Chém Gió Viết cho người đến sau

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
"CẮT... tốt tốt lắm! Cảnh khóc này rất đạt." Đạo diễn @pctrieu0812 lên tiếng khen ngợi diễn viên có mặt trong phân cảnh vừa rồi.

@Tường Vy lau nước mắt mỉm cười nhìn mọi người: "Cảm ơn ạ, mấy anh chị vất vả rồi."

@Ái Phiêu Diêu@LOLOTICA cũng thoát vai. Và mọi người bắt tay vào cảnh quay tiếp theo. :cuoichet: :cuoichet:

P/s: không liên quan nhưng em đảm bảo đã đến hồi kết 😂😂
"Cảnh tiếp theo muội sẽ khóc nháo cả lên, rồi chạy một mạch đến bên cửa sổ." @pctrieu0812 hướng dẫn @Tường Vy diễn cảnh tiếp theo, chốc chốc lại nhìn sang cô biên kịch xinh xắn @Lạc Đinh Đang đang cùng với @Hân Di chỉnh sửa kichk bản cho phù hợp với bộ phim.

"Ok! Muội hiểu, @LOLOTICA huynh đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta quay cảnh tiếp theo."
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
"Tình tiết vụ án rất gây cấn, nhưng chưa đủ khiến người hoảng sợ." @Tường Vy vứt bẹp tập bản thảo trên bàn rồi nhìn @Lucy Cưng đang trưng ra vẻ mặt 'cô thiệt khó ở' mà nhìn mình.

@HanaMon ở một bên cười đến đau cả bụng.
"Muội nói chưa đủ hoảng sợ? Sao tỷ thấy mặt muội lại xanh như thế kia? @Mạt Thế Phàm Nhân, huynh thấy sao?"

Nghe đến tên mình, lão Mạt bày ra vẻ mặt "Ta không có ý kiến" sau đó đi một mạch ra khỏi cửa.

"Đồ già khó tính."

Lucy Cưng cầm bản thảo lên phủi phủi chút bụi rồi cười nhàn nhạt.

"Tiểu thuyết tu tiên thì không thích đánh nhau, truyện trinh thám thì không đọc ma quái.
Tiểu cô nương đúng là khó tính."

"Lần này huynh sẽ mang cho muội thể loại gì nữa đây? Hả @VoMenh ca ca?"
Lần thứ 2 đóng lại tập bản thảo, lão tác giả @Vongngucaca thật sự bó tay với cái thị hiếu đáng yêu của cô bé @Tường Vy này. Thể loại nào nàng cũng đòi đọc, nhưng lại mong muốn cắt đi cái bản chất vốn có của thể loại truyện đó. Nó cứ như việc một người vào quán gọi một nồi lẩu, sau đó kêu đừng cho nước dùng...
Bước ra khỏi căn phòng chật hẹp bị lấp kín bởi những quyển sách cũ kĩ, tiểu hồ ly thả từng bước chân theo con phố quen thuộc trở về nhà.
Từng tia nắng nhạt dần theo sự lười biếng mệt mỏi qua 1 ngày làm việc của vị hoàng tử mặt trời tốt bụng ục ịch cách xa Trái Đất hàng triệu năm ánh sáng.
Bỗng một tin nhắn vang lên: "Đi 5 bước, quẹo bên phải, đi thẳng". Một tin nhắn nặc danh a, là một trò chơi, hay 1 ai đó muốn tạo 1 niềm vui nho nhỏ cho nàng, nhỡ người xấu thì sau? Nhưng, tò mò có thể giết chết 1 con voi, cô bé Tường Vi không sợ trời không sợ đất vẫn mạnh dạn bước đi, trong tay không quên cầm theo 1 cục đá nhỏ ven đường.
Vừa qua góc khuất, cô bé thấy 1 con đường trải đầy hoa tường vi trắng tinh khôi, các cách hoa được xếp tinh tế hướng về một toà nhạc viện t.ư nhân vắng vẻ cuối con phố. Hai bên vách tường xung quanh là từng dòng chữ "Happy birthday" được sơn vẽ cách điệu, kèm từng câu chúc đủ các thể loại ngôn ngữ mà tiểu hồ ly Tường Vy chỉ đủ kiến thức để hiểu được chữ một, chữ hai. Nàng thầm nghĩ: "Ai lại tốt bụng mà lãng mạn đến vậy, còn cố tạo bất ngờ trong ngày sinh nhật của người ta? Chẳng bù cho @Ái Phiêu Diêu tỷ tỷ đến cả một lời hay một tin nhắn chúc mừng ta chờ từ sáng tới giờ cũng chả thấy!"
Dọc theo từng dòng suy nghĩ, cô nàng đã đặt chân đến cảnh cửa nhỏ của ngôi nhạc viện; cửa khép hờ, không có chốt; cô bé đang yêu không ngần ngại đẩy cửa bước vào trong.
Cả không gian hắt hiu một tia sáng trắng nhỏ vang lên xa xa. Từng âm hưởng huyền dịu, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa đầy những nốt hợp âm vui vẻ bỗng dưng vang lên "Happy birthday to you... Happy birthday to you...." Cô bé cuối cùng đã nhận ra vị đạo diễn cho 1 buổi chiều lãng mạn này.
Tường Vi bé nhỏ ba chân bốn cẳng chạy lên ôm chầm chàng trai đang đứng lẻ loi trên sân khấu rộng lớn. " @LOLOTICA , em biết là anh mà.... Em...em thích anh lắm!" Dùng hết sức bình sinh, Vi Vi nhỏ bé thỏ thẻ.
"Anh biết tình cảm của em dành cho anh... anh biết cái tình yêu đó sâu đậm, nên chỉ có 1 cách, vào ngày ý nghĩa nhất của em, vào giây phúc em cảm thấy hạnh phúc nhất cuộc đời này, anh phải..." Chàng trai bán cháo lòng cố gắng nặn ra từng chữ.
"Anh đừng làm em sợ... chuyện gì đang xảy ra..."
"Vì lão Lòng là bạn trai của anh." Một tiếng nói xuất hiện từ phía cánh gà, Vi Vi quay lại sau lưng, hiện ra trước mắt nàng là 1 gương mặt mà cô bé không bao giờ ngờ tới, là giáo sư @BsChien . "Chuyện gì... là chuyện gì..."
"Anh xin lỗi, nhưng anh và lão Chiến là thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ cùng tắm mưa, cùng chơi trốn tìm, cùng đánh nhau, cùng nắm tay nhau bước qua thời trung học, rồi đại học. Anh biết, trong mắt của em và những người khác, thứ tình cảm này là cấm kị, là không thể ở bên nhau, nhưng.... Yêu nhau thì có lỗi gì hả?" Lòng ca thét to. "Em có biết, từ lúc em theo đuổi anh, anh đã phải khổ sở thế nào không? Em ngây thơ như 1 đóa tường vi trong trắng, tình cảm tuy ngây thơ nhưng lại quá đong đầy, anh không nhẫn tâm lừa dối em, nhưng làm sao khi ngày qua ngày em lại càng yêu anh sâu đậm đến như vậy?"
"Hãy hận anh, xem anh như 1 kẻ kỳ dị, rồi quên anh..." LOLOTICA bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. BSChien cạnh bên chỉ có thể thở dài. Mối nhân duyên này, hắn là 1 trong 2 kẻ thủ vai chính, nhưng đến đoạn cuối, hắn lại không thể nhẫn tâm nhìn 1 kẻ phản diện dưới hình dạng là 1 đóa hoa tường vi trong trắng đau lòng.
Rốt cuộc, đây là lương duyên, hay nghiệt duyên? Có lẽ, cả 3 người trong cuộc đều hiểu, nhưng cũng có thể họ không hiểu, cái mà họ không hiểu, chính là định mệnh vì sao lại khắc nghiệt đến như vậy?....
.............
@Tường Vy muội muội, vừa lòng chưa :cuoichet:)))))))))))))))
....................................................
 

