[ĐK Dịch] Tử Dương - còn 20 chương

Cún Con Xa Nhà

Phàm Nhân
Chuyển Ngữ Tiểu Thành
Phu Quân của Hoa Lưỡng Sinh
Ngọc
1.026,65
Tu vi
0,00
Khuya rồi cũng tranh thủ gửi chương 480 nha, thật sự dạo này thời gian khá là hạn hẹp
Chương 480:. Trù tính thiên hạ

"Vì sao chân nhân lại hỏi vậy?" Thác Bạt Thập Kỳ tò mò đặt câu hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời ngay, mà nội tâm hắn đang cân nhắc có nên nói rõ cho Đại Quốc biết hay không.

Thác Bạt Thập Kỳ thấy Mạc Vấn nhíu mày. Gã hiểu lầm bản thân hỏi phải vấn đề nhạy cảm, trong lòng lo lắng với vẻ mặt lúng túng.

Mạc Vấn thấy thế bèn mở miệng hỏi: "Vương gia có biết Cửu Lê Xi Vưu không?"

Thác Bạt Thập Kỳ nghe thấy không có sự bất mãn trong lời nói của Mạc Vấn. Gã thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng: "Người này là nhân vật Thượng Cổ, người lãnh đạo Cửu Lê Tộc, có rất ít người biết về cuộc đời thật của hắn. Tương truyền hắn đầu trâu thân người, lưng có hai cánh, vô cùng dũng mãnh. Cho dù hắn chiến bại đã chết, nhưng đám hậu nhân sùng võ dũng, vẫn tôn xưng là Chiến Thần."

Mạc Vấn nghe xong gật đầu chầm chậm, mở miệng nói ra, "Xi Vưu tuy rằng bị Viêm Hoàng giết chết, nhưng lại lưu ở hậu thế một cái cánh tay trái. Trước kia cánh tay trái này được cung phụng ở trong Miêu Cương tế đàn, sau đó nó bị một gã đạo nhân Ngọc Thanh Tông trộm đi. Kẻ này gắn cánh tay này vào cơ thể khiến cho hồn phách thay đổi, hồn phách của gã sống chung với thần thức của Xi Vưu trong cơ thể. Nếu bần đạo đoán không sai, hiện giờ gã đang ở bên trong Yến Quốc, hơn nữa đã kí kết hiệp ước cùng với triều đình Yến Quốc."

"Yêu vật này sẽ gây họa nhân gian sao?" Thác Bạt Thập Kỳ thắc mắc.

Mạc Vấn chậm rãi gật đầu: "Vương gia không phải người chúng ta Đạo Môn, không biết chúng ta Đạo Môn t.ư mật. Thực ra Đạo Gia sử dụng pháp thuật là tham khảo rất nhiều vu thuật Thượng Cổ, Xi Vưu này khi còn sống sở trường vu thuật. Lúc trước, lượng lớn dị loại âm thầm từ phía nam đi lên phía bắc, rất có khả năng là bị Xi Vưu xúi dục."

Thác Bạt Thập Kỳ gật đầu liên tục "Chân nhân nói rất đúng, khu vực Tây Nam chính là quê nhà Xi Vưu. Nếu như kẻ này sống lại, chắc chắn triệu tập bộ hạ cũ."

"Những dị loại này vô cùng đông đúc, đã hơn nửa tháng đi lên phía bắc. Trước mắt bọn chúng chắc hẳn đang tụ tập ở bên trong Yến Quốc lập kế hoạch, đợi đến chuẩn bị ổn thoả chắc hẳn sẽ đi trả thù." Mạc Vấn nâng chén trà lên nhấp một miếng.

"Trả thù?" Thác Bạt Thập Kỳ cảm thấy ngớ ngẩn, bèn hỏi.

Mạc Vấn đặt chén trà xuống mở miệng trả lời: "Viêm Hoàng nhị đế sớm đã về chốn hư vô, hắn nếu muốn trả thù chỉ có thể lật đổ Hán thất giang sơn, đồ sát hậu duệ Viêm Hoàng."

"Dòng họ Thác Bạt cũng là hậu duệ Viêm Hoàng, việc này không có khả năng ngồi nhìn." Thác Bạt Thập Kỳ vội vàng tiếp lời.

Mạc Vấn nhẹ gật đầu, Thác Bạt Thập Kỳ cử động này chính là nhân cơ hội cho thấy Đại Quốc là hậu duệ Viêm Hoàng. Thật ra hắn đã sớm biết dòng họ Thác Bạt tuy là dân tộc khác nhưng là dòng dõi Viêm Hoàng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để hắn trợ giúp Đại Quốc.

"Đang gánh vác muôn dân trăm họ, chân nhân nếu có gì sai bảo cứ dặn dò, Đại Quốc không dám chối từ." Thác Bạt Thập Kỳ nghiêm túc nói ra.

Mạc Vấn nở nụ cười, Thác Bạt Thập Kỳ là người thông minh, biết nhìn xa trông rộng. Gã biết chỉ cần cùng Mạc Vấn quan hệ tốt, thiên hạ này sớm muộn cũng có thể do dòng họ Thác Bạt nắm giữ.

Là người sẽ có tình người, Tiên Nhân cũng là như thế. Tuy Mạc Vấn nhìn thấu Thác Bạt Thập Kỳ dụng ý, nhưng hắn vẫn cảm thấy hài lòng với thái độ tôn kính của gã. Mặc Vấn cân nhắc thoáng chốc rồi lên tiếng: "Theo bần đạo đánh giá, mặc dù Xi Vưu suất lĩnh dị loại phản công, nhưng cũng sẽ đánh vào Trung Nguyên đầu tiên, trước mắt Đại Quốc cũng không gặp phải chiến tranh."

"Thánh Nhân nói: Người không lo xa tất có phiền gần. Không thể đi vào vết xe đổ, môi hở răng lạnh không thể làm. Chúng ta ngồi chờ bọn hắn đánh tới, chẳng bằng liên thủ cùng chư hầu phía bắc chống đỡ địch nhân." Thác Bạt Thập Kỳ trịnh trọng phát biểu.

Nghe Thác Bạt Thập Kỳ phát biểu, Mạc Vấn lại lần nữa hài lòng gật đầu. Tuy Thác Bạt Thập Kỳ trích dẫn luận ngữ là cho thấy Đại Quốc tôn nho sùng đạo, nhưng Thác Bạt Thập Kỳ ý tưởng là rất chính xác. Nếu là ngồi chờ Yến Quốc đánh tới, đánh xong phía bắc liền đến lượt bọn hắn Đại Quốc.

"Ôi, đại dế chũi, Ngươi tới đây làm cái gì?" Lão Ngũ dọn dẹp xong chính mình hậu viện liền vào tiền điện. Lão nhìn thấy mọi người ngồi trong chánh điện, liền cười nói chào hỏi mọi người. Lão Ngũ giờ đã thay đổi rất nhiều, thấy Hoàng Đế nhiều rồi, căn bản là không để Vương gia vào mắt. Khi lão vào chánh điện chỉ chắp tay về phía Thác Bạt Thập Kỳ, sau đó liền ôn chuyện cùng Hoàng Y Lang.

Hoàng Y Lang biết rõ Mạc Vấn đang bàn việc hệ trọng cùng Thác Bạt Thập Kỳ, liền chủ động dẫn lão Ngũ đi ra ngoài nói chuyện.

Mạc Vấn chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, Thác Bạt Thập Kỳ hiểu ý, gã bèn đi tới ngồi xuống bên cạnh Mạc Vấn. Sau đó hắn liền mở miệng nói ra: "Ngọc Thanh Tông cùng Thái Thanh Tông làm cái gì bần đạo không biết, ta cùng với hai người khác đều là đồng môn Thượng Thanh chuẩn đồ thương nghị, sau đó phân công. Do Thiên Quyền Tử trợ Bồ Kiên bình định phía bắc, do Thiên Cơ Tử chống cự dị loại quấy phá. Thiên Cơ Tử am hiểu điều khiển các loại phi cầm, phu nhân hắn cũng Thượng Thanh cao thủ, tinh thông kỳ vàng chi thuật, y thuật cao thâm. Nếu như Đại Quốc không có ý kiến, bần đạo muốn mời hắn đến trợ giúp Đại Quốc."

"Đại Quốc có thể điều động năm vạn binh mã, " Thác Bạt Thập Kỳ nói đến chỗ này cảm giác không nên giấu giếm, vội vàng đổi giọng: "Tám vạn, tính thêm cả cấm quân là tám vạn, mời Thiên Cơ chân nhân toàn quyền thống lĩnh."

"Rất tốt." Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, liền đứng thẳng lên lấy ra hộp phù, lấy trong đó ra ba cái phù chú, viết xuống tục danh Ngao Trác, vung tay đốt, lúc thiêu đốt phù chú mở miệng tụng: "Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử, cho mời Nam Hải Long Tộc Trưởng Công Chúa họ Ngao tên Trác tiến về Đại Quốc tạo mưa xuống, mưa rơi một mét, sạch sẽ toàn bộ biên cương."

"Chân nhân như thế chiếu cố Đại Quốc, Thác Bạt Thập Kỳ thay mặt dân chúng Đại Quốc khấu tạ chân nhân." Thác Bạt Thập Kỳ rời ghế đứng dậy khom người bái. Đạo sĩ hòa thượng cũng có thể cúng bái cầu mưa, nhưng có thể cầu đến trời mưa hay không thì rất khó nói. Ngoài ra bình thường đạo nhân cùng hoà thượng cầu mưa dùng từ đều rất là khiêm tốn, mà Mạc Vấn dùng từ lại cực kỳ tùy ý, nhờ vậy có thể nhìn ra Mạc Vấn có quan hệ không tầm thường cùng Nam Hải Long Tộc.

