Luận Truyện Các tác phẩm của nhóm 4.0

LiuMao

Phàm Nhân
Ngọc
20,75
Tu vi
0,00
CHƯƠNG XII

BÍ MẬT
- P.T, cậu có trong đó không?

Tiếng Gemma vang vọng và tan dần như bị nuốt chửng bởi Cây Chân To. Vẫn biết, đây là cây cổ thụ đặc biệt - cả về tuổi thọ lẫn kích cỡ, dĩ nhiên cũng phải kể đến những gì nó đã chứng kiến về lịch sử tộc Medaras; nhưng không ai ngờ, bên trong nó còn ẩn chứa nhiều điều bí ẩn - mà chắc hẳn, Gemma và Dart đang nóng lòng muốn khám phá ngay.

Dart đi trước, theo sau là Gemma - vẫn chưa khi nào thôi cảnh giác, nhìn xung quanh. Nhìn bên ngoài, Cây Chân To đúng là có đường kính to vượt trội so với những cây cổ thụ quanh đây; nhưng không thể nghĩ nó lại to lớn đến mức tạo thành một hang động thế này. Khi đã vào hẳn bên trong, Gemma và Dart có cảm giác đây là ngôi nhà lớn vững chãi, thay vì một gốc cây cổ thụ bình thường.

- A! - Gemma kêu khe khẽ khi suýt nữa hụt chân xuống bậc thang bên dưới.

- Có sao không, Gem?

Dart vội lần mò trong bóng tối đỡ Gemma dậy, rồi lần trong túi quần tìm bật lửa - một thói quen từ khi còn là một đứa trẻ, luôn phải che chở những người bạn sợ bóng đêm của mình. Tiếng bật lửa vang lên, mang theo đốm lửa tuy nhỏ nhưng cũng phần nào giúp Gemma và Dart lờ mờ nhìn ra mọi thứ trong thân cây. P.T không có ở đây! Nhìn xuống dưới bậc thang sâu hun hút, cả hai nhìn nhau và gật đầu, không loại trừ khả năng P.T đã rơi xuống dưới.

Không biết có bao nhiêu bậc thang dẫn xuống dưới và cũng chẳng biết nó sẽ dẫn đi đâu; ánh sáng từ bật lửa quá nhỏ bé để có thể soi xa hơn. Gemma cứ thế vịn vai Dart, từ từ bước xuống. Bậc thang nhỏ hẹp và rất dốc, thế nên cả hai thận trọng bước từng bước một và luôn để ý quan sát người còn lại.

Gemma thật sự khâm phục ai đã xây dựng nên cả mật thất bên trong cây cổ thụ này; bao lâu rồi mà mọi thứ vẫn rất chắc chắn. Có khi nào đây chính là nơi trú ẩn của người Medaras khi xưa? Họ đã cố chuẩn bị tất cả nhưng không thể nào thoát khỏi thứ gọi là số mệnh.

- Còn xa không, Dart? - Gemma nôn nóng khi thấy đi mãi mà vẫn chưa đến được mặt phẳng tầng dưới.

- Anh không chắc, nhưng… á… cẩn thận, Gem…! - Chưa kịp dứt lời, Dart đã chúi người về phía trước, không phải hụt chân mà là đạp trúng vật gì đó.

- A!!! Chết tôi rồi… đau quá…!

Chính xác là tiếng của P.T, nhưng vẫn chưa xác định được cậu đang ở. Dart nhanh chóng lấy lại thăng bằng để không bị ngã. Đưa bật lửa sát xuống, cả Dart và Gemma ngạc nhiên khi thấy P.T nằm lăn quay phía dưới, không ngừng xuýt xoa vì vừa bị đạp. Ban nãy, trong lúc Gemma kể về những gì cô cảm nhận được khi sờ vào Cây Chân To, thì P.T đã lẻn đi thăm thú và vô tình phát hiện ra cửa vào thân cây. Vì tò mò nên P.T nhanh nhảu bước vào và hụt chân lăn xuống dưới này. Chưa kịp bò dậy - vì thật ra cũng chẳng thấy gì giữa bốn bề tối đen như mực này, để có thể xác định phương hướng - thì lại bị đạp trúng người đau điếng. Dart rối rít xin lỗi, nhưng P.T quyết không bỏ qua, ai bảo anh ta quá thân thiết với Gem chứ?! Và ở Dart có điều gì đó không ổn - P.T nghĩ thế; tất nhiên, đó chỉ là cảm giác của cậu nên không dại gì vội vàng nói với Gemma ngay - thật ra, có muốn nói thì cũng làm gì có cơ hội, vì cô chỉ chăm chăm đến Dart mà thôi.

Bên dưới Cây Chân To là không gian khá rộng lớn; có thể đây từng là nơi sinh hoạt của nhiều người trước khi chuyện xảy ra. Có nhiều giá đỡ nến với những ngọn nến còn đang cháy dở nhưng do thời gian quá lâu nên giờ không thể sử dụng được. Cả ba quan sát rất lâu, kỹ lưỡng nhưng cũng không tìm thấy gì đặc biệt ngoài một mật thất lục giác dưới gốc cây; vậy còn mong tìm thêm được gì ở nơi này?

- Nhìn này, Gem! - Dart đang chăm chú vào bức tường trước mặt. - Hình như là một cánh cửa…

Đúng là có một cánh cửa ở đây nhưng không biết dẫn đi đâu và cũng không cách nào mở ra được. Ngay cả khi Gemma sử dụng cánh tay Corun cũng không sao dịch chuyển được nó. Rồi cả ba hợp sức lại cùng phá cửa nhưng vô ích.

- Dừng… dừng lại đi! - Dart chống tay lên cửa, lắc đầu, thở dốc. - Anh… anh nghĩ không dùng sức được đâu!

- Vậy thì sao mới được?

Gemma muốn phá sập nơi đây ngay lập tức; không phải vì muốn biết đằng sau nó là gì, mà vì cô thật sự bực tức với cánh cửa cứng đầu này. Bỗng Gemma khựng lại, đón lấy bật lửa trên tay Dart rọi sát vào cánh cửa. Nhìn kỹ mới thấy trên cửa có khắc một con mắt nhỏ như đang nhìn thấu tất cả. Nhưng nó có ý nghĩa gì?

- Ồ, nó nhìn giống mắt của Gem quá! - P.T reo lên.

Gemma quay sang P.T, không hiểu. Cậu nhìn đâu ra mà bảo nó giống mắt cô nhỉ? Không có thêm câu trả lời nào, Gemma cúi người, tiến sát hơn đến biểu tượng hình con mắt ấy, chăm chú nhìn vào. Bất ngờ, con mắt tím của Gemma ánh lên tia sáng chiếu thẳng và đâm xuyên vào con ngươi trên cửa, khiến Dart và P.T há hốc mồm kinh ngạc. Và rồi, cánh cửa bật mở.

- Hay quá, Gem!

P.T vỗ tay thích thú; trong khi Gemma vẫn còn đắm chìm trong hàng triệu câu hỏi cứ tự nhiên bật ra trong đầu. Từ sâu thẳm bên trong Gemma, một giọng nói, một sự thôi thúc khiến cô muốn bước tiếp; để khám phá hết mọi bí ẩn Cây Chân To và cũng là để cô tìm thấy cội nguồn của mình.

Gemma hít một hơi rất sâu, đứng thẳng thớm lại và bình thản bước vào trong. P.T bước theo ngay lập tức. Còn Dart vẫn đứng bên này cánh cửa, lặng im; và trong phút chốc, mắt anh tối sầm lại. Nhưng chỉ thoáng qua, rồi mắt Dart lại bình thường; ngay lập tức, anh dấn bước theo Gemma và P.T.

Cánh cửa dẫn tới một hành lang; may mắn là ở đây có đuốc và chúng còn có thể bắt lửa khi Dart châm vào. Cảm giác ban đầu, nơi đây không có gì đặc biệt; cho đến khi cả ba phát hiện ra, hai bên tường là những ký tự kỳ lạ, cùng các hình vẽ - mà Gemma tin rằng, là ngôn ngữ riêng của người Medaras. Nhưng lần này dù cố tập trung, Gemma vẫn không thể nào giải mã được những điều tổ tiên muốn nhắn gửi.