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Lần thứ 2 đóng lại tập bản thảo, lão tác giả @Vongngucaca thật sự bó tay với cái thị hiếu đáng yêu của cô bé @Tường Vy này. Thể loại nào nàng cũng đòi đọc, nhưng lại mong muốn cắt đi cái bản chất vốn có của thể loại truyện đó. Nó cứ như việc một người vào quán gọi một nồi lẩu, sau đó kêu đừng cho nước dùng...
Bước ra khỏi căn phòng chật hẹp bị lấp kín bởi những quyển sách cũ kĩ, tiểu hồ ly thả từng bước chân theo con phố quen thuộc trở về nhà.
Từng tia nắng nhạt dần theo sự lười biếng mệt mỏi qua 1 ngày làm việc của vị hoàng tử mặt trời tốt bụng ục ịch cách xa Trái Đất hàng triệu năm ánh sáng.
Bỗng một tin nhắn vang lên: "Đi 5 bước, quẹo bên phải, đi thẳng". Một tin nhắn nặc danh a, là một trò chơi, hay 1 ai đó muốn tạo 1 niềm vui nho nhỏ cho nàng, nhỡ người xấu thì sau? Nhưng, tò mò có thể giết chết 1 con voi, cô bé Tường Vi không sợ trời không sợ đất vẫn mạnh dạn bước đi, trong tay không quên cầm theo 1 cục đá nhỏ ven đường.
Vừa qua góc khuất, cô bé thấy 1 con đường trải đầy hoa tường vi trắng tinh khôi, các cách hoa được xếp tinh tế hướng về một toà nhạc viện t.ư nhân vắng vẻ cuối con phố. Hai bên vách tường xung quanh là từng dòng chữ "Happy birthday" được sơn vẽ cách điệu, kèm từng câu chúc đủ các thể loại ngôn ngữ mà tiểu hồ ly Tường Vy chỉ đủ kiến thức để hiểu được chữ một, chữ hai. Nàng thầm nghĩ: "Ai lại tốt bụng mà lãng mạn đến vậy, còn cố tạo bất ngờ trong ngày sinh nhật của người ta? Chẳng bù cho @Ái Phiêu Diêu tỷ tỷ đến cả một lời hay một tin nhắn chúc mừng ta chờ từ sáng tới giờ cũng chả thấy!"
Dọc theo từng dòng suy nghĩ, cô nàng đã đặt chân đến cảnh cửa nhỏ của ngôi nhạc viện; cửa khép hờ, không có chốt; cô bé đang yêu không ngần ngại đẩy cửa bước vào trong.
Cả không gian hắt hiu một tia sáng trắng nhỏ vang lên xa xa. Từng âm hưởng huyền dịu, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa đầy những nốt hợp âm vui vẻ bỗng dưng vang lên "Happy birthday to you... Happy birthday to you...." Cô bé cuối cùng đã nhận ra vị đạo diễn cho 1 buổi chiều lãng mạn này.
Tường Vi bé nhỏ ba chân bốn cẳng chạy lên ôm chầm chàng trai đang đứng lẻ loi trên sân khấu rộng lớn. " @LOLOTICA , em biết là anh mà.... Em...em thích anh lắm!" Dùng hết sức bình sinh, Vi Vi nhỏ bé thỏ thẻ.
"Anh biết tình cảm của em dành cho anh... anh biết cái tình yêu đó sâu đậm, nên chỉ có 1 cách, vào ngày ý nghĩa nhất của em, vào giây phúc em cảm thấy hạnh phúc nhất cuộc đời này, anh phải..." Chàng trai bán cháo lòng cố gắng nặn ra từng chữ.
"Anh đừng làm em sợ... chuyện gì đang xảy ra..."
"Vì lão Lòng là bạn trai của anh." Một tiếng nói xuất hiện từ phía cánh gà, Vi Vi quay lại sau lưng, hiện ra trước mắt nàng là 1 gương mặt mà cô bé không bao giờ ngờ tới, là giáo sư @BsChien . "Chuyện gì... là chuyện gì..."
"Anh xin lỗi, nhưng anh và lão Chiến là thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ cùng tắm mưa, cùng chơi trốn tìm, cùng đánh nhau, cùng nắm tay nhau bước qua thời trung học, rồi đại học. Anh biết, trong mắt của em và những người khác, thứ tình cảm này là cấm kị, là không thể ở bên nhau, nhưng.... Yêu nhau thì có lỗi gì hả?" Lòng ca thét to. "Em có biết, từ lúc em theo đuổi anh, anh đã phải khổ sở thế nào không? Em ngây thơ như 1 đóa tường vi trong trắng, tình cảm tuy ngây thơ nhưng lại quá đong đầy, anh không nhẫn tâm lừa dối em, nhưng làm sao khi ngày qua ngày em lại càng yêu anh sâu đậm đến như vậy?"
"Hãy hận anh, xem anh như 1 kẻ kỳ dị, rồi quên anh..." LOLOTICA bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. BSChien cạnh bên chỉ có thể thở dài. Mối nhân duyên này, hắn là 1 trong 2 kẻ thủ vai chính, nhưng đến đoạn cuối, hắn lại không thể nhẫn tâm nhìn 1 kẻ phản diện dưới hình dạng là 1 đóa hoa tường vi trong trắng đau lòng.
Rốt cuộc, đây là lương duyên, hay nghiệt duyên? Có lẽ, cả 3 người trong cuộc đều hiểu, nhưng cũng có thể họ không hiểu, cái mà họ không hiểu, chính là định mệnh vì sao lại khắc nghiệt đến như vậy?....
.............
@Tường Vy muội muội, vừa lòng chưa :cuoichet:)))))))))))))))
....................................................
"Hura, tuyệt! Tuyệt vời, đây mới là tiểu thuyết đam mỹ shock nhất mọi thời đại chứ." @Tường Vy thích đến độ cầm cãi tập bản thảo chẳng buôn.

"Thế nào? Muội hài lòng chưa?" @VoMenh nhàn nhã ngồi tren sofa vừa uống trà ô long vừa đưa ánh mắt nhìn về phía tuyệt tác... trong lòng của Vy Vy.

"Tất nhiên là hài lòng rồi, thật sự rất đúng ý muội. @Ái Phiêu Diêu, tỷ thấy thế nào?"

Trong khi Ái mỹ nhân từ chối cho ý kiến, @Lucy Cưng ném tập bản thảo lên bàn, nghe một tiếng 'bẹp' rõ to.

"Muội là đồ não tàn sao? Rõ ràng tập bản thảo này đang nói muội si tình @LOLOTICA, muội biết lão là ai không? Là người đã có gia đình.
Hôm trước tỷ thấy muội còn khen Nghé nhà lão dễ thương nữa mà."

Bỏ mặc Lucy Cưng đang thao thao bất tuyệt. Tường Vy vẫn cầm bản thảo. Vy thấy rất hài lòng về câu chuyện này, ai nói Vy chính là cô gái si tình trong câu chuyện đó?

Sai lầm.

Cô gái đó hoàn toàn không phải là cô. Mà chỉ là một nhân vật trong trí tưởng tượng của người khác.
 

Ái Phiêu Diêu

Hợp Thể Sơ Kỳ
Lần thứ 2 đóng lại tập bản thảo, lão tác giả @Vongngucaca thật sự bó tay với cái thị hiếu đáng yêu của cô bé @Tường Vy này. Thể loại nào nàng cũng đòi đọc, nhưng lại mong muốn cắt đi cái bản chất vốn có của thể loại truyện đó. Nó cứ như việc một người vào quán gọi một nồi lẩu, sau đó kêu đừng cho nước dùng...
Bước ra khỏi căn phòng chật hẹp bị lấp kín bởi những quyển sách cũ kĩ, tiểu hồ ly thả từng bước chân theo con phố quen thuộc trở về nhà.
Từng tia nắng nhạt dần theo sự lười biếng mệt mỏi qua 1 ngày làm việc của vị hoàng tử mặt trời tốt bụng ục ịch cách xa Trái Đất hàng triệu năm ánh sáng.
Bỗng một tin nhắn vang lên: "Đi 5 bước, quẹo bên phải, đi thẳng". Một tin nhắn nặc danh a, là một trò chơi, hay 1 ai đó muốn tạo 1 niềm vui nho nhỏ cho nàng, nhỡ người xấu thì sau? Nhưng, tò mò có thể giết chết 1 con voi, cô bé Tường Vi không sợ trời không sợ đất vẫn mạnh dạn bước đi, trong tay không quên cầm theo 1 cục đá nhỏ ven đường.
Vừa qua góc khuất, cô bé thấy 1 con đường trải đầy hoa tường vi trắng tinh khôi, các cách hoa được xếp tinh tế hướng về một toà nhạc viện t.ư nhân vắng vẻ cuối con phố. Hai bên vách tường xung quanh là từng dòng chữ "Happy birthday" được sơn vẽ cách điệu, kèm từng câu chúc đủ các thể loại ngôn ngữ mà tiểu hồ ly Tường Vy chỉ đủ kiến thức để hiểu được chữ một, chữ hai. Nàng thầm nghĩ: "Ai lại tốt bụng mà lãng mạn đến vậy, còn cố tạo bất ngờ trong ngày sinh nhật của người ta? Chẳng bù cho @Ái Phiêu Diêu tỷ tỷ đến cả một lời hay một tin nhắn chúc mừng ta chờ từ sáng tới giờ cũng chả thấy!"
Dọc theo từng dòng suy nghĩ, cô nàng đã đặt chân đến cảnh cửa nhỏ của ngôi nhạc viện; cửa khép hờ, không có chốt; cô bé đang yêu không ngần ngại đẩy cửa bước vào trong.
Cả không gian hắt hiu một tia sáng trắng nhỏ vang lên xa xa. Từng âm hưởng huyền dịu, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa đầy những nốt hợp âm vui vẻ bỗng dưng vang lên "Happy birthday to you... Happy birthday to you...." Cô bé cuối cùng đã nhận ra vị đạo diễn cho 1 buổi chiều lãng mạn này.
Tường Vi bé nhỏ ba chân bốn cẳng chạy lên ôm chầm chàng trai đang đứng lẻ loi trên sân khấu rộng lớn. " @LOLOTICA , em biết là anh mà.... Em...em thích anh lắm!" Dùng hết sức bình sinh, Vi Vi nhỏ bé thỏ thẻ.
"Anh biết tình cảm của em dành cho anh... anh biết cái tình yêu đó sâu đậm, nên chỉ có 1 cách, vào ngày ý nghĩa nhất của em, vào giây phúc em cảm thấy hạnh phúc nhất cuộc đời này, anh phải..." Chàng trai bán cháo lòng cố gắng nặn ra từng chữ.
"Anh đừng làm em sợ... chuyện gì đang xảy ra..."
"Vì lão Lòng là bạn trai của anh." Một tiếng nói xuất hiện từ phía cánh gà, Vi Vi quay lại sau lưng, hiện ra trước mắt nàng là 1 gương mặt mà cô bé không bao giờ ngờ tới, là giáo sư @BsChien . "Chuyện gì... là chuyện gì..."
"Anh xin lỗi, nhưng anh và lão Chiến là thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ cùng tắm mưa, cùng chơi trốn tìm, cùng đánh nhau, cùng nắm tay nhau bước qua thời trung học, rồi đại học. Anh biết, trong mắt của em và những người khác, thứ tình cảm này là cấm kị, là không thể ở bên nhau, nhưng.... Yêu nhau thì có lỗi gì hả?" Lòng ca thét to. "Em có biết, từ lúc em theo đuổi anh, anh đã phải khổ sở thế nào không? Em ngây thơ như 1 đóa tường vi trong trắng, tình cảm tuy ngây thơ nhưng lại quá đong đầy, anh không nhẫn tâm lừa dối em, nhưng làm sao khi ngày qua ngày em lại càng yêu anh sâu đậm đến như vậy?"
"Hãy hận anh, xem anh như 1 kẻ kỳ dị, rồi quên anh..." LOLOTICA bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. BSChien cạnh bên chỉ có thể thở dài. Mối nhân duyên này, hắn là 1 trong 2 kẻ thủ vai chính, nhưng đến đoạn cuối, hắn lại không thể nhẫn tâm nhìn 1 kẻ phản diện dưới hình dạng là 1 đóa hoa tường vi trong trắng đau lòng.
Rốt cuộc, đây là lương duyên, hay nghiệt duyên? Có lẽ, cả 3 người trong cuộc đều hiểu, nhưng cũng có thể họ không hiểu, cái mà họ không hiểu, chính là định mệnh vì sao lại khắc nghiệt đến như vậy?....
.............
@Tường Vy muội muội, vừa lòng chưa :cuoichet:)))))))))))))))
....................................................

