Luận Truyện Các tác phẩm của nhóm 4.0

minhnguyetdavu

Phàm Nhân
Ngọc
-196,74
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'III

CUỒNG VỌNG
Nói rồi Trần Tĩnh nhắm mắt, tay phải nâng lên, đánh một cái vào sau gáy Tiểu Duệ. Nàng lập tức ngất lịm. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng đưa chiếc bình nhỏ lên môi Tiểu Duệ, hơi cạy miệng nàng ra một chút, rót thứ chất lỏng trong bình sứ vào miệng nàng.

Chiếc bình này hắn tìm được trên người Đại Hổ, hắn đã tra hỏi nhưng Đại Hổ chỉ cười điên cuồng, nhất định không nói. Hắn không có thời gian, trong thời gian ngắn không tìm được người đi theo vương phi. Hắn vội vàng lấy chiếc bình này rồi đuổi theo vương phi. Vốn Trần Tĩnh cũng nghĩ rằng phải một, hai hôm nữa – tương ứng với khoảng thời gian đến được chỗ đại hoàng tử - độc mới phát tác, như vậy hắn sẽ tận dụng thời gian này đưa vương phi đi tìm đại phu xem tình hình độc trong người vương phi thế nào, cũng xem thuốc trong bình sứ này là thứ gì.

Nhưng hắn không ngờ vừa rồi độc bất ngờ phát tác, hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều. Vì vậy chỉ có thể để vương phi uống thứ trong bình sứ, không rõ là giải dược hay độc dược. Lúc này, hắn chỉ còn biết cầu trời khấn Phật hãy phù hộ vương gia và vương phi. Hắn cũng vô cùng căm giận bản thân vừa rồi đã chần chừ bỏ phí rất nhiều thời gian. Nếu như hắn cưỡng ép vương phi đi cùng từ lúc ở trong thành, có thể vương phi sẽ tức giận, nhưng ít nhất không khiến người phải chịu đau đớn và tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc như lúc này.

Uống hết bình thuốc, Tiểu Duệ vẫn im lìm trong hôn mê. Trần Tĩnh xốc một cái, bế nàng trên tay, thi triển hết khả năng khinh công quay ngược trở lại Châu Vụ thành. Nhìn thấy hơi thở mong manh của vương phi, trái tim hắn như trầm xuống vực sâu, cố gắng hết sức quay trở về thành càng nhanh càng tốt.

Trở lại thành Châu Vụ, Trần Tĩnh lập tức yêu cầu Đới Thuyên - người đang tạm thời nắm chức vụ tiếp quản thành Châu Vụ - tìm những đại phu giỏi nhất tới. Thành Châu Vụ nhỏ, lại ở nơi xa xôi, dĩ nhiên không thể có nhiều đại phu y thuật cao minh như ở kinh thành, nhưng Đới Thuyên cũng cố gắng, rất nhanh liền có năm, sáu đại phu chạy tới.

Trong căn phòng nhỏ, Tiểu Duệ nằm trên giường gỗ, mi tâm nhíu chặt, da mặt nhợt nhạt, hơi tím tái. Dáng vẻ vô cùng đau đớn, khổ sở. Mấy đại phu vây quanh bắt mạch, xem mí mắt, xem lưỡi nàng.

Hồi lâu sau bọn họ cùng tập trung phía gian ngoài, để Tiểu Duệ nghỉ ngơi ở bên trong. Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của đám đại phu, Trần Tĩnh vô cùng sốt ruột.

- Tình hình sao rồi?

Một vị đại phu già nhất, có lẽ là người được kính trọng nhất trong nhóm nhìn Trần Tĩnh, nén tiếng thở dài.

- Đại nhân, phu nhân bị trúng loại độc vô cùng kỳ quái, chúng tại hạ đều chưa từng gặp qua loại độc này.

- Có cách nào không? Tình hình cụ thể sao rồi?

Đại phu nhìn quanh một lượt, mọi người gật đầu như thống nhất ý kiến với nhau thì vị đại phu này mới lên tiếng.

- Tại hạ muốn hỏi một chút, không biết trước khi chúng tại hạ tới, phu nhân đã dùng thứ gì chưa?

- Ta cho phu nhân uống thứ này.

Nói rồi Trần Tĩnh rút chiếc bình sứ nhỏ lấy được từ chỗ Đại Hổ ra. Hắn không muốn làm lộ thân phận của vương phi với người ngoài nên phải gọi nàng là “phu nhân”. Mấy vị đại phu nhận lấy chiếc bình, bắt đầu ngửi, nhìn rồi thì thầm bàn bạc. Trần Tĩnh vô cùng sốt ruột, cố nín nhịn đợi hồi lâu.

- Đại nhân, thứ thuốc trong bình này theo như chúng tại hạ đoán thì chính là giúp kiềm chế chất độc phát tác, có lẽ có tác dụng trong năm ngày. Tuy nhiên thuốc uống sau khi phát độc thì công dụng sẽ bị giảm.

Trái tim Trần Tĩnh vừa thả lỏng đôi chút, nghe thấy câu sau của đại phu lại vô cùng hốt hoảng, vội hỏi.

- Vậy còn mấy ngày?

Vị đại phu này hơi nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi mới rụt rè đưa ra dự đoán.

- Có lẽ là ba, tối đa là bốn ngày.

- Các người có cách nào kìm hãm độc tố phát triển không?

Mấy vị đại phu nhìn nhau, cuối cùng đều cúi đầu.

- Đại nhân, tại hạ y thuật thấp kém, loại độc này vô cùng kỳ dị…

Trần Tĩnh không nghe bọn họ nói hết câu, đạp cửa đi ra gọi Đới Thuyên.

- Mau chuẩn bị cho ta bốn con ngựa tốt nhất, nước uống, lương khô, xe ngựa. - Đang quay người vào, hắn bất ngờ xoay lại, nói tiếp. - Trong vòng một nén nhang.

Mấy vị đại phu thấy vẻ mặt giận dữ của Trần Tĩnh thì vô cùng hốt hoảng, vội vàng lui hết ra ngoài. Đới Thuyên cũng nhanh chóng chạy đi sắp xếp mọi chuyện. Trần Tĩnh quay trở lại phòng, nhìn dáng vẻ vô cùng yếu ớt của vương phi mà sự tự trách trong lòng hắn càng ngày càng lớn. Nếu hắn không lần chần để vương phi đi vào rừng thì đã không lãng phí thời gian quý giá như thế. Cũng may hắn đã đoán đúng, thuốc Đại Hổ mang theo mình chính là thứ có tác dụng kiềm chế độc dược trong vài ngày, đề phòng trường hợp bọn chúng tới nơi hẹn muộn hơn dự định. Nhưng cũng chỉ có vài ngày ngắn ngủi mà thôi. Trần Tĩnh nhíu mày, việc này quá quan trọng, thời gian lại gấp gáp như vậy, một mình hắn phải đưa ra quyết định, quả thực là điều vô cùng khó khăn. Hắn hiểu rõ vương gia đối với vương phi tình thâm như núi, nếu người biết vương phi đang trúng độc nguy hiểm tính mạng, nhất định sẽ bị phân tâm, khó lòng dốc sức đánh bại Thiên Tước. Nhưng nếu vương gia không biết, vương phi có chuyện gì…

Hắn không dám nghĩ tiếp. Hít sâu một hơi, Trần Tĩnh đưa ra quyết định, hắn phải vì giang sơn Huyền Vũ, chuyện này hắn sẽ giấu vương gia, dù phải chịu tội chết hắn cũng cam lòng tình nguyện. Còn vương phi, hắn càng cần cố gắng tìm mọi cách cứu người.

Nghĩ là làm, trong tình hình nước sôi lửa bỏng này không cho phép người ta có thời gian chần chừ. Trần Tĩnh lập tức khom người bế vương phi lên. Vừa rồi vì độc phát tác quá đau đớn, mái tóc buộc cao giả nam của nàng đã bị xõa tung, mái tóc dài đen nhánh hiện giờ buông phủ khắp vai và lưng, mấy lọn tóc dính mồ hôi ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt.

Lúc Trần Tĩnh bế Tiểu Duệ xuống, Đới Thuyên đã chuẩn bị ngựa và đồ dùng cần thiết xong. Trần Tĩnh chỉ kịp cảm ơn một câu rồi vung roi thật mạnh, mấy con ngựa hí dài, lập tức tung vó chạy như bay về phía trước.

***

Tại Chỉ Dương, trên lầu cao, một nam nhân ngọc thụ lâm phong, một thân y phục lam sắc đang ngồi trước một cây đàn. Cây đàn cổ, gỗ bóng vân thời gian. Những ngón tay thon dài như bạch ngọc khẽ gảy, âm thanh như thác đổ cất lên, hào hùng, vừa trầm tĩnh vừa kiêu hãnh. Những ngón tay chuyển động mỗi lúc một nhanh, bản nhạc khiến rung động tâm can người nghe. Nhưng nơi này, trên lầu cao chỉ có mình hắn, xung quanh không một bóng người.

Đột nhiên có một người từ dưới vội vàng chạy lên, nhưng nhìn thấy người kia đang gảy đàn thì khựng lại, khúm núm đứng một bên chờ đợi.