- Đừng căng thẳng, có khi đó là những ghi chép không mấy quan trọng! - Dart cố trấn an Gemma.

- Nhưng em muốn biết… tất cả! - Gemma cười buồn.

- Anh tin là sẽ sớm thôi… Vậy em cứ nghỉ tạm ở đây nha, anh đi xem thử quanh đây một lát.

Dart vỗ vai Gemma rồi cầm đuốc đi dọc hành lang heo hút. May là có Dart - Gemma tự nhủ khi nhìn theo đốm đỏ lập lòe dần xa cô. Anh khiến cô cảm thấy ấm áp hơn; thậm chí, nếu phải ở lại đây một khoảng thời gian, Gemma cũng cảm thấy yên tâm khi có Dart bên cạnh. Ở lại đây lâu hơn à? Tại sao không nhỉ? Mặc dù không xa trại X, nhưng rõ ràng Marcus không hề biết đến nơi này; mà có phát hiện ra thì cũng không thể nào vào hẳn đây, trừ khi có ai sở hữu con mắt đặc biệt như Gemma. Thế nên, Cây Chân To tạm thời là nơi an toàn nhất cho ba người bọn họ.

Gemma ngồi bó gối, dựa vào tường nhưng mắt đã rời khỏi các văn tự cổ, lòng nghĩ ngợi về những chuyện xa xôi. Có lẽ Gemma bây giờ đã trưởng thành hơn so với ngày trước; ít ra thì cô cũng biết được mình là ai, mình đến từ đâu và mình thật sự muốn gì. Cũng giống người Medaras khi xưa, Gemma chỉ mong có cuộc sống bình thường như những con người ngoài kia. Trước đây, cô đã tuyệt vọng biết bao khi nhận ra mình quá khác biệt so với khái niệm bình thường của con người. Cảm giác ấy như một dấu chấm hết cho cuộc đời Gemma. Cô cứ tưởng sẽ không một ai chấp nhận mình; kinh khủng hơn nữa, họ sẽ xem cô như quái vật dù cô chưa và không bao giờ có ý định làm hại ai. Vậy, việc cố sống như người bình thường liệu có ích gì; vì bản chất khác người sẽ khiến cô hành xử như một kẻ khác người mà thôi! Nhưng hôm nay, khi biết về thân thế của mình, Gemma nghĩ khác. Cô sẽ sống một cuộc đời đáng sống, sẽ đi trên con đường mà mình thật sự muốn đi; và phải cho những kẻ cố biến cô thành quái vật biết rằng, dù có thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn chọn sống như một con người đích thực.

- Này, Gem…

P.T ngồi bên cạnh khều nhẹ làm Gemma bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung.

- Chuyện gì? - Gemma hờ hững đáp.

- Nếu… em nói, Gem không được la em đâu! - P.T nhìn trước nhìn sau ra chiều bí hiểm.

- Miễn cậu đừng nói mấy chuyện không đâu là được! - Gemma vẫn không có vẻ gì là quan tâm tới câu chuyện.

- Về Dart ấy… Gem không thấy có gì lạ hả? - P.T thì thầm.

Nhìn P.T khó hiểu, Gemma rồi cũng gạt ngang câu chuyện mặc cho P.T hết lời giải thích. Rằng sao Dart vẫn chưa có biểu hiện gì của việc đau đớn giống Gemma - vì rõ ràng cả hai đã chứng kiến anh bị tiêm Corundias. Rồi cả những thông tin tưởng chừng như vu vơ nhưng lại có ích đến kỳ lạ - vì cả ba đều biết về Marcus, nên lộ một thông tin về sự ngạo mạn của hắn là bình thường, nhưng quá nhiều thì cần suy nghĩ lại. Đến cả thái độ của Dart nữa; theo P.T là hoàn toàn không giống kiểu anh kết nghĩa thân thiết như Gemma từng nghĩ…

- Thái độ của anh ấy sao? - Gemma bực bội, nhưng cố gắng kiềm chế.

- Thì… thì… - P.T cố tìm cách diễn tả. - … Em… em không biết nữa…

- Tôi cảnh cáo cậu, không được nói về Dart như vậy nữa! - Gemma nghiêm giọng. - Anh ấy vẫn là người tôi tin tưởng nhất!

- Hơn cả em? - P.T dựng người lên, tỏ vẻ bức xúc.

- Tất nhiên! - Gemma nhún vai.

Thái độ thản nhiên của Gemma làm P.T cảm thấy bị tổn thương. Cậu quay lưng về phía Gemma giận dỗi, nhưng dường như cô không quan tâm. Đúng là Dart và Gemma đã bên nhau từ nhỏ nhưng có hơn gì P.T? Mà đúng ra, P.T là người tìm thấy Gemma đầu tiên, rồi lại sống cùng cô ở cô nhi viện, và cả luôn sát cánh cùng nhau chiến đấu; còn Gemma là người duy nhất P.T tin tưởng, vậy mà… Dù sao đi nữa, P.T vẫn giữ vững lập trường của mình, Dart chắc chắn có vấn đề.

***​

Màn đêm dần bao trùm lấy trại X. Từ ngày xảy ra chuyện, nơi đây càng được canh phòng cẩn mật hơn trước. Đám Corun tuần tra có mặt khắp mọi nơi; chúng như những máy quét vô cảm lầm lũi trong đêm để đảm bảo một con ruồi cũng không thể sống sót nếu vô tình lạc vào đây.

Trong ánh sáng mờ ảo của những ánh nến, Băng Nhi cung kính trao gậy baton lại cho Marcus. Xem ra, nó lại một lần nữa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Marcus đón lấy cây gậy từ Băng Nhi với vẻ mặt mãn nguyện hơn bao giờ hết. Lúc nào cũng vậy, Băng Nhi không làm ông thất vọng - kể từ ngày đầu tiên cô tìm đến đây.

- Khi nào thì chúng ta sẽ kết thúc những nghi lễ này? - Marcus vừa vuốt ve cây gậy vừa nói. - Ý ta là khi nào sẽ hoàn thành?

- Thưa ngài, nếu kế hoạch kia thành công thì nghi thức cuối cùng sẽ được tiến hành ngay… - Băng Nhi hơi ngập ngừng. - Nếu không, thì chỉ cần một linh hồn mạnh nhất là đủ…

*​

Khoảnh khắc Marcus luôn chờ đợi cũng sắp đến. Dù cho trước đó, đã có lúc Marcus nghi ngờ lời đề nghị có phần không tưởng của Băng Nhi. Bản thân là một nhà khoa học, Marcus chưa bao giờ cho phép mình tin vào bất kỳ điều gì thuộc về phạm trù siêu nhiên mà chưa ai giải thích được. Thế nên, không lạ khi Marcus đã từng bỏ ngoài tai những câu chuyện tâm linh về nơi mà ông định xây dựng là trại X bây giờ. Có người cho đây là vùng đất dữ đã bị các linh hồn chưa siêu thoát trấn giữ, lại có người nói rằng, đây từng là nấm mồ chôn tập thể của một bộ tộc nào đó… Tất nhiên, Marcus chỉ xem đó là những câu chuyện mơ hồ được thêu dệt từ những người rảnh rỗi và ông thì không phải là một tay mơ.

Trại X vẫn được xây dựng theo kế hoạch, thật ra là chỉ hoàn thiện lại trên những khu nhà đã có sẵn. Khi mọi việc đang đi vào guồng quay nhịp nhàng, thì xảy ra một vài chuyện, khiến kế hoạch của Marcus chậm lại. Khi thì công nhân đang xây dựng bỗng dưng trượt chân ngã chết, như kiểu có ai đó xô đẩy; khi lại xảy ra hỏa hoạn một cách khó hiểu - vì xung quanh không có lấy một mồi lửa, cũng chẳng có thứ gì tạo ra lửa được… Đỉnh điểm, chính Marcus gặp chuyện kỳ lạ - liên tục gặp ác mộng khiến hắn gần như rơi vào trầm cảm. Lần đầu tiên Marcus nghĩ đến việc phải nhờ cậy pháp sư; và Băng Nhi xuất hiện như một định mệnh.