“Chuyện gì thế này! Thật không thể tin được a! Em gái nhỏ @Tường Vy dễ thương thiện lương của em biết phải làm sao bây giờ a??? “ - @Ái Phiêu Diêu núp lùm trong một góc kín, chăm chú theo dõi toàn bộ diễn biến cuộc tình tay ba éo le, đầy những ngang trái và không thiếu phần cẩu huyết, cuối cùng không nén được, đau lòng cất giọng cảm thán.

“Chậc...chậc! Tội nghiệp bé Vy, cứ tưởng mình được sắm vai nữ chính ngôn tình nhưng cuối cùng đành ngậm ngùi kết luận, thực ra mình chính là nữ phụ đam mỹ. “ - @Linh Phong đứng bên cạnh cũng gật gù phụ hoạ.

“ Anh còn đứng đó làm gì hở? Mau xông ra! Hét to vào mặt hai tên yêu nhân đó: Vyvy là nguời của đại gia ta! Các người mau biến khỏi nơi này cho khuất mắt ta! “ - Ái Phiêu Diêu túm chặt một góc áo sơmi đuợc ủi phẳng phiu sạch sẽ của người đang đứng bên cạnh, nói một hơi dài, như muốn cầu cứu.

“Em họ à, em biết anh không thể làm như vậy được mà. Chuyện này mà bay đến tai người ấy của anh, em muốn anh sống sao a?” - Linh Phong nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, lập tức phản đối.

“ Em mặc kệ! Bây giờ anh có hai lựa chọn. Một là nhào ra giải vây cho chị em tốt của em. Hai là em sẽ đi gặp chị gái @Vũ Tích của anh nói hết sự thật! Bao lâu nay, em giúp anh giữ kín bí mật này rất là khổ sở a! Thanh danh hoàng hoa khuê nữ của em xém nữa bị huỷ vì cái tay @BsChien kia đi khắp nơi tung tin rằng em có baby với anh a. Anh cũng nên phối hợp một chút, giúp em trả thù rửa hận chứ!? “ - Ái Phiêu Diêu mắt chớp chớp, nửa uy hiếp nửa đáng thương dụ dỗ.

“ Không được! Anh phản đối! “ - @MaThiênHành không biết từ khi nào, thần không biết quỷ không hay, đã xuất hiện bên cạnh bọn họ.

“ Anh không thể để cho hình tượng công tử hào hoa lạnh lùng của Phong Phong bị huỷ được! Để anh ra giải vây cho bé Vy giúp em! “ - MaThiênHành đưa cặp mắt phượng hẹp dài nhìn lướt qua guơng mặt thư sinh lịch lãm cuả Linh Phong, ôn hoà lên tiếng đề nghị.

“ Được! Vậy anh mau ra đó đi! “ - Ái Phiêu Diêu mừng như bắt được vàng.

“ Anh không cho phép em mang Hành Hành của anh đem ra làm thế thân! “ - Linh Phong khẽ gằn giọng cảnh cáo.

“Để em đi! “

“Không được! Anh sẽ đi! “

“ Em nói để em đi! “

“ Anh không cho em đi! Đã nói để anh đi!”

“Ơ! “ - Cái đầu nhỏ của Ái Phiêu Diêu lắc qua lắc lại, hết nhìn sang Linh Phong rồi lại nhìn sang MaThiênHành, muốn hoa cả mắt.

“ Dừng lại ngay! Để tui đi! “ - Ái Phiêu Diêu cuối cùng cũng phát hoả, mạnh mẽ lên tiếng chấm dứt màn giằng co không hồi kết của đôi tình nhân kia. Cô quăng cho bọn họ một cái lườm sắc như dao rồi vội vàng xoay người chạy đi ứng cứu cho bé Vyvy đáng thương của mình.

Ps: @Linh Phong huynh, @MaThiênHành huynh hãy thathu cho muội a.
 
Last edited:

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
“Chuyện gì thế này! Thật không thể tin được a! Em gái nhỏ @Tường Vy dễ thương thiện lương của em biết phải làm sao bây giờ a??? “ - @Ái Phiêu Diêu núp lùm trong một góc kín, chăm chú theo dõi toàn bộ diễn biến cuộc tình tay ba éo le, đầy những ngang trái và không thiếu phần cẩu huyết, cuối cùng không nén được, đau lòng cất giọng cảm thán.

“Chậc...chậc! Tội nghiệp bé Vy, cứ tưởng mình được sắm vai nữ chính ngôn tình nhưng cuối cùng đành ngậm ngùi kết luận, thực ra mình chính là nữ phụ đam mỹ. “ - @Linh Phong đứng bên cạnh cũng gật gù phụ hoạ.

“ Anh còn đứng đó làm gì hở? Mau xông ra! Hét to vào mặt hai tên yêu nhân đó: Vyvy là nguời của đại gia ta! Các người mau biến khỏi nơi này cho khuất mắt ta! “ - Ái Phiêu Diêu túm chặt một góc áo sơmi đuợc ủi phẳng phiu sạch sẽ của người đang đứng bên cạnh, nói một hơi dài, như muốn cầu cứu.

“Em họ à, em biết anh không thể làm như vậy được mà. Chuyện này mà bay đến tai người ấy của anh, em muốn anh sống sao a?” - Linh Phong nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, lập tức phản đối.

“ Em mặc kệ! Bây giờ anh có hai lựa chọn. Một là nhào ra giải vây cho chị em tốt của em. Hai là em sẽ đi gặp chị gái @Vũ Tích của anh nói hết sự thật! Bao lâu nay, em giúp anh giữ kín bí mật này rất là khổ sở a! Thanh danh hoàng hoa khuê nữ của em xém nữa bị huỷ vì cái tay @BsChien kia dám tung tin là em có baby với anh a. Anh cũng nên phối hợp một chút, giúp em trả thù rửa hận chứ!? “ - Ái Phiêu Diêu mắt chớp chớp, nửa uy hiếp nửa đáng thương dụ dỗ.

“ Không được! Anh phản đối! “ - @MaThiênHành không biết từ khi nào, thần không biết quỷ không hay, đã xuất hiện bên cạnh bọn họ.

“ Anh không thể để cho hình tượng công tử hào hoa lạnh lùng của Phong Phong bị huỷ được! Để anh ra giải vây cho bé Vy giúp em! “ - MaThiênHành đưa cặp mắt phượng hẹp dài nhìn lướt qua guơng mặt thư sinh lịch lãm cuả Linh Phong, ôn hoà lên tiếng đề nghị.

“ Được! Vậy anh mau ra đó đi! “ - Ái Phiêu Diêu mừng như bắt được vàng.

“ Anh không cho phép em mang Hành Hành của anh đem ra làm thế thân! “ - Linh Phong khẽ gằn giọng cảnh cáo.

“Để em đi! “

“Không được! Anh sẽ đi! “

“ Em nói để em đi! “

“ Anh không cho em đi! Đã nói để anh đi!”

“Ơ! “ - Cái đầu nhỏ của Ái Phiêu Diêu lắc qua lắc lại, hết nhìn sang Linh Phong rồi lại nhìn sang MaThiênHành, muốn hoa cả mắt.

“ Dừng lại ngay! Để tui đi! “ - Ái Phiêu Diêu cuối cùng cũng phát hoả, mạnh mẽ lên tiếng chấm dứt màn giằng co không hồi kết của đôi tình nhân kia. Cô quăng cho bọn họ một cái lườm sắc như dao rồi vội vàng xoay người chạy đi ứng cứu cho bé Vyvy đáng thương của mình.