Mạc Vấn đứng dậy dìu Thác Bạt Thập Kỳ vào chỗ ngồi, "Vương gia không cần như vậy, bần đạo bất quá là thay trời hành đạo. Sau khi về nước, Vương gia nên rộng rãi thiết lập Học Phủ, mở nhiều học đường, trị quốc an dân, không có hiền tài, không có lâu dài ổn định và hoà bình, thì Nho đạo nửa bước khó đi."

"Chân nhân nói phải, Thác Bạt Thập Kỳ nhất định chuyển cáo hoàng huynh." Thác Bạt Thập Kỳ nghiêm mặt gật đầu.

"Lão gia, ta rời đi nha." Ở bên ngoài lão Ngũ kêu gào.

"Chờ một lát, mang theo phong thư của ta giao cho Lưu Thiểu Khanh." Mạc Vấn đứng dậy đi về phía bàn thờ, lấy bút mực quay lại chỗ ngồi viết một phong thư. Lão Ngũ cất phong thư vào trong ngực, rồi mới đi ra ngoài.

"Ta báo cho Thiên Quyền Tử dẫn đầu binh mã Ung châu tiến về phía đông bắc, trước mắt phía bắc như rắn mất đầu. Việc lớn không dám phó thác người bên ngoài, chỉ có thể chính mình đi làm." Mạc Vấn nói cho Thác Bạt Thập Kỳ nghe.

"Chân nhân lo nghĩ chu đáo, ta trở về lập tức điều động binh mã, đi nghênh đón Thiên Cơ chân nhân." Thác Bạt Thập Kỳ nói ra.

Mạc Vấn nghe vội khoát tay áo, lại dùng bút mực phác thảo trên giấy trống ra sơ đồ ba quận Đông Bắc cùng Bất Hàm Sơn cùng với sườn đông lãnh thổ Đại Quốc. Hắn nhìn chăm chú sơ đồ phác thảo, từ khu vực Định Châu vẽ lên một đạo ngang tuyến. Mạc Vấn vốn quen thuộc địa thế Đông Bắc, nên biết rõ nơi nào dễ thủ khó công.

"Yến Quốc cách Định Châu rất xa." Thác Bạt Thập Kỳ khó hiểu.

"Thiên Quyền Tử dẫn quân lên phía bắc cần có thời gian." Mạc Vấn lắc đầu nói ra, Thiên Quyền Tử suất lĩnh binh mã tiến về phía trước Định Châu cũng không phải là dễ dàng, mà cần trên đường đánh qua.

"Chúng ta có thể dẫn đầu phát binh ngăn cản bọn hắn, khu vực ngoại ô rộng lớn. Nếu chúng ta bỏ mặc Yến quân đi vào, muốn đánh đuổi cũng mất một phen công phu." Thác Bạt Thập Kỳ đề nghị.

"Không được, nếu là Đại Quốc dẫn đầu phát binh, vạn nhất Yến quân đổi lại đánh xuống phía nam, chúng ta chống cự như thế nào. Trận chiến này Đại Quốc lấy phụ trợ là chính, là ngoại binh, làm viện binh, cũng không thể làm chủ lực." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

"Vậy mọi việc do mấy vị chân nhân làm chủ." Thác Bạt Thập Kỳ yên tâm. Tuy gã đề nghị Đại Quốc dẫn đầu xuất binh, thực sự lo lắng Yến Quốc sẽ thay đổi mục tiêu tấn công. Nhưng Mạc Vấn an bài như thế, làm gã tin Mạc Vấn là thật lòng chiếu cố Đại Quốc.

Mạc Vấn đưa tay cầm lấy sơ đồ phác thảo lần nữa tường tận xem xét, suy tính. Hắn cũng không có vì Đại Quốc xác định lộ tuyến xuất binh, Dạ Tiêu Dao cũng không phải là người không có mưu kế, nếu như can thiệp quá nhiều, sợ lại làm cho hắn không vui.

"Nơi này cách phía bắc một nghìn tám trăm dặm đi vào biên giới Lương Quốc, ở Lương quốc mạch châu có một Vô Nhai Sơn. Bây giờ Thiên Cơ Tử cùng phu nhân đang ẩn cư ở nơi này. Trên đường về vương gia có thể thuận đường đi nghênh đón, bày tỏ thành ý." Mạc Vấn đưa sơ đồ phác thảo về phía Thác Bạt Thập Kỳ.

Thác Bạt Thập Kỳ nghe vậy liên tục đáp ứng, nhận sơ đồ phác thảo cẩn thận cất kỹ. Thiên Cơ Tử và Mạc Vấn là đồng môn, tự nhiên nhận ra bút tích Mạc Vấn, sơ đồ phác thảo này thực ra chính là Mạc Vấn thư tiến cử.

"Hai vị đường xa mà đến, liền ở lại ăn cơm trưa đi." Mạc Vấn giữ khách.

Thác Bạt Thập Kỳ kỳ thật ra cũng không muốn tiếp xúc lâu dài cùng Mạc Vấn. Tuy gã thật sự tôn kính và bội phục Mạc Vấn, nhưng gã cũng sợ Mạc Vấn, ở cùng Mạc Vấn thủy chung phải cẩn thận tiếp đón. Với lại bây giờ gã còn có một việc chưa xác định rõ, chỉ có thể ở lại nói lời cảm ơn.

Cơm trưa vốn dĩ là ăn mặn, uống một chút rượu, đợi đến qua ba chén rượu, Thác Bạt Thập Kỳ nói: "Thiên Cơ chân nhân chính là chân nhân đồng môn, việc nghênh đón Đại Quốc không dám qua loa thất lễ. Chờ mấy ngày, chờ Thiên Cơ chân nhân đến cung điện Đại Quốc, chúng ta xắp xếp đạo tràng nghênh đón càng thêm long trọng."

"Không cần như vậy, Thiên Cơ Tử tên tục Dạ Tiêu Dao, người cũng như tên, không kiêu ngạo. Hơn nữa hắn cũng sẽ không ở lại Đại Quốc quá lâu, nhiều nhất ba hoặc năm năm lại sẽ phi thăng nhận vị." Mạc Vấn thuận miệng nói ra.

Mạc Vấn tuy rằng tâm t.ư tinh tế, nhưng không thể biết hết mọi chuyện. Thác Bạt Thập Kỳ nói như vậy chỉ là thăm dò hắn có thể giao lại Đại Quốc cho Thiên Cơ Tử hay không, còn hắn mặc kệ không quan tâm. Thác Bạt Thập Kỳ nghe được Mạc Vấn nói vậy, triệt để yên tâm. Mấy vị đồng môn của Mạc Vấn tuy rằng cũng có uy danh, nhưng lại không có bản lĩnh cao như hắn, gã chỉ tin tưởng mỗi Mạc Vấn mà thôi.

Ăn xong cơm trưa, uống trà nói chuyện.

"Hai vị chờ một lát, có khách quý tới chơi." Mạc Vấn cảm giác đến khí tức của Ngao Trác xuất hiện ở chân trời phía nam, rời ghế ra ngoài tiếp đón.

Quý nhân mang theo gió với mưa. Ngao Trác cưỡi mây đến đây, có mây kéo tới. Trong chốc lát mây kéo tới bầu trời Thượng Thanh Quan, Xích Long ở trong mây hiện thân, biến thành hình người, bồng bềnh hạ xuống.

"Lúc trước ta vướng bận việc vặt, không có thời gian tới đây cảm ơn chân nhân, thất lễ thất lễ rồi." Ngao Trác tay trái nâng hai cái hộp gỗ dài, một tay chào về phía Mạc Vấn.

"Đại Công Chúa nói quá lời, mời vào bên trong uống trà." Mạc Vấn nghiêng mình mời khách.

"Có người ngoài ở, ta sẽ không quấy rầy. Ta liền lên phía bắc vì Đại Quốc hàng mưa xuống. Trong hộp gỗ này có hai cái bảy màu Long sợi, của chân nhân một cái. Ta bèn làm phiền chân nhân giao một cái cho Thiên Cơ chân nhân. Lễ vật sơ sài, đây là lòng thành của ta." Ngao Trác đưa hộp gỗ về phía Mạc Vấn.

"Ba người đồng hành, vì sao chỉ có hai cái?" Mạc Vấn cười hỏi. Ngày đó ba người trở về trên người đều bị tổn thương, từng người quần áo tả tơi. Ngao Trác nhìn thấy rõ ràng.

"Cũng có, chỉ là ta đã nhờ người khác tặng cho Thiên Quyền chân nhân." Ngao Trác cười nói tự nhiên, cưỡi mây bay đi.

Mạc Vấn ngửa mặt lên trời dõi theo, nhìn Ngao Trác cưỡi mây đi về phía bắc.

Thác Bạt Thập Kỳ là người hiểu lễ nghĩa, Mạc Vấn ra ngoài đón khách. Gã cùng với Hoàng Y Lang cũng đứng ở cửa ra vào chánh điện, tận mắt nhìn thấy Xích Long từ trong mây hiện thân, thế gian làm gì có ai có duyên nhìn thấy dị tượng như vậy .

"Vật này chính là quà tặng của Nam Hải Long Tộc, làm phiền Vương gia giao cho Thiên Cơ Tử." Mạc Vấn đưa một cái hộp gỗ cho Thác Bạt Thập Kỳ.

Thác Bạt Thập Kỳ đưa hai tay nhận lấy, nhân tiện mở miệng cáo từ.

Mạc Vấn tiễn hai người đến cửa, dõi theo Hoàng Y Lang chở Thác Bạt Thập Kỳ bay đi.