Người kia gảy hết bản nhạc, những ngón tay thon dài dừng trên sợi tơ mỏng manh, hắn đưa mắt nhìn khung cảnh trước mặt, đứng trên đài cao có thể nhìn ra xa. Ý nghĩ này khiến hắn thoáng vui vẻ. Đúng vậy, hắn là loài hùng ưng bay lượn trên cao, đâu phải là loài chim công để người ta nuôi trong chuồng làm cảnh như phụ thân hắn.

- Nói! - Giọng hắn lạnh lẽo như băng cất lên.

Người vừa chạy lên lầu vội vàng hành lễ, bẩm báo.

- Quận vương, có tin từ Châu Vụ thành, nhóm Đại Hổ, Vương Quyền (người đội trưởng nhóm giữ cổng thành phía tây) đã bị lộ, đều bị đưa đi xử trảm hết.

Nghiêm Tinh Dã hơi cúi đầu, ánh mắt thâm trầm hơi lóe lên một tia sáng.

- Vậy còn Mai tiểu thư?

- Cũng bị như vậy. - Hắn không dám dùng từ “chém”.

Nghiêm Tinh Dã im lặng không nói gì. Kẻ lên bẩm báo nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc như diêm vương của hắn thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tim đập điên cuồng, hai chân run rẩy. Chờ đợi hồi lâu, đột nhiên Nghiêm Tinh Dã phất tay, làm dấu lui xuống. Kẻ đưa tin nhìn mà tưởng hoa mắt, hắn không tin nổi. Nhưng Nghiêm Tinh Dã không hề giận khi thấy hắn vẫn đứng đó.

- Lui xuống đi.

Lúc này kẻ kia mới hoàn hồn, vâng một tiếng rồi vội vàng chạy xuống. Vì chân tay run rẩy nên hắn vấp vào bậc thang, suýt chút nữa ngã nhào. Hắn cảm thấy hôm nay thật quá may mắn, thông báo một tin xấu như vậy nhưng bản thân hắn lại có thể an toàn rút lui, quả là phúc dày.

Nghiêm Tinh Dã không nổi giận là bởi hắn đã dự liệu trước cho chuyện này. Hắn biết Mai t.ư Duệ không hoàn toàn tin hắn. Chính vì vậy hắn mới bảo Đại Hổ bí mật bỏ độc dược vào đồ ăn của nàng. Để dù cho nàng có muốn đổi ý trở về bên Dương Thiên Vũ thì thứ mà Dương Thiên Vũ nhận được cũng chỉ là một cái xác tím đen kinh khủng mà thôi. Hiện giờ nàng lại bị người của Châu Vụ thành đem hành hình vì tội nội gián, nghĩ đến việc này hắn không khỏi muốn bật cười. Như vậy tạm thời Dương Thiên Vũ không biết được tung tích của nàng, kế hoạch của hắn vẫn có thể tiến triển như bình thường. Sau này nếu có cơ hội, hắn nhất định nói cho Dương Thiên Vũ hay về cái chết của nàng. Lúc đó hẳn là rất… thú vị!

Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ của Dương Thiên Vũ khi biết Mai t.ư Duệ chết trong chính tay người Huyền Vũ là đáy lòng Nghiêm Tinh Dã lại nổi lên cảm giác vô cùng vui vẻ, hào hứng. Hắn đã phải nhìn bọn họ đứng trên người khác, oai phong hai mươi mấy năm nay. Đặc biệt là đại hoàng tử Dương Thiên Khanh, ngoài việc được hoàng hậu sinh ra, gã có gì hơn hắn? Chẳng qua chỉ là một tên hoàng tử nóng nảy, bất tài. So ra, Dương Thiên Cảnh vẫn xứng là đối thủ của Nghiêm Tinh Dã hắn hơn.

Lần này hắn chính là muốn mượn tay Dương Thiên Khanh đối phó với Dương Thiên Cảnh và Dương Thiên Vũ. Để cho ba huynh đệ bọn chúng đấu nhau đến đầu rơi máu chảy. Người cuối cùng xứng đáng nhất ngồi lên ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng kia không ai khác chính là hắn - Nghiêm Tinh Dã!
truyện càng đọc càng hay
 

augustus

Phàm Nhân
Ngọc
-195,24
Tu vi
0,00
CHƯƠNG VII

LỜI CẦU CỨU

Một bầu không khí tang thương, u ám đổ ập xuống ngôi nhà, hòa lẫn trong tiếng khóc oán thán và đau khổ…

Cẩm Tú chôn chân, lặng nhìn ngoại của Khuê đang ôm xác cháu, nước mắt giàn giụa. Chỉ mới hôm qua, hôm kia, Cẩm Tú còn đi chơi với bạn, còn thấy Khuê nói cười vui vẻ và tỏ thái độ hờn dỗi vu vơ khi Trinh buông lời trêu chọc. Chuyện này bất ngờ quá, Cẩm Tú không biết đón nhận ra sao! Có thật là… Khuê đã chết rồi không? Nếu vậy, người Cẩm Tú vừa thấy ở ngoài cổng, lẽ nào là hồn ma của Khuê?

- Cẩm Tú cháu bà Mơ phải không nhỉ? - Một chú lớn tuổi lên tiếng hỏi.

- Dạ… vâng… vâng… - Cẩm Tú lắp bắp đáp, khóe mắt bắt đầu cay xè, tay ôm miệng.

- Chú là cậu ruột của Khuê. Sáng sớm vừa bắt xe lên nhà anh chị gái thì thấy con bé nằm sõng soài trước cổng. Nhưng lúc lại gần thì…

- Ôi Khuê ơi là Khuê ơi! Sao con nỡ bỏ ngoại mà đi…? Khuê ơi, con mở mắt, về với ngoại đi…!

Mãi một lúc sau, ba mẹ của Khuê mới về. Mấy người trong xóm khó khăn lắm mới đỡ được ngoại của Khuê đứng dậy và khênh thi thể Khuê vào trong nhà. Vừa nghe tin, mẹ của Khuê lăn ra ngất xỉu, còn ba Khuê không nói được câu nào.

Cẩm Tú ngồi ngoài thềm, trân mắt nhìn, chẳng đứng dậy nổi, cũng không thể cất lên một lời an ủi. Cậu ruột của Khuê có lẽ là người duy nhất giữ được bình tĩnh, chạy qua chạy lại lo cho mẹ và chị gái, rồi đem cho Cẩm Tú một cốc nước ấm và dìu cô vào nhà. Định thần lại một lúc, Cẩm Tú vừa nói vừa nức nở.

- Chắc chú… không tin con… nhưng… con vừa thấy… Khuê đến nhà con…

- Sao lại thế được? Chú đến đây lúc bốn giờ hơn, đã thấy con bé…

- Khuê… đợi con ngoài cổng… rồi… con đi theo… đến đây mới biết…

Cậu ruột của Khuê vỗ nhè nhẹ lên vai Cẩm Tú trấn an, khuyên cô nên hít thở chậm lại để tránh tình trạng hoảng loạn. Người lớn có thể không tin, nhưng Cẩm Tú chắc chắn, cô không nhìn lầm.

Bên giám định pháp y được gọi tới vừa thông báo kết quả. Họ kết luận Khuê bị chết ngạt dưới nước đêm qua, còn thi thể đã bị ai đó dịch chuyển và đem tới trước cổng nhà. Nghe đến đây, ngoại của Khuê như hóa điên, gạt bay khay đựng trà bằng sứ rồi nằm vật ra, khóc lóc.

- Ôi ông trời ơi!... Ông trời sao để cháu tôi chết thảm thế này…?! Là nó, nhất định là nó…! Ôi trời ơi Khuê ơi!... Ngoại dặn con rồi, sao con không nghe ngoại, Khuê ơi…!!

Ba Khuê vừa mếu máo vừa cố vực ngoại của Khuê dậy, đỡ ngồi lên giường. Cẩm Tú chứng kiến cảnh tượng ấy, co rúm người, hai tay vô thức nắm chặt vào nhau. Cậu ruột của Khuê kêu Cẩm Tú cứ ngồi yên tại chỗ, chú sẽ đi gọi bà Mơ đến đón cô về.

Trinh đã nghe tin này chưa nhỉ, Cẩm Tú tự hỏi. Nếu hay tin, hẳn Trinh cũng sẽ kinh hãi và khóc tu tu như cô mất. Cô không biết nên tiếp nhận chuyện này như thế nào. Đêm nào Khuê cũng ngủ lại nhà ngoại, mà ngoại của Khuê khắt khe chuyện giờ giấc sinh hoạt, làm sao Khuê dám đi ra đường buổi đêm đây? Mà nếu là chết đuối, chẳng phải quanh đây chỉ có con suối ba đứa hay lui tới hay sao?

Phải báo cho Trinh…

Trực giác mách bảo, Cẩm Tú vùng chạy ra khỏi nhà ngoại của Khuê, hướng đến con dốc ở cách đó một đoạn. Nhà Trinh không quá xa nhà Khuê, đi một tí là đến. Cẩm Tú bấm chuông, cố gọi nhưng chẳng ai trong nhà ra mở cửa.

Trinh đi đâu rồi?!

Vô vọng, Cẩm Tú lủi thủi quay ngược đường về chỗ nhà Khuê. Trước cổng, bà Mơ vừa tới nơi và đang đứng nói chuyện với cậu Khuê. Thấy cô cháu gái ủ rũ, bà Mơ thương xót ôm vào lòng, xoa xoa đầu.

- Con vừa chạy đi đâu thế? Bà đến đón con về đây.