Ps: @Linh Phong huynh, @MaThiênHành huynh hãy thathu cho muội a.
......
Ngày ... tháng .... năm ....
@Ái Phiêu Diêu giật mình tỉnh dậy; xung quanh tối đen như mực, nàng không rõ là mình đang trong tình trạng nào.
Xoa xoa cái đầu đau như búa bổ, cô nàng cố gắng nhớ lại chuyện gì đang diễn ra.
Có vẻ như cô dùng hết sức lực chạy lên định giải vây cho cô em gái @Tường Vy bé nhỏ, thì nạn nhân trong cuộc lại vung tay một phát, một hòn đá nhỏ từ tay cô bé bay ra, hướng giữa đỉnh đầu nàng va một phát rõ to, sau đó.... Không có sau đó....
- "Ta đang ở trong bệnh viện ư, sau tối quá vậy? Cúp điện à? Ta thấy lạnh quá, cúp điện mà sao máy điều hòa lại hoạt động mạnh như vậy chứ?" Ái mỹ nhân tự hỏi.
Nàng dùng tay sờ soạng xung quanh, cũng may mắn còn chút ánh sáng le lói cùng bề mặt gồ ghề cho thấy rõ ràng là Ái Phiêu Diêu đang ngồi bệch trên mặt đất chứ không phải là chiếc giường trắng ấm êm trong những phòng cấp cứu. Nàng tiếp tục sờ, diện tích dò xét dần lan rộng, lòng bàn tay chạm vào thứ gì đó ươn ướt, lại hơi sệt sệt. Nàng đưa bàn tay vừa rùi đến gần mũi, một mùi tanh tưởi xộc vào mũi làm đầu óc choáng váng trong giây lát.
- "Wtf? Cái quái gì đây... đậu xanh rau má, ta đang ở nơi quỷ quái nào vậy trời?"
Ái mỹ nhân dứng dậy, đi chập chững vài bước; nàng vấp ngã... Đau quá... không, ta nhầm, ta không đau.... Chuyện gì vậy? Ngã một cú nghiêm trọng như vậy, ta lại không đau? Chuyện gì xảy ra? Đây là mộng?
Ái mỹ nhân không biết, liệu mình chết nơi đây, liệu có phải trong thế giới thật nàng cũng "ngủm củ tỏi", hoặc giả, đây là thế giới thật chứ không phải mộng ảo? Thật ra, Ái Tiêu Diêu thiên về lập luận đây là cảnh mộng hơn, vì đặc điểm của nó là "mơ hồ". t.ư dưng ai đâu bị 1 hòn đá đập trúng, khi tỉnh dập lại ở 1 nơi kỳ lạ, rùng rợn như thế này.
Câu trả lời duy nhất là vì 1 lý do huyền bí nào đó, mà nàng mơ 1 giấc mơ, nhưng giấc mơ lại vô cùng chân thật. Từ đó, 1 câu hỏi đặt ra là, nàng phải làm một cái gì đó để tỉnh lại, hay cứ chờ đến một lúc nào đó thì mình tự tỉnh dậy? Nhưng, "một lúc nào đó" là khi nào?
Lục lại mớ kiến thức mà cô giáo @Hồng Miên từng chia sẽ, người trong mộng, muốn tỉnh, có một vài cách, 1 là gặp phải nổi kinh hoàng tột độ, hai là tự giết chết mình. Thế nhưng giấc mộng này lại thật như vậy, liệu có phải là mộng hay không, hay do nàng nhất thời bị mất xúc giác? Còn hai cách hi hữu nữa, là có người gọi thức dậy, hay là bị ảnh hưởng từ vấn đề sinh lý, như mắc tiểu lúc sáng sớm.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên, một âm thanh ken két như có người dùng dao vạch thật mạnh trên mặt đất làm Ái mỹ nhân rợn cả da gà.
Nhìn về phương hướng vừa có tiếng động phát ra, nơi đó có kinh hàng chữ hằn sâu vào nền đất, đang liên tục rỉ máu; nội dung truyền đạt của bức thư dao khắc khủng bố đó là:
- CHÀO MỪNG ĐẾN TRÒ CHƠI MỘNG CẢNH ĐỊA NGỤC, VÁN ĐẤU LẦN NÀY CÓ 3 NGƯỜI THAM GIA, VỚI CÁC VAI TRÒ NHƯ SAU:
+ Ái Phiêu Diêu (người chơi số 1): Ngươi là tân thủ, tham gia vào mộng cảnh lần đầu, chỉ cần có thể tự làm cho mình thoát khỏi mộng cảnh, dù bằng bất cứ cách nào, xem như là thắng. Trừng phạt khi thất bại: Chưa rõ (Độ khó: cực dễ)
+ @HanaMon (người chơi số 2) : Ngươi tham gia trò chơi lần thứ 4. Vai trò lần này là truy đuổi và giết chết người chơi số 1. Nhiệm vụ được tính là thất bại khi người chơi số 1 hoàn thành được nhiệm vụ của họ. Trừng phạt khi thất bại: Xóa bỏ các thành tích và vật phẩm mà ngươi đang có (Độ khó: trung bình).
+ @kethattinhthu7 (người chơi số 3): Ngươi tham gia trò chơi lần thứ 7. Vai trò của ngươi lần này có 2 lựa chọn, một là giết chết cả 2 người chơi (số 1 và số 2), hoăc điều kiện thứ hai là tìm ra một nguyên tắc ẩn để có thể kết thúc sớm trò chơi mà không ai phải chết. Trừng phạt khi thất bại: Xóa bỏ mạng sống vĩnh viễn (Độ khó: Khó).
.................
Mời đạo hữu tiếp theo cùng ta viết 1 chương truyện kinh dị nào...................
 

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
......
Ngày ... tháng .... năm ....
@Ái Phiêu Diêu giật mình tỉnh dậy; xung quanh tối đen như mực, nàng không rõ là mình đang trong tình trạng nào.
Xoa xoa cái đầu đau như búa bổ, cô nàng cố gắng nhớ lại chuyện gì đang diễn ra.
Có vẻ như cô dùng hết sức lực chạy lên định giải vây cho cô em gái @Tường Vy bé nhỏ, thì nạn nhân trong cuộc lại vung tay một phát, một hòn đá nhỏ từ tay cô bé bay ra, hướng giữa đỉnh đầu nàng va một phát rõ to, sau đó.... Không có sau đó....
- "Ta đang ở trong bệnh viện ư, sau tối quá vậy? Cúp điện à? Ta thấy lạnh quá, cúp điện mà sao máy điều hòa lại hoạt động mạnh như vậy chứ?" Ái mỹ nhân tự hỏi.
Nàng dùng tay sờ soạng xung quanh, cũng may mắn còn chút ánh sáng le lói cùng bề mặt gồ ghề cho thấy rõ ràng là Ái Phiêu Diêu đang ngồi bệch trên mặt đất chứ không phải là chiếc giường trắng ấm êm trong những phòng cấp cứu. Nàng tiếp tục sờ, diện tích dò xét dần lan rộng, lòng bàn tay chạm vào thứ gì đó ươn ướt, lại hơi sệt sệt. Nàng đưa bàn tay vừa rùi đến gần mũi, một mùi tanh tưởi xộc vào mũi làm đầu óc choáng váng trong giây lát.
- "Wtf? Cái quái gì đây... đậu xanh rau má, ta đang ở nơi quỷ quái nào vậy trời?"
Ái mỹ nhân dứng dậy, đi chập chững vài bước; nàng vấp ngã... Đau quá... không, ta nhầm, ta không đau.... Chuyện gì vậy? Ngã một cú nghiêm trọng như vậy, ta lại không đau? Chuyện gì xảy ra? Đây là mộng?
Ái mỹ nhân không biết, liệu mình chết nơi đây, liệu có phải trong thế giới thật nàng cũng "ngủm củ tỏi", hoặc giả, đây là thế giới thật chứ không phải mộng ảo? Thật ra, Ái Tiêu Diêu thiên về lập luận đây là cảnh mộng hơn, vì đặc điểm của nó là "mơ hồ". t.ư dưng ai đâu bị 1 hòn đá đập trúng, khi tỉnh dập lại ở 1 nơi kỳ lạ, rùng rợn như thế này.
Câu trả lời duy nhất là vì 1 lý do huyền bí nào đó, mà nàng mơ 1 giấc mơ, nhưng giấc mơ lại vô cùng chân thật. Từ đó, 1 câu hỏi đặt ra là, nàng phải làm một cái gì đó để tỉnh lại, hay cứ chờ đến một lúc nào đó thì mình tự tỉnh dậy? Nhưng, "một lúc nào đó" là khi nào?
Lục lại mớ kiến thức mà cô giáo @Hồng Miên từng chia sẽ, người trong mộng, muốn tỉnh, có một vài cách, 1 là gặp phải nổi kinh hoàng tột độ, hai là tự giết chết mình. Thế nhưng giấc mộng này lại thật như vậy, liệu có phải là mộng hay không, hay do nàng nhất thời bị mất xúc giác? Còn hai cách hi hữu nữa, là có người gọi thức dậy, hay là bị ảnh hưởng từ vấn đề sinh lý, như mắc tiểu lúc sáng sớm.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên, một âm thanh ken két như có người dùng dao vạch thật mạnh trên mặt đất làm Ái mỹ nhân rợn cả da gà.
Nhìn về phương hướng vừa có tiếng động phát ra, nơi đó có kinh hàng chữ hằn sâu vào nền đất, đang liên tục rỉ máu; nội dung truyền đạt của bức thư dao khắc khủng bố đó là:
- CHÀO MỪNG ĐẾN TRÒ CHƠI MỘNG CẢNH ĐỊA NGỤC, VÁN ĐẤU LẦN NÀY CÓ 3 NGƯỜI THAM GIA, VỚI CÁC VAI TRÒ NHƯ SAU:
+ Ái Phiêu Diêu (người chơi số 1): Ngươi là tân thủ, tham gia vào mộng cảnh lần đầu, chỉ cần có thể tự làm cho mình thoát khỏi mộng cảnh, dù bằng bất cứ cách nào, xem như là thắng. Trừng phạt khi thất bại: Chưa rõ (Độ khó: cực dễ)
+ @HanaMon (người chơi số 2) : Ngươi tham gia trò chơi lần thứ 4. Vai trò lần này là truy đuổi và giết chết người chơi số 1. Nhiệm vụ được tính là thất bại khi người chơi số 1 hoàn thành được nhiệm vụ của họ. Trừng phạt khi thất bại: Xóa bỏ các thành tích và vật phẩm mà ngươi đang có (Độ khó: trung bình).
+ @kethattinhthu7 (người chơi số 3): Ngươi tham gia trò chơi lần thứ 7. Vai trò của ngươi lần này có 2 lựa chọn, một là giết chết cả 2 người chơi (số 1 và số 2), hoăc điều kiện thứ hai là tìm ra một nguyên tắc ẩn để có thể kết thúc sớm trò chơi mà không ai phải chết. Trừng phạt khi thất bại: Xóa bỏ mạng sống vĩnh viễn (Độ khó: Khó).
.................
Mời đạo hữu tiếp theo cùng ta viết 1 chương truyện kinh dị nào...................
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trưa hôm ấy, @LOLOTICA mang @Ái Phiêu Diêu trở về nhà trong trạng thái mê man.