Hai người đi rồi, Mạc Vấn liền quay trở về chánh điện, an bài thỏa đáng mọi việc. Tiếp theo hắn cần phải thúc giục Tam Muội chân hỏa đi luyện hóa toàn bộ trọc khí còn sót lại trong cơ thể. Nếu như hắn có thể luyện hóa toàn bộ trọc khí, chẳng những hắn có thể biến hóa thành mọi hình thể, dung nhan còn có thể trẻ mãi không già. Ngoại trừ Mạc Vấn không thể sử dụng tiên pháp, còn lại hắn cũng chẳng khác gì với Thiên Tiên. . .
 
Last edited:

Minh Nguyệt Châu Sa

Thái Ất Hạ Vị
Tiên Nữ Phát Quà
Khuya rồi cũng tranh thủ gửi chương 480 nha, thật sự dạo này thời gian khá là hạn hẹp
Chương 480:. Trù tính thiên hạ

"Vì sao chân nhân lại hỏi vậy?" Thác Bạt Thập Kỳ tò mò đặt câu hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời ngay, mà nội tâm hắn đang cân nhắc có nên nói rõ cho Đại Quốc biết hay không.

Thác Bạt Thập Kỳ thấy Mạc Vấn nhíu mày. Gã hiểu lầm bản thân hỏi phải vấn đề nhạy cảm, trong lòng lo lắng với vẻ mặt lúng túng.

Mạc Vấn thấy thế bèn mở miệng hỏi: "Vương gia có biết Cửu Lê Xi Vưu không?"

Thác Bạt Thập Kỳ nghe thấy không có sự bất mãn trong lời nói của Mạc Vấn. Gã thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng: "Người này là nhân vật Thượng Cổ, người lãnh đạo Cửu Lê Tộc, có rất ít người biết về cuộc đời thật của hắn. Tương truyền hắn đầu trâu thân người, lưng có hai cánh, vô cùng dũng mãnh. Cho dù hắn chiến bại đã chết, nhưng đám hậu nhân sùng võ dũng, vẫn tôn xưng là Chiến Thần."

Mạc Vấn nghe xong gật đầu chầm chậm, mở miệng nói ra, "Xi Vưu tuy rằng bị Viêm Hoàng giết chết, nhưng lại lưu ở hậu thế một cái cánh tay trái. Trước kia cánh tay trái này được cung phụng ở trong Miêu Cương tế đàn, sau đó nó bị một gã đạo nhân Ngọc Thanh Tông trộm đi. Kẻ này gắn cánh tay này vào cơ thể khiến cho hồn phách thay đổi, hồn phách của gã sống chung với thần thức của Xi Vưu trong cơ thể. Nếu bần đạo đoán không sai, hiện giờ gã đang ở bên trong Yến Quốc, hơn nữa đã kí kết hiệp ước cùng với triều đình Yến Quốc."

"Yêu vật này sẽ gây họa nhân gian sao?" Thác Bạt Thập Kỳ thắc mắc.

Mạc Vấn chậm rãi gật đầu: "Vương gia không phải người chúng ta Đạo Môn, không biết chúng ta Đạo Môn t.ư mật. Thực ra Đạo Gia sử dụng pháp thuật là tham khảo rất nhiều vu thuật Thượng Cổ, Xi Vưu này khi còn sống sở trường vu thuật. Lúc trước, lượng lớn dị loại âm thầm từ phía nam đi lên phía bắc, rất có khả năng là bị Xi Vưu xúi dục."

Thác Bạt Thập Kỳ gật đầu liên tục "Chân nhân nói rất đúng, khu vực Tây Nam chính là quê nhà Xi Vưu. Nếu như kẻ này sống lại, chắc chắn triệu tập bộ hạ cũ."

"Những dị loại này vô cùng đông đúc, đã hơn nửa tháng đi lên phía bắc. Trước mắt bọn chúng chắc hẳn đang tụ tập ở bên trong Yến Quốc lập kế hoạch, đợi đến chuẩn bị ổn thoả chắc hẳn sẽ đi trả thù." Mạc Vấn nâng chén trà lên nhấp một miếng.

"Trả thù?" Thác Bạt Thập Kỳ cảm thấy ngớ ngẩn, bèn hỏi.

Mạc Vấn đặt chén trà xuống mở miệng trả lời: "Viêm Hoàng nhị đế sớm đã về chốn hư vô, hắn nếu muốn trả thù chỉ có thể lật đổ Hán thất giang sơn, đồ sát hậu duệ Viêm Hoàng."

"Dòng họ Thác Bạt cũng là hậu duệ Viêm Hoàng, việc này không có khả năng ngồi nhìn." Thác Bạt Thập Kỳ vội vàng tiếp lời.

Mạc Vấn nhẹ gật đầu, Thác Bạt Thập Kỳ cử động này chính là nhân cơ hội cho thấy Đại Quốc là hậu duệ Viêm Hoàng. Thật ra hắn đã sớm biết dòng họ Thác Bạt tuy là dân tộc khác nhưng là dòng dõi Viêm Hoàng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để hắn trợ giúp Đại Quốc.

"Đang gánh vác muôn dân trăm họ, chân nhân nếu có gì sai bảo cứ dặn dò, Đại Quốc không dám chối từ." Thác Bạt Thập Kỳ nghiêm túc nói ra.

Mạc Vấn nở nụ cười, Thác Bạt Thập Kỳ là người thông minh, biết nhìn xa trông rộng. Gã biết chỉ cần cùng Mạc Vấn quan hệ tốt, thiên hạ này sớm muộn cũng có thể do dòng họ Thác Bạt nắm giữ.

Là người sẽ có tình người, Tiên Nhân cũng là như thế. Tuy Mạc Vấn nhìn thấu Thác Bạt Thập Kỳ dụng ý, nhưng hắn vẫn cảm thấy hài lòng với thái độ tôn kính của gã. Mặc Vấn cân nhắc thoáng chốc rồi lên tiếng: "Theo bần đạo đánh giá, mặc dù Xi Vưu suất lĩnh dị loại phản công, nhưng cũng sẽ đánh vào Trung Nguyên đầu tiên, trước mắt Đại Quốc cũng không gặp phải chiến tranh."

"Thánh Nhân nói: Người không lo xa tất có phiền gần. Không thể đi vào vết xe đổ, môi hở răng lạnh không thể làm. Chúng ta ngồi chờ bọn hắn đánh tới, chẳng bằng liên thủ cùng chư hầu phía bắc chống đỡ địch nhân." Thác Bạt Thập Kỳ trịnh trọng phát biểu.

Nghe Thác Bạt Thập Kỳ phát biểu, Mạc Vấn lại lần nữa hài lòng gật đầu. Tuy Thác Bạt Thập Kỳ trích dẫn luận ngữ là cho thấy Đại Quốc tôn nho sùng đạo, nhưng Thác Bạt Thập Kỳ ý tưởng là rất chính xác. Nếu là ngồi chờ Yến Quốc đánh tới, đánh xong phía bắc liền đến lượt bọn hắn Đại Quốc.

"Ôi, đại dế chũi, Ngươi tới đây làm cái gì?" Lão Ngũ dọn dẹp xong chính mình hậu viện liền vào tiền điện. Lão nhìn thấy mọi người ngồi trong chánh điện, liền cười nói chào hỏi mọi người. Lão Ngũ giờ đã thay đổi rất nhiều, thấy Hoàng Đế nhiều rồi, căn bản là không để Vương gia vào mắt. Khi lão vào chánh điện chỉ chắp tay về phía Thác Bạt Thập Kỳ, sau đó liền ôn chuyện cùng Hoàng Y Lang.

Hoàng Y Lang biết rõ Mạc Vấn đang bàn việc hệ trọng cùng Thác Bạt Thập Kỳ, liền chủ động dẫn lão Ngũ đi ra ngoài nói chuyện.

Mạc Vấn chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, Thác Bạt Thập Kỳ hiểu ý, gã bèn đi tới ngồi xuống bên cạnh Mạc Vấn. Sau đó hắn liền mở miệng nói ra: "Ngọc Thanh Tông cùng Thái Thanh Tông làm cái gì bần đạo không biết, ta cùng với hai người khác đều là đồng môn Thượng Thanh chuẩn đồ thương nghị, sau đó phân công. Do Thiên Quyền Tử trợ Bồ Kiên bình định phía bắc, do Thiên Cơ Tử chống cự dị loại quấy phá. Thiên Cơ Tử am hiểu điều khiển các loại phi cầm, phu nhân hắn cũng Thượng Thanh cao thủ, tinh thông kỳ vàng chi thuật, y thuật cao thâm. Nếu như Đại Quốc không có ý kiến, bần đạo muốn mời hắn đến trợ giúp Đại Quốc."

"Đại Quốc có thể điều động năm vạn binh mã, " Thác Bạt Thập Kỳ nói đến chỗ này cảm giác không nên giấu giếm, vội vàng đổi giọng: "Tám vạn, tính thêm cả cấm quân là tám vạn, mời Thiên Cơ chân nhân toàn quyền thống lĩnh."

"Rất tốt." Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, liền đứng thẳng lên lấy ra hộp phù, lấy trong đó ra ba cái phù chú, viết xuống tục danh Ngao Trác, vung tay đốt, lúc thiêu đốt phù chú mở miệng tụng: "Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử, cho mời Nam Hải Long Tộc Trưởng Công Chúa họ Ngao tên Trác tiến về Đại Quốc tạo mưa xuống, mưa rơi một mét, sạch sẽ toàn bộ biên cương."