- Bà đưa Cẩm Tú về ạ. Con xin phép vào trong lo việc.

- À cậu ơi, thế con bé Khuê đi đâu mà chết đuối hả cậu? Tôi nhớ con bé có biết bơi đâu nhỉ? Tính còn nhát hơn cháu gái tôi nữa chứ!

- Đường sá quanh đây con không rõ bà ạ. Chỉ nghe mọi người đồn cháu gái con đi xuống bờ suối dưới kia, chỗ người ta chăng rào gai…

*​

Cẩm Tú nằm thu lu trên giường trong phòng riêng, thi thoảng lại rơi nước mắt và nấc nghẹn, tiếc thương cho người bạn vừa mới qua đời. Bà Mơ dặn Anh Đào và Vân Vân không được vào phòng quấy rầy vì chị hai đang buồn, để chị chút không gian riêng mới tĩnh tâm được.

Nguyên ngày, Cẩm Tú nằm một chỗ không chịu ăn uống, mặc dù bà Mơ mang lên tận nơi một tô cháo nóng. Nhà Khuê đang mời thầy về làm lễ, xem giờ đưa tang và chôn cất, còn Trinh vẫn chưa thấy tăm hơi, cũng chưa thấy sang gọi Cẩm Tú một tiếng.

Rồi cứ thế, mặt trời phía xa xa lặn lúc nào không hay, và màn đêm tìm đến, bao phủ lên sự bi thương dai dẳng của con xóm nhỏ.

Cẩm Tú thiếp đi trong nước mắt, hai hàng mi vẫn còn ươn ướt. Cô nằm mơ, Trinh và Khuê đến nhà gọi cô cùng ra suối chơi. Cả ba ríu rít, nhìn trước ngó sau rồi mới dám đùn đẩy nhau nhau đi qua chỗ hàng rào gai. Lúc này, Cẩm Tú không bạo dạn xuống lội nước như Trinh; cô ngồi ngâm chân trên tảng đá lớn bên cạnh Khuê.

Khuê là cô gái hay hóng chuyện nhưng tính lại nhát, nên việc trốn ngoại đi ra bờ suối phải được xem là kỳ tích lớn nhất của Khuê. Chuyện gì trong xóm Khuê cũng nghe qua và kể vanh vách, nhưng bảo học bơi, mãi Khuê cũng không dám đặt một ngón chân chạm nước.

Nay Cẩm Tú ngồi cạnh Khuê lặng yên, chẳng ai nói một lời, trông ra Trinh bơi lội thích thú phía xa. Đột nhiên, Khuê ôm mặt khóc rưng rức. Cẩm Tú hốt hoảng dỗ dành, nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng. Khóc một hồi, Khuê giữ nguyên người, không run rẩy, không nấc từng tiếng, bất động như một pho tượng.

Rồi, Khuê ngẩng gương mặt đầm đìa máu lên nhìn Cẩm Tú, mắt trợn ngược và mồm cười ngoác đến tận mang tai. Cẩm Tú kinh hãi, ngã ngửa ra sau, đập người xuống mặt nước. Khuê theo đó nhảy đè lên Cẩm Tú, dìm cô xuống. Rõ ràng, nước chỉ cao ngang cổ Cẩm Tú, nhưng cô cảm giác mình đang chìm dưới một vũng nước sâu thẳm, chân khua khoắng mãi vẫn không chạm đến đáy. Khuê bóp cổ Cẩm Tú, vùi cô xuống sâu thêm nữa.

“Cẩm… Tú… ơi... xuống… đây… chơi… với… mình…!”

Nghe câu nói ấy phát ra từ miệng Khuê, Cẩm Tú nhắm chặt mắt, cố hét lớn, mặc nước xộc vào mũi và cổ họng. Cô giãy giụa trong tuyệt vọng, không sao cử động cơ thể theo ý mình; từng thớ cơ đang đông cứng, bị bó chặt bởi dòng nước lạnh buốt. Cô sẽ không thoát ra được? Đây chính là cảm giác của những người cận kề cái chết sao? Cô vừa kinh hãi vừa thương Khuê, giờ trải qua mới hiểu…

- Cẩm Tú, con ơi nghe bà!!

Bà Mơ cùng Anh Đào giữ lấy Cẩm Tú đang gào thét, lăn lộn trên giường. Nghe giọng bà Mơ, Cẩm Tú mở mắt, thở hồng hộc, rồi ôm chầm lấy Anh Đào òa khóc. Chắc ba bà cháu đang ở dưới nhà thì nghe tiếng la hét nên chạy ngay lên, chứng kiến Cẩm Tú đang gặp ác mộng. Bà Mơ lấy khăn xô thấm mồ hôi cho cháu gái, chép miệng liên tục. Do ban sáng trông thấy tình cảnh của Khuê mà Cẩm Tú phát hoảng, bà Mơ giờ chẳng dám nghĩ đến chuyện cho con bé đi dự đám tang của Khuê nữa.

- Anh Đào gọi Vân Vân lên đây ngủ cùng chị hai nghe con. Chị nằm một mình lại ngủ mớ.

- Dạ vâng.

Anh Đào đưa cho Cẩm Tú một cái khăn ướt khác để lau mặt. Rồi, hai chị em Anh Đào và Vân Vân rục rịch mang chăn gối sang với Cẩm Tú, mắc mùng hộ luôn, mỗi đứa nằm một bên và ôm lấy tay chị hai. Tối nay, Cẩm Tú không mất công kể chuyện cho Vân Vân mà con bé vẫn nằm ngoan, thậm chí ngủ trước cả hai chị. Có hơi ấm của hai em gái, Cẩm Tú phần nào yên tâm hơn.

Quá nửa đêm vài phút, Cẩm Tú lại tỉnh giấc. Căn phòng vẫn tối om, cô biết trời chưa sáng nên cố ngủ lại. Cô không muốn bước chân ra khỏi giường, nhất là khi cơn ác mộng vừa nãy quá ám ảnh. Mỗi tội, nằm mãi người bức bối, hết nhẩm đếm số rồi nghĩ ngợi loanh quanh, đôi mắt đen láy không tài nào cụp xuống.

“Cẩm… Tú… cứu… với…!”

Cẩm Tú trợn tròn mắt, ngồi bật dậy. Lại là giọng nói ấy… Cẩm Tú hãi hùng, liền ngồi co gối, bịt chặt hai tai để khỏi phải nghe. Có điều, giọng nói vang lên còn to, rõ và kéo dài hơn trước.

Lần này không còn sự trong trẻo như âm điệu lúc đầu, Cẩm Tú rợn người vì tiếng gọi xen lẫn những âm thanh “ư ử”, rồi những tiếng nấc nghẹn kéo dài như ai đó bị bóp cổ đến hụt hơi. Giọng nói vừa van nài trong sự thảm thương tột cùng, lại vừa mang đến luồng khí bất an và sởn gáy.

“Cẩm… Tú… ơi… cứu… với…! Đừng… bỏ… mình…! Cẩm… Tú… ơi… cứu… Trinh… với…! Đừng… bỏ… Trinh…!”

Nghe tên Trinh, Cẩm Tú kinh ngạc, vội trườn người đến cuối giường để tránh động vào hai em. Những đầu ngón chân trần đáp xuống sàn lạnh toát, nhón từng bước chần chừ. Phòng Cẩm Tú nhìn ra sau nhà nên cô phải ra hành lang, đi tới phòng ngủ mọi khi của Anh Đào và Vân Vân để nhìn thẳng xuống chỗ cây liễu. Giọng nói vẫn phát ra từ đúng hướng ấy…

Cẩm Tú nạy cửa chớp, vừa run rẩy vừa lấy tay ẩy cửa. Bên dưới, đèn đường đêm nay bỗngnhập nhoạng, phát ra mấy tiếng xẹt xẹt chối tai, bật tắt liên tục. Bóng người hôm bữa, giờ đã quay người lại đối diện với Cẩm Tú, nhưng cô vẫn chưa nhìn rõ mặt, chỉ biết đây là một cô gái.

“Cẩm… Tú… cứu… Trinh!”

- Trinh… Trinh làm sao?! - Cẩm Tú hoảng hốt, gặng hỏi lại giọng nói văng vẳng mạ mị kia.

“Hãy… đến… cứu… Trinh! Trinh… chỉ… có… một… mình…!”

Lẽ nào Trinh đang ở bờ suối, giống như Khuê đêm qua?

- Phải… cứu… Trinh… - Cẩm Tú bỗng lẩm bẩm trong vô thức. - Phải… cứu… Trinh…

Rồi, Cẩm Tú cứ thế đi xuống cầu thang, tìm đến chùm chìa khóa nhà. Cô biết tay chân mình đang cử động, nhưng dòng suy nghĩ của cô bị chặn đứng lại, đông cứng và chìm sâu xuống một đầm nước ngộp thở. Hình như, cô đã không còn điều khiển được chính mình?