Mấy hôm nay, căn nhà nhỏ vốn yên tĩnh phút chốc bị lấp đầu bởi tiếng khóc của @Tường Vy, cô nàng khóc bất chấp không gian và thời gian.

"A tỷ, tỷ mau tỉnh! Tỷ không được chết, tỷ chết ai dắt muội đi chơi đây. Tỷ chết rồi ai làm bánh con cá cho muội ăn?"

Sự sống của Ái Phiêu Diêu đang rất nguy kịch, hông ai an ủi Tường Vy, không ai quan tâm cô bé đang làm gì, khóc đã bao lâu.

Họ chỉ đứng lặng nhìn @BsChien cố gắng duy trì hơi thở cho Ái Phiêu Diêu được lúc nào hay lúc đấy.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt trên giường bệnh, lại thêm tiếng khóc kéo dài suốt mấy ngày. @Mạt Thế Phàm Nhân không muốn nổi giận cũng phải nổi giận, y kéo Tường Vy qua một bên mà mắng.
"Muội khóc làm cái gì hả? Muội cả ngày chỉ biết khóc thôi sao? A tỷ của muội chính là bị viên đá mà muội ném vào đầu hôn mê bất tỉnh. Tỷ của muội có thể chết bất cứ lúc nào.

Còn muội thì đang làm gì? Muội khóc? Muội khóc cho ai xem? Muội khóc thì được cái gì? Ái Phiêu Diêu sẽ tỉnh lại sao? Sẽ khỏe mạnh như lúc trước sao? Không hề!
Muội chỉ là đồ vô dụng suốt ngày chỉ biết khóc thôi!"
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
......
Ngày ... tháng .... năm ....
@Ái Phiêu Diêu giật mình tỉnh dậy; xung quanh tối đen như mực, nàng không rõ là mình đang trong tình trạng nào.
Xoa xoa cái đầu đau như búa bổ, cô nàng cố gắng nhớ lại chuyện gì đang diễn ra.
Có vẻ như cô dùng hết sức lực chạy lên định giải vây cho cô em gái @Tường Vy bé nhỏ, thì nạn nhân trong cuộc lại vung tay một phát, một hòn đá nhỏ từ tay cô bé bay ra, hướng giữa đỉnh đầu nàng va một phát rõ to, sau đó.... Không có sau đó....
- "Ta đang ở trong bệnh viện ư, sau tối quá vậy? Cúp điện à? Ta thấy lạnh quá, cúp điện mà sao máy điều hòa lại hoạt động mạnh như vậy chứ?" Ái mỹ nhân tự hỏi.
Nàng dùng tay sờ soạng xung quanh, cũng may mắn còn chút ánh sáng le lói cùng bề mặt gồ ghề cho thấy rõ ràng là Ái Phiêu Diêu đang ngồi bệch trên mặt đất chứ không phải là chiếc giường trắng ấm êm trong những phòng cấp cứu. Nàng tiếp tục sờ, diện tích dò xét dần lan rộng, lòng bàn tay chạm vào thứ gì đó ươn ướt, lại hơi sệt sệt. Nàng đưa bàn tay vừa rùi đến gần mũi, một mùi tanh tưởi xộc vào mũi làm đầu óc choáng váng trong giây lát.
- "Wtf? Cái quái gì đây... đậu xanh rau má, ta đang ở nơi quỷ quái nào vậy trời?"
Ái mỹ nhân dứng dậy, đi chập chững vài bước; nàng vấp ngã... Đau quá... không, ta nhầm, ta không đau.... Chuyện gì vậy? Ngã một cú nghiêm trọng như vậy, ta lại không đau? Chuyện gì xảy ra? Đây là mộng?
Ái mỹ nhân không biết, liệu mình chết nơi đây, liệu có phải trong thế giới thật nàng cũng "ngủm củ tỏi", hoặc giả, đây là thế giới thật chứ không phải mộng ảo? Thật ra, Ái Tiêu Diêu thiên về lập luận đây là cảnh mộng hơn, vì đặc điểm của nó là "mơ hồ". t.ư dưng ai đâu bị 1 hòn đá đập trúng, khi tỉnh dập lại ở 1 nơi kỳ lạ, rùng rợn như thế này.
Câu trả lời duy nhất là vì 1 lý do huyền bí nào đó, mà nàng mơ 1 giấc mơ, nhưng giấc mơ lại vô cùng chân thật. Từ đó, 1 câu hỏi đặt ra là, nàng phải làm một cái gì đó để tỉnh lại, hay cứ chờ đến một lúc nào đó thì mình tự tỉnh dậy? Nhưng, "một lúc nào đó" là khi nào?
Lục lại mớ kiến thức mà cô giáo @Hồng Miên từng chia sẽ, người trong mộng, muốn tỉnh, có một vài cách, 1 là gặp phải nổi kinh hoàng tột độ, hai là tự giết chết mình. Thế nhưng giấc mộng này lại thật như vậy, liệu có phải là mộng hay không, hay do nàng nhất thời bị mất xúc giác? Còn hai cách hi hữu nữa, là có người gọi thức dậy, hay là bị ảnh hưởng từ vấn đề sinh lý, như mắc tiểu lúc sáng sớm.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên, một âm thanh ken két như có người dùng dao vạch thật mạnh trên mặt đất làm Ái mỹ nhân rợn cả da gà.
Nhìn về phương hướng vừa có tiếng động phát ra, nơi đó có kinh hàng chữ hằn sâu vào nền đất, đang liên tục rỉ máu; nội dung truyền đạt của bức thư dao khắc khủng bố đó là:
- CHÀO MỪNG ĐẾN TRÒ CHƠI MỘNG CẢNH ĐỊA NGỤC, VÁN ĐẤU LẦN NÀY CÓ 3 NGƯỜI THAM GIA, VỚI CÁC VAI TRÒ NHƯ SAU:
+ Ái Phiêu Diêu (người chơi số 1): Ngươi là tân thủ, tham gia vào mộng cảnh lần đầu, chỉ cần có thể tự làm cho mình thoát khỏi mộng cảnh, dù bằng bất cứ cách nào, xem như là thắng. Trừng phạt khi thất bại: Chưa rõ (Độ khó: cực dễ)
+ @HanaMon (người chơi số 2) : Ngươi tham gia trò chơi lần thứ 4. Vai trò lần này là truy đuổi và giết chết người chơi số 1. Nhiệm vụ được tính là thất bại khi người chơi số 1 hoàn thành được nhiệm vụ của họ. Trừng phạt khi thất bại: Xóa bỏ các thành tích và vật phẩm mà ngươi đang có (Độ khó: trung bình).
+ @kethattinhthu7 (người chơi số 3): Ngươi tham gia trò chơi lần thứ 7. Vai trò của ngươi lần này có 2 lựa chọn, một là giết chết cả 2 người chơi (số 1 và số 2), hoăc điều kiện thứ hai là tìm ra một nguyên tắc ẩn để có thể kết thúc sớm trò chơi mà không ai phải chết. Trừng phạt khi thất bại: Xóa bỏ mạng sống vĩnh viễn (Độ khó: Khó).
.................
Mời đạo hữu tiếp theo cùng ta viết 1 chương truyện kinh dị nào...................
Cả 3 người chơi đang vò đầu bứt tai vì nguyên tắc quái quỷ khó nhằn của cuộc chơi thì đột nhiên, ở vị trí người chơi số 1 @Ái Phiêu Diêu đột nhiên mờ dần và biến mất khỏi sự quan sát của hai người cùng chơi. Cùng lúc đó ở 1 quận trung tâm Sài Gòn, không khí oi bức nóng nực của cái nóng mùa hè càng trở nên khó chịu hơn sau cơn mưa như nhỏ vừa mới xong.

Trong một căn hộ cho thuê 20m2 xinh xắn, Nguyễn Mỹ Ngọc lầm bầm ném cả con chuột vào tường, vừa ném nàng vừa lầu bầu :"tại sao lại đứt mạng vào lúc mới bắt đầu trò chơi chứ, lần đầu ta đi phó bản mà." :tucqua:

Vừa hậm hực vì không có mạng để lướt web, vừa cau có vì cái nóng nực làm không khí trở nên oi bức hơn, nàng quyết tâm dạo phố ngắm zai đẹp để bù đắp sự thiệt thòi của mình. Sau tầm 20p lả lướt bên tủ quần áo và bàn trang điểm, @Ái Phiêu Diêu của chúng ta đã hoàn thành công tác make up và tung tăng dắt chú Xe điện E scooter gọn gàng xinh xắn chuẩn bị xuống phố. Vừa đẩy xe ra khỏi nhà để quay lại đóng cửa, ngoảnh mặt trước ngó mặt sau đã thấy sư tỉ @Cua Đá dùng khinh công thượng thừa lao vèo lên chiếc xe be bé xinh xinh mà lao vút trong tầm mắt ngơ ngác của nàng.