Marcus luôn hạn chế làm việc lâu với người bình thường, thế nên khi thử nghiệm thành công Corundias, ông đã cho Corun thay thế dần những người từng làm việc ở đây. Băng Nhi cũng sẽ như thế nếu cô không quá thạo việc và kín tiếng. Dù cho có tìm tòi thế nào, cũng không bất kỳ thông tin nào khác được mở ra, ngoài việc Băng Nhi là một nữ pháp sư cao tay đã từng sống qua nhiều đất nước. Mục đích Băng Nhi tìm đến Marcus cũng vì thù lao cao ngoài sức tưởng tượng - tất nhiên xứng đáng với công sức mà cô bỏ ra sau này. Bằng một lễ tế bí mật của Băng Nhi, trại X đã hoàn toàn yên ổn. Marcus rất hài lòng, nhưng chỉ định giữ Băng Nhi cho đến khi trại X ổn định. Băng Nhi biết điều đó; cô cũng không có ý định gắn bó lâu dài với bất kỳ tổ chức nào. Cô chỉ im lặng làm đúng công việc của mình cho đến khi vô tình phát hiện ra âm mưu của Marcus.

Băng Nhi sẽ phải chết, tất nhiên, những ai biết được âm mưu của Marcus đều phải chết. Nhưng cách Băng Nhi bình tĩnh đón nhận cái chết khiến Marcus hết sức ngạc nhiên - không hề van xin hay tỏ ra sợ hãi.

- Cô không sợ chết sao? - Marcus thắc mắc.

- Tôi nghĩ đó là quy luật tất yếu, con người chúng ta rồi ai cũng phải chết… kể cả các Corun hùng mạnh của ngài! - Băng Nhi bình tĩnh đáp.

Marcus thở dài; Băng Nhi đã đánh đúng vào nỗi sợ đang bắt đầu thành hình của ông. Phải, ai rồi cũng sẽ trở thành cát bụi! Nhưng Marcus không cam tâm; ông còn có cả một công trình đồ sộ phía trước đang chờ gặt hái. Các Corun sẽ ngày một nhiều và càng ưu tú, sẽ đủ sức để thâu tóm thế giới này. Rồi Marcus sẽ ở đâu trên lộ trình dài dằng dặc ấy?

- Ngài có nghe về sự bất tử? - Băng Nhi như đang nhìn thấu tâm can Marcus.

- Tất nhiên là có! - Marcus vẫn chưa bị lay động. - Nhưng ta không muốn nghe về sự bất tử từ một người sắp chết!

- Tôi chưa bao giờ muốn được bất tử, thưa ngài! Nhưng tôi e là ngài muốn…

Marcus đã định gặt phăng đi khi nghĩ đến việc Băng Nhi đang cố kéo dài thời gian sống cho chính mình. Nhưng không hiểu sao, Marcus luôn nghĩ Băng Nhi là một người đáng tin; hay đúng hơn ông muốn tin vào điều đó - rằng Băng Nhi sẽ giúp ông chạm tới sự bất tử. Dù gì, cô cũng không còn con đường nào khác. Cho đến ngày Marcus trở nên bất tử thì Băng Nhi là người bình thường duy nhất được tồn tại ở trại X.

Món quà đầu tiên Băng Nhi mang đến cho Marcus sau khi ông bỏ ý định giết cô là một cây gậy baton - vật bất ly thân của Marcus sau này. Nhìn qua, nó cũng không có gì đặc biệt lắm ngoài cái đầu lâu nhỏ bằng nắm tay được đính trên đầu gậy. Theo lời Băng Nhi nó là linh vật của một ngôi làng từ thời xa xưa. Để trấn giữ bình yên cho ngôi làng, nó đánh hơi những hiểm nguy đang rình rập và hút cạn linh hồn những ai muốn gây hại cho ngôi làng ấy. Và giờ, chính gậy baton sẽ là linh vật của riêng Marcus; nó chính là chìa khóa để giải bài toán bất tử - điều mà bấy lâu ông hằng mong ước.

Muốn bất tử, Marcus phải có một linh hồn bất tử; và linh hồn ấy phải là chúa tể của các linh hồn. Bắt đầu từ đây, gậy baton sẽ giúp Marcus thu phục những linh hồn ấy từ những Corun - duy chỉ với Corun mà thôi. Với sức mạnh đặc biệt được gia tăng qua các nhiệm vụ Marcus giao cho, lúc ấy các Corun mới đủ điều kiện để gậy baton thu phục linh hồn. Linh hồn Corun càng mạnh thì gậy baton càng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Khi đến linh hồn thứ 999, cũng là lúc gậy baton chuẩn bị phát huy sức mạnh, sẽ cần một buổi lễ để trao “chúa tể linh hồn” cho Marcus. Và người chủ trì các lễ tế này là Băng Nhi - người duy nhất nắm giữ được nghi thức thu phục linh hồn vào gậy baton.

Rồi, không để Marcus phải chờ đợi lâu, lễ tế đầu tiên đã được diễn ra dưới sự chứng kiến của ông. Mở đầu bằng hoài nghi và kết thúc trong bất ngờ; Marcus hoàn toàn không tin những gì mình vừa mới trải qua. Với ông, đây là một phạm trù khác hẳn những gì từng nghiên cứu. Sao cũng được, điều đó không còn quan trọng khi Marcus dường như cảm nhận được nguồn sinh lực trở nên dồi dào và mạnh mẽ hơn trong cơ thể mình, lúc gậy baton bừng sáng nhận luồng sinh khí từ linh hồn đầu tiên. Cảm giác này còn tuyệt vời hơn khi Marcus chứng kiến từng lứa Corun hình thành và đi vào hoạt động. Mỗi một Corun là đứa con tâm huyết mà Marcus đã dày công nghiên cứu; và đứa con ấy buộc phải hy sinh như một nghĩa vụ cao cả cho người đã cho chúng sức mạnh vô biên - thứ mà con người khao khát. Marcus tin các Corun sẽ không phản đối nếu biết được sự thật - vì ông và vì những đời Corun sau này.

Từ đó, Băng Nhi bên cạnh Marcus không chỉ là một pháp sư, mà còn như cánh tay phải đắc lực để ông tham khảo ý kiến những vấn đề liên quan đến trại X. Băng Nhi nên cảm thấy vinh dự khi được góp công gầy dựng nên thế giới của riêng Marcus. Đến lúc gậy baton gom đủ linh hồn, Marcus trở nên bất tử, một phần thế giới của Marcus sẽ về tay Băng Nhi. Một giao ước rạch ròi và có lợi cho cả hai bên, nhưng chỉ có thế. Băng Nhi chưa bao giờ tỏ ra tham vọng hơn; và đó là điều Marcus thích nhất ở cô. Thế giới này chỉ cần một mình Marcus tham vọng là đủ.

*​

- Không sao, ta có thể chờ! - Marcus vừa lau gậy baton vừa nói. - Không phải sau này ta còn rất nhiều thời gian sao?!

- Tất nhiên, thưa ngài! - Băng Nhi vẫn không rời mắt khỏi cây gậy trong tay Marcus. - Nhưng tôi nghĩ, tốt nhất chúng ta vẫn nên đẩy nhanh kế hoạch để đề phòng bất trắc!

- Xem ra cô còn nôn nóng hơn cả ta! - Đột nhiên Marcus dừng lại, nhìn Băng Nhi khó hiểu.

- Phải, tôi đang rất nôn nóng… - Tuy nhận ra thái độ đề phòng từ Marcus nhưng Băng Nhi vẫn hết sức điềm tĩnh. - … cho lễ tế cuối cùng… Tôi thật sự muốn thực hiện nó ngay, thưa ngài!

Bầu không khí im lặng bao trùm căn phòng và rồi vỡ tan theo tràng cười của Marcus. Theo cách nào đó, Băng Nhi luôn làm Marcus hài lòng; tính đến giờ, có vẻ như ông đã tin lòng trung thành của cô là tuyệt đối. Yên tâm, Băng Nhi! Rồi cô sẽ sớm thực hiện buổi lễ cuối cùng cho ta thôi!