"Chân nhân như thế chiếu cố Đại Quốc, Thác Bạt Thập Kỳ thay mặt dân chúng Đại Quốc khấu tạ chân nhân." Thác Bạt Thập Kỳ rời ghế đứng dậy khom người bái. Đạo sĩ hòa thượng cũng có thể cúng bái cầu mưa, nhưng có thể cầu đến trời mưa hay không thì rất khó nói. Ngoài ra bình thường đạo nhân cùng hoà thượng cầu mưa dùng từ đều rất là khiêm tốn, mà Mạc Vấn dùng từ lại cực kỳ tùy ý, nhờ vậy có thể nhìn ra Mạc Vấn có quan hệ không tầm thường cùng Nam Hải Long Tộc.

Mạc Vấn đứng dậy dìu Thác Bạt Thập Kỳ vào chỗ ngồi, "Vương gia không cần như vậy, bần đạo bất quá là thay trời hành đạo. Sau khi về nước, Vương gia nên rộng rãi thiết lập Học Phủ, mở nhiều học đường, trị quốc an dân, không có hiền tài, không có lâu dài ổn định và hoà bình, thì Nho đạo nửa bước khó đi."

"Chân nhân nói phải, Thác Bạt Thập Kỳ nhất định chuyển cáo hoàng huynh." Thác Bạt Thập Kỳ nghiêm mặt gật đầu.

"Lão gia, ta rời đi nha." Ở bên ngoài lão Ngũ kêu gào.

"Chờ một lát, mang theo phong thư của ta giao cho Lưu Thiểu Khanh." Mạc Vấn đứng dậy đi về phía bàn thờ, lấy bút mực quay lại chỗ ngồi viết một phong thư. Lão Ngũ cất phong thư vào trong ngực, rồi mới đi ra ngoài.

"Ta báo cho Thiên Quyền Tử dẫn đầu binh mã Ung châu tiến về phía đông bắc, trước mắt phía bắc như rắn mất đầu. Việc lớn không dám phó thác người bên ngoài, chỉ có thể chính mình đi làm." Mạc Vấn nói cho Thác Bạt Thập Kỳ nghe.

"Chân nhân lo nghĩ chu đáo, ta trở về lập tức điều động binh mã, đi nghênh đón Thiên Cơ chân nhân." Thác Bạt Thập Kỳ nói ra.

Mạc Vấn nghe vội khoát tay áo, lại dùng bút mực phác thảo trên giấy trống ra sơ đồ ba quận Đông Bắc cùng Bất Hàm Sơn cùng với sườn đông lãnh thổ Đại Quốc. Hắn nhìn chăm chú sơ đồ phác thảo, từ khu vực Định Châu vẽ lên một đạo ngang tuyến. Mạc Vấn vốn quen thuộc địa thế Đông Bắc, nên biết rõ nơi nào dễ thủ khó công.

"Yến Quốc cách Định Châu rất xa." Thác Bạt Thập Kỳ khó hiểu.

"Thiên Quyền Tử dẫn quân lên phía bắc cần có thời gian." Mạc Vấn lắc đầu nói ra, Thiên Quyền Tử suất lĩnh binh mã tiến về phía trước Định Châu cũng không phải là dễ dàng, mà cần trên đường đánh qua.

"Chúng ta có thể dẫn đầu phát binh ngăn cản bọn hắn, khu vực ngoại ô rộng lớn. Nếu chúng ta bỏ mặc Yến quân đi vào, muốn đánh đuổi cũng mất một phen công phu." Thác Bạt Thập Kỳ đề nghị.

"Không được, nếu là Đại Quốc dẫn đầu phát binh, vạn nhất Yến quân đổi lại đánh xuống phía nam, chúng ta chống cự như thế nào. Trận chiến này Đại Quốc lấy phụ trợ là chính, là ngoại binh, làm viện binh, cũng không thể làm chủ lực." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

"Vậy mọi việc do mấy vị chân nhân làm chủ." Thác Bạt Thập Kỳ yên tâm. Tuy gã đề nghị Đại Quốc dẫn đầu xuất binh, thực sự lo lắng Yến Quốc sẽ thay đổi mục tiêu tấn công. Nhưng Mạc Vấn an bài như thế, làm gã tin Mạc Vấn là thật lòng chiếu cố Đại Quốc.

Mạc Vấn đưa tay cầm lấy sơ đồ phác thảo lần nữa tường tận xem xét, suy tính. Hắn cũng không có vì Đại Quốc xác định lộ tuyến xuất binh, Dạ Tiêu Dao cũng không phải là người không có mưu kế, nếu như can thiệp quá nhiều, sợ lại làm cho hắn không vui.

"Nơi này cách phía bắc một nghìn tám trăm dặm đi vào biên giới Lương Quốc, ở Lương quốc mạch châu có một Vô Nhai Sơn. Bây giờ Thiên Cơ Tử cùng phu nhân đang ẩn cư ở nơi này. Trên đường về vương gia có thể thuận đường đi nghênh đón, bày tỏ thành ý." Mạc Vấn đưa sơ đồ phác thảo về phía Thác Bạt Thập Kỳ.

Thác Bạt Thập Kỳ nghe vậy liên tục đáp ứng, nhận sơ đồ phác thảo cẩn thận cất kỹ. Thiên Cơ Tử và Mạc Vấn là đồng môn, tự nhiên nhận ra bút tích Mạc Vấn, sơ đồ phác thảo này thực ra chính là Mạc Vấn thư tiến cử.

"Hai vị đường xa mà đến, liền ở lại ăn cơm trưa đi." Mạc Vấn giữ khách.

Thác Bạt Thập Kỳ kỳ thật ra cũng không muốn tiếp xúc lâu dài cùng Mạc Vấn. Tuy gã thật sự tôn kính và bội phục Mạc Vấn, nhưng gã cũng sợ Mạc Vấn, ở cùng Mạc Vấn thủy chung phải cẩn thận tiếp đón. Với lại bây giờ gã còn có một việc chưa xác định rõ, chỉ có thể ở lại nói lời cảm ơn.

Cơm trưa vốn dĩ là ăn mặn, uống một chút rượu, đợi đến qua ba chén rượu, Thác Bạt Thập Kỳ nói: "Thiên Cơ chân nhân chính là chân nhân đồng môn, việc nghênh đón Đại Quốc không dám qua loa thất lễ. Chờ mấy ngày, chờ Thiên Cơ chân nhân đến cung điện Đại Quốc, chúng ta xắp xếp đạo tràng nghênh đón càng thêm long trọng."

"Không cần như vậy, Thiên Cơ Tử tên tục Dạ Tiêu Dao, người cũng như tên, không kiêu ngạo. Hơn nữa hắn cũng sẽ không ở lại Đại Quốc quá lâu, nhiều nhất ba hoặc năm năm lại sẽ phi thăng nhận vị." Mạc Vấn thuận miệng nói ra.

Mạc Vấn tuy rằng tâm t.ư tinh tế, nhưng không thể biết hết mọi chuyện. Thác Bạt Thập Kỳ nói như vậy chỉ là thăm dò hắn có thể giao lại Đại Quốc cho Thiên Cơ Tử hay không, còn hắn mặc kệ không quan tâm. Thác Bạt Thập Kỳ nghe được Mạc Vấn nói vậy, triệt để yên tâm. Mấy vị đồng môn của Mạc Vấn tuy rằng cũng có uy danh, nhưng lại không có bản lĩnh cao như hắn, gã chỉ tin tưởng mỗi Mạc Vấn mà thôi.

Ăn xong cơm trưa, uống trà nói chuyện.

"Hai vị chờ một lát, có khách quý tới chơi." Mạc Vấn cảm giác đến khí tức của Ngao Trác xuất hiện ở chân trời phía nam, rời ghế ra ngoài tiếp đón.

Quý nhân mang theo gió với mưa. Ngao Trác cưỡi mây đến đây, có mây kéo tới. Trong chốc lát mây kéo tới bầu trời Thượng Thanh Quan, Xích Long ở trong mây hiện thân, biến thành hình người, bồng bềnh hạ xuống.

"Lúc trước ta vướng bận việc vặt, không có thời gian tới đây cảm ơn chân nhân, thất lễ thất lễ rồi." Ngao Trác tay trái nâng hai cái hộp gỗ dài, một tay chào về phía Mạc Vấn.

"Đại Công Chúa nói quá lời, mời vào bên trong uống trà." Mạc Vấn nghiêng mình mời khách.

"Có người ngoài ở, ta sẽ không quấy rầy. Ta liền lên phía bắc vì Đại Quốc hàng mưa xuống. Trong hộp gỗ này có hai cái bảy màu Long sợi, của chân nhân một cái. Ta bèn làm phiền chân nhân giao một cái cho Thiên Cơ chân nhân. Lễ vật sơ sài, đây là lòng thành của ta." Ngao Trác đưa hộp gỗ về phía Mạc Vấn.

"Ba người đồng hành, vì sao chỉ có hai cái?" Mạc Vấn cười hỏi. Ngày đó ba người trở về trên người đều bị tổn thương, từng người quần áo tả tơi. Ngao Trác nhìn thấy rõ ràng.

"Cũng có, chỉ là ta đã nhờ người khác tặng cho Thiên Quyền chân nhân." Ngao Trác cười nói tự nhiên, cưỡi mây bay đi.

Mạc Vấn ngửa mặt lên trời dõi theo, nhìn Ngao Trác cưỡi mây đi về phía bắc.

Thác Bạt Thập Kỳ là người hiểu lễ nghĩa, Mạc Vấn ra ngoài đón khách. Gã cùng với Hoàng Y Lang cũng đứng ở cửa ra vào chánh điện, tận mắt nhìn thấy Xích Long từ trong mây hiện thân, thế gian làm gì có ai có duyên nhìn thấy dị tượng như vậy .