Còn chưa hết ngẩn ngơ về sư tỉ cao thủ của mình, ở phía sau nàng tiếng nói sang sảng của sư phụ nàng - Mr @Độc Hành - Dịch giả nổi tiếng của Phàm Mê Giới- đã vang lên đánh thức nàng :"còn đần mặt ra đó làm gì, lên xe nhanh. Sư môn chúng ta còn đi tranh cử Đại Hội Võ Lâm X- Game chứ" Dường như vị sư phụ này đã ở sẵn quanh đây chỉ chờ nàng xuất hiện là vù ra như cơn gió :anhday:

Nguyễn tiểu thư còn đang chưa hết ngạc nhiên thì vèo một cái sư thúc @LOLOTICA và sư muội @Hân Di cùng vèo một cái 1 skateboard, 1 patin đánh vèo qua mặt đuổi theo Giải tiểu thư đang vi vu trên con E scooter.


Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trưa hôm ấy, @LOLOTICA mang @Ái Phiêu Diêu trở về nhà trong trạng thái mê man.

Mấy hôm nay, căn nhà nhỏ vốn yên tĩnh phút chốc bị lấp đầu bởi tiếng khóc của @Tường Vy, cô nàng khóc bất chấp không gian và thời gian.

"A tỷ, tỷ mau tỉnh! Tỷ không được chết, tỷ chết ai dắt muội đi chơi đây. Tỷ chết rồi ai làm bánh con cá cho muội ăn?"

Sự sống của Ái Phiêu Diêu đang rất nguy kịch, hông ai an ủi Tường Vy, không ai quan tâm cô bé đang làm gì, khóc đã bao lâu.

Họ chỉ đứng lặng nhìn @BsChien cố gắng duy trì hơi thở cho Ái Phiêu Diêu được lúc nào hay lúc đấy.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt trên giường bệnh, lại thêm tiếng khóc kéo dài suốt mấy ngày. @Mạt Thế Phàm Nhân không muốn nổi giận cũng phải nổi giận, y kéo Tường Vy qua một bên mà mắng.
"Muội khóc làm cái gì hả? Muội cả ngày chỉ biết khóc thôi sao? A tỷ của muội chính là bị viên đá mà muội ném vào đầu hôn mê bất tỉnh. Tỷ của muội có thể chết bất cứ lúc nào.

Còn muội thì đang làm gì? Muội khóc? Muội khóc cho ai xem? Muội khóc thì được cái gì? Ái Phiêu Diêu sẽ tỉnh lại sao? Sẽ khỏe mạnh như lúc trước sao? Không hề!
Muội chỉ là đồ vô dụng suốt ngày chỉ biết khóc thôi!"

Cùng lúc đó ở 1 quận trung tâm Sài Gòn, không khí oi bức nóng nực của cái nóng mùa hè càng trở nên khó chịu hơn sau cơn mưa như nhỏ vừa mới xong.

Trong một căn hộ cho thuê 20m2 xinh xắn, Nguyễn Mỹ Ngọc lén lút chuồn về phòng thay đồ chuẩn bị đi dạo phố thay vì chơi trò con sứa vào ngày cuối tuần.

Cau có vì cái nóng nực làm không khí trở nên oi bức hơn, nàng quyết tâm dạo phố ngắm zai đẹp để bù đắp sự thiệt thòi của mình. Sau tầm 20p lả lướt bên tủ quần áo và bàn trang điểm, @Ái Phiêu Diêu của chúng ta đã hoàn thành công tác make up và tung tăng dắt chú Xe điện E scooter gọn gàng xinh xắn chuẩn bị xuống phố. Vừa đẩy xe ra khỏi nhà để quay lại đóng cửa, ngoảnh mặt trước ngó mặt sau đã thấy sư tỉ @Cua Đá dùng khinh công thượng thừa lao vèo lên chiếc xe be bé xinh xinh mà lao vút trong tầm mắt ngơ ngác của nàng.

Còn chưa hết ngẩn ngơ về sư tỉ cao thủ của mình, ở phía sau nàng tiếng nói sang sảng của sư phụ nàng - Mr @Độc Hành - Dịch giả nổi tiếng của Phàm Mê Giới- đã vang lên đánh thức nàng :"còn đần mặt ra đó làm gì, lên xe nhanh. Sư môn chúng ta còn đi tranh cử Đại Hội Võ Lâm X- Game chứ". Dường như vị sư phụ này đã ở sẵn quanh đây chỉ chờ nàng xuất hiện là vù ra như cơn gió :anhday:

Nguyễn tiểu thư còn đang chưa hết ngạc nhiên thì vèo một cái sư thúc @LOLOTICA và sư muội @Hân Di cùng vèo một cái 1 skateboard, 1 patin đánh vèo qua mặt đuổi theo Giải tiểu thư đang vi vu trên con E scooter của nàng ở phía trước.


đổi gió thôi, ko chơi kinh dị :5:
 
Last edited:

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Cả 3 người chơi đang vò đầu bứt tai vì nguyên tắc quái quỷ khó nhằn của cuộc chơi thì đột nhiên, ở vị trí người chơi số 1 @Ái Phiêu Diêu đột nhiên mờ dần và biến mất khỏi sự quan sát của hai người cùng chơi. Cùng lúc đó ở 1 quận trung tâm Sài Gòn, không khí oi bức nóng nực của cái nóng mùa hè càng trở nên khó chịu hơn sau cơn mưa như nhỏ vừa mới xong.

Trong một căn hộ cho thuê 20m2 xinh xắn, Nguyễn Mỹ Ngọc lầm bầm ném cả con chuột vào tường, vừa ném nàng vừa lầu bầu :"tại sao lại đứt mạng vào lúc mới bắt đầu trò chơi chứ, lần đầu ta đi phó bản mà." :tucqua:

Vừa hậm hực vì không có mạng để lướt web, vừa cau có vì cái nóng nực làm không khí trở nên oi bức hơn, nàng quyết tâm dạo phố ngắm zai đẹp để bù đắp sự thiệt thòi của mình. Sau tầm 20p lả lướt bên tủ quần áo và bàn trang điểm, @Ái Phiêu Diêu của chúng ta đã hoàn thành công tác make up và tung tăng dắt chú Xe điện E scooter gọn gàng xinh xắn chuẩn bị xuống phố. Vừa đẩy xe ra khỏi nhà để quay lại đóng cửa, ngoảnh mặt trước ngó mặt sau đã thấy sư tỉ @Cua Đá dùng khinh công thượng thừa lao vèo lên chiếc xe be bé xinh xinh mà lao vút trong tầm mắt ngơ ngác của nàng.

Còn chưa hết ngẩn ngơ về sư tỉ cao thủ của mình, ở phía sau nàng tiếng nói sang sảng của sư phụ nàng - Mr @Độc Hành - Dịch giả nổi tiếng của Phàm Mê Giới- đã vang lên đánh thức nàng :"còn đần mặt ra đó làm gì, lên xe nhanh. Sư môn chúng ta còn đi tranh cử Đại Hội Võ Lâm X- Game chứ"

Nguyễn tiểu thư còn đang chưa hết ngạc nhiên thì vèo một cái sư thúc @LOLOTICA và sư muội @Hân Di cùng vèo một cái 1 skateboard, 1 patin đánh vèo qua mặt đuổi theo Giải tiểu thư đang vi vu trên con E scooter.




Cùng lúc đó ở 1 quận trung tâm Sài Gòn, không khí oi bức nóng nực của cái nóng mùa hè càng trở nên khó chịu hơn sau cơn mưa như nhỏ vừa mới xong.

Trong một căn hộ cho thuê 20m2 xinh xắn, Nguyễn Mỹ Ngọc lén lút chuồn về phòng thay đồ chuẩn bị đi dạo phố thay vì chơi trò con sứa vào ngày cuối tuần.

Cau có vì cái nóng nực làm không khí trở nên oi bức hơn, nàng quyết tâm dạo phố ngắm zai đẹp để bù đắp sự thiệt thòi của mình. Sau tầm 20p lả lướt bên tủ quần áo và bàn trang điểm, @Ái Phiêu Diêu của chúng ta đã hoàn thành công tác make up và tung tăng dắt chú Xe điện E scooter gọn gàng xinh xắn chuẩn bị xuống phố. Vừa đẩy xe ra khỏi nhà để quay lại đóng cửa, ngoảnh mặt trước ngó mặt sau đã thấy sư tỉ @Cua Đá dùng khinh công thượng thừa lao vèo lên chiếc xe be bé xinh xinh mà lao vút trong tầm mắt ngơ ngác của nàng.

Còn chưa hết ngẩn ngơ về sư tỉ cao thủ của mình, ở phía sau nàng tiếng nói sang sảng của sư phụ nàng - Mr @Độc Hành - Dịch giả nổi tiếng của Phàm Mê Giới- đã vang lên đánh thức nàng :"còn đần mặt ra đó làm gì, lên xe nhanh. Sư môn chúng ta còn đi tranh cử Đại Hội Võ Lâm X- Game chứ"

Nguyễn tiểu thư còn đang chưa hết ngạc nhiên thì vèo một cái sư thúc @LOLOTICA và sư muội @Hân Di cùng vèo một cái 1 skateboard, 1 patin đánh vèo qua mặt đuổi theo Giải tiểu thư đang vi vu trên con E scooter của nàng ở phía trước.