***​

Trời đã về khuya nhưng Gemma không muốn ngủ; cả Dart cũng vậy. Cả hai ngồi dựa lưng vào tường, hồi tưởng lại những ngày ấu thơ; bên cạnh là P.T đã chìm vào giấc ngủ từ lâu. Đã lâu lắm rồi Gemma và Dart mới được ngồi cạnh nhau như lúc này. Thay vì khoảng sân và bầu trời đầy sao ở Cỏ Gà, hay trên bãi cỏ xanh mướt ở trại X, bây giờ họ ngồi đây, trong không gian tối tăm, chật hẹp, ở hoàn cảnh hết sức ngặt nghèo. Nhưng có sao đâu, miễn là còn sống và ở bên nhau thì bất kể nơi đâu cũng là nhà!

- Toby đã biến thành Corun rồi, cả May nữa… - Giọng Gemma nhẹ tênh nhưng trong lòng nặng trĩu.

- Anh biết! - Dart đáp.

- May… em đã giết cô ấy… - Gemma quay sang nhìn Dart, đôi mắt ráo hoảnh.

Dart không biết nói gì thêm lúc này, ánh mắt Gemma cứ ám ảnh anh không thôi. Chắc hẳn Gemma phải đau đớn lắm khi chứng kiến từng người bạn thân dần rời xa cô. Và điều kinh khủng hơn khi chính Gemma phải ra tay tước đoạt sinh mạng của người bạn cùng cô lớn lên chỉ vì sinh tồn. Khi một trong hai bắt buộc phải chết thì liệu Gemma có sự lựa chọn nào khác; nhất là khi người bạn thơ ấu lại xuống tay với một người bạn khác của cô. Chưa bao giờ cái chết lại diễn ra dễ dàng đến thế. Nếu người tiếp theo là Dart, liệu Gemma có đành lòng? Người Dart run lên khi nghĩ đến chuyện đó, anh liên tục đưa tay lên trán lau mồ hôi. Từ lúc vào đây, mồ hôi của anh cứ vã ra như tắm dù càng về khuya trời càng lạnh.

- Em… không muốn giết thêm ai nữa, Dart!

- Anh hiểu…

- Anh không hiểu được đâu!

Gemma cắt ngang lời Dart, và rồi kịp nhận ra mình có phần quá đáng. Cô vội lảng tránh ánh nhìn từ Dart bằng câu chuyện khác.

- Anh… có gặp Toby ở đó không?

- À… không, anh không gặp, anh bị giam riêng mà! - Dart tự nhiên bối rối.

- Ừ, em quên mất! - Gemma gật gù. - Còn em đã gặp cậu ấy, tụi em còn đánh nhau một trận…

- …

- Mà anh còn nhớ thằng Bod to xác không, thằng hay bắt nạt bọn mình đó… Thì ra nó chết thật, kỳ lạ nhỉ, nó to và khỏe vậy mà không chịu nổi Corundias.

Gemma cứ thế huyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác, những hình ảnh mờ nhạt lúc ấu thơ được cô xâu chuỗi và móc nối với hiện tại, và giờ thì nó hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết. Còn Dart vẫn im lặng lắng nghe. Đã lâu lắm rồi cả hai mới nói chuyện với nhau nhiều thế; đúng hơn là toàn Gemma nói, vì Dart chẳng biết nói gì ngoài ậm ừ cho qua chuyện. Ký ức những ngày ấu thơ không biết từ khi nào dần nhạt nhòa và giờ thì trống rỗng… Dart đã không nhớ gì ngoài Gemma lúc này…

- Dart… Dart...!

Tiếng Gemma gọi làm Dart như sực tỉnh; cũng may ánh sáng mờ ảo từ vài ngọn đuốc lập lòe khiến Gemma không nhìn rõ khuôn mặt anh lúc này, nếu không sẽ trông rất khó coi.

- Hả… à… ừ… - Dart gượng cười.

- Anh sao vậy? - Gemma lo lắng. - Có khi nào… anh có khó chịu không, em sợ Corundias…

- Không… anh không sao… - Dart xua tay. - Anh chỉ hơi mệt thôi.

- Vậy anh nghỉ chút đi!

P.T bên cạnh cứ liên tục trở mình - thật ra cậu không hề ngủ, chỉ nhắm mắt để đó. Làm sao P.T yên tâm đi ngủ mà bỏ mặc Gemma cạnh Dart?! Nằm dõi theo câu chuyện hai người không sót lấy một câu, dù rằng P.T không hiểu lắm về những điều họ nói với nhau. Nhưng suýt chút nữa cậu đã bật dậy vỗ đùi đen đét khi phát hiện ra thái độ đáng ngờ của Dart lúc cuối. Thấy chưa, P.T đã nói mà, Dart chắc chắn có vấn đề! Nhưng sao Gemma vẫn chưa nhận ra, không phải bình thường cô vốn hay nghi ngờ sao? Gem thật chán! P.T hậm hực, lại tiếp tục trở mình để gây chú ý với Gemma nhưng vô ích. Gemma chẳng buồn nhìn cậu lấy một lần.

- Mà em không thử tìm nó sao, Gem? - Dart hỏi sau một hồi im lặng nghỉ ngơi.

- Tìm gì, Dart? - Gemma ngơ ngác.

- Thì vật bảo vệ bộ tộc của em đó, hình như nó bị thất lạc mà, có khi nào nó ở đây không?

- À… anh đang nói viên ngọc hả? - Gemma như sực nhớ ra. - Em không biết nữa, có thể đã thất lạc từ khi đó…

- Tiếc thật, anh nghĩ nó nên thuộc về em!

- Em không nghĩ vậy, viên ngọc không thuộc về ai cả. - Gemma quay sang nhìn Dart. - Nó thuộc về bộ tộc, luôn luôn là như vậy!

Dart gật gật đầu, hai tay đan vào nhau bối rối; anh hiểu mình đã nói những điều không nên nói. Nhưng biết sao được, khi Dart còn không hiểu cả chính mình bây giờ. Đêm chầm chậm trôi trong nhọc nhằn, chưa bao giờ màn đêm trở thành một thử thách với Dart như lúc này. Cố nhắm mắt để ru mình ngủ trước khi trời sáng nhưng khi vừa ngả lưng thì Gemma lại lên tiếng, có vẻ như cô vẫn còn muốn ôn lại chuyện cũ.

- Như thế này giống hồi nhỏ ghê, lần mà mình lén ra ngoài ban đêm đó…

- À… ừ… - Dart ậm ừ, mắt vẫn nhắm nghiền.

- Lần đó mình tưởng đã gặp ma, anh với em còn ôm nhau khóc. - Gemma bật cười. - Không hiểu sao anh còn khóc nhiều hơn em…

- À… thì… tại hồi đó mình còn nhỏ mà, giờ nhớ lại xấu hổ thật!

Cả hai cứ thế cùng nhau bật cười, những ký ức trong veo và mát mẻ như cơn mưa mùa hạ đang tắm mát tâm hồn của họ sau những ngày tăm tối. Dù giờ đây đã biết được bí mật ở Cỏ Gà nhưng vẫn không sao ngăn họ ước ao được trở về khoảng thời gian đó, tại nơi đó một lần nữa.

Đang chìm đắm trong hồi ức ấu thơ thì đột nhiên Gemma đứng bật dậy, trông căng thẳng hơn bao giờ hết.

- Mọi người… có ai nghe thấy gì không?

Cả Dart và P.T cũng bật người dậy ngay sau đó, vẻ cảnh giác hiện rõ trên khuôn mặt từng người.

- Sao… sao vậy, Gem? - P.T run rẩy nhỉn Gemma. - Bọn chúng tìm thấy mình rồi sao?

- Không thể nhanh vậy được! - Dart nhíu mày hướng mắt về Gemma chờ đợi.

- Không phải Corun, mà là người Medaras. Họ… đang ở đây!
Có tập 2 không mn?
 