"Vật này chính là quà tặng của Nam Hải Long Tộc, làm phiền Vương gia giao cho Thiên Cơ Tử." Mạc Vấn đưa một cái hộp gỗ cho Thác Bạt Thập Kỳ.

Thác Bạt Thập Kỳ đưa hai tay nhận lấy, nhân tiện mở miệng cáo từ.

Mạc Vấn tiễn hai người đến cửa, dõi theo Hoàng Y Lang chở Thác Bạt Thập Kỳ bay đi.

Hai người đi rồi, Mạc Vấn liền quay trở về chánh điện, an bài thỏa đáng mọi việc. Tiếp theo hắn cần phải thúc giục Tam Muội chân hỏa đi luyện hóa toàn bộ trọc khí còn sót lại trong cơ thể. Nếu như hắn có thể luyện hóa toàn bộ trọc khí, chẳng những hắn có thể biến hóa thành mọi hình thể, dung nhan còn có thể trẻ mãi không già. Ngoại trừ Mạc Vấn không thể sử dụng tiên pháp, còn lại hắn cũng chẳng khác gì với Thiên Tiên. . .
:057: :057:
 

Minh Nguyệt Châu Sa

Thái Ất Hạ Vị
Tiên Nữ Phát Quà
Cho muội trả chương 493 ạ @kethattinhthu7

Chương 493: Thu hồn

Hắc Bạch Vô Thường có thể cảm nhận được khí tức của Mạc Vấn, vì vậy lần này đến cũng không xuất hiện ở Tây viện, mà hiện thân ở bên ngoài chính điện.
“Mời hai vị vào.” Mạc Vấn đi tới cửa, đưa tay mời khách.
“Chúng tôi là người âm, tiến vào chính điện sợ không ổn.” Bạch Vô Thường Tạ Tất An lắc đầu nói.
“Quý phủ của chân nhân có khách đến.” Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu quay đầu nhìn mái vòm bị xây chồng lên ở bên kia.
“Người nhà của vợ.” Mạc Vấn đưa tay chỉ về phía hậu viện, cất bước đi trước, Hắc Bạch Vô Thường đi theo phía sau.
Đến hậu viện, Mạc Vấn nói một tiếng với lão Ngũ đang lau rửa bát đũa dưới bếp, đưa Hắc Bạch Vô Thường vào phòng ngủ của hắn.
“Hôm nay là mồng bảy tháng Giêng, chính là ngày cuối cùng của năm, kính chúc Mạc chân nhân mãi hưởng tiên phúc, sống lâu muôn tuổi.” Hắc Vô Thường ngồi xuống nói lời chúc mừng năm mới trước, bảy ngày trước và sau thời điểm cuối năm đều là ngày tốt lành, trước bảy ngày thì quá sớm, sau bảy ngày lại quá trễ, khi gặp nhau vượt qua bảy ngày này thì không cần nói lời chúc mừng làm gì cho phí công vô ích.
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, chúc hai vị gặp nhiều may mắn.” Mạc Vấn chúc mừng.
Ba người phân chủ khách vào chỗ ngồi của mình, lão Ngũ bưng ấm trà tiến đến, lão không phải là người ngoài, Hắc Bạch Vô Thường cũng không ẩn tàng thân hình trước mặt lão nữa, lão Ngũ chào hỏi hai người, sau đó châm trà cho ba người, vừa pha trà vừa ngượng ngùng giải thích, “Nô bộc và hầu gái đều có chuyện trong người, chứ bình thường ta cũng không tiến vào nhà bếp đâu.”
Hắc Bạch Vô Thường nghe vậy cố giấu ý cười, liên tục gật đầu, bọn họ mắc cười không phải vì lão Ngũ bận rộn dưới bếp mà là trong lời nói này của lão Ngũ có vài ba chỗ sơ hở.
“Hai vị đã chuẩn bị ổn thỏa chưa.” Mạc Vấn trực tiếp nói vào vấn đề chính.
Hắc Vô Thường đáp, “Lúc trước hai người chúng tôi đã phác thảo một phần bản vẽ sơ bộ, mời chân nhân xem qua.”
Bạch Vô Thường nghe vậy lấy từ trong ngực ra một tờ giấy lụa, trải về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn đưa tay nhận lấy, dời chén trà trên bàn đi, đặt tờ giấy lụa kia lên bàn đánh giá cẩn thận, trên giấy lụa có mười lăm điểm màu đen, ba điểm màu đỏ, xung quanh điểm đánh dấu màu đen và màu đỏ có phương hướng đại khái cùng với đạo hiệu, pháp danh và tuổi thọ hiện nay của bọn chúng.
“Lão gia, cái này có phải là hòa thượng không ạ”. Lão Ngũ nghiêng cổ, duỗi ngón tay thô ngắn chỉ vào vài cái pháp danh, tuy lão không phải người theo Đạo gia nhưng lại có thể phân biệt được đạo hiệu của đạo sĩ và pháp danh của tăng nhân.
Mạc Vấn gật đầu một cái, trên tờ giấy lụa này tổng cộng có mười tám chấm tròn, chắc chắn là đại biểu cho mười tám tăng nhân là người phàm đã hết dương thọ, điểm đen biểu thị cho những người có tu vi Địa Tiên lúc này, mà điểm đỏ biểu thị cho ba người tu hành có thể đã tấn thân Thiên Tiên nhưng vẫn không phi thăng.
“Ba người này đã tiến vào cảnh giới Thiên Tiên ư?” Mạc Vấn hỏi, trước đây Hắc Bạch Vô Thường đã từng nói phần lớn mười tám người này là tu vi Địa Tiên, lúc đó hắn cho rằng rất ít người theo lời của Hắc Bạch Vô Thường có tu vi Tử Khí, lúc này xem lại lý giải ngày đó có điểm bị sai.
“Ba người này có thể bỏ qua.” Hắc Vô Thường gật đầu nói.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không tiếp lời, tuy Hắc Vô Thường không trả lời thẳng vấn đề của hắn, nhưng lại không thể nghi ngờ là đã gián tiếp thừa nhận trong mười tám người này có ba người là tu vi Thiên Tiên, thừa dịp tận thế lần này, ở lại nhân gian vì muốn đột phá lên tiên vị cao hơn.
“Đi nơi này.” Mạc Vấn chỉ vào một điểm đỏ trong đó.
Tuy Hắc Bạch Vô Thường ngồi ở phía bên kia tấm giấy lụa, nhưng vẫn biết rõ điểm đỏ mà Mạc Vấn chỉ là tương ứng với người ở phương nào, dựa vào điểm Mạc Vấn chỉ ra, bọn họ lại càng hiểu sâu hơn về Mạc Vấn, chỗ Mạc Vấn chỉ kia là một tăng nhân, điều này nói rõ trong lòng Mạc Vấn vẫn bài xích Phật giáo.
“Hai nơi này cũng muốn đi, tạm thời cần cân nhắc xem có nên ra tay hay không.” Mạc Vấn lại gật một cái với hai điểm đỏ khác.
“Đều do chân nhân làm chủ.” Hắc Vô Thường trịnh trọng gật đầu, Mạc Vấn có can đảm ra tay với hai vị Thiên Tiên kia chứng tỏ trong lòng hắn công bằng chính trực, không sợ kẻ mạnh, như vậy cũng có thể thấy được hắn không hài lòng với tình hình hiện nay của Đạo giáo.
“Trước kia hai vị đã đi qua chỗ nào.” Mạc Vấn cúi đầu nhìn kỹ tờ giấy lụa, trước khi ra tay cần hiểu rõ đại khái tình hình của đối phương một chút.
“Đều đã đi qua, không đi thì làm sao biết được là không bắt được bọn chúng.” Bạch Vô Thường lắc đầu cười khổ.
Hắc Vô Thường tiếp lời nói, “Nếu chúng tôi có thể tự mình xử lý thì cũng không dám làm phiền chân nhân, trước kia hai huynh đệ chúng tôi đều đã đi qua mười tám địa điểm này, có mấy người còn nói tốt xin huynh đệ chúng tôi châm chước, còn lại phần lớn đều phải đánh nhau đấy.”
Mạc Vấn nghe vậy nhẹ gật đầu, không hỏi lại, trong mắt người phàm Hắc Bạch Vô Thường chính là những tồn tại như thần linh , nhưng trong mắt đám Địa Tiên cùng Thiên Tiên bọn chúng chẳng qua là quỷ sai, mà đạo sĩ am hiểu nhất chính là bắt quỷ hàng yêu, hai người bọn họ đi thì chỉ có cảnh bị đánh thôi.
“Tất cả có mấy người ở trong Tam Thanh.” Một lúc sau Mạc Vấn nhíu mày hỏi, phần lớn những chỗ chấm tròn này hắn chưa đi qua, nhưng trong đó có một chỗ hắn đã từng đến, điểm đen này làm cho hắn cau mày, Thanh Vũ Môn, môn phái trước kia đạo cô Kim Tiên Thải Y phi thăng.
“Ngọc Thanh Tông có tám người, Thượng Thanh Tông có bốn người, Thái Thanh là ít nhất chỉ có hai người, còn lại là người tu hành bên ngoài.” Hắc Vô Thường nhanh chóng đáp.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường trước, trên đường đi lại nói tiếp.” Mạc Vấn gấp giấy lụa lại trả cho Bạch Vô Thường, mười tám điểm này phân tán khắp các vùng từ nam ra bắc, chỉ riêng việc đi đường cũng tốn thời gian mấy ngày, khi đi đường có đủ thời gian để thảo luận kỹ càng.
Hắc Bạch Vô Thường gật đầu đáp ứng, đứng dậy chỉnh đốn lại túi đựng trang phục và đạo cụ, Mạc Vấn lấy hộp phù, vung tay đốt một đạo Ẩn Khí Phù, đem tro phù trộn với nước trà đưa cho lão Ngũ, “Uống đi.”
Lão Ngũ thấy thế mặt lộ vẻ nghi hoặc, Mạc Vấn giải thích, “Lần này ta không muốn bại lộ thân phận, đối thủ đều không phải là đám người bình thường, chỉ có như thế này mới có thể hoàn toàn né tránh được cảm giác của bọn chúng.”
Lão Ngũ nghe vậy bỗng nhiên hiểu ra, nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, “Ta đi lấy đồ dùng.”
“Không cần.” Mạc Vấn xoay người đi ra ngoài.
Bốn người đi đến tiền viện, lão Ngũ chạy tới cửa phòng báo cho Triệu lão là sau khi hai người đi khỏi thì mở trận, Mạc Vấn có chút do dự đi về phía Tây viện.
Thời gian gần đây, tâm tình của Tần Vân cực kỳ sa sút, nguyên nhân chính là người nhà của nàng không biết chừng mực làm cho Mạc Vấn không vui, tuy ở trước mặt Mạc Vấn nàng vẫn hiền lành dịu dàng, nhưng đối với người nhà mẹ đẻ lại không được như vậy, đặt ra rất nhiều quy củ, một trong số đó chính là không được lớn tiếng ồn ào, có nàng ước thúc, trên dưới Tần gia cẩn thận dè dặt, cũng không làm ra hành động khác thường.

