hoàng thất chân tình, thâm tình rồi!

- Thiên Vũ, có phải hoàng thượng rất yêu Hiền phi không?

Hắn lắc đầu.

- Ta cũng không biết nữa.

Không biết? Rõ ràng hoàng thượng sủng ái nàng ta như thế. Tại sao lại không biết chứ? Thấy Tiểu Duệ đăm chiêu, Dương Thiên Vũ nói thêm.

- Yêu một người là chuyện chỉ bản thân người ấy biết. Chúng ta, những người ngoài, chẳng qua chỉ nhìn thấy những thứ thể hiện bề nổi mà thôi, làm sao có thể đánh giá được hết.

Tiểu Duệ gật gù, không nói gì thêm nữa. Đi thêm một lát hai người đã tới nơi. Tiểu Duệ bước sau Dương Thiên Vũ nửa bước, cúi người hành lễ. Nhưng hoàng thượng lập tức tiến lên, đưa tay đỡ hai người dậy.

- Được rồi, ở đây cũng không có người ngoài, không cần quá đa lễ.

Lần này trời sáng, Tiểu Duệ có cơ hội nhìn rõ hoàng thượng hơn. Đêm qua trời tối, dù đèn sáng cũng không nhìn rõ được bằng ánh sáng ban ngày. Lúc này nàng mới nhận thấy hoàng thượng không còn trẻ nữa. Bên mắt người đã có vết chân chim. Nhưng ánh nhìn của người vẫn rất uy nghiêm, dường như không cho phép bất cứ kẻ nào dám mạo phạm. Giọng nói của hoàng thượng khi trò chuyện cùng Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ cũng rất thoải mái, giống như huynh đệ trong những gia đình bình thường đang trò chuyện với nhau.

Nói chuyện một lát thì hoàng thượng cho hai người lui. Một phần vì hoàng thượng bận chính sự, một phần vì nói muốn Dương Thiên Vũ có thời gian ở bên vương phi.

- Thiên Vũ. - Trên đường trở về, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Tiểu Duệ lên tiếng. - Nghe nói Ngự hoa viên rất đẹp, huynh dẫn ta tới đó xem một chút được không?

- Dĩ nhiên rồi.

***​

Ngự hoa viên vô cùng rộng lớn, có vô số kỳ hoa dị thảo. Hai người dừng bước trước một hồ nước trong vắt, trong hồ thả mấy khóm sen, vì mùa đông nên sen đã tàn, chỉ còn lấp ló mấy đài sen già ẩn mình sau những chiếc lá xanh sẫm. Cạnh hồ sen là hệ thống núi giả. Đá được vận chuyển vào đây, sắp xếp thành hình những ngọn núi không quá cao, nhưng hình thù nhìn vừa tự nhiên lại cũng rất sống động, nhìn từ xa còn có cảm giác như thấy chín con rồng uốn lượn vờn quanh viên ngọc xanh biếc là hồ nước kia vậy.

Điều đặc biệt nhất là trong này có một suối nước nóng. Nước nóng được dẫn vào những lối nhỏ ngầm dưới vườn hoa, khiến mùa đông mà trong vườn vẫn rực rỡ đủ sắc màu y như đang giữa mùa xuân. Tiểu Duệ vui vẻ ngắm nhìn những màu sắc rực rỡ nơi này, mỉm cười vui vẻ.

- Thiên Vũ, chúng ta qua giả sơn chơi đi.

Nàng đã dợm bước đi nhưng bị hắn níu lại.

- Giả sơn thoạt nhìn có vẻ vô hại nhưng được bố trí theo ngũ hành bát quái, nếu không thông thuộc rất dễ lạc đường. Cả ngày hôm qua nàng mệt mỏi rồi, không nên vào đó, chẳng may lạc đường sẽ rất phiền phức.

Tiểu Duệ khẽ nhíu mày, sao lại có mê cung trong ngự hoa viên được chứ? Dù sao đây cũng là nơi dạo chơi của thái hậu, hoàng thượng và các phi tần mà.

- Huynh không biết đường ư?

- Giả sơn này mới được xây dựng cách đây không lâu, là quà của hoàng thượng mừng thọ thái hậu vào năm ngoái. Nghe nói sắp xếp theo phong thủy. Ta thấy bảo cũng chỉ là mê cung đơn giản thôi, không quá khó thoát ra. Nhưng hôm nay nàng mệt rồi, đợi dịp khác sẽ đưa nàng đi khám phá nơi này.

Quả thực hôn lễ long trọng như vậy khiến nàng khá mệt. Chưa kể sáng nay còn phải dậy sớm, vào cung thỉnh an thái hậu và hoàng thượng.

- Huynh nói làm ta cũng thấy hơi mỏi rồi. Chúng ta về đi. À, ba ngày huynh được nghỉ có bao gồm hôm nay không?

Hắn lắc đầu, nắm tay dắt nàng quay trở ra.

- Ba ngày này nàng muốn đi đâu không?

Tiểu Duệ ngẫm nghĩ, những nơi nổi tiếng ở kinh thành đều đã đi cả rồi. Lâm Vũ vương gia lúc nào cũng bận rộn nên nàng thường đi chơi khắp nơi để giải khuây. Bất giác, Tiểu Duệ hơi dựa người vào cánh tay vững chãi đang đỡ nàng kia.

- Thiên Vũ, ta… muốn… ở cạnh huynh…

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, Dương Thiên Vũ bật cười. Đúng vậy, cô nương ngang ngược cuối cùng cũng trưởng thành rồi, rất ra dáng nữ nhi e thẹn.

- Không được cười trêu ta!

Nàng nhéo tay hắn một cái, xa xa có mấy thái giám và cung nữ nên Dương Thiên Vũ không thể lỗ mãng, đành cắn răng chịu đau xin tha mạng. Dù có được gả đi rồi thì Mai t.ư Duệ vẫn là cô gái lém lỉnh như hắn quen biết bao năm nay.

- Ta đã chuẩn bị một nơi, hy vọng nàng sẽ thích.

Hắn nhìn thẳng về phía trước, nói. Tiểu Duệ nghiêng người nhìn qua, thấy khuôn mặt anh tuấn đầy vui vẻ kia, bất giác cũng mỉm cười. Hạnh phúc là gì? Chỉ đơn giản là được nắm tay, bước đi bên cạnh người mình yêu thương.
Chương này ngọt quá xá
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top