LiuMao

Phàm Nhân
Ngọc
20,75
Tu vi
0,00
CHƯƠNG XVIII

“EM YÊU ANH”

- Em đang làm gì vậy? Sao lại ăn mặc thế này?

Khi đã kéo Khuynh Diệp vào phòng làm việc, Phong Lâm nhìn cô từ trên xuống dưới, từ mái tóc uốn xoăn, đến bộ váy ngắn cũn cỡn, bó sát, không một điểm nào giống với Khuynh Diệp mà anh yêu. Cô đang cúi đầu, tay nắm chặt chiếc hộp nhỏ màu xanh.

- Em nói đi, có chuyện gì mà đột nhiên em thành ra thế này? Ai trang điểm cho em mà lòe loẹt như vậy? Em cứ là Khuynh Diệp giản dị như bình thường không được sao?

Một cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, Khuynh Diệp vẫn cúi đầu, không biết phải nói gì. Cô muốn nói rất nhiều, nhưng giờ phút này lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Vậy nên Khuynh Diệp chỉ cúi đầu, mặc kệ những lời trách móc của Phong Lâm đang vang lên bên tai. Sau một hồi hỏi mà Khuynh Diệp không chịu nói gì, Phong Lâm ngồi phịch xuống ghế, cảm giác giận dữ không những không nguôi mà cứ như một đám cháy, ngày càng bùng lên, thiêu đốt tâm trí anh.

Khuynh Diệp thấy Phong Lâm không nói gì nữa thì ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, cô đặt chiếc hộp màu xanh lên bàn, nhìn Phong Lâm.

- Em chỉ định ghé qua thăm anh chút thôi.

- Anh biết. - Phong Lâm có chút mệt mỏi, công việc dạo này quá nhiều, rút kiệt sức lực và sự bình tĩnh trong anh. - Nhưng em nói đi, sao lại ăn mặc kỳ quặc như vậy, còn trang điểm đậm nữa, mấy thứ này không hợp với em đâu.

Những ánh mắt mỉa mai nhìn cô, những nụ cười chế giễu ấy, anh có biết không? Anh có biết cô đau lòng thế nào khi nhận ra bản thân là người yêu con trai Tổng giám đốc, là thiếu phu nhân tương lai mà ăn mặc quê mùa, xấu xí, khiến người ta nhìn như thể đang vào đây xin việc dọn vệ sinh? Nỗi uất ức trào nghẹn lên cổ họng, lần đầu tiên Khuynh Diệp thấy mình không thể kiềm chế được cảm xúc như lúc này.

- Là em thích, em muốn ăn mặc như thế, không được sao? Chẳng phải anh từng nói em muốn làm gì cũng được, anh luôn ủng hộ mà. Giờ em muốn mặc bộ váy này, làm kiểu tóc này, trang điểm như thế này đấy.

Phong Lâm ngỡ ngàng nhìn Khuynh Diệp, lần đầu tiên anh thấy cô như thế. Trong lòng anh, Khuynh Diệp mãi mãi là cô gái nhỏ bé, giản dị, dịu dàng, sao có một đêm mà cô đã như biến thành người khác thế này rồi?

- Em đang nói gì vậy? Còn quay qua trách anh!

- Đúng, em đang trách anh đấy, trách anh không quan tâm đến cảm xúc của em. Anh nói anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về em, vậy sao khi em vừa thay đổi một chút anh đã nổi nóng, đã hung dữ với em như vậy?

Phong Lâm không muốn tiếp tục tranh cãi như thế này, thật sự không đi đến đâu cả. Anh tì đầu xuống hai tay, thái dương giần giật, đau nhức.

- Anh không muốn tranh cãi với em nữa. Có lẽ chúng ta cần bình tĩnh lại. Thôi em về đi, có gì tối chúng ta nói chuyện với nhau.

Khuynh Diệp như đông cứng khi nghe thấy câu nói ấy của Phong Lâm. Vĩnh viễn đàn ông không bao giờ hiểu được, trong một cuộc tranh cãi, điều phụ nữ cần không phải là kết luận ai đúng ai sai, họ chỉ cần người đàn ông đủ nhẫn nại để lắng nghe, đủ yêu thương để bao dung. Nhưng anh lại đang muốn cô trở về nhà, anh không muốn lắng nghe, cũng không muốn bao dung. Cố ngăn cảm giác đắng nghét trong lòng không trào lên, uất ức, đau đớn, cô lắc đầu, đứng dậy, chạy ra khỏi phòng.

Lần đầu tiên đi chiếc giày cao đến thế, bước chân còn chưa quen, ngay khi vừa chạy ra khỏi phòng được vài bước, Khuynh Diệp loạng choạng, rồi ngã ập xuống hành lang. Tiếng động khá lớn, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Mấy cô gái tò mò ngó hẳn đầu ra xem. Những tiếng khúc khích bắt đầu nổi lên, chúng như kim châm chích vào da thịt, vào trái tim cô.

Loay hoay một lúc mới đứng lên được, nhưng gót giày quá cao khiến cô bước đi cũng khó khăn. Giận dữ, Khuynh Diệp cúi người, tháo phăng giày ra. Bàn chân trần bước trên nền đá lạnh ngắt, cô chạy đi, bỏ mặc những ánh mắt giễu cợt đang nhìn mình, bỏ mặc những tiếng cười mỉa mai lại phía sau. Không biết từ bao giờ, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Giờ thì cô đã hiểu lời của bà Trâm hồi ấy, khoảng cách giữa họ thực sự quá lớn!

Còn mình Phong Lâm ngồi lại trong phòng, thấy Khuynh Diệp chẳng nói gì mà chạy ra khỏi phòng, cơn giận trong anh càng bùng lên, giống như trước đây, khi chưa gặp cô, không cách gì ngăn giữ được cảm xúc, Phong Lâm tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Cảm giác tê rần ở bàn tay giúp anh thấy dễ chịu hơn. Nhìn xuống những ngón tay đang trắng nhợt, rồi chuyển dần sang đỏ bầm bên dưới, anh mới để ý thấy ngay trên bàn, cạnh tay mình là một chiếc hộp màu xanh. Phong Lâm hơi nhíu mày, chiếc hộp này ở đây từ khi nào vậy?

Phải mất một lúc anh mới nhớ ra hình như lúc mới vào phòng Khuynh Diệp có cầm theo một chiếc hộp. Lông mày vẫn nhíu chặt, Phong Lâm đưa tay tháo chiếc nơ xanh trên nắp hộp ra. Hộp giấy vừa được mở ra, Phong Lâm sững người nhìn, bên trong là một chiếc bánh kem nho nhỏ được trang trí bằng quả phúc bồn tử, nhưng đặc biệt nhất là ở giữa chiếc bánh kem có ghi một dòng chữ “em yêu anh”. Phong Lâm sững sờ nhìn chiếc bánh kem nhỏ trên bàn. Khuynh Diệp nói muốn học làm bánh kem, phải chăng đây là thành quả của cô ấy?

Trái tim anh như rơi xuống vực sâu; người con gái ấy đã dồn hết tâm t.ư làm ra một món quà tặng anh, vậy mà vừa rồi anh đã làm gì với cô? Anh đã nổi nóng, đã cáu giận vô cớ. Chẳng kịp nghĩ nhiều, Phong Lâm vội vàng lao ra khỏi phòng. Vừa bước ra hành lang, anh đã nghe những tiếng bàn tán xôn xao, tiếng cười khúc khích.

- Đúng là đồ nhà quê, trang điểm lòe loẹt như con khỉ ấy!

- Lại còn đi giày cao gót lênh khênh, bị ngã nữa chứ.

Mấy người xúm vào nói chuyện, không biết Phong Lâm đã đứng ở ngay sau họ từ lúc nào. Mấy cô gái vẫn bàn tán rôm rả. Cho đến khi một cô trong số họ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Lâm đang đứng sau, sắc mặt rất tệ - chưa bao giờ cô ta thấy trưởng phòng thiết kế tức giận như thế - thì mới im bặt và kéo theo những cô còn lại cũng im luôn, ngay sau khi quay lại nhìn. Chẳng ai bảo ai, nhưng ngay lập tức tất cả đều im bặt, ngồi về vị trí của mình.