Ngoài sân, bóng người chưa biến mất, hình như vẫn đang chờ cô dưới gốc liễu. Cô vừa mở khóa, bóng người liền quay lưng bước đi trước, xuyên qua cả cánh cổng khóa kín.
Càng đọc càng hấp dẫn nha nhóm ơi. Cảm ơn các bạn
 

augustus

Phàm Nhân
Ngọc
-195,24
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 4

MỐI TÌNH ĐẦU

Khi còn ở đạo trường, Sanjou đã có quá nhiều đêm choàng tỉnh giấc, thở dốc sau cơn ác mộng. Mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm chiếc juban trắng từ lúc nào. Đã nhiều năm nhưng giấc mơ ấy vẫn ám ảnh cô. Hình ảnh cha và anh trai cả của cô người đầm đìa máu, mắt trợn ngược dưới lưỡi kiếm của kẻ thù, thậm chí ngay cả lời từ biệt, họ cũng chẳng kịp gửi đến gia đình ở lại… luôn quanh quẩn trong cuộc đời Sanjou. Mẹ Sanjou vì quá đau buồn nên đổ bệnh, số tiền trợ cấp đi lính của cha và anh cả cũng bị cắt giảm, cuộc sống của ba mẹ con cô nhanh chóng rơi vào túng quẫn. Cho đến khi người anh thứ không còn chịu đựng khổ sở được mà phải xuống tóc đi tu thì cô mới thấu rõ thế nào là khó khăn chồng chất khi chỉ còn một mình, lại thân con gái, cùng người mẹ ốm yếu loay hoay với cuộc sống bằng số tiền trợ cấp ít ỏi. Chặng đường ấy, cô thật lòng không bao giờ muốn nhớ lại!

Được một thời gian, khi bệnh tình của mẹ đã có những chuyển biến tốt, Sanjou mới dần bắt đầu nghĩ về tương lai của mình. Cô không muốn sống tiếp những ngày tháng như thế này và muốn làm được điều gì đó có ích cho gia đình, cho đất nước như cha và anh đã hạ quyết tâm trong những ngày còn sống. Để làm được điều này, cô cần rèn luyện cả về võ thuật lẫn ý chí cho thật tốt mới có thể trở thành võ sĩ và tận tâm phục vụ Hoàng Đế.

Sanjou chậm chạp rời khỏi tấm mền, vận lên người bộ hakama màu trắng quen thuộc, bước ra ngoài khi gà còn chưa gáy sáng, mặt trời vẫn chưa tỉnh giấc và mọi người thì vẫn chìm sâu trong giấc ngủ. Cô rảo bước dọc hành lang; sương đêm còn đọng trên từng khóm trúc trắng xóa, những lá phong không biết từ đâu bay tới, lẫn trong những cánh anh đào rải rác khắp sân vườn. Cô ngắm nhìn khung cảnh đạo trường yên tĩnh lúc này - không có giọng nói nghiêm nghị của sư phụ Kazuta, cái kiểu cười cợt khó ưa của Toshi, hay tiếng thở hổn hển mỗi lần tập chạy của cậu bạn Fuji.

Sanjou cởi đôi guốc gỗ, đặt ngay ngắn ở bậc thềm và bước vào trong bằng cửa chính. Hai bên cửa là hai giá đựng những thanh kiếm gỗ, chạy dọc tiếp là những hình nhân để mọi người có thể tự luyện tập một mình. Tấm biển lớn bằng gỗ quý khắc chữ “Đạo trường Kazuta” vẫn sáng bóng như mới vì luôn được lau chùi hằng ngày; ngay bên dưới là bài vị của các sư tổ đạo trường. Sanjou nhanh chóng chọn cho mình một thanh kiếm gỗ trong số đó và bắt đầu thực hiện những đường kiếm một cách thành thục. Cô cố gắng không dùng quá nhiều lực và phát ra những âm thanh có thể làm mọi người tỉnh dậy. Tập tành thế này đúng là khó chịu thật, cô làu bàu nhưng cũng biết là không còn cách nào khác.

Cô bước lên một bước, cùng lúc chém một nhát kiếm vào khoảng không phía trước; rồi làm đi làm lại động tác ấy cho đến khi mồ hôi đã chảy dọc hai má. Cô nghỉ tay, bước đến trước một hình nhân ở góc tường nhưng chỉ đứng lặng và cố tưởng tượng ra những đường kiếm sẽ sử dụng. Cô chợt cau mày rồi thở dài. Với hoàn cảnh hiện tại, không biết đến bao giờ cô mới có thể trở thành một võ sĩ thực thụ nữa!

Sanjou ngồi xuống sàn, lưng tựa vào cây cột gỗ to bên góc phải, mắt nhìn lên những bức tường gỗ kiên cố, lạnh lẽo và cô độc. Cô nghĩ về những ngày tháng kể từ lúc cô đặt chân tới đây; đạo trường này đã trở nên quá quen thuộc, thậm chí cô có thể đếm được trong vườn có tổng cộng bao nhiêu gốc bonsai hay nếu nhìn từ chỗ đang ngồi thì sẽ thấy bao nhiên gian nhà. Những tia nắng đầu tiên cũng đã bắt đầu le lói qua kẽ lá, chạm vào những cánh hoa đang đung đưa và tiếng chim hót vang lên trên mái hiên. Mọi người sắp sửa thức dậy, cô tự nhủ rồi đứng dậy đi tắm rửa.

Bỗng cô khựng lại, ánh nhìn ngay lập tức dừng ở thanh kiếm vẫn luôn được đặt ngay ngắn trên một chiếc giá riêng bên trái bàn thờ bài vị của sư tổ - thanh kiếm được truyền lại cho sư phụ Kazuta khi chính thức tiếp quản đạo trường. Cô đã thấy thanh kiếm đó từ ngay ngày đầu tiên đến đây nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đụng vào nó hay thậm chí chỉ là nhìn ở cự ly gần như thế này. Cho đến nay vẫn chưa một ai chạm vào nó bởi sư phụ Kazuta thường chỉ dùng kiếm gỗ để luyện tập với các học viên; ngay cả người bạn thân thiết Toshi của anh cũng chưa từng có cơ hội được cầm trên tay. Một ý định điên rồ vội lóe lên trong đầu cô - chớp nhoáng nhưng rõ ràng. Sanjou tiến sát đến giá đặt thanh kiếm. Đúng là nặng hơn so với thanh kiếm gỗ hằng ngày rất nhiều! Đôi mắt nâu sáng lên chạy dọc theo thanh kiếm - chuôi kiếm và bao kiếm làm bằng gỗ quý màu đen, thân kiếm dài khoảng hơn một mét, phần mũi kiếm hơi cong lên nhưng sắc nhọn vô cùng. Sanjou lập tức bị mê hoặc bởi thanh kiếm, vì cô đã luôn muốn cầm thử. Sức nặng của thanh kiếm thật khi cầm trên tay quả thực khác xa so với những gì cô tưởng tượng!

Cô đưa thanh kiếm lên ngang tầm mắt để quan sát và cảm nhận rõ hơn với vẻ thích thú. Không dừng lại ở đó, cô thực hiện lại động tác vừa luyện khi nãy nhưng bằng thanh kiếm thật này. Những đường chém đầu tiên có hơi khó khăn và mất phương hướng nhưng dần cô quen với sức nặng ấy và có thể điều khiển lưỡi kiếm theo ý mình.

- Thanh kiếm của sư phụ Kazuta đúng là tuyệt thật!

Cô thốt lên, trong lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Nếu để bất cứ ai nhìn thấy, cô có thể không được ăn cơm ba ngày hoặc bị phạt chạy vòng quanh sân cả trăm vòng, nhưng hiện tại thanh kiếm đã quấn lấy toàn bộ tâm trí cô gái bé nhỏ ấy. Cô tiếp tục khua thanh kiếm trong không trung, có đường nét nhưng vẫn chưa đủ lực. Ngoài việc kiếm thật nặng hơn kiếm gỗ, vì bản thân cô là con gái nên dù cho đã luyện tập rất nhiều năm, sức lực cũng không thể bì lại được những đồng môn nam khác.

- Ngươi đang làm gì vậy?

Sanjou bị bất ngờ bởi tiếng người nói, sợ hãi lùi lại, đánh rơi thanh kiếm trong tay xuống sàn, tạo nên một âm thanh inh tai khi thấy người đang đứng trước mặt mình là Toshi - người cuối cùng cô mong sẽ xuất hiện lúc này. Bỗng cô thấy trên cánh tay trái của mình một vết cắt ngọt đang chảy dọc xuống những trào máu đỏ tươi. Chết thật! Trong lúc giật mình bởi sự có mặt của Toshi, cô đã sơ ý quệt mũi kiếm vào tay lúc nào không hay. Cô đưa tay phải lên nắm chặt chỗ vết chém theo phản xạ nhưng máu từ cánh tay vẫn không ngừng chảy, đổ xuống sàn nhà, đỏ thẫm cả màu trắng của bộ hakama. Cô đứng chôn chân tại chỗ vì không biết phải làm gì tiếp theo. Lần này thì cô chết chắc rồi!

Nhanh như chớp, Toshi tiến sát lại gần. Anh thô lỗ giằng lấy cánh tay bị thương, quan sát rồi lại nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu.

- Á! - Sanjou kêu khẽ lên một tiếng. - Anh nhẹ tay hộ tôi cái đi!