Tính hai mặt này của Tần Vân cũng không phải bởi vì sự lương thiện của nàng thay đổi, mà là do dương khí của Mạc Vấn quá mạnh mẽ, khi đứng trước mặt Mạc Vấn nàng sẽ không tự chủ được mà thể hiện mặt âm nhu ôn hòa, thực ra người phụ nữ có dịu dàng hay không chủ yếu được quyết định bởi việc người đàn ông có cường đại hay không, nếu người đàn ông có thể nỗ lực cố gắng để cho người nhà được sống vô cùng tốt, mà lời nói lại có đủ sự nam tính, thì người phụ nữ ở chung cùng hắn sẽ rất ôn nhu, nếu người đàn ông không muốn phát triển, không nuôi nổi người nhà, không vực dậy nổi gia đình, thiếu đi dương khí thì sẽ không áp chế được âm khí của người phụ nữ, người phụ nữ ở chung cùng hắn sẽ trở thành người đàn bà đánh đá chua ngoa oán giận.

“Ta ra ngoài một chuyến, nhiều thì nửa tháng, ít thì bảy ngày.” Mạc Vấn nói với Tần Vân.
“Lão gia cẩn thận một chút.” Tần Vân thấy vẻ mặt Mạc Vấn bình thản, sự phiền muộn trong lòng cũng giảm xuống.
“Nhiều tài sản của cha mẹ bị cướp, không có vàng bạc bên người làm cho trong lòng bọn họ không ổn định, lấy ngàn lượng hoàng kim đưa cho bọn họ dùng.” Mạc Vấn chỉ tay xuống đất.
“Lão gia.” Tần Vân thấy Mạc Vấn cẩn thận như vậy, trong lòng rất cảm động.
Mạc Vấn dặn dò xong xoay người đi ra ngoài, đúng lúc gặp Tần Phong đi ra từ tây phòng, liền nói với Tần Phong, “Võ nghệ của Cầm Phong Quỷ Thủ và Truy Phong Quỷ Bộ huyền diệu, nếu đến được mức đại thành cũng đủ để sống yên thân, nên siêng năng tu luyện, không được phép lười biếng.”
“Vâng.” Tần Phong đáp một tiếng.
Mạc Vấn trở lại Đông viện, lão Ngũ cũng đã bàn giao ổn thỏa với Triệu lão, biến thân thành Cự Bức vỗ cánh bay lên không, chở ba người bay về phía nam.
“Mời hai vị nói rõ tình huống vị Bí Chân Tử kia cho ta.” Mạc Vấn nói với Hắc Bạch Vô Thường, trên giấy lụa chỉ đánh dấu đại khái vị trí và đạo hiệu, những cái khác cũng không nói kỹ càng.
“Bí Chân Tử chính là Thượng Thanh đạo nhân, vốn là Chưởng giáo ở núi Cửu Phong, lúc này đã từ chức, ở phía sau núi Cửu Phong ẩn cư, có hai gã đồng đạo hỗ trợ, dương thọ của người này là bảy mươi, theo lý đã kết thúc vào hai năm trước, tu vi Bí Chân Tử không cao lắm, bên người có một Pháp bảo tổ truyền, tên là Cửu Chuyển Khảo Quỷ Bổng, do thân cây táo cửu lôi chế tạo thành, là thần vật xua đuổi âm tà.” Hắc Vô Thường nói.
“Cây táo cửu lôi là cái gì vậy.” Lão Ngũ tò mò hỏi.
“Thân cây táo bị Thiên Lôi đánh qua chín lần.” Hắc Vô Thường giải thích.
“Cây táo kia thật sự là xui xẻo quá mà.” Lão Ngũ cười nói.
“Cần bần đạo làm gì.” Mạc Vấn hỏi Bạch Vô Thường, Hắc Bạch Vô Thường cũng có phân công, hồn phách nam nhân do Tạ Tất An bắt giữ.
“Chân nhân chỉ cần có thể chế trụ bọn chúng là được, những chuyện khác sẽ do hai huynh đệ chúng tôi ra tay.” Tạ Tất An nói.
“Chế trụ bọn họ cũng giống mấy việc không ra gì rồi.” Lão Ngũ lại nói.
Hắc Bạch Vô Thường nghe vậy cảm thấy xấu hổ, Mạc Vấn nói với lão Ngũ,”Tập trung bay về phía nam đi, không được phép lắm chuyện, trước canh năm đến núi Cửu Phong.”
Sau khi quát mắng lão Ngũ, Mạc Vấn lại hỏi Hắc Bạch Vô Thường, “Người này làm người như thế nào, hành động thường ngày ra sao.”
“Chân nhân có điều không biết, Sinh Tử Bộ này chia làm hai loại, Sinh Tử Bộ chi tiết nằm trong tay Minh Ti Phán Quan, còn Sinh Tử Bộ trong tay hai huynh đệ chúng tôi chỉ ghi sống chết tuổi thọ, không ghi cuộc đời đã từng trải qua.” Hắc Vô Thường lắc đầu nói.
Mạc Vấn gật đầu sau đó không hỏi nữa, lần này hỗ trợ Hắc Bạch Vô Thường đối phó mười tám người đã hết thời gian tu hành ở thế gian kia là sự tình cực kỳ khó giải quyết, sở dĩ chuyện này khó xử lý do có hai nguyên nhân, ra tay chỉ là nguyên nhân thứ nhất, chủ yếu nhất là sẽ đắc tội rất nhiều người, mười tám người này đều có thầy trò, đồng môn, người thân, bạn bè, giết một người sẽ đắc tội với rất nhiều người, thí dụ với riêng Thanh Vũ Môn, nếu phá tan đi bình chướng lấy đi hồn phách của tên Địa Tiên, sau khi thiên địa mở ra, đạo cô Thải Y nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng việc này tuy khó giải quyết nhưng lại phải làm, bởi vì hắn thiếu Hắc Bạch Vô Thường rất nhiều nhân tình, nếu không có sự hỗ trợ của Hắc Bạch Vô Thường, lúc này Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu đã chết từ lâu rồi, từ xưa đến nay người Hán đều vô cùng coi trọng nhân tình, thiếu nhân tình của người thì nhất định phải trả lại, dù có khó khăn cũng phải kiên trì hoàn lại.
Trước đây lão Ngũ cũng đã từng hỗ trợ Mạc Vấn tìm kiếm A Cửu ở khu vực phía nam, biết rõ vị trí núi Cửu Phong, vào thời điểm canh bốn thì đến được phía ngoài núi Cửu Phong, hạ xuống bên ngoài ba trăm dặm.
Tên của vùng đất thường được lấy từ đặc điểm của nó, quả thật núi Cửu Phong có chín ngọn núi, dù đi theo hướng đông hay hướng tây, ngọn núi cao nhất nằm ở chính giữa chín ngọn núi, nơi đây thế núi cực kỳ hiểm trở, ngọn núi cao nhất cách mặt đất mấy trăm trượng, mặc dù không đến mức chim bay không tới nhưng cũng cực kỳ dốc đứng.
Mới bắt đầu lên đường, Mạc Vấn liền ẩn giấu thân hình, tuy Hắc Bạch Vô Thường là người âm nhưng lại không có khí tức của quỷ, dẫn đường về phía trước, không bao lâu đến được phía sau ngọn núi cao nhất, từ phía dưới nhìn lên, có thể nhìn thấy khu vực chếch lên ở sau núi có một bệ đá trống trải, chính giữa bệ đá lõm sâu vào bên trong núi, tự nhiên tạo thành một sơn động không nhỏ.
Ngắm nhìn một lát sau đó Mạc Vấn ẩn thân đi tới bên ngoài sơn động, chỉ thấy trong động bày biện cực kỳ đơn giản, một lão đạo sĩ mày râu bạc trắng đang ngồi xếp bằng chính giữa bệ đá, ở nơi tránh gió phía Tây hang động có hai gã đồng đạo đang nằm ngủ.
Chẳng biết tại sao, lúc nhìn thấy lão đạo này, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là truyền thụ phương pháp hành khí Hiên Viên Tử cho bọn hắn, lúc này lấy đi hồn phách người này, kết cục này so với Hiên Viên Tử còn thảm hơn, mấy chục năm tu hành khổ cực để rồi bị hủy hoại trong chốc lát.
Tuy không đành lòng, nhưng Mạc Vấn không lưu tình, linh khí tràn ra trực tiếp chế trụ người kia, pháp môn tu hành từ trên trời truyền xuống chính là để người tu hành thay trời hành đạo, cứu khổ cứu nạn, lúc gặp phải thời buổi loạn lạc lại không cứu vạn dân tại Thủy Hỏa, ngược lại còn ở một chỗ lợi dụng tận thế mưu lợi cho bản thân, uổng công làm đệ tử Tam Thanh…
 

argetlam7420

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
277,16
Tu vi
30,00
Cho muội trả chương 493 ạ @kethattinhthu7