Phong Lâm nhìn lướt qua người họ một lượt, rồi vội vã bước ra phía cửa công ty. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, anh chạy ngược về phòng, lấy điện thoại. Chuông vừa đổ được mấy hồi thì đầu dây bên kia tắt máy. Anh gọi lại vài lần nữa nhưng đều là âm thanh trả lời tự động không liên lạc được.

Chạy ra đến ngoài đường, nhìn trái ngó phải một hồi, không thấy bóng dáng Khuynh Diệp, Phong Lâm vẫn nhấn số gọi đi, nhưng chẳng thể liên lạc được. Cảm giác hối hận xâm lấn trái tim anh. Vô thức bước về phía hầm đậu xe, trong đầu anh chỉ lùng bùng những lời tự trách, tại sao lại nóng nảy như thế, tại sao lại gây ra những chuyện thế này?

Ngồi trong xe, Phong Lâm không biết nên đi đâu để tìm cô. Thành phố rộng lớn là vậy, biết tìm cô ấy ở đâu bây giờ? Một tia hy vọng vụt lóe, có thể cô đã bắt xe về nhà rồi, dù sao ở thành phố này, đó là nơi thân thuộc nhất của cô. Nghĩ là làm, Phong Lâm vội vàng khởi động xe, lái thẳng về nhà.

Căn nhà hai tầng màu trắng yên bình nơi ngoại ô, có những chậu oải hương trên ban công, phòng vẽ tranh, và nơi ấy có tình yêu của họ. Vừa đậu xe, Phong Lâm vội vã mở cửa, chạy vào nhà. Nhưng căn nhà vắng vẻ, không chút dấu hiệu Khuynh Diệp đang ở đây. Anh đi khắp các phòng, nhưng vẫn không thấy cô đâu.

Vào bếp, Phong Lâm nhìn thấy gian bếp tuy đã được dọn gọn ghẽ nhưng vẫn thấy mấy dụng cụ làm bánh để ở một góc, trên bàn còn đặt đĩa phúc bồn tử chín đỏ mọng. Phong Lâm nhấn điện thoại, gọi thêm lần nữa. Bên kia đầu dây vẫn không thể liên lạc được. Anh siết chặt điện thoại trong tay, nghĩ ngợi thêm một hồi rồi đi nhanh ra ngoài, lên xe, phóng đi.

Một mình lái xe vô định trên đường, Phong Lâm không biết phải đi đâu để tìm Khuynh Diệp; điện thoại vẫn tắt máy. Anh lái xe đến quán cà phê hai người từng ngồi, cô không ở đó; lái xe đến con phố hai người từng dạo chơi, cô không ở đó… Một lần nữa, Phong Lâm cảm thấy mình như lại rơi vào cảm giác của hơn một năm trước, ngày cô đột ngột rời bỏ anh. Nhưng nếu trước đây là cảm giác đau đớn, không hiểu nổi, thì lúc này trái tim Phong Lâm ngập tràn sự hối hận. Anh đã luôn miệng hứa sẽ che chở cô, vậy mà người gây cho cô tổn thương nhiều nhất lại chính là anh!

***​

Căn phòng nhỏ nhìn xuống dòng sông êm ái; trên sông, mấy chiếc thuyền chầm chậm trôi. Một ngày mùa xuân, mưa phùn nhè nhẹ. Giữa màn mưa bụi, khung cảnh như được bao phủ bởi làn sương mờ buồn bã. Khuynh Diệp ngồi tựa vào ban công, nhìn xuống dòng sông. Cô không biết mình đang nhìn gì, nhưng nước mắt ít nhất cũng đã ngừng tuôn rơi. Toàn thân cô lúc này mệt mỏi, bải hoải, chẳng còn chút sức lực.

Lúc này đây, khi đã phần nào bình tĩnh lại, nhớ lại những điều bà Trâm từng nói, Khuynh Diệp mới thực sự hiểu đúng được thứ gọi là khoảng cách giữa hai người. Hóa ra nó không chỉ là chuyện tiền bạc, mà còn là sự khác nhau trong cách sống, trong suy nghĩ hằng ngày. Khoảng cách không chỉ có từ phía anh, mà còn xuất phát từ chính cô. Khoảng cách thì vô hình nhưng áp lực lại hữu hình và quá to lớn.

Bà Trâm cũng từng nói, việc cô và Phong Lâm rời xa nhau là tốt cho cả hai, đến bây giờ cô mới hiểu bà nói đúng. Từ sâu thẳm thâm tâm, Khuynh Diệp cảm thấy có lỗi với mẹ anh. Trước đây cô luôn nghĩ vì cô không xứng đáng nên mới bị ngăn cấm, nhưng đâu biết rằng chính bà cũng đang nghĩ cho cô; có lẽ, bà đã nhìn được trước ngày chính bản thân cô bị tổn thương vì những người xung quanh như hôm nay.

Cô nhận ra từ trước đến nay, những gì mình biết về Phong Lâm chỉ là một mảnh ghép nhỏ. Phong Lâm mà cô quen là một chàng trai nhốt mình trong nhà, sống khép kín, làm bạn với hội họa và cô đơn. Nhưng khi nhìn anh nơi công sở, nơi tòa nhà cao tầng với những khung kính sáng choang, cô mới thấy Phong Lâm ấy thật khác người cô quen và yêu. Cô có thực sự hiểu hết con người anh hay không? Thế giới của anh, bao nhiêu phần có cô trong đó?

Cô nên làm gì đây?

Chính cô cũng không cách nào trả lời được câu hỏi ấy. Bế tắc, tại sao tâm trạng cô luôn rơi vào bế tắc như thế này? Khuynh Diệp bật cười, số mệnh chỉ là lý do người ta nhắc đến trên đầu môi, nguyên nhân thực sự của mọi chuyện đều là do chính mình mà ra. Dựa trán vào lòng bàn tay, cô nhìn vào khoảng không vô định phía xa xa kia, lòng lành lạnh, mịt mờ như mưa xuân.

***​

Chiếc xe dừng trước cột đèn đỏ, Phong Lâm gõ gõ ngón tay lên vô lăng; anh đã lái xe đi nhiều con phố nhưng vẫn không tìm thấy cô đâu. Suy nghĩ một chút rồi anh quyết định bấm số gọi cho mẹ. Chuông điện thoại đổ mấy hồi, đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng nói dịu dàng.

- Có chuyện gì thế con?

- Mẹ… Khuynh Diệp hôm nay có về đó không ạ?

Một khoảng lặng ngắn, Phong Lâm có thể tượng tượng ra mẹ anh đang khẽ nhíu mày.

- Không. Hôm qua mẹ thấy Khuynh Diệp bảo sáng nay đến công ty con nên không qua nhà mà. Nó không đến đấy à?

- Dạ, cô ấy đến rồi, nhưng có chút chuyện, bây giờ cũng không tiện nói nhiều. Nếu cô ấy về bên đó, mẹ gọi cho con luôn nhé.

- Ừ.

Sau khi nghe điện thoại của con trai, bà Trâm đoán chắc hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì rồi. Người trẻ tuổi, yêu đương, cãi vã là chuyện thường tình. Nhưng dẫu sao Khuynh Diệp cũng mới ở lại đây chưa lâu, bà cũng chấp nhận cô người yêu này của con trai chưa lâu, vậy mà đã xảy ra chuyện thế này. Đối với một người làm mẹ, đôi khi tình yêu dành cho con khiến lý trí trở nên mù quáng, khiến họ luôn tin rằng những điều con mình làm luôn đúng. Bà Trâm cũng vậy, dù nói thể nào bà cũng khó chấp nhận được cảm giác con trai mình phải chịu thiệt thòi. Dằn mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, bà bực bội lẩm bẩm một mình cho nguôi cơn giận, “đúng là không hiểu chuyện!”.