Toshi hếch mắt, thả lỏng cánh tay hơn một chút, hết nhìn vết thương rồi lại nhìn cô nhưng tuyệt nhiên không mắng mỏ thêm một lời nào nữa. Anh rút trong ngực áo ra một chiếc khăn hình tam giác màu xanh mận, nhẹ nhàng buộc quanh vết thương và thắt nút gọn gàng. Sanjou im lặng chăm chú quan sát, thỉnh thoảng hơi rụt tay lại mỗi lần anh chạm vào vết chém. Toshi đang ở trước mặt cô bây giờ hoàn toàn không phải là Toshi của mọi khi - khó gần hay cau có. Anh bây giờ tốt bụng và dịu dàng hơn bao giờ hết; mắt to, trán rộng, gương mặt đẹp và cử chỉ dịu dàng khi băng bó cho cô. Chưa bao giờ cô có thể nghĩ Toshi lại trở nên dễ mến như vậy. Có phải lâu nay cô đã quá ác cảm với anh ta không?

- Máu ngừng chảy rồi đấy! Mau trở về phòng trước khi mọi người thức dậy! - Toshi buông cánh tay cô ra và ra lệnh với giọng khó chịu như mọi lần.

Cô ôm cánh tay và lặng lẽ rời khỏi võ đường như ý anh. Ra đến cửa, giọng nói hống hách của Toshi lại cất lên.

- Thái độ đó là sao hả? - Anh đứng khoanh tay.

- Cảm ơn anh... - Sanjou lí nhí, cố gắng nói ra từng từ thật chậm như một sự miễn cưỡng.

- Không có gì!

Cô lầm bầm rồi nhanh chân tiến về gian phòng riêng, nhưng ngay khi ra ngoài hiên được một đoạn, cô bất giác nhón chân quay lại, lén nhìn vào sảnh chính. Toshi đang lau sạch máu trên thanh kiếm bằng một chiếc khăn màu trắng và đặt ngay ngắn vào chỗ cũ; gương mặt vẫn bình thản đến khó tin. Có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến một ngày Toshi sẽ đối xử tốt với cô!

Lúc này ở gian nhà phía đông, Kazuta đang chuẩn bị đi đến võ đường. Anh dự định hôm nay sẽ cho mọi người tập nặng hơn thường ngày vì dạo gần đây, khả năng của họ không được tiến bộ rõ rệt. Anh vừa kéo cánh cửa thì thấy Toshi đang đứng đợi ngoài hiên.

- Kazuta à, hôm nay cho Sanjou nghỉ tập một buổi nhé?

Toshi đứng tựa vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực, nét mặt cau có không được thoải mái.

- Con bé đâu, sao không trực tiếp đến... - Kazuta nhìn lại anh, giọng hồ nghi - … mà lại là cậu?

- Con bé bị chảy máu… - Toshi hắng giọng ho một tiếng, vừa nói mắt vừa đảo xung quanh.

- A, tôi thật vô ý! - Kazuta chợt nhận ra điều Toshi ngầm muốn nói. - Vậy tôi đến võ đường trước đây!

Kazuta vội vã chỉnh lại trang phục rồi nhanh chân đi đến sảnh chính. Anh suýt quên mất chuyện Sanjou vẫn chỉ là một thiếu nữ mới lớn. Lại còn Toshi! Tại sao người báo chuyện này cho anh lại là cậu ta chứ?

Toshi nhìn theo dáng vẻ hấp tấp có phần vụng về của Kazuta mà không khỏi bật cười, rồi bước lững thững đến phòng riêng của Sanjou để kiểm tra vết thương trên tay của cô. Dẫu sao, một cô gái bị kiếm chém phải cũng là điều đáng lo.

- Thật tình! - Anh lẩm bẩm. - Định nói cho anh ta sự thật mà lại suy diễn cái gì thế không biết!

*​

Khi vết thương ở cánh tay đã ngừng rỉ máu, Sanjou thay một bộ đồ khác tại phòng riêng, cuống cuồng đeo lại thanh kiếm gỗ của mình vào bên hông. Cô nghĩ vẫn phải đến võ đường để luyện tập nếu không muốn mọi người tò mò về sự vắng mặt của mình. Nghĩ vậy, cô dứt khoát bước ra khỏi phòng. Nhưng vừa mới kéo cửa, một bóng đen to lớn đã chắn ngang cửa ra vào khiến cô chút nữa là ngã ngược về sau. Là Toshi trong bộ hakama tím than quen thuộc! Anh trông thấy bộ dạng vụng về của Sanjou liền đưa tay lên che để không lộ ra cái nhoẻn miệng đầy thích thú của mình.

- Định đi đâu? - Toshi hất mặt về phía Sanjou.

- Đến võ đường. - Mặt cô nhăn nhó, đáp trống không với anh. - Mà anh đến đây làm gì?

Toshi không trả lời câu hỏi của cô. Anh tiến đến gần, dùng một tay nhẹ nhàng nâng cánh tay bị thương của cô lên ngang tầm mắt và quan sát.

- Máu đã ngưng chảy hoàn toàn. - Toshi nhìn đi nhìn lại mấy lượt, rồi bỗng nhìn cô cười tự đắc. - Tài băng bó của tôi cũng ra trò lắm chứ!

Toshi buông cánh tay Sanjou xuống, không nhẹ nhàng như cách anh nâng lên nhưng cũng không đến nỗi thô lỗ như mọi ngày. Anh quay gót toan bỏ đi thì bất ngờ quay ngoắt lại vì nhớ ra điều gì đó, giọng anh sang sảng như ra lệnh.

- Kazuta cho phép nghỉ hôm nay, nên hãy ở lại phòng và nghỉ ngơi đi!

Nói xong, Toshi đi thẳng trong khi Sanjou vẫn ú ớ chưa kịp nói gì. Cô nhìn theo bóng anh thong thả tiến về võ đường. Trông anh ta có vẻ gì đó vui hơn thường ngày.

Sanjou thở hắt ra, nhìn lại cánh tay mình một lần nữa, rồi nhìn lên bầu trời; trái tim cô chợt rạo rực đến lạ khi nghĩ đến hình ảnh của Toshi ân cần và chu đáo ở bên kiên nhẫn chăm sóc cho vết thương trên tay mình - thứ sau này giúp anh nhận ra cô sau đêm say tình ái ấy. Nên, sứt sẹo chưa chắc đã là xấu; có khi, nó trở thành minh chứng cho một mối quan hệ cũng nên!

***​

Toshi không quay lại nhìn cô, sợ sẽ lại bị đôi mắt nâu buồn đó đánh gục như đêm ấy một lần nữa. Anh hơi cúi xuống, nắm chặt hai tay rồi nhanh chóng ngẩng lên và lên tiếng để Kazuta biết mình đang đứng ngoài.

- Vào đi! - Kazuta nói vọng từ trong thư phòng khi đang làm dở những công việc giấy tờ.

Toshi nhìn cánh cửa gỗ đang phản chiếu bóng của Cục trưởng Bảo An Quân dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đèn dầu. Anh băn khoăn không biết phải bắt đầu trình bày từ đâu khi đi cùng anh là Sanjou chứ không phải Mika. Anh cảm nhận rõ sau lưng mình, Sanjou lúc này đang đứng lặng thinh, đôi vai gầy hơi run lên và những ngón tay bấu chặt vào nhau. Hít một hơi, anh mở cửa bước vào, Sanjou cũng lặng lẽ theo sau.

- Toshi, cậu về rồi đấy à? - Kazuta reo lên ngay khi thấy anh nhưng lập tức khựng lại, chuyển ánh nhìn qua Sanjou đang khép nép đằng sau. - Đây là...

Toshi hơi ngoảnh lại rồi lại nhìn Kazuta lúc này vẫn chưa rời mắt khỏi Sanjou, không biết nên trả lời anh như thế nào cho đúng. Kazuta chuyển ánh nhìn của mình sang Toshi và nhận ra sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt nhăn nhó và cặp mắt không dám nhìn thẳng - điều từ trước đến nay chưa từng thấy ở Toshi.

Sanjou cũng đã nhận ra sự khó xử của Toshi lúc này. Cô hiểu rõ hai người là bạn thân nhưng đây là chuyện khó mà dễ dàng nói thành lời. Sẵn với nụ cười trên môi, Sanjou nhanh nhẹn bước ra, đứng trước mặt Kazuta, cúi gập người, giọng có chút bồi hồi.

- Đã lâu rồi không gặp, sư phụ Kazuta!

- Sanjou?

Sanjou ngước lên nhìn Kazuta rồi gật đầu xác nhận. Lúc này, Kazuta mới có dịp quan sát kỹ cô - bộ hakama màu trắng, tóc nâu dài, làn da trắng sáng. Anh nhìn sang Toshi, chờ đợi cậu ta nhìn mình và nói điều gì đó, nhưng không.

- Đúng thật là Sanjou rồi! - Kazuta chưa hết bàng hoàng.

Anh tiến gần hơn về phía cô, mắt đảo qua lại giữa cô và Toshi. Đúng vậy! Hình dáng ấy, giọng nói ấy và cả cái tên Sanjou nữa, Kazuta làm sao có thể quên.

- Tôi thật sự bất ngờ đó! - Kazuta nói bằng giọng xúc động. - Mà Toshi, sao cậu lại đi cùng Sanjou?

Toshi nãy giờ chỉ đứng lặng quan sát hai người mà không nói một lời nào. Kỳ thực là anh không biết phải mở lời ra sao dù cho bây giờ Kazuta đã biết được thân phận của Sanjou. Anh đảo mắt, thôi thì cố gắng che giấu sự thật được đến đâu hay đến đó.

- Xin hãy để em được trình bày, thưa sư phụ! - Sanjou bỗng cất lời. - Là anh Toshi đã đưa em ra từ quán Hashiya.