đổi gió thôi, ko chơi kinh dị :054:

"Đồ nhi, ngươi còn đứng ở đó? Mau lên xe chúng ta còn phải đuổi kịp sư tỷ @Cua Đá của ngươi nữa chứ?"

"Đồ nhi, sao ngươi cứ đứng yên như tượng vậy?"

"Ái Phiêu Diêu, ngươi có nghe sư phụ nói không?"

Mặc dù @Độc Hành hết lời kêu gọi nhưng tiên tử @Ái Phiêu Diêu vẫn đứng im như tượng, khiến Mr Độc còn nghi ngờ đây có phải là tượng đá được điêu khắc quá tin tế hay không?

"Sư phụ?" Mãi một lúc sau Mr Độc mới nghe được đồ nhi cưng của mình lên tiếng. Y vội vã hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với đồ nhi nhà mình.

Ái Phiêu Diêu ngập ngừng kể lại đoạn kí ức xa lạ vừa hiện lên trong đầu cô lúc nãy, cũng chính nó khiến cô đứng như tượng suốt một thời gian dài.

Lúc cô vừa nhìn thấy Cua Đá sư tỷ nghịch ngợm phóng lên chiếc xe điện, từng hình ảnh một hiện lên trong đầu cô.

Là một cô bé rất tinh nghịch và hay khóc nhè.

Là một cô bé rất thích bám người.

Nhưng cô bé ấy là ai?

Cô thấy một nam nhân mặt lạnh, lúc nào cũng phũ phàng với người khác nhưng đối xử với cô lại rất tốt. Y chỉ cười với mỗi cô, y hay tìm cách bắt chuyện với cô tuy rằng y nói chuyện rất vụn.

Nhưng... y là ai?

"Ừm... bệnh tình của con có vẻ nguy kịch. Hay là đi tìm @BsChien khám xem."

"Sư phụ, BsChien là nha sĩ. Là nha sĩ chứ không phải bác sĩ chuyên khoa thần kinh. Con nghĩ đoạn kí ức này vẫn nên đi tìm @MaThiênHành gieo một quẻ xem sao."
 

Lucy Cưng

Đại La Trung Vị
Hoa Yêu BNS 2020
Ngọc
182,94
Tu vi
7.800,00
"Đồ nhi, ngươi còn đứng ở đó? Mau lên xe chúng ta còn phải đuổi kịp sư tỷ @Cua Đá của ngươi nữa chứ?"

"Đồ nhi, sao ngươi cứ đứng yên như tượng vậy?"

"Ái Phiêu Diêu, ngươi có nghe sư phụ nói không?"

Mặc dù @Độc Hành hết lời kêu gọi nhưng tiên tử @Ái Phiêu Diêu vẫn đứng im như tượng, khiến Mr Độc còn nghi ngờ đây có phải là tượng đá được điêu khắc quá tin tế hay không?

"Sư phụ?" Mãi một lúc sau Mr Độc mới nghe được đồ nhi cưng của mình lên tiếng. Y vội vã hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với đồ nhi nhà mình.

Ái Phiêu Diêu ngập ngừng kể lại đoạn kí ức xa lạ vừa hiện lên trong đầu cô lúc nãy, cũng chính nó khiến cô đứng như tượng suốt một thời gian dài.

Lúc cô vừa nhìn thấy Cua Đá sư tỷ nghịch ngợm phóng lên chiếc xe điện, từng hình ảnh một hiện lên trong đầu cô.

Là một cô bé rất tinh nghịch và hay khóc nhè.

Là một cô bé rất thích bám người.

Nhưng cô bé ấy là ai?

Cô thấy một nam nhân mặt lạnh, lúc nào cũng phũ phàng với người khác nhưng đối xử với cô lại rất tốt. Y chỉ cười với mỗi cô, y hay tìm cách bắt chuyện với cô tuy rằng y nói chuyện rất vụn.

Nhưng... y là ai?

"Ừm... bệnh tình của con có vẻ nguy kịch. Hay là đi tìm @BsChien khám xem."

"Sư phụ, BsChien là nha sĩ. Là nha sĩ chứ không phải bác sĩ chuyên khoa thần kinh. Con nghĩ đoạn kí ức này vẫn nên đi tìm @MaThiênHành gieo một quẻ xem sao."
"Tại sao phải tìm @MaThiênHành gieo một quẻ vậy? Có muội ở đây, mặc dù là đệ tử của @BsChien nhưng muội tìm hiểu rất nhiều về một số bệnh khác ngoài nha khoa. Không cần phải mê tín như thế." @Lucy Cưng ở đâu xuất hiện, bước vào trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

@Ái Phiêu Diêu kinh ngạc thốt lên: "Ở đâu mà nhắc đến tên sư phụ muội là muội lại xuất hiện. Muội là thần hay là ma vậy?"

@Lucy Cưng vén tóc nhìn @Độc Hành@Ái Phiêu Diêu một lượt cười nói: "Muội thích những thứ hắc ám và huyền bí, nhưng không có nghĩa là muội theo ma đạo. Nhưng hãy tin ở muội, hãy nói tình hình của tỷ cho muội nghe, muội có thể giúp được tỷ."

Từ đâu @BsChien bay đến, đáp xuống hoành tráng lệ, xem ra đã hồi phục công lực rồi.
"Đệ tử của ta dạo này tay nghề lên lắm để con bé xem cho ngươi đi."

@Ái Phiêu Diêu chần chừ một mới kể hết mọi sự việc cho Lucy nghe. Lucy xoa cằm đăm chiêu một hồi liền nhớ đến lần trước @Tường Vy kể một câu chuyện là muốn du hành thời gian. Chỉ là nhớ không rõ lắm.

"Lần trước tiểu @Tường Vy có nói với muội là muốn du hành thời gian, mà hình như @Mạt Thế Phàm Nhân đang thử chế cái này. Có khi đoạn kí ức vừa rồi là do y cho tỷ làm chuột bạch thử nghiệm nhưng không thành công nên muốn dụ dỗ tiểu @Tường Vy."

"Đúng là đoạn kí ức đó rất mơ hồ nhưng rất thật. Tên @Mạt Thế Phàm Nhân này đúng là âm hồn bất tán mà vừa mới gây là chuyện mất thú cưng giờ lại là du hành thời gian. Lão Mạt thật giỏi bày trò cho người ta đau đầu mà."

@Độc Hành vội nói: " Đệ tử thay vì ở đây trách móc chi bằng chúng ta đi điều tra xem."

P/s: em thích trinh thám hơn nha mấy anh chị 😂😂
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
"Đồ nhi, ngươi còn đứng ở đó? Mau lên xe chúng ta còn phải đuổi kịp sư tỷ @Cua Đá của ngươi nữa chứ?"

"Đồ nhi, sao ngươi cứ đứng yên như tượng vậy?"

"Ái Phiêu Diêu, ngươi có nghe sư phụ nói không?"

Mặc dù @Độc Hành hết lời kêu gọi nhưng tiên tử @Ái Phiêu Diêu vẫn đứng im như tượng, khiến Mr Độc còn nghi ngờ đây có phải là tượng đá được điêu khắc quá tin tế hay không?

"Sư phụ?" Mãi một lúc sau Mr Độc mới nghe được đồ nhi cưng của mình lên tiếng. Y vội vã hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với đồ nhi nhà mình.

Ái Phiêu Diêu ngập ngừng kể lại đoạn kí ức xa lạ vừa hiện lên trong đầu cô lúc nãy, cũng chính nó khiến cô đứng như tượng suốt một thời gian dài.

Lúc cô vừa nhìn thấy Cua Đá sư tỷ nghịch ngợm phóng lên chiếc xe điện, từng hình ảnh một hiện lên trong đầu cô.

Là một cô bé rất tinh nghịch và hay khóc nhè.

Là một cô bé rất thích bám người.

Nhưng cô bé ấy là ai?

Cô thấy một nam nhân mặt lạnh, lúc nào cũng phũ phàng với người khác nhưng đối xử với cô lại rất tốt. Y chỉ cười với mỗi cô, y hay tìm cách bắt chuyện với cô tuy rằng y nói chuyện rất vụn.

Nhưng... y là ai?

"Ừm... bệnh tình của con có vẻ nguy kịch. Hay là đi tìm @BsChien khám xem."