Phong Lâm cúp máy; biết rằng nếu cứ tìm vu vơ thế này cũng chẳng ích gì, anh bèn lái xe trở về công ty. Trên bàn làm việc, chiếc bánh kem màu xanh vẫn im lìm ở đó. Dòng chữ “em yêu anh!” như khắc vào tim anh, nhói đau.

Phòng thiết kế chỉ cách phòng riêng của Phong Lâm một vách ngăn, các cô gái đang xúm lại với nhau, thì thầm.

- Nhìn mặt sếp mà xem, đúng thế rồi.

- Nhưng sao lại như thế được, đẹp trai, giàu có như vậy…

- Trên đời này chuyện quái gì chẳng xảy ra được.

- Nhưng nhìn thế nào cũng thấy không tương xứng.

Những tiếng bàn tán thật khẽ, sợ Phong Lâm nghe thấy. Tò mò là bản tính của phụ nữ, nhất là khi liên quan đến mối quan hệ của một người đàn ông có đủ mọi tiêu chuẩn các cô gái mơ ước như Phong Lâm. Từ khi vào làm đến nay, Phong Lâm luôn giữ vẻ ngoài lịch thiệp nhưng rất lạnh lùng, xa cách, chưa bao giờ nói chuyện gì ngoài công việc với nhân viên. Mọi người đều đoán một anh chàng cao cao tại thượng như thế thì tiêu chí chọn bạn gái không hề đơn giản. Ngày hôm qua, cô gái kia đến, mọi người còn chưa để ý, ngoài những người cảm thấy vẻ ngoài của cô ấy không phù hợp với một công ty thời trang như thế này. Nhưng chuyện hôm nay đã đủ lớn để vô số người quan tâm khi thấy cô gái đó xuất hiện lần nữa, lại được Phong Lâm đưa vào phòng riêng nói chuyện, rồi sau đó còn bị ngã giữa chỗ đông người. Môi trường công sở tẻ nhạt, có một chuyện thú vị như thế, ai chẳng hứng thú?

Mấy nhân viên nữ khẽ thở dài, họ đã từng cố gắng tìm mọi cách tiếp cận Phong Lâm, cố hết sức làm việc để gây ấn tượng với anh nhưng đều thất bại. Trước đây còn có tin đồn anh đang quen một cô tiểu thư nhà giàu, mới đi du học về, mọi người đều thầm nghĩ họ như thế cũng thật xứng đôi. Nhưng hôm nay, cô gái kia tới đây, đã đập vỡ hết giấc mơ hoàng tử của họ rồi.

Vừa lúc ấy, Phong Lâm bước vào phòng, trên tay cầm một tập tài liệu; thấy anh, mọi người vội vàng lảng ra, ngồi vào vị trí của mình. Chẳng buồn liếc qua lấy một lần Phong Lâm cũng biết mấy cô gái này đang bàn tán chuyện gì, dù vẻ ngoài lãnh đạm như không quan tâm, nhưng ngay từ ngày còn nhỏ, những ánh mắt, lời nói của người xung quanh đã có tác động rất lớn tới anh. Vậy nên, chỉ một chút biểu cảm của mọi người cũng đủ để Phong Lâm nhận ra tất cả.

Phong Lâm đặt xấp tài liệu lên bàn Thu Trang. Vẫn bằng chất giọng trầm trầm, anh nói cô chỉnh sửa lại mấy mẫu thiết kế chưa đạt; rồi không thừa một lời, anh trở về phòng mình. Mấy cô gái nhìn theo bóng lưng Phong Lâm, khẽ nhún vai, cũng không ai dám nói gì thêm nữa. Chỉ có Thu Trang ngồi đó, ngơ ngẩn nhìn mấy mẫu thiết kế của chính mình. Cô đã từng ao ước sẽ chiếm được trái tim hoàng tử, đáng tiếc, đến cuối cùng, cô cũng vẫn chỉ là vai phụ mà thôi!

***​

Đêm chầm chậm buông mình, làn mưa xuân càng mờ mịt hơn. Những vệt mưa nhòe ướt trên kính xe, phản chiếu ánh đèn đường vàng vọt, cô đơn làm Phong Lâm nhớ lại hình như rất lâu trước đây, đã từng có lần anh đứng trước cửa khu trọ đợi cô suốt đêm. Chuyện ấy từ bao giờ nhỉ?

Trong xe, tiếng nhạc da diết ngân vang, đúng như lời bài hát ấy, đứng trước nàng, anh chỉ là gã khổng lồ bằng giấy mà thôi. Hôm nay anh cố tình tăng ca, nhưng về đến nhà, Khuynh Diệp vẫn chưa về, điện thoại cô vẫn không liên lạc được. Dù cố giữ để bản thân không lo lắng, nhưng Phong Lâm thấy mình không làm nổi. Anh lái xe lòng vòng trên những con phố vắng người, tới rất khuya, quyết định ghé về nhà bố mẹ. Căn nhà của anh, nếu thiếu hình bóng cô sẽ trở nên vô cùng cô độc, vô cùng lạnh lẽo, anh không chịu đựng nổi.

Đêm, căn biệt thự yên tĩnh được thắp đèn lung linh, mặt nước từ hồ và những giọt nước mưa phản chiếu ánh đèn khiến khung cảnh càng huyền ảo, mơ hồ. Nối liền với phòng khách là một góc nhỏ kê giá sách lớn, bên cạnh là chiếc lò sưởi ấm áp và chiếc ghế đọc sách êm ái. Bà Trâm đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, chăm chú đọc một cuốn sách bìa da. Thấy Phong Lâm bước vào, bà hơi ngẩng đầu lên nhìn con trai.

- Mẹ, con về ạ.

- Con ăn tối chưa?

Phong Lâm toan lắc đầu, nhưng nghĩ thế nào, anh lại gật.

- Bỏ bữa như thế hại dạ dày lắm. - Rồi bà gọi to. - Chị Thanh ơi, chuẩn bị mấy món đơn giản giùm em nhé!

Có tiếng cô giúp việc đáp lời từ dưới bếp. Phong Lâm ngồi xuống ghế sofa, nhìn mẹ. Tuy vẻ mặt bà Trâm vẫn rất bình thản, nhưng không khí giữa hai người khá nặng nề.

- Giờ thì nói mẹ nghe xem có chuyện gì nào?

- Không có gì mà mẹ, mấy chuyện vớ vẩn thôi.

- Thế tại sao giờ này nó còn chưa về?

- Cô ấy về rồi, đang nghỉ ở nhà.

Bà Trâm đặt quyển sách xuống, lông mày hơi nhíu lại.

- Còn nói dối mẹ nữa, nếu nó về rồi, nhìn dáng vẻ con có như thế này không?

Phong Lâm thở dài.

- Chuyện cũng không có gì mà mẹ, bọn con cãi nhau chút thôi.

- Thật chẳng ra làm sao.

Phong Lâm bước về phía mẹ; dù tâm trạng lúc này cũng đang rối bời, nhưng anh không muốn chút thiện cảm mẹ mới có với Khuynh Diệp chưa lâu lại bị hủy hoại như thế này. Anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ bọc nệm bên cạnh bà Trâm, với tay cầm cuốn sách bà vừa đọc.

- Hôm nay cô ấy làm một chiếc bánh kem mang đến công ty tặng con.

Nghe thấy thế, bà Trâm quay qua nhìn Phong Lâm, vẻ mặt khó hiểu, anh chậm rãi nói tiếp.

- Nhưng con đang bận nhiều việc quá, thấy cô ấy đến thì nổi nóng, còn mắng cô ấy nữa. Khuynh Diệp tủi thân nên bỏ đi.

- Thật chứ?

- Con nói dối mẹ làm gì. Con cũng không hiểu tại sao mình nổi giận với cô ấy nữa. Không biết bây giờ Khuynh Diệp đang ở đâu?

Bà Trâm nhìn con trai bằng ánh mắt hoài nghi, nhưng thấy vẻ buồn bã của Phong Lâm, bà cũng không hỏi lại.

- Con gọi điện chưa?

Phong Lâm gật đầu.

- Con luôn miệng hứa sẽ bảo vệ cô ấy, vậy mà cuối cùng, người làm cô ấy tổn thương nhiều nhất lại là con.