Sanjou kể lại chuyện mình được bà chủ thanh lâu cứu giúp đưa về làm giúp việc. Cô cũng kể cả việc thay Mika bị ốm để hầu rượu Toshi và ngài Goro; tất nhiên là không nhắc đến cái đêm cùng Toshi. Nhờ đó Toshi nhận ra và muốn đưa Sanjou trở về nhưng cô đã cầu xin được ở lại dù cho anh có cương quyết.

- Nhưng ta nghe nói em đã được gả đi? - Kazuta vuốt cằm.

- Là em đã trốn đi để tìm gặp mọi người. Em biết đây không phải là cách em nên hành xử, nhưng em thật sự không có cách nào khác!

Sanjou không phải là kiểu con gái cam chịu. Cô có lý tưởng và quyết tâm thực hiện nó; bởi thế nên ngày trước cô mới sống chết quỳ trước đạo trường của anh để xin vào học võ. Lẽ ra anh phải đoán được là cô sẽ bỏ trốn mới phải!

- Chắc em đã chịu nhiều vất vả? - Kazuta gật gật, tỏ ra thương cảm.

- Dạ không, thưa sư phụ! Em không thấy khổ, miễn sao là có thể tìm gặp được mọi người. - Cô xúc động khi nhớ lại những việc mình đã trải qua để đến được đây.

*​

Đợi trời tối hẳn, Sanjou buộc chiếc tay nải đã chuẩn bị sẵn qua vai, đeo thanh kiếm gỗ bên hông rồi lén lút trèo tường trốn khỏi nhà. Mẹ, sau một thời gian tìm hiểu, đã quyết định gả cô cho một người góa vợ ở trong làng. Bà thuyết phục cô rằng người đàn ông đó là một người hiền lành và chăm chỉ nhưng vợ chẳng may chết sớm. Khi nghe mẹ nói thế, Sanjou nức nở ngay lập tức, cầu xin bà đừng gả mình đi nhưng vô ích; phần vì cái nghèo cứ đằng đẵng bám lấy hai mẹ con, phần vì bà nghĩ Sanjou cũng cần có người chăm lo nếu chẳng may bệnh tình của mình trở xấu. Nhưng Sanjou không thể chấp nhận được lời giải thích của mẹ, càng không thể chấp nhận chuyện tương lai của mình sẽ bị định đoạt bởi người khác. Hôn nhân có thể là hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đâu nhất thiết chỉ có hôn nhân, nhất là khi nó đến từ một sự khiên cưỡng?!

Sanjou một mình lang thang trên phố heo hắt, không một bóng người, chỉ thi thoảng có tiếng chó sủa từ xa vọng lại. Chắc lại có tên trộm nào đó bị bắt gặp! Ban đầu cô chỉ nghĩ, nhất định phải rời khỏi căn nhà đó chứ chưa hề có kế hoạch sẽ đi đâu. Nghĩ lại tình cảnh của mình, cô thấy bản thân thật quá giống một lãng khách cô đơn! Cô khẽ cười với suy nghĩ đó của mình, để vơi bớt đi cảm giác sợ hãi khi chỉ có một mình với đường phố vắng vẻ và âm u. Cô cứ đi như thế một hồi lâu, rồi dừng trước một cánh cổng lớn bằng gỗ đã sờn, hoa anh đào và lá cây rụng khắp lối vào. Cô đã từng quỳ và gục xuống ở đây, ngay tại chỗ cô đang đứng lúc này. Mọi thứ vẫn còn thật vẹn nguyên!

Cô đẩy cánh cổng bước vào, ký ức ùa về như một cơn lũ - sư phụ Kazuta đang hướng dẫn mọi người luyện kiếm, Fuji hăm hở để cố vượt mọi người trong mỗi lần tập chạy, còn Toshi lười biếng đang nằm tựa vào một nhánh sát gốc cây đầy mơ màng. Hai mắt cô bỗng cay xè, kể từ khi ba người họ trúng tuyển vào Bảo An Quân, những lá thư thưa dần, cho đến một ngày, cô không còn nhận được thư từ họ nữa.

- Có lẽ, mình phải lên kinh đô một chuyến thôi!

Cô thở hắt ra, xốc lại tay nải, cầm chắc thanh kiếm trong tay, bước đi đầy dứt khoát.


*

- Thế còn Mika thì sao? - Kazuta hỏi Toshi vì nhớ ra việc anh mượn tiền để đi chuộc thân cho cô gái tên Mika.

- Tôi đã trả tiền để cô ấy được tự do… - Toshi thầm cảm ơn vì Kazuta đã không còn nhắc đến Sanjou nữa - … như một cách để trả ơn vì đã giúp đỡ Sanjou thời gian qua.

Kazuta gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cách giải quyết của Toshi. Anh lúc nào cũng vậy, trong công việc thì rất nghiêm khắc nhưng đối với phụ nữ thì luôn dịu dàng và chu đáo. Anh quay sang đưa cho Sanjou một chén trà ấm. Cô đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, hơi ấm ngay lập tức tỏa ra khắp cơ thể, dễ chịu vô cùng.

- Sanjou, giờ em định thế nào? - Kazuta tiếp tục hỏi chuyện.

- Em cũng chưa biết… - Sanjou nói nhỏ nhẹ, rồi bỗng kiên quyết, giọng có chút xúc động. - Nhưng thưa sư phụ, em sẽ không trở về đâu!

- Ta hiểu rồi! - Kazuta trấn an cô.

Kazuta liếc nhìn Toshi, một lần nữa bắt gặp sự căng thẳng thoáng ẩn hiện trên gương mặt tuấn tú. Tuy Toshi đang đưa mắt xuống với chén trà trên tay, nhưng ánh nhìn của anh phần nào đang hướng về Sanjou ở bên cạnh.

- Em thấy sao nếu như trở thành Thị đồng, giúp việc bên cạnh ta? - Kazuta bỗng vui vẻ đề nghị. - Công việc cũng không được nhàn hạ đâu!

Toshi ngay lập tức cau mày nhìn Kazuta. Anh không thể tin điều mình vừa nghe được. Anh biết Kazuta là người nhân hậu, nhất là luôn dành cho Sanjou sự thương cảm đặc biệt, nhưng để đưa ra quyết định như thế, có lẽ Kazuta đã quá vội vàng chăng?

- Em cảm ơn sư phụ rất nhiều! - Sanjou đặt vội chén trà xuống, gập đầu liên tục, rối rít cảm ơn Kazuta. - Em nhất định sẽ chăm chỉ!

- Được rồi, được rồi! - Kazuta nói giọng vui vẻ, ra hiệu cho cô không cần quá câu nệ.

Cơ mặt Toshi giãn ra, bỏ tay ra khỏi chuôi kiếm mà từ khi bước vào anh vẫn luôn nắm chặt, khóe miệng nở một nụ cười kín đáo. Có điều, những cử động dù là nhỏ nhất của anh đều không qua mắt được Kazuta, khi bất ngờ Cục trưởng Bảo An Quân nháy mắt đầy ẩn ý khiến anh lại phải ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác ngay tức thì.

- Vậy tôi sẽ đưa cô ấy đi sắp xếp chỗ nghỉ tạm đêm nay. - Toshi đứng dậy, cất lời đề nghị.

Kazuta gật đầu thay cho câu trả lời. Sanjou cúi chào anh rồi cũng đứng dậy theo sau Toshi. Kazuta nhìn hai người bước ra khỏi phòng, hai tay khoanh trước ngực và mỉm cười.

- Fuji, sao cậu lại ở đây? - Toshi vừa ra đến cửa, mắt liền mở to khi thấy Fuji đã ngồi dựa cột ngoài hiên từ lúc nào.

Fuji không quan tâm đến câu hỏi của Toshi, chăm chú nhìn Sanjou lúc này cũng đang nhìn cậu. Trước mặt cô lúc này là người bạn thân từ những năm tháng ở đạo trường - vẫn mái tóc dài buộc đuôi ngựa, dáng người mảnh khảnh nhưng rắn chắc đã cao hơn nhiều kể từ lần cuối gặp và nụ cười luôn để lộ chiếc răng khểnh đầy quen thuộc.

- Để tôi đưa Sanjou về phòng. Anh ở lại nói chuyện với Cục trưởng đi.

- Vậy phiền cậu!

Nói rồi, Fuji ra hiệu cho Sanjou đi theo mình. Cô hơi ngoái lại nhìn Toshi, thấy anh không có phản ứng gì liền cúi đầu chào và theo sau Fuji. Anh khẽ thở dài rồi trở lại thư phòng với Kazuta. Đêm nay với anh sẽ dài lắm!

***​

Fuji và Sanjou đã ở trước cửa một căn phòng, nhỏ hơn căn phòng lúc nãy của Kazuta nhưng cũng sạch sẽ, và đặc biệt, ánh sáng từ ngọn đèn dầu có thể chiếu sáng gần hết mọi ngóc ngách. Cậu ngồi bịch xuống thềm cửa, ngước mặt lên bầu trời đêm. Sanjou tiến đến ngồi cạnh Fuji, bất giác cũng đưa đưa mắt hướng theo ánh nhìn của cậu.

- Mình đã hy vọng cậu sẽ gặp được một người tốt khi nghe tin cậu sẽ kết hôn. - Giọng Fuji nhỏ nhẹ. - Có điều, lúc này mình lại thấy nhẹ nhõm vì cậu đã không làm vậy.