Chương 493: Thu hồn

Hắc Bạch Vô Thường có thể cảm nhận được khí tức của Mạc Vấn, vì vậy lần này đến cũng không xuất hiện ở Tây viện, mà hiện thân ở bên ngoài chính điện.
“Mời hai vị vào.” Mạc Vấn đi tới cửa, đưa tay mời khách.
“Chúng tôi là người âm, tiến vào chính điện sợ không ổn.” Bạch Vô Thường Tạ Tất An lắc đầu nói.
“Quý phủ của chân nhân có khách đến.” Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu quay đầu nhìn mái vòm bị xây chồng lên ở bên kia.
“Người nhà của vợ.” Mạc Vấn đưa tay chỉ về phía hậu viện, cất bước đi trước, Hắc Bạch Vô Thường đi theo phía sau.
Đến hậu viện, Mạc Vấn nói một tiếng với lão Ngũ đang lau rửa bát đũa dưới bếp, đưa Hắc Bạch Vô Thường vào phòng ngủ của hắn.
“Hôm nay là mồng bảy tháng Giêng, chính là ngày cuối cùng của năm, kính chúc Mạc chân nhân mãi hưởng tiên phúc, sống lâu muôn tuổi.” Hắc Vô Thường ngồi xuống nói lời chúc mừng năm mới trước, bảy ngày trước và sau thời điểm cuối năm đều là ngày tốt lành, trước bảy ngày thì quá sớm, sau bảy ngày lại quá trễ, khi gặp nhau vượt qua bảy ngày này thì không cần nói lời chúc mừng làm gì cho phí công vô ích.
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, chúc hai vị gặp nhiều may mắn.” Mạc Vấn chúc mừng.
Ba người phân chủ khách vào chỗ ngồi của mình, lão Ngũ bưng ấm trà tiến đến, lão không phải là người ngoài, Hắc Bạch Vô Thường cũng không ẩn tàng thân hình trước mặt lão nữa, lão Ngũ chào hỏi hai người, sau đó châm trà cho ba người, vừa pha trà vừa ngượng ngùng giải thích, “Nô bộc và hầu gái đều có chuyện trong người, chứ bình thường ta cũng không tiến vào nhà bếp đâu.”
Hắc Bạch Vô Thường nghe vậy cố giấu ý cười, liên tục gật đầu, bọn họ mắc cười không phải vì lão Ngũ bận rộn dưới bếp mà là trong lời nói này của lão Ngũ có vài ba chỗ sơ hở.
“Hai vị đã chuẩn bị ổn thỏa chưa.” Mạc Vấn trực tiếp nói vào vấn đề chính.
Hắc Vô Thường đáp, “Lúc trước hai người chúng tôi đã phác thảo một phần bản vẽ sơ bộ, mời chân nhân xem qua.”
Bạch Vô Thường nghe vậy lấy từ trong ngực ra một tờ giấy lụa, trải về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn đưa tay nhận lấy, dời chén trà trên bàn đi, đặt tờ giấy lụa kia lên bàn đánh giá cẩn thận, trên giấy lụa có mười lăm điểm màu đen, ba điểm màu đỏ, xung quanh điểm đánh dấu màu đen và màu đỏ có phương hướng đại khái cùng với đạo hiệu, pháp danh và tuổi thọ hiện nay của bọn chúng.
“Lão gia, cái này có phải là hòa thượng không ạ”. Lão Ngũ nghiêng cổ, duỗi ngón tay thô ngắn chỉ vào vài cái pháp danh, tuy lão không phải người theo Đạo gia nhưng lại có thể phân biệt được đạo hiệu của đạo sĩ và pháp danh của tăng nhân.
Mạc Vấn gật đầu một cái, trên tờ giấy lụa này tổng cộng có mười tám chấm tròn, chắc chắn là đại biểu cho mười tám tăng nhân là người phàm đã hết dương thọ, điểm đen biểu thị cho những người có tu vi Địa Tiên lúc này, mà điểm đỏ biểu thị cho ba người tu hành có thể đã tấn thân Thiên Tiên nhưng vẫn không phi thăng.
“Ba người này đã tiến vào cảnh giới Thiên Tiên ư?” Mạc Vấn hỏi, trước đây Hắc Bạch Vô Thường đã từng nói phần lớn mười tám người này là tu vi Địa Tiên, lúc đó hắn cho rằng rất ít người theo lời của Hắc Bạch Vô Thường có tu vi Tử Khí, lúc này xem lại lý giải ngày đó có điểm bị sai.
“Ba người này có thể bỏ qua.” Hắc Vô Thường gật đầu nói.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không tiếp lời, tuy Hắc Vô Thường không trả lời thẳng vấn đề của hắn, nhưng lại không thể nghi ngờ là đã gián tiếp thừa nhận trong mười tám người này có ba người là tu vi Thiên Tiên, thừa dịp tận thế lần này, ở lại nhân gian vì muốn đột phá lên tiên vị cao hơn.
“Đi nơi này.” Mạc Vấn chỉ vào một điểm đỏ trong đó.
Tuy Hắc Bạch Vô Thường ngồi ở phía bên kia tấm giấy lụa, nhưng vẫn biết rõ điểm đỏ mà Mạc Vấn chỉ là tương ứng với người ở phương nào, dựa vào điểm Mạc Vấn chỉ ra, bọn họ lại càng hiểu sâu hơn về Mạc Vấn, chỗ Mạc Vấn chỉ kia là một tăng nhân, điều này nói rõ trong lòng Mạc Vấn vẫn bài xích Phật giáo.
“Hai nơi này cũng muốn đi, tạm thời cần cân nhắc xem có nên ra tay hay không.” Mạc Vấn lại gật một cái với hai điểm đỏ khác.
“Đều do chân nhân làm chủ.” Hắc Vô Thường trịnh trọng gật đầu, Mạc Vấn có can đảm ra tay với hai vị Thiên Tiên kia chứng tỏ trong lòng hắn công bằng chính trực, không sợ kẻ mạnh, như vậy cũng có thể thấy được hắn không hài lòng với tình hình hiện nay của Đạo giáo.
“Trước kia hai vị đã đi qua chỗ nào.” Mạc Vấn cúi đầu nhìn kỹ tờ giấy lụa, trước khi ra tay cần hiểu rõ đại khái tình hình của đối phương một chút.
“Đều đã đi qua, không đi thì làm sao biết được là không bắt được bọn chúng.” Bạch Vô Thường lắc đầu cười khổ.
Hắc Vô Thường tiếp lời nói, “Nếu chúng tôi có thể tự mình xử lý thì cũng không dám làm phiền chân nhân, trước kia hai huynh đệ chúng tôi đều đã đi qua mười tám địa điểm này, có mấy người còn nói tốt xin huynh đệ chúng tôi châm chước, còn lại phần lớn đều phải đánh nhau đấy.”
Mạc Vấn nghe vậy nhẹ gật đầu, không hỏi lại, trong mắt người phàm Hắc Bạch Vô Thường chính là những tồn tại như thần linh , nhưng trong mắt đám Địa Tiên cùng Thiên Tiên bọn chúng chẳng qua là quỷ sai, mà đạo sĩ am hiểu nhất chính là bắt quỷ hàng yêu, hai người bọn họ đi thì chỉ có cảnh bị đánh thôi.
“Tất cả có mấy người ở trong Tam Thanh.” Một lúc sau Mạc Vấn nhíu mày hỏi, phần lớn những chỗ chấm tròn này hắn chưa đi qua, nhưng trong đó có một chỗ hắn đã từng đến, điểm đen này làm cho hắn cau mày, Thanh Vũ Môn, môn phái trước kia đạo cô Kim Tiên Thải Y phi thăng.
“Ngọc Thanh Tông có tám người, Thượng Thanh Tông có bốn người, Thái Thanh là ít nhất chỉ có hai người, còn lại là người tu hành bên ngoài.” Hắc Vô Thường nhanh chóng đáp.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường trước, trên đường đi lại nói tiếp.” Mạc Vấn gấp giấy lụa lại trả cho Bạch Vô Thường, mười tám điểm này phân tán khắp các vùng từ nam ra bắc, chỉ riêng việc đi đường cũng tốn thời gian mấy ngày, khi đi đường có đủ thời gian để thảo luận kỹ càng.
Hắc Bạch Vô Thường gật đầu đáp ứng, đứng dậy chỉnh đốn lại túi đựng trang phục và đạo cụ, Mạc Vấn lấy hộp phù, vung tay đốt một đạo Ẩn Khí Phù, đem tro phù trộn với nước trà đưa cho lão Ngũ, “Uống đi.”
Lão Ngũ thấy thế mặt lộ vẻ nghi hoặc, Mạc Vấn giải thích, “Lần này ta không muốn bại lộ thân phận, đối thủ đều không phải là đám người bình thường, chỉ có như thế này mới có thể hoàn toàn né tránh được cảm giác của bọn chúng.”
Lão Ngũ nghe vậy bỗng nhiên hiểu ra, nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, “Ta đi lấy đồ dùng.”
“Không cần.” Mạc Vấn xoay người đi ra ngoài.
Bốn người đi đến tiền viện, lão Ngũ chạy tới cửa phòng báo cho Triệu lão là sau khi hai người đi khỏi thì mở trận, Mạc Vấn có chút do dự đi về phía Tây viện.
Thời gian gần đây, tâm tình của Tần Vân cực kỳ sa sút, nguyên nhân chính là người nhà của nàng không biết chừng mực làm cho Mạc Vấn không vui, tuy ở trước mặt Mạc Vấn nàng vẫn hiền lành dịu dàng, nhưng đối với người nhà mẹ đẻ lại không được như vậy, đặt ra rất nhiều quy củ, một trong số đó chính là không được lớn tiếng ồn ào, có nàng ước thúc, trên dưới Tần gia cẩn thận dè dặt, cũng không làm ra hành động khác thường.