Phong Lâm hơi cúi đầu, khóe môi hơi cong lên, như một nụ cười mai mỉa chính mình. Lần đầu tiên con trai chủ động mở lời tâm sự, thẳm sâu trong lòng, bà Trâm thấy có chút vui vui. Bất chợt bà nhận ra, từ khi có Khuynh Diệp, hai mẹ con bà cũng trở nên gần gũi hơn hẳn. Từ ngày bà chấp nhận mối quan hệ của Phong Lâm và Khuynh Diệp, Phong Lâm thường trò chuyện với bà hơn, dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đầu không cuối, nhưng tình cảm giữa hai mẹ con cũng gắn kết hơn qua những điều vụn vặt ấy.

Thấy con trai buồn rầu, bà cũng không biết phải nói sao, người phụ nữ mạnh mẽ nơi thương trường là thế, nhưng đứng trước những người mình thật lòng yêu thương vẫn luôn dễ mềm lòng, khó xử.

- Con gái mà, giận hờn chút thôi. Con đi tắm rửa rồi ăn chút gì đi. Có gì để mẹ thử gọi Khuynh Diệp xem sao.

Thấy thái độ mềm mỏng, dịu dàng của mẹ, biết chắc bà không còn trách Khuynh Diệp nữa, anh mới đứng dậy đi về phòng. Nhưng vừa bước lên phòng, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, anh vội quay bước ngược trở lại. Thấy thái độ gấp gáp của Phong Lâm, bà Trâm vội hỏi.

- Lại có chuyện gì thế?

- Sao con ngốc vậy, con ở đây, nếu cô ấy về sao con biết được. Con về bên kia đây.

- Ăn chút gì đã, để mẹ gọi Khuynh Diệp xem nào.

Vừa nói bà vừa bấm điện thoại, đầu dây bên kia là tiếng thông báo tự động, số máy không liên lạc được.

- Mẹ, nếu cô ấy về đây, mẹ gọi con ngay nhé.

Biết có cố cũng chẳng giữ Phong Lâm ở lại được, bà chỉ đành thở dài, gật đầu.

- Ừ, muộn rồi, trời lại mưa, đi đường cẩn thận đấy!

- Vâng.

Bóng dáng người phụ nữ mặc chiếc áo choàng tơ tằm dài đứng một mình bên thềm có chút yếu đuối, âu lo. Bà nhìn theo đến khi bóng xe Phong Lâm đã khuất sau cánh cổng mới lặng lẽ trở vào nhà. Với một người làm mẹ, nụ cười trên môi con là điều quan trọng nhất, nhìn con đau lòng một thì bà Trâm đau lòng mười. Bà ngồi xuống chiếc ghế đọc sách bọc nệm mềm, cầm cuốn sách lên, những con chữ xô dạt vào nhau như trăm ngàn lớp sóng xô bờ. Chuyện tình cảm của con, bà vốn không nên xen vào, nhưng đến bao giờ những đứa con mới hiểu được nỗi lòng người làm cha mẹ?

***​

Ánh mắt phảng phất chút mơ hồ của Phong Lâm như sáng hơn khi nhìn thấy đèn trong nhà đang sáng. Vội vàng chạy vào nhà, anh thấy Khuynh Diệp đang nằm trên sofa. Ổn định lại hơi thở còn gấp gáp, Phong Lâm nhẹ bước về phía cô. Khuynh Diệp nằm cuộn người trên sofa, như con mèo nhỏ bé, mi mắt nổi đường gân lờ mờ xanh, hàng mi dày cong cong như vầng trăng khuyết hơi rung lên nhè nhẹ. Phong Lâm ngồi xuống cạnh cô, đệm chỉ hơi lún xuống cũng khiến Khuynh Diệp giật mình choàng tỉnh. Đưa tay dụi dụi mắt, cô định hình mọi thứ quanh mình. Thấy Phong Lâm ngồi bên cạnh, nhớ ra tất cả mọi chuyện, Khuynh Diệp hơi cúp mi, nhìn xuống dưới.

- Anh xin lỗi!

- Không, là tại em.

Phong Lâm kéo cô vào lòng mình, siết thật chặt cô gái bé nhỏ mà anh yêu.

- Hôm nay anh nóng quá, đừng giận anh nhé.

Những ngón tay thon dài của Phong Lâm nhẹ nâng khuôn mặt cô lên; trong ánh mắt anh ẩn chứa bao nỗi xót xa khi thấy vẻ mặt mệt mỏi của người con gái anh yêu. Chắc hẳn cô đã khóc rất nhiều.

- Tha lỗi cho anh, nhé!

Khuynh Diệp gật gật đầu.

- Còn nữa, từ nay có giận anh thế nào cũng đừng tắt máy như thế, anh lo lắm, biết không?

- Em làm rơi điện thoại. - Khuynh Diệp giải thích, rồi không đợi anh lên tiếng, cô nói thêm. - Hôm nay em đã suy nghĩ rất nhiều, em nhận ra có những chuyện trước đây mình chưa từng nghĩ đến. Em sợ lắm, sợ anh sẽ xấu hổ với mọi người khi ở bên cạnh em.

Phong Lâm siết chặt những ngón tay nhỏ bé, lành lạnh của Khuynh Diệp.

- Em là niềm tự hào lớn nhất của anh, thật đấy! Đừng nghĩ ngợi gì nữa.

Anh kéo đầu cô ngả vào vai mình, bờ vai anh rộng, vững chãi, ấm áp.

- Anh có thể không để ý, nhưng mọi người để ý, em để ý nữa.

Giọng cô rất nhỏ, nhưng chất chứa bao nỗi buồn. Cô không trách Phong Lâm hôm nay đã lớn tiếng với cô, cảm xúc duy nhất của Khuynh Diệp lúc này chỉ có nỗi buồn mà thôi. Khoảng cách giữa anh và cô, ngồi kề bên nhau mà sao xa quá đỗi. Nếu cố không nhắc đến những chuyện ngày hôm nay thì mọi chuyện cũng sẽ nhanh chóng trôi qua, nhưng Khuynh Diệp hiểu rằng nó sẽ như cái gai ẩn trong da, mãi nhức nhối, mãi nhắc cô nhớ về khoảng cách của hai người.

Họ ngồi bên nhau, lặng im, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Hơn ai hết, Phong Lâm hiểu những ánh nhìn soi mói, những lời mỉa mai có sức sát thương lớn thế nào. Bản thân anh đã từng là nạn nhân, Khuynh Diệp đã đến, giúp anh lấy được sự tự tin đối diện với mọi người, nhưng giờ người gặp rắc rối lại là cô, vậy mà anh không thể giúp được gì, lại còn làm cô tổn thương hơn. Thực ra anh cũng từng có ý định sẽ nhờ mẹ đồng hành cùng cô để giúp cô dần dần hòa nhập vào thế giới của anh - thế giới sau này cô thuộc về. Nhưng cả anh và mẹ đều biết việc này phải có thời gian, cứ để cô tiếp nhận mọi thứ từ từ tự nhiên, tránh không để cho Khuynh Diệp mặc cảm. Không ngờ hôm nay lại xảy ra việc như vậy. Phong Lâm khẽ thở dài, kéo tay Khuynh Diệp đặt vào tay mình nắm chặt, lấy lại tinh thần. Ngày mai là ngày quan trọng của anh, bộ sưu tập mới sẽ được ra mắt; và giờ này, chắc đối thủ cũng đã biết chuyện họ bị sa vào chính cái bẫy do họ giăng ra. Phong Lâm nhẹ nhõm, kéo Khuynh Diệp vào lòng, tay vẫn nắm chặt tay cô thì thầm.

- Ngủ sớm em nhé, ngày mai còn phải xinh đẹp để tới buổi ra mắt bộ sưu tập của anh chứ.

Đêm yên tĩnh, mùi oải hương quyện với sử quân tử thoang thoảng khắp không gian. Trong ánh đèn vàng dìu dịu, hai người ôm nhau lặng lẽ…
Hí hí, ngọt quá <3
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top