Đối với cô, Fuji luôn là người làm cho cô cười. Như lúc này đây, sự hồn nhiên và chân thật của cậu khiến Sanjou không thể không mỉm cười đáp lại. Ở gần cậu, cô luôn cảm thấy mình có thể là một đứa trẻ thực sự, tạm quên đi những âu lo ngoài kia.

- Mình đã nghe về việc cậu trở thành người huấn luyện chính cho Bảo An Quân. Cậu cừ thật đấy! - Sanjou híp mắt.

- Chuyện nhỏ thôi mà! - Fuji nhún vai nhưng giọng điệu có vẻ đắc ý.

Cả bầu không khí trở nên im ắng đến lạ. Mỗi khi Sanjou và Fuji gặp nhau, họ nhất định sẽ là hai đứa trẻ ồn ào nhất bởi cả hai không ngừng có những lời nói đùa hài hước hay những trò chơi khăm người khác đầy nghịch ngợm. Dẫu vậy, đó là quãng thời gian khi họ còn nhỏ; còn bây giờ, cả hai đều đã trải qua nhiều chuyện khác nhau. Những suy nghĩ hồn nhiên và vô t.ư của ngày xưa cũng đã dần khác rồi.

- Sanjou này, mình thật lòng không mong sẽ gặp lại cậu trong tình cảnh này... - Fuji thở hắt một tiếng, mắt nhìn xuống nền nhà - ... nhưng mình vui vì cậu đang thực sự ở đây.

Sanjou ngả người, tựa lưng vào vai Fuji. Dường như những năm tháng trọn vẹn của hồi ức bên Fuji đang sống lại trong cô một lần nữa.

- Mình đã hứa sẽ tìm cậu mà nhỉ?!

***​

Toshi bước vào thư phòng, ngồi xuống tấm đệm khi nãy; chén trà của Sanjou vẫn ở đó, nhưng đã lạnh ngắt từ lâu.

- Sao anh để Sanjou ở lại? - Toshi hỏi. - Nếu anh quyết tâm thì cô ấy sẽ phải về thôi.

- Cậu biết thừa là tôi không thể từ chối mà! - Kazuta trầm ngâm.

- Chỉ thế thôi sao?

Kazuta nghếch mắt nhìn người bạn thân đang nhâm nhi chén trà, khẽ lắc đầu rồi cười.

- Vậy tại sao cậu còn đưa con bé về doanh trại?

Toshi nghe vậy liền cứng họng, không thể đáp trả câu hỏi hiểm hóc ấy của Kazuta. Anh đành thả lỏng người hơn, thầm chấp nhận rằng mình có thể đánh lừa cả thiên hạ, nhưng người đàn ông nhân hậu này thì quá khó.

- Có ai nói với cậu, phụ nữ chính là điểm yếu của cậu chưa?

- Sanjou có nói vừa nãy. - Toshi ngoảnh mặt ra ngoài ngắm nhìn bầu trời đêm, cảm nhận từng cơn gió lướt qua nhè nhẹ.

- Con bé hiểu cậu thật đó! - Kazuta xếp gọn giấy tờ trên bàn rồi đặt những chén trà vào khay gốm.

Toshi bất giác nhớ lại lời Sanjou nói ngay trước khi họ đặt chân qua cánh cổng doanh trại, rồi cái cách cô nhanh chóng sử dụng nụ cười đầy khiên cưỡng để yêu cầu anh đừng để tâm những lời bâng quơ ấy. Mình vốn đâu có muốn bận lòng vì ai, anh nghĩ. Khi Sanjou nói vậy, anh lẽ ra nên thấy mừng bởi anh vốn không ưa thích những sự trói buộc cảm xúc. Chỉ là không hiểu sao, cuối cùng anh lại thấy trống rỗng. Từ ngày mai, Kazuta, Fuji, Sanjou và cả anh nữa, theo một khía cạnh, tất cả lại được sống chung dưới một mái nhà, dù cho lần này Bảo An Quân không phải là đạo trường bình yên năm nọ, với cây anh đào đỏng đảnh tỏa sắc cả một góc trời.

***​

Tiếng chuông chưa báo đến giờ đổi ca gác nhưng Taro đã thức dậy. Hắn ra sau vườn, vục mặt vào chậu nước cho tỉnh hẳn rồi rảo bước quanh Bảo An Quân. Hắn cố tình đi thật khẽ để không đánh thức mọi người, chẳng mấy chốc đã đến gần thư phòng của Cục trưởng lúc này vẫn còn sáng đèn. Hắn mau lẹ nấp vào sau bức tường khi nghe có tiếng bước chân đang gần kề. Và cảnh tượng trước mặt làm hắn thích thú - Cục phó Toshi đang đứng trước cửa thư phòng của Kazuta, theo sau anh là một người mặc hakama màu trắng.
Thích truyện lấy bối cảnh Nhật Bản xưa
 

augustus

Phàm Nhân
Ngọc
-195,24
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'IV

KỲ ĐỘC
Con đường bay mù bụi chỉ thấy thấp thoáng bóng xe ngựa lao trong sương sớm. Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi rời khỏi thành Châu Vụ. Trần Tĩnh một đường quất ngựa mong sớm trở lại kinh thành. Hắn biết ở đó có thái y y thuật cao minh có thể tìm cách giải độc tố cho vương phi. Lúc này đây Trần Tĩnh như đang chạy đua với tử thần, khoảng cách quá mong manh, hắn chỉ có thể điên cuồng nắm lấy sợi dây sự sống yếu ớt này của vương phi mà thôi.

Suốt từ lúc rời khỏi thành Châu Vụ, hắn một mực đánh xe không nghỉ ngơi. Thi thoảng đói hoặc khát thì lấy đồ do Đới Thuyên chuẩn bị sẵn, vừa ăn vừa điên cuồng thúc ngựa. Bốn con ngựa, một con đã mệt đến mức không theo kịp, ba con còn lại tốc độ cũng đã suy giảm rõ rệt.

Trần Tĩnh cố gắng đánh thẳng xe ngựa đến phủ huyện lệnh, mất khoảng một tuần trà hắn tìm được đến nơi. Vừa dừng ngựa, hắn nhảy ngay xuống nói với mấy tên lính canh cổng.

- Ngươi đi báo tri huyện, người ở kinh thành tìm. Còn ngươi đi lấy cho ta bốn con ngựa tốt nhất.

Nói rồi hắn không đợi mấy tên lính bẩm báo, đi thẳng vào phòng tiếp khách của nha huyện. Hai tên lính nghe thấy chữ “người ở kinh thành” thì biết đây chắc hẳn là một nhân vật lớn, vì vậy không dám đắc tội, lập tức chạy đi làm việc Trần Tĩnh phân phó.

Huyện lệnh đang mải vui thú với tiểu thiếp ở hậu đường thì thấy tên lính chạy vào bẩm báo. Hắn toàn thân run rẩy, đoán già đoán non không biết vị đại nhân nào đột ngột đến đây. Cố chỉnh đốn lại tinh thần, hắn đi ra tiền sảnh. Thấy Trần Tĩnh một thân bụi bặm phong trần thì sự nghi hoặc trong lòng tri huyện càng lớn. Hắn hỏi đầy vẻ thăm dò.

- Đại nhân là…

Trần Tĩnh đưa tấm lệnh bài của vương phủ ra, trầm giọng nói.

- Tại hạ là Trần Tĩnh, nhận lệnh của Lâm Vũ vương gia. Hiện đi qua đây có việc gấp muốn nhờ huyện lệnh đại nhân tương trợ.

Huyện lệnh nghe vậy thì tảng đá trong lòng lập tức được buông xuống, vui vẻ mỉm cười.

- Trần đại nhân, ngài cần gì xin cứ sai bảo.

- Thời gian gấp gáp, tại hạ đã tự ý yêu cầu người của ngài tìm cho bốn con ngựa tốt, đại nhân không để ý chứ?

- Dĩ nhiên là không. - Huyện lệnh xua xua tay. - Đại nhân còn cần gì nữa không?

- Ừm, ta muốn một nha hoàn để chăm sóc người bệnh. Khéo tay, cẩn thận, chăm chỉ một chút.

- Vâng.

- Phiền đại nhân chuẩn bị ngay, ta phải xuất phát sau một tuần trà nữa.

Huyện lệnh lập tức phân phó người đi chuẩn bị những thứ Trần Tĩnh yêu cầu. Lúc hắn quay lại, muốn nói chuyện với Trần Tĩnh, hy vọng nhân cơ hội này khiến người bên cạnh vương gia có thể tiến cử đôi câu, vậy thì hoạn lộ của hắn sau này sẽ tươi sáng biết bao. Nhưng vừa trở lại hắn đã thấy Trần Tĩnh ngồi dựa ra sau ghế, nhắm mắt ngủ say. Có lẽ đi đường quá mỏi mệt nên chỉ cần nhắm mắt thả lỏng hắn đã ngủ ngay lập tức. Huyện lệnh không dám đánh thức, bèn rón rén lui xuống.

Tiểu Duệ vẫn nằm trên xe ngựa. Nàng đang mê man không biết gì. Lúc đi đường rồi Trần Tĩnh mới nhận ra bản thân là nam nhân, chăm sóc cho vương phi quả thực vô cùng bất tiện. Dù rằng tình thế khẩn cấp hắn đã bế vương phi, nhưng hắn cũng không dám phi lễ hơn nữa, chính vì vậy đã nghĩ ra cách vào nha huyện tìm huyện lệnh xin ngựa, xin người.