"Sư phụ, BsChien là nha sĩ. Là nha sĩ chứ không phải bác sĩ chuyên khoa thần kinh. Con nghĩ đoạn kí ức này vẫn nên đi tìm @MaThiênHành gieo một quẻ xem sao."
Sau khi đi dạo 1 vòng cho khuây khỏa, @Ái Phiêu Diêu chán nản quay về căn hộ chung cư của mình. Trên đường về, nàng bỗng gặp cô bé @HanaMon cũng đang dạo chơi gần đó.
"HanaMon muội muội, em đi đâu thế?"
"Dạ, em buồn... chuyện tình cảm nhăn nhít ấy mà, sao nay tình cờ thế, lại gặp tỷ ở đây?"
"Hay là muội đến nhà tỷ? Mình làm 1 nồi lẩu cùng vài lon bia cho đỡ buồn." Ái mỹ nhân mời gọi.
Cũng thật nhức đầu đôi bạn này, toàn fan tiên hiệp cả, căm 2019 rồi mà cứ gọi nhau là tỷ muội như đang đóng phim. HanaMon nghe thấy thế, phân vân trong thoáng chốc, rồi dứt khoát gật đầu.
"Rút đau chém nước, nước càng chảy! - Uống rượu giải sầu, càng thêm sầu. Mà kệ đi, nhậu cái rùi tính!!" HanaMon thầm nghĩ.
Cùng nhau tản bộ đến cổng khu chung cư cao 14 tầng, Ái Phiêu Diêu quay qua nói:
"Đây là chìa khóa phòng tỷ, muội cũng quen mặt khu này rồi, muội lên phòng trước. Tỷ ghé CoUp Mart mua đồ về nấu lẩu, tủ lạnh nhà tỷ còn vài lon bia".
"Ok la. Vậy muội lên trước." HanaMon nhí nhảnh tung chân vọt qua cánh cổng tòa chung cư cũ kỹ.
...
HanaMon vẫy tay chào bác bảo vệ, rồi đi từng bước thật chậm vào cửa thang máy. Lúc này, nàng bỗng móc trong túi ra một cuốn sổ tay nhỏ, nàng thầm nghĩ:
"Điều kiện đầu tiên đã đạt được, đó là tìm một tòa nhà cao hơn 10 tầng lầu." HanaMon thầm nghĩ: "Điều kiện thứ nhất đã thành công." Nàng thu hồi quyển số nhỏ, vừa đi, vừa nhớ lại sự kiện cách đây 3 ngày. Cô bạn nối khố của nàng, @Vũ Tích , trước khi được tìm thấy trong tình trạng đầu một nơi, thân một nẻo tại khu ký túc xá nữ, đã nói cho nàng biết, rằng Vũ Tích được một ai đó tặng cho một quyển sổ nhỏ vô cùng xinh đẹp. Trong quyển sổ, có ghi một vài nội dung gì đó mà Vũ tỷ tỷ không nói chính xác cho nàng biết, nhưng thông qua miêu tả, có vẻ đó là một trò chơi. Học tỷ Vũ Tích còn nói rằng trò chơi đó khá thú vị, có nhiều câu hỏi, cứ thực hiện xong câu hỏi thứ 1, thì qua câu hỏi thứ 2, và cứ tiếp theo, tiếp theo nữa...
Ngày thứ 3 trong tuần, Vũ Tích khoe rằng mình nhận được một chai nước hoa hàng hiệu sau khi thực hiện cái nghi thức gì đó lúc 0 giờ khuya... Hôm thứ 4, Vũ Tích bảo rằng nàng vừa vớ được 1 cái iPhone X Mac khi 3h sáng vừa đi, vừa hét to tên mình 7x7 49 lần giữa con đường Thủ Thiêm đầy nguy hiểm... Đến ngày thứ 5, nàng bảo nhiệm vụ lần này có vẻ khó, xem ra nàng đã sai lầm khi tham gia trò chơi này. HanaMon còn quan tâm hỏi han xem, đó là thử thách thế nào thì nàng không chịu nói...
Cắt đứt dòng suy nghĩ đầy ám ảnh bao trùm những nghi vấn kia, hiện tại không phải lúc để HanaMon phân tâm vớ vẩn, mà phải dùng hết sức tập trung để vượt qua thử thách của chính bản thân nàng từ quyển sổ quà tặng chết chóc.
Không chần chừ nữa, nàng bước chân vào chiếc thang máy cũ kĩ, chả hiểu sau, một luồng ớn lạnh xuất hiện chạy dọc theo sống lưng của nàng.
HanaMon nhấc chân, bước vào thang máy trống rỗng đang mở cửa chờ đợi trước mặt. - Điều kiện 1 của trò chơi - vào thang máy 1 mình - thành công.
- "Nhấn thang máy lên tầng 4, OK, dễ thôi, này thì tầng 4, chị mày chờ xem cái gì tấn công chị mày!" Nàng thì thầm.
Ping Pong.... Thang máy lên đến vị trí cần tới, nhưng HanaMon không đi ra, mà với tay nhấn thang quay lại tầng số 2, lại là một bước trong tiến trình chơi đây mà.
Khi thang máy đến tầng 2, HanaMon vẫn vẻ mặt ngẫn ngơ chẳng biết tiếp theo sẽ là gì, nàng kiên nhẫn nhấn tiếp tầng 6.
- "Lên tầng 6, giờ lại quay lại tầng 2? Đứa nào rãnh dữ vậy? Bà mà tìm ra kẻ chủ mưu, bà chém...". Lòng chửi vậy, nhưng dường như có 1 sự tò mò trỗi lên trong lòng cô gái gan dạ này. Cô vẫn tiếp tục thực hiện các bước tiếp theo của 1 trò chơi, hay nói đúng hơn, là 1 nghi thức nào đó?
Thang máy chạm tầng 2, vẫn không có chuyện gì xảy ra, ừ thì, nàng vẫn tiếp tục, nhấn cho nó di chuyển lên tầng 10 chứ sao, nghi thức, à nhầm, những dòng mô tả trò chơi trong quyển sổ ghi vậy mà. HanaMon tự hỏi: "Dường như khung giờ này chẳng ai vào khu dân cư hay sao? Mình đi lên đi xuống liên tục, mà camera chả quay lại để bảo vệ gọi điện thoại hỏi à, rùi không gặp ai vào thang máy đi chung cả? Là do mình may mắn để có thể tiếp tục trò chơi, hay là có gì khác thường xảy ra mà mình sơ sót mất nhĩ?"
Ping Pong... Thang máy chạm đến tầng 5. Mon muội muội của chúng ta liếc vào quyển sổ nhỏ - TẠI TẦNG 5, SẼ CÓ 1 CÔ GÁI TRẺ BƯỚC VÀO THANG MÁY, ĐỪNG NHÌN Ả, CŨNG ĐỪNG NÓI CHUYỆN VỚI Ả, ÁNH MẮT TẦM THƯỜNG CỦA NGƯƠI KHÔNG THỂ THẤY RÕ HÌNH DÁNG CHÂN THẬT CỦA SINH LINH ĐÓ ĐÂU - một dòng ghi chú rợn người của kẻ bày trò. Nàng chờ, 2s, 3s... không có ai bước vào cả.
"What the Phở!!! Đùa bà à?"
HanaMon tức tưởi bước ra khỏi thang máy, hay đúng hơn, kết thúc cái trò đùa, hay nghi thức, vớ vẩn này.
Nàng đi một mạch đến phòng số 514 của Ái mỹ nhân, tra chìa khóa vào ổ, mở ra, bước an toàn vào phòng mà không có biến cố nào xảy ra. À, còn một chi tiết hơi lạ quên nhắc đến. Trên đường từ thang máy đến căn phòng, MonMon của chúng ta có đi ngang qua một ông lão, đó là người sống ở tầng trên, hình như tên là @Trần Mộ , phòng 613 thì phải, nàng có thể nhớ rõ là do có 1 lần ghé nhà Ái Phiêu Diêu chơi, lão ấy ngẫu nhiên gặp rồi tặng nàng vài quả tỏi đi kèm theo mấy lời dặn dò vớ vẫn mà nàng chẳng để tâm mà nhớ. Cái lạ ở đây là ban nãy khi đi ngang qua lão, MonMon mỉm cười gật đầu với lão 1 cái, mà chẳng hiểu sao hôm nay lão khá kênh kiệu, chỉ liếc nàng 1 cái sau đó ba chấn bốn cẳng quẹo đi mất. Thôi kệ đi, đừng vì 1 người dưng mà tuột mood!
HanaMon đóng cửa lại, nàng định ngồi nghĩ mệt trong giây lát, vừa mệt thân, lại còn mệt tâm. Bỗng nhiên, một tiếng gào to kinh hoàng vang lên bên ngoài hành lang. Nàng hốt hoảng, bật dậy mở cửa; thật lạ là trong hành lang lúc này lại chả có một bóng người, không gian hoàn toàn im ắng, à, có một chút không khí lạnh lẽo vì cô nàng bỗng át xì một cái.
HanaMon căng mắt quan sát rõ, nàng đột nhiên nhận ra, trên nền gạch, có 1 dãy bước chân kỳ lạ. Hình thù bước chân khá nhỏ, lại có màu đỏ thẫm như màu sơn tươi, và có 1 điều làm nàng khá e dè là bước chân xuất phát từ trước cửa phòng mà nàng đang đứng, sau đó hướng về phía thang máy. Nó trông tựa như cách đây một vài giây, có người nhúng chân vào thùng sơn đỏ đứng rình ngó trước cửa phòng, rồi quay lưng bước đi tiến vào trong thang máy của tầng số 5.
Vì sự tò mò ngu ngốc của mình, HanaMon đi theo những bước chân đẫm máu đó, nhìn vào thang số 5. Kì lạ thay, không có ai nhấn cả, nhưng cửa thang máy lại mở, tựa như chiếc miệng của 1 con quái vật, đang chờ đợi nàng. HanaMon biết có chuyện chẳng lành, điều sáng suốt hơn cả là quay lại căn phòng, yên tĩnh ngồi chờ cô chủ xinh đẹp quay về và hưởng thụ một buổi tối tiệc lẩu ấm áp. Nhưng, qua 2 phút suy nghĩ, nàng bỗng nhiên lấy điện thoại di động của mình ra, nhắn một dòng tin cho người anh @Linh Phong thân thiết:
"Nếu ngày mai, em không đến lớp, anh hãy vào phòng của em, tìm một quyển sổ màu đỏ dưới chiếc gối nằm."
Sau khi nhấn nút gửi, HanaMon không ngần ngại bước vào trong thang máy. Cánh cửa sắt dần dần khép lại...
..................
Mời viết tiếp............................
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top