Tính hai mặt này của Tần Vân cũng không phải bởi vì sự lương thiện của nàng thay đổi, mà là do dương khí của Mạc Vấn quá mạnh mẽ, khi đứng trước mặt Mạc Vấn nàng sẽ không tự chủ được mà thể hiện mặt âm nhu ôn hòa, thực ra người phụ nữ có dịu dàng hay không chủ yếu được quyết định bởi việc người đàn ông có cường đại hay không, nếu người đàn ông có thể nỗ lực cố gắng để cho người nhà được sống vô cùng tốt, mà lời nói lại có đủ sự nam tính, thì người phụ nữ ở chung cùng hắn sẽ rất ôn nhu, nếu người đàn ông không muốn phát triển, không nuôi nổi người nhà, không vực dậy nổi gia đình, thiếu đi dương khí thì sẽ không áp chế được âm khí của người phụ nữ, người phụ nữ ở chung cùng hắn sẽ trở thành người đàn bà đánh đá chua ngoa oán giận.

“Ta ra ngoài một chuyến, nhiều thì nửa tháng, ít thì bảy ngày.” Mạc Vấn nói với Tần Vân.
“Lão gia cẩn thận một chút.” Tần Vân thấy vẻ mặt Mạc Vấn bình thản, sự phiền muộn trong lòng cũng giảm xuống.
“Nhiều tài sản của cha mẹ bị cướp, không có vàng bạc bên người làm cho trong lòng bọn họ không ổn định, lấy ngàn lượng hoàng kim đưa cho bọn họ dùng.” Mạc Vấn chỉ tay xuống đất.
“Lão gia.” Tần Vân thấy Mạc Vấn cẩn thận như vậy, trong lòng rất cảm động.
Mạc Vấn dặn dò xong xoay người đi ra ngoài, đúng lúc gặp Tần Phong đi ra từ tây phòng, liền nói với Tần Phong, “Võ nghệ của Cầm Phong Quỷ Thủ và Truy Phong Quỷ Bộ huyền diệu, nếu đến được mức đại thành cũng đủ để sống yên thân, nên siêng năng tu luyện, không được phép lười biếng.”
“Vâng.” Tần Phong đáp một tiếng.
Mạc Vấn trở lại Đông viện, lão Ngũ cũng đã bàn giao ổn thỏa với Triệu lão, biến thân thành Cự Bức vỗ cánh bay lên không, chở ba người bay về phía nam.
“Mời hai vị nói rõ tình huống vị Bí Chân Tử kia cho ta.” Mạc Vấn nói với Hắc Bạch Vô Thường, trên giấy lụa chỉ đánh dấu đại khái vị trí và đạo hiệu, những cái khác cũng không nói kỹ càng.
“Bí Chân Tử chính là Thượng Thanh đạo nhân, vốn là Chưởng giáo ở núi Cửu Phong, lúc này đã từ chức, ở phía sau núi Cửu Phong ẩn cư, có hai gã đồng đạo hỗ trợ, dương thọ của người này là bảy mươi, theo lý đã kết thúc vào hai năm trước, tu vi Bí Chân Tử không cao lắm, bên người có một Pháp bảo tổ truyền, tên là Cửu Chuyển Khảo Quỷ Bổng, do thân cây táo cửu lôi chế tạo thành, là thần vật xua đuổi âm tà.” Hắc Vô Thường nói.
“Cây táo cửu lôi là cái gì vậy.” Lão Ngũ tò mò hỏi.
“Thân cây táo bị Thiên Lôi đánh qua chín lần.” Hắc Vô Thường giải thích.
“Cây táo kia thật sự là xui xẻo quá mà.” Lão Ngũ cười nói.
“Cần bần đạo làm gì.” Mạc Vấn hỏi Bạch Vô Thường, Hắc Bạch Vô Thường cũng có phân công, hồn phách nam nhân do Tạ Tất An bắt giữ.
“Chân nhân chỉ cần có thể chế trụ bọn chúng là được, những chuyện khác sẽ do hai huynh đệ chúng tôi ra tay.” Tạ Tất An nói.
“Chế trụ bọn họ cũng giống mấy việc không ra gì rồi.” Lão Ngũ lại nói.
Hắc Bạch Vô Thường nghe vậy cảm thấy xấu hổ, Mạc Vấn nói với lão Ngũ,”Tập trung bay về phía nam đi, không được phép lắm chuyện, trước canh năm đến núi Cửu Phong.”
Sau khi quát mắng lão Ngũ, Mạc Vấn lại hỏi Hắc Bạch Vô Thường, “Người này làm người như thế nào, hành động thường ngày ra sao.”
“Chân nhân có điều không biết, Sinh Tử Bộ này chia làm hai loại, Sinh Tử Bộ chi tiết nằm trong tay Minh Ti Phán Quan, còn Sinh Tử Bộ trong tay hai huynh đệ chúng tôi chỉ ghi sống chết tuổi thọ, không ghi cuộc đời đã từng trải qua.” Hắc Vô Thường lắc đầu nói.
Mạc Vấn gật đầu sau đó không hỏi nữa, lần này hỗ trợ Hắc Bạch Vô Thường đối phó mười tám người đã hết thời gian tu hành ở thế gian kia là sự tình cực kỳ khó giải quyết, sở dĩ chuyện này khó xử lý do có hai nguyên nhân, ra tay chỉ là nguyên nhân thứ nhất, chủ yếu nhất là sẽ đắc tội rất nhiều người, mười tám người này đều có thầy trò, đồng môn, người thân, bạn bè, giết một người sẽ đắc tội với rất nhiều người, thí dụ với riêng Thanh Vũ Môn, nếu phá tan đi bình chướng lấy đi hồn phách của tên Địa Tiên, sau khi thiên địa mở ra, đạo cô Thải Y nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng việc này tuy khó giải quyết nhưng lại phải làm, bởi vì hắn thiếu Hắc Bạch Vô Thường rất nhiều nhân tình, nếu không có sự hỗ trợ của Hắc Bạch Vô Thường, lúc này Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu đã chết từ lâu rồi, từ xưa đến nay người Hán đều vô cùng coi trọng nhân tình, thiếu nhân tình của người thì nhất định phải trả lại, dù có khó khăn cũng phải kiên trì hoàn lại.
Trước đây lão Ngũ cũng đã từng hỗ trợ Mạc Vấn tìm kiếm A Cửu ở khu vực phía nam, biết rõ vị trí núi Cửu Phong, vào thời điểm canh bốn thì đến được phía ngoài núi Cửu Phong, hạ xuống bên ngoài ba trăm dặm.
Tên của vùng đất thường được lấy từ đặc điểm của nó, quả thật núi Cửu Phong có chín ngọn núi, dù đi theo hướng đông hay hướng tây, ngọn núi cao nhất nằm ở chính giữa chín ngọn núi, nơi đây thế núi cực kỳ hiểm trở, ngọn núi cao nhất cách mặt đất mấy trăm trượng, mặc dù không đến mức chim bay không tới nhưng cũng cực kỳ dốc đứng.
Mới bắt đầu lên đường, Mạc Vấn liền ẩn giấu thân hình, tuy Hắc Bạch Vô Thường là người âm nhưng lại không có khí tức của quỷ, dẫn đường về phía trước, không bao lâu đến được phía sau ngọn núi cao nhất, từ phía dưới nhìn lên, có thể nhìn thấy khu vực chếch lên ở sau núi có một bệ đá trống trải, chính giữa bệ đá lõm sâu vào bên trong núi, tự nhiên tạo thành một sơn động không nhỏ.
Ngắm nhìn một lát sau đó Mạc Vấn ẩn thân đi tới bên ngoài sơn động, chỉ thấy trong động bày biện cực kỳ đơn giản, một lão đạo sĩ mày râu bạc trắng đang ngồi xếp bằng chính giữa bệ đá, ở nơi tránh gió phía Tây hang động có hai gã đồng đạo đang nằm ngủ.
Chẳng biết tại sao, lúc nhìn thấy lão đạo này, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là truyền thụ phương pháp hành khí Hiên Viên Tử cho bọn hắn, lúc này lấy đi hồn phách người này, kết cục này so với Hiên Viên Tử còn thảm hơn, mấy chục năm tu hành khổ cực để rồi bị hủy hoại trong chốc lát.
Tuy không đành lòng, nhưng Mạc Vấn không lưu tình, linh khí tràn ra trực tiếp chế trụ người kia, pháp môn tu hành từ trên trời truyền xuống chính là để người tu hành thay trời hành đạo, cứu khổ cứu nạn, lúc gặp phải thời buổi loạn lạc lại không cứu vạn dân tại Thủy Hỏa, ngược lại còn ở một chỗ lợi dụng tận thế mưu lợi cho bản thân, uổng công làm đệ tử Tam Thanh…
Để tại hạ biên nhá :)
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top