Vừa đúng một tuần trà, người vừa rồi còn ngủ say đột nhiên mở bừng hai mắt, ánh mắt tỉnh táo, sắc bén, giấc ngủ ngắn đã gột rửa hết sự mệt mỏi. Huyện lệnh đã chuẩn bị xong, Trần Tĩnh nói một tiếng cảm ơn rồi đưa nha hoàn ra xe, phân phó.

- Ngươi chăm sóc vị ở trong cẩn thận, nếu nàng ra mồ hôi thì lau trán, lau người giúp nàng. Còn đây, ngày ngươi cho nàng uống bốn lần, mỗi lần hai muỗng nhỏ.

- Vâng. - Nha hoàn cúi người vâng lệnh, sau đó bước lên xe.

Thứ Trần Tĩnh đưa khi nãy là một loại dược được điều chế từ rất nhiều dược liệu quý hiếm, có tác dụng giúp cơ thể chống lại mỏi mệt của việc đi đường xa. Hắn đi theo vương phi nên đã sớm mang theo thứ này. Chỉ là hắn không biết thứ này có ảnh hưởng gì tới chất độc kia hay không mà thôi.

Sau khi nha hoàn đã vào xe, Trần Tĩnh vung roi, quát lớn một tiếng, bốn con ngựa khỏe mạnh vừa được thay tung vó chạy về phía trước.

Cứ như thế, Trần Tĩnh điên cuồng chạy về kinh thành, không một phút ngơi nghỉ, trừ những lúc dừng lại thay ngựa, hắn sẽ tranh thủ chợp mắt một chút. Nha hoàn ở trong xe ngựa chăm sóc Tiểu Duệ, dù có thời gian nghỉ ngơi cũng cảm thấy mệt đến mức toàn thân cứng nhắc. Nhưng nàng ta nhìn vẻ mặt như hung thần ác sát của Trần Tĩnh thì không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu im lặng làm việc.

***​

Tại Lâm Vũ vương phủ.

Dương Thiên Vũ ngồi trong thư phòng, nhờ có y thuật cao minh của Tiên Y mà vết thương đã hồi phục nhanh chóng, hiện giờ đã có thể đi lại, vận động nhẹ nhàng được rồi. Hắn xem xét các thư tín từ khắp nơi gửi về. Mi tâm hơi nhíu lại thể hiện sự tập trung cao độ. Thi thoảng hắn lại cầm bút viết mấy dòng hồi âm. Dáng vẻ của hắn khi xử lý công việc vẫn như trước đây, có điều khuôn mặt gầy gò hơn, dáng vẻ tăng thêm vài phần cô độc.

Xuân Nhi đẩy cửa đi vào, bưng theo ấm trà nóng hổi đặt lên bàn. Sau đó nàng ta lặng lẽ mài mực.

- Ngươi dọn dẹp lại phòng, xông mùi hương nàng thích đi.

- Nô tỳ đã làm từ sáng rồi ạ.

Đây đã là lần thứ ba Dương Thiên Vũ sai Xuân Nhi dọn dẹp phòng. Cũng bởi vì lúc rạng sáng nay nhận được tin vương phi đang trên đường hồi kinh, mặc dù vương gia mặt không đổi sắc, nhưng một lát ngài lại dặn Xuân Nhi làm cái này cái kia cho vương phi, thậm chí vừa nói lúc trước, lúc sau đã dặn lại y đúc. Xuân Nhi hiểu vương gia đang vui mừng vì vương phi quay về. Nàng ta cũng rất kích động. Vương phi như tỷ tỷ, như người thân, nàng ta vô cùng yêu kính vương phi, chuyện lúc trước nàng ta không rõ tại sao vương phi lại làm thế, nhưng nhìn thái độ của vương gia những ngày này Xuân Nhi cũng hiểu vương gia không hề trách vương phi, ngược lại còn luôn mong chờ vương phi trở về. Chính vì thế lúc này Xuân Nhi cũng vô cùng vui mừng, thấp thỏm đợi vương phi về vương phủ.

Sau khi mài mực xong, Xuân Nhi lặng lẽ lui ra. Vừa ra đến sân nàng ta giật nảy mình khi nhìn thấy một vạt áo rủ từ cành cây xuống, vắt vẻo ngay trước mắt nàng ta.

- Tiên Y, ông lại trèo lên cây rồi.

- Ha ha, tiểu nha đầu, hôm nay làm món gì ngon cho ta ăn nào?

- Ông muốn ăn gì?

Xuân Nhi ngước mắt nhìn người đã sáu, bảy mươi tuổi mà tính cách vẫn náo nhiệt như con nít đang ngồi trên cành cây uống rượu kia, cảm thấy Tiên Y thực sự rất… đáng yêu!

- Như hôm qua đi, hôm qua ta ăn vẫn chưa đã.

Xuân Nhi hơi bĩu môi, hôm qua một mình ông ta ăn hết cả bàn thức ăn mà còn kêu chưa đã? Nhưng vương phi sắp về, tâm tình Xuân Nhi rất tốt nên không thèm bắt bẻ Tiên Y.

- Vương phi sắp về rồi.

Tiên Y nghe vậy thì nhướng mày, uống một ngụm rượu lớn, sau đó bẻ một nhánh mai đưa lên mũi ngửi.

- Đã biết.

- Sao ông biết? - Xuân Nhi hết sức kinh ngạc.

- Nhìn ngươi loanh quanh dọn dẹp, giặt giũ toàn trang phục nữ nhân thì biết thôi.

Tiên Y xoay xoay cành mai trong tay, nhìn xuống Xuân Nhi đứng dưới.

- Tiểu nha đầu, ngươi rất có t.ư chất, có muốn theo ta học nghệ không?

Xuân Nhi càng kinh ngạc hơn, há miệng không biết nói gì. Phải biết rằng Tiên Y tính tình cổ quái, thường phiêu bạt khắp nơi, chưa từng nhận đồ đệ. Rất nhiều người cầu xin nhưng Tiên Y đều thẳng thừng từ chối, dù cho mang đến vạn lượng vàng Tiên Y cũng chưa từng động lòng nhận ai làm đồ đệ. Nàng là may mắn bao nhiêu đời mới được người này chủ động hỏi như vậy đây?

- Nha đầu ngốc, còn không mau quỳ xuống bái sư, đứng ngây ra đấy làm gì?

Lúc này Xuân Nhi mới hoàn hồn, lập tức quỳ sụp xuống.

- Sư phụ! Đồ nhi tham kiến sư phụ.

Tiên Y vui vẻ gật gật đầu, lần tay vào ngực áo, lấy ra một cuốn sách rồi ném xuống ngay trước mặt Xuân Nhi.

- Trong vòng mười ngày học thuộc cuốn sách này, nếu không ta sẽ không dạy thêm bất cứ thứ gì nữa.

Nói rồi Tiên Y tung người một cái nhảy xuống sân, ung dung rời đi.

- Sư phụ…

Tiếng kêu yếu ớt của Xuân Nhi không làm Tiên Y bận tâm. Nàng ta nhìn cuốn sách trong tay. Dù biết chữ nhưng Xuân Nhi cũng chỉ là người bình thường, trong mấy ngày làm cách nào nhớ hết từng này chứ. Nhưng Xuân Nhi nhớ tới mẫu thân ốm yếu, nhớ tới vương phi từng nói không muốn nàng ta phải là nô tỳ cả đời hầu hạ người khác. Xuân Nhi cũng muốn có bản lĩnh, có thể tự do tự tại như vương phi. Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, là cơ hội duy nhất mà cả đời Xuân Nhi có được. Chính vì vậy, Xuân Nhi hạ quyết tâm, dù có khó khăn cỡ nào cũng phải cố gắng nắm lấy.

Nàng ta hy vọng có thể học nghệ thành công, một thân bản lĩnh bất phàm như sư phụ, chữa bệnh cho thân nhân và cả những người khác; đặc biệt là, hiện giờ nàng ta yếu đuối vô dụng, sau này có bản lĩnh rồi, lúc đó có thể tự tin đứng trước mặt người trong lòng nàng ta, biết đâu hắn cũng sẽ cảm động tấm chân tình của Xuân Nhi?

Nghĩ đến đây hai gò má thiếu nữ ửng hồng. Nàng cầm cuốn sách lên, lật qua một chút rồi bước thẳng vào thư phòng của Dương Thiên Vũ. Đứng một bên lặng lẽ chờ đợi hồi lâu, cuối cùng Dương Thiên Vũ cũng lên tiếng hỏi nàng ta có việc gì. Sau khi nghe Xuân Nhi kể lại sự việc vừa diễn ra, dĩ nhiên nàng ta chỉ nói mong ước học được bản lĩnh của Tiên Y để cứu người, hoàn toàn không nhắc đến chuyện dùng bản lĩnh này để chịnh phục người trong lòng; không ngờ vương gia lập tức đồng ý để nàng ta tìm người khác hầu hạ mình. Còn Xuân Nhi từ giờ vẫn sống trong vương phủ nhưng dùng toàn bộ thời gian, toàn tâm toàn ý theo học Tiên Y.
Càng đọc càng hấp dẫn, Tui bị thích bối cảnh cổ trang và thể loại cổ trang
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top